Chương 6: Hồi kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, gió nhẹ nhàng thổi qua tất cả cửa sổ ở ký túc xá đêm đã đóng chặt, nhưng chỉ có một căn phòng vẫn chưa đóng cửa sổ, rèm cửa sổ bởi vì gió nhẹ thổi qua mà bay lên, hai người trên giường đang ngủ say, gắt gao dựa sát vào nhau.

"Thật nặng." Cô gái hiện tại chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía tay được người đàn ông nắm chặt, khẽ mỉm cười.

Nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh, phảng phất là đang nằm mơ giống như một giấc mơ đẹp, nghĩ đến đây cô gái nhào vào lòng của người đàn ông lập tức, anh nở nụ cười.

Tấn Lăng tưởng mình mệt quá nghe nhầm, nên chớp mắt mất mấy giây mới phát hiện, cô gái nhỏ đã tỉnh rồi, còn nhìn anh cười rất dịu dàng. Anh luống cuốn đứng thẳng người dậy, do đứng nhanh quá anh cảm thấy hơi choáng váng.

" Em .... tỉnh rồi, để anh gọi mọi người." Tấn Lăng chạy ra cửa, mọi người đều đến từ rất sớm , vì sợ ảnh hưởng cô nên chưa ai bước vào.

Dám người rốt cục cũng cảm thấy thoải mái khi cô không sao mà an toàn tỉnh lại rồi. Mọi người nhìn cô một lúc, để Lôi kiểm tra mọi thứ đều ổn thì đi ra ngoài chừa không gian lại cho cặp tình nhân.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, rốt cục, Tấn Lăng đánh vỡ trầm mặc: "Có chỗ nào còn không thoải mái hay không?"

Hàn Hạ nhìn anh rồi lắc đầu: "Cám ơn" hai chữ này lại xuất hiện ở trên môi cô, Hàn Hạ mỉm cười hạnh phúc nhìn anh.

Tấn Lăng bước lại gần giường, ngồi vào cái ghế cạnh giường bệnh, sờ sờ đầu của cô nói: "Có muốn làm gì hay không?"

"Hay mình ra ngoài chơi nhé?" Uyển Nghiên Huyên nhỏ nhẹ nói, cười sáng lạn.

Hai người nắm tay nhau đi khắp khuôn viên trong trường.

Hình ảnh cười cười nói nói, làm cho tất cả những người đi qua nhìn thấy hai người, đều tràn đầy nụ cười vui vẻ.

Trở lại ký túc xá Băng Chi liền phát hiện đám người Tĩnh, Lôi đều ở phòng khách chờ đợi hai người, Hàn Hạ nghi hoặc nghiêng đầu.

"Chị Hàn Hạ có chỗ nào không khỏe hay không?" Lôi lo lắng nhìn về phía cô, Hàn Hạ lắc đầu nói: "Không có, mọi người không cần phải lo lắng quá đâu."

Hàn Hạ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn mọi người, ai ở trong phòng thấy cô khống sao đều yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Không có việc gì là tốt rồi." Tĩnh sờ sờ đầu Hàn Hạ, mà Dực chỉ phía sau cùng tất cả học sinh ban đêm đều xuất hiện trước mắt Hàn Hạ.

Bọn họ đồng thanh nói: "Ngài Hàn Hạ, hoan nghênh ngài trở về."

Hàn Hạ vui mừng bất ngờ, Tấn Lăng đi đến trước mặt cô, bàn tay của anh lau đi nước mắt trên mặt cô "Sao lại khóc nữa rồi, mọi người đều mừng vì em không sao rồi, ngốc quá đi."

"À, ngốc mới có thể yêu anh đấy." Hàn Hạ mặc anh lau nước mắt cho mình, anh mắt liếc xéo thương hiệu của cô dán thẳng lên mặt Tấn Lăng.


Bị cô lườm, Tấn Lăng vẫn chăm chú chỉnh trang lại cho cô,  xong xuôi thì Tấn Lăng lại ôm eo cô nói: "Cảm ơn khích lệ."

"Tấn Lăng." - Hàn Hạ gằng giọng, nổi giận gọi tên của anh, mọi người cho rằng Tấn Lăng khó giữ được mạng nhỏ nên đều nhìn anh toát mồ hôi lạnh.

Ai ngờ, Tấn Lăng lại hôn lên môi Hàn Hạ, cuối cùng lưu luyến không rời đi: "Em yêu anh mà."

Hàn Hạ bị lời nói của Tấn Lăng chọc cười, mọi người thấy ngài Hàn Hạ của bọn họ nở nụ cười thật to, liền thở dài một hơi: "Đôi bạn trẻ này có nhất thiết phải phô trương như vậy không?"

"Lắm điều." Hàn Hạ liếc xéo đám người phía dưới, Tấn Dạ Ngục thấy: "Công chúa của tôi thích tôi phô trương."

Này, nghe nói chúng ta đã yêu nhau và vẫn yêu nhau cho đến hiện tại.

THE END..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vampire