48. Bambam (Jackson)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời lảm nhảm: Sắp cạn ý tưởng :( Mà nghĩ lại thấy câu chuyện này hợp với Jackson hơn -_- Nhưng lỡ viết rồi lười sửa lắm...

Cảnh báo: SE...

- Hôm nay em muốn ăn gì?

Bambam mặc tạp dề vào, cầm cái đũa múa may quay cuồng rồi hỏi bạn. Bạn ngồi trên sofa, nghĩ ngợi thật sâu rồi nói câu muôn thuở:

- Gì cũng được anh ạ.

Bam nhìn bạn với ánh mắt bất lực. Lần nào bạn nói câu đó anh sẽ lại phải hỏi một loạt các loại đồ ăn, và câu trả lời lúc nào của bạn cũng sẽ là béo, hoặc chán, hoặc nhiều dầu, vân vân và mây mây... và kết quả cuối cùng là anh bất lực để bạn vào tự nấu. Bam quyết định ăn pizza, mặc dù theo anh ăn nó cũng chả tốt cho hai bạn mấy.

Bam là bác sĩ khoa tim mạch, vì thế anh không hay ăn đồ dầu mỡ hoặc đồ có hại cho sức khỏe. Tất nhiên thỉnh thoảng anh vẫn ăn chúng nhưng không quá nhiều thôi. Bạn thì ăn được tất cả mọi thứ, nhưng tùy theo tâm trạng, tâm lý sợ béo hoặc muốn hay không muốn thôi. Bam nói vì bạn hay ăn linh tinh như thế nên chẳng bao giờ khỏe mạnh nổi.

Pizza của anh là pizza rau củ, bạn thì thịt bằm với ngô. Bạn đôi lúc cũng ăn ké của anh, anh thì nhất quyết không ăn của bạn, vì có hại cho tim.

- Cuối tuần này anh có làm gì không?

Bạn vừa cắn miếng pizza, nhai ngon lành rồi hỏi anh. Bam liếm môi của mình, nghĩ lại xem trong lịch trình của mình còn có vấn đề gì không.

- Nếu không có chuyện gì bất thường thì anh rảnh. Sao vậy?

- Chúng ta lâu rồi không đi chơi với nhau. Cuối tuần này mình đi công viên chơi đi.

Hẹn hò với anh đã lâu nhưng ít khi bạn và anh cùng tận hưởng một cuộc hẹn. Lúc nào anh cũng vội vã, vì những bệnh nhân khoa tim ngày càng nhiều, số lần anh bỏ dở bữa ăn chạy đến bệnh viện có thể đếm hơn trăm lần, và lần nào bạn cũng tủi thân bỏ lại một mình. Bam cũng áy náy về việc này, nhưng bạn đã học cách chấp nhận. Dù gì công việc của anh yêu cầu những điều đó, vì thế bạn không nên than phiền.

- Được, anh sẽ bao em...

Bam ôm bạn vào lòng, định hôn lên trán bạn, rồi bị nhận một ánh mắt dè bỉu. 

- Anh bao em á?

Bạn có tin vào tai mình không? Bambam, người hay quên ví, và hay bỏ dở bữa hẹn để bạn phải trả tiền, và đôi lúc bạn tưởng anh lấy lí do chạy đến bệnh viện là viện có cho việc không muốn trả tiền, lại nói sẽ bao bạn ư?

- Sao lại nhìn anh với vẻ mặt đó?

Bam cau có nhìn bạn, vẫn cắn một miếng pizza thật bự. Bạn cũng ăn miếng của mình, nhún vai:

- Chỉ là chưa bao giờ anh khao em một bữa ăn nào cả.

- Ừ anh xin lỗi. 

Bam rúc đầu vào hõm vai bạn khiến bạn cười rúc rích. 

- Anh hứa hôm đó sẽ cho em sử dụng thẻ tín dụng của anh thỏa thích. Như thế đã được chưa?

***

Ngày hẹn đã đến. Anh và bạn sắm sửa quần áo gọn gàng chuẩn bị cho ngày đi chơi thật vui vẻ. Bạn rất háo hức về việc này, không ngừng cười với anh. Anh nắm chặt tay bạn bước vào công viên giải trí. 

Nếu nói công viên chỉ dành cho trẻ con thì lầm rồi. Người lớn cũng rất thích hẹn hò ở đây, đặc biệt là khi ban tổ chức công viên tạo nhiều khu vui chơi hơn cho các cặp đôi, từ đường hầm tình yêu cho đến vòng quay ngựa gỗ, rồi cả những quán cà phê lãng mạn cho hai người. Bạn và anh mỗi người đeo một cái bờm thú nhỏ, anh là tai hổ, bạn là tai thỏ. 

- Nhìn đáng yêu quá anh nhỉ.

Bạn ngắm một cặp găng tay đáng yêu, tỏ ý muốn mua. Bam không ngại ngùng, rút thẻ ra trả tiền cho bạn, đúng như lời anh hứa, cho bạn sử dụng thẻ của anh thỏa thích. Bạn tất nhiên sẽ không thể nào bắt anh trả tiền hết được, nhưng nếu anh cho tiền, thì bạn cũng không ngại xài đâu (ai cho gì thì cho chứ cho tiền thì tác giả nhận luôn khỏi nghĩ :) ).

Bạn nhìn lên chiếc khinh khí cầu ở công viên. Đây là mô hình khinh khí cầu đặc biệt, bay lên ở một độ cao nhất định để mọi người có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên. Bạn nghe nói ở đây khá lãng mạn, đồng thời cảnh công viên ở trên cao trông rất đẹp, nên bạn kéo tay Bambam đến đó. Hàng dài các cặp đôi chen chúc đợi tới lượt của mình, bạn mua về rồi cùng anh đứng về hàng.

Hàng dài càng ngắn dần, và bạn càng háo hức sắp tới lượt của bạn. 

"Reng...reng..." - Tiếng chuông điện thoại mà bạn ghét nhất vang lên. Tiếng chuông đã phá hỏng bao nhiêu cuộc hẹn của bạn và anh. Đúng thế, nhạc chuông của Bambam, chắc chắn có chuyện ở bệnh viện.

Bạn nhìn anh, Bam nhấc máy rồi cũng nhìn bạn, khó xử. Bạn thở dài, cầm lấy vé của anh.

- Bệnh viện cần anh, anh nhanh lên không bệnh nhân lại nguy cấp mất.

Bam phần vừa biết ơn bạn, phần áy náy nhìn bạn. Bạn ra hiệu cho anh mau chóng đi ngay, không thì sẽ không kịp mất. Anh hơi lưỡng lự, rồi rút thẻ tín dụng cho bạn:

- Anh giữ lời hứa, cho em sử dụng thỏa thích. Đừng làm anh phá sản là được.

Bam hôn lên trên trán bạn rồi chạy nhanh về phía cửa công viên. Bạn đưa vé cho người quản lý, rồi đứng lên khinh khí cầu nhìn ngắm xuống dưới công viên. Cảnh không đẹp như bạn nghĩ. Có lẽ vì bạn ở một mình, không có anh nên cô đơn, thì cảnh tượng cũng có cảm giác cô đơn theo...

***

Bạn thấy khó chịu trong người. Dù rất muốn nói với Bam, nhưng bạn biết thể nào anh cũng sẽ ca bài hát "Vì em ăn nhiều đồ có hại..." cho nên bạn mới lén lút tới bệnh viện để xét nghiệm. Đồng nghiệp của anh, Jackson, kiểm tra sức khỏe cho bạn. 

- Dạo này cô có hay cảm thấy khó thở không.

- Đôi chút. Cảm giác bị ép lồng ngực lại và đôi lúc bị tắc nghẽn.

- Cảm thấy tay chân lạnh?

- Có từng như thế.

Jackson hơi cau mày lại. Bạn hơi lo lắng không biết nên làm gì.

- Tôi sẽ cho cô làm một số thủ tục kiểm tra sức khỏe, vì thế nên cô chuẩn bị tinh thần trước đi. Theo tôi thấy, cô có thể để mắc bệnh tim.

***

Bạn không muốn nói Bambam biết kết quả ngày kiểm tra hôm đó, bạn cũng nói với Jackson báo cho anh ấy biết. Bạn không muốn Bambam lo lắng. Bạn giấu kín kết quả kiểm tra của bạn, tiếp tục sống như thể không có chuyện gì xảy ra. Bạn đã bắt đầu ăn uống hợp lí hơn, đồng thời tập những bài thể dục tốt cho tim mạch. Sự thay đổi đột ngột của bạn khiến Bambam ngạc nhiên quá mức.

- Em dạo này có bị ốm không vậy? Hay em bị tẩy não rồi?

Bam đặt tay lên trán bạn xem bạn có bị sốt đâm ra mất trí không. Bạn gạt tay anh ra, nhéo yêu mũi anh.

- Này, người yêu anh tập cho người đẹp ra, anh không thích sao?

- Thích chứ, nhưng anh muốn ôm con gấu ấm ấp mềm mềm mũm mĩm hơn là ôm một bộ xương.

Bạn cấu anh đau đớn khiến la lên thảm thiết, rồi nhõng nhẽo với anh.

- Em làm mấy cái này để sống lâu với anh đó. Càng khỏe mạnh càng có thể bên anh lâu dài hơn.

Bam hạnh phúc khi nghe bạn nói vậy. Anh đơn giản nghĩ rằng bạn thay đổi cách sống vì anh. Cũng đúng, bạn vì anh mà thay đổi, vì muốn thực sự bên anh tới giây phút cuối cùng. Tờ giấy kiểm tra sức khỏe kia đã khẳng định rằng thời gian sống của bạn cũng chẳng còn bao lâu nữa. Thế nên bạn bắt đầu trân trọng từng giây phúc một bên anh.

- Được rồi, anh sẽ làm bữa tối, em nghỉ ngơi đi. Tập nhiều như vậy chắc mệt lắm rồi.

- Vâng, làm món nào có lợi cho sức khỏe nhá anh.

- Biết rồi bà chủ, tôi sẽ tuân lệnh.

Anh hôn nhẹ lên môi bạn, rồi bắt đầu xắn tay áo nấu bữa cơm. Bạn bước vào phòng tắm, nhìn lại mình trong gương, rồi cắn môi suy nghĩ. Mong rằng anh sẽ sống tốt nếu không có bạn ở bên.

Ngay khi bạn bước vào bồn tắm, bạn cảm thấy ngực quặn thắt lại. Bạn bắt đầu khó thở, cảm giác như không khí không còn truyền vào trong người mình nữa. Mắt bạn mờ dần, bạn mất cân bằng, tay chân run lẩy bẩy. Bạn không đứng được nữa, ngã gục xuống sàn nhà. Bạn ngất đi trong chốc lát...

***

- MAU NHANH CHÂN LÊN, ĐỪNG BẮT CÔ ẤY PHẢI ĐỢI NỮA...

Bambam mất bình tĩnh, hô hào mọi nhân viên trong phòng cấp cứu. Anh tìm thấy bạn trong nhà tắm, người nằm dưới sàn, bất động hơi thở chậm dần. Anh hốt hoảng gọi xe cấp cứu, sơ cứu cho bạn, rồi ôm lấy bạn trong lòng cho tới khi đưa bạn lên xe. Suốt dọc đường anh không ngừng gọi tên bạn, không ngừng nắm lấy tay bạn. 

Tay của bạn lạnh ngắt trong bàn tay ấm của anh, không có tiếng trả lời. Anh dường như đã mất trí. Anh không cần đợi xét nghiệm quá lâu, anh biết bạn bị làm sao. Anh nhìn là biết.

Anh đưa bạn vào phòng cấp cứu, chính anh chữa cho bạn, vì không có bác sĩ khoa tim mạch nào trực ngày hôm đó. Anh im lặng hít thở trong căn phòng ngập mùi máu, anh cố gắng không khóc để tập trung hết mức.

- __, đừng bỏ anh, __ đừng bỏ anh mà... Anh không thể mất em được...

- Em nói sẽ sống thật lâu với anh mà... Đừng làm anh sợ...

-__, __ mở mắt ra đi em. Anh cầu xin em... __, nghe anh đi...

***

4 tiếng đồng hồ, 4 tiếng mà cảm giác như bốn năm ròng rã. Bam bước ra ngoài, phờ phạc, đau đớn. Bàn tay với đôi găng tay trắng nhuốm màu máu đỏ, máu của bạn. Anh đã cứu bạn quá muộn, bạn đã không thể sống sót nổi trên bàn phẫu thuật. Bam nhìn xuống đôi tay mình...

Anh đập phá hàng ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật, anh ném đôi găng tay máu của mình lên bức tường trắng của bệnh viện, anh gào thét, anh ôm lấy đầu của mình mà bứt rứt. Anh khóc.

Nước mắt mà anh đã cố nén lại trong phòng phẫu thuật giờ tuôn trào ra như mưa. Anh không ngừng được, anh không thể ngừng khóc được.

Anh đã gọi tên bạn, nhưng bạn không trả lời anh. Bạn lạnh lẽo nằm đó, nhắm mắt như đang ngủ một giấc thật sâu như bao buổi sáng ôm anh ngủ. Bạn không trả lời tiếng gọi thân quen của anh. Bam điên dại tới mức không ai dám động vào anh.

Nỗi mất mát lớn nhất của anh, chính là để vụt mất bạn.

Nỗi khổ tâm nhất của anh chính là không thể cứu sống bạn.

Sự thất bại nặng nề nhất trong sự nghiệp của anh, chính là để bạn mất, chính bàn tay của anh không thể níu kéo bạn khỏi thần Chết.

- __ - Anh ngửa mặt lên, nước mắt rơi từ khóe mắt dọc theo thái dương, xuống cổ và chạm xuống sàn nhà - Anh xin lỗi. __, anh xin lỗi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro