Chương 2 - Hãm hại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối Kim Myungsoo về nhà một lần, Park Jiyeon liền không kịp chờ đợi xách theo hành lý đi tới trước mặt của Kim Myungsoo nói:

"Myungsoo, em cần tới kí túc xá trường ở một tháng."

"Tại sao?"

Kim Myungsoo kinh ngạc hỏi.

"Một tháng sau em cần tham gia một vở kịch, anh cũng biết khiêu vũ quan trọng với em cỡ nào, cho nên em tới trường để tập luyện. Có thể tập luyện rất khuya, cho nên em muốn ở lại."

Park Jiyeon hướng về phía Kim Myungsoo giải thích.

"Ha ha ha ~, như vậy a, vợ ơi anh dẫn em đi tới một chỗ."

Kim Myungsoo để cặp tài liệu xuống liền dắt tay Park Jiyeon, đưa cô lên lầu ba.

"Anh đưa em đi đâu?"

Thấy Kim Myungsoo dắt tay mình đi, Park Jiyeon tò mò hỏi.

"Đi rồi em sẽ biết."

Kim Myungsoo vui mừng nói.

"Anh muốn dẫn em lên lầu ba sao?"

Park Jiyeon kinh ngạc hỏi.

"Ừ."

Kim Myungsoo cười gật đầu.

Park Jiyeon kinh ngạc là bởi vì Kim Myungsoo cho tới bây giờ cũng không để cho cô lên lầu ba. Cho dù Kim Myungsoo không ở nhà, len lén đi lên, nhưng cửa phía trên đều khóa, cho nên cái gì nhìn cũng không thấy được.

Đi lên tới lầu ba, Kim Myungsoo dùng chìa khóa trong tay nhẹ nhàng mở cửa phòng, đẩy cửa đi vào, Park Jiyeon thấy cảnh tượng trước mắt cảm động vô cùng. Nước mắt cô rơi xuống, nhìn Kim Myungsoo nhẹ nhàng nói:

"Đây là đặc biệt vì em chuẩn bị sao?"

"Ừ."

Kim Myungsoo vừa lau nước mắt trên mặt Park Jiyeon vừa gật đầu khẳng định đáp.

Park Jiyeon nhìn mỗi một dạng dụng cụ trong phòng này. Không sai, đây chính là một phòng học vũ đạo, là Kim Myungsoo chuẩn bị, bên trong dụng cụ vũ đạo gì cần có đều có.

Park Jiyeon sờ từng dụng cụ nhìn anh hỏi:

"Anh chuẩn bị lúc nào sao em không hề biết?"

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon vui vẻ nói:

"Là lúc kết hôn chúng ta đi hưởng tuần trăng mật. Biết em thích khiêu vũ mặc dù tạm thời nghỉ nhưng anh biết một ngày nào đó em sẽ học lại. Cho nên anh mới đặc biệt chuẩn bị phòng học này, tương lai nếu em cần thì sẽ dùng nó."

"Tại sao cho tới giờ không nói cho em biết?"

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo tò mò hỏi.

"Vì anh biết học khiêu vũ là do cha em để cho em học, khiêu vũ là kí ức tốt đẹp trong trí nhớ của em, anh nhớ cha mẹ em rời khỏi em cũng vì nguyên nhân này mà em bỏ nó. Nên anh mới không đề cập chuyện này với em."

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon giải thích.

"Cho nên anh không cho em lên lầu ba, sợ em thấy những thứ này sẽ không vui?"

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo kích động nói.

"Ừ." Kim Myungsoo không thể phủ nhận.

Park Jiyeon không khống chế nổi nội tâm của mình, xúc động nhào vào trong ngực của Kim Myungsoo, cảm động nói:

"Chồng ơi vì sao anh lại đối tốt với em như vậy?"

Kim Myungsoo trở về ôm lấy Park Jiyeon cưng chìu nói:

"Vì muốn em mạnh khỏe nên đối tốt với em."

"Vậy em phải báo đáp anh như thế nào đây?"

Park Jiyeon ngẩng đầu nhìn Kim Myungsoo nói. Kim Myungsoo cúi đầu nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói:

"Em không cần hồi báo chỉ cần tiếp nhận là được."

"Ha ha ~, chồng ơi em thật rất yêu anh nha."

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo vui vẻ nói.

Nghe được Park Jiyeon thổ lộ, Kim Myungsoo không khỏi ôm thật chặt hông của Hạ Tịch Nguyệt:

"Vợ ơi 'yêu' không phải nói mà là làm."

Kim Myungsoo ý tứ rất rõ ràng, Park Jiyeon như thế nào lại không hiểu đấy. Park Jiyeon đỏ mặt núp ở trong ngực Kim Myungsoo, xấu hổ nói:

"Một tháng này không được, em phải luyện tập nếu như với anh, với anh....."

Park Jiyeon với anh nửa ngày chỉ nói ra hai chữ.

"Cùng anh cái gì?"

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon xấu hổ, không khỏi đùa với cô.

"Với anh cái đó?"

Park Jiyeon nhỏ giọng nói.

"Cái nào hửm?"

Kim Myungsoo làm bộ như không hiểu.

"Kim Myungsoo, anh biết em nói cái gì mà? Dù sao em không có thời gian nói với anh cái đó, với anh cái đó em sẽ đau eo mỏi lưng, không múa được."

Park Jiyeon tức giận hướng về phía Kim Myungsoo nói.

"Vậy một tháng này anh phải làm thế nào?" Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon làm bộ đáng thương.

"Chịu đựng."

Park Jiyeon ngoan tâm nói.

"Như vậy sao được? Em muốn chồng em nhịn tới nội thương à? Như vậy về sau tính phúc của em tính sao?"

Kim Myungsoo giống như khổ sở nói.

"Anh...anh, em mặc kệ dù sao một tháng này em không phục vụ anh, anh với em chia phòng ngủ, nếu không em về kí túc xá trường ngủ."

Thật sự là nói không lại Kim Myungsoo, Park Jiyeon không thể làm gì khác hơn là đổi qua uy hiếp. Nghe được Park Jiyeon nói muốn chia phòng, Kim Myungsoo ngoan ngoãn nói:

"Vậy cũng được, chỉ là em phải đồng ý em thi xong phải bồi thường cho anh."

Kim Myungsoo uất ức nói, một tháng không ôm vợ đối với Kim Myungsoo mà nói không khác nào một trừng phạt lớn.

"Biết rồi."

Park Jiyeon bất đắc dĩ nói. Một tháng này, Park Jiyeon vô luận ban ngày hay là buổi tối, cũng khắc khổ luyện tập vũ điệu trong từng tư thế, cố gắng đạt tới hoàn mỹ.

Hôm nay Park Jiyeon ở phòng học vũ đạo của trường. Lee Hyori thấy Park Jiyeon luyện đến trưa, bà quan tâm:

"Jiyeonie, dừng lại nghỉ ngơi một chút đi. Em đã liên tục luyện bốn giờ rồi."

Park Jiyeon vừa dùng khăn lông lau mồ hôi vừa hướng Lee Hyori cười nói:

"Em không mệt, còn một tuần nữa so tài rồi nên em phải nỗ lực hơn nữa."

Thấy Park Jiyeon kiên trì như vậy cô giáo Lee Hyori cũng chỉ cười cười rời đi, cũng không nói thêm gì. Lúc này Son Naeun đi tới trước mặt Park Jiyeon, thấy Park Jiyeon đang luyện, cô ta khinh thường nói:

"Có gì đặc biệt hơn người chứ, đến lúc đó đừng diễn hỏng rồi ngã xuống làm cho chúng tôi mất mặc theo là được."

Nếu không có Park Jiyeon thì vai công chúa này sẽ do Son Naeun đảm trách, hiện tại vì Park Jiyeon mà cô ta bị đổi thành vai nữ thứ, vai diễn của phù thủy.

Thử hỏi người nào không tức giận. Nghe giọng khinh thường của Son Naeun, Park Jiyeon chẳng thèm để tâm tiếp tục luyện:

"Cô yên tâm đến lúc đó mất mặt cũng là Park Jiyeon tôi, với cô không có quan hệ được chưa. Có cần tôi viết thông báo nói cho mọi người không?"

"Cô. . . . . . ."

Son Naeun bị Park Jiyeon nói đến nghẹn lời, cô ta không ngờ Park Jiyeon nhanh mồm nhanh miệng như thế. Lee Hyori quay lại thấy một màn này cho là Park Jiyeon bị khi dễ nên tức giận nói:

"Naeun, quyết định dùng Jiyeonie là nữ chính do cô quyết định, không liên quan đến Jiyeonie. Jiyeonie em không sao chứ?"

"Cô giáo em không sao."

Thấy cô giáo Lee Hyori che chở mình như vậy Park Jiyeon thầm cảm kích trong lòng.

"Tại sao? Em rốt cuộc chỗ nào không bằng cô ấy?"

Son Naeun khóc chỉ tay vào Lee Hyori chất vấn.

"Em không có chỗ nào không bằng em ấy, chỉ là cô cảm thấy Jiyeonie thích hợp với nhân vật này, càng có thể truyền tải bi thương trong tình yêu với hoàng tử mà thôi."

Lee Hyori nhìn Son Naeun bình tĩnh nói. Biết Son Naeun rất khó tiếp nhận chính mình từ một nữ chính thành nữ thứ đảm vai phù thủy cho nên Lee Hyori mới giải thích như vậy.

"Cái gì gọi là cô ấy thích hợp hơn so với em, rõ ràng là gạt em. Em hận cô."

Nói xong Son Naeun khóc chạy ra ngoài, thấy Lee Hyori và Son Naeun huyên náo mà cũng do mình mà ra Park Jiyeon áy náy nói.

"Thật xin lỗi cô, em đã gây thêm phiền toái cho cô rồi."

Lee Hyori nhìn Jiyeonie cười nói:

"Nói cái gì đó, sao lại phiền toái chứ, dạy em khiêu vũ là chuyện cô cảm thấy vui nhất trong đời. Em chính là một vũ công trời sinh, cho nên nhân vật này không giao cho em thì giao cho ai. Cô không hối hận khi đã giao nhân vật này cho em bởi vì cô tin em nhất định sẽ làm được và làm tốt hơn cô."

"Cảm ơn cô." Nghe được Lee Hyori khích lệ, Park Jiyeon đúng là càng có thêm tự tin.

Son Naeun chạy ra ngoài dừng lại trước cửa phòng tập, nhìn lại phòng học vũ điệu, trong lòng ghen ghét cực độ:

"Nữ chính, tôi muốn cô cả đời không khiêu vũ được nữa. Nữ chính là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi."

Buổi tối Kim Myungsoo tan làm trở lại, không thấy bóng dáng mình mong chờ ở phòng khách đâu, anh đưa cặp công văn cho thím Trương sau đó hỏi:

"Thiếu phu nhân đâu?"

Thím Trương nhận lấy cặp công văn cười nói: "Thiếu phu nhân đang ở lầu ba tập khiêu vũ."

Nghe được lời nói của thím Jang, Kim Myungsoo không kịp chờ đợi lên lầu.

Đi tới lầu ba đẩy cửa vào liền nhìn thấy Park Jiyeon đang luyện múa, Kim Myungsoo nhìn ngây dại, anh không ngờ Park Jiyeon nhảy khiến người khác mê mẩn và giàu sức quyến rũ như vậy.

Park Jiyeon quá nhập tâm nên không biết Kim Myungsoo đang đứng ở đây. Cho đến khi Park Jiyeon kết thúc xong vũ đạo đó, Kim Myungsoo vỗ tay cười nói:

"Vợ ơi em nhảy đẹp quá."

Nghe thấy giọng nói của Kim Myungsoo, Park Jiyeon quay đầu nhìn anh, kinh ngạc hỏi:

"Sao anh lại tới đây?"

Kim Myungsoo cầm khăn lông trên bàn đi tới trước mặt của Park Jiyeon vừa lau mồ hôi vừa nói: "Trở về không nhìn thấy em, cho nên lên đây gọi em xuống ăn cơm."

"A...anh ăn trước đi, em còn một động tác nữa cần luyện."

Park Jiyeon dịu dàng nói.

"Đừng liều mạng như thế, cho dù chồng em không nổi danh cũng có thể nuôi em cả đời mà."

Thấy Park Jiyeon mỗi ngày đều luyện tập cực khổ như vậy, nói mình không đau là lừa người.

"Em mới không cần anh nuôi, em có tay có chân mà sao anh phải nuôi?"

Park Jiyeon có chút bất mãn khi nghe Kim Myungsoo nói vậy.

"Được được, không nuôi anh không nuôi được chưa? Vậy chúng ta đi ăn cơm đi"

Kim Myungsoo dụ dỗ nói.

"Em đã nói không ăn mà." Park Jiyeon tức giận.

"Không được, phải đi xuống ăn cơm."

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon cố tỏ vẻ bực bội.

"Hừ ~."

Tính trẻ con của Park Jiyeon lại nổi lên, thấy cô như vậy Kim Myungsoo không thể làm gì khác hơn là thả nhẹ âm thanh của mình khuyên:

"Vợ à em nhất định phải ăn cơm mới có sức để tập, một khi em ngã bệnh vậy mấy ngày cố gắng của em đều uổng phí hết sao? Cho nên nghe chồng đi mà, chúng ta xuống ăn cơm đi, ăn cơm tối sau đó nghỉ ngơi cho khỏe thân thể mới khỏe mạnh thì tham gia thi đấu mới tốt được."

Nghe Kim Myungsoo nói Park Jiyeon cảm thấy có đạo lý, cô gật đầu.

"Được rồi."

Ngày mai so tài, hôm nay Park Jiyeon cố gắng luyện cho tốt, chuẩn bị tốt phần vũ đạo và giày diễn của mình, sau đó đi ra ngoài.

Park Jiyeon đi không lâu sau đó Son Naeun lén lút đi vào, chỉ thấy trong tay cô ta cầm một bọc gì đó, tìm được tủ có dán nhãn Park Jiyeon sau đó mở ra.

Nhìn vào bên trong giày của Park Jiyeon, Son Naeun cầm túi đinh thả vào trong giày, sau đó lấy đệm giày để lên trên. Tất cả đều làm xong, tiếp theo đó Son Naeun nhìn quanh quất xác định không có ai mới nhanh chóng rời đi.

"Hừ, công chúa? Tôi xem về sau cô còn khiêu vũ được không?"

Son Naeun nói xong cũng thật vui mừng rời đi.

"Công chúa là của tôi, đi chết đi phù thủy!"

Buổi tối, Park Jiyeon về nhà. Ở trên bàn cơm, Park Jiyeon vui mừng đối với Kim Myungsoo nói:

"Ngày mai nhớ đến xem em diễn nhé."

"Ngày mai? Ngày mai anh còn hội nghị quan trọng, có thể không đi được." Kim Myungsoo xin lỗi.

"Vậy à, vậy cũng được." Giọng Park Jiyeon có chút mất mác, nhìn cô Kim Myungsoo không nói gì nữa, làm ra vẻ không có gì tiếp tục ăn cơm.

'Lần đầu tiên vợ mình tranh tài anh sao không thể không đi, nhưng chỉ là ngày mai anh muốn mang cho cô gái nhỏ này một kinh hỉ thôi.'

Hôm sau, Park Jiyeon đi tới phòng thay quần áo, đang chuẩn bị thay quần áo, còn hai giờ nữa sẽ bắt đầu. Park Jiyeon đang chuẩn bị thay đồ thì Kim Myungsoo không biết từ nơi nào đi ra.

"A ——."

Trong lúc bất chợt thấy Kim Myungsoo, Park Jiyeon giật mình đến hét lên một tiếng.

"Làm sao anh vào đây."

Park Jiyeon kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên là đi tới." Kim Myungsoo không nhanh không chậm nói.

"Cái gì đó? Không phải anh nói không tới được sao?"

Park Jiyeon bĩu môi bất mãn nói. Tối hôm qua còn hại cô ấy cảm thấy thất vọng.

"Ha ha vợ anh khiêu vũ sao có thể không đi."

Kim Myungsoo đi tới bên người cô cười nói.

"Vậy tối hôm qua anh cố ý gạt em, để cho em giận sao?"

"Anh chỉ muốn làm em ngạc nhiên." Kim Myungsoo cười đáp.

"Em muốn thay quần áo."

Ý tứ rõ ràng muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài được rồi.

"A, thì em thay đi." Kim Myungsoo giả vờ không hiểu, biết Kim Myungsoo không muốn ra ngoài, Park Jiyeon không nói nhiều trực tiếp đẩy Kim Myungsoo ra ngoài.

Đứng ở bên ngoài Kim Myungsoo có chút dở khóc dở cười, người khác nhìn thấy tổng giám đốc tập đoàn Kim cư nhiên đứng trước phòng thay đồ của nữ không biết sẽ nghĩ thế nào đây?

"A ——."

Ở bên ngoài Kim Myungsoo đột nhiên nghe được bên trong truyền tới âm thanh của Park Jiyeon, Kim Myungsoo vọt vào.

Park Jiyeon sau khi đuổi Kim Myungsoo ra ngoài, lấy quần áo lên thay sau đó mang giày vào, cô đứng lên lập tức một trận đau đớn xông đến:

"A ——."

Đau đến không nhịn được Park Jiyeon đành kêu lên, Kim Myungsoo xông vào thấy Park Jiyeon ngồi dưới đất, lập tức hỏi:

"Sao thế em?"

"Thật là đau."

Park Jiyeon chỉ vào chân mình, Kim Myungsoo nhìn theo tay cô chỉ, cời giày cô đang mang ra, liền bị một màu đỏ làm chói mắt.

Máu từ trên chân Park Jiyeon chảy ra còn có trên mũ đinh nữa, Kim Myungsoo nhanh chóng ôm cô ra ngoài.

Đi tới bệnh viện của Hoya, anh liền băng bó đơn giản lại cho cô.

"Trong thời gian ngắn không được đi lại, nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng." Hoya xử lí xong vết thương, dặn dò cô.

"Cái gì, không được, hôm nay em còn một buổi tranh tài phải tham gia."

Nghe thấy Hoya nói Park Jiyeon kích động.

"Rốt cuộc là chân quan trọng hay là tranh tài quan trọng?"

Hoya có chút tức giận nói.

"Tranh tài."

Park Jiyeon kiên định nói, Hoya càng thêm giận anh nhìn về phía Kim Myungsoo:

"Myungsoo nhanh quản vợ cậu đi kìa."

Trầm mặc hồi lâu, Kim Myungsoo nhìn Hoya nói:

"Woohyun, có thể tạm thời dùng thuốc gây tê thần kinh để duy trì khoảng một giờ hay không?"

"Cái gì? Cậu. . . . . ."

Nghe được lời của Kim Myungsoo, Hoya càng giận:

"Cậu muốn vợ cậu què cả đời à?"

"Mình hỏi cậu có thể hay không?"

Kim Myungsoo nhìn Hoya ra lệnh.

"Có."

Hoya tức giận trả lời.

"Cho cô ấy dùng thôi."

Kim Myungsoo biết buổi tranh tài hôm nay rất quan trọng với Park Jiyeon, cho nên dốc toàn lực để giúp cô hoàn thành giấc mơ của cô.

"Loại thuốc này có thể tạm thời tê dại không đau nhưng khi thuốc hết sẽ đau đớn gấp 10 lần."

Hoya nhìn Park Jiyeon nói.

"Em muốn dùng, anh tiêm cho em đi."

Park Jiyeon kiên trì nhìn Hoya.

"Được."

Thấy Park Jiyeon quyết tâm như thế hơn nữa Kim Myungsoo cũng đồng ý Hoya đành làm theo.

Sau đó, Hoya hỏi qua Kim Myungsoo:

"Myungsoo sao cậu lại đồng ý cho chị dâu tranh tài, cậu không sợ cô ấy què sao? Cậu thương cô ấy sao lại đồng ý?"

"Cậu không hiểu đâu, buổi biểu diễn kia rất có ý nghĩa với cô ấy, đó là mơ ước từ nhỏ của cô ấy. Mình hi vọng ước mơ cô ấy thành sự thật, nên mình sẽ cố gắng giúp cô ấy thực hiện ước mơ. Nếu như cô ấy què thì mình sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."

Kim Myungsoo nhìn Hoya kiên định nói.

Hoya nhìn Kim Myungsoo lúc đó cảm thấy cậu ta thật sự vĩ đại, cũng làm cho anh hiểu được:

'Yêu không phải là giam cầm chiếm đoạt mà là thành toàn suy nghĩ của đối phương.'

Tiêm thuốc xong, Park Jiyeon đứng trước mặt Kim Myungsoo nói:

"Chồng ơi, cảm ơn anh."

'Cảm ơn anh đã thành toàn cho giấc mơ của em.'

Câu nói thốt ra từ trong cõi lòng của cô, lòng cảm ơn này cũng hòa thành tình yêu.

"Không cần cảm ơn anh, tất cả anh đều hiểu, chỉ cần nhớ chồng em vĩnh viễn ở sau lưng ủng hộ em là được."

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon khích lệ. Park Jiyeon nhào vào trong ngực Kim Myungsoo, cô cảm động vô cùng 'Chồng yêu thật sự cảm ơn anh, em có tài đức gì mà lại có được một người chồng như thế.'

Park Jiyeon ở trong lòng cảm tạ Kim Myungsoo, bởi vì cô biết Kim Myungsoo cần nhất không phải là lời cảm ơn của cô.

Kim Myungsoo ôm lấy Park Jiyeon cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng ôm lấy cô, cho cô khích lệ lớn nhất.

an @[/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro