51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Bản thái tử kêu ngươi nấu, ngươi phải nấu

Gió thu hiu quạnh, mưa rơi lất phất.

Trước hẻm nhỏ, một đạo thân ảnh thon dài chậm rãi đi đến, đội nón lá, mặc áo tơi, lưng đeo một thanh trường kiếm được vải rách bao lại, chậm rãi đi đến tiểu điếm trong hẻm nhỏ.

Hả? Cơ thể thân ảnh run lên, dừng bước, đứng trong hẻm, không nhúc nhích.

Nước mưa rơi xuống, chạm lên vành nón văng tung tóe, từng dòng nước mưa theo chảy theo gốc áo rơi xuống đất.

Mặt Tiếu Nhạc dùng vải che lại, nhìn không rõ biểu tình, không biết tâm tư hắn thế nào, hắn không tiến lên, dừng lại cách tiểu điếm mấy bước chân, chậm rãi lấy trường kiếm sau lưng xuống.

"Ông!"

Bốn phía hẻm nhỏ, đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió, giống như âm thanh dây cung xé rách không khí vậy khi được kéo căng.

"Hưu hưu hưu!"

Vô số mũi tên xuất hiện từ bốn phương tám hướng, nhắm thẳng vào vị trí Tiếu Nhạc đang đứng.

"Xoẹt!"

Một tiếng thanh thúy vang lên, vải rách bao bọc trường kiếm trực tiếp vỡ tan, một đạo kiếm mang sáng chói từ thân kiếm phát ra, như một đạo sao băng cắt bầu trời đêm, tạo thành một vòng cung tuyệt mỹ.

Chân khí mênh mông từ người hắn bạo phát, theo kiếm khí khuếch tán, chém vỡ hết tất cả mũi tên, mảnh vụn của tên kèm theo nước mưa phiêu linh đầy đất.

Kiếm khí tiêu tán, mười mấy đạo nhân ảnh từ sau bức tường đi ra, khí tức mỗi người đều rất cường thịnh, tay cầm đại đao, nhìn chăm chú Tiếu Nhạc.

- Tiếu gia Hổ Vệ... Thực sự hoài niệm.

Âm thanh Tiếu Nhạc khàn khàn phiêu đãng trong gió, hắn khẽ cười, sau đó, nước mưa quanh thân hắn biến mất trong nháy, như hình thành một khu vực độc lập.

...

Tiếu Mông cưỡng chế kích động trong lòng, tự mình đưa canh gà cho con gái cưng, lúc này, hắn mới thở ra một hơi dài, rốt cục buông xuống tảng đá lớn đang đè trong lòng.

- Đa tạ Bộ lão bản!

Tiếu Mông chắp tay hướng về phía Bộ Phương, trịnh trọng nói.

Bộ Phương vẫn điềm đạm gật đầu, ừm, ta nhận cái cúi người này của ngươi.

Đột nhiên, sắc mặt Bộ Phương của khẽ động, nghe được tiếng đánh nhau ngoài cửa, nghi hoặc nhìn ra phía ngoài nhưng thanh âm này rất nhanh đã biến mất.

Sắc mặt Tiếu Mông của đạm nhiên, hắn tự nhiên nghe được tiếng đánh nhau ngoài cửa, dù thế nhưng hắn vẫn không đình chỉ động tác, vẫn như cũ, không nhanh không chậm đút canh gà cho Tiếu Yên Vũ.

- Bộ lão bản, không biết cái này canh gà... có thể nấu cho tại hạ một phần?

Cơ Thành Tuyết tiến lên một bước, cười ôn hòa nói với Bộ Phương.

Cơ Thành Cảnh thâm ý liếc nhìn em trai, cũng bước ra một bước, có chút kích động nói:

- Bộ lão bản, cho bản thái tử một phần... canh Tử Sam Phượng Kê!

Công hiệu của Tử Sam Phượng Kê không thể nghi ngờ, ngay cả Tiếu Tiểu Vu đã gần như mất mạng đều có thể cứu trở về, công hiệu liệu dưỡng của nó chắc chắn rất mạnh, phụ hoàng tuổi đã già, nếu như có thể uống một chén canh này, thân thể sẽ khỏe hơn rất nhiều, đây là thứ lấy lòng phụ hoàng rất tốt.

Cơ Thành Cảnh thật sự nghĩ như thế, hắn mặc dù đã được sắc phong làm thái tử nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, Vũ Vương mơ ước vị trí hắn đã lâu, hắn còn rất hiểu việc lấy lòng phụ Hoàng, hắn cảm thụ được nguy cơ.

Nếu hiến chén canh gà này cho phụ hoàng sẽ lấy được lòng người.

Cơ Thành Tuyết chắc cũng có ý như vậy, Cơ Thành Cảnh nhìn tam đệ, cười lạnh một tiếng.

So với Nhị đệ, tam đệ này của mình chả có uy hiếp gì.

- Xin lỗi, cảnh Tử Sam Phượng Kê là món ăn đặc thù, không bán ra ngoài.

Bộ Phương lạnh nhạt trả lời.

Canh Tử Sam Phượng Kê này là do hệ thống cho hắn dùng để cứu Tiếu Yên Vũ, không nằm trong thực đơn nấu nướng.

- Bộ lão bản, Nguyên Tinh không phải vấn đề... Bản thái tử chỉ hy vọng Bộ lão bản ngươi nấu thêm một phần canh gà.

- Cơ Thành Cảnh nghe đối phương trả lời, hơi nhíu mày, không vui nói tiếp.

Cơ Thành Tuyết sau khi nghe Bộ Phương trả lời xong hắn cũng không hỏi lại, bởi vì hắn rất hiểu Bộ Phương, hỏi nữa cũng chỉ có một đáp án.

Bộ Phương chỉ chỉ thực đơn sau lưng Thái Tử:

- Ngươi nhìn thực đơn phía sau một chút, trên đó không có món ăn này, cho nên... không bán.

- Hừ! Tên quê mùa nhà ngươi không biết biến báo, bản thái tử kêu ngươi nấu, ngươi phải nấu, cần gì nói nhảm nhiều như vậy!

Sắc mặt Cơ Thành Cảnh âm trầm, phất ống tay áo, lạnh lùng quát.

Lời này vừa ra, người chung quanh đều biết thái tử gia đang rất tức giận, con hàng này nổi danh tàn bạo ở Đế Đô ai mà không biết.

Hôm nay, chỉ một lão bản nho nhỏ lại dám chọc giận Thái Tử, lần này thì thảm rồi.

Không ít người bên Tiếu gia đồng tình nhìn Bộ Phương, âm thầm lắc đầu.

Tiếu Mông và Tiếu Tiểu Long ngược lại, không lưu tâm lắm, Tiếu Mông hắn rất rõ, cái quán ăn nhỏ này đáng sợ cở nào, không nói con rối cơ giới... Chỉ nói đến con chó mực đen thui đang nằm sấp ở cửa kia thôi là tồn tại mà thái tử không thể trêu chọc rồi.

"Tạch tạch tạch."

Bầu không khí bởi vì thái tử một câu nói, trở nên ngưng trọn nhưng sau đó, trước cửa truyền tới tiếng bước chân rất rõ ràng, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Một đạo thân ảnh mặt áo tơi, đội nón lá bước vào trong tiểu điếm.

- Bộ lão bản, ta tới lấy Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu đặt trước.

Thanh âm khàn khàn nhàn nhạt vang lên, máu tươi đỏ thẫm theo trường kiếm người này chảy xuống, rơi trên mặt đất.

- Được, chờ một chút.

Bộ Phương gật đầu, mặt không thay đổi trả lời, sau đó xoay người đi tới nhà bếp.

- Đứng lại!

Con ngươi Cơ Thành Cảnh lóe lên vẻ hung ác rồi biến mất, người này dám xem thường mình? Hắn là ai, Đương Triều thái tử gia! Há cho phép người ta khinh nhục?

Quát lớn một tiếng, một tay hắn muốn chộp tới vai Bộ Phương.

Ầm! Nhưng lúc đó đã bị Tiếu Mông cản lại, Tiếu Mông nhìn Thái Tử, nói:

- Điện hạ, tốt nhất đừng động thủ trong tiểu điếm này, đây là lời khuyên chân thành của vi thần.

Nói xong, ánh mắt Tiếu Mông chuyển lên người nam tử mới bước vào, sắc mặt biến đanh lại.

- Ngươi còn dám đến!

Tiếu Mông quát to, sát ý tản ra.

- Phụ thân, đám Hổ Vệ của ngươi rất giống nhau... Đều là phế vật.

Tiếu Nhạc thấy Tiếu Mông lộ sát khí, vẫn bất động như núi, cười khẽ, tháo nón lá xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.

Tiếu Nhạc?! Liệt Tâm Kiếm Vương, Tiếu Nhạc!

Mọi người trong tiểu điếm hít một hơi khí lạnh, ngay cả thái tử đang bực bội cũng híp mắt lại.

Một kiếm giết mẫu thân, trở thành tội nhân cả gia tộc!

- Yên Vũ vì ngươi mà tổn thương, ngươi nên biết, lần này đến đây chỉ có một con đường chết... Ta nghĩ sẽ ngươi sẽ trốn chứ.

Tiếu Mông chậm rãi cất bước, đi tới Tiếu Nhạc, hắn đi rất chậm nhưng mỗi bước đi, khí tức trên người đáng sợ thêm một phần.

Một bước giận dữ, uy áp Thất phẩm Chiến Thánh, bao trùm toàn trường.

- Chết? Phụ thân, ngươi vẫn tự tin trước như thế.

Tiếu Nhạc mỉm cười trả lời, ánh mắt hắn híp lại thành hình trăng lưỡi liềm nhưng ngôn ngữ lại phóng đãng không kiềm chế được.

- Đáng tiếc, hôm nay ngươi không giữ được ta.

Không giữ được? Tiếu Mông dừng bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một tấc, bốn mắt nhìn nhau.

Khí tức trên người Tiếu Mông trầm trọng, nguy nga như núi, khí tức Tiếu Nhạc sắc bén, như thần phong xé trời.

Hai người va chạm hết sức căng thẳng.

Thời khắc này...

- Này, rượu Băng Tâm Ngọc Hồ của ngươi.

Một đạo âm thanh nhàn nhạt cắt đứt giằng co của bọn họ.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Bộ Phương đang cầm một vò rượu đi ra từ trong nhà bếp.

Người này... đầu bị lừa đá sao? Không thấy thời điểm này như thế nào à? Lúc này mà còn rượu với mồi, đùa nhau chắc?

Ánh mắt Tiếu Mông và Tiếu Nhạc đều rơi lên người Bộ Phương.

Mặt Bộ Phương không thay đổi, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt như đao của hai, bỉu môi nói:

- Nhắc nhở các ngươi một câu... Muốn đánh lộn nháo sự thì đi ra bên ngoài, bằng không... đừng trách nước biển vì sao lại mặn.

Chương 52: Bánh hàu biển

Thái tử ngạc nhiên nhìn Bộ Phương, đầu người này bị bò đá chắc? Lại lôi quy củ ra nói chuyện với thất phẩm Chiến Thánh, còn hăm dọa mới ghê chứ, hắn có thực lực này và tư cách này sao?

Cơ Thành Cảnh liếc mắt đã nhìn ra tu vi Bộ Phương, chỉ là tam phẩm Chiến Cuồng, trước mặt thất phẩm Chiến Thánh, ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng, không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà nói mấy câu đấy?

Cơ Thành Cảnh hai tay ôm ngực, có chút hứng thú, hắn đang chờ xem cảnh hai vị cường giả tầng bảy hung hăng dạy dỗ tên ngang ngược trước mắt này.

Ngoại trừ thái tử, không ít người Tiếu gia cũng có ý nghĩ như thế, trong mắt bọn hắn, tiểu tử này nhất định là một tên ngu ngốc, một điểm nhãn lực cũng không có.

Ánh mắt hai người Tiếu Mông và Tiếu Nhạc lạnh lùng như dao cắt rơi lên người Bộ Phương, bầu không khí của toàn bộ tiểu điếm lạnh hơn không ít.

Bộ Phương vẫn như thế, mặt không có biểu tình, một tay cần Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu, một tay vương ra vỗ vỗ vào Tiểu Bạch không biết khi nào đã đứng bên cạnh hắn, đôi mắt cơ giới của nó lóe ra ánh sáng đỏ chót, rất đáng sợ.

Ánh mắt Tiếu Nhạc và Tiếu Mông khẽ động, không khỏi rơi nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, con rối này...

Bầu không khí dần trở nên ngưng trọng, ngay khi tất cả mọi người đang thầm cầu nguyện cho Bộ Phương, Tiếu Mông lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêng đầu qua chỗ khác, đi ra ngoài tiểu điếm.

- Ngày hôm nay, nể mặt Bộ lão bản, ngươi đi theo ta, chúng ta ra ngoài giải quyết.

Khóe miệng Tiếu Nhạc hơi vểnh, thần tình trở nên lười biếng.

- Ngươi kêu ta ra ngoài, ta phải đi à? Chẳng phải rất mất mặt sao?

Tiếu Nhạc đi tới tiếp nhận vò rượu trong tay Bộ Phương.

Tiếu Mông dừng lại, quay đầu lại nhìn, giơ tay lên, một cổ chân khí từ tay hắn xuất ra hóa thành một sợi dây, quấn chặt vò rượu trong tay Tiếu Nhạc, kẽ kéo một cái.

Tiếu Nhạc hừ lạnh, khí tức trên người biến đổi, một cổ năng lượng cuồng bạo tuôn ra, quấn chặt lấy bình rượu, chân khí đáng sợ va chạm với nhau.

- Ta nói rồi, muốn gây chuyện... Đi ra ngoài.

Thấy hai người vẫn còn muốn đánh nhau, Bộ Phương lạnh giọng quát.

Hai người Tiếu Nhạc hừ một tiếng, lao nhanh ra khỏi tiểu điếm, xuất hiện trong hẻm nhỏ.

Thật đáng sợ! Hai người vừa đi, bầu không khí trong tiểu điếm nhất thời được buông lỏng, mọi người đều thở phì phò, khuôn mặt kinh khủng.

Cơ Thành Cảnh ngây ngốc nhìn Bộ Phương, Tiếu Nhạc và Tiếu Mông lại theo lời tên này ra khỏi quán ăn đánh nhau... Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

- Hắn... Hắn dựa vào cái gì?

Cơ Thành cảnh thở một hơi thật dài, cau mày hỏi.

Hứa sĩ cũng thở dài, thái tử điện hạ không biết tiểu điếm này đáng sợ, căn bản không rõ sự khủng bố của con rối kia.

Những người khác đang nhìn Bộ Phương giống như yêu quái, lão bản này thật có thể khiến Thất phẩm Chiến Thánh thỏa hiệp.

- Nhìn cái gì, thời gian buôn bán của quá hôm nay đã kết thúc, hiện tại xin mời rời khỏi.

Bộ Phương cũng chả thèm quan tâm ánh mắt của bọn chúng, sắc mặt không đổi, hạ lệnh trục khách.

- Bộ lão bản, bổn thái tử...

- Ta nói... món ăn này không bán, ngươi nếu muốn ăn, có thể cung cấp nguyên liệu cùng dược liệu rồi tính.

Bộ Phương không đợi thái tử nói hết, trực tiếp cắt đứt.

Tuy lời bị cắt đứt khiến hắn có chút tức giận, nhưng khi nghe Bộ Phương nói như thế, nhãn tình hắn liền sáng lên, cung cấp nguyên liệu nấu ăn, đối phương có thể xuất thủ sao?

Không chỉ có Cơ Thành Cảnh, mà đôi mắt Cơ Thành Tuyết cùng đám người xung quanh cũng sáng ngời.

- Được, vậy bổn thái tử cáo từ trước.

Sau khi được Bộ Phương xác định, Cơ Thành Cảnh hoan hỉ, xoay người mang theo tùy tùng ly khai tiểu điếm, hắn vội vàng đi xem hai tên vừa mới chạy ra khỏi tiểu điếm đánh nhau.

Những người khác cũng đều cáo từ, Tiếu Nhạc đánh với Tiếu Mông, một trận chiến vài chục năm mới gặp một lần nha.

Không thể bỏ qua.

Tiếu Tiểu Long ra lệnh cho người mang Tiếu Yên Vũ đi, cũng cáo từ Bộ Phương.

Chỉ trong nháy mắt, trong tiểu điếm chỉ còn lại hai người, lần nữa trở về với vẻ hiu quạnh vốn có.

- Xú lão bản, ta cũng về đây, ngày mai ta tới nữa.

Tiểu la lỵ Âu Dương Tiểu Nghệ híp mắt nhìn Bộ Phương, xú lão bản này quả nhiên không lừa nàng, hắn thực sự cứu được Vũ tỷ tỷ.

Bộ Phương không để ý đến nàng, xoay người đi vào nhà bếp, cô nàng thè lưỡi làm trò, sau đó cũng rời đi.

Một đêm này Đế Đô được định trước đã không yên tĩnh.

Liệt Tâm Kiếm Vương hiện thân, xảy ra một trận quyết chiến với Tiếu đại tướng quân.

Theo người chứng kiến thuật lại, hai vị cường giả tựa hồ vì tranh đoạt một vò rượu mà tranh đấu không ngớt, từ Thành Đông giết đến Thành Tây, lại từ Thành Tây đánh ngược về thành Đông, chỉ vì tranh đoạt một vò rượu.

Tiếu Mông đại tướng quân, chiến lực cái thế, Liệt Tâm Kiếm Vương một kiếm xé trời, đại chiến của hai người kinh thiên động địa, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Một trận chiến này, đã bức các cường giả đang ẩn nấp tại Đế Đô hiện thân, trong lúc nhất thời, trong các con hẻm nhỏ, đều bạo phát chiến đấu, quy mô không đồng nhất, vô số chân khí bắn ra như pháo hoa, chiếu sáng cả một vùng.

Bất quá, hết thảy chuyện này đều không chút quan hệ với Bộ Phương.

Sau khi đóng cửa tiệm, Bộ Phương đi tới phòng bếp, mặc kệ bên ngoài náo loạn thế nào, trong tiểu điếm vân luôn an tĩnh như thế, điều hắn cần làm hiện giờ chính là thí nghiệm món ăn mới.

"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ: Học được phương pháp nấu Cơm Linh Dược, canh Tử Sam Phượng Kê, cứu được tính mạng mỹ nữ, hiện tại tuyên bố phần thưởng."

"Phần thưởng đã giao, thỉnh ký chủ kiểm tra và nhận."

Thanh âm nghiêm túc của hệ thống vang lên trong đầu Bộ Phương, Bộ Phương mắt nhất thời sáng ngời, tâm thần lắng đọng.

"Phần thưởng: biết được bí pháp làm bánh hàu biển."

Bánh hàu biển, cái tên giống như một món ăn vặt, Bộ Phương thầm nghĩ.

Mình bận bịu nửa ngày, chỉ thu được một cái phần thưởng như vậy... Bộ Phương ca thán.

"Bánh hàu biển, món ăn vặt đặc sắc, dùng nước gạo, củ cải sắt sợi, hàu biển, hành thái, thịt, cùng các loại nguyên liệu cấu thành, trải qua thủ đoạn rán đặc biệt trở thành một món ăn vặt đặc sặc, mùi vị tươi ngon thơm miệng, sau khi vào miệng, mùi thơm nồng vờn quanh, khiến người ta lưu luyến."

Bộ Phương chưa từng nấu qua món này, đối với món ăn mới này hắn cũng cảm thấy hết sức hứng thú.

Vì vậy, thời điểm bên ngoài xảy ra chiến đấu kịch liệt, Bộ Phương đang tràn đầy chờ mong chuẩn bị thí nghiệm món ăn mới trong bếp.

Nguyên liệu nấu bánh hàu biển đã được hệ thống chuẩn bị xong, đựng trong một bát lớn, Bộ Phương lấy từ đó một cây củ cải trắng béo mập, củ cải trắng này có chất lượng vượt rất nhiều nếu so với củ cải mà Bộ Phương dùng để luyện đao.

Cầm trên tay, có thể cảm thấy linh khí bốc ra nồng nặc từ thân của nó.

Thái cải củ không phải chuyện gì khó đối với Bộ Phương, hắn nhanh chóng cắt củ cải trắng trong veo như nước này thành thành sợi, để một bên, sau đó lấy một khối thịt nhỏ, băm nhuyễn để vào chén nhỏ, cắt nhỏ đám gia vị, rồi rửa sạch hàu biển.

Hàu biển này cũng không phải loại bình thường, theo hệ thống nói, những con hàu này là những hàu biển cực phẩm lấy từ vùng duyên hải Nam Hoang, ẩn chứa linh khí phong phú, là nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo.

Sau khi chuẩn bị xong phối liệu, Bộ Phương bắt đầu chuẩn bị nước gạo, gạo này cần phải xử lý cẩn thận, không thể quá loãng cũng không có thể quá đặc.

Nước gạo quá loãng để hương vị của hàu thoát ra ngoài, mà nước gạo quá đặc sẽ làm hàu quá cứng, ảnh hưởng đến hương vị.

Lấy gạo để vào trong bát, Bộ Phương thả lỏng gân cốt, dự định tự mình vò nước gạo.

Chương 53: Đám bàn tử ăn bánh hàu biển trên phố

Gạo này đương nhiên cũng do hệ thống cung cấp, mỗi một hạt đều tròn vo như những viên trân châu, linh khí phong phú.

Múc một muỗng gạo cho vào cối đá, thêm một muỗng đậu, thêm vào một ít nước trong, Bộ Phương bắt đầu thôi động chùy đá trong tay, mà cối đá này tương đối nguyên thủy, mặt ngoài hơi trơn một chút.

Nhẹ nhàng nghiền nát một hồi, rất nhanh sẽ có nước gạo đậm đặc chảy ra, chảy xuống chén sứ màu xanh được Bộ Phương đặt phía dưới.

Lấy được đủ nước gạo, Bộ Phương dọn dẹp sạch sẽ đóng bừa bộn trước mắt, chuẩn bị một cái nồi, đổ vào một chút dầu, châm lửa đun nóng, đợi dầu sôi lên.

Đồ dùng tách Hàu có hình dạng đặc thù, không có hình nửa cung tròn như thông thường, mà có vẻ hơi bẹp.

Trước hết, ép dẹp thịt băm xuống, sau đó đổ lên một tầng nước gạo, sau đó để sợi củ cải và hành thái trải lên nước, hai tầng chi phối, còn ở giữa cho thêm thịt vào, phía trên nhất để lên một con hàu biển mập ú, đồng thời đổ thêm một tầng nước gạo, gói tất cả lại, tạo thành một cái bánh hình bán cầu.

Dầu trong nồi đã đủ độ nóng, để bánh vừa mới gói vào, nhất thời, dầu mỡ trong chảo vẩy ra, bọt biển vàng nhạt lấy nước gạo làm trung tâm không ngừng phun ra.

Vì trong thời gian rán, không thể đảo bánh trong nồi, không thể có động tác khác, sẽ là khảo nghiệm vô cùng gian nan với việc nắm giữ hỏa hầu và canh chuẩn thời gian của đầu bếp, quá lâu hoặc quá non đều sẽ ảnh hưởng đến hương vị.

Sau khi phối liệu bên ngoài đều chuyển sang màu vàng, Bộ Phương nhanh chóng lấy bánh ra khỏi nồi, để trên lưới sắt đã chuẩn bị sẵn để lọc dầu.

Sau khi dầu mở được lọc, một cái bánh hàu biển đã được hoàn thành.

Da bánh vàng tươi bao bọc phối liệu bên trong, vì nước gạo không quá đặc, vẫn có thể thấy rõ ràng hàu biển trong đó, mùi bánh rán thơm nồng tản ra, hương vị vô cùng đặc biệt.

Thời điểm nghiền nát nước gạo, có cho đậu hòa vào trong đó, mùi vị đặc biệt nồng đậm, đồng thời, vì nước dầu cực nóng bao bọc cả bánh, những phối liệu chín đều, mùi thịt, hành hương, củ cải các loại hương vị hòa quyện vào nhau, quan trọng nhất là có phong vị biển cả của hàu biển, tất cả điều đó tạo nên một hương vị đặc biệt, quấn chóp mũi người khác, du dương không tán.

Bộ Phương thèm nhỏ dãi nhìn bánh hàu biển trước mặt, thời điểm dầu vừa mới ráo hết, hắn nhanh chóng cầm cái bánh đang nóng phỏng tay, không kịp chờ đợi cắn một cái.

"Crốp..."

Vị xốp giòn, vào miệng thơm nồng, nước cải trắng sợi trong nháy mắt chảy vào miệng, bọc khoang miệng lại, hương vị như xông thẳng tâm trí, khiến tất cả lỗ chân lông đều mở ra.

Giòn, thơm, ngon! Chỉ có ba từ này có thể hình dung bánh hàu biển này, cắn cái đầu, sẽ không nhịn không được cắn phát thứ hai, một cắn này, Bộ Phương ăn được thân bánh, mùi thịt bắn ra trong nháy mắt, mang theo nhiệt khí, xông thẳng vào tâm linh.

Cắn thứ ba, Bộ Phương ăn được hàu biển sung mãn, vì được bọc trong nước gạo, vẫn chưa bị dầu thấm vào, vẫn bảo trì độ tươi ngon của hải sản, kèm theo mùi cải trắng cùng thịt lạc, quả thực rất ngon, như muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Mùi vị bánh hàu biển này... ngon ngoài ý liệu!

Bộ Phương nhịn không được ăn hết cái bánh, lấy hết dầu dùng chiên bánh ra đổ đi.

Dầu đã dùng chiên bánh không thể dùng lại.

Thời gian ăn bánh hài biển này nếu quá lâu, cộng với việc hơi nước làm mềm lớp da bánh, mất đi sự xốp giòn, ảnh hưởng đến mùi vị.

Ăn xong ba cái bánh, Bộ Phương vẫn chưa thỏa mãn, trong miệng toàn là mùi hàu biển, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Thu thập xong phòng bếp, Bộ Phương trở về phòng ngủ, dưới tình huống bình thường, hắn vẫn theo thói quen bảo trì giấc ngủ.

Ngày thứ hai, khi trời vừa sáng, bình minh vừa đến.

Hôm nay Bộ Phương nướng thêm một lát, rời giường hơi trễ, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Bộ Phương mở cửa tiệm, ngoài cửa, có không ít người xếp hàng, đội quân Kim Bàn Tử đã sớm đứng đó.

- Ai nha, Bộ lão bản, hôm nay ngươi dậy muộn nha.

Lão Kim oán giận một câu, trên mặt vẫn rất mừng rỡ, hiện tại, mỗi sáng sớm đến chỗ Bộ Phương ăn một bữa đã trở thành thói quen của hắn, theo hắn thấy "Có thể mỗi ngày ăn được một lần đồ Bộ lão bản nấu là một sự hạnh phúc".

- Ừm, tối qua thử món ăn mới, nên đi ngủ hơi trễ.

Bộ Phương mặt không đỏ tim không nhanh nói.

- Có món ăn mới?

Kim Bàn Tử nghe xong hưng phấn, quay đầu qua nhìn thực đơn trên tường, quả nhiên nhiều một món ăn.

- Bánh hàu biển, một phần hai cái, hai viên Ngũ Nguyên tinh.

Bánh hàu biển? Chưa từng nghe qua cái tên này, Kim Bàn Tử đờ người, nghe qua tựa hồ rất ngon nha.

- Lão bản, ta lấy một phần bánh mới này của ngươi.

Kim Bàn Tử sảng khoái kêu món, hắn là thổ hào, không thiếu tiền.

- Ngươi có thể gọi những món khác trước, sau khi ra về thì mang theo bánh hàu biển, vừa đi vừa ăn.

Bộ Phương nhắc nhở.

Kim Bàn Tử nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, sau đó gọi những món khác.

Sau khi ghi lại các món được gọi, Bộ Phương xoay người đi vào nhà bếp, bắt tay vào làm thức ăn.

Âu Dương Tiểu Nghệ sôi nổi chạy đến, tuy nàng không cần đến đây làm phục vụ, nhưng cô bé vẫn theo thói quen, mỗi ngày đến đây trợ giúp.

Bộ Phương lần này cũng không cự tuyệt, cho nàng muốn làm gì thì làm.

- Tiểu Nghệ, hôm nay không phải Âu Dương gia có chuyện trọng đại sao? Ngươi còn có tâm trạng đến giúp Bộ lão bản à?

Trong thời gian đợi thức ăn, Kim Bàn Tử có chút buồn chán, nói chuyện phiếm với u Dương Tiểu Nghệ.

- Ôi chao? Có đại sự gì?

Âu Dương Tiểu Nghệ bất ngờ hỏi lại.

Kim Bàn Tử tiếp tục nói:

- Chuyện lớn nha, đã sớm truyền khắp kinh thành, hôm qua, bệ hạ lệnh cho Tiếu Mông đại tướng quân và Âu Dương tướng quân tiến hành xử quyết hết đám cường giả trong các tông môn đó.

- Không phải sao? Có người nói, đám Điện Chủ Tang Hồn Điện đều là những cường giả Lục phẩm Chiến Hoàng... Hôm nay cư nhiên cùng nhau bị xử quyết, tin tức khiến toàn bộ đế quốc khiếp sợ, bệ hạ đang muốn hạ thủ, kinh sợ những tông môn tự cho mình thanh cao đó.

- Ha, lão Kim, ta cho ngươi biết, lần hành hình này sợ rằng không thuận lợi đâu, hôm qua không phải phát sinh đại chiến giữa Tiếu đại tướng quân và Liệt Tâm Kiếm Vương sao? Ngươi đoán xem? Liệt Tâm Kiếm Vương vẫn chạy thoát đấy thôi!

- Ngoại trừ Thiên Cơ tông thần bí, cao thủ Cửu Đại Tông Môn còn lại đều tề tụ tại Đế Đô, muốn ngăn cản cuộc hành quyết hôm nay, hôm nay, sợ rằng Đế Đô sẽ bạo phát hỗn chiến kinh thế! Ngươi không thấy, thủ vệ hôm nay nhiều hơn mấy lần so với thường ngày sao?

...

Âu Dương Tiểu Nghệ nghe mọi người nói chuyện phiếm, trong lòng có chút không yên, theo lời bọn họ nói, phụ thân và các ca ca chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?

- Tiểu Nghệ, bưng thức ăn.

Thanh âm Bộ Phương nhàn nhạt từ phòng bếp truyền ra, cắt đứt tâm tư cô bé.

Đám người Kim Bàn Tử sau cơm nước no nê, Bộ Phương cũng bắt đầu chiên bánh hàu biển.

Năm sáu tên, mỗi tên hai cái bánh, vậy là mười mấy cái, bọn họ phải đợi một chút mới có được.

- Đây là bánh hàu biển sao? Thơm quá!

Kim Bàn Tử xem bánh được gói bằng lá trúc trong tay, nuốt nước miếng một cái, bánh hàu biển màu vàng kim, tản ra thơm nồng, khẩu vị câu dẫn người khác.

Mỗi người xách về hai cái bánh, rời khỏi Phương Phương tiểu điếm.

- Lão Kim, giờ chúng ta đi pháp trường xem một chút đi? Xử quyết sáu vị Chiến Hoàng cường giả, việc trọng đại bực này, sao có thể bỏ qua!

Có người lên tiếng đề nghị, mọi người nhất thời đồng ý.

Một đám mập mạp tay cầm bánh hàu biển, hùng hổ đi tới pháp trường, dự định vừa đi vừa ăn, trở thành chiêu bài quảng cáo di động trên đường.

Chương 54: Một cái bánh bao dẫn đến hỗn loạn

Bên ngoài tường bao quanh hoàng cung, trước cửa vào cung đình cao ngất.

Hàng người dài đằng đẵng nối đuôi nhau xếp hàng, bọn họ đều là danh sĩ có tiếng ở trong đế đô. Mỗi người đều mang theo tùy tùng của mình, chờ đợi tiến vào bên trong hoàng cung.

Trước cửa vào cung đình có mấy vị lính gác đang canh giữ. Mỗi một vị tiến vào bên trong đều phải trải thẩm tra.

Lần này hoàng đế bệ hạ ra lệnh xử trảm phạm nhân của Tang Hồn Điện. Dẫn đến sự chú ý của mọi người, tạo nên một phen sóng to gió lớn ở đế đô. Không chỉ là chúng quan lại triều đình không ngờ đến, ngay cả cao thủ bên ngoài cũng có chút phản ứng không kịp.

Đám người Kim mập mạp dồn dập mà đến, bọn họ không phải là mệnh quan triều đình cho nên không có quyền hạn đi vào bằng cửa sau. Không thể làm gì khác hơn là an ổn xếp hàng.

Chẳng qua là vận may của bọn hắn rất tốt, hàng ngũ mà bọn hắn vừa đứng lại là đợt thứ nhất được cho vào. Kim mập mạp tay cầm Hải Lệ Bao theo dòng người hướng về Thiên Huyền Môn.

Quảng trường Thiên Huyền Môn là do hoàng cung chuyên môn xây dựng, nó có diện tích bao la. Rất nhiều nghi thức cùng sự kiện lớn đều sẽ cử hành ở đây, ví dụ như một vài nghi thức cúng tế hoàng thất ... v.v

Mà bầu không khí ngày hôm nay ở Thiên Huyền Môn vô cùng xơ xác tiêu điều. Một tòa hành hình được đặt ngay chính giữa, vây xung quanh là một đám lính canh gác có nhiệm vụ ngăn chặn những người tò mò đi vào xem.

Trước đài hành hình đặt một cái bàn gỗ cùng hai cái ghế dựa. Tiếu Mông mặc một thân áo giáp ngồi ở trên ghế, áo khoác hồng bào bay theo chiều gió như là gợn sóng máu tươi lăn lộn.

Âu Dương Tung Hoành cũng mặc trên người áo giáp, tóc dài được một dây nhung màu đen buộc lại. Trên trán mái tóc tung bay theo chiều gió, ánh mắt nghiêm túc, sắc mặt lạnh lùng.

Hai ngươi như là pho tượng ngồi ở trên ghế, mặc cho gió thu thổi, nét mặt vân như cũ trang nghiêm.

Âu Dương Tung Hoành đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời một cái. Tầng mây được gió thu thổi chậm rãi chuyển động, nhưng lại không hề che khuất ánh nắng mặt trời chói chan.

- Đến giờ, mang phạm nhân vào pháp trường.

Nét mặt Âu Dương Tung Hoành nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng vang dội toàn bộ Thiên Huyền Môn, làm cho những người đến xem đang huyên náo lập tức im lặng, chăm chú nhìn về phía đài hành hình.

Tiếng xiềng xích va chạm vang lên. Phương xa, lích gác dẫn theo sáu vị tóc tai bù xù, trên người mặc quần áo tù tàn tạ mà đến. Tay chân bọn họ đều được quấn quanh bởi xiềng xích lạnh giá.

...

Kim mập mạp gỡ ra gói lá trúc, bánh bao hải sản vàng óng lộ ra bên ngoài. Mùi thơm nồng đậm bay theo chiều gió, phát tán ra xung quanh, dẫn đến mọi người vây xem đều đột nhiên nháy mũi.

Kim mập mạp ngửi một cái thật say mê, nhếch môi, cục thịt mỡ trên mặt bởi vì quá phấn khích mà hơi run run.

- Sản phẩm của ông chủ Bộ, tất nhiên là tinh phẩm trong tinh phẩm. Cái bánh bao hải sản này thơm như vậy, có lẽ mùi vị sẽ rất ngon.

Kim mập mạp nói thầm ở trong lòng một câu, sau đó há miệng cắn một cái.

Ken két!

Âm thanh trong trẻo vang lên, con ngươi Kim mập mạp bỗng nhiên trừng lớn sau khi cắn phải một miếng xốp giòn. Đây chính là củ cải được xắt thành từng sợi nhỏ hòa quyện cùng với nước sốt tràn vào trong miệng. Nhất thời khó mà miêu tả được mùi thơm bao trùm trong khoang miệng hắn lúc này, thâm chí mùi thơm này còn từ trong lỗ mũi hắn tỏa ra.

- Ồ! Trời ơi! Ăn ngon quá đi!

Kim mập mạp thật sự đã chìm đắm rồi, hắn lại cắn tiếp một cái, lần cắn này hắn cắn ra thịt, hương vị đột nhiên tăng lên một cấp độ mới.

Ực!

Có lẽ ngay cả Kim mập mạp cũng không ngờ tới, lần cắn thứ hai của hắn trực tiếp làm cho mùi thơm nồng đậm của bánh bao hải sản khuếch tán ra xa.

Lúc này đám quân mập mạp cũng không nhịn được, tất cả đều giành lấy bánh bao hải sản ngoạn ăn tới tấp. Lập tức có liên tiếp tiếng "xoạt xoạt" vang lên, bao phủ một góc ở Thiên Huyền Môn.

Mùi thơm tỏa ra có lẽ không đủ nồng đậm, nhưng đồng thời hơn mười mùi thơm phát tán dưới sự thúc đẩy của gió thu. Cái này có thể hóa thành một trận sóng, mãnh liệt quét ngang mọi người.

Mùi thơm của bánh bao hải sản chính là một quả bom hương vị. Hơn mười quả bom đồng thời nổ tung lập tức làm toàn bộ Thiên Huyền Môn đều sôi sùng sục.

- Má ơi! Mùi này... Ai lại tại pháp trường phóng độc?

- Thơm quá! Thật sự rất thơm! Tại sao lại có thể thơm như vậy!

- Thật là không có nhân tính! Nơi như thế này lại có món ăn ngon sao? Ta chỉ muốn nói... Cho ta tới một phần!

...

Thiên Huyền Môn hoàn toàn sôi trào, tất cả mọi người đều không ngừng tìm kiếm vị trí hương thơm phát ra. Bọn họ chưa bao giờ ngửa qua mùi thơm như vậy.

Bọn lính gác vội vàng tăng thêm cường độ canh phòng, Chẳng qua là khi ngửi thấy mùi thơm này bọn họ cũng không nhịn được nuốt nước miếng. Mùi thơm này giống như có một loại ma lực trong chớp mắt xâm nhập vào trong xương tủy bọn họ.

Kim mập mạp lại cắn một cái bánh bao hải sản, lập ức ăn vào con hàu béo ngậy. Cả người say mê, mùi thơm phun trào.

- Ngươi cút ngay cho ta! Đừng có mà ở trước mặt ta ăn...

Chỉ thấy một thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai Kim mập mạp, cái âm thanh lanh lùng kia giống như từ Cửu U phát ra.

Kim mập mạp sững sờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một nam tử thấp bé xấu xí. Người đàn ông kia đang nuốt nước bọt, ánh mắt giống như hàn đao chăm chú nhìn hắn.

- Ngươi là ai, ta ăn đồ ăn có làm phiền đến ngươi à? Ta ăn đấy, ngươi làm gì được ta?

Kim mập mạp cắn một cái bánh bao hải sản, khịt mũi nói.

Nam tử xấu xí này bộ dạng hung tơn liếc mắt nhìn chòng chọc vào Kim mập mạp. Đột nhiên siết chặt nắm đấm, giường như muốn nện thẳng vào bản mặt muốn ăn đòn của Kim mập mạp.

Chẳng qua là nam tử này nghĩ đên kế hoạch lát nữa của tông môn, kìm nén lại lửa giận ở trong lòng. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Kim mập mạp nói:

- Mập mạp chết tiệt, ngưới cứ chờ đó cho ta!

- Á! Ngươi còn uy hiếp ta, Kim gia gia hôm nay ăn ở trước mặt ngươi đấy, có giỏi thì cắn ta đi!

Kim mập mạp tỏ ra kinh ngạc một cái, tiếp tục đem phần còn lại của bánh bao nuốt vào, sau đó lấy ra cái thứ hai lắc lư ở trước mặt người đàn ông kia.

Ngươi đàn ông kia hít một hơi thật sâu, gân xanh trong nắm đấm đều hiện ra.

Lúc này trên pháp trường sáu vị phạm nhân đã toàn bộ quỳ gối, đầu cúi thấp xuống. Bên cạnh mỗi người phạm nhân là một vị đao phủ đầu quấn khăn vài màu máu. Mặt mũi bọn họ thô lỗ, hơ thở mạnh mẽ, tất cả đều đạt đến cảnh giới Tứ phẩm Chiến Linh.

Đám người xung quanh lại lần nữa trở nên yên tĩnh lại, bởi vì nhiệt độ lúc này ở Thiên Huyền Môn trong tích tắc trở nên lạnh hơn rất nhiều. Nháy mắt sau đó sát khí từ pháp trường bùng nổ.

Tiếu Mông ngẩng đầu nhìn trời, sau đó vung tay, lập tức một khối lệnh bài làm bằng sắt màu đen bên trên có khắc chữ "chém" bay lên.

Ngay lúc hắn chuẩn bị đem lệnh bài chữ chém ném xuống, tâm thần* hắn khẽ động nghi ngờ nhìn về một hướng.

- Mập mạp chết tiệt! A a! Ta muốn làm thịt ngươi!

Chí thấy một tiếng rống phẫn nộ tan nát cõi lòng vang lên, sau đó một đạo chân khí đáng sợ từ vị trí kia nổ ra.

- Hả! Chân khí luyện hồn của Hồn Tông?

Đôi mắt Tiếu Mông híp lại một cái, tức khắc lóe lên tinh mang, nói khẽ.

Theo đạo chân khí này phát ra, ở bên trong những người vây xem xung quanh quảng trường Thiên Huyền Môn. Từng đạo chân khí phóng lên cao, mang theo tiếng quát lớn.

Những chân khí này đều cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một đạo đều đạt đến cảnh giới Ngũ phẩm Chiến Vương.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cao thủ tông môn ra tay!

Chẳng qua Tiếu Mông cùng Âu Dương Tung Hoành đều có chút kỳ quái, bởi vì thời điểm cường giả tông môn hành động chó chút không đúng.

Bành bành bành!

Hộ vệ tinh nhuệ của Tiếu gia đứng ở xung quanh đài hành hình bắn ra tới tấp.

Kim mập mạp sắc mặt trắc bệch nhìn người nam tử xấu xí chỉ trong chớp mắt trở nên cao lớn sừng sững, cả người đều run lẩy bẩy.

- Đại ca...Chúng ta không nên lộn xộn, cái bánh bao này ngươi ăn đi...

- Ăn?! Ăn em gái nhà ngươi cái tên mập mạp chết bầm này!

Trong lòng người nam nhân xấu xí lúc này thật khổ sở không sao tả nổi. Từ khi hắn thả ra chân khí cũng là lúc hắn biết rõ ... Tất cả mọi kế hoạch đều bị rối loạn.

Mười đại tông môn tập trung bày ra kế hoạch cướp pháp trường thế là bị hủy bởi một cái...bánh bao.

Chương 55: Có người gây chuyện... Bộ lão bản, có cần giúp không?

Chuyện gì xảy ra? Tại sao có người động thủ trước thời hạn? Hồn Thiên Đoạn ngươi quản lý thủ hạ thế nào vậy?

Trong đám người, một vị phú thương mặc cẩm bào đang cười híp mắt bỗng nhiên âm trầm xuống, phát ra âm thanh khàn khàn hướng về một lão già lưng gù, hỏi.

Cơ mặt lão già run rẩy một cái, sau đó đứng thẳng người, lời nói lạnh như băng từ trong miệng hắn bay ra:

- Tiếu Nhạc, đừng giở cái giọng này ra để nói với ta, Hồn Thiên Đoạn ta không phải thủ hạ của ngươi...

Gương mặt lão già không những co rút sau đó chảy xuống như nước, đằng sau lớp mặt nạ là một khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu phảng phất như có quỷ hỏa đang chập chờn trong đó.

- Rất tốt! Hồn tông các ngươi quả nhiên đủ trâu... Các ngươi phải chịu trách nhiệm cho lần thất bại này, không thể đùn đẩy. Thân thể phú thương mập mạp xẹp xuống sau đó nổ tung lộ ra một thân hình gầy gò.

Một khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như hàn băng vạn năm nhìn Hồn Thiên Đoạn một cái, một tiếng kiếm minh vang vọng, Tiếu Nhạc lăng không bay lên, chân khí bùng nổ, hóa thành một luồng ánh sáng bảy màu bay về hướng pháp trường.

Sắc mặt Hồn Thiên Đoạn trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, mũi chân chĩa xuống đất, thân thể cũng phóng lên cao, trường bào màu đen giương ra, chân khí bạo phát.

Đứng giữa pháp trường, đôi mắt Tiếu Mông híp lại, ngẩng đầu nhìn hai đạo thân ảnh từ đằng xa bay tới, vỗ án, giọng nói nổ vang như sấm đánh.

- Nghiệt súc! Hôm qua sơ suất để ngươi thoát chết, hôm nay ngươi chắp cánh khó thoát!

"Oanh!"

Khí tức thất phẩm chiến thánh dâng trào, Tiếu Mông hóa thành một đạo lưu quang, khôi giáp mặc trên người kêu leng keng, đối đầu với Tiếu Nhạc và Hồn Thiên Đoạn.

Khóe miệng Âu Dương Tung Hoành nhếch lên, cũng đạp mạnh một bước lao ra, rơi vào trên hình đài, hai tay vỗ một cái đem hai cường giả của tông môn đánh bay.

- Có Âu Dương Tung Hoành ta trấn giữ, người nào dám càn rỡ?

Trong đám người không ngừng có khí tức cường hãn phóng ra, hộ vệ Tiếu gia đã sớm lao ra chém giết cùng với những cường giả tông môn kia, tiếng la hét vang vọng Thiên Huyền Môn, nơi này luôn trang nghiêm nay lại nhiễm đầy máu.

...

Sâu trong hoàng cung, một thân ảnh già nua đang ngồi trên long ỷ lộng lẫy, bên cạnh hắn là một thái giám tóc trắng đứng cúi đầu.

Trên đầu thân ảnh già nua đó đội long mão, tóc cột tử kim quan, mặc hoàng bào màu vàng, dù gương mặt mang vẻ già nua nhưng uy nghiêm chỉ tăng không giảm.

- Chuyện ở Thiên Huyền Môn có tiến triển thuận lợi không?

Thanh âm trầm thấp từ miệng hoàng đế truyền ra, nghe không biết vui hay giận.

- Khải bẩm bệ hạ. Tiếu đại tướng quân cùng Âu Dương tướng quân đã bắt đầu hành hình, rốt cuộc các tông môn ẩn núp đã không nhịn được mà xuất thủ.

Khóe miệng thái giám tóc trắng vểnh lên, hơi khom người, phát ra thanh âm bén nhọn.

- Bọn họ không thể không tới cướp pháp trường, sáu vị lục phẩm chiến hoàng mà mất đi thì bọn họ tổn thất không dậy nổi. Cho nên biết là cạm bẫy của trấm nhưng không thể không lao vào... Khặc... khục..khục.

Hoàng đế mỉm cười, đôi mắt thâm thúy vô cùng, khẽ ho một cái.

- Bệ hạ anh minh ắt sẽ tiêu diệt tông môn, đảm bảo yên ổn cho đế quốc.

Thái giám nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hoàng đế.

Hoàng đế khoát tay, thở dài:

- Thân thể trẫm như thế nào trẫm biết rõ, chỉ sợ không gượng được đến khi tiêu diệt được hết tông môn, nếu không trẫm đã không phải thiết trí một cái bẫy như vậy. Tiểu Phúc tử a, ngươi cũng đi hỗ trợ đi, dựa theo theo tình báo, mười tông môn lớn trừ đám cáo già Thiên Cơ Môn ra, những tông môn khác hẳn phái ra không ít cao thủ, trẫm sợ Tiếu Mông không chống đỡ được.

Thái giám lui về sau một bước, khom người, gật đầu một cái.

- Tuân chỉ.

Hoàng đế nhìn thái giám rời đi, hoàng cung lớn như vậy chỉ còn mình hắn, cô quạnh, lạnh lẽo.

"Có Tiểu Phúc Tử xuất thủ, không được mười thì cũng được chín, coi như không diệt hết được thì cũng phải để các ngươi tổn thương nguyên khí nặng nề... khục... khục..."

...

Chiến đấu ở Thiên Huyền Môn hết sức thảm thiết, số lượng cao thủ tông môn ẩn núp vượt quá Tiếu Mông dự liệu, những thủ vệ canh phòng đã bị giết hầu như không còn, nơi đâu cũng là người của tông môn xông tới.

Tiếu Mông vô cùng mạnh mẽ, một mình đối chiến lục phẩm chiến hoàng Tiếu Nhạc cùng chiến hoàng đỉnh cao Hồn Thiên Đoạn mà vẫn ép cho hai người chỉ có thể phòng ngự bị động.

Âu Dương Tung Hoành trấn giữ hình đài khiến cho không ai có thể đến gần, mỗi khi cao thủ tông môn liều chết xung phong thì Cấm Vệ quân cũng xuất chiến, hai bên đều liều mạng vì sứ mệnh của mình.

Song phương đều có cường giả xuất hiện, chém giết thảm thiết, máu nóng phun trào nhiễm đỏ nền đá xanh lát nền.

- Nghiệt súc tông môn, nhận lấy cái chết.

Trong khi mọi người đang vùi đầu chiến đấu thì một tiếng gầm bén nhọn từ sâu trong hoàng cung vang lên, một bóng người với mái đầu bạc trắng đạp không bay ra, phất trần khẽ vẫy, gia nhập chiến trường.

Sắc mặt Tiếu Nhạc biến đối, trong lòng cả kinh.

"Tổng quản thái giám Liên Phúc! Không phải hắn luôn đi cùng bảo vệ hoàng đế ư? Sao giờ lại xuất thủ!"

Sắc mặt Hồn Thiên Đoạn cũng rất khó coi, thầm mắng một câu, tu vi Liên Phúc không hề kém cạnh với Tiếu Mông, nếu hai người đều xuất thủ thì cho dù bên bọn họ có nhiều chiến hoàng hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì

- Quả nhiên là bẫy của Cơ Trường Phong! Chúng ta trúng kế rồi! Rút mau!

...

- Thối lão bản, hôm nay không có thực khách, ta có thể về sớm được không?

Âu Dương Tiểu Nghệ bĩu môi nói với Bộ Phương đang nằm phơi nắng ở cửa.

- Ừ, ngươi về đi.

Bộ Phương thoải mái nói, ánh mặt trời mùa thu ấm áp để cho hắn lúc nào cũng mơ màng.

Âu Dương Tiểu Nghệ nghe Bộ Phương nói vậy, nhất thời đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng non, vui vẻ chào Bộ Phương một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hướng về Thiên Huyền Môn xem náo nhiệt.

Sau khi nghe đám người Kim bàn tử nghị luận vào buổi sáng, trong lòng tiểu nha đầu thầm không yên, dẫu sao cha nàng Âu Dương Tung Hoành là người phụ trách hành hình, dựa theo bọn họ nói, nếu nguy hiểm như vậy thì há chẳng phải cha nàng cũng gặp nguy hiểm?

Tiểu nha đầu khẽ thở dài một hơi chuẩn bị đi ra khỏi ngõ. Nhưng vừa đi tới đầu ngõ, nàng cảm thấy một cỗ uy áp bao phủ toàn thân.

Sắc mặt Âu Dương Tiểu Nghệ biến đổi, trong đầu cái gì cũng không muốn, co cẳng chạy về.

Nhưng vừa chạy được hai bước, một đạo thân ảnh đã rơi xuống ngay cạnh nàng, đem nàng bắt lại.

- Tiếu Mông! Đứng lại! Nếu không ta sẽ giết tiểu nha đầu Âu Dương gia này!

Cả người Tiếu Nhạc toàn là máu, trong miệng cũng tràn ngập mùi máu tanh, ánh mắt hắn hung ác như sói đói nhìn Tiếu Mông cùng Liên Phúc đang đuổi tới, hô lớn.

Ngực Hồn Thiên Đoạn thì lõm sâu xuống, sắc mặt đã tái nhợt thì nay càng tái hơn.

- Lùi vào trong, thấy tiệm nhỏ kia không, chúng ta vào đó.

Tiếu Nhạc vừa bóp cổ Âu Dương Tiểu Nghệ vừa nói với Hồn Thiên Đoạn.

Khuôn mặt Âu Dương Tiểu Nghệ đỏ lên, tay chân không ngừng đạp loạn, thở phì phò mắng:

- Tiếu Nhạc! Mau thả bà cô ra!

Giờ phút này Tiếu Nhạc không có tâm tư quản Âu Dương Tiểu Nghệ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiếu Mông cùng Liên Phúc, mang Hồn Thiên Đoạn lui vào trong tiệm.

Ân? Bộ Phương vừa mới híp mắt lại thì nghe thấy tiếng Âu Dương Tiểu Nghệ mắng người, nhất thời nghi hoặc mở mắt, vừa mở ra hắn đã thấy Tiếu Nhạc người đầy máu xách Âu Dương Tiểu Nghệ cùng một lão quỷ đi vào tiệm.

Bộ Phương ngẩn người, chuyện gì xảy ra vậy?

Tiếu Nhạc buông Âu Dương Tiểu Nghệ ra, cả người tê liệt ngã xuống đất, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra, hắn vội vàng từ lồng ngực lấy ra một viên đan dược bỏ vào mồm, ổn định thương thế.

Làm xong hết các thứ này, Tiếu Nhạc mới tái nhợt hướng về Bộ Phương cười một tiếng.

- Bộ lão bản, có người gây chuyện ở tiệm.. Ngươi có quản hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro