Chương 4: Mập mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ừ, chuyện này vừa được bàn bạc vào sáng nay." Uyển Thương gật đầu, nhìn về phía vẻ mặt mất mát của em gái.

"Vậy sao?" Nói xong, một trận gió thổi tới, Hàn Hạ biến mất ở trước mí mắt của Uyển Thương.

Bởi vì nguyên nhân trực ban qua mệt mỏi nên Tấn Lăng đi tới máy bán hàng muốn mua nước giải khát. Anh nhìn thấy Hàn Hạ ở một mình ngồi ở trên ghế dài, cúi đầu nhìn về phía mặt đất.

"Ừmmm? Tấn Lăng." Thấy người tới là ai cô liền dịu dàng gọi tên đối phương, trong mắt xuất hiện một tầng sương mỏng.

"Không đi học ở đây làm gì? Em khóc sao?" Thấy hốc mắt của Hàn Hạ ửng đỏ, Tấn Lăng hỏi.

"Anh... muốn chuyển đi sao?" Nhưng Hàn Hạ không trả lời vấn đề của anh mà hỏi anh ngược lại.

"Ừ, làm sao vậy?" Trải qua một mảnh trầm mặc, Tấn Lăng lại mở miệng lần nữa, ý đồ phá vỡ xấu hổ giữa hai người: "Anh sẽ quay trở lại nhưng thời gian bao lâu thì chưa biết được."

"Thật sự sẽ quay trở về sao?" Nghe thấy Tấn Lăng hứa hẹn với mình, Hàn Hạ vui vẻ nói.

"Ừ, những chuyện anh đồng ý với em đều sẽ làm được." Đêm hôm đó, bọn họ ngoắc tay hứa hẹn anh sẽ quay về và cô sẽ chờ anh.

Ngày hôm sau, Tấn Lăng liền rời khỏi trường học, mà Hàn Hạ đã sớm biết chuyện này nên không khóc cũng không nháo, như thường ngày đi học rồi tan học.

"Ngài Hàn Hạ." Một ngày xế chiều, cửa lớn của ký túc xá khoa ban đêm được mở ra, một cô gái nhỏ đi tới trước người Hàn Hạ gọi tên của cô.

"Chuyện gì?" Quay đầu nhìn về phía cô gái đang gọi mình, cô chờ đợi câu nói tiếp theo của cô gái.

"Chuyện này... hai bạn này là bạn tốt của em, nhưng bỗng dưng không thể nói chuyện, có thể mời ngài Hàn Hạ giúp đỡ được không ạ?" Sau đó kéo hai cô gái bạn của mình qua, hai cô gái nhỏ hoảng sợ nhìn Hàn Hạ ở trước mặt, lần giáo huấn trước vẫn còn ám ảnh trong đầu hai cô người.

"Giúp cái gì? "Hàn Hạ lộ ra nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói.

"Cầu xin ngài Hàn Hạ có thể giải trừ chú ngữ để cho hai bạn ấy có thể nói chuyện không ạ?"

"Cô bé biết tại sao họ lại bị như vậy không?" Sau khi nghe thấy thỉnh cầu, Hàn Hạ cong khóe miệng lên, nhìn cô gái trước mắt.

"Không biết ạ." Cô gái nhỏ thành thật lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hàn Hạ.

"Chính là bởi vì quá thích nhiều chuyện, cho nên rước họa vào thân." Sau khi giải thích xong, thấy cô bé không nói chuyện, Hàn Hạ lại nói: "Em có thể cam đoan, ta giải khai chú ngữ, các cô gái ấy sẽ không bàn tán chuyện, nói bậy nói bạ như thế nữa không?"

"Cái này..." Vẻ mặt của cô bé khó xử nhìn về phía hai người bạn tốt của mình, lại đang nhìn Hàn Hạ, lặp lại động tác giống nhau.

"Có thể không?" Thấy cô bé chậm chạp không thể trả lời, Hàn Hạ lại hỏi một lần nữa.

"Có thể." Rốt cục, cô bé đã quyết định được, kiên định gật đầu với Hàn Hạ.

"Tốt lắm, nếu là hai cô gái này bàn tán chuyện thêm một lần nữa, vậy lần tiếp theo em sẽ phải chịu tội cùng họ." Con mắt của Hàn Hạ chuyển sang màu đỏ, lập tức giải trừ chú ngữ trên người của hai cô gái, ba cô gái nhỏ vui vẻ đến quên cả trời đất, còn không quên nói cám ơn với Hàn Hạ.

"Không cần cảm ơn. Đi thôi." Sau một câu không cần cảm ơn, Hàn Hạ dẫn "người "của lớp ban đêm rời khỏi cửa trước của ký túc xá Băng Chi.

"Vì sao giải trừ chú ngữ anh đã hạ?" Vừa vào phòng học ban đêm, liền thấy Uyển Thương đã ở bên trong chờ mọi người tới, không dài dòng cũng không quanh co lòng vòng nói ra thắc mắc của mình.

"Không có gì, chỉ bỏ qua cảnh cáo thôi." Hàn Hạ bình tĩnh đáp lại Uyển Thương.

"Được rồi, em nói vậy thì là vậy." Nói xong, Uyển Thương liền xoay người rời đi.

"Tấn Lăng, đã một năm rồi, khi nào thì anh mới trở về?" Trong giờ học, Hàn Hạ dùng tay chống lên má nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ảm đạm.

Hiện tại cô khác so với một năm trước một chút, trưởng thành hơn nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.

"Hàn Hạ?" - Nghe Tĩnh gọi tên mình, cô quay đầu nhìn, mới phát hiện tất cả mọi người cau mày nhìn mình.

"Sao?" Hàn Hạ đeo mặt nạ cười nửa miệng nhìn mọi người hồi đáp lại một chữ.

"Chờ chị Hàn Hạ tuyên bố lệnh tự do nha." Lôi tri kỷ giải thích cho Hàn hạ.

"Đang phát ngốc cái gì vậy?" Nhưng Dực Hòa Tĩnh thì không một chút kiêng dè nói ra nghi vấn của mọi người.

"Lại đang suy nghĩ cái tên Tấn Lăng kia đúng không?" - Phong thì lại càng trực tiếp nói ra sự thật.

"Tôi... tôi còn lâu mới nghĩ đến anh ta. Hiện tại bắt đầu, chờ đến khi mặt trăng xuất hiện lại lần nữa thì mọi người có thể đi ra ngoài." Đơn giản dặn dò mọi thứ xong sau đó Hàn Hạ để "Người" của huyết tộc tự do.

Một năm qua, Hàn Hạ mỗi ngày trải qua cuộc sống giống nhau, mà anh trai nhà mình cũng sắp kế thừa chức vị của cha, có thể nói là đối với cô thì không thể vui vẻ hơn được nữa. Nhưng trong lòng cô vẫn không xóa được bóng dáng của Tấn Lăng, mỗi lần cố gắng lau đi thì càng nhớ chi tiết hơn.

Lời hứa anh đưa ra cũng giống như lời hứa của bọn trẻ nhỏ, sau khi xoay người liền quên đi mất.

"Uyển Hàn Hạ." Nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cô nhìn ra ngoài phòng học.

"Uyển Thương, làm sao vậy?" Đi xuống vương vị, cô đi tới phía trước người của Uyển Thương.

"Cho em một tin tức tốt." Uyển Thương giương lên nụ cười như có như không, nhìn về phía em gái thấp hơn mình một cái đầu.

"Tin tức tốt gì cơ?" Hàn Hạ nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh trai nhà mình.


"Tuần sau, anh muốn kế thừa chức vị của cha, sẽ có một bữa tiệc. Hôm đó cũng là sinh nhật của em nên anh có lễ vật muốn tặng cho em đó." Uyển Thương nói xong, liền xoay người rời đi, chỉ để lại Hàn Hạ vẻ mặt mờ mịt.

"Anh trai cũng thật là, có ai đời nào nói xong liền chạy đi như vậy chứ." Tuy rằng ngoài miệng nói không gọi Uyển Thương là anh trai, nhưng chỉ bí mật khi ở một mình thì Hàn Hạ vẫn như một đứa trẻ nhỏ gọi Uyển Thương là anh trai.

Sinh nhật thì sinh nhật, sinh nhật hằng năm cô đều được Uyển Thương tặng quà. Nhưng năm nay, sao tự dưng anh ấy lại báo trước cho cô là muốn tặng quà cho cô? So với trước đây thì Uyển Thương không có khả năng nói ra chuyện anh ấy muốn tặng quà gì.

Cũng bởi vì Uyển Thương thừa nước đục thả cậu khoe khoang như vậy làm Hàn Hạ liên tục vài ngày đi học đều không thể tập trung được, trong đầu toàn nghĩ đến món quà anh trai sẽ tặng cho mình.

Nhưng cũng bởi vì như thế làm cô tạm thời quên đi chuyện của Tấn Lăng, để cho đám người Dạ thiếu buông tảng đá lớn trong lòng xuống một chút.

" Ngài Hàn Hạ đang suy nghĩ cái gì vậy?" Sáng sớm hôm nay, Tĩnh lại trông thấy Hàn Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, vì vậy liền đi tới hỏi.

"A? Không có gì." Thấy Tĩnh hỏi, Hàn hạ đầu tiên là sững sờ, sau là vội vàng nói sang chuyện khác.

"Ừ, về phòng trước nha, tạm biệt." Trải qua trò chuyện một lúc, Tĩnh nói tạm biệt với Hàn Hạ sau đó quay trở về phòng mình.

Thấy Tĩnh đi rồi, Hàn Hạ lại lần nữa lâm vào trầm tư, suy ngẫm đến việc rốt cuộc ngày mai Uyển Thương sẽ tặng cái gì cho cô.

Cuối cùng, cô trở về phòng mình ngồi ở trên giường, lấy tập tranh ra nhìn về phía những bức tranh mình vẽ nhiều năm trước, gợi lên những hồi ức ngắn ngủi.

Cho dù đang nhớ lại nhưng Hàn Hạ vẫn không ngừng tự hỏi mình: "Anh trai sẽ tặng mình cái gì nhỉ?"

Mà đáp lại cô, là một mảnh yên lặng, cùng với hồi ức đầy trang tranh gợi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vampire