Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng cây hai bên đường lay động, Diệp Sở Sở mở đèn pin, dựa vào ký ức mà tìm được một hiệu sách nhỏ, thấy ông chủ chuẩn bị đóng cửa về nhà, cô chạy nhanh đến hỏi mua một quyển bản đồ.
Bản đồ trong tay, cô thầm thở phào một hơi.
Sau khi các sản phẩm công nghệ cao hết điện, đương nhiên cần tới bản đồ.
Ngồi ở ghế dài ven đường nghiên cứu bản đồ thật tốt, Diệp Sở Sở cố gắng cứu vớt bệnh mù đường của mình, gian khó mà quy hoạch được một cái lộ trình.
Hiện tại cô đang ở thành phố phía tây nam, muốn đến Thanh Thành ở phía bắc thì phải đi qua hơn nửa Lâm Thành mới có thể đi đến đường cao tốc đi Thanh Thành.
Đi bộ qua nửa thành phố đối với người bình thường đã là một việc không dễ dàng, huống chi con ma bệnh như cô, đây chính là cái thử thách khó nhằn.
Gấp ... gấp...
Diệp Sở Sở cất bản đồ, nắm lấy dây ba lô, tiếp tục đi về phía trước.
Cô còn chưa ăn trưa, có chút đói bụng, nhưng cửa hàng bên đường không mở, cô đi một đoạn đường mới nhìn thấy một tiệm ăn buôn bán, sung sướng đi vào bên trong kêu một phần cơm sốt cà chua bò.
Máy phát điện kêu ầm ầm, ông chủ xào lửa lớn, chỉ một lúc đã có mùi hương nồng bay trong không khí.
Diệp Sở Sở càng mong đợi ngồi chờ.
Khi đĩa cơm được mang ra, phần da bên ngoài của cà chua hơi cuốn lại, miếng thịt bò nạm thấm đẫm nước sốt sáng bóng, nước sốt chua ngọt, vài miếng rau thơm hành thái trang trí bên trên, màu sắc xinh đẹp mà mùi vị cũng ngon.
Không ngờ tay nghề ông chủ không tồi, Diệp Sở Sở ăn đến thoả mãn. Cô thích nghiên cứu mỹ thực, sau khi thi đậu đại học còn dựa vào tay nghề đỉnh cấp của mình lăn lộn trở thành blogger mỹ thực, nếu không phải thay đổi thế giới, cô cũng muốn đề cử cửa hàng này với fans của mình.
Nghĩ đến đồ ngon như vậy, về sau khó mà ăn được, cô có chút thấy đáng tiếc.
Ngày đầu tiên của tuần đen tối, người qua lại trên đường vẫn rất nhiều, nhưng tới ngày hôm sau, lượng người ít hẳn đi, đường cái trống rỗng.
Ngày thứ ba thì gần như không ai ra ngoài.
Ba ngày liên tiếp, Diệp Sở Sở đều đang trên đường ra khỏi Lâm Thành.
Cô đi mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục lên đường. Tuy bây giờ đã không thể phân biệt ngày đêm, nhưng cô vẫn xem thời gian trên điện thoại, cố gắng ngủ đêm để giữ sức khỏe.
Hai ngày đầu, trên đường còn có thể nhìn thấy nhà nghỉ, khách sạn mở cửa. Vì dùng máy phát điện nên giá cả đều cao, nhưng cô mang theo rất nhiều tiền mặt, không chút đau lòng mà vung tay, mỗi ngày đều có thể thoải mái tắm nước nóng, ngủ một giấc, lại thuận tiện sạc pin điện thoại.
Nhưng đến ngày thứ ba, cô lại không thể tìm được khách sạn nào mở cửa, chỉ có thể tạm thời ngủ một đêm ở trạm tàu điện ngầm.
Vì tính cảnh giác nên cả đêm cô không thể ngủ ngon.
Đến ngày thứ tư, người ra đường ngày càng nhiều, đa số là những người không tích trữ lương thực và nước ra ngoài kiếm ăn. Các cửa hàng bên đường căn bản không mở, không thể mua vật tư, Diệp Sở Sở nhìn thấy có người dùng gậy sắt đập cửa kính siêu thị, cũng đã gặp được mấy chuyện phạm tội.
Cô càng thêm cẩn thận, cố gắng tránh người đi đường.
Chiều hôm nay, quân đội bắt đầu vào cuộc.
Một đội vác súng trên vai, lên sẵn nòng đạn đi tuần tra khắp nơi, bọn họ đi ngay ngắn, thẳng hàng, bộ dáng kiên nghị trầm ổn, vô hình trung khiến lòng người yên ổn, làm kinh sợ không ít mấy kẻ lợi dụng hoạn nạn mà sinh sự.
Kỳ quái là mỗi đội binh đều mang theo một cái thùng giấy rất lớn.
Sau một hai lần gặp phải, Diệp Sở Sở rất tò mò bên trong đấy có gì, lặng lẽ đi theo sau một đội binh, thấy bọn họ dừng lại trước cửa một tiểu khu. Người đi đầu lấy một cái loa to ra khỏi thùng, cầm đi vào trong.
Lát sau, một chuỗi âm thanh leng keng xuyên qua màn đêm vang lên, thông qua cái loa to nhất ở tầng thượng truyền tới tai mọi người.
"Mọi người nghe rõ, sắp tới Lâm Thành xuất hiện hiện tượng thiên văn kỳ lạ, còn có nguyên nhân mất nước, mất điện chưa thể điều tra... Chính phủ sẽ mau chóng tổ chức quân đội ...."
Loa phát thanh lặp lại thông tin liên tục.
Không ít người sau khi nghe được liền kích động mở cửa sổ, nhìn về phía phát ra thông tin. Bên kia mái nhà ánh lên những vệt sáng ấm áp, ánh sáng đó xuyên qua bóng tối, chiếu vào quốc kỳ đang bay phấp phới.
Ngày thứ tư.
Không ai biết khi nào bóng tối mới qua đi, cũng không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu, càng không biết liệu còn được gặp lại ánh mặt trời hay không... Cơn khủng hoảng bất tận quanh quẩn ở trong lòng mỗi người.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, cờ đỏ phấp phới, tựa như ánh hải đăng giữa biển sâu, vuốt dịu tâm hồn mọi người, khiến lòng người an ổn.
Bộ máy quốc gia tại Lâm Thành bắt đầu hoạt động.
Diệp Sở Sở ngẩng đầu lên, trong lòng tràn ngập kích động.
Cũng không biết bên phía anh trai Sở Lâm như nào rồi.
Cha Sở là một trong những lãnh đạo tại Thanh Thành, tuy Sở Lâm không phải ở trong quân đội như cha nhưng cũng là một bậc thanh niên tài tuấn, kỳ tài thương nghiệp. Hắn xuất ngũ năm 23 tuổi, sau đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dùng thời gian 5 năm đem một xí nghiệp nhỏ lên sàn chứng khoán, giá trị lên đến trăm triệu.
Sau khi sống lại, Sở Lâm luôn khuyên bảo cha hắn trước tiên thành lập an toàn khu, thu nạp cấp dưới, dự trữ vật tư, trở thành căn cứ đầu tiên được thành lập ở mạt thế.
Sau đấy, hắn trở thành đệ nhất cường giả ở mạt thế, lại luôn ủng hộ cha Sở đem Hoa Thịnh căn cứ xây dựng thành căn cứ mạnh nhất, che chở vô số người sống sót, cho họ một nơi sống yên ổn.
Trong nguyên tác, dường như không có người nào có thể sánh cùng Sở Lâm; không đúng, kỳ thật có một người, lực lượng không thua gì Sở Lâm, nhưng người đó là kẻ thù sống chết, một vai phản diện hung ác, tàn sát không ít...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe