CHƯƠNG 5: Li hôn sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Jiyeon run lên, cố ghì chặt chiếc áo, li hôn? Cô không tin nổi những gì mình vừa nghe. Lúc trước cô có nghe Kim Myungsoo nói gia đình anh là quân nhân. Lúc đăng ký kết hôn và lúc về sống cùng anh cô chưa từng thấy ba mẹ anh, kể cả nhắc cũng rất ít nên Jiyeon cũng không hỏi. Nhưng bây giờ, chuyện gì đang xảy ra ? Myungsoo???
Kim phu nhân tiếp tục "Cô hãy nghĩ cho tương lai của Myungsoo, nó là người đàn ông đầy tiềm năng, là người có tương lai tươi sáng. Không thể vì một đứa trẻ chưa trưởng thành, không có công ăn việc làm như cô mà vướng bận! Cô cũng biết gia đình tôi là quân nhân ?"
"Vâ..vâng ! Cháu có nghe anh ấy nói."
"Tôi muốn nó nghỉ ở trường đại học và về giúp cha nó. Cô Park, Myungsoo, nó không thể vừa lo cho bản thân, vừa kiếm tiền nuôi cô được ! Chúng tôi cần một người con dâu xứng đôi với nó ! Có thể khiến tiền tài của nó phát triển, chứ không phải là một người...suốt ngày chỉ biết ngồi ở nhà!"
Một câu nói của bà đủ khiến Jiyeon gần như mất hết tự tin và đầy mặc cảm, cô gồng mình giữ bình tĩnh, cất tiếng "Dù cháu không phải tiểu thư khuê các, nhưng cháu không ăn bám anh ấy ! Kim phu nhân, cháu không hề làm gì khiến tương lai anh ấy bị vấy bẩn."
"Nhưng cô không xứng với Myungsoo !" - Bà nhíu mày, đẩy về phía cô một bức ảnh, là hình anh cùng một người phụ nữ đứng cạnh nhau, nhìn rất thân thiết. Bà nói tiếp "Đây mới là người hợp với nó, một đứa không cha không mẹ như cô thì có thể làm gì cho Myungsoo ? Tôi nhắc lại lần nữa, hãy li hôn với Myungsoo , tôi sẽ cho cô số tiền cô muốn. Đừng làm vật cản đường của nó !"
... ....
Jiyeon như người mất hồn trên ghế, bàn tay nắm chặt bức ảnh. Người trong hình là ai, cô ấy có mái tóc màu nâu, khuôn mặt xinh đẹp, cả làn da cũng rất đẹp, tại sao cô ấy và anh lại khoác tay nhau. Cả nụ cười của Kim Myungsoo cũng ôn nhu. Không phải nụ cười đó chỉ dành cho cô sao? Cô chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh, nói đúng hơn là từ khi anh nói sẽ chăm sóc cô thì việc này ngay cả nghĩ cũng chưa từng. Jiyeon cất tấm hình, thu dọn mọi thứ trên bàn. Trước khi về, Kim phu nhân đã nhắc lại "Tôi mong cô hãy suy nghĩ kỹ, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tất cả là vì Myungsoo!"
Nước mắt chợt rơi xuống tay cô, Park Jiyeon vươn tay lau đi, nói cũng đúng, một người tầm thường như cô có thể làm gì cho anh? Cô ngồi xuống đất, nhìn ra ngoài lan can, cô và anh còn dự định sẽ cùng nhau đi du lịch, nhưng có lẽ bây giờ thì không cần nữa...
***
Buổi chiều đi làm về, cảm thấy nhà rất yên ắng, Myunhsoo nhìn xung quanh, mới phát hiện Jiyeon nằm dưới sàn, mặt hướng ra ngoài lan can. Anh chậm trãi bước lại, sao cô lại ngủ ngoài này, không sợ cảm lạnh sao? Vòng tay bế cô đặt lên ghế sofa, cẩn thận kéo chăn đắp lại. Hôm nay vợ anh không nấu cơm?! Chuyện kỳ lạ! Dù sao cũng không nấu, thôi thì đợi lát cô ngủ dậy cùng ra ngoài ăn.
....
Park Jiyeon mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong lòng chợt run lên. Myungsoo đã về? Cô rất muốn hỏi anh chuyện bức hình nhưng lại rất lo lắng. Cô cũng không thể nói cho anh biết được!
Myungsoo từ phòng tắm bước ra, còn chưa lau người, từ trên xuống dưới ướt nhẹp, cũng may anh còn biết quấn khăn quanh hông. Jiyeon ngây người nhìn anh. Không phải là lần đầu thấy anh ở trần, nhưng đây là "bán khoả thân" sao cô không ngượng cho được.
Myungsoo hai tay chống nạnh bước đến trước mặt cô, cười tươi "Jiyeon, em thấy anh có quyến rũ không?"
Jiyeon nhíu mày "Anh định quyến rũ em đấy à?"
Anh gật đầu "Phải. Thế nào?"
"Em chai mặt rồi, chẳng có gì hấp dẫn."
Kim Myungsoo tủi thân "Em đã nhìn thấy cơ thể anh rồi phải chịu trách nhiệm."
"Myungsoo, từ khi anh sinh ra cha mẹ, ông bà, cả một dòng họ đều đã nhìn rõ anh. Vậy thì tại sao em phải chịu trách nhiệm?"
Kim Myungsoo sa sẫm mặt mày, hết nói anh lủi thủi đi vào phòng mặc đồ. Jiyeon bật cười, nhưng khi nghĩ đến chuyện người phụ nữ đó sẽ nhìn thấy dáng vẻ anh như bây giờ lòng cô lại nhói lên, cô không muốn san sẻ anh với ai... Đang ngẩm ngơ suy nghĩ, Myungsoo đã bước tới trước mặt cô "Jiyeon."
Park Jiyeon giật mình, ngước nhìn anh. Thấy anh chìa khăn ra, đầu vẫn còn ướt. Đủ hiểu anh muốn gì. Anh là người đàn ông trưởng thành mang tâm hồn trẻ thơ sao?
Jiyeon cầm khăn lau khô tóc cho anh, mái tóc đen nhánh mượt mà. Thật ra dùng máy sấy sẽ nhanh hơn, nhưng mỗi lần như vậy anh đều thích ngồi trước mặt cô để cô lau tóc, y hệt đứa trẻ.
Myungsoo vòng tay ôm lấy eo cô "Hôm nay em không nấu cơm?"
Jiyeon cười gượng, lúc nãy tâm trạng cô không tốt nên không nấu cơm "Hôm nay em lười nên không nấu. Hay anh ra ngoài ăn cơm đi."
"Chúng ta cùng đi."
Jiyeon lắc đầu, anh biết cô không thích những nơi quá náo nhiệt nên rất ít khi ra ngoài mà "Không cần, trong tủ lạnh vẫn còn ít hải sản dư, đem xào với cơm là được. "
"À, lâu rồi không ăn cơm hải sản." Anh mỉm cười. Nếu cô không đi, anh đi làm gì. Ở nhà ăn cơm vợ nấu không phải ngon hơn sao.
Jiyeon hết cách đành đi vào bếo, lấy mọi thứ trong tủ ra bắt đầu chế biến..
Nhiều ngày sau đó cô đều không thể ngủ được , những lời của Kim phu nhân cứ vang lên trong đầu cô. Jiyeon ôm siết lấy cơ thể trước mặt, cô không muốn rời xa anh.. Cô sẽ thuyết phục bà, sẽ cho bà thấy cô sẽ không khiến Myungsoo thấy mất mặt. Nhưng mọi chuyện cô làm càng trở nên tồi tệ đối với bà.
Mỗi ngày như thế, Kim Myungsoo bắt đầu nghi ngờ, cô thường mất tập trung trên lớp, lúc anh hỏi thì lại cố tình lãng tránh. Jiyeon càng lúc càng khó chịu, cô gặp khó khăn gì mà lại giấu anh? Mỗi lúc anh tìm cô nói chuyện, cô lại bỏ chạy, luôn trốn tránh anh.
Myungsoo như thường lệ đến trường trước cô, Jiyeon vui vẻ mở cửa, vừa ra đến trước căn hộ đã gặp một chiếc xe hơi đứng chặn trước mặt. Khi cửa xe hạ xuống, bên trong là Kim phu nhân, bà ngước mắt nhìn cô "Vào đi."
Jiyeon hít một hơi thật mạnh, ngồi vào xe. Bà cất tiếng trước "Chuyện tôi nói với cô. Thấy thế nào?"
Jiyeon lễ phép đáp "Cháu không thể?"
Câu trả lời của cô khiến Kim phu nhân hết sức ngạc nhiên, cô nói tiếp "Tuy bây giờ cháu chỉ là sinh viên, nhưng sau này khi tốt nghiệp, cháu có thể cùng Myungsoo chia sẻ mọi gánh nặng. Kim phu nhân, bác hãy tin cháu, cháu sẽ không bao giờ khiến Kim gia thất vọng."
"Người chúng tôi cần là một tiểu thư gia thế rõ ràng chứ không phải một đứa trẻ mồ côi như cô. Jiyeon, cô là đang đợi điều gì? Đợi Myungsoo đuổi cô ra khỏi nhà, hay đợi tôi lôi cô đi?" Bà tức giận quát lên khiến Jiyeon giật mình "Jiyeon, nó luôn nghe lời tôi, nhất định nó sẽ bỏ cô. Hôn thê của nó đã trở về, nó sẽ cùng Taeyeon kết hôn. Cô nghĩ mình xứng với Myungsoo? Cả cách gọi thân mật như thế cô cũng dám dùng với một học sinh như cô và giảng viên à?"
"Cháu..."
"Cô cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi nó?"
"Cháu không cần tiền...Kim phu nhân, người hãy..."
"Đủ rồi, tôi không muốn nói nhiều với cô, nếu cô không sớm rời khỏi Myungsoo thì đừng trách." Kim phu nhân trừng mắt nhìn cô, Jiyeon chưa bao giờ thấy mình thấp kém như thế này. Cô bước xuống xe, cả người như mất hồn, đứng như thế một lúc lâu...
Chưa bao giờ cô ước mình có cha ẹ như lúc này, bị chính mẹ của chồng mình nặng lời, xua đuổi như thế, cô không còn chút tự tin nào...
Trước đại lộ tại toà nhà cao nhất có một màn hình phẳng được treo trên cao, Jiyeon vừa nhìn thấy hình ảnh trong đó, cả cơ thể như bất động, cơ mặt cứng đờ..
"Người mẫu quốc tế Kim Taeyeon vừa trở về Seoul sau hai năm, được biết cô sẽ từ bỏ giới giải trí và kết hôn...."
Kết hôn!? Cô gái đó thì ra là ngừơi mẫu quốc tế. Chuyện cô ấy kết hôn sẽ nhanh chóng được cả thế giới biết đến. Thì ra cô ấy có lai lịch tốt như vậy, cô không thể đấu lại rồi. Có lẽ ngay cả so sánh cũng không có cửa.. Jiyeon tự cười chế giễu bản thân!!
Chuông điện thoại reo lên, Jiyeon nằm trên giường cầm điện thoại lên, áp vào tai "Alô."
"Jiyeon, sao mày không đến trường?" Bên kia Yoonna cất tiếng hỏi "Không phải mày là đứa ham học sao?"
Jiyeon giữ giọng bình thường trả lời "Hôm nay tao mệt, vậy nha." rồi cúp máy.
Cô cũng nhắn cho Myungsoo rồi tắt điện thoại.
Khi nhìn thấy tin quảng cáo nói về cô gái tên Kim Taeyeon, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Đúng như Kim phu nhân nói cô không xứng với anh. Không có khả năng giúp đỡ tương lai cho anh.
Họ quen nhau từ nhỏ, cô ấy đến trước cô, cô đơn giản chỉ là kẻ thứ ba xen vào hai người họ. Jiyeon úp mặt xuống giường, cô sợ khi Kim Taeyeon quay về anh và cô sẽ không thể bên nhau...Jiyeon không cách nào đối diện với anh...
... Gần trưa cô mở điện thoại lên, nhận được rất nhiều tin nhắn rồi cuộc gọi nhỡ của Myungsoo. Jiyeon ngẫm nghĩ một lúc, dù thế nào cô cũng là người vợ hợp pháp của người, cô không nên trốn tránh mọi thứ. Park Jiyeon đứng dậy chuẩn bị mọi thứ rồi đến trường, trước khi đi còn chuẩn bị một ít thức ăn cho Kim Myungsoo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro