Chương 8: Mẹ con thổ lộ tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Wan Wan

Thị vệ Dư thị phải ra thật nhanh về tới Thượng thư phủ. Sau khi thị vệ bẩm báo Chu Thái, Chu Thái vừa nghe nữ nhi từ tay nữ nhân mình sủng ái lớn lên mất tích, nôn nóng không thôi. Lập tức đem thị vệ trong phủ rút ra hơn phân nửa đi tìm Chu Dung.

Chu Thái vừa đến chùa Đàn Nhược, sau khi hỏi sự tình xảy ra, mang theo mười thị vệ thẳng đến rừng đào sau núi tìm kiếm dấu vết để lại. Những thị vệ còn lại ở xung quanh chùa Đàn Nhược tìm kiếm.

Trong chùa Đàn Nhược, Chu Thái đến vẫn chưa ảnh hưởng đến Chu Nhược Thủy. Chu Nhược Thủy còn có tâm tình rất tốt ngủ một giấc. Ngẫm lại kiếp trước, chính mình thiếu chút nữa bị bắt đi. Sau khi hồi phủ, Chu Thái chính là một câu cũng chưa hỏi qua, đơn thuần coi như không có việc này.

Này đổi thành Chu Dung liền biến thành cái dạng gì? Chu Nhược Thủy vốn không ôm bất luận hi vọng gì với Chu Thái, nhưng lần nữa gặp phải, trong lòng lại còn một phần thất vọng.

Lúc Chu Thái tích cực tìm kiếm Chu Dung, trong chùa Đàn Nhược, những người nghe được Mặc Lan kêu gọi, nhất nhất hỏi thăm mấy người ở tại sân Dư thị là người phủ nào, hỏi tới lui mới biết là Nhị tiểu thư phủ Thượng thư bị cướp đi.

Ở trong viện phụ cận, phu nhân tiểu thư đều đã biết, trong lòng đem Chu Dung thành thất trinh nữ tử. Những phu nhân này còn dạy nữ nhi nhà mình, về sau ít cùng Chu Dung đi lại, tránh ảnh hưởng đến thanh danh.

Thời điểm tìm được Chu Dung đã là chạng vạng của ngày hôm sau. Khi Chu Dung trở về, một thân cáu bẩn, đầu tóc lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy. Khi nhìn đến Chu Nhược Thủy, đáy mắt phát ra tia hận ý mãnh liệt:

"Chu Nhược Thủy, ngươi hại ta!"

Chu Dung nhìn thấy Chu Nhược Thủy liền vọt lại đây, vươn tay muốn cho Chu Nhược Thủy một cái tát. Chu Nhược Thủy làm sao có thể đứng yên để cho người ta đánh, trực tiếp bắt được tay Chu Dung, hừ lạnh một tiếng:

"Nhị muội muội này là thế nào? Tự mình bị người bắt đi còn đẩy sang người ta, nghĩ ta là quả hồng mềm muốn nắn thế nào cũng được?"

Chu Nhược Thủy nói xong hung hăng ném tay Chu Dung ra, lấy ra khăn tay trong tay áo lau đi bàn tay mới bắt Chu Dung.

"Ta là có ý tốt, thấy Nhị muội muội trở về liên lại đây nhìn xem. Nếu Nhị muội muội không muốn nhìn thấy ta, ta làm sao phí công làm người tốt. Nhị muội đừng quên, là ai nói cho mẫu thân ngươi bị cướp đi. Nếu ta thật muốn hại người, ngươi giờ này còn không biết sẽ ở đâu đâu."

Chu Nhược Thủy nói xong, con ngươi lạnh băng liếc Chu Dung cùng Lý di nương một cái. Hướng Chu Thái hành lễ

"Phụ thân, Nhược Thủy trước cáo lui."

Chu Thái vốn dĩ nghe Chu Dung nói có chút hoài nghi Chu Nhược Thủy. Nhưng nghe xong Chu Nhược Thủy nói, ngẫm lại xác thật là như vậy. Hơn nữa Chu Nhược Thủy bình thường lãnh lãnh đạm đạm, đối với người một phòng Lý di nương chưa bao giờ có bất luận hành động gì. Chu Thái cũng tin Chu Nhược Thủy nói.

"Ân, ngươi về trước nghỉ ngơi đi." Chu Thái đông cứng nói.

Chu Nhược Thủy khóe miệng cong cong, liền đi trở về. Xem ra Chu Dung ở trong lòng phụ thân cũng không phải quan trọng như vậy.

Chu Nhược Thủy rời đi, Chu Dung đôi mắt tràn ngập ác độc gắt gao trừng theo bóng dáng của Chu Nhược Thủy. Nàng không quên, mới vừa rồi Chu Nhược Thủy dùng khăn lau đi bàn tay đã cầm tay chính mình, bộ dáng ghét bỏ, làm cho Chu Dung càng thêm tức giận.

Thần sắc Chu Dung đều lọt vào mắt Chu Thái cùng Dư thị, hai ngươi lộ ra tia không vui. Dư thị không vui chính là bới thái độ ác độc của Chu Dung đối với ái nữ của mình.

Mà Chu Thái, nghĩ đến mỗi ngày ái thiếp ở trong ngực mình làm nũng, hờn dỗi không thôi thế nhưng nữ nhi nàng lại như vậy. Chu Dung bất quá mới chín tuổi, đã có dáng vẻ này. Chu Thái trong lòng âm thầm lắc đầu. Quả nhiên Dung nhi so ra kém Nhược Thủy đại khí, thứ xuất quả nhiên là thứ xuất.

Bất quá trong lòng Chu Thái, đối với Chu Dung vẫn là thực thích, lập tức liên phân phó nói:

"Các ngươi nghe rõ cho bản quan, Nhị tiểu thư hai ngày nay thân mình không khỏe, vẫn luôn ở sương phòng tĩnh dưỡng. Chuyện này nếu bản quan nghe được một câu tin đồn nhảm nhỉ, điều tra ra toàn bộ bán đi!"

Chu Thái vẻ mặt tàn khố, nô tài thị vệ đều cúi đầu đồng ý. Dư thị thân là đương gia chủ mẫu, tự nhiên không hy vọng sự việc của Chu Dung truyền đi ảnh hưởng đến nữ nhi của mình. Lý di nương lại càng không.

Tề di nương thật ra muốn mượn cơ hội hủy đi thanh danh của Chu Dung. Rốt cuộc nữ nhi của mình còn nhỏ tuổi, lại nghe Chu Thái nói vậy, Tề di nương thay đổi chủ ý. Đối phó với Chu Dung không nhất định phải dùng biện pháp như vậy.

Chu Dung trở về, Dư thị thấy sắc trời cũng không còn sớm, hôm nay hồi phủ cũng không được, vì thế Dư thị làm chủ ở lại lâu một đêm.

"Di nương, nữ nhi là bị Chu Nhược Thủy hãm hại, thanh danh của nữ nhi đã bị hủy rồi." trở lại trong phòng, Chu Dung liền khóc lên, tưởng tượng đến chính mình mất tích một ngày một đêm, vạn nhất bị truyền ra ngoài, chính mình làm gì còn chỗ đứng ở kinh thành, làm sao có thể gả được cho Lục thế tử.

Lý di nương nhìn đến Chu Dung khóc thương tâm muốn chết, trong lòng khó chịu. Lý di nương định há mồm, lại đem lời nói nuốt xuống. Nàng tuyệt không thể nói cho Dung nhi, nàng vốn định hãm hại Chu Nhược Thủy, kết quả lại là Dung nhi mắc mưu.

Trong lòng Lý di nương chua xót không thôi. Sớm biết rằng thiết kế Chu Nhược Thủy không thanh, lần này tới chùa Đàn Nhược liền không nên ra tay. Lúc này còn làm cho Dung nhi mang danh thất trinh, về sau hôn sự làm sao tốt.

"Dung nhi, không cần lo lắng. Cha ngươi đã hạ cấm khẩu lệnh. Việc này tuyệt đối sẽ không bị truyền ra ngoài."

Lý di nương an ủi nói, đồng thời trong lòng càng thêm căm hận mẹ con Dư thị. Càng thêm hận muốn đem Chu Nhược Thủy đạp xuống dưới chân, đem Chu Dung đi lên.

"Di nương....ô ô.....Di nương......." Chu Dung nghe được Lý di nương nói yên lòng, gục vào trong lòng Lý di nương khóc lên.

"Di nương, người nhất định phải giúp nữ nhi giết chết Chu Nhược Thủy. Lần này nếu không phải là nàng, nữ nhi cũng không bị người cướp đi!"

Chu Dung phát tiết một hồi, nhớ tới mình bị cướp đi. Vì thế đem chuyện ngày hôm qua theo đuôi Chu Nhược Thủy nói ra. Nguyên nhân mà nàng theo đuôi thì lại không nói đến.

"Ngươi nói, nàng ta đột nhiên không thấy?"

Lý di nương nghe xong Chu Dung nói hơi kinh ngạc. Thì ra Chu Nhược Thủy ngày hôm qua xác thật là có đi rừng đào. Chẳng lẽ là biết trước mưu kế của mình. Nhưng chuyện này là không có khả năng a.....

Lý di nương trong lòng nghi hoặc, nhưng lúc này cũng không nghĩ ra manh mối gì, chỉ có thể an ủi Chu Dung nói:

"Dung nhi yên tâm. Sớm hay muộn có một ngày, mẫu tử Dư thị bọn họ sẽ trở thành đá kê chân cho chúng ta. Ngươi sẽ trở thành đích nữ phủ Thượng thư. Chu Nhược Thủy, hừ, nàng liền xách giày cho ngươi cũng không xứng!"

Lý di nương nói đến đây có chút nghiến răng nghiến lợi. Lý di nương không biết, kiếp trước xác thực chuyện với chính mình tưởng tượng là giống nhau. Một phòng Dư thị xác thực trở thành đá kê chân cho Lý di nương. Nhưng hôm nay, quỹ đạo đã chậm rãi thay đổi...

Sáng sớm hôm sau, Chu Thái đi buổi triều sớm. Dư thị cũng Chu Nhược Thủy dùng đồ ăn sáng xong, phái Hứa ma ma thông tri hai vị di nương, tiểu thư chuẩn bị hồi phủ.

Khi Chu Nhược Thủy đi đến cửa chùa Đàn Nhược, nhìn đến vẻ mặt tiều tụy của Lý di nương cùng Chu Dung, tâm tình rất tốt. Chu Dung nhìn đến Chu Nhược Thủy, lại không có tức giận như ngày hôm qua. Chỉ là một đôi mắt bốc hỏa, đôi tay nắm chặt tiết lộ nỗi lòng nàng ta.

Chu Nhược Thủy nhìn thấy cong cong khóe môi. Một chút cũng không để ý tới Chu Dung khiêu khích, vịn tay để Mặc Trúc đỡ lên xe ngựa.

Xe ngựa một đường chậm rãi hành tẩu. Trong chiếc xe ngựa đầu tiên, Dư thị nhìn Chu Nhược Thủy, hỏi:

"Thủy nhi, nói thật cho nương, Chu Dung bị cướp đi có hay không cùng ngươi có quan hệ?"

Từ sau khi Chu Dung mất tích, Dư thị liền phát hiện thái độ Lý di nương có chút không đúng. Mà Chu Dung vừa trở về liền chỉ vào mũi Chu Nhược Thủy mà mắng.

Dư thị đêm qua suy nghĩ cả đêm. Hôm nay vẫn là hỏi Chu Nhược Thủy. Chu Nhược Thủy nghe được Dư thị đặt câu hỏi ngẩn người, tiếp theo cúi đầu.

Chu Nhược Thủy nghĩ đến kiếp trước kết cục thê lương của mẫu tử ba người. Một đời này, nàng quyết định bảo vệ mẫu thân cùng ca ca. Nhưng thù này, Chu Nhược Thủy cũng không muốn cho Dư thị biết.

Chu Nhược Thủy lại lần nữa ngẩng đầu. Nhìn đến Dư thị lo lắng cùng quan tâm, Chu Nhược Thủy trong lòng run lên. Chu Nhược Thủy nghĩ đến, Dư thị cũng không phải phu nhân hậu trạch cái gì cũng không biết. Luận thủ đoạn, so với Lý di nương kia cao hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu không sẽ không dưới sự coi thường của Chu Thái mà chặt chẽ bắt lấy quyền quản gia nội trợ, trong phủ cũng không có một chút nhiễu loạn.

Chu Nhược Thủy suy nghĩ cẩn thận điểm này, tự mình cũng rõ ràng, hậu viện Thượng thư phủ, chỉ có để Dư thị biết được dã tâm của Lý di nương, bi kịch kiếp trước mới sẽ không tái diễn.

"Nương, ngài yên tâm. Việc này cùng nữ nhi không có quan hệ. Thật ra là Lý di nương tự làm tự lãnh hậu quả thôi."

Chu Nhược Thủy nhớ tới biểu tình ngày đó khi Lý di nương nghe được Chu Dung bị bắt đi, là hối hận cùng oán hận, đáy mắt lộ ra một mạt trào phúng.

Mà Dư thị, nghe xong Chu Nhược Thủy nói, nháy mắt liền hiểu rõ hàm nghĩa trong đó. Một khuôn mặt tức giận nói:

"Lý thị thật to gan, cũng dám tính kế ngươi!"

Dư thị phẫn nộ không thôi. Chỉ cần Dư thị tưởng tượng đến Chu Nhược Thủy thiếu chút nữa đã chịu vũ nhục liền muốn lập tức đem Lý di nương kia đánh chết.

"Nương đừng nóng giận. Lý di nương xưa nay cùng chúng ta tranh, nàng tính kế nữ nhi thì có gì kỳ quái. Chỉ là lần này, làm Chu Dung mang danh thất trinh này, đợi đến khi trở về còn không biết xảy ra chuyện gì đâu."

Chu Nhược Thủy trong lòng cũng bắt đầu nghĩ. Chờ trở về phủ, có phải hay không nên chuẩn bị đem quyền lợi trong tay Lý di nương thu hồi lại.

"Lần này là ngươi vận khí tốt mới tránh được một kiếp. Nếu còn có lần sau, sao có thể có vận may như vậy. Lý di nương không trừ, sẽ luôn nguy hiểm."

Dư thị đem Chu Nhược Thủy gắt gao ôm vào trong ngực, giống như sợ giây tiếp theo liền mất đi nàng.

Dư thị bởi vì Chu Nhược Thủy thẳng thắn nói, lần đầu tiên trong đời động sát tâm đối với Lý di nương. Từ trước nàng không để ý tới, là bởi vì không cần thiết. Nhưng hiện giờ Lý di nương lại đụng chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng tuyệt không để cho Lý di nương được sống tốt.

"Thủy nhị, có nương ở đây, nương sẽ che cho ngươi cùng ca ca, sẽ không cho ai làm hại các ngươi!"

Chu Nhược Thủy nghe vậy, nhìn toàn thân Dư thị tản ra cường đại khí thế, đáy mắt hiện lên một tia thương cảm. Kiếp trước, rốt cuộc Lý di nương dùng thủ đoạn gì mới làm mẫu thân nàng bị hãm hại như vậy? Từ khi trọng sinh tới nay, Chu Nhược Thủy suy nghĩ hồi lâu, như cũ không suy nghĩ cẩn thận.

"Thủy nhi đã hiểu. Một nhà chúng ta sẽ hảo hảo....."

Chu Nhược Thủy nói, cọ cọ đầu trong ngực Dư thị. Tìm tư thế thoải mái trong ngực Dư thị, Chu Nhược Thủy cảm thấy thập phần yên tâm.

Thật tốt! Mẫu thân cùng ma ma còn sống. Đã có chuyển biến khác với kiếp trước, sau này, sẽ trở nên càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro