85. Mark (Mad Hatter)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi không phải nữ hoàng gì hết!

Bạn hét lên, không kiềm chế nổi cơn tức giận của mình. Bạn bị bắt cóc tới đây, chứng kiến cảnh giết người rồi giam vào tù ngục. Thế quái nào mà người chịu mấy cảnh này phải là bạn chứ. Mad Hatter không quan tâm việc bạn vừa mới lên giọng, tay vẫn lau lau cái mũ quý giá của mình.

- Thấy cô và hắn thân thiết bên nhau lắm cơ mà.

- Không hề có chuyện đó. Hắn bắt cóc tôi.

Mad Hatter lau xong chiếc mũ, ôm nó vào trong lòng như bảo vật, nhếch mép:

- Đúng là Red King, lúc nào cũng chiếm giữ những thứ gì không thuộc về mình.

- Hắn ta... lúc nào cũng thế sao?

Mad Hatter nhìn bạn, ánh mắt không có một chút cảm xúc nào, ý tỏ vẻ không quan tâm đến bạn. Anh quay lưng lại, tay vẫn ôm khư khư cái mũ, điều chỉnh lại nhịp thở chìm vào giấc ngủ sâu. Bạn đảo mắt, chả hiểu người kia có vấn đề thần kinh hay chướng ngại xã giao gì không mà cuộc đối thoại cứ dở chừng thì anh ta bỏ lơ.

Bạn cũng mệt mỏi, tìm một đống rơm sạch sẽ trong phòng lao của mình, chất thành ụ lớn rồi ngả người nằm xuống. Xương đã nhức khắp người rồi, bạn nhắm mắt lại cố gắng ngủ một giấc, mai coi như nghĩ cách thoát khỏi nhà lao này.

***

Giấc ngủ của bạn không có một chút thoải mái nào. Rơm vì để ở đây quá lâu không ai thay thành ra bị ẩm mục rã, mùi hôi và nấm mốc ảnh hưởng tới giấc ngủ của bạn. Mùi hôi thối trong nhà lao cũng khiến bạn khó chịu không ít, và nằm trên sàn lạnh làm bạn trở mình nhiều lần, vì đã quen với đệm mềm, nằm lên sàn nhà cứng không dễ chịu chút nào.

"!"

Bạn để ý thấy đối diện mình có con mắt sáng trưng ngắm nhìn bạn ngủ. Mad Hatter ở nhà lao bên kia, hơi thở vẫn đều đều, nhưng đôi mắt mở ra để ngắm nhìn bạn.

Phải công nhận anh ta rất đẹp trai, nhưng có đẹp trai đến mấy thì cũng không phủ nhận việc bạn nhìn chằm chằm như vậy quá là creepy ( rùng rợn ).

- Sao anh lại nhìn tôi như vậy?

- Chỉ là cô rất đáng yêu khi ngủ.

Má bạn đỏ ửng lên trước một lời khen bất ngờ, và vì Mark nhìn thẳng chính diện về phía bạn, cho nên bạn nhìn được rõ hơn từng nét trên khuôn mặt của anh. Hàm cạnh sắc, ánh mắt đăm chiêu mờ ẩn, bên môi có một nốt ruồi nhỏ hơi khó nhìn nếu chỉ lướt qua. Tổng thể lại tất cả tạo thành một khuôn mặt đẹp đẽ có sức hút, gương mặt ấy có ma lực mà một khi nhìn vào là khó dừng lại được. Bạn cứ ngắm anh ta một lúc lâu, chả biết thời gian cứ chầm chậm trôi qua...

- Mặt tôi có gì sao?

- Không, chỉ là...

Bạn bị Mad Hatter bắt gặp ngắm nghía anh, vậy nên bạn rụt đầu lại. Bạn có thể nghe được tiếng cười rộ phía bên kia, gương mặt bạn càng đỏ lên trông thấy.

- Cô thật là một cô gái kì lạ. Chưa cô gái nào tôi gặp lại chăm chú nhìn tôi như vậy, và khi tôi hỏi xong thì mặt cô lại đỏ bừng lên. 

- Mấy cô đó thật kì lạ. Cô gái nào khi bị hỏi như thế không đỏ mặt thì cũng ngại thôi.

- Theo tôi thấy, cô là người kì lạ nhất mà tôi gặp ở Underworld đấy.

Bạn lại nghe thấy từ này lần nữa, Underworld. Jaebum từng nói anh ta là vua của Underworld, vậy phải chăng bạn bị bắt cóc ở thế giới này? Mà bạn có biết được mình bị bắt cóc tới đâu, thì cũng chả biết được đường ra như thế nào.

- Làm thế nào để thoát ra khỏi Underworld?

- Hửm, câu này tôi không biết. Mà tại sao cô lại muốn thoát ra khỏi đây. Có lẽ việc Red King bắt cóc cô khiến cô sợ, nhưng chẳng nhẽ cô lại muốn rời khỏi nơi ở của mình sao?

- Tôi đâu có sống ở đây.

Ánh mắt của Mad Hatter nhìn bạn ngạc nhiên:

- Cô là người của Upperworld?

- Đó là gì?

- Thế giới bên trên Underwolrd, thế giới trên mặt đất. Cô là người ở trên đó sao?

- Ừm, chắc là vậy. Mà quay trở lại vấn đề, làm sao để tôi có thể thoát ra được chỗ này?

- Rất tiếc, tôi không có câu trả lời.

Bạn thất vọng, nếu đến cả người sống ở đây còn không biết đường ra thì làm sao bạn biết được. Nhưng có người biết, là Jaebum. Anh ta đưa bạn tới đây được thì chắc chắn đưa bạn ra được. Nhưng anh ta muốn bạn ở lại làm nữ hoàng, nói thả bạn đi thì chỉ có nước chết với anh ta. 

- White King biết được đường đi lên Upperworld đấy.

- White King là ai?

- Là người mà Red King có mối quan hệ phức tạp cùng. Họ yêu thương nhau nhưng lại xảy ra mâu thuẫn tranh giành quyền lực. Và nói chung là họ đều tranh ngai vàng. 

- Vậy còn anh? Có phải Jaebum bắt anh là để anh đi theo không?

- Tôi không theo ai cả. Tôi tự thân chiến đấu để có thể được tự do.

Mad Hatter mắt đăm chiêu nhìn sang một hướng, vẻ mặt buồn phiền khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Tên lính gác cửa ngục bước vào, tiếng chân chạm xuống mặt đất vang vọng lại bên vách tường. Hắn cầm theo một cái gậy gỗ lớn, đập vào bên song sắt, mặt hằm hằm lên tiếng thị uy:

- Chúng bay câm hết mồm vào. Tối rồi nói lắm nhức cả đầu.

Nạt nộ được vài câu, tên lính liền bước ra ngoài cửa. Mad Hatter nhìn theo bóng dạng khệnh khạng của hắn, nhếch mép một tiếng cười khinh bỉ. Anh nháy mắt với bạn:

- Cô nghĩ sao nếu chúng ta ra khỏi chỗ này?

- Khó lắm. Chúng ta còn chẳng có chìa khóa để mở cửa nhà lao, lại còn có lính gác bên ngoài ...

Bạn chưa kịp nói hết câu đã thấy Mad Hatter dùng ghim cài bên chiếc mũ quý giá của anh ta, văn nhẹ bên trong chiếc chìa khóa. Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, chiếc khóa nhẹ nhàng rơi vào tay Mad Hatter. Anh kéo cánh cửa song sắt ra, cười đắc thắng với bạn, rồi sau đó làm tương tự với khóa lao bên bạn, mở cánh cửa một cách nhẹ nhàng và điêu luyện.

- Còn lũ lính ngoài cửa thì sao?

- Đừng lo. Cô hãy nấp vào đây. - Mad Hatter đặt tay lên vai bạn, để bạn đứng khuất đằng sau cánh cửa. Anh rón rén bước tới đằng sau lưng lũ lính, lấy ra từ chiếc mũ của mình một loại bột màu vàng óng ánh, thổi nhẹ vào mặt chúng. Lũ lính bị tấn công bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã lăn ra mặt đất thở đều đều như ngủ.

- Cơ hội đấy, chạy mau.

Mad Hatter nắm lấy tay bạn, kéo bạn ra khỏi nhà lao, băng qua khu vườn rậm rạp của Red King. Bạn cố gắng chạy, khi mà lũ lính đã bắt đầu khả nghi thấy hai người chạy bán sống bán chết, chúng bắt đầu cầm đuốc và gươm kiếm đuổi theo. Nhưng chiếc váy đỏ đẹp đẽ bạn mang trên người không phù hợp cho việc chạy trốn, vì cồng kềnh nên nó các dễ mắc vào các bụi cây, kéo váy khiến bạn chậm tốc độ lại. 

- Xin lỗi quý cô...

Mad Hatter cầm tay không kéo rách một đường ngang qua váy của bạn. Chiếc váy đỏ quý phái bị xé toạc không thương tiếc, giờ nó ngắn chỉ đến ngang đầu gối của bạn. Mad Hatter kéo bạn lại gần một góc khuất trong khu vườn, bắt bạn phải ngồi thụp xuống.

Bạn đỏ mặt lên. Chỗ ngồi này không đủ rộng, chỉ có thể vừa một người, nhưng để giấu cả hai người vào đây, bạn phải ngồi lên đùi của Mad Hatter. Anh nhấc chân bạn lên để khỏi bị nhìn thấy, bàn tay nóng lên vì vừa chạy chạm vào làn da non mềm của bạn, tay kia bấu lấy eo của bạn để giữ không bị ngã khỏi lòng anh.

- Có tiếng động bên kia, bắt lấy chúng nó.

Lũ lính chạy theo hướng khác, bắt đầu đi xa dần. Đợi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, Mad Hatter mới thở phào nhẹ nhõm. Bạn ngồi im thin thít, không dám cử động gì, sợ rằng chỉ cần cựa quậy thôi là bị phát hiện.

- Cô đáng yêu thật đấy. - Mad Hatter nâng cằm bạn lên.

Mặt bạn đối diện mặt anh ở một khoảng cách thật gần, bàn tay anh vuốt nhẹ cằm bạn, hơi thơ ấm nóng phả lên da mặt ngứa ngáy. 

- Cô bé, tránh ra nào, cửa thoát ở ngay đây thôi. 

Bạn giật mình, di dời ra khỏi lòng của Mad Hatter. Anh chỉnh lại quần áo, đặt cái mũ trên đầu cho đúng vị trí rồi ẩn nhẹ miếng gạch ngay bên cạnh mình. Một cánh cửa nhỏ mở ra, lộ cảnh thiên nhiên bên ngoài với những cái cây kì lạ.

Hai người chui ra khỏi chỗ đó, chạy thêm khoảng một đoạn khá dài nữa cho đến khi khuất bóng tòa lâu đài. 

- Có lẽ chúng ta sẽ chia tay ở đây. - Mad Hatter nói lời tạm biệt.

- Khoan đã, xin hãy giúp tôi rời khỏi Underworld. Tôi muốn về nhà.

- Cô bé, tôi chỉ có thể giúp cô ra khỏi nhà lao, tôi không thể giúp cô chuyện này.

- Xin anh đấy, lúc này chỉ có anh mới có thể giúp được tôi.

Bạn lúc này trông đến là đáng thương, mỏng manh yếu đuối trong một thế giới kì lạ mà bạn bị bắt cóc đến, không biết phải làm sao. Mad Hatter thở dài, rồi suy nghĩ thế nào gật đầu đồng ý với bạn, nhưng với điều kiện rằng anh chỉ tìm người khác giúp, rồi sau đó không có chuyện hai người gặp nhau lần nào nữa.

- Tôi chưa hỏi tên cô nhỉ?

- Anh có thể gọi tôi là __.

- Tên hay đấy. Tôi chắc cô đã nghe rồi. Tôi là Mad Hatter.

- Sao anh lại có một cái tên kì lạ như vậy?

Anh im lặng, lấy cái mũ trên đầu mình xuống, lau nó bằng cổ tay áo cho thật sạch rồi đặt lại vị trí cũ.

- Có lẽ vì tôi thích chiếc mũ này, đâm ra phát điên vì nó.

Anh cười, một nụ cười không mấy vui vẻ, có phần hơi chua chát.

- Anh còn có cái tên khác không? Chắc hẳn tên thật của anh không phải là vậy chứ.

Mad Hatter chìm vào trong im lặng, ánh mắt dao động không kiểm soát. Anh ngồi thụp xuống, ôm lấy chiếc mũ của mình mà tự lẩm bẩm:

- Tôi không có tên. Nếu có thì chắc tôi đã quên... Tôi đã quên... đã quên... quên tên của mình... CHẾT TIỆT!!!

- Hatter!!

Bạn ôm lấy mặt của anh. Mad Hatter cấu xé tóc mình, tự dằn vặt mình bởi những câu nói điên rồ mà anh nghĩ ra. Nước mắt chảy dài, đọng lại trên má anh và trên cả đôi mắt đẹp của anh.

- __!

- Tôi đây.

- Tôi không biết tên của chính mình. Có phải tôi đã thực sự bị điên rồi không?

Bạn vẫn ôm lấy khuôn mặt của anh, vuốt đi giọt nước mắt lăn dài trên má, hít một hơi thật sâu và an ủi anh.

- Tôi nghĩ anh đúng là điên rồ thật rồi. Nhưng biết không, những thiên tài đều điên rồ cả.

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Mad Hatter. Lần này là một nụ cười hạnh phúc.

- Nếu anh không có tên, chúng ta sẽ đặt cho anh một cái. Là... Mark nhé, anh thấy sao?

Mad Hatter trầm ngâm một hồi khiến bạn lo lắng.

- Anh không thích cái tên đó sao?

- Không! Tôi thích nó. Tôi là Mark. Tôi có tên rồi. Tôi là Mark.

Anh thích nó. Là bạn đặt tên cho anh, tất nhiên là anh thích nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro