Quặn thắt .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới trời đêm tịch mịch tối tăm
Khi nhà nhà đang bình an say giấc
Một mình ta lang thang trong ngõ vắng
thể xác hay tâm hồnliệt?
Hoặc triệt để không mất mát đau thương
Biết sao đây khi không còn nơi dựa?
Chẳng ai buồn khi nước mắt ta rơi ,
Sẽ không ai muốn cùng ta chia sẻ ,
Mọi buồn vui như mộng ảo dần trôi,
Không ai hiểu người thương thiết !
Khi ta vui lại sợ người bỡn cợt
Lúc ta buồn liệu ai thấy sẽ đau?

Niềm vui qua lúc ta e sợ ,
Một nụ cười đổi lại mười nước mắt ,
Hận chính mình giỏi dập tắt nỗi đau,
Nước tràn mi như mang đi tất cả,
Đến tột cùng không thể sống lặng yên,
Vẫn cười vui như chưa từng thống khổ,
Khi nức nở trên đỉnh cao tuyệt vọng,
Đã biết rằng còn giới hạn cao hơn,
Đã biết rằng đều sẽ thành nghĩa,
chẳng ai bên ta khi ấy
Sao thấu được nỗi bất lực lan tràn!
nỗi đau đã không còn chân thật,
Nhưng vẫn muốn được rãi bày, thấu hiểu
Đáng tiếchọ chỉ thấy mình đau
Hay chăng quan tâm hờ hững :
" Gia đình nào chẳng có chút phong ba".

T2 : 25/06/2018.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cá#tho