Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người vĩnh viễn không học được một chuyện: mặc dù ngàn tính vạn tính, nhưng là không thể tính được cửa ải "trời hạ sóng gió bất ngờ".

Từ mấy ngày trước, Park Jiyeon đã tưởng tượng vô số cảnh tượng có khả năng xảy ra, tính toán ở hôm sinh nhật, cự tuyệt việc cha muốn cô đánh đàn giải trí theo yêu cầu của mọi người, sau đó sẽ mượn dịp dùng phương thức ôn hòa và cảm tính, biểu đạt ý nguyện tạm nghỉ học của mình.

Hôm sinh nhật, không có tam cô lục bà, không có người ngoài, ngoại trừ cha mẹ cùng chị gái, cũng chỉ có anh em sinh đôi nhà họ Kim.

Đáng lẽ hết thảy mọi việc đều thuận lợi như vậy, hết thảy đều bình thản như vậy, ai biết lại có khách không mời mà đến, lại làm cho kế hoạch diễn luyện buổi tối của cô, tất cả đều bị rối loạn.

Cô đứng ở cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt giận dữ của một người con trai tóc vàng, một cảm giác lạnh buốt không tự chủ được lan ra toàn thân.

"Rốt cuộc tôi đã tìm được cậu rồi!" Người con trai tóc vàng giận dữ không dứt dùng tiếng Anh quát.

Một giây kế tiếp, Park Jiyeon phản ứng, "phanh" một tiếng, trực tiếp đóng sầm cánh cửa chính ngay trước mũi người con trai tóc vàng.

Ngoài cửa yên lặng mười giây, sau đó là một chuỗi tiếng chửi rủa bằng tiếng Anh, đồng thời vô cùng không khách khí vang lên tiếng đấm cửa và tiếng chuông.

"Mở cửa! Ryan, cậu thật to gan, lại dám sập cửa vào mặt tôi? Mở cửa! Cậu mở cửa cho tôi!"

Tiếng đánh vào cửa vẫn rầm rầm rầm.

"Người nước ngoài bên ngoài kia là ai vậy?"

"Thầy tu." Park Jiyeon đè ép cánh cửa, không đổi sắc mặt trả lời.

"Có thầy tu như vậy sao? Mẹ chưa từng gặp qua đấy!" Mẹ Park nháy mắt mấy cái, càng không ngừng đưa đầu ra nhìn.

"Bây giờ thầy tu nhiều tiền vậy sao? Hình như cha thấy sau lưng người kia có bóng của chiếc xe hơi nhập khẩu nha!"

"Phô trương lớn như vậy à?" Mắt mẹ Park trừng lớn.

Về phần những người trẻ tuổi khác, đều ngầm hiểu với nhau mà cười nhìn Park Jiyeon.

Người con trai tóc vàng kia rõ ràng chính là tới vì Park Jiyeon.

Mọi người trong phòng nhìn Park Jiyeon, chờ cô giải thích.

Không ai tin cái người giơ chân rống giận bên ngoài kia lại là một thầy tu.

Ngay cả hai người già trong nhà không hiểu tiếng Anh, đều nghe ra từng chuỗi "Pháp Khắc", hình như tương đối thô tục, mà không giống nội dung thầy tu truyền giáo.

"Cậu ta không phải là bạn trai nhỏ của em đấy chứ?" Kim Myungsoo nghiêng người, cười như không cười hỏi thăm cô.

"Không phải!" Park Jiyeon cong đôi môi đỏ mọng lên, mất hứng nhìn chằm chằm Kim Myungsoo.

"Vậy rốt cuộc cậu ta là ai?" Mẹ Park tò mò hỏi.

"Anh ta là học sinh đứng đầu trong học viện âm nhạc của con, đệ nhất thiếu niên violin thế giới." Cô không cam nguyện trả lời.

"Oa! Lợi hại như vậy! Đó không phải là bạn học của con ư, còn không nhanh lên mời cậu ta vào?" Cha Park thúc giục Park Jiyeon mở cửa.

"Nhưng cậu ta..." Park Jiyeon nhìn mọi người, hết sức do dự.

"Người tới là khách, chúng ta là chủ nhà sao lại có thể để họ chờ ở bên ngoài? Như vậy rất thất lễ."

"Con với cậu ta không quen, mời cậu ta vào làm cái gì?" Cô gấp đến độ dậm chân.

"Không quen sao cậu ta từ xa xôi chạy tới mừng sinh nhật con?" Cha Park không tin.

"Cái người kiêu ngạo lại tự đại kia, chỉ dùng lỗ mũi trừng người, cho tới giờ cũng chưa từng coi trọng con. Bọn con gật đầu xã giao cũng không làm nữa là, làm sao cậu ta có thể đến mừng sinh nhật con chứ?" Cô tức giận hai gò má đỏ bừng.

"Ai nha, mở cửa ra đi! Người ta cũng đứng chờ ở bên ngoài rồi, mời người ta đi vào ngồi một chút thì sao?" Cha Park sĩ diện đẩy Park Jiyeon ra, tự mình mở cửa.

Cửa vừa mở ra, cha Park mới nghĩ ra mình không biết tiếng Anh, lập tức hướng về phía cậu con trai tóc vàng sững sờ.

"À... Chậm đã... Cái này... A dạ..." Mặt cha Park đỏ bừng lên, thốt ra nửa chữ.

"Cha, câu "a dạ" của cha là tiếng Nhật." Park Hyomin nén cười nói với cha.

"Còn không mau tới trợ giúp! Muốn nhìn cha thất bại à?" Cha Park cực kỳ tức giận muốn Park Hyomin đi qua giải vây.

Người con trai tóc vàng hình như nhìn ra cha Park không biết tiếng Anh, ưu nhã hướng sau lưng ngoắc tay.

Chỉ thấy một người đàn ông từ sau lưng cậu con trai tóc vàng đi lên phía trước, hướng cha Park tự giới thiệu mình.

"Xin chào, thiếu gia tên là Glenn, còn tôi họ Jang đi theo phiên dịch cho thiếu gia."

Có xe xịn, có phiên dịch. Xem ra, vị thiếu gia này chẳng những gia thế xa xỉ, còn rất phô trương, thế nhưng còn tìm một phiên dịch.

"Jang tiên sinh, xin chào, xin chào! Giúp tôi mời vị thiếu gia này đi vào, tham gia tiệc mừng sinh nhật con gái Park Jiyeon của tôi."

Cha Park nhiệt tình mời.

Trong lòng cha Park đắm chìm trong mơ tưởng.

Nếu như vị thiếu gia này coi trọng Jiyeonie nhà bọn họ, ông không cần sợ sẽ lại bị tên tiểu tử thúi nhà họ Kim sát vách quyến rũ đi nữa rồi.

Park Jiyeon biết cha đang có ý đồ gì: trong lòng không khỏi vì điệu bộ của cha mà tức giận không dứt.

Sau đó, cô lo lắng quay đầu nhìn phản ứng của Kim Myungsoo một chút.

Chỉ thấy Kim Myungsoo mặt bí hiểm, trầm mặc tựa vào cạnh cửa quan sát.

Nhận thấy được tầm mắt Park Jiyeon nhìn tới, anh cũng chỉ cười cười với cô, không nói gì.

Trong lòng Park Jiyeon có chút thấp thỏm, cô hoàn toàn không nhìn ra trong lòng Kim Myungsoo đang suy nghĩ gì.

Phiên dịch của Glenn ở bên tai thuật lại lời nói của cha Park, đột nhiên Glenn mặt kinh ngạc quay đầu nhìn Park Jiyeon.

"Tôi không biết hôm nay sinh nhật cậu."

"Tôi không biết sinh nhật tôi, còn phải xin phép cậu đấy!" Park Jiyeon tức giận trả lời.

Glenn lửa giận lên cao trừng mắt về phía cô, Park Jiyeon cũng không cam chịu yếu thế nhìn hắn chằm chằm.

"Chậm đã, Jang tiên sinh, bọn họ nói gì vậy?" Mẹ Park có chút lo lắng hỏi phiên dịch.

Jang tiên sinh trung thực đem nội dung cãi nhau của hai người phiên dịch ra, khiến cha Park, mẹ Park sững sờ tại chỗ.


"E hèm, Mật Mật, chú ý lễ phép!" Cha Park trách nói.

Park Hyomin xem tình huống một chút, len lén kề tai lão chồng Capu nói nhỏ.

"Cậu con trai này, rõ ràng là vì Mật Mật mà tới! Thì ra giá thị trường của Mật Mật nhà chúng ta lại tốt như vậy!"

"Chỉ là hình như cậu ta dùng sai phương pháp rồi, Mật Mật rất ghét cậu ta!" Kim Woohyun cười ôm lấy vợ, quay đầu nhìn cậu em sinh đôi một cái.

Kim Myungsoo đứng ở một bên nghe, nhưng không có lên tiếng, không biến sắc nhìn Park Jiyeon cùng cậu con trai tóc vàng đó.

Anh cảm thấy biểu tình của cậu ta cao ngạo, cử chỉ ưu nhã, trừ việc vừa rồi bị đóng cửa ngay trước mặt thì mất lý trí điên cuồng mắng thô tục kia, hình như cậu ta thực sự là một thiên tài trời sinh.

Loại người mắt cao hơn đầu này, tự nhiên chủ động đuổi đến cửa nhà người ta, đại biểu hình như cậu ta quan tâm đến Park Jiyeon.

"Đến đây, mời vào, mời vào! Không cần khách sáo." Cha Park nhiệt tình mời cậu con trai tóc vàng vào.

Park Jiyeon không tình nguyện nhường lối đi, để cậu ta vào cửa.

Ở sau lưng mọi người, Park Jiyeon len lén cầm tay Kim Myungsoo.

Cô lo lắng ngẩng đầu nhìn Kim Myungsoo, không biết nên làm thế nào bây giờ.

Kim Myungsoo siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lộ ra một nụ cười ôn nhu với cô.

Cậu con trai tóc vàng ngồi xuống ghế sofa, nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người bọn họ, không nhịn được từ mắt toát ra địch ý nồng nặc.

Kim Myungsoo đột nhiên bật cười.

"Anh cười chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Anh lắc đầu một cái với cô, trên mặt vẫn là nụ cười.

Không biết cố ý hay vô ý, Kim Myungsoo giơ tay lên nhét sợi tóc đang phất phơ trước mặt cô vào sau tai.

Gương mặt Park Jiyeon ửng đỏ, mắt sáng lóng lánh nhìn anh.

"Hai người các con núp ở bên kia làm cái gì? Còn không qua đây!" Cha Park cũng phát hiện hai người bọn họ lén lút, lập tức gậy đánh uyên ương.

Park Jiyeon không để ý ánh mắt cảnh cáo của cha, như cũ cùng với Kim Myungsoo, chầm chậm đi vào phòng khách.

"Mật Mật, thừa cơ hội này, con đi đàn một bản cho mọi người nghe một chút. Mặc kệ tay con đau, mỏi tay, ngứa tay, tê tay, lâu như vậy rồi, chắc cũng khỏi rồi chứ?" Cha Park sử dụng ánh mắt thúc giục Park Jiyeon.

"Con..." Vốn là ở trong đầu đã thuộc lòng kịch bản, tất cả đều bởi vì Glenn đột nhiên xuất hiện mà hỗn loạn thành một đoàn, Park Jiyeon khẩn trương nói không lên lời.

"Hừ, hiện tại, muốn bảo cô ấy đàn không dễ dàng đâu!" Cậu con trai tóc vàng ở một bên nhỏ giọng hừ nói.

"Glenn, cậu câm miệng!" Park Jiyeon quay đầu trừng cậu ta.

"Tôi nói sai sao? Cậu thậm chí ngay cả đang trong buổi diễn tấu, cũng không thèm biểu diễn. Đây không phải xem thường người thì là cái gì?"

Jang tiên sinh ở một bên thì thầm phiên dịch cho cha Park, mẹ Park.

Cha Park nghe được không hiểu ra sao.

"Mật Mật, cậu ấy nói con không biểu diễn trong buổi diễn tấu, là chuyện gì?"

Park Jiyeon quýnh lên, quay đầu nhìn chằm chằm phiên dịch. "Jang tiên sinh, những cuộc đối thoại không có ý nghĩa này của chúng tôi, không cần phiên dịch ra cho cha mẹ tôi nghe!"

Glenn cười lạnh. "Tại sao không cần phiên dịch? Chính cậu dám làm ra chuyện này, chẳng lẽ còn không dám để cha mẹ biết?"

"Cậu..." Park Jiyeon giận đến phát run. "Tôi với cậu có thù gì? Sao cậu lại chơi tôi như vậy?"

"Bởi vì thái độ ngạo mạn của cậu chọc phải tôi!" Glenn hất cằm lên.

"Tôi ngạo mạn chỗ nào? Tôi không đánh đàn thì mắc mớ gì tới cậu?"

"Cậu ở buổi diễn tấu không biểu diễn, không phải cho là mọi người không có tư cách cùng cậu phân cao thấp sao?"

"Cậu căn bản không hiểu! Cậu..." Park Jiyeon giận đến phát khóc.

Đời này chuyện mất mặt nhất của cô, là trước mặt mọi người hoàn toàn mất tự tin, đánh đàn không được, điều này làm cho cô nhận biết bao áp lực, cơ hồ hàng đêm mất ngủ, lại phiền não, lại thất bại, căn bản không biết làm thế nào cho phải.

Không ngờ, cô lại bị người ta cho là cao ngạo? Đây là đạo lý gì?

"Mật Mật, các con đang nói cái gì? Con ở đại hội diễn tấu làm ra chuyện gì?" Tính khí cha Park cũng nổi lên, lửa giận lên cao chất vấn.

"Chính là tại buổi diễn tấu cuối kỳ, con hoàn toàn không biểu diễn đã đi xuống đài." Park Jiyeon cứng đờ nói.

"Con làm cái gì vậy? Cho con đi học âm nhạc, học đến cuối cùng, lại làm ra chuyện mất mặt như vậy sao?" Cha Park nghe xong cơ hồ muốn ngất đi, vì vậy không lựa lời liền mắng.

"Đúng! Con mất thể diện, con vô dụng! Con không có tư cách đứng ở trên đài biểu diễn, bởi vì con hoàn toàn không đánh đàn được, con là người thất bại!" Park Jiyeon đột nhiên rống lên.

Cả phòng khách lâm vào yên tĩnh hoàn toàn, không có người nói chuyện, đều bị cô tự giận mình rống lên làm cho ngẩn ngơ, chỉ còn lại tiếng khóc của cô khẽ vang vọng ngưng trệ trong không khí.

Kim Myungsoo nãy giờ không nói gì, đi tới sau lưng Park Jiyeon, với tư thế bảo vệ, thương tiếc ôm cô vào trong ngực.

Park Jiyeon đem khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vùi vào trong lồng ngực Kim Myungsoo, nức nức nở nở, toàn thân không tự chủ được run lên.

Kim Myungsoo giương mắt, nhìn cậu con trai tóc vàng hình như cũng đang sửng sốt.

"Xin cậu không nên tùy ý suy đoán tâm tư của một cô gái. Coi như cậu không vui, cũng không thể giận chó đánh mèo lên người cô gái được. Cậu không hiểu nỗi khổ của cô ấy, cũng không nên thoải mái trách cứ như vậy. Nếu thân là một người con trai, thì không nên làm ra hành động thương tổn một cô gái như vậy." Anh biểu tình nghiêm túc mà dùng tiếng Anh trực tiếp nói chuyện với cậu con trai kia.

Cậu con trai tóc vàng có chút khổ sở nhìn Park Jiyeon khóc thầm, đáy mắt thoáng qua một chút hối hận.

Đôi môi giật giật, cuối cùng cậu ta vẫn là vẻ mặt kiêu căng tựa đầu nhìn sang bên cạnh, không chịu nói gì.

Sắc mặt cha Park cũng dị thường khó coi, thái độ thay đổi liên tục, cuối cùng bước chân nặng nề đi vào phòng.

Sinh nhật hai mươi tuổi của Park Jiyeon, tan tành trong không khí yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.

"Mật Mật, trở về đi thôi!"

"Không cần! Em muốn rời nhà đi ra ngoài!"

"Cho dù em muốn bỏ nhà ra đi, cũng không nên đi tới nhà sát vách, phòng anh đã dừng lại rồi nha! Có giỏi thì hãy chạy xa một chút." Kim Myungsoo có chút bất đắc dĩ cười liếc cô.

"Vì sao lúc nào anh cũng có thể ở nhà, giống như không cần đi làm vậy?" Cô nhìn anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

"Anh nói rồi, thời giờ của anh rất thoải mái. Thời gian làm việc của anh không quan trọng, thành quả nghiên cứu mới là thứ công ty muốn." Kim Myungsoo bất đắc dĩ giải thích lần nữa.

"Em cũng muốn trở về. Nhưng vừa nhìn thấy mặt cha, là em lại muốn chạy trốn."

"Dù sao chuyện cũng đã sáng tỏ rồi, hơn nữa em cũng đã nói ra chuyện tạm thời nghỉ học, còn sợ cái gì nữa?" Anh cười xoa xoa đầu của cô.

"Em sợ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của cha." Cô rũ mắt xuống, khổ sở cắn môi.

"Bé ngốc!" Anh ôm cô vào trong ngực.

"Khuyết điểm lớn nhất của em, chính là quá để ý đến ý nghĩ và ánh mắt của người khác. Em cứ sống thẳng thắn vô tư, dũng cảm phụ trách quyết định của mình, như vậy là được rồi. Thất bại chưa chắc đã là không tốt, sai lầm nhưng cũng có thể sẽ có cách bù lại. Làm không tốt, lần sau lại cố gắng là được."

"Anh thật sự là ngọn đèn hải đăng của cuộc đời em, người dẫn dắt tâm hồn em, là ánh sáng soi lối cho trí tuệ của em! Ô! Không có anh, em biết phải làm sao đây?" Hai mắt của cô long lanh, sáng ngời, cực kỳ sùng bái nhìn anh.

"Đối với anh em có thể sùng bái hơn một chút."

Cô cười khanh khách.

Chợt, cô vùi mình vào trong ngực anh, không nói gì, chỉ có hai tay nhỏ bé gắt gao bò lên trước ngực anh. "... Cám ơn anh." Tiếng nói của cô có một chút nghẹn ngào.

"Hôn một cái đáp tạ anh là được rồi."

"Sắc lang, định thừa cơ lừa đảo! Anh trai anh là một thương nhân, nhưng anh suốt ngày làm nghiên cứu, sao mà lại giống nhau đến vậy?"

"Đây là bản tính trời sinh của đàn ông."

"Mặt dày, không biết xấu hổ."

"Đâu có, đâu có." Anh cười cúi đầu, hôn lên đôi môi anh đào phấn nộn của cô.

Một lát sau, cô cười hì hì ngẩng đầu lên.

"Anh có phát hiện ra không, nụ hôn này, là nụ hôn đầu tiên sau khi em tròn hai mươi tuổi!"

"Chúc mừng, chúc mừng, cuối cùng cũng thoát ra khỏi hàng ngũ các cô gái chưa trưởng thành rồi."

"Nếu em đã trưởng thành, vậy có thể làm một chút chuyện mà chỉ người trưởng thành mới có thể làm được rồi đúng không?"

"Sẽ không phải là em muốn xem phim xxx đấy chứ?" Anh có chút hoảng sợ nhìn cô.

"Đấy là một trong số đó thôi! Đàn ông các anh không phải đều giấu riêng mấy thứ đĩa AV gì gì đó sao? Lấy ra chia sẻ với em được không, được không?"

"Không được! Em còn nhỏ..."

Sắc mặt anh ửng đỏ, lập tức một hơi từ chối.

"Này này! Em đã hai mươi tuổi rồi, là người lớn rồi, Kim tiên sinh!" Cô rất bất mãn với lời nói của anh.

"Park tiểu thư, mặc dù là người lớn, nhưng nói chuyện trực tiếp như vậy, sẽ làm người ta thấy xấu hổ."

"Hừ, lúc chưa đến hai mươi tuổi, hạn chế một đống lớn, không ngờ sau khi tròn hai mươi tuổi rồi, cũng vẫn là một đống lớn quy củ, thật đáng ghét!" Cô oán trách nói.

Cô thẳng thắn nói ra cảm tưởng, làm anh nghe được cười không thể kìm nén.

"Lớn lên thật đúng là phiền toái, em nghĩ như vậy sao?"

"Đúng vậy! Chỉ là, em không ngại làm chuyện đó với anh đâu!" Cô lớn mật nháy mắt mấy cái với anh.

"Tiểu quỷ! Vội vã muốn thoát khỏi thân phận thiếu nữ chưa trưởng thành như vậy sao?" Anh đưa đầu ngón tay ra, phản đối chọc chọc cái cái trán sáng bóng của cô.

"Chẳng lẽ anh không hài lòng với vóc dáng của em sao? Em có cúp C đó!" Cô ưỡn bộ ngực tròn trịa của mình lên, cố ý dụ dỗ anh.

Tầm mắt của anh hạ xuống, không khách khí quan sát bộ ngực của cô.

Ánh mắt của anh, khiến cô mặt đỏ tim đập một hồi, rất muốn giơ tay lên che kín ngực.

Nhưng chuyện là do cô khơi ra, làm sao cô có thể xấu hổ mà lùi bước? Bởi vậy đành phải kiên trì đến cùng, tiếp tục ưỡn ngực, mặc cho anh nhìn.

"... Thật ra thì anh vẫn hoài nghi về cúp C của em. Nếu mọi người đều là người lớn, vậy em thành thực trả lời anh, rốt cuộc em có đúng là cúp C không?" Mặt anh hoài nghi, chậm rãi vuốt cằm.

"Anh không tin?" Cô nhíu mày.

"Đúng là không quá tin tưởng."

"Anh..." Đột nhiên, ánh mắt cô đảo một vòng. "Em không mắc mưu anh đâu, anh cố ý gạt em để em lần nữa bắt anh sờ ngực em phải không?"

"Ai!" Kim Myungsoo chợt lắc đầu một cái, vẻ mặt "trẻ con khó dạy."

"Anh thở dài cái gì?" Cô không hiểu nhìn anh.

"Quả nhiên em vẫn còn quá non nớt."

"Em làm sao mà non nớt? Em cũng đã to gan theo sát tán tỉnh anh như vậy rồi, anh còn nói em non nớt?" Cô rất không vui, thế nhưng anh đem tất cả cố gắng của cô gạt đi hết.

"Anh biết rõ là em đang tán tỉnh, cho nên anh rất phối hợp với em, muốn lấy cớ tiếp xúc để tiến thêm một bước, cố ý nói ngực em nhỏ. Nếu em hiểu ý của anh..., bước kế tiếp nên nâng tay của anh, để lên trên ngực mình, sau đó, chúng ta có thể bắt đầu làm chuyện người lớn!"

Anh liến thoắng như thật nói ra, còn lại cô nghe được một hồi.

"À... A... Là như vậy à?"

Hu hu --- quả nhiên cô quá non nớt! Cô thua, cô thua!

"Được rồi, vậy chúng ta làm lại lần nữa?" Cô đỏ mặt yêu cầu.

"Hôm nay đã đóng cửa, lần sau khách quan hãy đến sớm hơn!" Anh dùng vẻ mặt "quân tử tự trọng", rất ngầu cự tuyệt yêu cầu của cô.

"Này! Anh đùa em sao!"

Cô không khách khí cầm chiếc gối trên giường anh, đập loạn xạ trên người anh một trận.

Kim Myungsoo bị đánh như gãi ngứa, bị phản ứng đáng yêu của cô làm cho buồn cười, cười đến ngã ra cả giường.

Cô đuổi theo lên trên giường tiếp tục đánh, cho đến khi bất thình lình anh lật người một cái, đè cô ở trên giường, dùng miệng chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng chửi rủa của cô.

Đợt tấn công của chiếc gối dừng lại, một cuộc chiến sự khác bắt đầu.

Có một cô bạn gái nhỏ đang lớn lên, cũng thực không tồi.

Vô cùng thích thú!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro