Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Myungsoo bắt đầu mỗi ngày đều giúp Jiyeon vứt rác xuống dưới lầu, cũng bắt đầu mỗi ngày buổi tối đều đến tiệm mỳ đợi đưa Jiyeon về nhà.

Bất quá thẳng đến khi đại học Z khai giảng, anh cũng không thể mỗi ngày đều tới, một tháng nỗ lực Myungsoo chỉ đạt được một thành quả duy nhất, chính là sinh viên khoa vật lý đều biết giáo sư Kim trẻ tuổi đang theo đuổi bà chủ tiệm mỳ.

Tân sinh viên đến báo danh, bà nội Kim trước tiên điện thoại cho Kim Myungsoo, bảo anh đến ga tàu cao tốc đón Jang Kiwoo.

Jang Kiwoo kéo hai cái rương hành lý, hai anh em quan hệ không quá thân thiết đi ra ga tàu cao tốc, cùng đón taxi.

Lên xe Kiwoo thở hổn hển mấy hơi, nghỉ ngơi đủ rồi, cậu dựa lưng ghế hỏi thăm anh họ: “Anh đang theo đuổi chị Jiyeon sao?”

Kim Myungsoo nhấp môi.

Kiwoo coi như đã hiểu, vỗ vỗ bả vai anh họ, như anh em tốt nói: “Xem biểu hiện của anh với em, em sẽ nói cho anh cách thức theo đuổi.”

Đối với sự hỗ trợ của người khác Kim Myungsoo không có hứng thú.

Jang Kiwoo lải nhải: “Nam sinh theo đuổi nữ sinh là có kịch bản, nam nhân theo đuổi nữ nhân là một kịch bản khác, thông thường nam nhân cao- phú- soái theo đuổi dễ dàng nhất, anh có chiều cao, có nhan sắc, kỳ thật cũng có tiền, nhưng anh lại không biểu hiện ra ngoài, chị Jiyeon khẳng định không biết đúng không? Anh xem anh, ra cửa còn phải bắt xe, không biết có bao nhiêu mất mặt, quay đầu lại đi mua một chiếc đi, ngày thường có rảnh còn có thể đưa chị Jiyeon đi du lịch, thật tốt.”

Thật ra là anh họ có xe, cậu ngẫu nhiên có thể mượn xe đi, nghỉ hè sẽ đi thi bằng lái.

Kim Myungsoo không có nhu cầu đối với xe, nhưng, anh nhớ lần trước xem mặt cùng Jiyeon, trở về ngồi cùng xe của cô, xe Jiyeon đi là BMW, Kim Myungsoo cũng không nghiên cứu quá, anh không hiểu rõ ô tô.

Buổi tối anh vẫn như cũ đi tiệm mỳ sợi.

Jiyeon cùng nhân viên tiệm mỳ đều thành thói quen, đối với Jiyeon mà nói, Kim Myungsoo hơn luật sư Oh một ưu điểm, đó chính là Kim Myungsoo chỉ đưa cô về nhà, sẽ không có ý đi đến gần cô, Jiyeon hoàn toàn có thể xem anh như không tồn tại.

“Tôi định mua xe.” Tối nay Kim Myungsoo lại chủ động mở miệng.

Jiyeon nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

“Xe của cô bao nhiêu tiền?” Nếu là do chính sức mình mua, Kim Myungsoo quyết định mua một chiếc so với BMW của Jiyeon cao hơn một chút.

Jiyeon tò mò nhìn anh một cái: “Anh cũng muốn mua BMW?”

Kim Myungsoo gật gật đầu.

Jiyeon cho rằng anh muốn tham khảo, liền nói ra giá của chiếc xe.

Xe là lúc cô mở tiệm mỳ được hai năm thì chính mình mua, xe BMW xem như tương đối phù hợp, thật ra ba cô muốn mua cho cô cái tốt hơn, nhưng Jiyeon không muốn cứ dựa vào cha mẹ, vì ba cô đã trợ giúp cô vốn để mở tiệm mỳ sợi rồi.

Kim Myungsoo ghi nhớ, về nhà, anh tra tư liệu xe BMW, nhìn trúng một cái màu đen, giá cả so với xe Jiyeon hơn 20 vạn, cũng ở gần nơi ở của anh, nhưng Kim Myungsoo không có kinh nghiệm mua xe, không thể nào tự đi mua, đi ra gõ cửa nhà đối diện.

Jiyeon vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp sấy tóc, biết là Kim Myungsoo, cô dùng khăn lông quấn tóc lên đi ra, đứng ở cửa hỏi anh: “Làm cái gì?”

Trên người cô là váy ngủ, nhưng váy ngủ khá bảo thủ, cảnh xuân chỗ nào nên chắn đều chắn, chỉ lộ ra một ảnh tuyết trắng ở cổ cùng hai vai, váy ngủ chỉ đến đầu gối, phía dưới là một đôi chân trắng nõn tinh tế. Cô đeo đôi dép hồng nhạt, càng tôn lên hai chân nhỏ nhắn đáng yêu, hai bên ngón chân cái cư nhiên cũng là sơn màu hồng.

Kim Myungsoo không tự chủ được mà nhìn cô từ đầu đến chân.

Anh thậm chí còn chẳng muốn che giấu ánh mắt.

Jiyeon vẫn luôn không để ý lắm về anh ta, nhưng biểu hiện của Kim Myungsoo lúc này, bỗng nhiên ý thức được, anh ta cũng là đàn ông, Jiyeon có chút không được tự nhiên, dứt khoát gỡ khăn lông trên đầu xuống, một bên lung tung lau tóc một bên giục: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Có giọt nước văng tới, bắn lên mặt Kim Myungsoo, Kim Myungsoo lui ra sau một bước, nhìn cô đang cúi xuống hỏi: “Cuối tuần cô có rảnh không? Muốn nhờ cô đi mua xe cùng tôi.”

Jiyeon khó hiểu ngẩng đầu: “Vì cái gì tôi phải giúp anh?”

Kim Myungsoo ánh mắt thẳng thắn thành khẩn: “Ngoài cô ra, tôi chỉ có giáo sư Kang là bạn bè, nhưng anh ta không có xe, không có kinh nghiệm mua xe.”

Jiyeon: ….

Lời này sao nghe có vẻ đáng thương như vậy?

Bất quá mua xe đúng là không phải một tay đưa tiền một tay lấy xe đơn giản như vậy, muốn mặc cả còn muốn tranh thủ các loại ưu đãi, lúc Jiyeon mua xe, ba còn mang cô chạy qua vài cửa hàng đấy. Jiyeon cảm thấy chính mình cũng không rành lắm, nhưng so với Kim Myungsoo thì vẫn hơn đi.

Đổi thành người khác theo đuổi cô, Jiyeon khẳng định lười nói chuyện, nhưng trong lòng cô biết rõ, Kim Myungsoo lúc này không khác bạn bè xin giúp đỡ là bao.

“Giúp anh thì có thể, nhưng chỉ là hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, anh đừng hiểu lầm." Jiyeon ngữ khí không tốt nói.

Kim Myungsoo nghi hoặc: “ Hiểu lầm cái gì?”

Jiyeon: “ Không có gì.”

Cô lùi về sau, đóng cửa lại.

Jiyeon còn nhớ lúc mua xe BMW có tài khoản kakaotalk của người bán hàng, trước tiên nói trước mấy câu, thứ bảy Jiyeon liền đón Kim Myungsoo ra cửa.

Kim Myungsoo ngồi ở ghế phụ, ánh mắt thoáng thấy Jiyeon mặc chiếc váy đỏ, hôm nay cô có trang điểm, một thân váy đỏ, trang điểm cũng đậm hơn so với ngày thường. Kim Myungsoo không hiểu là vì cái gì, sau đó, đến cửa hàng 4S, Jiyeon với người đàn ông mặc tây trang nói nói cười cười, hình như là bằng hữu, Kim Myungsoo trong ngực liền không thoải mái.

Tổng số lần Jiyeon cười với anh một tuần qua còn không bằng số lần cô cười với người đàn ông kia trong một buổi sáng.

Có Jiyeon là khách quen giới thiệu, người đàn ông bán xe nói cho Kim Myungsoo giá cả rất hợp lý lại có thêm nhiều ưu đãi, cơ hồ là đã chiếu cố tốt nhất có thể.

Jiyeon rất động tâm, nhưng Kim Myungsoo mới là người mua xe.

“Anh cảm thấy thế nào?” Người đàn ông bán xe đi ra ngoài, cho bọn họ không gian thương lượng.

Kim Myungsoo nhìn xe trưng bày cùng người đàn ông đứng cách không xa, không nói chuyện.

Trầm mặc như vậy chẳng khác nào không hài lòng, Jiyeon tôn trọng quyết định của Kim Myungsoo, thấp giọng nói: “Nếu anh không thích, chúng ta có thể đổi cửa hàng khác”.

Kim Myungsoo lập tức đồng ý.

Jiyeon đành phải cùng người đàn ông kia khách sáo một phen, sau đó cùng Kim Myungsoo đi ra ngoài.

Trên đường, Jiyeon một bên lái xe một bên hỏi Kim Myungsoo: "Điều kiện của bọn họ, anh cảm thấy chỗ nào không tốt?”

Kim Myungsoo mắt nhìn phía trước: “Dựa vào anh ta nói, anh ta hạ giá đến mức thấp nhất, vô duyên vô cớ, vì cái gì anh ta không nghĩ kiếm thêm nhiều tiền lương? Tôi hoài nghi anh ta có ý đồ với cô.”

Jiyeon bị phỏng đoán của anh làm sợ ngây người!

Cô tận lực không muốn để ý đến lời giải thích của vị giáo sư vật lý này.

Kim Myungsoo ngược lại có chứng cứ chứng minh rõ ràng: “Từ lúc gặp, anh ta nhìn ngực cô ba lần, nhìn chân năm lần, còn số lần nhìn mặt không thể đếm.”

Mặt Jiyeon đỏ bừng!

Chuyện nhìn ngực cô, anh ta như thế nào không nuốt vào mà lại nói ra?

Trong xe tràn ngập cảm giác xấu hổ, cô nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nói cái gì.

Xấu hổ qua đi, Jiyeon đột nhiên nhận thấy, Kim Myungsoo cư nhiên ăn dấm chua của người đàn ông đó!

Người máy cũng biết ghen tị?

Nghĩ đến lúc cô cùng người đàn ông đó nói chuyện phiếm, Kim Myungsoo giống như người máy bảo vệ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh ta, cũng đem mỗi lần anh ta “phi lễ” ghi vào hồ sơ, Jiyeon cầm lòng không được nhếch khóe môi. Không thể không nói có đôi khi Kim Myungsoo làm cô giận, nhưng ngẫu nhiên, hành vi nào đó của anh ta cũng khiến người ta cảm thấy ngốc đến đáng yêu.

Jiyeon quyết định không so đo cùng anh ta.

Tới cửa hàng thứ hai, Jiyeon thông minh tìm nhân viên nữ bán hàng

Nhân viên nữ bán hàng rất giỏi giang, nhưng Jiyeon cũng không vừa, trải qua hơn hai giờ cò kè mặc cả, Jiyeon rốt cuộc tranh thủ so với cửa hàng đầu tiên chỉ thiếu một chút điều kiện.

Thời điểm có hai người, Jiyeon nói với Kim Myungsoo: “ Nếu như ở của hàng trước, anh sẽ được giảm ba nghìn.”

Kim Myungsoo không cần, anh cảm thấy nữ nhân viên ở đây rất chuyên nghiệp: “Ở đây đi.”

Jiyeon chớp chớp mắt, cố ý đùa anh: “Tôi thấy Lee tiểu thư rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, giáo sư Kim thà rằng dùng nhiều thêm ba nghìn cũng muốn mua ở đây, không phải sẽ có ý đồ khác đi?”

Kim Myungsoo không dự đoán được cô sẽ dự đoán như vậy, thấy Jiyeon cười đến ái muội, anh nhíu nhíu mày: “Cô ấy không xinh bằng cô, dáng người cũng không đẹp như cô, tôi đang theo đuổi cô, vì cái gì phải có ý đồ với cô ấy?”

Jiyeon lại một lần nữa không còn lời nào để nói!

Hơn nữa, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Kim Myungsoo, mặt cô cư nhiên lại bắt đầu nóng lên.

Cô quay mặt đi, cầm ly nước trên bàn uống, định phản bác lại cái gì để giảm bớt không khí, lại sợ Kim Myungsoo nói ra những lời kinh người.

“Nếu anh đồng ý vậy kí hợp đồng đi.” Bỏ ly nước xuống bàn, Jiyeon hướng nữ nhân viên vẫy vẫy tay.

Hôm nay chỉ là ký hợp đồng và đặt tiền cọc, xe một tháng sau mới có thể lấy.

Đi ra khỏi cửa hàng, đã qua 12 giờ.

Jiyeon đói bụng, vừa lúc bên cạnh có một quán lẩu rất có danh tiếng, Jiyeon hỏi Kim Myungsoo: “Ăn lẩu chứ?”

Kim Myungsoo cũng đói bụng, đồng ý.

Quán lẩu làm ăn rất tốt, Jiyeon đi vào còn phải đợi nửa giờ, cũng may quán lẩu có bày sô pha, còn tặng kèm hạt dưa với nước trà.

Jiyeon không hề có hình tượng mà dựa trên sô pha, ôm đĩa hạt dưa một bên cắn một bên oán giận: “Mệt mỏi suốt buổi sáng, rất đói a.”

Kim Myungsoo quét mắt nhìn bụng nhỏ của cô, sau đó đứng lên.

Jiyeon tưởng anh muốn đi toilet, tiếp tục tự mình ăn hạt dưa..

Hạt dưa rất nhanh đã hết, Jiyeon cúi đầu chơi di động, không biết qua bao lâu, bàn kính trước mặt đột nhiên có người đặt một phần KFC, cùng lúc đó, Kim Myungsoo ngồi xuống cạnh cô.

“Ăn trước đi.” Kim Myungsoo nhìn cô nói.

Một cái chớp mắt kia, mặt anh cùng ngày thường không có gì khác, đẹp trai lại mang theo vài phần ngốc nghếch, nhưng Jiyeon ngửi được mùi cánh gà nướng mê người.

Kim Myungsoo tổng cộng mua 4 cánh gà, Jiyeon chia cho anh 2 cái, mình 2 cái, ăn xong vẫn chưa thỏa mãn.

Cô vừa nhìn cánh gà của Kim Myungsoo, Kim Myungsoo liền đem 2 cánh gà còn nguyên đẩy đến trước mặt cô.

Jiyeon cười ngượng ngùng: “ Anh không đói sao?”

Kim Myungsoo: “Vẫn tốt.”

Jiyeon liền không khách khí cùng anh, cầm lên một cánh gà ăn.

Cô ăn vui vẻ, Kim Myungsoo nhìn ngón tay cùng môi hồng hồng của cô, không cảm thấy đói, chỉ là có điểm khát.

Lúc ăn lẩu, Kim Myungsoo chú ý tới trong quán có rất nhiều đôi tình nhân.

Anh nhìn Jiyeon mặc váy đỏ đối diện, nhịn không được hỏi:

“Chúng ta hiện tại, xem như là hẹn hò sao?”

Cô chủ động mời hắn cùng ăn cơm.

Jiyeon vừa đem một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nghe được Kim Myungsoo nói, cô suýt nữa thì sặc, nhanh nuốt thịt bò, cô trừng mắt nhìn Kim Myungsoo: “Không phải hẹn hò, là tôi giúp anh một buổi sáng, anh mời cơm cảm ơn!”

Kim Myungsoo chỉ nghe được hai chữ “mời cơm”.

Cô rốt cuộc cũng đồng ý để anh trả tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro