Chương 1 : Ngươi Muốn Làm Hoàng Quý Phi Hay Thái Tử Phi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hoàng hậu, nàng tới vừa đúng lúc, trẫm có việc muốn bàn bạc với nàng.”

Hoàng đế Kim Tử Long
dịu dàng nhìn Hoàng hậu. Từ năm mười hai tuổi nàng đã xuất giá theo mình, trải qua hai mươi năm đến nay xuân sắc vẫn không thay đổi. Cao quý bất phàm, cai quản lục cung, là bậc mẫu nghi thiên hạ, hậu cung được nàng xử lý ổn thỏa, người người tán thưởng, các vị đại thần đều ngợi ca, dân gian không ai không biết Hoàng hậu đức cao tài rộng, thật xứng danh là một vị hiền thê. Kim Tử Long thầm tự hào, xem ra có hiền quân mới có hiền thê.

“Hoàng thượng, thần thiếp cũng có việc muốn cùng người thương lượng.”

Thoại Mỹ cung kính hành lễ, ôn nhu nói với Hoàng đế.

Thoại Mỹ toàn thân mang hồng bào, đầu đội kim quan phi thường rực rỡ, thần thái ôn nhã điềm tĩnh, ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Thoại Mỹ tuyệt đối không phải mỹ nhân đẹp nhất giữa ba ngàn giai lệ nơi hậu cung, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể so được với khí chất của nàng. Thứ khí chất này khiến cho người khác ở trước mặt nàng đều thấy kém ba phần, không phải vì khí thế bức người của bậc Hoàng hậu, nhưng vẫn khiến cho ai gặp nàng đều sinh cảm giác Hoàng hậu ôn hòa đoan trang cao quí. Thật không hổ danh là bậc mẫu nghi thiên hạ.

“Hoàng hậu nói trước đi.”

Kim Tử Long biết mình sắp nói chuyện không vui, nên nhường cho Hoàng hậu nói trước.
Hoàng thượng muốn làm cái gì, trong lòng Thoại Mỹ biết rất rõ. Y để mình nói trước tiên, cũng xem như hợp tâm ý nàng.

“Ngày trước thái tử có tìm bản cung, hắn nói muốn nạp Tiểu quận chúa Bình Tinh làm Thái tử phi, nghĩ đến Thái tử cũng đã đến lúc thành gia lập thất, mà nay Tiểu quận chúa cũng đã tròn mười tám. Vì vậy thần thiếp muốn thay Tiểu quận chúa tìm một thanh niên anh tuấn tài trí, hơn nữa đúng lúc vị trí Thái tử phi vẫn còn trống, nếu có thể đem Tiểu quận chúa kia lên làm Thái tử phi, thì thật đúng là vẹn cả đôi đường.”

Thoại Mỹ vẻ mặt nhàn nhã điềm đạm nói. Trong mắt người ngoài, cuộc hôn sự này đúng là rất hợp tình hợp lý.

Kim Tử Long thực sự hối hận vừa rồi mình nhường cho nàng nói trước, để lỡ mất tiên cơ. Hoàng hậu luôn thấu hiểu mình nhất, sao lần này lại không chịu hiểu tâm ý của trẫm đây?

Vốn dĩ Kim Tử Long muốn nạp Bình Tinh lên làm Hoàng quý phi, nhưng Bình Tinh lại là nữ nhi của đại công chúa, bản thân mình là cữu cữu lại muốn nạp nàng làm phi, dù sao cũng không yên lòng. Trong lòng Kim Tử Longvốn tơ tưởng dung nhan tuyệt thế của Bình Tinh đã lâu, định chuẩn bị sẵn sàng rồi mới nói cùng Hoàng hậu. Để cho Hoàng hậu nói trước thế này, bản thân y lại càng khó mở miệng.

“Không phải mới vừa rồi Hoàng thượng còn có chuyện muốn nói sao?” Thoại Mỹ ra vẻ vạn phần săn sóc.

“Trẫm… muốn được nạp Tinh nhi làm phi…”

Kim Tử Long cũng không quản Thoại Mỹ nghĩ như thế nào, đem ý nguyện trong lòng mình nói ra. Có thể làm cho Kim Tử Long luôn anh minh không tiếc thể diện mà đưa ra yêu cầu như vậy, cũng đủ biết dung mạo tuyệt thế của Bình Tinh đối với nam nhân có bao nhiêu lực hấp dẫn.

Vốn Thoại Mỹ tưởng rằng Kim Tử Long sẽ biết khó mà lui, nhưng ngẫm lại Bình Tinh kia dung nhan hoạ thuỷ, chút hy vọng cũng tiêu tan. Hoàng thượng là nam nhân, mà nam nhân vốn đều háo sắc, đến như người anh minh như Kim Tử Long cũng không ngoại lệ mà động tà tâm. Huống hồ Bình Tinh kia dung nhan hoạ thuỷ vốn là trời sinh, nam nhân làm sao thoát khỏi được nàng?

“Hoàng thượng…?” Thoại Mỹ làm như không nghe thấy mà hỏi lại, làm cho Kim Tử Long thiếu chút nữa không kiềm được đỏ mặt.

Kỳ thật Kim Tử Long bất quá mới có ba mươi tám tuổi, đang độ tráng niên, Bình Tinh cũng chỉ mới mười tám. Tuy có nhiều người còn nhỏ tuổi hơn Bình Tinh đã làm thê thiếp, nhưng riêng Bình Tinh thì không được, trong lòng Vệ Thoại Mỹ kiên quyết không đồng ý.

Một nữ nhân, nếu chỉ có mỹ mạo nhưng không có tài trí, sẽ không có gì quá nguy hại. Nhưng một mỹ nhân chẳng những có tuyệt thế dung nhan, còn có gia thế hùng hậu, thì đó thực sự là tai hoạ. Chỉ cần mỗi dung nhan của Bình Tinh thôi cũng đã đủ làm cho hậu cung ba ngàn giai lệ ảm đạm thất sắc rồi.

Mẫu thân Bình Tinh là Vũ Dương công chúa, cũng là đại công chúa, thân là tỷ tỷ của Hoàng thượng, phụ thân là Bình đại tướng quân tay cầm trọng binh, từ nhỏ được Hoàng đế hết mực sủng ái. Nói ngàn vạn sủng ái quay quanh nàng cũng không có gì quá đáng, hào quang thậm chí vượt qua cả nhi nữ của Hoàng đế.

“Hoàng thượng sao không nói sớm, chuyện này thật khó…” Vẻ mặt Thoại Mỹ ra chiều khó xử.

“Làm sao bây giờ?”

Kim Tử Long thấy vẻ mặt Hoàng hậu khó xử, hiểu rõ nàng phản ứng như vậy là thật, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn cứu vãn tình thế, hậu cung nạp phi, Hoàng hậu thường không ngăn trở, duy mỗi lần này Hoàng hậu xem ra không thể nào đồng ý.

“Hoàng thượng, Thái tử muốn nạp Tiểu quận chúa làm thê tử, ngày hôm trước ta đã nói với Bình đại tướng quân, hắn vô cùng vui sướng đã đáp ứng rồi, còn nói trở về sẽ chuẩn bị hỉ sự, chắc chắn để cho nhi nữ đạt vô tận phong quang”

Kim Tử Long nghe xong thì trong lòng vô cùng phẫn nộ. Thái tử làm sao xứng với Bình Tinh? Kim Tủ Long tự phụ trong thiên hạ, không ai có thể xứng với quý nhân vàng ngọc hơn mình, nhưng việc Thái tử muốn nạp Bình Tinh làm Thái tử phi đã lan truyền ra ngoài, mình nếu cứ cứng rắn nạp Bình Tinh làm phi, chẳng phải mình là hôn quân đoạt thê của nhi tử sao?

Kim Tử Long tuy háo sắc nhưng không ngu ngốc, không thể làm gì khác hơn là quên đi ý nghĩ này, nhưng giờ phút này trong tâm đối với Hoàng hậu không thể tránh khỏi có vài phần oán ý. Sao lần này Hoàng hậu không để ý một chút nào đến tâm ý của trẫm?

“Hoàng hậu không đồng ý, lẽ ra nên nói trước với trẫm, bây giờ tiền trảm hậu tấu, trẫm cũng không làm gì được nữa!”

Kim Tử Long dù cho tu dưỡng cao cũng nhịn không được nói vài câu oán giận. Thoại Mỹ biết hắn đã thỏa hiệp, bất quá đối với nàng vẫn còn có chút oán giận mà thôi. Thế nhưng nàng vẫn có biện pháp làm cho Hoàng thượng không giận được mình.

“Hoàng thượng, cũng thật oan uổng cho thần thiếp, thần thiếp thật sự không biết. Hay là như vậy đi, chuyện này để cho Tiểu quận chúa quyết định, nếu nàng chọn làm Hoàng quý phi, sẽ không xảy ra chuyện Hoàng thượng đoạt thê tử của Thái tử, nhưng nếu Tiểu quận chúa chọn làm Thái tử phi, Hoàng thượng cũng không thể trách ta được?” Thoại Mỹ nói, chứng minh mình không phải cố ý làm khó hắn.

Kim Tử Long vừa nghe vẫn còn có hy vọng, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Xem ra Hoàng hậu cũng không phải cố ý ngăn cản, nếu để cho Tinh nhi chọn, tất sẽ còn một nửa hy vọng. Nhớ tới trước đó vài ngày Tinh nhi nắm tay mình, nói thích Hoàng đế cữu cữu nhất. Dáng vẻ Tinh nhi sùng bái mình như thế, chắc chắn sẽ không từ chối!?

“Tốt, Hoàng hậu, nàng mau thay trẫm hỏi thử ý tứ Tinh nhi đi, trẫm cũng thật là, sao lại quên mất điểm mấu chốt này. Tinh nhi nếu có cùng ý với trẫm, cũng là lưỡng tình tương duyệt, nếu Tinh nhi chỉ coi trẫm như cữu cữu, trẫm từ nay về sau sẽ làm tròn nghĩa vụ cữu cữu, không còn ý gì khác nữa, Hoàng hậu nàng cảm thấy lời trẫm nói đúng không?”

Để cho Thoại Mỹ đến hỏi ý Bình Tih, xem ra cũng là Kim Tử Long nhất thời cao hứng thôi.

Trên thực tế, nếu Bình Tinh không đáp ứng, cho dù Kim Tử Long thích bao nhiêu, Bình Triệu thương nữ nhi cũng sẽ không đáp ứng, mà Kim Tử Long cũng không dám cường nạp Bình Tinh. Đại công chúa Vũ Dương đối với việc năm đó Kim Tử Long đăng cơ có công, Bình Triệu lại tay cầm trọng binh, Kim Tử Long cũng phải kiêng kị ba phần. Bao gồm luôn cả Kim Tử Long, những người này luôn yêu chiều Bình Tinh, muốn gì được nấy, nên mới có thể dưỡng ra một Bình Tinh kiêu căng càn rỡ náo loạn thiên hạ , chính vì thế ý nguyện của Bình Tinh mới có chút mấu chốt trong chuyện này.

“Hoàng thượng anh minh"

Thoại Mỹ cười gật đầu, Hoàng thượng thích ai, nàng đều chiều theo ý tứ Hoàng thượng, nhưng tuyệt đối không thể là Bình Tinh.

Lần đầu tiên được nàng kêu khuê danh mình, làm cho Bình Tinh có chút kinh ngạc.

“Nhưng người ta rất thích Hoàng đế cữu cữu, Thái tử biểu đệ còn quá nhỏ.” Bình Tinh cười nói.

“Vậy ngươi chọn làm Hoàng quý phi?”

Thoại Mỹ  hỏi ngược lại, nàng không tin một chức danh Quý phi có thể dễ dàng thỏa mãn yêu sách của Bình Tinh.

“Hoàng quý phi, cũng không chính xác là điều ta muốn, nếu ta làm tốt, nói không chừng ngày sau còn có thể ngồi vào vị trí của tỷ tỷ ……”

Bình Tinh tới gần Thoại Mỹ, một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ kêu rất thân thiết, ngữ khí càn rỡ làm cho tay chân Thoại Mỹ lông tơ dựng đứng, cố giấu tia không vui trong đáy mắt.

Tuổi còn nhỏ đã không biết liêm sỉ, còn chưa lên làm Hoàng quý phi, đã xưng hô tỷ tỷ với mình, thật là càn rỡ. Còn dám trước mặt mình tuyên bố muốn lấy chức danh này, nàng thật muốn nhìn xem Bình Tinh này rốt cuộc có bao nhiêu khả năng, nhưng bề ngoài Thoại Mỹ lại vẫn nhất nhất giữ vẻ tươi cười.

“Rất tốt!” Thoại Mỹ mỉm cười phun ra hai chữ, mắt nhìn Bình Tinh có chút u lãnh, cai quản lục cung hai mươi năm, Thoại Mỹ tuyệt đối không thể chỉ nhờ bề ngoài biểu hiện như vậy mà cho rằng nàng hiền lương vô hại.

“Hoàng hậu nương nương đùa vui quá, ta không tiếp nổi đâu. Hoàng thượng dù sao vẫn là cữu cữu của Tinh nhi, trưởng bối mãi là trưởng bối, Thái tử biểu đệ lớn lên giống Hoàng hậu y như đúc, thêm vài năm nữa sẽ không kém bao nhiêu so với cữu cữu, ta tất nhiên phải làm Thái tử phi.”

Bình Tinh một phen vừa rồi càn rỡ, bây giờ ngữ khí lại kính cẩn nghe theo, làm như vừa rồi nàng thật sự chỉ là đùa vui bình thường.

Trên đời này, người có quyền chọn lựa làm Thái tử phi hay làm Quý phi, chắc cũng chỉ có Bình Tinh, nhưng Thoại Mỹ hoàn toàn xem nhẹ trọng lượng lời nói này của Bình Tinh.

“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?" Thoại Mỹ hỏi, ngữ khí không lạnh không nóng.

“Mẫu hậu, nhi thần quyết định rồi.”

đều là thiên hạ mỹ nhất độc dược.

Hoàng hậu hiền minh cùng Bình Tinh mỹ mạo đều nổi danh như nhau.

------------------------------------------------------------
Lâu rồi viết lại couple Mỹ-Tinh , mộng chè nàng dâu nha các bà, xin ý kiến nà, Thanks.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro