Myung vẫn còn sống! Năm 1446(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mấy bửa nay ham chơi nên không up chap 😄 Xin lỗi vì chap hôm trước quên mất phần quan trọng nên bây giờ mình mới up xin lỗi nhé! Ai sẽ chăm chỉ hơn *^^
Chap 40:
Myung quay về khách điếm trước, đợi Cheol đến đón mà lặng lẽ quay về Hoàng cung. Tất nhiên anh có thể đường đường chính chính mà quay về nhưng như vậy sẽ khiến các quan chức trong triều sẽ nhiều chuyện mà bẩm tấu... Anh muốn quay về một cách yên lặng và mọi chuyện sẽ chỉ có những người thân thuộc nhất được phép biết.

Myung tự mình mua thuốc về băng bó lại vết thương trên bắp tay mình, nhìn mảnh vải mà Jisoo kia tận tâm băng bó cùng với việc lấy loại thuốc lào gây nghiện kia mà cầm máu khiến Myung có chút bận tâm. Ngay từ đầu gặp gỡ đã cảm thấy có chút gì đó kì lạ, không ngờ hắn ta chính là tên biến thái thích đàn ông...

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tấm vải của Jisoo băng bó vết thương cho mình... Myung lại không nỡ vứt đi mà giặt sạch cất vào trong người.

Cheol được báo lại rằng có một người rất giống người anh tìm kiếm đi vào khách điếm quen thuộc kia thì nhanh chóng rời cung mà đến khách điếm với sự phấn khích tột cùng. Nhưng vì sao Hoàng huynh lại quay về một mình, vậy còn Jisoo đâu rồi... Cheol nhanh chóng phóng ngựa chạy đến khách điếm.

- Hoàng huynh... - Cheol nhanh chóng đẩy tung cửa mà xông vào.

- Tứ đệ, đệ đến thật đúng lúc. - Myung đang gặp khó khăn trong việc băng lại vết thương.

- Hoàng Thượng... - Cheol quỳ gối xuống. - Thần hộ giá chậm trễ... xin người bàn tội.

- Tứ đệ, trẫm sẽ trách tội đệ sau... trước tiên giúp trẫm băng bó lại vết thương này thật cẩn thận. - Myung nói.

Cheol nhanh chóng đến bên cạnh Myung, sau khi giúp Hoàng huynh băng bó lại vết thương tiếp tục quỳ gối trước mặt Hoàng huynh mà chịu nhận tội. Thân mang trọng trách bảo vệ sự an nguy của Hoàng thượng, lại để người mang trong người thương tích nặng như vậy thật tội đáng muôn chết.

- Đệ mau đứng lên, ta cần phải quay về Hoàng cung trước. - Myung thay đổi trang phục mà nói. - Bọn người phương bắc kia đúng như Jisoo suy đoán, là chúng đang muốn thăm dò Kim quốc.

- Hoàng Thượng, đệ nghĩ chúng ta phải cắt bỏ giao thương... cấm tuyệt bọn người phương bắc lợi dụng mà thăm dò Kim quốc.

- Vấn đề này, trẫm nghĩ phải hỏi ý kiến của các chư hầu... - Myung nói. - Dù sao khi tiên hoàng còn sống, họ cũng đã phù trợ phụ hoàng một thời gian dài.

- Hoàng thượng thánh minh. - Cheol nói.

Cheol nhìn xung quanh tìm kiếm thì không hề thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Jisoo kia, lúc mật báo truyền về cũng chỉ nhìn thấy một mình Hoàng huynh quay lại khách điếm... trong lòng không ngừng lo lắng liền khẽ hỏi:" Hoàng Thượng, còn Jisoo... hắn ta chẳng phải đi cùng người ư?"

Nhắc tới Jisoo bỗng dưng Myung có chút ngập ngừng... chẳng biết phải đáp trả lời của Cheol ra sao. Chẳng lẽ lại nói rằng hắn ta biến thái hôn anh... nên anh đã đuổi cổ đi ư... thật đáng mất mặt.

- Hắn ta muốn quay về Sudong... nên trẫm cho hắn đi rồi. - Myung nhớ đến có lần Jisoo nói muốn quay về nhà... đoán chắc hắn ta sẽ quay về nhà liền đáp lời Cheol như vậy.

Cheol có chút buồn bã... vì sao quay về lại không nói một lời cáo từ... Nhưng nghĩ lại, chuyện này có chút khó tin, Jisoo lại có thể bỏ mặc Hoàng Thượng khi người đang bị thương ư.

Vì Myung vội vàng quay về Hoàng cung... vả lại chuyện của Hoàng thái hậu cũng khiến Cheol bận tậm nhiều hơn nên không còn nhắc đến cô gái khiến trái tim anh thổn thức kia... Sudong ư, cô ấy quay về đó... sẽ bình an hơn.

*********************************

JiYeon rời khỏi Yoo phủ, cô hiện tại là muốn tìm gặp người đàn ông kia hổi rõ mọi chuyện bởi vì cô có cảm giác ông ta là người duy nhất biết rõ về cô nhất mặc dù trước kia cô chưa từng quen biết. Trước kia hay hiện tại cô đều muốn quay trở về cái thế giới thật sự của mình, cô suy nghĩ rất nhiều về điều kiện mà người đàn ông kia đưa ra... cô không thể xem Myung là Myung mà đem lòng yêu anh ta được, điều đó không công bằng cho cả ba người...

Cô đi khắp nơi kinh thành tìm kiếm người đàn ông bí ẩn kia, cô gặp những kẻ ăn mày ở trên phố liền hỏi qua nhưng bọn họ đều lắc tay không biết. JiYeon liền động não mà suy nghĩ, chẳng phải lần đó vì cô muốn tự sát mà ông ta xuất hiện ư... dùng cách đó cũng không phải là tệ nha.

Đi tới địa điểm lần đó chọn làm nơi kết thúc cuộc sống. Lần này không hề có ý định đó nên nhìn xuống vực thảm liền xanh mặt, nơi này mà rơi xuống thì tan xương nát thịt chứ chẳng đùa. Nhưng với mục đích đề ra, JiYeon cũng đứng nép bờ vực thẳm sau đó liền đưa mắt về phía xa xăm mà hét:" Myungsoo... em đi theo anh đây."

Cô hét xong, nhìn xung quanh đều vắng người không hề có bất cứ ai....

- Myungie... đợi em... - JiYeon lại hét lên.

Vẫn không có gì thay đổi...

- Tạm biệt nhân gian... JiYeon cáo từ thế giới không phải của tôi. - Cô nhắm mắt lại...

Từ phía xa, một người đàn ông lại xuất hiện... ông ta lần này vừa đi vừa ngáp, cái kiểu chán nản cái cô gái làm trò trước mắt.

- Tiểu cô nương... ta ra rồi, đứng hét nữa.

JiYeon hơi mỉm cười... quay đầu lại sau khi nghe tiếng nói quen thuộc. Lần này cô không để cho ông ta bỏ đi tùy ý nữa mà nhanh chóng chạy đến gần phía ông ta mà giữ lại.

- Ông muốn ăn bánh bao không, tôi mua cho ông?? - JiYeon hỏi.

- Không cần, phụ nữ đột nhiên trở nên tốt bụng đều có vấn đề. - Ông ta lắc đầu.

- Ông đã nói vậy thì tôi lật bài ngữa vậy. - JiYeon không cười nữa mà nghiêm mặt. - Tôi muốn quay về hiện tại... ông phải giúp tôi.

Người đàn ông kia nằm trên bãi cỏ gần đó, đang nhắm mắt làm ngơ nghe JiYeon nói liền hơi hé đôi mắt mình ra mà nhìn cô, sau đó bật cười nói:" Cô nghĩ ta là tiên ư... ta làm sao có phép đưa cô quay về hiện tại."

- Chẳng phải ông biết tôi ở thế giới khác đến sao?? Chắc chắn ông biết cách để tôi quay về mà...

- Chẳng phải ta đã nói rồi ư?

- Lão tử muốn chết ư? - JiYeon hét lên. - Nếu thật sự là trả nợ ân tình cho Myungsoo thì tôi sẽ phải ở bên cạnh Myung cả đời mà bù đắp... vì sao để huynh ấy yêu rồi bỏ về hiện đại, chẳng phải là sẽ khiến huynh ấy đau lòng."

- Thôi được rồi, theo ta. - Ông ta nắm lấy tay JiYeon, kéo cô vào một khoảng không gian ảo tượng nhiều màu sắc... xong đó là họ rơi vào một hang động lớn với những ánh sáng được phát ra từ các chất lỏng lóng lánh trên cao...

Cô nhìn xung quanh cảm thấy lạ lẫm và đánh giá nơi đầy vô cùng đẹp... hệt như trong những bộ phim về thành thánh ma quỷ... bọn họ cũng chỉ thích ở trong những hang động lộng lẫy.

- Đây là đâu? - Cô khẽ nói.

Ông ta không đáp... sau đó đưa cô đến một chiếc lò giống như lò luyện tiên đơn ở trong phim Tây Du Kí... thật không ngờ trên cõi đời này lại có chiếc lò như vậy. Bên trong có rất nhiều nước, là một loại nước trong veo không có chút tạp chất có thể nhìn tận xuống đáy... Người đàn ông kia đưa tay qua chiếc lò một lần... từ từ hình ảnh được hiện ra trong mặt nước.

*****************

Năm 2015, biệt thự nhà họ Kim...

- Chị... chị ơi... - ChaeYeon đang mặc một chiếc đầm màu đen... khóc không nguôi trước di ảnh của JiYeon.

Kim ông cũng buồn bã mà mặc một bộ vest màu đen ngồi bên cạnh ChaeYeon, tội nghiệp đứa cháu đáng thương còn quá nhỏ đế mất đi tất cả người thân trong gia đình.

Bên ngoài, S.Coup đi vào bên trong trong bộ áo vest đen trịnh trọng... anh ra hiệu cho Kim ông ra ngoài để nói chuyện.

- Ông... bên cảnh sát đã hoàn thành xong thủ tục rồi ạ... - S.Coups nói.

- Được rồi, mọi thứ xem như đã quá rõ ràng chỉ là chúng ta cố chấp. - Kim ông lắc đầu. - Camera trong bệnh viện đã quay rõ ràng con bé leo lên sân thượng và không hề đi xuống... chỉ là chưa thấy xác JiYeon nên chúng ta cứ cố chấp mãi.

- Cũng vì chúng ta giấu cô ấy... nên mói chuyện mới ra cớ sự như vậy... - S.Coups nói.

- Không giấu con bé... liệu con bé sẽ phải chờ đợi Myungsoo đến bao lâu. Thời gian trôi qua như vậy, Myungsoo vẫn mê man không có dấu hiệu tỉnh lại... - Kim ông đau lòng mà nói. - Tất cả chỉ tại ta... từ đầu không nên khiến bọn chúng có mối nhân duyên kia.

Kim ông và S.Coups nhìn về phía di ảnh của cô mà xót thương...

******************

- Myung... Soo... anh... ấy.... còn.... sống... ư...? - JiYeon không kìm được nước mắt... mọi thứ đi quá tưởng tượng của cô...

Người đàn ông kia không nói gì... đưa tay xua làn khói bay lên... lại hiện ra một khung cảnh khác...

*****************

Năm 2015.... tại bệnh viên quốc tế...

Myung đang được gắn rất nhiều thiết bị trên người để duy trì hơi thở... anh có thể ra đi bất cứ lúc nào đó là do số trời định đoạt... nhưng với Kim ông, chỉ cần Myungsoo còn duy trì bất cứ hơi thở nào, ông đều mong muốn đứa cháu đáng thương kia sẽ tỉnh lại, sẽ quay trở về cuộc sống bình thường... Là Kim ông mong chờ vào một phép màu nào đó, đứng lấy đi đứa cháu đáng thương của ông.

- Anh... hôm nay là ngày bên công an tuyên bố JiYeon đã ra đi mãi mãi... - Somi ngồi bên cạnh giường bệnh của Myungsoo vừa khóc. - Ông và SeungCheol oppa đã rất đau lòng rồi, anh hãy tỉnh lại để họ bớt đau xót... anh đừng bỏ em và mọi người mà đi nhé...

Myungsoo vẫn nằm đó... nhịp tim có tăng lên đôi chút rồi vẫn chìm trong trạng thái hôn mê...

**************************

- Không được, tôi phải quay lại thế giới của mình... Myungsoo... anh ấy cần tôi bên cạnh hơn ai hết, lúc này chính là lúc Myungsoo cần tôi nhất. - JiYeon khóc thét lên.

Người đàn ông kia xóa tan hình ảnh Myungsoo trong dòng nước, sau đó đưa mắt về phía JiYeon khẽ nói:" Con người sinh ra trên cõi đời này đều do ông trời đã viết sẵn những thứ họ phải trải qua để trả nợ cho kiếp làm người... JiYeon, như ta đã nói cô sẽ không bao giờ quay trở về thế giới của mình... nếu như cô không có được tình yêu của Kim Myung."

- Nhưng... nếu tôi có thể khiến anh ta yêu tôi... tôi quay về thế giới của mình thì Myunh phải làm sao? - JiYeon nói.

- Vì người đàn ông đang bất tỉnh kia, nhẫn tâm một chút với người đàn ông khác cô cũng không thể làm được ư? Thật tiếc cho tình cảm mà Myungsoo dành cho cô?

JiYeon đưa ánh mắt nhìn về phía trước... Myung chẳng phải là vua một nước ư, bên cạnh anh ta sẽ có rất nhiều phi tầng, nếu thiếu mất cô đi... cũng không có gì là quan trọng. Cô nhất định sẽ làm đủ mọi cách để quay về với Myungsoo, anh hiện đang rất cần cô...

- Làm sao để biết Myung đã yêu tôi?

- Rất đơn giản... chỉ cần cô khiến hắn rơi lệ vì cô... là hắn đã rất thật lòng với cô.

Giọt lệ nam nhi khó mà rơi... chỉ trừ khi vì người mà họ toàn tâm toàn ý yêu thương...

Khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong khác điếm... chuyện vừa rồi phải chăng hệt như một giấc mơ. Ngọc Hân ngồi dậy, từ bây giờ cô sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình... sẽ khiến Myung phải yêu cô.

JiYeom di dạo ngoài những buổi chợ ở kinh thành, hôm nay chợ khá đông đúc người mua kẻ bán... phải nói dưới thời của Kim Myung thiên hạ thái bình. Nhưng nghĩ đến bọn người phương bắc kia, có lẽ Myung thong minh kia sẽ có cách xử trí bọn chúng.

Cô đang đi trên đường bị một tên công tử hách dịch động vào người té ngã xuống đất, tất nhiên với bản tính của JiYeon sẽ nhẫn nhịn mà cho qua chuyện... than cô thế cô sẽ không có gì tốt nếu gây sự với bọn người đó.

- Ngươi không có mắt hả, động vào đại công tử nhà ta. – Bọn người hầu đi phía sau hung hăng nói.

- Xin lỗi. – JiYeon khẽ cuối đầu nói, không quan tâm mà bỏ đi.

Bọn chúng rõ rang là muốn kiếm chuyện, dù là công tử nhà hắn ta đi đứng không nhìn trước sau mà đụng vào người cô lại còn hung hăng la hét.

Mặc dù cô đã nhận lỗi và xin lỗi nhưng bọn chúng vẫn không hề chịu buông ta.

- Đánh cho ta. – Tên công tử kia hét.

JiYeon đang đi thì bọn người đó kéo lại... thật tình hôm nay ra đường là bước chân nào ra trước mà lại xui như vậy chứ, gặp phải bọn hác ám ở đâu. Lần này chẳng còn ai mà cứu giúp cô đâu, chẳng lẽ chịu trận thật ư...
Chap 41
Cô đang gòng mình để bọn người đó đang tiến lại phía cô hung hăng thì có một giọng nữ nhân lên tiếng.

- Không ngờ đại công tử nhà họ Jeon lại ỷ đông hiếp yếu, ức hiếp một tiểu cô nương ư?

- Tưởng ai cả gan dám xen vào chuyện của Jeon Jungkook ta... thì ra là Chorong tiểu thư.

- Giữa đường thấy chuyện bất bình rat ay giúp đỡ chính là những gì mà thầy đã dạy. – Chorong đáp.

- Chúng ta đã không còn cái thời học chữ chung thầy... tiểu thư đừng mang ông ấy ra hù dọa ta. – Jeon Jungkook đưa chiếc quạt đi về phía Chorong mà nói. – Hình như cô hiểu nhầm chuyện gì rồi nhỉ, tên tiểu tử này đắc tội với ta... ta đang trị tội hắn không hề ức hiếp cô nương nào?

- Con mắt của ngươi đúng thật là kém cỏi từ khi còn bé. – Chorong nhếch môi cười nhìn Jungkook mà nói. – Đây là một nữ nhi...

Jungkook đưa mắt về phía JiYeon mà dò xét... tuy hắn ta có dáng người thấp bé nhưng rõ rang là một nam nhân...

- Nói cho hắn ta biết, cô là nữ nhân. - Chorong nói.

JiYeon thấy hết cách... nếu như không nhận là nữ nhân có lẽ sẽ bị hắn ta cho no đòn... Còn làm mất mặt vị cô nương nghĩa hiệp đã ra mặt giúp

cô.

- Đúng vậy, ta là nữ nhân.

- Lấy gì để chứng minh chứ. – Jungkook không tin.

- Nếu ta chứng minh được cô nương đây chính thực là nữ nhân, ngươi sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi. – Chorongnói.

Giữa bàn dân thiên hạ đang bu quanh mà dò xét... một đại thiếu gia mà tính toán với nữ nhân cũng không phải là đáng mặt nam nhi... Hắn ta bèn gật đầu...

Chorong kéo JiYeon và một nữ tỳ đi theo mình vào một khách điếm ngay gần đó mà thay đổi y phục cho JiYeon... lại trang điểm lên gương mặt cô chút phấn son thường tình. Hiện tại không còn ai nhận ra đây chính là chàng thanh niên nhỏ con khi nãy.

Bước ra từ khách điếm, JiYeon khiến bàn dân thiên hạ đều há hóc ngạc nhiên vì khi nãy bước vào là nam nhân còn hiện tại chính là một mỹ nhân xinh đẹp.

- Ngươi thật sự là nữ nhi ư?

- Thì tôi đã nói rồi mà. – JiYeon đáp.

Jungkook nhìn Chorong rồi tức giận rút người mình mà bỏ đi... trong long giận như lửa đốt liền bừng lên suy nghĩ... là nhất định sẽ phải đưa Chorong kia về Jeon phủ gia làm nương tử.

Bọn hung hăng kia rút người đi hết... chỉ còn JiYeon và người của Chorong ở lại vỗ tay vì tiểu thư nhà họ đã đánh bại tên công tử hách dịch thích đi ức hiếp kẻ yếu.

- Đa tạ tiểu thư đã giúp đỡ tôi. – JiYeon cuối đầu nói.

- Không có gì... lần sau có gặp hắn ta thì tránh xa ra một chút, không phải lúc nào cũng có người giúp đỡ cô nương như hôm nay.

- Nhưng vì sao tiểu thư biết tôi là nữ nhi?

- Có lẽ người không để ý rồi, khi nãy ta và ngươi cùng nhau lựa son phấn... rồi lại gặp ở tiệm tơ lụa... là một nam nhân không thể quan tâm đến những thứ đó, vả lại bàn tay của cô nương nhỏ nhắn thon gọn... không thể là một nam nhân được.

- Tiểu thư thật biết nhìn người. – JiYeon khẽ khâm phục. – Một lần nữa đa tạ tiểu thư đã giúp đỡ... hiện tại có thể gửi trả bộ y phục này cho vị cô nương kia...

Jiyeon thay ra bộ trang phục nữ nhi kia mà mặc lại trang phục nam nhân của mình... khi nãy nhìn qua gương một chút... phải nói trang phục nữ nhân ngày xưa thật gườm gà nhưng cũng thật lộng lẫy.

Khi cô bước ra thì Chorong đã bỏ đi đâu mất... cô nhìn cô gái người làm vội vàng chạy đi thì chạy theo dò hỏi mới biết cô gái đó là con của một quan chức nào đó tên khá dài và khó nhớ... Có lẽ là chức vị cao nên cái tên lưu manh khi nãy mới có chút nể sợ... phải nói là " có quyền có thế" nó đã duy trì từ khi còn xa xưa mà.

Cô hiện tai cũng không biết phương hướng của mình sẽ đi về đâu... nói thì hay lắm nhưng Kim Myung chính là Hoàng thượng đương triều, muốn gặp còn khó hơn lên trời huống hồ chi là khiến anh ta yêu thương cô. Lần này anh ta bị thương nặng như vậy khi di hành, chắc chắn sẽ không còn ra ngoài Hoàng cung nữa... và vì chuyện lần trước châm chọc Myung, có lẽ gặp cô anh cũng chạy mất dép rồi.

Trước tiến là phải tìm kế sinh nhai trước, JiYeon nhìn thấy một phủ quan thong báo tuyển them a hoàn và nô bộc trong phủ. JiYeon nhanh chóng dò hỏi đường đến thì thấy rất đông người đang xếp hàng để đăng kí tham gia... Xem ra ngày xưa sự cạnh tranh công việc còn gắt rao hơn cái thời hiện đại của cô.

Chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng đến top người của cô vào trong, phủ này rất rộng lớn và có đông thị vệ canh gác cẩn thận. Cô gái kia đưa bọn họ đi vào bên trong phủ nhưng cũng khá xa mới đến nơi. Người ngồi bên trong tấm rèm kia có lẽ là một cô nương... là đang tuyển chọn ư?

- Cho tất cả lui hết, trừ nam nhân thấp người nhất. – Giọng nói có đôi phần quen tai vang lên.

JiYeon nhìn tới nhìn lui xem ra chính cô là nam nhân thấp nhất trong đám... ôi cái chiều cao hạn chế của cô thật đáng xấu hổ mà.

Người bên trong tấm rèm kia đứng lên từ từ tiến về phía cô mà ra khỏi tấm rèm kia... JiYeon há hóc mồm vì đó chính là cô tiểu thư khi nãy.

- Ta không ngờ chúng ta lại có duyên như vây? – Chorong khẽ nói.

- Tiểu thư là chủ nhân nơi này ư? – JiYeon kinh ngạc.

- Ta đang cần một a hoàn bên cạnh... không cần một nam nhân ốm yếu. – Chorong bật cười.

- Tôi là nữ nhân mà... tôi sẽ làm a hoàn cho tiểu thư.

- Được rồi, cô tên gì?

- Tên Kim... Ji... - Ngọc Hân đáp.

- Vậy từ nay gọi ngươi là Tiểu Ji đi. – Chorong nói. – Nhưng bên cạnh ta phải mặc y phục nữ nhi... không được mặc y phục nam nhân nữa.

JiYeon khẽ gật đầu:" Dạ, thưa tiểu thư."

Vậy là, JiYeon được nhận vào phủ Park Junhyung sát viện phó đô ngự sử để làm a hoàn cho Chorong tiểu thư. Công việc nơi đây cũng khá đơn giản, hằng ngày hầu hạ vị tiểu thư này ra thì chỉ cần đứng xem cô ta múa kiếm, đàn hát và thiêu thùa...

Tại Hoàng cung, Shannon vì Hoàng thái hậu quay về cũng không còn được phép rời khỏi cung để ra ngoài rong chơi nữa, vả lại Hoàng Thượng đã nói Jisoo đã quay về Sudong tìm người than nên cô nào có thể chạy đến nơi xa xôi đó mà tìm kiếm. Hiện tại Shannon hay lui tới cung của Hyomin mà trò truyện, con người đơn thuần như Shannon chỉ trọng tình cảm không quan trọng dèm pha.

Hoàng Thái Hậu quay về lại Hoàng cung chính chuyện không vui với Myung, hiện tại đang bị thương cũng không thể truyển thái y vì tin tức sẽ nhanh chóng bị lộ đến tai bà ta, rồi bà ta sẽ nhanh chóng tính toán mà gây khì dễ cho anh. Hiện tại đều là Cheol ra ngoài mua thuốc vào để

Lee Joon băng bó vết thương cho mình, đó là cách tốt nhất tránh những phiền phức.

- Hoàng thượng, vết thương của người sâu như vậy... có lẽ chảy rất nhiều máu.. nô tài nghĩ đến đã cảm thấy hoảng sợ. – Lê Joon vừa băng bó vừa nói.

- Có lẽ vậy. – Myung nói.

- Hoàng Thượng, lần sau người đứng ra ngoài nữa... Lần đó Thái hậu đến tìm người, cũng may là có Tứ vương gia và Hyomin cung phi đến giải nguy... - Lee Joon nói. – Lúc ấy tim của nô tài, như muốn nhảy ra khỏi long ngực.

- Hyomin và Cheol cùng ở trong Hoàng cung này ư? – Myung hỏi.

- Sau khi Thái Hâu rời đi... họ còn nói chuyện gì đó khá lâu... sau đó chỉ thấy Hyomin cung phi vừa khóc vừa chạy ra... còn Tứ vương gia thì nét mặt đầy tâm trạng.

- Được rồi, mau truyền Tứ vương gia đến. – Myung ra lệnh.

Lee Joon cảm giác trên gương mặt của Hoàng thượng đang rất đỗi bình thường liền chuyển sang sắc lạnh, có phải hắn đã lỡ lời chuyện gì rồi ư...

- Kim Cheol tham kiến Hoàng thượng. – Cheol nhận được lệnh truyền, nhanh chóng đến Hoàng cung.

Myung đang ngồi đọc tấu chương liền buông xuống mà đưa mắt nhìn về phía Cheol.

- Lee Joon, cho mọi người lui ra ngoài hết.

- Tuân lệnh, thưa Hoàng Thượng.

Cheol cảm thấy có chút kì lạ, từ tâm trạng đến ánh mắt của Hoàng huynh đều có chút không được vui vẻ...

- Cheol kể từ khi mẫu thân bạo bệnh mà qua đời... trẫm chỉ còn một mình đệ là ngươi than cận và tin tưởng nhất. Trẫm có một việc muốn hỏi ý đệ, đệ hãy thật long cho trẫm biết ý của đệ.

- Hoàng huynh, người có chuyện gì khuất mắc sao?

- Trẫm muốn lập Hyomin làm hậu, đệ thấy thế nào?

- Không thể. – Cheol kinh ngạc, chẳng phải chuyện này sẽ khiến triều định song gió, thiên ha gièm pha ư?

- Vì sao?

- Hoàng huynh, Hyomin là nương tử của Thái tử, là Hoàng huynh của Hoàng thượng... một người như vậy không thể là một Hoàng hậu

cai quản chốn Hậu cung là một mẫu nghi thiên hạ... Cheol xin Hoàng Thượng hãy suy xét lại, đừng vì một nữ nhân mà làm loạn gian sơn.

- Vậy mang Hyomin gả cho đệ. – Myung hỏi.

Cheol giật mình... ý của Hoàng huynh là gì?

- Chẳng phải trước kia đệ cũng rất yêu thích Hyomin ư... chẳng phải những bài thơ mà đệ giấu trong túi sách đều ca ngợi vẻ đẹp của Hyomin ư.

- Hoàng Thượng, đó chỉ là chuyện trước kia... khi đó đệ còn quá bé để suy nghĩ thấu đáo. – Cheol quỳ xuống.

- Hiện tại thế nào, Tứ đệ không còn chút vươn vấn ư?

- Không một chút vươn vấn. – Cheol khẳng định. – Xin Hoàng Thượng vì đại cuộc mà làm trọng.

- Vậy cái đêm mà trẫm không có trong Hoàng cung này... Đệ và Hyomin đã làm gì khiến cô ấy khóc mà chạy ra ngoài. – Myunh tức giận hỏi.

Cheol hiểu ra mọi chuyện, xem ra là Hoàng Thượng còn quá nặng tình với Hyomin kia... Anh không muốn nói điều gì nữa, đành cuối đầu.

- Tai sao không trả lời trẫm?

- Hoàng Thượng, bạn bè chỉ nói chuyện phiếm mà thôi... đệ chỉ nói rằng ngày xưa cô ấy đã sai lầm khi chọn Thái tử mà thôi. Có lẽ vì quá xúc động về hồi ức mà rơi lệ.

- Đó là tất cả? – Myung hỏi.

- Vâng, thưa Hoàng thượng.

Cheol là một người nhất bật trung thành và chưa bao giờ gian dối với Myung... lúc nãy có lẽ là vì quá tức giận nên mất đi lí trí mà nghi ngờ Tứ đệ này...

- Trẫm muốn nghĩ ngơi, cho đệ lui... Cheol, xin lỗi vì đã nghi ngờ đệ.

- Cheil cáo lui. – Anh cúi đầu. – Đã khiến Hoàng Thượng bận long.

Cheol rồi khỏi Hoàng cung, đi đến một cây cột cao lớn liền tựa người lên... nhắm mắt lại mà nhớ đến chuyện đêm đó....

- Cheol, huynh muốn nói gì. – Hyomin hỏi.

- Từ hôm nay, Hyomin cung phi đừng đến tìm Hoàng Thượng nữa... triều thần và cả tôi cũng sẽ không chấp nhận cô.

- Muội biết... nhưng chẳng phải điều đó là do Myung ca quyết ư? – Hyomin nói. – Ngày trước huynh cũng rất yêu thương muội, vì sao hiện tại lại lạnh lung như vậy... là vì muội không đáp trả huynh ư?

- Bởi vì Hyomin ngày xưa ta biết và Hyomin cung phi hiện tại quá khác biệt. – Cheol lắc đầu. – Chuyện ngày xưa đừng nhắc đến nữa, nhưng ta muốn hỏi cung phi vì sao biết Hoàng Thái Hậu sẽ không đến điện của Ngọc phi.

- Chuyện... này... chuyện... này.... – Hyomin ấp úng.

- Có phải cô biết điều gì uẩn khúc sau cái chết của mẹ ta. – Cheol nắm chặt bàn tay của Hyomin.

- Tôi không biết gì cả, mau buông ra... - Hyomin giằng co...

- Hyomin... con người của cô thật nham hiểm. – Cheol mắng. – Rồi tôi sẽ lột trần bộ mặt thật của cô.

Hyomin kia giằng lại bàn tay của mình thoát khỏi Cheol... nhanh chóng lao ra khỏi Hoàng cung mà bỏ chạy...
Chap 42
Trong một buổi thượng triều sau một thời gian mà Myung ra khỏi hoàng cung, nay sức khỏe của anh cũng đã ổn định và cánh tay đã dần lành lặn vết thương. Anh cũng quay trở về là một vị Hoàng đế thường ngày, phê chuẩn tấu chương và suy nghĩ về cách đuổi bọn người phương bắc kia ra khỏi Kim quốc, bọn chúng xem mạng người của Kim qua quá rẽ mạc mà xem trời bằng vun.

- Bọn người phương bắc lấy cớ giao thương mà dò thám Kim quốc ta, các khanh có ý thế nào về chuyện này? - Myung hỏi các quan trong triều.

Phía dưới mọi người nhìn nhau, xì xào một chút thì Tể tướng liền bước ra khỏi vị trí của mình, ông ta chính là em trai của Hoàng thái hậu, con người cực kì nham hiểm.

- Thưa Hoàng thượng, Kim quốc và đất nước phương bắc từ khi Thiên hoàng còn tại vị đã đặt ra giao thương để hai nước mua bán cùng có lợi... thần thiết nghĩ kẻ náo tấu lên Hoàng thượng bọn họ qua Kim quốc dò thám chính là có ý đồ muốn phá hỏng mối quan hệ kia để hai nước hiềm khích.

Không cùng ý kiến với Tể tướng, Cheol là người đứng đầu đại nội thị vệ liền bước ra mà tấu:" Hoàng thượng, theo thần nghĩ chúng ta nên cắt đứt giao thương với bọn chúng, càng để bọn chúng tiến qua Kim quốc càng tạo cơ hội cho bọn dò thám.

- Tứ vương gia, người có bằng chứng gì mà khẳng định bọn họ dò thám Kim quốc, hiện tại cắt đứt giao thương chính là gây hiềm khích với họ... họ mang quân tiến vào Kim gia, ngài có lãnh hậu quả hay không?

- Tể tướng, là vì có tấu chương nói rằng người phương bắc lợi dụng giao thương mà dò thám, ngài không lo cho an nguy của Kim quốc ư?

- Tứ vương gia, chuyện này không thể nói khi không có bằng chứng cụ thể... binh lính của Triệu gia không thể thiệt mạng oan uổng vì những lời của người được.

- Đã là một quân nhân, hy sinh vì đất nước chính là niềm kiêu hãnh...

- Là người cầm đầu, phải biết làm thế nào giảm bớt sự thiệt hại mới là một vị tướng giỏi, tướng tốt.

Myung biết rõ ràng Cheol là muốn tốt cho Kim quốc nhưng thiết nghĩ lời của Tể Tướng cũng không phải không đúng... chuyện lần này không phải muốn dứt là dứt chỉ sợ khiến dân chúng lầm thang, binh lính của Kim  quốc sẽ thiệt hại oan ức.

- Hai khanh đừng tranh cãi nữa. - Myung lên tiếng can ngăn. - Trẫm thiết nghĩ lời của Tể tướng nói quả không sai, chúng ta không thể ngay lúc này gây hiềm khích với đất nước phương bắc kia.

- Hoàng thượng anh minh. - Tể tưởng nhếch cười nhìn Cheol.

- Tứ vương, ta lệnh cho khanh giám sát biên cương... người phương bắc nào vào kinh thành cũng phải dò xét giấy phép và phải điều tra tận tường nguồn góc hàng hóa, chất lượng và cả nơi bọn họ buôn bán. - Myung ra lệnh. - Còn Tể tướng, ta lệnh cho khanh trong vòng ba ngày điều tra cho trẫm bọn người phương bắc hiện đang ở đaau ta thật sự có mưu đồ hay không? Bãi triều...

Cheol hiện tại mới hiểu được vì sao Hoàng huynh của anh không lật tẩy Tể tướng vì ông ta ra sức bảo vệ bọn người phương bắc xấu xa kia... Quả nhiên là Hoàng huynh thánh minh, cho ông ta tự mình điều tra... nếu ông ta cố tình tấu sai sự thật chẳng phải sẽ dễ bề loại trừ con người xấu xa đó ư?

Sau khi bãi triều, Cheol ra khỏi cung để đến đại phu mà hốt thuốc cho Myung, vết thương kia trên người Myung là khiến anh cảm thấy vô cùng ân hận, nếu lần đó anh cùng Jisoo dò thám thì Hoàng thượng đã không phải chịu nguy hiểm như vậy, Jisoo cũng không thể bỏ về khi chưa một lời cáo từ.

Kinh thành nhộn nhịp người mua kẻ bán, chỉ có Kim Cheol một mình đi trên con đường đông người qua lại là trong lòng tự cảm thấy cô đơn. Anh nhớ đến Jisoo, một tiểu cô nương giả nam trang mang trong người vô số sự bí ẩn mà anh không thể nhìn ra được... Chẳng lẽ với bao nhiều lâu bên cạnh, cô ấy không có một chút suy nghĩ lại bỏ đi không từ biệt... ngay cả Shannon cũng khá hụt hững vì điều đó.

- Vị đại gia này, hôm nay lại đến thấy thuốc trị thương sao? - Vị đại phu nhận ra Cheol vì khá nhiều lần anh đến chỉ hỏi mua một loại thuốc.

- Hôm nay cửa hiệu buôn bán tốt chứ? - Anh tùy ý hỏi.

- Tôi bán được nhiều nghĩa là thiên hạ đau bệnh nhiều, đây cũng không thể xem là việc tốt. - Vị đại phu vừa lấy thuốc vừa nói.

Cheol khẽ cười, đúng là một đại phu có lòng... Chưa kịp đáp lời vị đại phu kia, từ phía sau anh đã có một giọng nữ nhi vội nói:" Đại phu, lấy cho ta Ngưu tất, hồng hoa, ô đầu, bán hạ, bạch phụ tử, địa liền, thương truật, đậu khấu thành một thang. Ta đang rất gấp, mau lấy cho ta trước."

- Vị công tử này đến trước, vì vậy cô nương hãy đợi ta lấy thuốc cho cậu ấy trước. - Vị đại phu nói.

- Đại phu, ông cũng không phải không biết ta là người của ai... ta nói ông lấy cho ta trước, nếu không ta dẹp cửa tiệm của ông.

Vị đại phu có chút do dự nhìn Cheol.

Cheol có chút không hài lòng, vị cô nương này là người của phủ nào lại ăn nói không phép tắc với người lớn tuổi như vậy. Anh khẽ quay lưng lại mà hỏi:" Tại hạ xin mạn phép hỏi vậy cô nương đây là người của ai?"

- Nói ra sợ ngươi phải rung sợ?

- Nếu quả thật có thể làm tại hạ run sợ, tại hạ sẽ kính nhường cô nương lấy thuốc trước.

- Ta là người của phủ Park Junhyun sát viện phó đô ngự sử, là thân cận của Chorong đại tiểu thư nếu ngươi biết điều hãy tránh ra để ta lấy thuốc.

Thì ra là cô gái Chorong tỷ võ chiêu thân lần đó... Lúc đầu gặp gỡ cứ ngỡ cô ta là người có ăn học nên thật biết suy nghĩ. Người đời nói câu chủ nào tớ nấy... xem ra anh đã nhìn sai người.

- Seunghee, ngươi đã mua thuốc được chưa? - Giọng nói từ phía sau vọng vào.

- Tiểu thư... nô tỳ vẫn chưa mua được, là tại vì tên kia hắn ta không chịu nhường.

Chorong nhìn vào bên trong thấy một nam nhân đang quay đầu vào bên trong, trước nay khi nghe đến tên Chorong tiểu thư thì tất cả các thường dân trong kinh thành đều nhường cho cô mua trước... người đàn ông này thật không biết cô là ai ư?

- Kim Cheol.... - JiYeontừ phía sau đã nhìn ra người trước mặt là Cheol.

- JiYeon ngươi quen biết hắn ta ư? - Chỏrong khẽ hỏi.

- Tiểu thư... con người này không phải là người tiểu thư có thể đối phó. - JiYeon lại đáp.

- Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy, tiểu thư nhà ta là ai lại không thể đối phó với hắn... trong kinh thành này ai lại không biết Chorong tiểu thư tốt bụng và xinh đẹp. - Seunghee lại nịnh nọt.

Chorong cũng không quan tâm đến lời của hai nô tỳ, cô bước vào bên trong cửa tiệm thuốc mà bước lại gần nam nhân đang đứng trước mặt. Không ngờ lại gặp phải nam nhân lần đó cứu cô trên võ đài, đúng là có duyên sẽ tái ngộ.

- Thì ra là huynh ư? - Chorong khẽ reo lên.

- Không ngờ lại chính là tiểu thư thật, thật thứ lỗi con người tôi sống nguyên tắc... tôi không thể nhường cho tiểu thư lấy thuốc trước. - Cheol nói.

- Tôi... tôi không có ý đó... - Chorog hơi đỏ mặt. - Huynh bị thương ư? - Cô nhìn những loại thuốc mà đại phu đang gói cho Cheol liền hỏi.

Cheol không đáp, mang tiền gửi trả cho vị đại phu sau đó cầm những thang thuốc trên tay mà bỏ đi... không quan tâm đến cả Chorong và đám tỳ nữ kia đang nhìn anh.

- Công tử, chẳng phải lần trước có nói... nếu gặp lại sẽ cho tiểu nữ biết tên hay sao? - Chorong nhanh chóng đuổi theo.

- Tại hạ tên Kim Cheol. - Là một nam nhi, nói ra lời phải giữ lấy lời... Cheol nhớ đến lời hứa liền đáp. - Tại hạ có việc gấp cần đi... cáo từ.

Đúng như cái tên mà khi nãy JiYeon vừa gọi vị công tử này, JiYeon có quen biết với công tử đó hay sao lại nói rằng công tử rất khó đối phó. Như vậy cũng tốt, Chorong là thích nam nhân khó đối phó như vậy, sẽ rất thú vị.

JiYeon luôn quay mặt đi khi Cheol  đi ngang qua mình, là cô không muốn bị hắn ta phát hiện càng không muốn dính liếu tới con người xem thường người khác như hắn. Cô thiết nghĩ vị cô nương nào lỡ thích hắn ta, có lẽ khổ thân cả đời..

Chorong cho người hầu mang đồ quay về phủ trước hết, chỉ còn cô và JiYeon đi cùng nhau trên đường phố đông người.

- JiYeon, muội có quen biết với vị công tử đó ư?

- Dạ......

- Chẳng phải khi nãy muội gọi tên công tử ấy sao, lại còn biết là loại người khó đối phó.

Lần này thì thật sự không biết phải làm thế nào, là một tỳ nữ làm sao có thể nói dối chủ nhân của mình được...

- Chẳng giấu gì muội, ta thích huynh ấy ngay từ lần đầu gặp mặt khi huynh ấy anh hùng cứu ta thoát khỏi tay của đấu sĩ phương bắc kia. - Chorong thẹn thùng nói. - Ta không biết gì về huynh ấy cả, nhưng lại vô cùng thương nhớ và hy vọng sẽ có thể kết giao.

JiYeon từ khi vào phủ cảm thấy Chorong là một tiểu thư vô cùng đáng yêu và tốt bụng, tính cách lại rất ngây thơ. Cô ấy bị rung động bởi con người như Cheol là một điều không tốt, chẳng phải con người hắn ta rất xem thường người khác và cọc cằn ra mặt.

- Tiểu thư, có lẽ là làm người thất vọng rồi. Cheol hắn ta tật không hề hợp với người một chút nào cả. - Cô đáp.

- Không hợp ư... là không hợp ở điểm nào?

- Người vừa xinh đẹp vừa hiền lành như vậy, còn Cheol hắn ta là một con người vô cùng xấu xa và xem thường người khác. Lại còn nói hắn ta rất thích ức hiếp nữ nhi chẳng hề ra mặt nam nhân. Võ công cao cường cũng chỉ để đi đánh lừa những cô gái xinh đẹp ngã vào lòng hắn ta thôi, hắn ta là một con người vô cùng đam mê tửu sắc, thường xuyên lui tới các kỉ viện vui đùa cùng các cô nương. Vì vậy, tiểu thư đừng thích hắn ta nữa, không xứng đáng với người đâu. - JiYeon hăng say nói xấu Cheol cho thỏa thê.

- Vì sao ta nhìn thế nào, cũng không thấy huynh ấy như thế? - Chorong có đôi chút khó tin.

- Người đời thường nói, không thể nhỉn mặt mà đoán được con người... nhờ vào cái mã bề ngoài đó mà hắn ta đã lừa được những cô gái nhẹ dạ... - JiYeon nói thêm.

Chorong có chút buồn bã... cẳng lẽ người mà cô hằng đêm nhớ nhung hy vọng gặp lại là một kẻ đam mê tửu sắc và xấu xa như lời JiYeon nói sao?

Đêm xuống khi mặt trời đã đi ngủ sau một ngày tỏa sáng, nhường chỗ cho những ánh sao đêm lung linh trên bầu trời cao. JiYeon ngồi trên chiếc bàn đá trong phủ ngự sử ngắm nhìn các ngôi sao trên trời, cô nhớ Myungsoo và mọi người ở thế giới hiện đại... nhưng trong nỗi nhớ kia hình ảnh của người đang ông tay cầm thanh gươm và những giọt máu rơi xuống lại bất chợt xấu hiện. Vì sao lại là Myung, người mà cô không thể đem lòng yêu thương...

Kim Myung  đứng trong Hoàng cung mà nhìn ra bên ngoài bấu trời đầy những ánh sao lấp lánh kia, vết thương trên tay khẽ nhói đau khiến anh nhớ đến Jisoo... người đã cùng anh vượt qua nguy hiểm và là người đầu tiên không hề kiên dè trước mặt anh.

- Hoàng Thượng, người của thần vừa ở Sudong quay về... họ đã đón gia đình Kim đại phu đến kinh thành. - Lê Joon nói.

- Sắp xếp chỗ ở cho bốn người họ đi. - Myung đáp.

- Hoàng thượng, người có nhầm lẫn gì không... là ba chứ ạ?

- Ba người ư? - Myung quay đầu lại hỏi.

- Là Kim đại phu, phu nhân ông ta và con trai là Mingyu. - Lee Joon thắc mắc.

- Còn Jisoo, hắn ta đâu?

- Hoàng thượng, nô tài sẽ cho người đi tìm người tên Jisoođó.

Myunh ra dấu cho Lee Joon lui ra, thật tâm thì anh cũng không biết mình đang làm gì... chỉ vì muốn được gặp lại Jisoo kia mà triệu cả gia đình họ Kim đến kinh thành để lấy lí do trọng dụng Kim đại phu... không ngờ hắn ta lại không hề quay về Sudong. Trong lòng Myung bỗng dưng có chút khó chịu, vì sao anh phải làm như thế này... tại sao lại có cảm giác mong nhớ tên nam nhân đáng chết đó...

- Phải rồi, bắt được hắn sẽ mang ra chém đầu. - Myunh ức giận mà khẽ nói.

Lee Joon cho người đi tìm Jisoo giống như mò kim đáy biển vì Jisoo hiện tại đang là JiYeon suốt ngày đêm ở trong phủ ngự sử... chỉ khi nào tiểu thư Chorong ra ngoài thì cô mới bước ra khỏi phủ. Nhưng diện mạo nữ nhi hiện tại, khó ai nhìn ra cô là Jisoo chỉ trừ JinYoung.

- JiYeon, nhanh lên... Chorong tiểu thư đang tìm cô. - Seunghee chạy vào phòng ngủ của JiYeon mà đánh thức cô dậy.

- Tôi sẽ đến ngay. - JiYeon nhanh chóng chỉnh chu lại trang phục mà chạy đến chổ Chorong... có chuyện gì sáng sớm đã cho gọi cô như vậy.

Khi JiYeon đến phòng của Chorog thì mọi thứ đã bị ném vỡ khắp nơi trong lòng, bình trà vung tung tóe khắp nơi... bàn ghế bị gươm chém thành ra lăn khắp sàn... Chỉ nhìn thấy tiểu thư Chorong đôi mắt sưng to đang ngồi khóc rất lớn.

- Tiểu thư, có chuyện gì vậy? - JiYeon nhanh chóng chạy đến.

- JiYeon, cha ta ép ta phải lấy cái tên Daehyun  đáng chết đó. - Chorong đau lòng mà nói. - Muội phải giúp ta...

- Tiểu thư, JiYeon phải làm gì?

- Ta đã quyết định rồi, ta phải đi tìm Cheol... ta có chết có mất hết danh dự của nữ nhi cũng phải thổ lộ tình cảm của ta với huynh ấy. Nếu như huynh ấy từ chối, ta cũng không hối hận... JiYeon... nói cho ta biết ta phải tìm Cheol đó nơi nào?

JiYeon có chút bối rối, nhìn Chorong  đang tuyệt vọng như vậy cô nào dám nói ra Cheol là Tứ vương gia... chẳng phải khiến Chorong càng tuyệt vọng hơn ư. Nếu đã là tình cảm thuần khiết và trong sáng như vậy, không cần biết người đối diện là tốt hay xấu, không quan tâm đến người ngoài nói gì vẫn nhất nhất yêu thương... cô cũng không cò gì phải ngăn cản.

- Tiểu thư, thật sự JiYeon cũng không biết rằng hắn ta ở đâu nhưng nếu tiểu thư cho phép JiYeon giả nam trang ra ngoài tìm kiếm hắn ta về cho tiểu thư, Jisoo xin hứa sẽ cố gắng hết sức mình.

- JiYeon, tất cả là nhờ vào muội... chỉ còn ba ngày nữa... cha ta đã quyết định ba ngày nữa ta và Daehyun kia phải thành thân... Sính lễ ông ấy cũng đã nhân rồi.

- Tiểu thư, JiYeon sẽ nhanh chóng mang Kim Cheol kia về cho tiểu thư...

JiYeon mặc trên người y phục nam nhân vừa bước ra khỏi phủ ngự sử liền gặp phải người của Lê Joon. Đã rất nhiều ngày tìm kiếm trong mỏi mòn, cuối cùng cũng tìm được người... vì vậy bọn chúng không thể nào bỏ qua cơ hội này.

Trong Hoàng cung, Myunh đang đọc tấu chương thì Lee Joon nhanh chóng chạy vào mà khẽ nói nhỏ:" Hoàng thượng, đã tìm được người rồi."

Myung bất giác trong lòng có chút vui mừng nhanh chóng cho người mang vào...

- Vì sao lại ngất đi như vậy? - Anh nhìu máy hỏi Lê Joon.

- Hoàng thượng tha tội, tên nam nhân này tuy không có võ công nhưng lại hết rất to và không hề chịu khuất phục... Bên ngoài lại đông người, nên người của nô tài đã đánh cho hắn ngất đi... không có gì nguy hiểm.

Myung đỡ Jisoo nằm xuống long sàn, sau đó ra lênh cho Lê Joon ra ngoài canh gác không cho bất cứ ai được phép vào tẩm cung.

Không hề động chạm gì đến Jisoo kia, anh chỉ ngồi đó mà ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia... vì sao gương mặt này lại khiến anh mong nhớ, thật không thể tin rằng một Hoàng thượng đầy sức mạnh và oai phong như anh lại có tình cảm với một nam nhân biến tính như hắn. Myung vò đầu mình, bàn tay run lên mà từ từ đưa bàn tay đó về phía gương mặt của Jisoo... tuy nhiên chưa chạm phải, tự ý thức mà rụt tay về.

JiYeon vừa ra khỏi phủ ngự sử thì bị rất đông những tên la mặt đi theo, cuối cùng là cô chẳng hiểu vì sao bị bắt mà hét toáng lên... cuối cùng bị ai đó đánh một nhát vào huyệt điểm mà ngất đi... Khi JiYron từ từ mở mắt, cô nhìn thấy Myung đang ngồi bên cạnh mình... anh đang ra vẻ suy nghĩ điều gì đó... JiYeon tưởng rằng đây là một giấc mơ, cô khẽ mỉm cười đưa bàn tay lên gương mặt Myung mà nói:" Cuối cùng, cũng gặp lại huynh rồi."

Myung giật mình, nhanh chóng nhảy ra khỏi giường như gặp phải thú dữ... đôi mắt anh trừng lên nhìn cô...

- Ngươi... ngươi... dám động vào gương mặt ta. - Myung đưa tay lên mặt mình.

JiYeon cứ ngỡ mình đang trong cơn mơ... cô đang ở ngoài kinh thành, làm sao mà đang nằm trên giường của Myung được... chắc chắn là đang mơ mà...

- Kim Myung nói cho huynh biết... tôi sẽ khiến huynh yêu tôi. - JiYeon đi tới, túm áo Myung mà nói.

Myunh là lần đầu tiên gặp phải tình huống kinh hoàng này.

- Jisoo, ta sẽ chém đầu nhà ngươi. - Myung rít lên.

- Sau huynh mở miệng ra là thích chém người ta vậy hả? - JiYeon buông cổ áo Myunh ra, sau đó đưa bàn tay lên môi anh mà nói. - Nếu huynh muốn chém tôi, thì chém sớm một chút... nếu không, tôi sợ mình sẽ khiến huynh đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro