Hạnh phúc đại kết cục - phần 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơn nhiều năm về sau Park Jiyeon vẫn không hiểu tại sao kể từ khi Kim Jisoo được Kim Myungsoo đưa về từ chỗ Yoon Heejun liền thay đổi không dính cô như trước nữa.

Kì quái hơn chính là rất nghe lời của Kim Myungsoo. Trước kia cha con gặp nhau là cãi cọ gây gỗ. Cô hỏi Kim Myungsoo, không ngờ anh lại trả lời cô thế này:

"Ngày đó anh hết sức anh dũng đánh ngã 10 tên cứu con trai ra, con trai thấy anh vĩ đại nên sinh ra sùng bái anh, sau đó thì nghe lời anh."

Park Jiyeon nửa tin nửa ngờ, sau đó hỏi lại con trai mình, Kim Jisoo nghe cha nói vậy thật muốn nôn, chưa từng thấy người cha nào không biết xấu hổ như cha của cậu. Nhưng Kim Jisoo không dám vạch trần anh, chỉ có thể làm theo Kim Myungsoo.

Park Jiyeon nghe lời của hai cha con nói cảm giác Kim Jisoo có gì đó mới có thể thổi phồng cha của nó lên như vậy.

Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của cô và Kim Myungsoo. Vì chuyện của trung tâm dạy khiêu vũ mà cô quên mất, chỉ có Kim Myungsoo là nhớ. Hôm nay cô đi làm về nhà.

Đẩy cửa đi vào phát hiện trong nhà không có một người:

"Người đi đâu hết rồi?"

Park Jiyeon lẩm bẩm trong miệng, sau đó đi tới phòng ngủ thay quần áo. Trong lúc vô tình nhìn thấy lịch mới biết hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn, Park Jiyeon vỗ đầu của mình một cái:

"Tại sao mình có thể quên, lần này Myungsoo sẽ điên mất." Park Jiyeon lập tức lấy di động ra gọi cho Kim Myungsoo.

"Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được..."

"Sao lại tắt máy nhỉ, chẳng lẽ cũng quên giống mình sao? Anh được lắm, mọi người đều nói 7 năm sau thì sẽ quên, người này mới bốn năm đã quên..."

Vừa nghĩ đến Kim Myungsoo quên mất ngày kỉ niệm, Park Jiyeon tức không chịu được. Cô có thể quên nhưng Kim Myungsoo không thể quên, thật không hiểu được tính cách của cô nữa.

Đột nhiên Park Jiyeon nghe được tiếng dương cầm vang lên, cô nhìn ra phía hồ bơi. Vừa đến đó đã thấy Kim Myungsoo mặc vest chỉnh tề đánh bản Hôn lễ trong mộng, Park Jiyeon kinh ngạc lấy tay che miệng. Cô nhớ mình từng vô tình nói với anh là thích bản Hôn lễ trong mộng, một bản nhạc tình yêu chứa một cảm giác bi thương trong đó. Cô không ngờ anh lại đánh bản nhạc này hay như trong nguyên tác.

Park Jiyeon chăm chú nhìn anh đang đánh piano, tất cả ánh đèn đều tựu trên người anh. Trong một khắc kia Park Jiyeon cảm thấy anh như hoàng tử, cao quý và điển nhã.

Giờ khắc này như ngừng lại, toàn thế giới chỉ có hai người. Kim Myungsoo chậm rãi đứng dậy, không biết từ lúc nào cầm một bó lam sắc yêu cơ đưa đến trước mặt của Park Jiyeon. Tặng hoa là chuyện bình thường của các đôi nhưng có người phụ nữ nào không thích điều này đâu?

"Bà xã, ngày kỉ niệm kết hôn vui vẻ."

Kim Myungsoo cười nói. Park Jiyeon nhận bó hoa, có chút xấu hổ nói:

"Em cho là anh đã quên mất ngày hôm nay rồi."

"Làm sao có thể quên chứ?"

Kim Myungsoo vỗ tay một cái, đèn ở hồ bơi được thắp sáng lên. Park Jiyeon nhìn thấy hoa trong bể bơi được xếp thành chữ "Park Jiyeon, anh yêu em."

Ở bên cạnh hồ bơi đều là nến xếp hình trái tim. Trên trời xuất hiện bông tuyết. Ở thành phố A chưa bao giờ có tuyết, Park Jiyeon đã từng ước có thể thấy tuyết ở đây. Những thứ này mặc dù đều do người làm nhưng giây phút chứng kiến điều này cô xúc động rơi nước mắt.

Lúc này một máy bay mô hình nhỏ bay đến trước mặt của cô, trên máy bay có một chiếc nhẫn. Kim Myungsoo cởi ra lập tức quỳ một chân xuống nói:

"Bà xã anh vẫn chưa nói cho em biết, anh còn thiếu em một lễ cầu hôn. Hôm nay Kim Myungsoo anh chính thức cầu hôn em, Park Jiyeon anh yêu em, cầu xin em gả cho anh. Anh sẽ đối tốt với em cả đời, cưng chiều em, thương yêu em. Của anh chính là của em, nếu như anh không làm được, người khác sẽ cướp mất em từ anh, chỉ cần em thích. Em nguyện ý gả cho anh không?"

Park Jiyeon nhìn anh, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Mặc dù cô khống chế tâm mình nhưng vẫn cảm động vô cùng. Cô không ngờ Kim Myungsoo lãng mạn như vậy, không chỉ cho cô một hôn lễ khó quên mà còn chuẩn bị một ngày kỉ niệm đáng nhớ như thế này, một lễ cầu hôn khó quên trong đời. Park Jiyeon nhận lấy chiếc nhẫn, cười nói:

"Ông xã, bộ dạng của anh giống thổ phỉ quá, nhưng nếu em không đồng ý thì anh sẽ làm gì?"

"Cái gì là cái gì, em là vợ anh, chúng ta hợp pháp, em vĩnh viễn là của Kim Myungsoo anh. Cầu hôn chỉ là nghi thức mà thôi."

Park Jiyeon có chút cáu kỉnh.

"Cô gái, em đừng quá đáng. Em không đồng ý anh chỉ có thể giải quyết em tại chỗ. Anh thấy em chỉ có ở trên giường mới đồng ý với anh thôi."

Kim Myungsoo cười uy hiếp.

"Kim Myungsoo anh giở trò lưu manh. Cái này không phải cầu hôn, rõ ràng là bức hôn."

Park Jiyeon bất mãn kêu lên.

"Bức hôn hay cầu hôn với Kim Myungsoo anh đều giống nhau, đều là muốn em trở thành vợ anh. Em rốt cuộc có đồng ý hay không?"

Kim Myungsoo nhìn cô, nhíu mày hỏi. Rất có ý muốn nói nếu không đồng ý anh sẽ giải quyết cô tại chỗ.

"Đồng ý."

Dưới uy quyền của Kim Myungsoo, Park Jiyeon không thể làm khác hơn là đồng ý.

Kim Myungsoo đeo nhẫn cho cô, cúi người hôn lên môi mềm mại của cô. Kim Myungsoo rời môi cô, đem trán hai người chống đỡ, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô.

Park Jiyeon cũng thâm tình nhìn Kim Myungsoo:

"Cảm ơn anh, ông xã, em yêu anh."

Kim Myungsoo cười cúi người hướng về phía tai của cô nói:

"Bà xã anh cũng yêu em, bất quá anh nghĩ lúc tối anh sẽ càng yêu em hơn."

Kim Myungsoo giở giọng xấu xa.

"Kim Myungsoo anh lại giở trò lưu manh?"

Park Jiyeon cười nói, cô nhìn xung quanh thấy mọi người đứng đó.

"Biết em không thích làm ồn ào cho nên mời mấy người bạn thân."

Kim Myungsoo cười nói, người bạn nhỏ Kim Jisoo mặc bộ tây trang dẫn Kawaii đằng xa chạy tới.

"Mẹ, chúc mẹ và cha có thể thiên trường địa cửu, đầu bạc đến già."

Park Jiyeon cúi người hôn lên gò má của cậu bé.

"Cám ơn, bảo bảo."

"Chúng ta cũng chúc hai người ngày kỉ niệm kết hôn vui vẻ."

Nam Woohyun ôm Park Hyomin đi tới trước mặt Park Jiyeon.

"Cám ơn."

Park Jiyeon hạnh phúc cười.

"Jiyeonie, mình thật sự hâm mộ cậu, có thể tìm được một người lãng mạn như Kim Myungsoo. Còn người kia của mình một chút tế bào lãng mạn cũng không có, đi theo anh ta thật là lãng phí tuổi thanh xuân."

"Bà xã, sao lại nói anh không lãng mạn, đợi sau này anh sẽ cho em một cái lễ kỉ niệm còn hạnh phúc hơn có được không?"

Nam Woohyun cười nói Park Hyomin.

"Anh ư, hay là thôi đi, anh chỉ cần ít ra ngoài tìm mấy tiểu tình nhân thì em đã vui lắm rồi."

"Bà xã em lại lật lại nợ cũ, tất cả đã qua rồi, hiện tại anh chỉ có một mình em mà thôi."

Nam Woohyun vội giải thích. Những chuyện kiểu này nếu không rõ ràng thì về nhà khuya khỏi phải nghĩ đến việc lên giường ngủ.

"Hừ, vậy chuyện anh và cô thư kí là thế nào, gọi điện thoại tới tìm anh. Em nói cho anh biết, tối nay anh đừng nghĩ lên giường ngủ, cách xa em một chút."

Park Hyomin nói xong đi tới chỗ khác, mà Nam Woohyun thủy chung theo sau cô không ngừng giải thích. Park Jiyeon thấy đôi oan gia hạnh phúc cũng vui mừng thay, ban đầu Nam Woohyun chọc giận Park Hyomin hiện tại cũng đã hạnh phúc rồi.

"Chúc hai người ngày kỉ niệm kết hôn vui vẻ."

Lúc này Hoya cầm ly rượu tới chỗ Park Jiyeon và Kim Myungsoo.

"Eunji như thế nào?"

"Cũng khỏe, hôm nay đòi đi theo cùng tôi nhưng cô ấy vừa mới sinh xong, tôi không yên tâm cho ra ngoài. Hôm nay đến chúc mừng hai người một lát, sau đó về để cô ấy ở nhà một mình không yên lòng."

Hoya cười nói với Park Jiyeon. "Mau trở về sớm đi."

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Kim Myungsoo đem Park Jiyeon lăn qua lăn lại một phen, Park Jiyeon nhìn anh cười nói:

"Ông xã, chúng ta sinh một bé gái đi."

"Được, anh cũng muốn bé gái."

"Hôm nay nhìn thấy con gái Hyomin thật đáng yêu, em thật thích, chúng ta sinh một đứa đi."

"Không cần dù sao con gái Hyomin sớm muộn gì cũng là con dâu của em, em không sinh cũng đã có rồi."

Lần trước sinh Kim Jisoo, Kim Myungsoo thấy cô đau đớn như vậy, anh thề đời này chỉ cần có Kim Jisoo là đủ rồi. Anh không muốn chứng kiến Park Jiyeon đau đớn nữa.

Lại nói thêm anh không muốn sống cuộc sống hòa thượng. Mang thai ba tháng đầu không thể chạm vào cô, sau ba tháng cũng không được, còn thêm hai tháng ở cữ. Anh suy nghĩ thấy không nên sinh nữa, có một Kim Jisoo là đủ làm anh đau đầu rồi.

"A, biết rồi."

Park Jiyeon có chút thất vọng trả lời.

Bốn năm qua, mỗi lần nói chuyện sinh con với Kim Myungsoo đều bị Kim Myungsoo cự tuyệt. Park Jiyeon biết lúc cô sinh con đã để lại sự sợ hãi không thể phai cho nên anh không đồng ý.

Tối hôm đó Park Jiyeon cả đêm không có ngủ, cô nghĩ cách để cho Kim Myungsoo cho phép mình sinh con. Cuối cùng cũng nghĩ ra cách, sau đó vui vẻ đi ngủ.

Hai tháng sau.

Park Jiyeon cầm que thử thai ở trong nhà vệ sinh, nhìn thấy hai vạch cô hưng phấn kêu lên:

"A ——."

Kim Myungsoo nghe được tiếng thét Park Jiyeon , lập tức vọt vào phòng vệ sinh hỏi:

"Bà xã, sao vậy?"

"Anh xem, anh xem."

Park Jiyeon hưng phấn chỉ vào trong tay que thử thai cho Kim Myungsoo nhìn. Kim Myungsoo thấy que thử thai, giọng không lạnh không nóng nói:

"Em mang thai."

"Đúng nha, thật tốt quá, rốt cuộc có thể muốn một bé gái rồi."

Park Jiyeon hưng phấn nói, hoàn toàn quên mất sao có đứa bé này.

"Sao em lại mang thai, anh nhớ là anh đã ngừa mà."

Nghe được lời của Kim Myungsoo, Park Jiyeon mới phản ứng được, cô ấp úng nói:

"Ít giả bộ ngớ ngẩn đi, đứa bé này làm sao có được? Em giở trò gì?"

Kim Myungsoo lạnh giọng nói. Sau đó nhớ lại mấy ngày trước có chút không giống Park Jiyeon.

Anh nhớ cô hai tháng qua rất nhiệt tình, hơn nữa còn chủ động ngừa thai, còn tưởng cô đã thông suốt không ngờ lại giở chiêu này. Kim Myungsoo đi lên phòng ngủ, mở ngăn kéo ra lấy bao kiểm tra cẩn thận, rốt cuộc cũng phát hiện tất cả đều bị lủng, anh tức giận quát lên:

"Em được lắm Park Jiyeon, xem ra anh quá cưng chiều em cho nên em mới dám lừa anh."

Park Jiyeon sợ hãi giải thích: "Ai bảo anh không cho em sinh con em chỉ có thể dùng cách này thôi."

"Được lắm, em còn lí sự với anh nữa, xem hôm nay anh thu thập em thế nào?"

Kim Myungsoo nói xong liền sải bước đến trước mặt Park Jiyeon, ôm lấy cô đến bên ghế sofa. Anh đánh vào mông cô một cái, Park Jiyeon kêu oa oa lên:

"Kim Myungsoo, anh khi dễ phụ nữ có thai!"

"Em còn mạnh miệng à?"

Kim Myungsoo lại đánh tiếp, kỳ thật lực đạo anh dùng anh biết rõ, cô gái nhỏ này lại kêu to như vậy nghe thật đau lòng. Kim Myungsoo sao có thể không nhìn thấu tâm tư của cô chứ.

Nhưng thấy cô chảy nước mắt Kim Myungsoo lập tức buông vũ khí đầu hàng. Park Jiyeon biết chiêu này sử dụng trăm lần đều linh. Cuối cùng, Kim Myungsoo vẫn bị Park Jiyeon thuyết phục sinh hạ đứa nhỏ nhưng Kim Myungsoo cũng nói rõ với cô.

"Chỉ lần này thôi về sau không có nữa."

"Ừ ừ ân. . . . . . ."

Park Jiyeon không ngừng gật đầu đáp ứng. Trong lòng thì lại nghĩ: "Lần sau thì để lần sau nói!"

Tám tháng sau.

Trong bệnh viện Kim Myungsoo nghe tiếng kêu của Park Jiyeon, tâm đau đớn vô cùng. Cảm giác lo lắng hồi hộp này thật sự không chịu được. Lúc Park Jiyeon sinh, Kim Myungsoo ở phòng phẫu thuật khác cũng làm phẫu thuật buột ga rô ngăn sinh nở.

Anh nghĩ về sau không cần phải nghe thấy tiếng kêu đau đớn này nữa. Park Jiyeon sinh được một đôi long phượng. Con gái lấy tên là Kim Sooyeon còn con trai tên là Kim Jihoon. Một nhà năm người mỗi ngày ở bên nhau có biết bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc.

Nhiều năm về sau vào một ngày kia...

Park Jiyeon đang đứng ở trong phòng khiêu vũ, Kim Myungsoo đi tới bên cạnh nói:

"Bà xã hôm nay anh đi công việc tình cờ thấy được một bộ y phục đẹp rất hợp với em cho nên muốn mua. Em nhanh lại đây thay thử xem nào."

Kim Myungsoo nói xong liền đem gói đồ trong tay đưa cho Park Jiyeon.

"Thật vậy à? Vậy để em đi thay thử xem."

Park Jiyeon lấy đồ trong tay của anh đi thay. Chỉ thấy Kim Myungsoo ở sau lưng cô nở nụ cười phúc hắc. Sau khi thay quần áo xong, Park Jiyeon nhìn mình qua gương cảm thấy có chút khó chịu, quần áo có chút gì đó không giống lắm, lộ nhiều. Giống như là trong suốt, hạ thân cũng không che chắn hết. Park Jiyeon vừa định cởi quần áo ra thì nghe tiếng Kim Myungsoo gọi:

"Bà xã, có được không?"

Park Jiyeon kích động đáp: "Còn chưa xong."

Park Jiyeon vừa nói xong, Kim Myungsoo vén rèm đi tới:

"A ——, sao anh lại vào đây?"

Park Jiyeon lập tức cầm lấy quần áo bên cạnh che người. Tuy đã là vợ chồng già nhưng Kim Myungsoo nhìn chằm chằm thân thể cô Park Jiyeon vẫn ngượng ngùng.

Kim Myungsoo đi tới trước mặt cô lấy quần áo đang che ra, thân thể mặc bộ vũ y anh mua lộ ra trước mắt.

"Thật khá nha."

Ánh mắt như lang sói của Kim Myungsoo nhìn chằm chằm cô.

"Thật ư. Anh không thấy rất lộ liễu sao? Sao em cảm giác không giống lắm..."

Park Jiyeon cảm thấy kì quái, không rõ là cái gì.

"Nội y sexy."

Kim Myungsoo thốt ra.

"Anh nói cái gì, em nghe không rõ."

Park Jiyeon không có nghe rõ lời nói Kim Myungsoo, lập tức hỏi.

"Ah, không có gì cảm thấy quần áo này rất hợp với em."

Kim Myungsoo đã từng nhiều lần yêu cầu Park Jiyeon mặc nội y sexy cho anh xem nhưng Park Jiyeon sống chết không chịu, bất đắc dĩ anh đành sử dụng chiêu này.

Bộ y phục này là Kim Myungsoo cố ý đặt may cho Park Jiyeon. Anh đi tới phía trước nhẹ kéo cô vào lòng, ở bên lỗ tai cô thổi khí:

"Bà xã, nhìn em xinh đẹp như vậy, anh nhịn không được muốn em làm sao bây giờ?"

Nói xong còn hôn nhẹ vào tai cô, anh kéo cô áp sát vào thân thể của mình. Qua lớp quần áo mỏng manh Park Jiyeon cảm giác rất rõ ràng thân thể anh nóng rực. Hơn nữa bị anh hôn ở chỗ mẫn cảm nhất khiến cả người cô nóng lên. Bộ quần áo này quả có hiệu quả, Kim Myungsoo cúi đầu hôn lên môi của cô, sau đó đưa tay vào trong quần áo vuốt ve da thịt mềm mại của Park Jiyeon. Park Jiyeon thở gấp liên tục, cảm giác được thời cơ chín muồi, anh áp cả người Park Jiyeon vào cạnh tường có được cô.

Lúc này Park Jiyeon mới tỉnh táo lại, biết bản thân bị anh lừa, không mặc gì cả, cái cô đang mặc không phải là y phục khiêu vũ mà là nội y tình thú mà Kim Myungsoo nhiều lần muốn cô mặc. Park Jiyeon cố nhớ lại xem mình đã nhìn thấy ở đâu, chắc hẳn là lúc trên mạng vô tình nhìn thấy.

Park Jiyeon tức giận vừa thở gấp vừa đánh vào ngực của Kim Myungsoo.

"Kim Myungsoo, anh lại gạt em."

"Hự, thời điểm này không cần nói mấy lời đó bà xã à"

Kim Myungsoo vừa nói vừa vận động, rốt cuộc sau ba lần thì Park Jiyeon té xỉu ở phòng khiêu vũ.

Lúc cô tỉnh lại thì thấy mình nằm ở trên giường trong phòng ngủ, Kim Myungsoo bưng cơm chiều lên cho cô.

"Nhanh ăn cơm đi."

Park Jiyeon vừa định mở miệng nói thì thấy cơm liền lập tức ngồi dậy ăn, nhảy múa một ngày còn cộng thêm bị Kim Myungsoo áp bức cả buổi trưa nên Park Jiyeon sớm đói không còn sức rồi.

Chuyện gì cũng chờ ăn xong rồi nói, cơm nước xong cô định mở miệng hỏi thì Kim Myungsoo đã nói trước:

"Bà xã, ăn no chưa?"

"Uh, cái kia. . . . . . ."

Park Jiyeon lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Kim Myungsoo đã cởi sạch quần áo vây áp trên người cô:

"Bà xã, em đã ăn no thì chúng ta làm vận động giúp em tiêu hóa có được không?"

Kim Myungsoo cười nói, sau đó xốc chăn trên người cô lên. Park Jiyeon nhìn người mình vẫn còn mặc bộ quần áo lúc còn ở phòng khiêu vũ, cô tức giận quát:

"Anh tại sao còn không thay quần áo cho em, anh đứng lên em phải đi thay quần áo!"

Kim Myungsoo giữ chặt Park Jiyeon:

"Thay làm gì, chút nữa cũng phải cởi ra, nhưng anh thích em mặc bộ nội y sexy này, cảm giác dấu diếm mông lung rất thích, bà xã à anh thích bộ dạng em lúc mặc nó."

Nghe được lời nói của Kim Myungsoo, Park Jiyeon không khỏi tức giận quát:

"Kim Myungsoo, anh là đồ đại biến thái."

Sau âm thanh đó là một cảnh triền miên. Đêm nay nhất định là đêm tình cảm mãnh liệt. Hôm sau Park Jiyeon eo mỏi lưng đau rời giường.

"Ai ôi, cái thắt lưng của mình..."

Park Jiyeon cúi người lầm bầm nói, cô lên mạng tra xem một cuộc sống bình thường của một đôi vợ chồng một tuần hai lần, còn cô thì rõ là...Một ngày ba lần, hơn nữa có khi năm đến sáu lần, cô cảm thấy cuộc sống của vợ chồng cô không bình thường.

Cho nên Park Jiyeon quyết định đi tới hỏi thầy thuốc xem có thể điều trị không. Bỏ lại hộ vệ phía sau cô bước vào một nhà thuốc trung y, nhìn thầy thuốc Park Jiyeon khẩn trương nói:

"Thầy thuốc, tôi cùng chồng tôi cuộc sống vợ chồng không bình thường, ông xem có thể cho tôi một ít thuốc bắc để điều trị cho chồng tôi không?"

Dù sao cũng là chuyện khuê phòng nên Park Jiyeon vẫn thẹn thùng không nói rõ vấn đề. Thầy thuốc nghe xong nói với Park Jiyeon:

"Tôi cho cô vài than thuốc về sắc cho chồng cô uống, tôi đảm bảo cuộc sống vợ chồng cô sẽ tốt lên."

"Thật sao?"

Park Jiyeon cao hứng hỏi.

"Đương nhiên."

Lão thầy thuốc nói xong liền vì Park Jiyeon nắm lấy mấy thang thuốc uống.

"Cám ơn."

Park Jiyeon vui vẻ nhận thuốc từ tay thầy thuốc, hưng phấn tiêu sái đi ra ngoài. Nghĩ lại thấy vui vẻ, về sau ở trên giường không phải chịu Kim Myungsoo áp bức rồi.

Một màn này trôi qua bị Nam Woohyun nhìn thấy. Anh đi tới công ty Kim Myungsoo, đẩy cửa ra nhìn thấy Kim Myungsoo đang muốn ra ngoài, liền hỏi:

"Đi đâu sao?"

"Chị dâu cậu bỏ rơi mấy tên hộ vệ, không biết đi đâu, tôi ra ngoài tìm thử?"

Kim Myungsoo vừa nói vừa mặc áo khoác vào.

"Mình nhìn thấy chị đâu vào một cửa hàng thuốc bắc, trên tay còn cầm thuốc, chị ấy bị bệnh à? Sao bị bệnh lại không đến chỗ Hoya?"

Nam Woohyun quan tâm hỏi.

"Sinh bệnh? Không có? Cậu nói quán thuốc nào, lập tức đưa mình đi."

Đi đến trước cửa quán, Kim Myungsoo sau khi hỏi rõ sự tình, anh túm cổ áo lão thầy thuốc quát:

"Mẹ nó, mở to hai mắt ông lên xem thử lão tử không được chỗ nào?"

Một người đàn ông hận nhất là người khác nói anh ta không được, Kim Myungsoo sao có thể không tức giận chứ? Nam Woohyun ở bên cạnh biết điều không nói gì nhưng ở lại cười ha ha, cười đến chảy nước mắt.

Anh cảm thấy chị dâu của anh là người ngốc nhất trên thế giới. Ánh mắt Kim Myungsoo quét qua, Nam Woohyun vội im ngay, nhịn cười có thể bị nội thương đó...Lão thầy thuốc bên cạnh nhìn thấy Kim Myungsoo phát hỏa liền nói:

"Vợ cậu nói cuộc sống vợ chồng của cậu không hài hòa, cho nên tôi mới bốc thuốc bổ dược."

"Cái cô gái này, xem tôi về nhà thu thập em ấy như thế nào?"

Kim Myungsoo nói xong thì rời đi, lão thầy thuốc bốc cho cô thuốc bổ, ông đã sai lầm rồi.

Kim Myungsoo nói xong liền thở phì phì rời đi. Nguyên lai lão trung y cấp Park Jiyeon khai dược là thuốc bổ, đó là bởi vì lão trung y lý giải sai lầm rồi.

Theo như lời Park Jiyeon ý tứ của việc cuộc sống vợ chồng không hài hòa là vì quá mức thường xuyên. Mà lão trung y lại tưởng chồng Park Jiyeon không được cho nên làm cho vợ chồng cuộc sống không hài hòa, cho nên liền cấp Park Jiyeon mấy thang thuốc thập toàn đại bổ. Cũng bởi vì sai lầm này, làm hại Park Jiyeon lại bị một chút ép buộc.

Kim Myungsoo về đến nhà đã thấy Park Jiyeon bưng canh đem ra, cô cười nói:

"Ông xã anh về rồi à, mau tới đây uống canh đi."

Kim Myungsoo liếc thấy chén canh trên bàn, anh đương nhiên biết đây là thuốc gì, phúc hắc nhìn cô cười:

"Em thật muốn anh uống à?"

"Đương nhiên nếu không em nấu làm chi?"

Park Jiyeon cười trả lời.

"Anh uống xong em đừng hối hận."

Kim Myungsoo cười hỏi lại lần nữa.

"Tuyệt đối sẽ không hối hận."

Park Jiyeon bảo đảm, Kim Myungsoo quả nhiên bưng canh cô nấu lên uống hết.

Buổi tối lúc ở trên giường Park Jiyeon hối hận đến chết rồi. Thuốc này uống xong tại sao không giảm mà còn mạnh hơn.

Sau nhiều lần hôn mê Park Jiyeon suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.

Ngày hôm sau cô đến hỏi thầy thuốc mới hiểu chuyện đang xảy ra. Park Jiyeon tức giận đến văn phòng tìm Kim Myungsoo.

"Kim Myungsoo anh thật hỗn đản, tối qua anh biết rõ thuốc bổ mà còn uống, anh cố ý phải không?"

"Tối qua anh đã hỏi em hai lần rồi, em có muốn anh uống không, em xác định muốn anh uống cơ mà."

"Cái gì chứ...em không biết đó là thuốc bổ."

Biết mình đuối lí, Park Jiyeon nhỏ giọng đáp.

"Lại đây!"

Park Jiyeon biết mình sai liền nhanh chóng đi tới trước mặt anh, ngồi trên đùi anh. Kim Myungsoo ôm lấy eo cô nhỏ giọng cảnh cáo:

"Biết sai rồi hả?"

Park Jiyeon cúi đầu nói:

"Ừm."

"Sai chỗ nào nói anh nghe?"

Park Jiyeon lắc đầu.

"Hả?" Kim Myungsoo uy hiếp lần nữa.

"Em không nên đi gặp thầy thuốc, không nên nghi ngờ năng lực của ông xã."

Giọng Park Jiyeon đứt quãng.

"Còn có lần sau không?"

"Không có." Park Jiyeon lập tức lắc đầu khẳng định.

"Để trừng phạt em, hôm nay anh lại mua nội y sexy cho em, tối nay mặc cho anh xem."

"Đừng dùng cách đó trừng phạt được không?" Park Jiyeon nhỏ giọng thương lượng.

"Em nói xem?"

Kim Myungsoo nhíu mày hỏi lại,

"Biết rồi."

Park Jiyeon vẻ mặt ỉu xìu đáp. Cô thật sự hối hận đến xanh ruột rồi.

Tiền mất tật mang. Nhiều năm về sau, vào một ngày Park Jiyeon bật TV thì thấy Yong Junhyung.

Hiện tại, Yong Junhyung đã trở thành một vũ công nổi tiếng trên thế giới rồi. Mỗi ngày đều bận rộn tham gia vũ hội, năm nay lại trở về thành phố A.

Ngẫm lại tám năm rồi bọn họ không có gặp nhau không biết Yong Junhyung thế nào rồi. Kim Myungsoo nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn Yong Junhyung trên màn hình, có chút không vui nói:

"Bà xã, em hối hận lúc trước không đi cùng cậu ấy à."

Giọng anh có chút hờn dỗi.

"Sao hả?"

Park Jiyeon ngẩng đầu nhìn Kim Myungsoo. "Anh biết em hối hận rồi, hiện tại người ta là một vũ công nổi tiếng còn anh là thủ lĩnh hắc đạo, mỗi ngày đều chém chém giết giết, em là thục nữ chẳng phải thích vương tử chán ghét ác ma hay sao?"

Kim Myungsoo cố ý nói những lời này chỉ hi vọng Park Jiyeon có thể hét lại anh. Nghe thấy lời của Kim Myungsoo toàn dấm chua, Park Jiyeon đúng là thấy đôi lúc anh thật buồn cười, cô nảy sinh đùa giỡn: "Theo như anh nói, em thật sự có chút hối hận."

"Park Jiyeon, em chết chắc rồi." Kim Myungsoo nói xong liền nhào tới chỗ cô, vốn mình nói như vậy là để Park Jiyeon dỗ dành không nghĩ tới cô không thèm màng đến mà còn làm anh tức giận.

Yong Junhyung tới thành phố A biểu diễn, trước buổi biểu diễn một ngày, Yong Junhyung gọi điện hẹn Park Jiyeon ăn cơm.

Kim Myungsoo ra vẻ hào phóng để cô đi.

"Đi đi."

Vốn tưởng Park Jiyeon sẽ nghĩ đến cảm thụ của anh mà không đi, ai biết cô lại cao hứng nói:

"Cảm ơn ông xã, em đi rồi sẽ về sớm."

Park Jiyeon nói xong liền hôn Kim Myungsoo một cái rồi đi ra ngoài.

"Ai....Em...."

Lời còn chưa nói xong Park Jiyeon đã đi mất rồi. Kim Myungsoo hối hận vô cùng cái bộ dạng giả thanh cao của mình làm gì để cho người đi thật.

"Jiyeon, cậu vẫn giống như trước không thay đổi gì cả, vẫn trẻ trung như vậy."

"Làm sao không thay đổi chứ, đã là mẹ của ba đứa nhỏ rồi, đã già đi rồi. Cậu đã ba mươi tuổi rồi, gương mặt vẫn giống lúc hai mươi tuổi, kiểu này lừa không biết bao nhiêu thiếu nữ vô tội đây."

Park Jiyeon nói đùa.

"Nhưng vẫn không gạt được cậu."

Yong Junhyung cười đáp.

"Đó là vì mình thích người đàn ông thành thục, đúng rồi cậu đã có bạn gái chưa?"

Park Jiyeon quan tâm hỏi.

"Ân, mình gặp cậu là để đưa thiệp cưới đây."

Yong Junhyung nói xong liền lấy thiệp cưới ra đưa cho cô. Park Jiyeon vui vẻ nói: "Chúc mừng cậu, đến lúc đó mình sẽ tham gia."

"Được, lúc đó mang một nhà năm người cậu đến nhé. Đúng rồi, hôm nay gặp mình Kim Myungsoo có biết không?"

"Đương nhiên biết." Park Jiyeon lật thiệp mời ra nhìn.

"Nhưng Kim Myungsoo từ khi nào lại hào phóng cho cậu gặp mình vậy?" Yong Junhyung từng tiếp xúc với Kim Myungsoo nên biết rõ tính chiếm hữu của anh ta mạnh như thế nào.

"Đương nhiên là sử dụng phép khích tướng."

Park Jiyeon cười trả lời.

"Ha ha thì ra là như vậy." Yong Junhyung cười sau đó trầm mặc nói:

"Jiyeon, mình muốn cảm ơn cậu năm đó đã tha thứ cho mình, hôm nay đã cho mình dũng khí yêu lần nữa."

Yong Junhyung nâng chén tự đáy lòng giãi bày với Park Jiyeon.

"Không cần, phải là mình cảm ơn cậu mới đúng chứ, lúc trước đã làm nhiều điều vì mình."

Park Jiyeon nâng ly lên cạn với Yong Junhyung.

"Khuya rồi, cậu về đi. Anh ta sẽ rất lo cho cậu đó."

Bởi vì Yong Junhyung đã thấy xe của Kim Myungsoo ở ngoài kia. Theo ánh mắt của Yong Junhyung, Park Jiyeon thấy xe của Kim Myungsoo, cô cười nói:

"Đúng rồi, anh ấy sẽ rất lo, gặp lại cậu sau nhé."

Park Jiyeon đứng dậy rời đi, Yong Junhyung nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng vui mừng nghĩ:

"Mối tình đầu của tôi, lần này vĩnh biệt được rồi, vì mình đã yêu một cô gái khác."

Kim Myungsoo nhìn thấy Park Jiyeon đi ra liền lập tức khởi động xe trở lại biệt thự. Lúc Park Jiyeon rời nhà mười phút Kim Myungsoo đã đi theo, anh làm sao có thể yên tâm để vợ mình hẹn hò cùng người khác, hơn nữa là người từng yêu cô ấy. Nhìn hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, Kim Myungsoo thực sự kích động muốn giết Yong Junhyung.

Nếu không phải đã đồng ý trước với Park Jiyeon sẽ không phá hư chuyện của cô, Kim Myungsoo đã sớm xông vào rồi. Park Jiyeon về đến nhà liền nhìn thấy Kim Myungsoo đang tức giận ngồi ở phòng khách.

Kim Myungsoo lạnh giọng hỏi: "Sao về trễ như vậy?"

"A, phòng ăn nhiều người, mang thức ăn lên chậm, cho nên về trễ."

Park Jiyeon vừa cởi áo khoác vừa nói.

"Anh thấy em luyến tiếc không muốn rời thì đúng hơn."

Park Jiyeon thấy Kim Myungsoo thẹn quá hóa giận nên cười.

"Em cười gì chứ?"

Kim Myungsoo tức giận hỏi cô, anh như vậy mà cô còn cười sao?

"Em cười Kim Myungsoo thật sự ngây thơ, rõ ràng đi theo sau, biết em sao lại về trễ mà anh còn hỏi."

"Anh...anh lo lắng cho em nên mới đi theo."

Bị vạch trần, Kim Myungsoo không thể làm khác hơn là nói bừa.

"Ha ha, anh hay thật..."

Nói xong Park Jiyeon đem thiệp mừng trong tay ném tới trước mặt Kim Myungsoo. Anh cầm lấy tấm thiệp, có chút không rõ hỏi:

"Là thật à?"

"Em lừa anh thì sao, lần này anh yên tâm rồi chứ, không ăn dấm chua lung tung nữa."

"Bà xã, anh đây là sợ mất em chứ bộ. Em nói em năm nay ba mươi tuổi, anh đã ba mươi sáu rồi, em gặp đàn ông trẻ tuổi anh đương nhiên lo lắng rồi."

Kim Myungsoo hướng về phía Park Jiyeon có chút lo lắng nói.

"Làm ơn đi ông xã à, anh 36 nhưng khuôn mặt anh như người 26 đó."

Park Jiyeon ôm mặt của Kim Myungsoo nói.

"Lại nói nữa, đời này của Park Jiyeon, đời sau kiếp sau nữa chỉ yêu Kim Myungsoo mà thôi. Em sinh ra là người của Kim Myungsoo, chết là ma của Kim Myungsoo. Kim Myungsoo, em yêu anh, anh có thể yên tâm được chưa?"

"Nếu em hôn anh một cái thì anh sẽ yên tâm hơn."

Kim Myungsoo nhìn Park Jiyeon cười nói. Kim Myungsoo vừa nói xong Park Jiyeon nhắm mắt lại hôn lên môi anh, vừa định rời đi Kim Myungsoo đã ngăn cô lại, triền miên hôn.

"Bà xã, anh cũng yêu em."

Hôn xong, Kim Myungsoo thâm tình nói với cô.

"Đợi con từ nhà cha mẹ trở lại, chúng ta đi Mỹ tham dự hôn lễ của Yong Junhyung, anh thấy có được không?"

"Được, tất cả đều nghe em."

Kim Myungsoo cưng chiều nói.

"Vậy em gọi cho cha mẹ, kêu họ đưa con trở về."

Park Jiyeon xoay người muốn rời đi.

"Bà xã, anh thấy chuyện quan trọng nhất không phải là gọi điện mà làm chút vận động bồi đắp tình cảm."

Kim Myungsoo nói xong liền bế Park Jiyeon lên.

"A...vậy ngày mai sẽ gọi." Park Jiyeon ôm cổ anh, nhìn ánh mắt cưng chiều của anh Park Jiyeon cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc đơn giản là ở cùng người mình yêu.

Thời điểm Kim Jisoo 18 tuổi, Kim Myungsoo đem công ty và Ám Dạ giao cho Kim Jisoo, còn mình mang theo vợ hiền đi du lịch khắp nơi. Kim Jisoo vừa thành niên đã phải quản lí công ty còn chăm sóc cho em trai và em gái.

Những thứ này đều vì tốt cho cha mẹ, vì hạnh phúc của cha mẹ, cậu làm những thứ này đều đáng giá. Hiện tại Kim Jisoo chỉ hi vọng mình nhanh chóng cùng Kawaii sinh một đứa con trai thay thế vị trí của mình.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro