Park 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng mưa cũng rơi. Cậu ngồi cuộn mình trong một góc đường cách xa khu mua sắm, nôn thóc nôn tháo. Bị kích thích bởi mùi của chính thứ mình vừa oẹ ra, cậu lại tiếp tục nôn. Sau khi nôn xong và người đã dễ chịu hơn, còn loạn choạng bước đi. Tuy nhiên chỉ bước được vài chục mét, cơn khó chịu trào lên lần nữa, cậu lại gặp người xuống.
Quá trình này lập lại lập đi suốt từ nãy đến giờ.Chiếc áo sơ mi và váy đen mới mua đã lắm bẩn, lớp trang điểm xinh đẹp nhoè nhoẹt vì nước mắt. Cảm giác còn trên cả tệ hại. Vừa đến khu mua sắm, Masuoka đã bị một người đàn ông tầm 40 tuổi bắt chuyện. Thông thường cậu sẽ lờ đi, nhưng hôm nay lại tươi cười đi theo gả. Nguyên nhân là vì có thấy người này ở chỗ khách hàng. Tay phụ trách lúc nào cũng chỉ lăm le bới móc khuyết điểm của cậu lại cực kỳ kính cẩn với gả, cậu thấy lạ bèn hỏi đồng nghiệp thân xem người đó là ai, thì được biết ấy là "Trưởng phòng kinh doanh của công ty Takashima".
     Takashima là công ty mà Matsuoka rất muốn móc nối quan hệ, cậu đã từng đến chào hỏi vài lần nhưng luôn bị từ chối gặp mặt. Có thầm nghĩ cho dù không bàn công chuyện, nhưng chỉ cần nắm được đam mê hay sở thích của họ cũng giúp ích được việc khai thác hợp đồng mới.
     Nơi người đàn ông đưa cậu đến là một quán bar chuyên Cocktail nằm trên sân thượng của một khách sạn cao cấp. Cậu gọi đồ uống theo sự thích của người nọ, nói vài câu xã giao vô thưởng vô phạt.
     "Giọng em khàn quá nhỉ."
      Dẫn sẽ khiến cậu thót tim, nhưng đã kịp lấp liếm rằng mình đang bị cảm. Dù bề ngoài có hoàn hảo đến đâu thì giọng nói cũng không thể nào ngụy trang. Lo sợ bị lộ, cậu càng lúc càng kiệm lời, thay vào đó cậu nốc rượu liên hồi để cứu vãn bầu không khí gượng gạo. Bởi thường ngày chỉ toàn uống bia hoặc chuhai nên với lại cocktail lạ lắm này, chẳng mấy chốc cậu đã say bí tỉ.
     " Á á á!"
     Tỉnh giấc bởi tiếng la thất thanh của người đàn ông, Matsuoka nhận ra mình đang ở trong căn phòng khách sạn, còn nằm vắt ngang trên chiếc giường đôi nữa. Giữa hai chân dường như trống trải hơn mọi khi, nhìn xuống thì quá Nhiên quả nhiên váy của cậu đã bị tóc lên, và quần lót ren đã bị kéo tuột xuống tận đùi.
     "Mày... Mày là con trai à?"
     Mặt Matsuoka trắng bệch. Cậu hấp tấp kéo quần lót lên, leo xuống giường. Thế nhưng vì say mà chân cậu liêu xiêu, đầu gối quỳ xuống ngã nhào.
    "Này thì lừa đảo! Thằng biến thái chết tiệt!"
     Gã đàn ông mặt mày đỏ lừ hùng hục xông đến, trèo lên bụng cậu, nắm lấy ngực áo rồi vung tay tát vào má. Mái tóc giả bị nấm liền tuột ra, cậu tranh thủ lúc gã lơ là để vùng thoát.
     Matsuoka nhặt bộ tóc giả rơi dưới sàn rồi lao ra khỏi phòng. Trên đường đến thang máy cậu vấp ngã hai lần. Vừa thở phào vì gã kia không đuổi theo thì lại nhận ra người phụ nữ trung niên đứng chung thang máy đang trưng ra vẻ mặt kinh ngạc khi thấy bộ tóc giả trên tay mình, cậu lập tức đổi lại mái tóc nhưng không có gương nên cũng không rõ có ngay ngắn hay không.
     Ra khỏi khách sạn, cậu cố lê đôi chân thấp thiểu bước đi, cứ được một đoạn lại thấy khó chịu, gặp người xuống nôn thốc nôn tháo. Hãy nhớ tới chuyện bị gã đàn ông kia đánh là cậu lại rung lên. Cậu không cho rằng những gì mình đang làm là bình thường, nhưng cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ bị đối xử theo cách ấy, không dám nghĩ bản thân sẽ biến thành đối tượng bị hành hung như thế. Cậu muốn về nhà thay bộ đồ quần áo này ra càng sớm càng tốt. Cả đời cậu sẽ không làm trò giả gái thêm một lần nào nữa, cậu tự nhủ.
Cậu đã để quên giày cao gót lẫn chiếc túi xách nữ đựng tiền tại khách sạn. Chìa khóa nhà đặt trong thùng thư có khóa số nên cậu vẫn vào được, nhưng không có tiền mặt thì không thể đi taxi. Chuyến tàu cuối đã qua mất rồi. Muốn gọi điện thoại nhờ bạn bè mang tiền ra cho mà hôm nay lại quên đem điện thoại. Nhưng trước đó... Cậu cười cay đắng. Cậu đủ dũng khí gặp bạn bè trong bộ dạng này chắc? Nếu lại bị mắng là "biến thái" như gã đàn ông vừa rồi thì thà chết còn hơn.
     Ngồi co ro bên vệ đường mãi mà chẳng có ai hỏi han lấy một câu, trong khi thẳng lưng sải bước thì có vài đám đàn ông đeo bám... Nghĩ tới đây Matsuoka nhận ra một điều, chung quy dáng vẽ mỹ miều này cũng chỉ là giả tạo.
    Một nhóm người ồn ào đi ngang qua. Lẫn trong đó có một giọng nói rất quen tai, ngẩng mặt lên. Nhóm khoảng 7,8 người cả nam lẫn nữ, đi ở giữa chính là Fukuda. Mặc sơ mi tay ngắn và đeo cà vạt xanh xẩm, trông như vừa đi nhậu về. Hắn chỉ thoáng liếc nhìn cậu rồi mắt cũng lướt đi nơi khác, cứ thế lước qua.
     Nếu bị nhận ra thì rắc rối to, nhưng bị lơ đi cũng cay đắng không kém. Song cậu không có lý do gì để oán trách Fukuda. Đặt trường hợp là cậu, gặp một cô gái say khước ngồi bên vệ đường như thế, thử hỏi cậu có chịu lên tiếng hỏi han không? Hẳn cũng sẽ làm ngơ thôi.
     Matsuoka thầm nhủ, may là hắn không để ý đến mình. Nếu hắn đến hỏi chuyện rồi nhận ra cậu thì thể nào cũng xin lòng khinh thường. Chẳng may hắn lại vậy tay với các đồng nghiệp cùng lửa nữa thì mới thật sự tai hại cậu sẽ bị đồn đại rộng khắp. Dù thỉnh thoảng đi uống với nhau, cũng thuộc dạng quen thân ở công ty, nhưng từ tận đáy lòng cậu không tin tưởng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro