Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn hai tiếng đồng hồ lái xe và sự chỉ dẫn của So Hee, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Căn biệt thự to lớn hiện ra ngay trước mắt mọi người đằng sau chiếc cổng sắt màu đen cao bốn mét. Căn biệt thự mang phong cách cổ của châu Âu, nằm giữa một vùng khí hậu ôn hòa, xung quanh là rừng phong và một hồ nước lớn.

Nhìn có thể thấy căn biệt thự khá giống một lâu đài vì nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa kiến trúc trung cổ và hiện đại. Màu sắc của căn biệt thự hòa hợp với màu lá phong và mặt hồ bên cạnh, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Min Yoongi mở cửa xe cho So Hee, Mẹ Choi và Mẹ Jeong cũng xuống xe.

Một người đàn ông trẻ tuổi chạc ba mươi ra mở cổng tiếp đón. Anh ta cúi người cung kính chào hỏi.

"Tiểu thư, mời vào."

Mẹ Choi gật đầu rồi cùng với Mẹ Jeong đi vào trong, So Hee cùng Min Yoongi theo sau.

Vừa mới bước vào trong sân, So Hee đã chú ý tới chiếc Porsche màu xám bạc ở trong khuôn viên. Tại sao nó lại ở đây?

Thấy So Hee nhìn chằm chiếc xe, Min Yoongi mới cúi xuống, hỏi nhỏ: "Em thích nó sao? Nếu thích anh mua cho em một chiếc."

So Hee hơi giật mình, lắc đầu: "Không có. Anh có cả một nhà xe rồi, mua thêm làm gì cho chặt chỗ."

Min Yoongi phì cười, sau đó lại tiếp tục đi theo So Hee, nói tiếp: "Anh không ngại làm thêm một nhà để xe nữa."

So Hee liếc Min Yoongi một cái, tỏ vẻ chịu thua: "Rồi rồi. Em biết anh nhiều tiền."

"Ây ya! Hôm nay con vất vả rồi. Sáng sớm đã chịu cùng ta đi câu cá."

Một ông lão chạc bảy mươi mặc một bộ đồ thoải mái vui vẻ nói chuyện ở phía xa, tay cầm chiếc cần câu. Bên cạnh là một thanh niên cao lớn, tay xách một cái xô, mặc áo sơ mi và quần tây, chân đi một đôi dép lê.

So Hee đứng hình trong giây lát.

"Ba à, sao ba không nghe lời bác sĩ vậy? Lại đi câu cá nữa rồi." Mẹ Choi lắc đầu, đi tới chỗ ông lão kia, đoạt lấy chiếc cần câu.

"Ông ngoại." So Hee vui vẻ vẫy tay.

Min Yoongi cũng kính cẩn cúi người chào. Tốt nhất là nên tạo ấn tượng tốt cho trưởng bối.

"Ông Choi, lâu rồi không gặp." Mẹ Jeong vui vẻ chào hỏi.

"Ôi!? Ông Jeong thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ?" Ông ngoại của So Hee, ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng.
Ông Jeong và ba của Mẹ Jeong là bạn chí cốt trên thương trường.

"Vâng. Ba cháu vẫn tốt." Mẹ Jeong cười nói.

"Delvin, sao con cũng ở đây?" Mẹ Choi ngạc nhiên hỏi.

Delvin tay xách xô đầy cá, định mở miệng nói nhưng Ông Choi đã nói thay.

"Ta dẫn cháu rể tương lai của ta đi câu cá. Kĩ thuật câu cá của thằng bé không tồi." Ông Choi vui vẻ đưa tay vuốt cằm.

"Ông ngoại!" So Hee hơi nhíu mày.

Nhìn sang Min Yoongi , thấy biểu cảm của anh không được tốt lắm. Đúng vậy! Min Yoongi dường như đang hơi tức. Đang yên đang lành nhảy ra cháu rể tương lai gì chứ.

"Ồ! So Hee, con mau lại đây mang cá vào trong để đầu bếp chế biến rồi chúng ta ăn cơm. Delvin, con cũng mau vào trong cùng So Hee, nhân tiện bồi đắp thêm tình cảm." Ông Choi nhiệt tình, luôn coi Delvin như cháu rể tương lai.

"Ba à, thực ra thì So Hee đã có chồng rồi." Mẹ Choi nhanh chóng giải thích, tránh tình trạng mọi người đều bị khó xử.

"Cái gì? Tai của ta không nghe nhầm đấy chứ." Ông Choi ngạc nhiên.

Delvin bên cạnh hơi sững sờ trong giây lát, ánh mắt liền hướng về Min Yoongi . Chồng? An In từng nói chồng  so Hee tên Min Yoongi ... mà hắn ta chính là người bắt cóc So Hee.

"Ba quên rồi sao? Cháu rể của ba đang đứng cạnh So Hee kia kìa. Tên của thằng bé là Min Yoongi ." Mẹ Choi giải thích tiếp.

Ông Choi hơi nhíu mày, nhìn về phía Min Yoongi .

"Min Yoongi ? A! Thì ra là cháu trai của lão Min. Chẳng trách. Nhìn đều khó ưa như nhau." Ông Choi chẹp miệng một cái rồi chắt tay đi vào nhà.

"Ba!" Mẹ Choi đi theo Ông Choi .

Min Yoongi như người dưng đứng bên cạnh So Hee. Vừa nãy ông ngoại của So Hee nói anh khó ưa ư?

"Đừng để bụng mấy lời của ông em. Ông lúc nào cũng vậy hết. Nhưng mà lúc thân rồi mới cảm giác ông vô cùng dễ thương." So Hee kéo nhẹ cánh tay Min Yoongi , mỉm cười.

Delvin đứng nhìn So Hee vui vẻ. Xem ra cô hình như không có chuyện gì nữa. Thấy vậy anh cũng nhẹ lòng. Vậy còn tốt hơn lúc nào cũng phải nhìn cô ủ rũ.

"Xin chào, tôi là Delvin, người theo đuổi Cana." Delvin đứng ra giới thiệu, đưa tay ra bắt tay Min Yoongi .

Min Yoongi cũng đáp lễ, đưa tay ra bắt lại, giọng ôn hòa: "Xin chào. Tôi là Min Yoongi , chồng của cô ấy." Anh có thể nhận ra Delvin vì anh đã nhìn thấy Delvin bế So Hee vào xe hôm có cuộc thi thiết kế thời trang và hôm Delvin bế So Hee đi từ khách sạn ra. Trong mắt anh thì Delvin chính thức trở thành một tình địch.

Delvin cười vui vẻ nhưng ở tay lại thêm vài phần lực đạo. Min Yoongi cũng không chịu thua, lực đạo cũng tăng thêm. Như một màn đấu mắt giữa hai người đàn ông, So Hee dường như có thể nhìn ra tia điện xẹt qua giữa hai người họ.

"Em vào trước. Hai người cứ ở đây mà nắm tay nhau." So Hee thong thả đi vào trong nhà.

Hai người đàn ông vẫn nhìn theo bóng lưng So Hee, hai tay vẫn giữ nguyên. Một lúc sau, Delvin mới bỏ tay ra, đi vào trong nhà. Min Yoongi cũng đi vào trong, mặt không một chút biểu cảm, ung dung bước đi.

Căn phòng khách sang trọng mang phong cách cổ điển, khá giống với phòng khách biệt thự Min gia nơi mà Min lão phu nhân sống.

Mẹ Choi và Mẹ Jeong đang ngồi ở ghế sofa, tiếp tục công việc trò chuyện tán gẫu. Delvin đi vào thẳng trong bếp. Min Yoongi ngồi xuống chiếc ghế, mắt lại nhìn xuống bộ cờ tướng trên bàn.

Cờ tướng? Ha! Có cách lấy lòng rồi.

Min Yoongi hơi nhếch miệng cười. Cờ tướng với anh chỉ là chuyện nhỏ.

So Hee ở trong căn bếp, bận rộn chuẩn bị mọi thứ để nấu ăn. Delvin cũng đi vào trong để phụ giúp cô.

"Anh ta là chồng của em sao?" Delvin khẽ hỏi.

So Hee không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

"Anh ta... có phải người đã cho người bắt cóc em hôm đó không?" Delvin lại hỏi tiếp. Mặc dù biết So Hee sẽ khó chịu khi anh nói nhiều.

"Hiểu nhầm thôi." So Hee nói hết sức ngắn gọn. Câu nói này cũng đủ để chứng tỏ cô không bận tâm tới những chuyện trước kia nữa.

Delvin cười nhẹ, sau đó cũng không nói gì nữa, tập trung nghe theo chỉ dẫn của So Hee để mà chuẩn bị nấu nướng.

So Hee vừa nấu vừa ngó ra ngoài. Quái lạ! Min Yoongi đâu rồi? Sao anh không vào giúp cô vậy?

Sau một khoảng thời gian loay hoay trong bếp, cuối cùng bữa trưa cũng đã được nấu xong. Hương thơm của thức ăn lan tỏa khắp cả căn biệt thự. Mùi hương thơm khiến ai ngửi thấy cũng cảm thấy đói bụng, không thể điều khiển lí trí mà hoàn toàn nghe lời dạ dày.

"Mọi người vào dừng bữa đi ạ." So Hee ở trong bếp vọng ra.

Delvin giúp cô sắp xếp đồ ăn lên bàn.

"Tay nghề của em vẫn rất tuyệt." Delvin giơ ngón cái, cười một cái.

So Hee vui vẻ cười lại: "Đương nhiên."

Delvin nhất thời ngây ngẩn. Lâu lắm rồi anh mới được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên, vui vẻ, không một chút gắng gượng nào của cô. Thật đẹp.

Mẹ Choi cùng Mẹ Jeong đi vào trong, ngồi xuống ghế rồi tiếp tục trò chuyện.

"Ông ngoại đâu rồi ạ?" So Hee mãi không thấy Ông Choi đi vào nên hỏi.

"Hồi nãy ông ngoại dẫn Yoongi đi đâu đó rồi. Con mau ra ngoài xem thử xem." Mẹ Choi trả lời, sau đó lại tiếp tục ngồi trò chuyện.

So Hee định đi ra ngoài thì Delvin kéo tay cô lại: "Để tôi đi cho, em ở đây."

"Không cần đâu. Tôi tự mình đi." So Hee mỉm cười rồi lắc đầu, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.

Cô đi xuyên qua vườn cây cảnh, đi đến gần hồ. Quả nhiên. Ông ngoại cô đang ở trong căn nhà nghỉ mát nhỏ nằm giữa hồ. Nơi này vô cùng thanh tịnh, không hiểu ông ngoại dẫn Min Yoongi ra đây làm gì.

So Hee cẩn thận bước từng bước một trên bãi đá, đi lên cây cầu rồi vào trong căn nhà nhỏ.

"Ông ngoại, ăn cơm thôi." So Hee khẽ khàng cất giọng, giọng nói trong trẻo vô cùng.

"Đợi chút. Ông đang suy nghĩ." Ông Choi xua tay.

So Hee ngạc nhiên. Lại thấy ý cười ngập tràn trên gương mặt Min Yoongi . Anh ngẩng đầu, nhìn cô rồi khẽ nháy mắt.

"Chà chà! Tiểu tử, khá lắm đó, ta không giải được nước này luôn." Ông Choi ngồi thẳng người dậy, vuốt cằm rồi ngồi cười.

"Ông ngoại quá khen." Min Yoongi từ tốn đáp.

A! Thì ra anh đã lấy được hảo cảm từ ông ngoại cô. Thảo nào anh lại vui tới vậy.

"Thôi thôi, ăn cơm, sau đó chơi tiếp." So Hee nói xong liền bỏ về.

"Được được. Yoongi , lát nữa ta chơi với cậu tiếp." Ông Choi đứng dậy, vươn vai mấy cái rồi chắt tay sau lưng, ung dung đi vào nhà.

Min Yoongi cũng đứng dậy, đi theo Ông Choi vào trong.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro