•oneshot•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chiếc taxi đột ngột cua ngược chiều để qua đường khiến tôi bất ngờ phanh gấp, tôi ngã bật xuống đường. Mặt tôi đập xuống và đôi bàn tay cùng hai đầu gối trượt dài xuống đất.
   Tôi hoảng hồn. Trong khoảnh khắc bị tai nạn ấy, tôi chẳng nghĩ ngợi gì được, cũng chẳng kịp suy nghĩ về cái chết. Tôi chỉ bần thần. Một cậu trai tốt bụng đỡ tôi dậy, còn chiếc taxi đã chạy biến. Cậu luôn miệng bảo: "Này ông bạn, tôi không liên quan à nha. Tôi chỉ là người đi đường, còn tài xế taxi chạy tiêu mất rồi!". Tôi cười như mếu vì cảm nhận xương hàm của mình bị chấn động và phần cơ đang bị xưng lên. Tôi thì thào hai tiếng "cảm ơn" rồi dựng xe máy lên để chạy tiếp đến chỗ quay.

   Chuông điện thoại vang lên liên tục. Tôi không bắt máy, tôi biết chắc là số điện thoại của ai đó trong ê kíp quay hình. Hôm nay, chúng tôi sẽ quay chuyên mục Eat Jin tại nhà của nghệ sĩ Kim Seok Jin. Và một biên tập như tôi thì tuyệt nhiên không được phép đi trễ. Tôi nhớ có lần tôi bị đau dạ dày kinh khủng, gọi điện cho sếp báo xin nghỉ, nhưng sếp lạnh lùng nói: "Tôi thì còn lạ gì những chiêu trò này của các cô các cậu!?". Và rốt cuộc thì tôi vẫn ráng lết cái thân đau ốm đến sau khi nốc một lô lốc thuốc, còn sếp thì nhìn tôi như thể: "Đấy, có làm sao đâu, vậy mà cũng làm to tát như sắp chết.". Nhiều lúc tôi còn tự hỏi, giả sử tôi chết thật, liệu ông sếp có đến gần cái xác của tôi rồi véo mũi bẹo má để kiểm tra tôi có giả vờ hay không?

   Trở lại với hiện thực. Bây giờ thì tôi bắt đầu nghĩ: "Đau quá, hay là bắt máy và nói em bị đụng xe rồi. Chắc không đến được." hay không? Liệu người ta có tin lời tôi nói không? Hay lại cho rằng tôi lười biếng viện cớ để được nghỉ, và sẽ quy tôi vào tội vô trách nhiệm khi bỏ cả đoàn quay, đồng nghĩa với việc đã phí phạm thời gian, tiền bạc của bao nhiêu con người. Tôi sẽ bị trừ lương, kiểm điểm, và thậm chí có nguy cơ mất cả việc vì tôi đang trong thời gian thử việc.

   Trong tích tắc, tôi lại nhớ đến Y/N, người yêu cũ của tôi. Cô ấy là một người rất hay ghen tuông, có vẻ như chưa bao giờ cô ấy tin tưởng tôi cả. Trong suốt khoảng thời gian còn yêu nhau, tôi luôn nói với cô ấy: "Anh không có ai khác ngoài em cả!" nhưng cô ấy vẫn không tin. Cô ấy nói: "Công việc như anh, gặp bao nhiêu là người hơn em cả tiễn lẫn sắc! Dẫu biết ngoài em, anh có người khác đi nữa nhưng em vẫn không ngừng yêu anh được, Yoongie~". Tôi đã từng giận cô ấy, nhiều lần dùng dằng đòi chia tay vì yêu nhau mà không tin nhau, cứ suốt ngày nghĩ người yêu mình ngoại tình thì yêu để làm gì? Nhưng rồi cô ấy lại nài nỉ và hứa sẽ không như thế nữa.
   Sau đó ít lâu, cô ấy nói chia tay tôi. Cô ấy nói cô ấy không xứng với tôi. Cô ấy sẽ quen một người thật bình thường, yêu một chàng trai sẽ không chỉ suốt ngày biết có công việc như tôi.
   Rồi chúng tôi rời xa nhau. Tôi tin chắc rằng cô ấy rồi sẽ lại phải xin lỗi tôi thôi. Có lúc tôi còn nghĩ, loại người ấy, không xứng đáng với tình cảm của mình. Tôi sẽ dễ dàng đá cô ấy ra khỏi  trí nhớ mà thôi.
  
   Rốt cuộc thì cô ấy không xin lỗi tôi. Không một tin nhắn nào. Và tôi cũng chẳng muốn mình phải là người chủ động.
  
   Nhưng trong suốt một tháng, tôi không thể tập trung vào làm bất kỳ công việc gì. Năm đó tôi mới ra trường không lâu và đang vào những ngày cuối cùng của giai đoạn thử việc. Tôi xin nghỉ công việc một cách đột ngột trong sự thất vọng của sếp cũ. Tôi dành cả ngày chỉ để đi loanh quanh các quán cà phê, đọc sách, ăn uống rồi về nhà nghe nhạc. Tôi cũng không biết rõ ràng vì sao tôi lại không làm gì và cảm thấy thoải mái với điều đó suốt một khoảng thời gian như vậy.
   Lúc ấy, Ami, đồng nghiệp mến thương ở công ty cũ có vẻ rất lo lắng cho tôi. Cứ chốc chốc lại nhắn tin cho tôi hỏi han, khi rảnh thì hỏi tôi ở đâu để chạy đến. Tôi biết Ami thích tôi nhưng chưa bao giờ nói ra, may mắn là chúng tôi vẫn giữ một tình bạn đẹp với nhau cho tới thời điểm này chứ không để mọi thứ tiến xa hơn. Chắc gì khi chúng tôi yêu nhau thì mọi thứ còn tốt đẹp..?

                                     ***

Buổi tối, tôi ngủ thường hay nằm mơ. Tôi thường mơ thấy mình là con thiên nga đen bị người ta chuẩn bị đem đi tế thần. Tôi nằm giữa đống hoa trắng muốt. Phút cuối, tôi bị trói lên cột, ngọn lửa thiêu nổi lên và trăm người xung quanh nhảy múa hát ca. Và lạ lùng thay, hàng trăm con người ấy đều là gương mặt của Y/N. Tôi giật mình dậy, hơi thở gấp gáp sợ hãi đổ mồ hôi hột. Nhiều đêm liên tiếp, giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi rất ghét và sợ ăn thịt gà vịt. Cảm tưởng như đang ăn thịt chính mình khiến tôi mang cảm giác buồn nôn kinh khủng. Cô ấy đã nằm sâu trong tiềm thức của tôi đến mức nào...
  
   Một tối cách đây một tháng, sau khi tôi nằm mơ lại giấc mơ cũ ấy, tỉnh dậy, tôi thấy trong người bức bối kinh khủng. Tôi xách xe máy chạy như bay khắp các con đường Seoul, bao nhiêu kỷ niệm về Y/N tràn ngập trong trí óc. Và sau một tháng chia tay, lần đầu tiên tôi đã khóc như mưa. Rồi tôi nhắn tin cho Y/N, tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình, tôi bảo rằng mình vẫn còn yêu cô ấy nhiều lắm. Cô ấy không trả lời, rồi sau đó nhắn lại một tin: "Làm ơn đi, đừng bao giờ nhắn cho em những cái tin  kiểu như: Anh nhớ em, hoặc anh vẫn yêu em! Em không thích, khi chúng ta chẳng còn là gì của nhau nữa. Sao anh cứ nhắn cho em mãi thế?"
   Dĩ nhiên, tôi cảm thấy tôi bị xúc phạm. Ừ, hà cớ gì tôi phải nhắn mấy lời mùi mẫn không phải tính cách ngày thường của tôi như thế để làm gì? Lòng tự trọng bị tổn thương và tôi tự hứa với lòng sẽ không bao giờ nhắn tin cho cô ấy nữa...

   Mọi thứ về cô ấy trôi tuột nhanh qua đầu tôi như một cuốn phim tua nhanh. Tôi thở dài vag chạy nhnư một cái máy đến bối cảnh quay. Mọi người trong đoàn nhìn thấy tôi, mới hoảng hồn vì người bê bết đất cát dính mấy vệt máu đã  khô, khủy tay và đầu đối còn đang vài vết xước dài rỉ máu... Chẳng ai buồn trách mắng tôi nửa câu nào nữa. Mẹ của nghệ sĩ Kim Seok Jin lấy cho tôi bông băng và oxy già. Mấy anh chị quay phim và phụ quay nhìn tôi vẻ tội nghiệp, chéo miệng: "Trông đã ốm yếu mà còn làm cái nghề này chi cho cực!". Tôi nhanh chóng rửa vết thương rồi nói với anh quay phim: "Anh làm đi, theo kịch bản em đã viết đó! Em ngồi nghỉ tí là được. Đừng mất thời gian kẻo không kịp, chiều cũng có lịch quay!". Rồi mọi người ậm ừ bắt tay vào làm việc. Nghệ sĩ Kim Seok Jin đã xuất hiện sau một hồi tút tát make up cũng như thay vào trang phục bằng một chiếc quần vải lụa phối hợp cực ăn rơ với một áo choàng ngủ sáng màu, một đôi dép slipper cũng sáng màu, trông hài hòa một cách hoàn hảo trong chính ngôi nhà lấp lánh như viên ngọc quý đang tỏa sáng vậy.

   Tôi ngồi ở dưới nhà để trông xe. Tất cả mọi người đều đã kéo lên phòng trên, một phần vì để quay, một phần vì để thỏa mãn sự tò mò bên trong ngôi nhà của nghệ sĩ sẽ trông như thế nào. Ngồi buồn, đột nhiên tôi lại nghĩ đến Y/N. Rốt cuộc tôi cũng chẳng để bụng được cái chuyện lần trước nữa. Tôi nhắn tin cho cô ấy: "Em, anh vừa bị đụng xe. Đau quá! Nhưng vẫn phải đi quay tiếp!"
   Lập tức, cô ấy gọi điện thoại cho tôi. Bằng một giọng tươi tỉnh nhất có thể, tôi nói chuyện với cô ấy về chuyện bị xe tông như một câu chuyện hài hước. Tôi tỏ ra tôi vẫn ổn, dù lúc ấy câu tôi muốn nói nhất là: Em đến với anh đi, chẳng cần chở anh đi đâu cả, ngồi bên cạnh anh thôi, như thế là anh đã đỡ đau hơn nhiều lắm rồi. Tôi cười nói huyên thuyên, và cúp máy.
Rồi tôi suy nghĩ và tự hỏi, cô ấy còn quan tâm đến tôi như thế, chắc là cô ấy vẫn còn yêu tôi? Giờ cô ấy đã có người khác chưa? Bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra miên man trong đầu tôi... Nhưng tôi lại không dám tìm gặp cô ấy. Tôi sợ tôi sẽ phải đối mặt với chính bản thân mình. Mà nếu như cô ấy còn yêu tôi, thì đâu đợi tôi tìm đến làm gì, cô ấy sẽ lo lắng mà tự tìm đến với tôi thôi. Chẳng phải những người yêu nhau, thuộc về nhau thì rồi cũng sẽ trở về bên nhau sao?
   Rồi tôi nhắn cho cô ấy một cái tin, đại loại là cảm ơn cô ấy đã quan tâm đến tôi. Tôi không sao cả. Tôi lê đôi chân lên lầu để xem xét tình hình của đội quay. Ừ thôi, cô ấy cũng chỉ là một người con gái, mà con gái trên đời này thì đâu thiếu!

                                       ***

   Chiều về, nhà chỉ có một mình tôi. Tôi bật đèn, cố gắng xách đống lỉnh kỉnh laptop, hai chiếc máy quay, chân máy nặng trịch vào nhà. Tôi ngồi yên một lúc rồi lọ mọ thay đồ, pha nước nóng để bóp những chỗ đau. Sau khi làm hết những việc đó, tôi leo lên giường nằm. Cô ấy nhắn tin hỏi: "Anh đỡ đau chưa?"
   Tôi kê tay rồi ngồi dậy, lại nhắn tin: "Anh trai anh đã chở anh đi bệnh viện. Thoa nước nóng, nước muối cho anh đỡ đau. Anh đã uống thuốc giảm đau rồi.". Một lúc sau, cô ấy nhắn tin lại: "Ok" và sau đó là không còn một tin nhắn hỏi han nào nữa. Tôi cũng không có cái cớ nào để nhắn tin tiếp cho cô ấy. Tôi nằm dài trên giường. Anh trai tôi đang có công chuyện về quê nhà ở Daegu trong hơn một tuần, nên dĩ nhiên chẳng có ai chở tôi đi đâu cả. Mà nếu anh trai tôi có ở Seoul thì tôi cũng chẳng muốn làm phiền anh, vì anh và tôi sống riêng. Và dĩ nhiên, tin nhắn kia cũng chỉ là một lời nói dối như làm yên tâm Y/N, như một thói quen cũ của tôi khi còn yêu.
   Lát sau, cô ấy gọi điện cho tôi, mở đầu bằng câu hỏi đúng với tôi của hiện tại: "Anh chỉ có một mình phải không?"
   "Sao em biết?"
   "Đã yêu nhau bao lâu rồi, em còn không hiểu được anh sao, Yoongi?"
   "Thế mà lúc trước em vẫn nghi ngờ anh mãi đấy thôi."
   "Em xin lỗi! Em không đủ tự tin để nghĩ rằng anh chỉ yêu mình em!"
   "Vì sự không tự tin đó mà em phản bội anh?"
   "..."
   Cô ấy đã im lặng một lúc lâu. Để phá hỏng sự im lặng đó, tôi nhẹ chất giọng khàn như một ông già uống say rượu của mình, hỏi: "Sao em không giải thích gì?"
   "Em xin lỗi!"
   "Y/N, em đừng xin lỗi nữa, xin em! Anh đã nghe em nói xin lỗi rất-t...." 
   Tút!  Tút!  Tút!
   Cô ấy tắt máy ngay khi tôi chưa kịp nói xong ba chữ cuối từng khiến tôi rất mệt mỏi: "...rất nhiều rồi!"
  
   Lại một lúc sau nữa, cô ấy nhắn: "Nhớ anh..."
   Tôi không biết cô ấy nhớ gì ở tôi? Cô ấy còn yêu tôi, sao lại rời bỏ tôi?
    Mật khẩu cửa khóa tự động nhà tôi vẫn chưa thay vì chờ ngày cô ấy trở về...

   Không hiểu sau lúc ấy tôi lại muốn gọi cho Ami. Và tôi đã gọi. Tôi không nói gì nhiều, chỉ bảo rằng tôi bị tai nạn, và cần gặp Ami. Chỉ mười năm phút sau, Ami đã có mặt ở nhà tôi. Ami lo lắng: "Em chở anh đi bệnh viện nhé?". Tôi thở dài chua chát nghĩ đến người con gái đã rời bỏ tôi kia. Mất vài giây, tôi nhìn thẳng vào mắt Ami: "Không cần đâu, anh ổn mà.". Ami nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Tôi cũng không hiểu vì sao lúc ấy tôi không đẩy Ami ra. Tôi cảm thấy bình yên, nhẹ nhàng và ấm áp trong vòng tay Ami. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên mở lòng mình cho một mối quan hệ mới. Những gì phải kết thúc thì hãy để cho nó kết thúc. Chính tôi đã tự làm mình khổ chứ có phải ai khác đâu? Khốn thật!

   Ami nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi và thì thầm như trấn an: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, Yoongie."
    Đúng vậy! Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!

   Tối hôm đó, rất lâu rồi, tôi mới không phải ngủ một mình và không gặp ác mộng.

   Buổi sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, Ami vẫn còn ngủ say. Có lẽ, hôm qua Ami đã rất mệt vì lo lắng cho tôi. Ami đã cho tôi cảm giác bình yên. Nhưng, tôi chợt nghĩ, giá như đó là Y/N thì hạnh phúc biết mấy.
   Tôi đứng dậy, rời khỏi giường. Và ngẩn người khi Y/N đột nhiên mở cửa căn hộ của tôi mà bước vào. Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, rồi nhìn Ami. Cô ấy không nói gì, tay cô ấy run run đặt mấy bọc quýt căng mọng lên bàn. Cô ấy đến gần tôi rồi nhẹ nhàng đặt lên má tôi một nụ hôn, đôi mắt ướt nhòe, rồi rời đi. Tôi không biết phải nói gì, giải thích gì. Trên giường Ami vẫn chưa thức và dĩ nhiên, chưa mặc quần áo. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt... đau lắm! Nhưng tôi nghĩ rằng tôi xứng đáng chịu đau đớn này!

                                    ***

   Mấy tháng sau, Y/N gửi tin nhắn cho tôi: "Anh, em sắp cưới. Đám cưới sẽ diễn ra vào tuần sau. Nhưng em sẽ không mời anh, vì em sợ mình sẽ khóc trong ngày vui của mình. Mẹ em muốn em qua Việt Nam để định cư cùng gia đình, và cưới một chàng trai do mẹ em chọn. Em đã rời bỏ anh để suy nghĩ, và ngày hôm ấy là ngày em đã trở lại cho chọn lựa của mình vì em tin rằng một khoảng thời gian cách xa nhau đủ để biết cả em và anh đều còn yêu nhau và cần nhau... Nhưng... có lẽ em đã sai. Em mừng vì anh đã có người yêu mới. Hạnh phúc nhé anh. Em yêu anh!"

   Tôi ngỡ ngàng, như ngàn mũi kim đâm vào trái tim tôi. Chẳng biết trong lòng nghĩ gì. Tôi nhớ lại nụ hôn nhẹ nhàng cô ấy đặt lên má tôi hôm ấy... Nhớ cả đôi mắt ướt em nhìn tôi. Tôi không nhắn lại hỏi em về chành trai em sẽ cưới kia, giống như hôm ấy em không hỏi gì khi nhìn thấy Ami ngủ trên giường của tôi và chưa mặc quần áo. Lau nước mắt mà mỉm cười chua xót, tôi chỉ thấy lòng mình như thể đã nát tan từ kiếp nào...

   Hai năm sau đó, tôi lập gia đình với Ami. Chúng tôi sống với nhau cũng tạm gọi là hạnh phúc. Chúng tôi đều vui vẻ khi lần lượt đón hai đứa con một trai một gái của chúng tôi ra đời, và chẳng bao giờ, dù chỉ một lần, tên cô ấy được nhắc đến. Tôi không liên  lạc được với cô ấy vì cô ấy đã không còn dùng số điện thoại cũ.

   Thi thoảng, tôi vẫn nằm mơ giấc mơ kỳ lạ năm nào. Nhưng tôi bàng hoàng nhận ra khi nạn nhân chẳng còn phải là tôi nữa, mà từ khi nào, tôi đã biến thành lũ người nhảy múa hát ca cùng nhau nổi lửa trước tiếng kêu thảm thiết của cái chết con thiên nga đen...

_______________The End______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro