Chương 2 : Giở trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Chương 2: Giở trò

        Sáu giờ sáng, Bạch Cẩm Hi mở mắt ra.

      Trước mắt là trần nhà cũ kỹ màu xám, góc tường quạt điện ồn ào mà thổi.Mấy thứ đồ dùng cũ kỹ đơn giản nhưng mà sắc điệu ấm áp, đắm chìm trong ánh nắng ban mai. Trên cửa sổ bày đặt một bồn sen Quan Âm nho nhỏ, xanh biếc như ngọc bích, lẳng lặng nở rộ.

      Bạch Cẩm Hi đưa tay vỗ cái trán, làm cho chính mình thanh tỉnh một ít, sau đó ngồi dậy.

       Nàng rất nghiện thuốc lá , nhưng lại vẫn lo lắng ngày nào đó hàm răng cùng ngón tay bị nhiễm màu vàng hổ thẹn. Theo thường lệ rối rắm trong chốc lát, mới từ bao thuốc trên bàn rút ra một cây, ngồi ở bên giường nhả ra một phen khói thuốc.

          Lại là một ngày mới.

          Bạch Cẩm Hi sống một mình ở một khu vực cũ trong thành phố, dưới lầu tất cả đều là cửa hàng điểm tâm sáng nóng hôi hổi. Nàng mua một bát bún, đứng ở bên đường liền bắt đầu ăn. Hàng xóm lão nhân lão thái thái đi ngang qua, tất cả đều cười ha hả mà chào hỏi, còn có người đưa cho nàng hai cái bánh bao thịt.

        Lúc này di động kêu lên, Chu Tiểu Triện thanh âm tràn ngập oán khí truyền đến: "Lão Đại! Ngươi đến chỗ nào rồi? Cũng đừng lại đã quên  nhiệm vụ ngày hôm nay!"

Bạch Cẩm Hi giật mình một cái, ngữ khí cũng rất bình tĩnh: "Không quên a, ngươi đến chỗ nào rồi?"

"Ta đã đến hai cửa khẩu nhỏ ở Quan Hồ."

Bạch Cẩm Hi đưa tay ngăn cản xe tắc-xi:"Ta lập tức đến."

Ngồi ở trên xe, nàng vẫn là không nhớ tới, hôm nay rốt cuộc là có nhiệm vụ gì.

         Từ bốn năm trước, nàng từ một vụ tai nạn xảy ra sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, trí nhớ bắt đầu có chút vấn đề nhỏ. Thường xuyên quên trước quên sau, có đôi khi còn có thể quên mất nhiệm vụ được sắp xếp tốt trong ngày.

         Cũng may nàng quên chủ yếu là một ít chuyện. Trường hợp trọng yếu, nàng lại như là có một loại bản năng, đem bất luận chi tiết gì đều ghi nhớ trong lòng. Thêm có Chu Tiểu Triện theo bên cạnh giúp đỡ nhắc nhở, cho tới nay, còn không có quá chậm trễ chính sự.

        Tới cổng trường tiểu học, nhìn đến cảnh phục phẳng phiu, tóc còn rõ ràng vuốt gel, kiểu tóc thay đổi lớn của Chu Tiểu Triện, Bạch Cẩm Hi rốt cục nhớ ra hôm nay là tới làm gì .

          Hội trường trường tiểu học.

        "Những bông hoa nhỏ của Tổ quốc" hiển nhiên đối với  huấn luyện của hai vị cảnh sát từ tổ trị an  cảm thấy rất hứng thú. Vây quanh ríu rít để hỏi không ngừng. Vài vị lão sư (thầy cô giáo) lại mỉm cười đứng chung quanh bên ngoài. Bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Một cậu bé hỏi Chu Tiểu Triện: "Chú cảnh sát, chú đã từng nổ súng giết chết kẻ xấu chưa?"

Vấn đề này có chút bạo lực, tất cả bọn trẻ đều hiếu kỳ chờ đợi.

Chu Tiểu Triện trước tiên sờ cái đầu của hắn một chút, sửa lại: "Gọi là ca ca"

"Ca ca..."

         Chu Tiểu Triện Lúc này mới ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, đặc biệt có khí thế mà đáp: Đương nhiên, ta đã từng bắt được rất nhiều kẻ xấu."

        Tiếng vỗ tay vang lên, Chu Tiểu Triện nhận được vô số ánh mắt sùng bái từ bọn trẻ, dương dương tự đắc. Bạch Cẩm Hi ở một bên liền châm biếm mà cong khóe miệng, ý nghĩ: ngươi căn bản là không nổ súng trong thực chiến đi.

         Chu Tiểu Triện cũng thập phần trấn tĩnh mà liếc nàng một cái, ý nói: đừng cười quạ mũi lợn đen, súng của ngươi không phải cũng giữ một lớp bụi?

            Giang thành những năm gần đây không có vụ án lớn. Hai người mặc dù đã từng phá vài vụ nổi loạn và giết người, nhưng tội phạm cơ bản đều kém bản lĩnh, hiện trường lưu lại đủ loại manh mối cùng bằng chứng. Làm sao dùng được súng, trực tiếp mai phục bắt người là được. Chu Tiểu Triện thậm chí có dự cảm, hắn lại cùng mấy lão hình cảnh giống nhau, cho đến giờ lão có lẽ cũng chưa từng mở một khẩu súng.

            Lúc này lại có một cô bé hỏi Bạch Cẩm Hi: ""Tỷ tỷ, có phải làm cảnh sát, sẽ như tỷ xinh đẹp như vậy?"

            Tất cả mọi người theo dõi Bạch Cẩm Hi.

             Nàng sửng sốt một chút, nở nụ cười. Ngồi xổm xuống và nhìn thẳng cô bé, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc mà đáp: "Đúng vậy, các bạn nhỏ hôm nay cũng đặc biệt xinh đẹp, mặc cảnh phục so với tỷ nhất định xinh đẹp hơn.

             Buổi chiều, hai người lái xe từ trường tiểu học rời đi. Chu Tiểu Triện vừa lái xe vừa cảm thán: "Lão đại, ta vừa rồi thực sợ ngươi nói thật..........hôm nay các bạn nhỏ đều không đẹp."

              Bạch Cẩm Hi im lặng một lát, nở nụ cười: " Làm sao có thể? Tâm tư đứa nhỏ là sạch sẽ nhất đơn thuần nhất thế giới, ta làm sao nhẫn tâm làm cho chúng có một chút khổ sở?"

      

              Chu Tiểu Triện nghe vậy giật mình.

              Thỉnh thoảng, hắn cảm thấy người lão đại này thật phức tạp. Ngày thường nhìn vừa tàn khốc vừa kéo, một đống tật xấu, trang điểm lại tự mãn. Nhưng một số thời điểm, nàng lúc nào cũng thốt ra một hai câu mềm mại đến tận xương cốt bạn.

              Mềm mại lộ ra giữa tang thương. khiến bạn cũng không cho phép tâm sinh thổn thức.

              Bạch Cẩm Hi yên lặng ngây người trong chốc lát, rồi lại phạm vào nghiện thuốc lá.

              Sau đó chợt nhớ mùi khói ngày hôm qua.

              Mùi kia vừa mát lạnh vừa nồng đậm, trộn lẫn mùi cà phê, hình ảnh khiến người khắc sâu.

              Đôi mắt nàng xoay động, quay đầu nhìn Chu Tiểu Triện: "Đi hộp đêm Tố Mầu".

           Chu Tiểu Triển sửng sốt, lập tức lộ ra thần sắc khó xử: "Thật muốn đi?". Kia chính là người cục trưởng không cho phép bọn họ trêu chọc.

              "Đi!"

               Hắn sẽ không nhiều lời.

           Bạch Cẩm Hi vì cái gì cứ muốn tìm tòi đến tận cùng? Bản tính sai khiến. Địa bàn của nàng, đến đây chính là nhân vật địch hữu khó phân biệt, cho dù bên ngoài nhìn như binhf an vô sự, lén, nàng cũng phai đem hắn thăm dò.

              

            Trong hoàng hôn, hộp đêm hôm trước xanh vàng rực rỡ, giờ phút này cảnh tôid lửa tắt đèn, một mảnh u ám yên tĩnh. Bạch Cẩm Hi ngày hôm qua vẫn còn lấy lại cái chìa khóa, hai người dễ dàng chuồn vào.

             Lầu một đại sảnh đầy đất đống hỗn độn, lầu hai căn phòng thanh nhã cũng là khoảng không gian im lặng, một người cũng không có.Bach Cẩm Hi bảo Chu Tiểu Triện ở cầu thang theo dõi, chính mình một mình đi tìm.

            Chậm rãi mở cửa hộp phòng, mắt thấy không có khác biệt so với ngày hôm qua. Bình phong sang trọng, hoa lan thanh nhã, tất cả mọi thứ đồ cổ, yên tĩnh như mộng.

             Sắc trời đã hoàn toàn tối, , đem cả phòng bao phủ được mơ hồ. Nàng rón ra rón rén đi vào, mở ra cửa.

              Trong phòng không có ai. Nàng bằng bản năng điều tra hình sự nhiều năm, có thể xác định điều này. Vì vậy nàng thả lỏng không ít, bật đèn pin, bắt đầu tìm kiếm xem xét trong phòng.

               Trên giường gỗ lim có một cái áo khoác nam. Bạch Cẩm Hi nhanh chân nhanh tay cầm lấy, lần lượt lục lọi từng cái túi áo, kết quả không thu hoạch được gì. Lại đem áo khoác để lại như cũ; trên bàn trà còn có nửa hộp thuốc lá chưa hút hết, Bạch Cẩm Hi cầm lấy ngửi ngửi, không cần phải nói, thật đúng là dễ ngửi, đúng là hàng tốt. Đáng tiếc với cảnh sát rất quý, nàng cho tới bây giờ không nỡ mua.

Lưu luyến đem thuốc lá để xa, nàng lại nhìn đến gạt tàn đầy tàn thuốc, mắt sáng lên, dùng bàn tay đeo găng mỏng nhặt ra một viên, để vào trong túi bằng chứng bao kín. Có DNA, còn sợ không tra ra nội tình của hắn......

Bạch Cẩm Hi dừng lại động tác.

Bởi vì nàng đột nhiên cảm giác được phía sau lưng một trận xâm nhập.

Có lẽ là nơi nào đó trong phòng có hơi thở rất nhỏ thay đổi, có lẽ nơi nào đó gần như có tiếng vang nhỏ đến không thể nghe thấy, lại có lẽ là trực giác sai khiến, trong lòng nàng sinh ra một cảm giác địch ý mãnh liệt——

Sau lưng có người.

Người nọ lặng yên không một tiếng động mà đứng ở nơi nào đó, có lẽ khi nàng bước vào phòng, hắn liền ẩn núp, vẫn bất động thanh sắc mà nhìn nàng.

Bạch Cẩm Hi chỉ cảm thấy mỗi sợi tóc gáy trên đầu giống như đều dựng đứng hết lên. Không hề nghi ngờ gặp đượcnhân vật chính khó giải quyết. Năng lực chống trinh sát thực sự mạnh mẽ hơn so với nàng...... Giữa ánh chớp đá lửa, nàng đột nhiên cảm giác được hơi thở nào đó chợt  tới gần sau lưng, cùng với bước chân nhanh cực nhẹ, cùng với......

Một trận quyền phong!

Hắn nhận ra nàng dừng lại, đánh đòn phủ đầu!

Không kịp xoay người, Bạch Cẩm Hi quyết đoán đưa tay ném lên vật gì đó, thân thủ liền bắt cánh tay hắn, nghĩ đến hung hăng ném hắn qua vai.

"Hừ. . . . . ." Trong bóng tối, nghe được nam nhân cúi đầu cười nhạo một tiếng. Bạch Cẩm Hi trong lòng kêu hỏng bét! Giây tiếp theo, liền cảm giác được một cỗ mạnh mẽ hướng song chưởng đánh úp lại, ngược lại hoàn toàn  bị hắn thuận thế vặn được cánh tay.

Bạch Cẩm Hi nháy mắt đứng thẳng không được, ngã xuống chiếc giường trước mặt. nàng quả quyết nhấc chân đá về phía đầu gối nam nhân. Nam nhân đại khái không nghĩ tới nàng dưới tình huống thất thế, còn có thể hoàn thành động tác tấn công yêu cầu cao góc độ nhỏ như vậy, , ăn đau đến kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình cũng xiêu vẹo một chút.

Bạch Cẩm Hi trong lòng vui vẻ.

Sau đó. . . . . .

Nàng liền cảm giác được một khối thân thể nam tính ấm áp, kết hợp rắn chắc chân thật hướng mình đổ xuống!

Màn đêm yên tĩnh, trong phòng càng phát rau ám. Ve sầu kêu bên ngoài cửa sổ, truyền đến một tiếng thanh thúy.

Bach Cẩm Hi nằm ngửa trên giường, tuy rằng hai người là cùng nhau ngã sấp xuống, nhưng nàng nửa điểm thượng phong đều không có chiếm được —— hai tay đều bị nam nhân chế trụ, thân thể cũng bị hắn áp chế, trong lúc nhất thời không thể động đậy.

Hô hấp Bạch Cẩm Hi dần dần trở nên dồn dập.

Mùa hè quần áo đơn bạc, nàng mặc chính là ngắn tay, có thể cảm nhận rõ cơ bắp cánh tay của người đàn ông linh hoạt, cùng cánh tay của nàng ma xát. Mười ngón tay hắn thon dài mà hữu lực, mang theo cảm giác hơi mát, nhanh giữ tay nàng. Mà thắt lưng hắn cùng nàng kề sát, đùi cũng ngăn chận chân nàng. Nàng cảm giác được sức nặng cùng lực lượng của hắn, cũng cảm giác đượcnhiệt độ thân thể hắn, cùng với mùi thuốc lá hỗn loạn, thuộc loại hơi thở nam nhân.

Mà khuôn mặt hắn chỉ ở trên cách nhau không đến một thước. Hé ra khuôn mặt anh tuấn mà mơ hồ, nàng chỉ có thể nhìn đến hình dáng tinh tế.  Song ánh mắt hắn tối đen mà lợi hại,  ẩn ẩn cất giấu một tia tàn ác, trên cao nhìn xuống nàng. Hô hấp nam nhân ấm áp,  liền như vậy không kiêng nể gì mà phun ở trên mặt nàng.

Mặt bạch Cẩm Hi đột nhiên đỏ, hét to: "Buông!"

Nam nhân căn bản không để ý tới nàng, tay phải nhoáng lên một cái, đã có thêm một con dao sắc nhọn.

Bạch Cẩm Hi trong lòng phát lạnh. Giây tiếp theo, lưỡi đao kia đã đặt trên cổ nàng. Cùng lưỡi dao đồng dạng sắc bén, là ánh mắt hắntối tăm, bức bách, giống như cũng tẩm một tầng sương tuyết.

"Vì cái gì điêu tra ta?" Hắn chậm rãi hỏi.

Cổ Bạch Cẩm Hi đã cảm giác được đau đớn rất nhỏ, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, tiếng nói thanh thúy mà đáp: "Tò mò mà thôi, cũng là chức trách. Nơi này là khu vực trực thuộc của ta, ngươi thần thần bí bí, không biết rõ ràng ta như thế nào yên tâm?"

Nam nhân sau một lúc im lặng. khóe miệng nhẹ cong.

"Không thể làm ta tin phục." Hắn thản nhiên nói.

——

Năm phút đồng hồ sau.

Này tuyệt đối là trong sự nghiệp cảnh sát của Bạch Cẩm Hi, là thời khắc sỉ nhục nhất.

Nàng thế nhưng bị hắn dùng dây ni lông cột vào trên một cái ghế.

Mà hắn ngồi trên sô pha cách xa một thước, động tác trầm ổn lại bình tĩnh.

Bạch Cẩm Hi nhẫn nhịn, áp chế cơn tức trong lòng, trong đầu cũng tính toán rất nhanh về: gian phòng này là tốt nhất, hiệu quả cách âm rõ ràng rất tốt, bọn họ ở bên trong đấu long trời lỡ đất, Chu Tiểu Triện bên ngoài lại một chút không có nghe được; Chu Tiểu Triện cũng là cái thùng rỗng, xem nàng lâu như vậy không ra, cũng không biết đến liếc mắt một cái. . . . . .

Nàng ngẩng đầu, lại nhìn thấy nam nhân đối diện.

Trong ánh sáng mờ ảo, lần này nàng nhìn rõ, hắn mặc áo sơmi cùng quần dài đơn giản.. Áo sơmi như trước là màu tối, thân hình cao gầ. Mà hình dáng hắn như trước mơ hồ, nhưng cổ thẳng mà thon dài.

Vừa thấy chính là người tâm ngoan thủ lạt, tuyệt không sẽ đối nàng thương hương tiếc ngọc.

Lúc này, hắn nghiêng đầu châm điếu thuốc, hát hai hơi liền kẹp giữa hai ngón tay, tay buông bên cạnh sô pha, tư thái kia lười biếng lại lãnh khốc.

"Bằng lòng nói chưa?" Hắn hỏi.

"Ta nói chính là lời nói thật."

Hắn lẳng lặng mà nhìn nàng trong chốc lát.

"Vậy như thế ngốc đi." Hắn chậm rãi đứng dậy, đi vào toilet ở một bên.

Bạch Cẩm Hi nhìn thấy hắn đóng cửa lại, hít sâu một hơi.

Nam nhân rất nhanh liền từ toilet đi ra.

Ánh mắt đầu tiên nhìn vào trong phòng, hắn liền giất mình. Sau đó đưa tay bật đèn.

Bên trong nháy mắt sáng ngời.

Ở giữa hé ra ghế dựa trống rỗng, dây ni lông ném lung tung xuống đất, người đã muốn chạy mất, cửa chính mở rộng .

Nam nhân lặng im một lát, chợt nở nụ cười.

——

(Hết chương 2)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro