Chương 50: Để tao suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ di chuyển nhanh hơn ánh sáng có lẽ là thời gian. Đột nhiên giữa kỳ, cuộc sống trung học sắp kết thúc. Một cuộc sống mới ở trường đại học sẽ bắt đầu sau vài tháng nữa.

Nhưng bằng cách nào đó có vẻ như tôi không được phép thở một chút nào.

"Đã đăng ký thi chưa?" Một người bạn của tôi, Po, bước vào và hỏi mọi người. Có Pat đang xem Yo chơi ROV (Liên quân bản Thái). Tôi quay sang Po sau đó tham gia vào cùng với họ.

Tôi chưa đăng ký và không biết kỳ thi.

"GAT-PAT wow." Chết tiệt, Pat dừng trò chơi. Sự chú ý chuyển sang những gì Po nói. Sau đó vào trang web của viện khảo thí quốc gia để xem thông tin đăng ký dự thi. Tại thời điểm này, tương lai phải được đặt lên hàng đầu.

"Oh, hệ thống kiểm tra mới thật khó hiểu." Yo gãi đầu, nhíu mày. Không có sựu khác biệt. Hệ thống lựa chọn cho trường đại học này thật khó hiểu.

"Tao nghĩ chúng ta nên chuyển vào phòng máy tính." Win đưa ra một ý tưởng và mọi người đều đồng ý. Một vấn đề quan trọng như thế này phải dựa vào một số thiết bị điện tủ đầy triển vọng. Khi đăng ký, bạn không phải lo lắng về việc internet bị cắt. Nhiều vấn đề khác có thể phát sinh bất cứ lúc nào của thiết bị có màn hình cỡ lòng bàn tay.

Trong khi đi bộ đến phòng máy tính, chúng tôi nói về việc học đại học. Po đã nộp hồ sơ cho khoa y của một trường đại học. Cuối tháng sau sẽ công bố kết quả. Một người bạn thông minh như thế này chắc chắn có thể vượt qua.

"Rất nhiều người."

Bước vào phòng là phải chen chúc, tất nhiên là đa số học viên M.6 kéo đến đăng ký thi.

"Còn có hai cái, chúng ta dùng trước." Win chỉ vào một chiếc máy tính trống, bốn người họ ngồi thành từng cặp.

Hmm, tôi đã bị xóa huh? Tôi chỉ đang tìm kiếm một máy tính khác. Đi chầm chậm từ vách ngăn này sang vách ngăn khác cho đến hàng ghế cuối cùng gần cửa sổ. Nhìn thấy ai đang ngồi đó, tôi lập tức quay lại.

Lạy hồn! Trời ơi, hãy giúp con trai của người. Làm ơn đừng để nó nhìn thấy tôi.

Im lặng. Đây có vẻ là một dấu hiệu tốt. Nhưng có tiếng bước chân.

"Muốn đi đâu?" Một giọng nói quen thuộc mà tôi không muốn nghe xuất hiện.

Huh! Những lời cầu nguyện của tôi đã không được trả lời.

"Đang bận." Tôi đi về phía bên kia. Tao không muốn nói chuyện với mày. Vì vậy, đừng làm phiền tao.

Nhưng mà...

"Ngồi đây đi." Người đẹp trai đó đã làm mọi thứ trái ngược với những gì tôi nghĩ. Nó kéo tôi ngồi vào bàn máy tính của nó. Tôi không thể dừng lại hay tỏ ra giận dữ hay la hét, vì cả phòng đang tập trung điền đơn đăng kí.

"Danh sách."

"Gì?" Tôi cau mày.

"Oh, mày muốn đăng ký cho kỳ thi?"

"Làm sao mày biết?" Tôi nheo mắt lại. Nhưng lạ là nó không biết vì toàn bộ phòng ở đây là học viên M.6.

"Tao biết tâm tư của mày."

Khó chịu! Ghét... Tôi ghét giọng điệu ngọt ngào với ánh mắt chói lóa này. Đã bao nhiêu lần tôi nhắc đi nhắc lại rằng chúng không hợp với mày, người đẹp trai, và nó còn khiến tim tôi đập nhanh như muốn nổ tung.

"Hứ!" Tôi nguyền rủa nó, tôi nghe thấy tiếng cười yếu ớt từ nó. Cái quái gì thế? Tao đã xúc phạm mày.

Vậy còn việc đăng ký thì sao?

Tôi thẫn thờ ngồi nhìn điểm thi quốc gia.

"Đăng ký ở đây trước." Người đẹp trai chỉ vào màn hình nói. Lúc đầu, tôi không muốn làm theo những gì nó nói, nhưng tôi bối rối cuộn lên xuống. Vì vậy, tôi hạ thấp lòng kiêu hãnh của mình xuống rồi thấp giọng hỏi người bên cạnh.

"Làm như thế nào?" Người đẹp trai cười ranh mãnh như thể anh ta biết tôi phải nhờ giúp đỡ. Nó đặt tay vào tay tôi và rê chuột trên tab. Tôi không thể tập trung vào màn hình máy tính vì mắt tôi dán chặt vào bàn tay của nó trên tay tôi.

Ấm áp quá.

"Béo."

"Béo."

Chỉ gọi là không đủ. Ngón tay nó búng vào trán tôi. Ý thức của tôi bắt đầu quay trở lại.

Rất khó chịu.

"Ai béo?" Tôi cãi lại.

"Này." Không chỉ nói, nó còn đặt tay lên má, cổ và hông tôi.

"Này gọi là mũm mĩm."

Bằng chứng về sự nhạo báng của nó đã rõ ràng, ai có thể chối cãi. Này không phải mỡ, nó là thịt.

"Hả?"

"Tiếp theo làm gì?" Tôi ngay lập tức thay đổi chủ đề.

"Điền thông tin cá nhân, địa chỉ, lịch sử giáo dục."

"Oh..." Tôi vội vàng gật đầu làm theo nó.

"Đối với phần Trợ giúp trong bài kiểm tra đặc biệt, hãy chọn khiếm thị."

"Hey!"

"Ồ, bởi vì mày không nhìn thấy ai ở gần mày. Tao nghĩ mày bị mù."

".........."

Không nói nên lời!

"Đừng cau mày."

".........." Tôi im lặng (tim đập thình thịch) nhưng làm bộ mặt khó chịu để che giấu phần nào cảm xúc đang tấn công mình. Thấy người đẹp trai không nói gì với tôi, tôi tiếp tục điền dữ liệu, chọn các môn cần kiểm tra và chọn in.

"Gun, ở đâu? Lại đây luân phiên ngồi với tao."

Giọng nói của Yo, người bạn quý giá của tôi, đến từ rất xa.

"Ở đây!" Tôi kêu lên.

"Đăng ký xong chưa?" Po hỏi, quay sang chào Thewson, người đang mỉm cười ngọt ngào với hàm răng trắng sáng từ xa.

Mày quan tâm đến nó hơn? Phải không?

"GAT-PAT đã đăng kí rồi."

"Tao đi trước. Có việc."

"À được rồi."

"Xin hãy chăm sóc bạn của tao, vị thần vĩ đại." Pat nhẹ nhàng vỗ về người đẹp trai trước khi quay sang nhướn mày nhìn tôi, khiến tôi chỉ muốn đứng dậy nhổ lông mi của nó rồi dệt thành lụa.

"Rất hân hạnh."

Khó chịu!!! Im đi cậu bé ngoan.

Sau khi đăng ký tất cả các bài kiểm tra, người đẹp trai và tôi bước xuống từ tòa nhà của trung tâm giáo dục.

"Về nhà bằng cái gì?" Người cao lớn hỏi tôi trong khi tay gạt con kiến ​​đỏ đang bò trên vai tôi.

"Xe buýt."

"Ờ." Nó gật đầu rồi lại gần tôi cho đến khi cả hai vô tình chạm vào nhau. Tôi nhìn xuống hai bàn tay của chúng tôi không nắm lấy nhau. Nếu có, tôi chắc chắn sẽ đá nó.

Khi xe buýt đến vàdừng lại ở trạm, tôi và nó leo lên phía sau xe buýt. Chúng tôi không nói chuyện nữa, bởi vì ở đây đông đúc, không có lợi cho việc nói chuyện. Đó là một điều tốt bởi vì tôi không muốn nói chuyện với nó nữa. Gần đây, tôi rất khó chịu khi phải nói chuyện với nó hoặc nhìn nó. Bởi vì nó nói rằng nó sẽ tán tôi.

Trước khi đến trạm xe buýt chung cư người đẹp trai, hành khách dần dần xuống xe cho đến khi trống hết ghế. Nhưng, người đẹp trai vẫn chọn cách ngồi nói chuyện với tôi.

Tại sao lại như vậy?

"Chút nữa là rới rồi." Tôi huých cùi chỏ vào người bên cạnh đang giả vờ ngủ.

Oh! Chỉ cần nhìn mí mắt của nó đang giật giật.

"Hừm." Nó lẩm bẩm trong hơi thở. Rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, tôi đảo mắt tỏ vẻ không hài lòng, nhưng nó lại ngước nhìn tôi và mỉm cười ngọt ngào.

"Dễ thương."

Chết tiệt! Tôi đã đánh nó. Tôi dùng hết sức búng ngón tay vào trán nó.

Cái gì dễ thương?

Người đẹp trai vội vàng ngẩng đầu lên xoa xoa trán.

"Đau!"

"Nếm thử đi!" Tôi nói chậm rãi. Nhìn mặt nó bây giờ. Không còn là vị lãnh chúa kiêu ngạo như trước.

"LINE cho tao, huh." Người cao lớn nói trước khi xuống xe với đôi mắt vẫn nhìn tôi. Những hình ảnh của ngày hôm qua hiện lại trong đầu tôi. Là ngày nó cười ngọt ngào làm tim tôi xao xuyến mấy đêm không ngủ được.

'Không' Tôi mở miệng nhưng không phát ra âm thanh nào. Cộng với việc trưng ra bộ mặt của tôi thậm chí còn kiêu ngạo hơn.

'Ác ma', Nó cũng làm giống như vậy, chỉ có một khuôn mặt buồn bã.

Xe buýt đã gần đến trạm dừng. Người đẹp trai vẫn có một khuôn mặt buồn. Tôi không thể không cười thành tiếng. Thấy tôi cười, nó cũng cười theo.

Ừm, cư xử như một đứa trẻ!!

Để liên lạc với nó, hãy để tôi suy nghĩ về nó trước.

Cập nhật: 07.01.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro