Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối qua Jiyeon uống hai chai bia, không nhiều cũng không ít, sáng hôm sau ngủ rất sâu, mãi mới lười nhác rời giường.

Kim Myungsoo ở đối diện đã nghỉ hè, nhưng anh còn có đề tài phải làm, mỗi sáng vẫn phải đến trường. Anh có đồng hồ sinh học khá chuẩn, đúng 6 giờ sáng thì tỉnh lại, thường ngày anh sẽ lập tức rời giường, nhưng sáng nay Kim Myungsoo ngây ngốc trên giường trọn vẹn 10 phút, sau đó mới rời giường rửa mặt.

Tiểu Ly vẫn không chịu cho anh sờ vào, Kim Myungsoo cũng vẫn phải tận chức tận trách xúc phân mèo, sắp đồ ăn, lại đơn giản quét dọn phòng khách một lần, Kim Myungsoo mới xách túi rác ra ngoài.

Đối diện chính là cửa lớn Park gia, đóng rất chặt chẽ.

Kim Myungsoo nhìn thoáng qua bên đó rồi đi về phía thang máy.

Đã được nghỉ hè nên sân trường đại học Z quạnh quẽ hẳn, trên bãi tập chỉ có lác đác vài sinh viên chạy bộ, trong nhà ăn càng yên tĩnh hơn. Kim Myungsoo một mình ăn sáng xong thì đi về phía khoa vật lý, trên đường chợt thấy một bóng lưng quen thuộc. Là giáo sư Kang, Kim Myungsoo vừa muốn chào hỏi, đã thấy giáo sư Kang giơ tay lên vẫy về phía bên kia đường.

Kim Myungsoo cũng nhìn sang, liền thấy Yoon Hana mặc một cái váy hoa đứng dưới gốc cây long não, cười tươi mười phần.

Kim Myungsoo nhíu mày, anh cảm thấy hơi phản cảm với cách làm này của giáo sư Kang, hoặc là chuyên tâm đi chơi cùng bạn gái, hoặc là chuyên tâm làm nghiên cứu, chứ đưa bạn gái tới chơi nơi làm việc thì không được thích hợp.

“Myungsoo!” Giáo sư Kang phát hiện ra anh.

Kim Myungsoo khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc đi qua đôi tình nhân.

Trước khi nhanh chóng đi vào tòa nhà khoa vật lý, Kim Myungsoo liếc mắt về phía sau liền thấy giáo sư Kang đang ôm eo Yoon Hana, cúi đầu hôn cô ấy.

Kim Myungsoo lập tức tăng tốc bước nhanh.

Đến văn phòng, Kim Myungsoo bật máy tính lên, trong đầu lại hiện lên một màn giáo sư Kang hôn Yoon Hana kia, tối qua ở KTV hai người cũng hôn nhau. Kim Myungsoo không khỏi nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Trong mơ cũng là phòng bao KTV đó, nhưng giáo sư Kang với Yoon Hana đều không tồn tại, Jiyeon hát xong thì đi về phía anh bên này, lại lần nữa ngồi lên trên đùi anh. Sau đó cảnh trong mơ với hiện thực lại khác nhau, Kim Myungsoo muốn đẩy Jiyeon ra, Jiyeon lại giống như lúc Yoon Hana hôn giáo sư Kang, ấn anh về chỗ tựa lưng của ghế sô pha, giơ cổ lên muốn hôn anh. Kim Myungsoo muốn từ chối, tay lại chạm phải chân của cô.

Kim Myungsoo đã không còn nhớ rõ lần mộng xuân lần trước là khi nào nữa, đa phần nhân vật nữ chính trong vài giấc mộng đó đều là nhân vật hư cấu lạ lẫm, ngoại hình không rõ, Park Jiyeon là người thật đầu tiên anh mơ thấy.

Nhất định là bởi vì trước khi ngủ anh nhìn thấy cảnh tượng không thích hợp với thiếu nhi rồi.

Kim Myungsoo lại ghi sổ lên trên đầu giáo sư Kang.

Buổi trưa ăn cơm, giáo sư Kang và Yoon Hana cùng đi gọi anh, Kim Myungsoo không muốn nhìn hai người thân mật, lấy lí do công việc bận rộn để từ chối. Nhưng anh đói bụng thật, sau khi giáo sư Kang rời đi không lâu, Kim Myungsoo cũng đi ra khỏi văn phòng, xa xa nhìn thấy giáo sư Kang và Yoon Hana đi về phía nhà ăn, anh tự động đi về phía cổng trường.

Bên ngoài trường có rất nhiều quán cơm, nhưng Kim Myungsoo chỉ quen thuộc quán mì của Jiyeon.

Anh trực tiếp đi tới quán mì.

“Giáo sư Kim tới rồi.” Sau quầy thu ngân, khuôn mặt Saeron tươi cười đón khách, cái ghế bên cạnh cô trống không.

Kim Myungsoo không hỏi gì, gọi một bát mì.

Thời điểm chờ đợi, anh kakaotalk ra, lướt một vòng bạn bè, trên trạng thái của Jiyeon vẫn dừng lại ở nồi lẩu tối hôm qua.

Có phải là lúc xuống xe bị đụng đầu quá nghiêm trọng nên bệnh rồi không?

Ngay lúc Kim Myungsoo do dự có nên quan tâm người hàng xóm một chút không, vòng kết nối hiện lên tin mới, anh tiện tay lướt một cái, là Jiyeon, chụp ba món ăn một món canh, trong đó có một bát cua hấp đặc biệt mê người. Viết caption: Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, cảm ơn bữa trưa cuối tuần của mẹ!

Kim Myungsoo nhìn con cua trong bát, cổ họng giật giật.

Ở Park gia, Jiyeon chụp ảnh xong đang muốn bắt đầu ăn, Saeron nhắn một tin tới: Giáo sư Kim tới ăn mì!

Jiyeon không hiểu gì, Kim Myungsoo một tuần kiểu gì cũng tới ăn mì hai lần, thế thì có gì hiếm lạ?

Cô trả lời: Chuyên tâm làm đi, lát nữa chị sẽ kiểm tra sổ sách!

Saeron cất điện thoại, lại nhìn bóng lưng giáo sư Kim cô đơn bên kia, không khỏi buồn bực, bà chủ và giáo sư Kim đến cùng có khả năng kia hay không đây.

.

Ngày hôm đó Kim Myungsoo liền đặt mua tám con cua, sáng thứ tư cua đến, từng con đều tươi ngon, uy phong lẫm liệt.

Kim Myungsoo muốn ăn cua, nhưng anh không biết làm, dĩ nhiên anh có thể lên mạng tìm kiếm cách nấu nhưng giáo sư Kim không dính khói lửa trần gian có một bí mật nhỏ, đó là anh dám ăn cua chín nhưng không dám động vào cua sống.

Ngồi ở phòng khách, Kim Myungsoo thỉnh thoảng lại nhìn thời gian, đúng 11 giờ 30, anh nhắn tin cho Jiyeon: Tôi muốn gọi một phần mì thịt bò.

Jiyeon đang ở quán mì, sau khi nhìn thấy tin nhắn thì im lặng: Quán nhỏ không có dịch vụ giao hàng tận cửa, giáo sư Kim có thể gọi món ăn ở các nhà hàng khác.

Kim Myungsoo mím môi: Tôi mua cua, ăn cùng không?

Park Jiyeon giật mình, đây là ý gì, tại sao người máy đột nhiên lại muốn mời cô cùng ăn cua chứ?

Jiyeon quả thật thích ăn cua, nhưng lời mời khách của người máy này quá quỷ dị, cô nhịn không được tìm tòi nghiên cứu: Không có công không thể hưởng lộc, vì sao lại mời tôi?

Kim Myungsoo rất thẳng thắn, dù sao sau khi cô tới cũng sẽ phát hiện ra sự thật này: Tôi không biết nấu.

Jiyeon:…

Người máy quả nhiên là người máy!

Tài nấu nướng của Jiyeon cũng bình thường, nhưng hấp cua thì cô vẫn biết, trực tiếp gửi một đoạn giọng nói qua, chỉ đạo Kim Myungsoo hấp cua như thế nào.

Kim Myungsoo kiên nhẫn nghe xong cô hướng dẫn, dừng một lúc, nhắn tin qua: Tôi đã thử, hấp không ngon.

Nếu như người khác nói như vậy chắc chắn Jiyeon sẽ không tin, nhưng giáo sư vật lý không biết hấp cua, hình như lại khá bình thường. Thật là, tại sao cô lại giống như bảo mẫu của Kim Myungsoo vậy chứ? Dù sao cũng phải tìm lợi mới được?

Jiyeon rất nhanh đã nghĩ ra điều kiện: Đêm nay để Tiểu Ly qua đêm ở nhà tôi thì tôi sẽ giúp anh hấp.

Kim Myungsoo quét mắt nhìn con mèo đang canh giữ ở phòng bếp bên cạnh hộp cua, không hề do dự mà đồng ý.

Jiyeon cười: Còn muốn ăn mì không?

Kim Myungsoo trực tiếp gửi một hồng bao tương đương giá bán bát mì qua cho cô.

Jiyeon nhận lấy, lại nhắc nhở anh: Phí giao hàng 40 đồng.

Nếu không thu ít tiền, người máy sẽ coi cô như người đưa hàng luôn.

Kim Myungsoo lại nhắn tới một hồng bao nữa.

Trên đường về nhà, Jiyeon dùng hồng bao 40 đồng mua hai cây kem vị dâu.

Chuông cửa vang lên, Kim Myungsoo tới mở cửa, liền thấy Jiyeon một tay xách túi thức ăn, một tay đang cầm kem ăn, màu kem dâu hồng hồng, môi cô càng đỏ hơn, đỏ đến mê hoặc.

Cảnh trong mơ lại hiện lên, Kim Myungsoo nhanh chóng rời tầm mắt.

“Cái này cho anh.” Jiyeon đưa túi mì và cây kem khác cho anh.

Kim Myungsoo im lặng nhận lấy.

Đã giữa trưa, Jiyeon nhanh chóng chuẩn bị hấp cua, vừa đi về phía phòng bếp vừa nhắc nhở Kim Myungsoo: “Anh ăn mì trước đi, tôi đi hấp cua, mất khoảng hai mươi phút.”

Kim Myungsoo nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, ừ một tiếng.

Jiyeo  đi vào phòng bếp, trước tiên phải sờ lông mèo mấy phút, giữa mèo với người cũng khá có duyên, mèo nhỏ không thích chủ nhân của mình, lại rất hưởng thụ được Jiyeon xoa nắn. Kim Myungsoo ngồi trên ghế sô pha, vừa bóc kem ra đã nghe thấy tiếng mèo kêu nho nhỏ, anh tùy ý nhìn về phòng bếp, vừa lúc trông thấy một màn Park Jiyeon cúi xuống hôn lên đầu Tiểu Ly.

Đồ con mèo phản bội!

Kim Myungsoo lại chú tâm ăn kem, kem vị dâu rất ngọt.

Jiyeon xử lý cua xong thì thả vào nồi hấp khoảng mười lăm phút là được, cô rửa tay rồi ôm Tiểu Ly đi ra phòng khách. Kim Myungsoo đã ăn kem xong, mì ăn được một nửa, còn lại ném vào thùng rác, bàn trà lại trở nên sạch sẽ. Jiyeon biết anh không biết nói chuyện phiếm, cô cũng không biết nói gì, đành ngồi xuống một bên sô pha, mở TV lên, chọn một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây để xem.

Kim Myungsoo không thích xem phim tình yêu như này: “Có thể đổi cái khác không?”

Jiyeon nhíu mày: “Anh muốn xem cái gì?”

Kim Myungsoo cầm điều khiển lên, ấn nút chuyển kênh, đổi rồi lại đổi, cuối cùng chọn được một chuyên mục phổ cập khoa học.

Cái này dù sao cũng là nhà anh ta, Jiyeon hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn.

Kim Myungsoo hết sức chuyên chú xem tiết mục phổ cập khoa học, Jiyeon thì chụp ảnh Tiểu Ly, qua mười lăm phút, đồng hồ báo thức kêu vang, Jiyeon vui vẻ đi vào phòng bếp. Tất cả có tám con cua, cô xếp ba con cua vào đĩa, sau đó bưng ra ngoài: “Tôi về nhà ăn, buổi tối tôi tới đón Tiểu Ly sẽ trả lại đĩa cho anh.”

Cô muốn vừa ăn cua vừa xem phim mình thích, ăn cùng Kim Myungsoo, cảm giác hưởng thụ sẽ giảm mất 80%.

Kim Myungsoo nhìn cô đi tới cửa, hơi cảm thấy chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nghĩ ra là gì.

Cũng may đã được ăn cua, anh ăn một hơi hết năm con.

Ăn cua xong, Kim Myungsoo gói kỹ túi rác, đặt tới trước cửa, bởi vì chiều nay anh không ra ngoài nữa, liền nhắn tin cho Jiyeon: Lúc xuống lầu giúp tôi mang rác xuống.

Jiyeon: Phí dịch vụ 30 đồng.

Kim Myungsoo đành phải nhắn một hồng bao cho cô.

Giải quyết xong nữ hàng xóm tham tài, Kim Myungsoo đi ngủ trưa, ngủ được một nửa thì nhận được điện thoại của bà nội Kim.

Kim Myungsoo còn chưa tỉnh hẳn, trước tiên bị bà nội 75 tuổi mắng một trận, bà mắng cháu trai về nước cũng không thèm về nhà thăm bà cụ. Cuối cùng Kim Myungsoo cũng tỉnh hẳn, đành giải thích đơn giản: “Cháu bận việc quá nên quên.”

Bà nội Kim: “Cháu bận bịu nhưng bà thong thả, bà đã mua vé tàu cao tốc thứ bảy này, bà qua đó tìm cháu!”

Kim Myungsoo có chút lo lắng: “Bà đi tàu cao tốc ạ?”

Bà nội Kim hừ hừ: “Kiwoo đã nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Z, nó muốn tới đó chơi nên cùng đi.”

Jang Kiwoo là em họ của Kim Myungsoo quan hệ không phải quá thân thiết, nhưng hai nhà ở gần nhau, bà nội Kim cực kỳ thân thiết với Jang gia.

Kim Myungsoo hỏi ông nội có tới không.

Bà nội: “Ông ấy không thèm nhớ cháu!”

Kim Myungsoo:…

Thứ bảy, Kim Myungsoo đúng giờ tới nhà ga tàu cao tốc đón bà và người em họ không quá thân thiết.

Bà nội Kim thích khiêu vũ ở quảng trường, nên có thân thể khỏe mạnh, nhìn còn trẻ hơn tuổi thật. Jang Kiwoo 19 tuổi, cao gầy, tươi trẻ như ánh nắng, thi đỗ khoa phần mềm của đại học Z. Dựa theo sắp xếp của bà nội Kim, bà và Kiwoo muốn ở lại chỗ của Kim Myungsoo chí ít phải một tuần, sau này Kiwoo vào đại học Z học, Kim Myungsoo cũng phải quan tâm tới cậu em họ này nhiều hơn.

Bà cụ huyên thuyên mãi, Kim Myungsoo tạm thời ngầm đồng ý.

Ba người ngồi xe về tiểu khu Hương Chương, vừa xuống xe, đúng lúc gặp Jiyeon và mẹ Park đi mua đồ ăn về.

Mẹ Park có chút ấn tượng với bà nội Kim, kinh hỉ nói: “Là dì sao? Cháu là Lee Jiah ở đối diện nhà dì đây.” Mẹ Park trước đây mang họ Lee.

Bà nội Kim đương nhiên nhớ rõ mẹ Park, trước kia bà từng tới Seoul làm khách, không thể trò chuyện với con dâu làm giáo sư hóa học của mình, may mắn có hàng xóm là mẹ Park thích nói thích cười, bà nội Kim thích nhất là tán gẫu với mẹ Park, đôi khi lại thấy tiếc nuối tại sao con trai bà không cưới người như mẹ Park đây.

Vứt xuống cháu trai, bà nội Kim cấp tốc bắt chuyện với mẹ Park.

Mẹ Park giới thiệu con gái với bà cụ: “Đây là Jiyeon ạ.”

Bà nội Kim đã sớm nhìn thấy Jiyeon, nhưng bà không nghĩ tới đứa bé nhỏ nhắn năm đó đã lớn tới như vậy, còn rất xinh đẹp!

“Cháu chào bà.” Jiyeon ngọt ngào chào.

Bà nội Kim vui vẻ khen Jiyeon một trận, sau đó giống như tất cả các bà cụ khác đều tò mò nghe ngóng tình hình của Jiyeon, thí dụ như tốt nghiệp đại học chưa, bây giờ làm việc gì, có bạn trai chưa.

Mẹ Park giải đáp từng cái một: “Đã sớm tốt nghiệp rồi ạ, chỉ là thành tích của Yeonie nhà cháu không tốt, không có tiền đồ như Myungsoo, sau khi tốt nghiệp chỉ có thể mở một quán mì ở bên ngoài đại học Z, làm ăn qua loa thôi, có thể nuôi sống chính mình là được rồi… Con bé này không có bản lĩnh, ngược lại ánh mắt lại khá cao, đi xem mặt mấy lần rồi vẫn không nguyện ý, lần trước có một vị luật sư cháu nhìn rất tốt…”

Tóm lại, từ cửa tiểu khu đi tới trước thang máy, mẹ Park và bà nội Kim giống y như mẹ chồng nàng dâu, dễ dàng nói chuyện thân mật.

Làm đối tượng bị mẹ ruột ghét bỏ, tâm tình Jiyeon khá tệ, cố ý đi ở sau mẹ.

“Chị Jiyeon, năm nay em đã thi đậu đại học Z.” Jang Kiwoo chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên người Park Jiyeon, sờ mũi nói.

Lại là một người trình độ cao a!

Park Jiyeon chân tình bội phục, ánh mắt nhìn Jang Kiwoo cũng khác hẳn.

Được một đại mỹ nữ thưởng thức, trong lòng Kiwoo mừng thầm, lấy điện thoại ra muốn kết bạn kakaotalk với Jiyeon, giống như cực quen thuộc: “Chờ em khai giảng, mỗi ngày em sẽ tới quán mì của chị, lúc ấy chị đừng làm như không biết em nha.”

Miệng tiểu soái ca đủ ngọt, Jiyeon cười kết bạn với cậu ta.

Kim Myungsoo đứng ngay sau hai người, tận mắt nhìn thấy cậu em họ xa cách của mình nhiệt tình với Jiyeon, anh mấp máy môi.

Đã tới trước cửa hai nhà, mẹ Park và Jiyeon cười nói tạm biệt.

Kỳ thật Park Jiyeon lớn lên rất giống mẹ, tính cách cũng thích nói cười, đều là kiểu dễ được trưởng bối yêu thích.

Bà nội Kim cười híp mắt nhìn Jiyeon mấy lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro