Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời lờ mờ sáng, So Hee chợt tỉnh giấc. Cô cảm thấy có một cảm giác thật ấm áp và cũng... thật nặng nề...

"Ối!" So Hee bịt miệng lại, không cho âm thanh phát ra. Dường như cô khá bất ngờ.

Trước mặt cô là Min Yoongi. Anh đang ngủ rất say, đôi mắt nhắm, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ hé mở, mái tóc đen nhánh che kín hàng lông mày. Thế này cũng quá đẹp trai đi!

Khoan đã! Sao cô lại không cử động được thế này? Chết thật! Min Yoongi ôm chặt cô, đã vậy còn gác cái chân to lớn nặng nề kia lên cô nữa chứ. Tại sao lúc ngủ mà sức vẫn khỏe thế cơ chứ.

"Em đừng loạn nữa." Min Yoongi cất giọng nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn nhắm, ôm chặt So Hee hơn.

"Anh tỉnh rồi thì bỏ tôi ra đi." So Hee cau mày. Cô bị anh ôm chặt tới nỗi sắp ngạt thở chết rồi đây này.

"Vậy thì hôn anh đi." Lúc này, Min Yoongi mới chịu mở mắt ra, nở nụ cười xấu xa.

"Đừng có mơ tưởng." So Hee gằn giọng.

"Vậy thì để tôi ôm em một chút nữa. Hôm nay ở nhà đi, đừng đi làm nữa." Min Yoongi lại nhắm chặt đôi mắt, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve mái tóc cô.

So Hee không nói gì, chỉ cảm thấy tình huống này thật khó xử. Nhưng... cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến... và rồi cô lại chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên, So Hee mới giật mình mà tỉnh dậy.

"Có chuyện gì?" Min Yoongi cất tiếng lạnh lùng. Dám phá giấc ngủ ngon của anh, kẻ nào lại to gan thế.

"Xin lỗi thiếu gia. Tiểu thư Yeong Mi đòi gặp ngài, cô ấy vẫn đang đứng chờ dưới cổng, nhất quyết không đi." Tiếng quản gia Oh vang lên phía ngoài hành lang.

Min Yoongi khẽ bóp mi tâm, ngồi dậy, cất giọng hờ hững: "Đuổi."

"Vâng."

Tiếng bước chân ngoài hành lang mất dần, trong phòng, So Hee vươn vai, sau đó liền xuống giường, đi vào phòng tắm.

"YoonGi, anh nói hôm nay không cần đi làm, có thật không vậy?" Trong phòng tắm, So Hee vừa đánh răng vừa hỏi.

"Nếu em muốn." Min Yoongi dựa người vào đầu giường, tiện tay lấy điện thoại lên.

Một lúc sau, So Hee chạy nhanh ra ngoài, phấn khích ngồi xuống giường.

"Vậy hôm nay cho tôi đi chơi có được không?" So Hee cười cười.

"Em muốn đi đâu?"

"Đi vòng vòng thành phố thôi. Tôi muốn dẫn cô bạn thân đi chơi cho vui."

"Được thôi. Nếu em..."

"Cái gì cũng được, đừng bắt tôi phải hôn anh là được rồi." So Hee ngay lập tức không cho Min Yoongi nói hết câu. Nhìn cái bộ mặt của anh là cô biết anh đang có ý định gì rồi.

"Vậy... để tôi hôn em. Nếu em không cho thì tôi tự lấy vậy." Min Yoongi khẽ cười, sau đó liền tiến tới, đẩy cô ngã xuống giường.

"Đừng, đừng! Tôi sắp không chịu nổi cái phương thức kì quái này của anh rồi." So Hee nhanh tay bịt chặt miệng lại, lắc đầu liên tục. "Xin anh đó. Đừng có suốt ngày như một tên cuồng hôn có được không? Anh tai to mặt lớn như vậy, muốn hôn cô nào chả được. Mắc mớ gì cứ phải con người nửa hâm nửa giở như tôi?"

"Tôi thích đấy. Em làm gì được?" Min Yoongi ngạo mạn nói.

"Tôi... tôi độc chết anh. Rồi có một ngày tôi bỏ độc vào mồm, sau đó độc chết anh luôn." So Hee quá khích, vô tình bỏ bàn tay đang bịt miệng ra.

"Tôi rất mong chờ ngày đó." Min Yoongi nhếch môi, nhân cơ hội cô không đề phòng, dán đôi môi của anh lên đôi môi mềm mại của cô.

Cô vậy mà lại sơ hở như vậy. Đúng là điên thật. Cứ như thế này mãi thì cô chắc sẽ bị cái tên Min Yoongi cuồng hôn này bức chết quá.

"Anh hôn tôi rồi vậy thì tôi có thể đi chưa?" So Hee trừng mắt.

"Có thể. Nhưng đừng làm điều gì khiến tôi tức giận." Min Yoongi khẽ nâng cằm cô lên.

So Hee liền hất bàn tay của anh ra, hờ hững nói: "Yên tâm đi. Tôi rất yêu đời, tuyệt đối không muốn chết sớm."

-----------

Chiếc Ferrari màu đỏ lao nhanh trên đường. So Hee lái xe, đeo chiếc kính màu đen, mái tóc cột cao, mặc chiếc áo khoác jean màu xanh nhạt, bên trong là chiếc áo thun thoải mái. Bên ghế lái phụ là An In, style của cô cũng giống hệt như So Hee.

"Lâu rồi mới thấy thoải mái thế này. Chơi tới bến luôn." An In sảng khoái mà nói lớn.

"Ok. Chiều cậu hết." So Hee cười lớn.

Hai cô gái đi tới khu vui chơi ở trung tâm thành phố và trải nghiệm mấy trò mạo hiểm, cảm giác mạnh.

"Tiếp theo là... tàu lượn siêu tốc." An In phấn khích, chỉ vào nơi chơi trò tàu lượn siêu tốc.

"Được. Rất kích thích." So Hee còn hưng phấn hơn cả An In, kéo tay An In chạy nhanh.

Một lúc sau, sau khi đã chơi mệt, hai cô bạn chọn mấy trò nhẹ nhàng như đi vào nhà ma.

"A..."

Trong căn nhà ma u tối, trông khá kinh dị, tiếng la hét chói tai của mấy cô gái rồi mấy chàng trai vang lên.

"Thật vô vị." Ah In lắc đầu.

"Chẳng qua nó cũng chỉ kích thích hơn mấy cái nhà ma ở bên Anh một chút mà thôi. Cũng có chút nhàm chán." So Hee đồng tình gật đầu.

"Ối ối!"

Bỗng nhiên So Hee bị trượt chân, ngã xuống đất. Nhưng không... dường như có cái gì đó vừa đỡ lấy cô.

"Cô không sao chứ."

Một giọng nam trầm ổn vang lên. Người đàn ông đỡ So Hee dậy.

"Thật ngại quá. Cảm ơn anh."

Mặc dù trong này khá tối nhưng do ánh đèn xanh xanh lờ mờ, So Hee với An In có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông. Anh ta trông khá đẹp trai, ăn mặc khá thoải mái.

"Ngại quá nhưng mà hai cô có thể giúp tôi ra khỏi đây được không?" Người đàn ông cười cười, đưa tay gãi đầu.

So Hee với An In nhìn nhau, làm bộ mặt khó hiểu. Người đàn ông này lẽ nào sợ ma?

Thấy vẻ mặt của hai cô gái, người đàn ông liền lên tiếng giải thích: "Là thế này, tôi bị mù đường. Do hồi nãy vào đây với một người bạn nhưng mà tôi lại bị lạc."

"Ồ. Vậy anh có thể đi theo chúng tôi." So Hee khẽ gật đầu.

"Vậy cảm ơn hai cô nhiều."

Đi một hồi lâu, cuối cùng ba người cũng đã thấy lối ra.

"Nhà ma này phức tạp hơn mình nghĩ đó. Tốn những năm phút." An In nhìn đồng hồ, khẽ lắc đầu.

"Đúng là nể phục các cô thật đấy. May là có hai cô giúp đỡ." Người đàn ông kia khẽ cười.

"Ye Jun! Anh ở đâu từ nãy giờ vậy? Em tìm anh suốt đó." Một cô gái chạy tới.

"Xin phép đi trước. Cảm ơn hai cô rất nhiều." Người đàn ông cúi đầu chào rồi đi nhanh tới phía cô gái kia.

"Thật không ngờ trên đời này lại có một anh chàng đẹp trai mà mù đường. Tội nghiệp thật." An In nhìn theo bóng lưng người đàn ông, lắc đầu tiếc nuối.

"Lần đầu tiên thấy cậu có biểu hiện như vậy nha." So Hee nhìn An Im mà bật cười.

"Chỉ là đáng tiếc cho một con người thôi. Anh ta rất có tư chất làm mẫu ảnh."

So Hee cũng gật đầu đồng ý. Quả thật người đàn ông kia khá hoàn hảo, từ chiều cao cho tới vóc dáng đều khá chuẩn.

"Ăn cơm thôi." An In hí hửng kéo So Hee đi.

So Hee lái xe đưa An In tới một nhà hàng khá nổi tiếng. Nó chuyên phục vụ cho những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

"Chà chà, So Hee à, có phải cậu phát tài rồi không?" An In tròn mắt nhìn So Hee.

"Cũng có thể coi là như vậy. Nào, ăn cơm thôi." So Hee nháy mắt. Thật ra thì sáng nay, Min YoonGi đua cho cô một chiếc thẻ, anh nói rằng cô có thể đến nơi này dùng bữa lúc nào cũng được, đặc biệt là không mất tiền. Miễn phí thì làm sao Cơ Uyển có thể bỏ qua được.

Gọi món xong, So Hee với An In ngồi nói chuyện linh tinh, cười liên tục. Cho tới khi...

"So Hee, cậu bị làm sao vậy?" Thấy cô bỗng lấy tay che mặt, An In lấy làm lạ.

An In tò mò, theo ánh mắt của So Hee, nhìn về phía sau. Cô cũng chỉ thấy một người đàn ông với một người phụ nữ, theo sau là mấy người mặc đồ đen.

"Có chuyện gì vậy?" Thấy So Hee kéo tay xuống, nhìn mấy người kia bằng ánh mắt khó hiểu, An In càng thấy lạ hơn.

"A! Chậc, chậc. Thì ra cái tên Min Yoongi cũng như mấy tên phong lưu đào hoa." So Hee lắc đầu cười.

"Hả? Min Yoongi? Có phải cái tên là chồng cậu không?" An In nhăn mặt, hết nhìn So Hee lại nhìn người đàn ông đằng sau.

An In nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp lại cận cảnh. Trong bức hình, một người đàn ông- chính là Min Yoongi- mặc âu phục màu đen sang trọng đang ôm một người phụ nữ ăn mặc khá gợi cảm với chiếc váy ngắn màu đỏ. Người phụ nữ kia thì cứ quấn lấy Min Yoongi như rắn nước.

"Cậu làm gì vậy?" So Hee nhìn An In bằng ánh mắt khó hiểu.

"Cậu ngốc lắm ý. Cái này sẽ là một bằng chứng rất tốt trên tòa. Nếu cậu muốn ly hôn với anh ta, chỉ cần thu thập một số chứng cứ có lợi nữa là ok." An In khẽ nhếch môi cười.

"Đúng ha. Tại sao trước giờ mình không nghĩ ra nhỉ." So Hee gật đầu khâm phục. "Mau gửi cho mình một tấm."

"Có liền."

Ăn xong, So Hee cùng An In đang chuẩn bị ra về thì liền gặp Jam.

"Ồ, Jam, cậu làm gì ở đây vậy?" Cơ Uyển ngạc nhiên hỏi.

"À, đây là nhà hàng thuộc Min thị, tôi đến đón Boss. Mà sao chị dâu lại ở đây?"

"Tôi tới dùng bữa." So Hee thản nhiên trả lời.

"Jam, cậu dám lề mề?"

Một âm thanh lạnh lẽo vang lên. Ngay lập tức, Min Yoongi liền xuất hiện.

"Boss." Jam lập tức cúi người chào.

So Hee nhìn thấy Min Yoongi đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn có người phụ nữ hồi nãy liền hờ hững chào Jam rồi rời đi.

"Thư kí Jam, chào anh. Tôi xin phép đi trước."

"Em tới nơi này làm gì?" Min Yoongi cất giọng lạnh lùng.

"Chẳng lẽ Min thiếu được ăn cơm mà tôi lại không được?" So Hee không quay đầu, chỉ hờ hững nói.

" Min thiếu à, tôi nghĩ anh không nên quản So Hee nhà tôi thì hơn. Cô gái kia vẫn đang muốn anh chăm sóc kia kìa." An In quay đầu, cất giọng giễu cợt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh.

Nói rồi An In liền kéo ngay So Hee đi.

Trong xe, An Un liên tục ngồi chỉ trích So Hee cùng Min Yoongi.

"Tại sao trên đời lại có loại đàn ông như anh ta nhỉ. Trước mặt vợ mình lại đi ôm ấp một người phụ nữ."

"Thôi đi, cậu đừng tốn nước bọt vì cái loại như anh ta." So Hee vỗ vỗ vai An In.

"Còn cậu nữa. Thật đúng là xui xẻo mà, đang yên đang lành tự nhiên kết hôn với một cái tên đàn ông như vậy." An In khoanh tay, tức giận nói.

"Cậu yên tâm. Mình sẽ tự có cách của riêng mình. Bây giờ đi chơi tiếp thôi. Vui là trên hết." So Hee cười cười, lập tức nhấn ga, lao nhanh trên đường.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro