44-47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: Nhân sâm tím cùng huyết phượng kê

Màn đêm buông xuống, hai vầng trăng khuyết lơ lửng giữa bầu trời đêm, hô ứng lẫn nhau tỏa ra ánh sáng bạc chiếu xuống đại địa như từ trên trời rủ xuống một tấm lụa mỏng.

Đại sảnh Tiếu phủ.

- Cha, tỷ tỷ... không sao chứ? 

Tiểu Tiểu Long lo lắng, trên gương mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, hắn rất sợ tên một người thốt ra từ miệng Tiếu Mông.

Khuôn mặt Tiếu Yên Vũ trắng bệch, ánh mắt luôn linh động mà bây giờ đờ đẫn, tràn đầy tử khí. Dưới làn da tái nhợt hiện lên những đường gân xanh chằng chịt, sinh mệnh lực tùy thời có thể tiêu tán.

Tiếu Mông khôi ngô cao lớn đứng bên cạnh Tiếu Yên Vũ, chậm rãi thu hồi chân khí, hai hàng lông mày như dính lại với nhau, sâu dưới con mắt là sát khí hừng hực. 

- Ai làm? Làm sao Yên Vũ lại biến thành như thế này?

Tiếu Mông lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy tức giận.

- Con... hôm qua cùng tỷ tỷ đi tới Phương Phương tiểu điếm ăn cơm, gặp... gặp đại ca. 

Dưới uy áp của Tiếu Mông, Tiểu Tiểu Long có chút không thở nổi, toàn thân run rẩy, Thất phẩm Chiến thánh giận dữ tuyệt đối không phải là người bình thường có thể chịu nổi.

Tiếu Mông nghiêng đầu nhìn hắn.

- Ngươi nói gặp ai? Tiếu Nhạc? 

- Vâng!

- Hắn đem Yên Vũ đánh thành như vậy?

Tiếu Mông cắn răng, hai tay nắm chặt, đè nén lửa giận. 

Tiểu Tiểu Long ngẩn ra, vội vàng bác bỏ vì vậy đem hết thảy sự việc nói cho Tiếu Mông.

- Ý của ngươi là Yên Vũ bị con rối trong tiệm kia đả thương?

Thần sắc trên mặt Tiếu Mông không thay đổi gì nhưng lại để cho Tiểu Tiểu Long run sợ. Không nhìn ra lửa giận mới là đáng sợ nhất. 

- Lão bản nói... Ba ngày sau có thể cứu tỷ tỷ.

Tiếu Long bồi thêm một câu.

- Hắn nói thì ngươi sẽ tin? Ngươi an tâm đem tính mạng của tỷ tỷ mình giao cho một tên đầu bếp vô danh tiểu tốt đó? 

Tiếu Mông cười lạnh một tiếng để cho Tiểu Tiểu Long như rơi vào trogn hầm băng.

- Ngươi đi ra ngooài trước đi, ta đã mời ngự y, hy vọng người có thể cứu.

Tiếu Mông mệt mỏi khoát tay một cái để cho Tiểu Tiểu Long thất hồn lạc phách rời khỏi đại sảnh. 

Sau khi Tiểu Tiểu Long rời đi, Tiếu Mông phân phó người hầu đem Tiếu Yên Vũ đưa về phòng, bước ra một bước cả người biến mất như một cơn gió.

- Có gan dám đả thương con gái của Tiếu Mông ta, ta muốn nhìn xem ngươi là thần thánh phương nào.

Thanh âm trầm thấp của Tiếu Mông vang vọng. 

...

Đêm tối, Phương Phương tiểu điếm có chút yên tĩnh, trong ngõ nhỏ có một tia sáng từ trong khe cửa chiếu ra.

Chó mực lười biếng nằm ở cửa, híp mắt, giữ nguyên tư thế ngủ từ trước đến nay. Ngủ, tựa hồ là sở thích lớn nhất của nó. 

- Hừ!

Hai mắt cho đang nhắm chặt đột nhiên mở to, nghi hoặc nhìn về không trung.

Chỉ thấy một thân ảnh từ trên không bay xuống, đạp không khí, gương mặt uy nghiêm dạo bước tới tiệm nhỏ, mỗi bước đi tới, khí thế tăng thêm mấy phần. 

Hai tay Tiếu Mông chắp sau lưng, đứng ngạo nghễ trên không nhìn xuống tiệm nhỏ, bỗng ánh mắt hắn chuyển dời xuống một con chó đang nằm ở cửa.

"Một con chó mực?"

Tiếu Mông nỉ non, sắc mặt lơ đễnh dần trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm con chó kia. 

Đây là một con chó sâu không lường được! Trong lòng Tiếu Mông rét lạnh, hắn không thể nhìn thấu được tu vi của nó nhưng hắn tin chắc chỉ cần mình có gì không đúng là con chó sẽ cho mình một kích tan xương nát thịt.

"Quán ăn thần bí, con chó bí ẩn... Quả nhiên không đơn giản!"

Tiếu Mông nghĩ thầm trong đầu, đột nhiên hắn có chút tin tưởng lời nói của Tiểu Tiểu Long, có lẽ ba ngày sau ông chủ nơi này cứu được Yên Vũ. 

"Ba ngày sau nếu không cứu được Yên Vũ, Tiếu Mông ta cho dù có liều cái mạng già này cũng phải để tiệm nhỏ của ngươi chôn cùng." Âm thầm hừ lạnh một tiếng, Tiếu Mông quay đầu đi, thân hình biến mất trong nháy mắt.

Tiểu Hắc nhàn nhàn nhìn thân ảnh Tiếu Mông biến mất, miệng chó mở to, ngáp một cái, thở dài, tiếp tục đi ngủ.

Ở bên trong, Bộ Phương không biết hắn mới vừa rồi đã ở trước quỷ môn quan chạy hết một vòng, thời khắc này hắn đang nâng lên tinh thần chăm chú học tập linh dược thiện cháo gà hầm nhân sâm. 

"Linh dược thiện: Đem có một linh dược có tác dụng chữa bệnh kết hợp cùng nguyên liệu nấu ăn khác, áp dụng phương pháp đặc biệt khiến hai thứ hòa quyện để thành một món ăn vừa có màu sắc, hương vị vừa là một bài thuốc." Hệ thống giải thích.

"Cháo gà hầm nhân sâm Tử Sam Phượng Kê: Đem ngũ phẩm linh dược nhân sâm tím cùng linh thú cấp năm Huyết Phượng Kê và nhiều nguyên liệu khác kết hợp với nhau để trở thành món cháo gà hầm nhân sâm, món ăn này có thể cung cấp sinh mệnh lực, bồi bổ khí huyết, giá trị trong y học cực kì cao nhưng để nấu ra cần tỉ lệ nguyên liệu phải thật chuẩn xác."

Bộ Phương đọc xong cách chế biến cháo gà hầm nhân sâm, đối với thuốc, Bộ Phương không nghiên cứu nhiều cho nên cũng cũng không quen lắm. Hắn hiểu bất kì một phương thuốc nào cũng cần một sự chính xác đến từng vị thuốc, nhưng hiểu là hiểu còn thực tiễn sẽ không dễ dàng như vậy. 

- Hay là bắt đầu thực hành đi.

Bộ Phương nhíu mày một cái, định thử cách làm này một chút.

- Hệ thống chuẩn bị cho ký chủ ba củ nhân sâm tím, ba con Huyết Phượng Kê, những dược liệu quý trọng khác các ba phần, ký chủ chỉ có ba cơ hội để thử, hy vọng ký chủ có thể thành công. 

Thanh âm nghiêm túc từ hệ thống vang lên, để bản thân Bộ Phương rùng mình một cái, chỉ có ba phần nguyên liệu nấu ăn, nói cách khác hắn chỉ có cơ hội thất bại hai lần.

Hắn nghiêm túc đọc và tìm hiểu công thức nấu ăn một lần nữa, hít sâu một cái, trong đáy mắt lộ ra tự tin.

Trong phòng bếp, không biết lúc nào đã xuất hiện một chiếc tủ lớn, đơn độc bố trí ra. Ở bên cạnh, hệ thống nói ba phần nguyên liệu nấu ăn đều được chuẩn bị ở trong tủ đó. 

Bộ Phương mở cửa tủ ra, nhất thời một luồng linh khí nồng nặc đập vào mặt, để lỗ chân lông khắp người của hắn đều giãn ra.

- Cô cô...

Ở tầng dưới chót của tủ, có ba con gà nhốt trong ba cái lồng, bên trong mỗi cái lồng có một con gà, lông của chúng đỏ như máu tươi, trông rất đẹp mắt. 

Bộ Phương nhìn chúng nghĩ: “Hóa ra là gà sống... Còn tưởng rằng hệ thống đã xử lý rồi.”

“Hệ thống đã phong ấn tu vi của Huyết Phượng Kê, ký chủ dựa theo những bước bình thường để giết gà là được. Nhất định phải chú ý: Phải giữ gà nguyên vẹn, không được làm tổn hại đến máu gà.”

Xách chuồng gà ra, Bộ Phương thuần thục từ trong lồng bắt lấy Huyết Phượng Kê. 

Huyết Phượng Kê bị phong ấn tu vi quả nhiên giống gà trên địa cầu không có bất kỳ khác biệt gì, dĩ nhiên trừ hình dáng bất đồng ra.

Huyết Phượng Kê nhìn thật đẹp mắt, vóc người to khỏe, chiếc mào cao đỏ như máu, lông gà màu đỏ chói trông hết sức lộng lẫy, nhìn xa xa như ngọn lửa đang cháy, chiếc mỏ có màu đỏ nhạt.

Sức chiến đấu của linh thú cấp năm Huyết Phượng Kê thật ra không mạnh, ít nhất so với cấp năm linh thú yếu hơn rất nhiều, nhưng là tốc độ di chuyển rất nhanh, đây cũng là nguyên nhân nó đứng trong cấp năm linh thú. Mà lúc này nó ở trong tay Phương Bộ không khác gì gà vườn, không có sức giãy giụa, mặc cho hắn chỉ là Tam phẩm Chiến cuồng xẻ thịt. 

Bộ Phương thuần thục xử lý Huyết Phượng Kê, công việc làm gà gần như hoàn mỹ, tiếp theo hắn tiếp tục lấy các dược liệu quý từ trong tủ ra.

Những linh dược này tràn đầy linh khí, đem cả cái phòng bếp tràn đầy linh khí trông giống như tiên cảnh, đặc biệt là nhân sâm tím, linh khí đậm đà đến nỗi cơ hồ muốn hóa thành mây mù.

Dựa theo sách dạy nấu ăn giới thiệu, trước tiên Bộ Phương phải cắt một vết vào củ nhân sâm, đem chất lỏng trong nhân sâm tím nặn vào trong chén, tiếp theo dùng dao thái mỏng nhân sâm tím. 

Lấy ra một chiếc nồi, Bộ Phương dựa theo tỷ lệ đem dược liệu nhét vào trong bụng Huyết Phượng Kê, cuối cùng đem toàn bộ Huyết Phượng Kê bỏ vào trong nồi, đổ thêm nước vào hầm.

Sa khi nấu được nửa giờ, ngửi được mùi thịt, đổ chất lỏng chắt ra từ nhân sâm tím vào vào, rồi tiếp tục hầm.

Lần này hầm khoảng hai giờ, mùi thịt gà thơm đậm đà cùng với mùi nhân sâm tím từ trong nồi chậm rãi bay ra, như sương mù trôi lơ lửng ở trong phòng bếp, ngưng mà không tán. 

- Thành công?

Bộ Phương có chút ngạc nhiên mừng rỡ.

Nhưng mà một khắc sau, thanh âm từ vang lên trong đầu của hắn. 

- Ký chủ thử nghiệm lần đầu tiên, thất bại.

Chương 45: Tiêu Mông đến quán ăn nhỏ

"Lần đầu tiên thử, thất bại."

Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu bộ phương, làm hắn sửng sốt, làm sao lại thất bại chứ, mùi thơm như vậy mà…

Mang nồi đất từ trong lò lửa ra, khi mở nắp nồi ra thì hơi nước dày đặc và mùi thơm thịt gà phả vào mặt, bên trong mùi thơm đó còn thoang thoảng mùi nhân sâm tím, Bộ Phương không khỏi bị mê hoặc, tham lam hít thêm vài hơi. 

Thịt gà huyết phượng trong nồi hơi rung động giống như là món thịt đông vậy, cháo gà vẫn đang sôi “ục ục”, mỗi lần bong bóng hơi nổ tung làm mùi thơm bay ra, màu tím của nước sau khi trải qua hầm thế mà đã đổi thành hơi xanh vàng, bên trên lớp mặt còn nổi một lớp bọt óng vàng, đó là tinh hoa của dược liệu kết tinh.

Hả? Bộ Phương nhíu mày, nhìn chằm chằm màu sắc của canh gà, không bao lâu đã thở dài tiếc nuối.

Không sai... đúng là thất bại thật, nếu như canh gà nhân sâm tím đúng chuẩn thì màu của nước không phải là màu xanh vàng, mà là màu da cam, nước sâm tím thấm vào gà, vậy thì món ăn mới đạt có được sự hoàn mỹ của dược liệu. 

"Gợi ý của hệ thống: trong quá trình nấu linh dược, kí chủ có thể kết hợp thôi động linh khí, dùng chân khí làm cho dược liệu trong nước thấm vào thịt gà, vậy mới giữ dược tính và tăng cường hương vị của gà.”

Hệ thống nhắc nhở.

Dùng chân khí thôi động sao? Mắt của Bộ Phương sáng lên, quá trình nấu của hắn không có sảy ra lỗi, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chính hắn cũng đang tự hỏi rốt cuộc là sai ở chổ nào, được hệ thống nhắc nhở thì hắn mới tỉnh ngộ. 

Cái mà hắn đang nấu là linh dược thiện, nguyên liệu nấu ăn là dược liệu có linh khí dồi dào, muốn nguyên liệu và linh khí trong dược liệu hoàn toàn trung hòa, chỉ dựa vào dụng cụ làm bếp thì rất khó làm được, chỉ cần dùng thêm chân khí hòa vào là có thể hoàn thành linh dược thiện này rồi.

Không chỉ có linh dược thiện, trong quá trình nấu ăn sau này, chắc rằng đều cần Bộ Phương dùng chân khí vào, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hệ thống trợ giúp Bộ Phương chuyển hóa nguyên tinh thành chân khí.

Rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cao cấp đều chứa lượng linh khí khổng lồ, chỉ dựa vào dụng cụ làm bếp thì không thể nào làm những linh khí đó tỏa ra hết được, mà một khi xử lý sai, rất dễ gây ra sai lầm, khi dùng nguyên liệu nấu ăn cao hơn cấp năm, Bộ Phương sẽ cân nhắc những thứ này. 

"haizzz"

Bộ Phương thở dài, gọi Tiểu Bạch tới, lấy canh gà nhân sâm tím đã thất bại rót vào trong bụng nó cho thu về.

Hắn vương vai ngáp một cái, đã đến giờ ngủ rồi, muốn làm thanh niên “ba tốt” và thần bếp đứng đầu chuỗi thực vật trong thế giới huyền huyễn này, nhất định Bộ Phương phải cân bằng  được thời gian làm việc và nghỉ ngơi, tới giờ ngủ thì tuyệt đối sẽ không dây dưa. 

Mặc dù lần đầu tiên nấu canh gà nhân sâm tím đã thất bại, nhưng Bộ Phương vẫn bình tĩnh và ung dung như thường.

Vỗ vỗ bụng bự của Tiểu Bạch, Bộ Phương trở về phòng chìm vào giấc ngủ bình yên.

Sáng sớm ngày thứ hai, Bộ Phương thức dậy và rửa mặt xong, bắt đầu việc buôn bán hôm nay. 

Như thường lệ hắn tu luyện một chút Lưu Tinh Đao, hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của hôm nay, thuận tiện chuẩn bị một ít cà rốt để làm một chảo cơm chiên trứng cà rốt, mùi vị cũng tạm được.

Sau khi Bộ Phương nếm thử một miếng, mặt không biểu cảm gì mang ra cho Tiểu Hắc đang nằm sấp trước cửa.

Quán ăn nhỏ từ lúc mở ra tới giờ cũng đã có chút nhân khí(khách khứa), ít ra mỗi sáng khi buôn bán, đều sẽ có một đám mập mạp trung thành xuất hiện, cường hào Kim mập mạp đúng thật sự là gió mặc gió, mưa kệ mưa cũng nhất định phải tới. 

- Bộ lão bản, cho ta đến một phần bánh bao hoàng kim!! À há, sườn kho rượu giá tới năm mươi nguyên tinh, giá đủ cao, cho ta một phần nào.

Mỡ trên mặt lão Kim rung lên, cười nói.

Những mập mạp khác cũng gọi thức ăn tới tấp, vậy là Bộ Phương bắt đầu bận rộn với công việc của mình, Âu Dương Tiểu Nghệ rất nhanh cũng đã tới, mấy ngày nay cũng đã quên với công việc, báo tên món ăn, bưng thức ăn rất thuần thục. 

Trong thời gian buôn bán như thường lệ, Bộ Phương không có suy nghĩ tới phương pháp nấu món canh gà nhân sâm nữa, nhìn vô cùng bình tĩnh.

Hứa Sĩ chậm rãi bước vào trong tiệm, từ lần trước phụng mệnh Đại hoàng tử tới đây về sau.

Hắn đã bị quán ăn nhỏ này bắt làm “tù binh” rồi, gần như ngày ngày cũng đến. 

- Tiểu nha đầu, mang cho ta một phần cá luộc*.

Hứa Sĩ hướng về phía Âu Dương Tiểu Nghệ khẽ gật đầu.

Món cá luộc này là món ăn mà Hứa Sĩ thích nhất, so với cá ướp bã rượu và canh đậu phụ đầu cá còn thích hơn, cái sự thích thú này do cảm giác gắp từng miếng thịt phi-lê cá trơn mềm cho vào miệng, loại hưởng thụ như thế này đã làm hắn hoàn toàn chìm đắm. 

Cá Luộc sao? Bộ Phương gật đầu xoay người đến trước hồ cá, hai tay nhanh chóng thò vào trong hồ, sau đó bắt ra một con cá lóc** cũng không phải là mập lắm ra, cá này là một loại cá nước ngọt, đẳng cấp không cao, còn thấp hơn một cấp so với cấp ba Lôi Liên Ngư, nhưng thịt còn tươi ngon hơn Lôi Liên Ngư nhiều.

Vui sướng đặt con cá lên tấm thớt, con cá này còn phun một mũi tên nước về hướng Bộ Phương, khiến cho quần áo hắn bị ướt một mảng.

Bộ Phương không chút biểu cảm, cầm thái đao lập tức đập mạnh vào đầu cá, sau đó thuần thục đánh vảy cá, thịt từ đầu về phía sau được cắt thành từng lát mỏng, đao pháp của hắn trải qua mấy ngày rèn luyện đã trở nên tinh sảo, tốc độ cắt thịt cá rất nhanh. 

Cắt cá thành từng miếng xong thì công việc xử lý về sau cũng rất nhanh, xử lý xong nguyên liệu, bỏ toàn bộ vào trong một nồi rồi nấu, khi mùi thơm của nó bay ra thì rót vào những miếng thịt cá đã rửa bằng nước gừng trừ đi mùi cá, nấu nhỏ lửa một chút rồi mang ra bàn.

Mùi thơm tràn ra, cá luộc bóng loáng đã được mang ra trước mặt Hứa Sĩ, làm cho mắt Hứa Sĩ đột ngột sáng lên, vẻ mặt không thể kiềm chế được nữa.

Có lẽ chính thái tử cũng không biết rằng mưu sĩ bậc nhất dưới trướng cúa mình lại là một kẻ thích ăn hàng. 

“Lộc cộc”.

Một người đàn ông trung niên anh tuấn vẻ mặt như đao, chắp tay sau lưng bước vào quán nhỏ, ánh mắt của hắn trầm ổn lạnh lùng, khí thế ẩn mà không phát.

Trong quán nhỏ trần ngập mùi thức ăn đậm đà, làm cho sắc mặt người đàn ông trung niên hơi chút kinh ngạc. 

- Hử ? Tiểu Nghệ? Làm gì ở nơi này?

Người đàn ông trung niên trông thấy Âu Dương Tiểu Nghệ không khỏi kinh ngạc, mở miệng hỏi.

Giọng nói của hắn vừa vang lên, tay của Hứa Sĩ đang múc một miếng cá đưa vào miệng lập tức run lên, miếng thịt cá lần nữa xuống rơi vào trong chén, làm văng dầu mỡ lên mặt. 

- Tiếu... Tiếu Mông đại tướng quân?

Hứa Sĩ đột nhiên quay đầu nhìn lại, vội vàng đứng dậy, hướng về phía Tiêu Mông chắp tay nói, trời ơi... Tiếu Mông đại tướng quân thế mà cũng xuất hiện ở cái này quán ăn nhỏ này? Đây là một tin tức quan trọng, phải báo cho thái tử điện hạ.

Tiếu Mông gật đầu, mưu sĩ bậc nhất dưới trướng thái tử, Tiêu Mông hắn hiển nhiên là quen biết, hắn cũng rất xem trọng Hứa Sĩ này, bày mưu lập kế, diệu kế liên châu, đúng là một nhân tài. 

- Tiếu... Bá bá, người làm sao lại tới đây vậy?

Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn rất sợ Tiêu Mông, suy cho cùng cũng là đệ nhất cao thủ đế đô, sức ảnh hưởng rất lớn.

- Tới quán ăn tất nhiên là ăn cơm rồi. 

Tiếu Mông nhàn nhạt trả lời, sau đó nghiên người nhìn về phía trương mục món ăn, việc những món ăn ghi trên đó có giá trên trời cùng không làm hắn kinh ngạc, thậm chí ngay cả thần sắc cũng chưa từng biến hóa.

Không hổ thất phẩm chiến thánh, tâm tính thật là chững chạc.

Hứa Sĩ âm thầm gật đầu, trong lòng đã giơ ngón tay cái lên. 

- Sườn kho rượu, cơm chiên trứng bản nâng cấp, cá ướp bả rượu, bánh bao hoàng kim... Còn có một vò rượu băng tâm ngọc hồ.

Tiếu Mông đứng chắp tay phía sau, bình tĩnh gọi tên món ăn.

Âu Dương Tiểu Nghệ ghi nhớ xong, đi về phía phòng bếp, báo tên các loại thức ăn vừa gọi cho Bộ Phương. 

Bộ Phương có hơi kinh ngạc, đây là khách hàng lớn nha, nhiều như vậy thức ăn như vậy thì tốn rất nhiều nguyên tinh... Mặt không biểu cảm gặt đầu, Bộ Phương lập tức bắt đầu nấu.

Hứa Sĩ nhanh chóng ăn xong phần cá luộc, sau khi cáo từ với Tiêu Mông thì vội vã rời đi, hắn muốn báo cáo chuyện này cho thái tử điện hạ.

Tiếu đại tướng quân tới quán ăn nhỏ, đây là thời cơ tốt để thái tử điện hạ lôi kéo người. 

Hứa Sĩ đi không bao lâu, những món ăn được Tiêu Mông gọi đã được Âu Dương Tiểu Nghệ rụt rè bưng lên.

Mỗi một món ăn đều mang theo hương thơm nồng đậm, dù cho lãnh đạm thản nhiên như Tiêu Mông cũng là không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn... Bởi vì thức ăn nơi đây còn hơn những  món mỹ vị mà hắn đã ăn nữa.

Có thể nói thức ăn so với đệ nhất tửu lâu đế đô là Phượng Tiên lầu hơn không chỉ một bậc. 

Sau cùng rượu băng tâm ngọc hồ là do Bộ Phương đích thân bưng ra, vừa đi ra khỏi bếp thì đã bị Tiêu Mông chặn lại.

Tiêu Mông buông đũa xuống, cười mà giống như không cười nhìn Bộ Phương, nói:

- Ngươi chính là ông chủ ở đây? Đánh con gái ta bị thương còn nói cứu nó, Bộ lão bản? 

……..

* cá luộc: Cá luộc thường được làm từ cá chép cỏ tươi. Cá được làm sạch và phi-lê ra, rửa bằng nước gừng cho bay mùi tanh, ướp với gia vị, sau đó đổ nước nấu bằng cách loại nguyên liệu như tỏi, hành tím, nhiều ớt, dầu thực vật, xì dầu, bột ngọt, gừng,… vào cho chín là có thể ăn được.

** cá lóc: tùy vùng miền mà có tên khác như: cá quả/ cá tràu 

Chương 46: Hủy tiệm nhỏ của ta, ngươi không làm được

Ngươi chính là ông chủ tiệm nhỏ làm nữ nhi của ta bị thương, còn nói có thể cứu con gái ta?

Tiếu Mông tựa như cười mà không phải cười hỏi, lời nói của hắn mang theo một chút lạnh lùng. Hắn thật muốn nhìn một chút xem ông chủ tiệm nhỏ này rốt cuộc có cái gì thần kỳ.

Tổn thương của Yên Vũ… ngay cả ngữ y hoàng cung cũng chỉ có thể tạm thời giữ lại mạng sống. Tên đầu sỏ gây nên nhà ngươi có bản lĩnh gì mà giám xuất khẩu cuồng ngôn nói có thể chữa trị? 

Bộ Phương vừa mới ôm Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu đi ra nghe được câu hỏi của Tiếu Mông lập tức ngây người.

Chẳng lẽ vị đại thúc trước mắt này chính là phụ thân của Yên Vũ. Ánh mắt Bộ Phương khẽ híp liếc nhìn người đàn ông này. Nói thật, gien của Tiếu gia thực sự rất tốt, cả nhà đều là soái ca mỹ nữ.

- Ồ đúng! Ta chính là ông chủ tiệm nhỏ mềm yếu kia. 

Bộ Phương lạnh nhạt trả lời.

Hắn đi tới vị trí bàn Tiếu Mông, đem Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu đặt lên, nói:

- Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu của ngươi, mời từ từ thưởng thức. 

Tiếu Mông hờ hững nhìn Bộ Phương, một tay đè xuống nắp bình, lạnh lùng nói:

- Thương thế nữ nhi của ta do ngươi gây ra, lẽ nào ngươi không muốn giải thích một chút hay sao?

- Giải thích cái gì? Quán của ta mặc dù nhỏ, vị trí lại hẻo lánh, thế nhưng vẫn có quy định của nó. Nàng ta đánh nhau ở trong quán nhỏ, phải chuẩn bị trước tâm lý chính mình sẽ bị thương mới đúng. 

Bộ Phương liếc nhìn Tiếu Mông, bình thản trả lời.

Câu trả lời của hắn ngược làm cho Tiếu Mông hơi chững lại, sau đó nụ cười trên mặt hắn càng đậm hơn:

- Đã rất nhiều năm nay không có người nào dám nói chuyện như vậy với ta… Nếu ngươi đã biết ta là phụ thân Yên Vũ, chắc hẳn cũng biết thân của phận ta. 

- Dựa vào tu vi ta, san bằng cái quán nhỏ này của ngươi… chỉ giống như lật bàn tay. Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi? Hủy diệt quán nhỏ này?

Nói đến lời cuối cùng, cả người Tiếu Mông tỏa ra một cỗ uy áp mạnh mẽ, uy áp này giống như thiên địa phóng thích, toàn bộ không gian ở đây đều trở nên vô cùng nặng nề.

Âu Dương Tiểu Nghệ sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng vội vàng lui về phía sau, Tiếu bá bá nổi giận… Rất đáng sợ. 

- Ồ! Ngươi muốn phá hủy quán nhỏ của ta?

Đối mặt với uy áp khổng lồ từ Tiếu Mông, Bộ Phương chỉ bình thản ồ lên một tiếng, sau đó nghiêm túc nói:

- Ngươi không làm được. 

Mặc dù uy áp như núi, khí thế như rồng, nhưng khi ở trong quán nhỏ Bộ Phương hoàn toàn không có một chút áp lực nào. Có hệ thống ở đây, tất cả uy áp đều là gió thoảng mây bay.

Câu trả lời của Bộ Vân làm mọi người bất ngờ.

Âu Dương Tiểu Nghệ ngẩn người, sau đó tràn đầy kính nể nhìn ông chủ thối. Mặc dù có chút liều lĩnh, nhưng thời điểm ông chủ thối nói ra câu kia thật sự rất đẹp trai. 

- Ta không làm được?

Tiếu Mông đứng lên, tức giận cười gằn, lấy tu vi Thất phẩm Chiến Thánh của hắn lại không san bằng được một cái quán nhỏ trong hẻm?

Chỉ trong chớp mắt, Bộ Phương cảm thấy hoa mắt, thân hình Tiếu Mông liền xuất hiện trước mặt hắn. Khuôn mặt anh tuấn kia chỉ cách hắn không tới một tấc. Trên người Tiếu Mông tỏa ra hàn ý làm lỗ chân lông Bộ Phương hơi co lại. 

- Chỉ là Tam phẩm Chiến Cuồng, giọng điệu ngược lại rất tốt. Cho ta xem một chút vốn liếng giúp ngươi ngông cuồng đi.

Tiếu Mông lãnh đạm nói, giơ lên một tay hướng về phía Bộ Phương nắm lại.

Bộ Phương lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tiếu Mông, bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng. 

“Ầm!”

Bộ Phương lui về sau hai bước, một chưởng này của Tiếu Mông cũng không chụp lên hắn mà là vô vào trên người Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch giơ lên bàn tay máy móc, chặn lại một chưởng này của Tiếu Mông. Vị trí hai chưởng đụng nhau bốc lên khói xanh. 

- Người gây chuyện, lột sạch quần áo cho thiên hạ nhìn.

Đôi mắt Tiểu Bạch chớp lên ánh sáng màu đỏ, âm thanh máy móc không có chút cảm xúc nào vang lên.

Ánh mắt Tiếu Mông lóe lên tinh mang, chăm chú nhìn Tiểu Bạch. Cái khôi lỗi này đã làm Yên Vũ bị thương? Vậy mà có thể dễ dàng đỡ một chưởng của ta! Quả nhiên có chút môn đạo. 

Thân hình Tiếu Mông hơi vặn một cái, lại đánh ra một quyền mang theo lôi đình oanh tạc về phía Tiểu Bạch.

“Ầm!”

“Đoàng đoàng đoàng!” 

Mọi người sắc mặt có chút trắng.

Nắm đấm hai người gần như đều hóa thành bóng mờ không ngừng đụng nhau, âm thanh trầm đục liên tục phát ra ở trong quán nhỏ.

Ánh mắt Bộ Phương co rụt lại, hắn có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn thấy người có thể triền đấu (*) cùng Tiểu Bạch đến loại trình độ này, Thất phẩm Chiến Thánh… Không hổ là Thất phẩm Chiến Thánh. 

Âu Dương Tiểu Nghệ càng kinh ngạc hơn, Tiếu bá bá ở trong lòng hắn vẫn luôn là người mạnh nhất. Thế nhưng mà… hóa ra Tiểu Bạch khả ái lại lợi hại như vậy!

Một tiếng vang thật lớn nổ ra, hai người đều lui về sau mấy bước.

Bàn tay người máy của Tiểu Bạch bốc lên khói xanh, tần số chớp lóe đôi mắt máy móc vô cùng cao. 

Tiếu Mông khẽ cau mày, vung vẩy cánh tay, hít một hơi thật sâu.

“Hệ thống, chẳng phải Tiểu Bạch là vô địch sao? Tại sao không thể đánh thắng vị đại thúc này?”

Bộ Phương nghi ngờ trong lòng nói, hắn vẫn luôn cho rằng Tiểu Bạch là vô địch. 

“Thực lực của Tiểu Bạch lấy tu vi của kí chủ làm cơ sở, từ cơ sở tăng lên bốn cấp bậc. Với tư cách bảo vệ an toàn cho quán nhỏ, kí chủ mạnh thì Tiểu Bạch mạnh, kí chủ yếu Tiểu Bạch sẽ yếu.”

Hệ thống nghiêm túc giải thích.

Khóe miệng Bộ Phương giật giật, tu vi hiện tại của hắn là Tam phẩm, Tiểu Bạch chính là Thất phẩm. Vậy chẳng phải chỉ có thể đánh ngang tay với Tiếu Mông Thất phẩm Chiến Thánh hay sao? 

“Hệ thống, nếu như Tiểu Bạch đánh không lại người gây chuyện thì làm sao bây giờ?”

Bộ Phương nói nhỏ ở trong lòng hỏi.

“Xin túc chủ chớ lo lắng, Tiểu Bạch không phải là phòng tuyến cuối cùng của quán nhỏ, chẳng qua túc chủ vẫn phải nỗ lực kiếm lấy nguyên tinh, tranh thủ nâng cao tu vi, đem lực chiến đấu của Tiểu Bạch nâng lên Cửu phẩm.” 

Hệ thống nói.

“Rầm rầm rầm!”

Tiếu Mông cùng Tiểu Bạch lại lần nữa đánh nhau, cũng là đánh nhau thực sự. Hắn đường đường là đệ nhất cường giả của đế quốc Thanh Phong, thế mà không đối phó nổi một cái khôi lỗi trong quán nhỏ. Chuyện này truyền đi còn không bị người ta cười cho thối mũi. 

Ngay lúc hắn chuẩn bị đánh ra một chiến kỹ quyết định thắng bại sau cùng, đột nhiên cảm nhận được một cỗ uy áp đáng sợ.

Cỗ uy áp không nhìn thấy lại không chạm được này trực tiếp ảnh hưởng ở trong lòng hắn. Làm cho thân thể của hắn cứng đờ, chiến kỹ vừa mới ngưng tụ ở trên tay lập tức bị tản đi.

Ngoài cửa, Tiểu Hắc đôi mắt mông lung ngái ngủ ngáp một cái thật lớn. Con chó kia hứng thú liếc nhìn Tiếu Mông. 

Cái nhìn này làm cho Tiếu Mông run rẩy, hắn chút xíu nữa thì quên ở ngoài cửa tiệm có một con chó đen thần bí.

- Rất tốt, quán nhỏ này của ngươi quả nhiên có vài phần bản lĩnh, hy vọng hai ngươi có thể chữa trị tốt cho nữ nhi của ta, nếu không… Dù có liều cái mạng này ta cũng muốn để cho ngươi trả giá.

Khí thế trên người Tiếu Mông tản đi, khói mù bao phủ ở trong tiểu điếm lập tức biến mất. Nội tâm Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Bộ Phương đều thả lỏng một chút. 

Uy áp đến cũng nhanh đi cũng nhanh, Tiếu Mông lần nữa ngồi trở về vị trí của mình, mở ra nắp bình Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu bắt đầu rót rượu. Mùi rượu thơm ngào ngạt tràn ngập quán nhỏ.

- Thực lực của người gây chuyện rất mạnh, không cách nào lột quần áo cho mọi người xem…

Đôi mắt của Tiểu Bạch vẫn chớp lóe như trước, cuối cùng đối với Bộ Phương nói. 

Bộ Phương bình thản vỗ bụng Tiểu Bạch một cái tỏ ý không có việc gì, Tiểu Bạch lần nữa trở lại bên trong phòng bếp.

Tại sao Tiếu Mông lại không ra tay? Trong lòng Bộ Phương lúc này rất nghi ngờ, chẳng lẽ đúng như lời của hệ thống nói là do hậu thủ? Thế nhưng mà hậu thủ là cái gì đây? Bộ Phương đột nhiên cảm thấy có chút hiếu kỳ.

Kế tiếp Tiếu Mông không có gây chuyện, ăn uống hài lòng xong liền thanh toán nguyên tinh rồi rời đi. 

Thất phẩm Chiến Thánh, đại tài khí thô không thiếu tiền.

Bộ Phương lạnh nhạt nhìn Tiếu Mông rời đi, con chó đen lớn nằm úp sấp ở cửa thở phì phò một cái sau đó tiếp tục ngủ.

- Tốt lắm, con sóng lần này rất cường thế.
Chương 47: Lời nói thật thường mích lòng!

- Tiếu Mông tướng quân thật sự đi đến Phương Phương tiểu điếm?

Thái tử Cơ Thành Cảnh kinh ngạc nhìn Hứa Sĩ, nghi ngờ hỏi.

Hứa Sĩ khẽ vuốt râu dài, nhếch miệng, gật đầu, hắn cũng vô cùng khiếp sợ, thật không ngờ gặp được nhân vật tầm cỡ như Tiếu Mông tướng quân tại một cái quán ăn nhỏ xíu như vậy. 

- Ngươi biết hắn đến tiểu điếm đó làm gì không?

Thái tử đứng lên, hỏi.

Hứa Sĩ suy tư, khẽ nhíu mày, không dám xác định trả lời: 

- Có thể do người bị món ăn trong đó hấp dẫn...

Thái tử quay đầu, như cười như không nhìn chằm chằm Hứa Sĩ.

- Ngươi thấy ta tin câu trả lời này vô lý này sao? Tiếu Tướng Quân, Thất phẩm Chiến Thánh, đã sớm đạt đến cảnh giới Ích Cốc, không cần ăn uống, sao có thể vì vài món ăn mà đi đến một cửa tiệm nho nhỏ? 

Khóe miệng Hứa Sĩ khẽ giật, hắn vẫn tin Tiếu tướng quân đến đó vì mỹ thực, thái tử chưa thưởng thức qua món ăn ở đó nên không biết, nhưng một ngày nào đó, nếu ngài được ăn những mỹ vị ấy, sẽ không nói ra câu như thế đâu.

Hứa Sĩ cảm giác tiểu điếm kia quả thực thần kỳ.

- Vân, điện hạ nói có lý, lần này tại hạ sẽ điều tra cho rõ. 

Hứa sĩ chắp tay nói, không phản bác.

- Đi thôi, ta xem ngươi tựa hồ rất thưởng thức mỹ thực ở cái quán nhỏ kia, chẳng lẽ ăn ngon như vậy?

Thái tử liếc nhìn Hứa Sĩ, hỏi, hắn rất rõ ràng hành tung Hứa Sĩ. 

- Đúng vậy, thua điện hạ, đặc biệt là canh cá kia... vừa thơm vừa ngon!

Nhãn tình Hứa Sĩ sáng rực trả lời, nhớ đến người đối diện là thái tử, nhất thời lao khẽ nước miếng đang sắp chảy ra khỏi miệng, khẽ cười xin cáo lui.

- Canh Đậu Phụ... Nghe qua tựa hồ không tệ. 

Thái tử lẩm bẩm, khẽ nói.

...

Màn đêm buông xuống, ánh trăng như vải mỏng, không gian chìm vào bóng tối. 

Phương Phương tiểu điếm, nhà bếp.

Bộ Phương hít sâu một hơi, lấy lồng sắt chứa Huyết Phượng kê từ trong hộc tủ, tùy ý để nó kêu quát quát không ngừng.

Sau khi nhổ sạch lông, cũng như lấy ra toàn bộ máu huyết, xử lý tốt nội tạng Huyết Phượng kê, Bộ Phương tiếp tục dựa theo phương pháp trên sách, nấu canh Tử Sam Phượng Kê. 

Cắt một đường trên thân Tử Sam mập mạp, để dịch Tử Sam chảy vào chén nhỏ, cắt phần thân còn lại thành miếng, xử lý linh dược, nhét vào bụng Huyết Phượng Kê, rót linh khí vào xoong, sau đó xử lý máu Phượng.

Đun cách thủy, đến khi truyền mùi thịt ra ngoài, Bộ Phương mở nắp xoong, hơi nước nóng ấm đập vào mặt, mang theo mùi thịt cùng mùi linh dược, khiến hắn thanh khí thần sảng (*), đổ nước Tử Sam vào nồi, đậy nắp lại, bắt đầu bước trọng yếu nhất.

"Hệ thống, nấu bằng chân khí phải thi hành thế nào? Trực tiếp phun chân khí vào nồi?" Bộ Phương nghi ngờ hỏi. 

"Phương pháp nấu bằng chân khí: Đầu bếp dẫn chân khí thông qua dụng cụ làm bếp, thẩm thấu tiến nhập vào nguyên liệu, điều này khảo nghiệm năng lực điều khiển chân khí cũng như năng lực nắm giữ hương vị nguyên liệu của đầu bếp."

Dẫn nhập thông qua đồ làm bếp, Bộ Phương sững sờ, ánh mắt rơi vào cái nồi trước mặt, chỉ thấy trên thân nó đang tỏa ra nhiệt khí khủng bố.

"Hệ thống, ngươi chắc chắn chứ? Đưa tay ta đặt lên nồi, không phải bị hâm chín sao?" 

Khóe miệng Bộ Phương giật giật.

"Xoong này được đặc chết, khi cảm ứng được chân khí sẽ tự động điều chỉnh nhiệt độ, xin ký chủ chớ lo lắng."

Hệ thống nghiêm túc lên tiếng. 

Bộ Phương nửa tin nửa ngờ, giơ tay lên, ánh sáng trên bàn tay hắn lưu chuyển, như được che bởi một tầng lụa mỏng.

Tam phẩm Chiến Cuồng có thể phóng chân chân khí ra ngoài, có thể dùng để nấu nướng tiêu chuẩn thấp nhất.

Sắc mặt Bộ Phương nghiêm túc, chậm rãi đặt bàn tay phủ đầy chân khí lên nắp xoong, hơi nóng nhàn nhạt ấm áp từ nắp nồi truyền lại, không phát sinh nóng rát như trong tưởng tượng. 

"Thật thần kỳ."

Bộ Phương khẽ a một tiếng, vô cùng kinh ngạc.

Về sau, hắn nhắm mắt lại, 

Điều động chân khí trong cơ thể, chậm rãi thôi động chân khí, không ngừng xuyên qua cái xoong dũng mãnh truyền vào nguyên liệu nấu ăn đang sôi trào...

Đây là một loại thẩm thấu vô hình, giống như không khí, vô thanh vô tức.

Xuyên thấu qua nồi nấu, Bộ Phương có thể cảm ứng được biến hóa của nguyên liệu nấu ăn trong nồi, chân khí thẩm thấu vào không ngừng hấp thu linh khí, dịch Tử Sam cũng không ngừng thẩm thấu nhanh hơn vào thịt trong gà. 

Duy trì động tác như thế đại khái nửa canh giờ, sau đó Bộ Phương chậm rãi thu tay.

Trán hắn mồ hôi lấm tấm, chân khí tiêu hao khiến hắn có chút uể oải.

Ngồi trên ghế khôi phục một hồi, không sai biệt lắm lại qua nửa canh giờ, Bộ Phương lần nữa tiến hành nấu bằng chân khí, chân khí trong cơ thể dưới sự khống chế của hắn, dũng mãnh vào nồi nấu, không ngừng làm dịu nguyên liệu. 

Nửa canh giờ đã qua, Bộ Phương lần thứ hai thu tay về, thở một hơi thật dài, dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán.

Lúc này trong phòng bếp, bất tri bất giác tràn ngập mùi thơm nồng nặc, mùi thơm này bao gồm mùi thịt, linh dược cùng Tử Sam.

So với hôm qua, mùi thơm này càng thêm mê người, nếu như nói, hương khí ngày hôm qua khiến người ta ngao du sông nhỏ, vậy hương vị hôm nay sẽ khiến người khác cảm thấy đang chìm đắm vào đại đương đang dậy sóng. 

Bộ Phương nhịn không được hít một cái, mùi thơm nồng nặc khiến cả người hắn có chút trầm mê, đây là nấu bằng chân khí, mùi vị quả nhiên nồng đậm hơn rất nhiều so với phương pháp nấu thông thường.

Chân khí như một gia vị, gia nhập vào để xúc tiến mùi vị nguyên liệu, làm món ăn càng thêm ngon miệng, đồng thời, linh khí thẩm thấu vào tất cả các bộ phận của món ăn.

Sau khi trả qua hai lần hầm, hai lần nấu bằng chân khí trong nửa canh giờ, canh Tử Sam Phượng Kê rốt cục cũng hoàn thành, ngửi được mùi này, Bộ Phương có cảm giác vô cùng đói bụng. 

Bưng xoong để trên bàn, mở nắp nồi, mùi thơm nồng nặc trực tiếp cuộn trào mãnh liệt ra ngoài, hơi nước nóng hổi khuếch tán, kèm theo hương vị thơm nồng.

Tham lam hít một hơi, ánh mắt Bộ Phương rơi vào trong nồi.

Vừa nhìn, gương mặt cương cứng của hắn nhất thời cũng lộ ra thần sắc vui mừng. 

"Thành công!"

Huyết Phượng Kê an tĩnh nằm trong xoong, thịt gà tựa như trái cây đông lạnh, trong suốt như ngọc, hơi run lên khi nhiệt khí nhao nhao lan tràn, nước canh có mà cam, không giống như hôm qua, chỉ nổi bọt nước, hiển nhiên trong quá trình nấu bằng chân khí, tinh hoa của nguyên liệu hoàn toàn thẩm thấu vào nước canh.

Bộ Phương thèm nhỏ dãi, thịt gà tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ, khiến người ta hận không thể cắn một cái. 

"Hệ thống, lần nấu canh Tử Sam Phượng Kê này có tính là thành công không?"

Bộ Phương đắc ý nói với hệ thống, hắn là thiên tài nha, chân khí nấu nướng gì đó chả có khó khăn gì.

"Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, ký chủ thật muốn hệ thống đánh giá canh Tử Sam Phượng Kê lần này?" 

Hệ thống nghiêm túc hỏi.

Bộ Phương hơi sửng sờ, không đợi hắn phản ứng kịp, hệ thống đã mở miệng.

"Ký chủ xử lý Huyết Phượng kê vẫn chưa hoàn chỉnh, da thịt bị hao tổn chút ít, thời điểm cho dịch Tử Sam vào chưa chín muồi, thịt Tử Sam không đủ đều và tinh tế, trong quá trình nấu, lực khống chế chân khí quá yếu kém, trình độ chân khí quá thấp, đánh giá tổng thể: một nồi canh Tử Sam Phượng Kê miễn cưỡng hợp cách." 

Mặt Bộ Phương không thay đổi liếc nhìn nồi canh, canh gà vốn đang hoàn mỹ lại biến thành không hoàn mỹ, hương vị cũng giảm bớt.

"Ta nói này, lời hệ thống thật quá đụng chạm lòng tự ái, sẽ không chiếm tình cảm của ký chủ đâu đó!"

Bộ Phương tức giận, hắn dự định uống một chén canh gà để bớt đi cục tức này nên đặt hết lực chú ý đến nồi canh trước mặt. 

Lần đầu tiên thưởng thức món ăn nấu bằng chân khí, ngẫm lại có chút kích động.

***

(*) Thanh khí thần sảng: tỉnh táo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro