Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng tốt ném cho chó ăn!

Nhìn mã trả tiền trên điện thoại Kim Myungsoo, trong đầu Park Jiyeon tự động nhảy ra câu nói này.

Hàng xóm sống đối diện tới quán của mình ăn, Jiyeon cảm thấy bữa đầu tiên cô mời khách là chuyện rất bình thường, cô bảo Kim Myungsoo giúp cô quảng cáo một chút chỉ thuần túy là lời khách khí, ai thật sự trông cậy anh ta giúp đỡ? Không nghĩ tới tên này thế mà nghiêm trang nói anh bề bộn nhiều việc, thà rằng tính tiền!

Giáo sư Kang cùng Saeron đã đi toilet trở lại ở bên cạnh nhìn, Jiyeon nhanh chóng nhặt lên mặt mũi bị Kim Myungsoo vất xuống đất, cầm lấy máy quét mã, mặt không thay đổi thu tiền.

Cô nhớ kỹ! Sau này cô cùng Kim Myungsoo sẽ hoàn toàn là người xa lạ, cô mà coi anh ta là hàng xóm thì cô không phải họ Park!

Trả tiền xong, Kim Myungsoo lui qua một bên.

Trong lòng giáo sư Kang nhảy các loại tính toán, nhìn mặt Park Jiyeon rõ ràng là tức giận, lần đầu tiên anh ta lấy hết dũng khí hỏi: “Cô biết giáo sư Kim?”

Park Jiyeon nghiêm mặt: “Không biết, vừa rồi nhận lầm người.”

Lời này nói không bé, Kim Myungsoo ngoài ý muốn nhìn về phía cô.

Park Jiyeon một mực thu tiền của giáo sư Kang.

Kim Myungsoo nhìn ra cô hàng xóm tức giận, nhưng anh không hiểu vì sao cô lại thế, tự nghĩ chính mình không có làm gì sai, giáo sư Kang vừa thanh toán xong, Kim Myungsoo dẫn đầu đi ra ngoài.

Ra khỏi quán mì, giáo sư Kang bước hai ba bước đuổi kịp anh: “Myungsoo, cậu biết Park tiểu thư?”

Kim Myungsoo gật đầu.

Giáo sư Kang  kích động: “Quen thế nào?”

Lúc này là đèn đỏ, Kim Myungsoo dừng lại bên lề đường, thuận miệng giải thích: “Chúng tôi là hàng xóm.”

Hàng xóm!

Giáo sư Kang lập tức nghĩ tới cảnh tượng Kim Myungsoo và Park Jiyeon mỗi ngày sẽ chạm mặt, vậy sau này anh ta đi tìm Kim Myungsoo, há chẳng phải có thêm cơ hội gặp mặt Park Jiyeon sao? Anh ta không dám bắt chuyện với Jiyeon, chủ yếu là không khí ở quán mì không đúng, nếu như có thể gặp mặt ở chỗ khác, có lẽ từ từ sẽ quen thuộc!

Đợi một chút, hình như có chỗ nào không đúng.

Qua hết đường cái, giáo sư Kang nhớ lại, kỳ quái hỏi: “Cậu có khúc mắc với Park tiểu thư ư? Cô ấy mời cậu bữa cơm mà cậu không đồng ý, cô ấy đã tức giận.” Theo quan sát của giáo sư Kanh, Park Jiyeon là cô gái có tính tình vô cùng tốt, đột nhiên tức giận, khiến cho người ta sợ hãi, lại khiến cho người ta cảm thấy cô càng đáng yêu.

Kim Myungsoo nhìn từng tòa nhà trong đại học Z, vừa đi vừa đáp: “Chưa từng có, nhưng cô ấy mời khách đổi lại tôi phải giúp đỡ, tôi không có thời gian.”

Cho nên, cô tức giận vì anh từ chối giúp đỡ? Thật đúng là cô gái hẹp hòi.

Kim Myungsoo lắc đầu.

Giáo sư Kang lại nhìn thấy một tia sáng rực rỡ, lần sau anh ta mang thêm mấy đồng nghiệp tới quán mì, Park tiểu thư sẽ vui vẻ chứ?

~

Jiyeon không có chút nào vui vẻ, sau khi bị Kim Myungsoo quét hết mặt mũi, cô nhanh chóng phát hiện dì cả của mình tới, càng phiền là, luật sư Oh kia còn ỷ lại trong quán không đi, một tư thế muốn chờ cô tan làm.

Jiyeon đau lưng, không muốn lề mề, hơn 8 giờ đã thay quần áo chuẩn bị rời đi.

“Thời gian còn sớm, đi xem phim đi?” luật sư Oh cười hỏi.

Jiyeon lắc đầu: “Tôi mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ.”

Luật sư Oh lập tức nói: “Tôi lái xe đưa em về.”

Jiyeon vẫn từ chối: “Tôi ở gần đây, mười lăm phút là tới, không cần đâu.”

Luật sư Oh kiên nhẫn không từ bỏ: “Mới vừa ăn xong, vậy thuận tiện tôi đi cùng em.”

Anh ta cố chấp, Jiyeon lười nói nhảm thêm nữa, ngầm đồng ý.

Đêm giữa hè, Jiyeon mặt đồ mát mẻ, một chiếc váy hở vai trên đầu gối, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn. Hai người đi tới chỗ nào, người đi đường đều sẽ quay đầu nhìn Jiyeon thêm mấy lần, luật sư Oh coi như là bạn trai tạm thời, cảm nhận được thưởng thức của người khác với Jiyeon, tâm tình anh ta cũng không tệ.

Luật sư Oh năm nay ba mươi mốt, là độ tuổi hoàng kim của đàn ông, luật sư Oh từng yêu đương tự do, cũng có nhiều lần đi xem mắt, nhưng ở nơi này hai năm, luật sư Oh bỗng nhiên muốn tìm một người ổn định lại. Công việc ở quán mì của Jiyeon khiến anh ta không hài lòng, nhưng cô gái này trẻ tuổi xinh đẹp, luật sư Oh không thể vội vàng buông tay.

Coi như cuối cùng không thể hẹn hò, anh ta cũng không mất mát gì, chỉ là tốn chút thời gian công sức.

“Cách gần như vậy, không trách được em mở quán ở đối diện đại học Z.”

Đi vào tầng dưới nhà Jiyeon, luật sư Oh cười nói.

Bụng Jiyeon không quá thoải mái, cười qua loa: “Cám ơn anh tiễn tôi về nhà, tôi đi lên trước, anh cũng về sớm đi.”

Luật sư Oh gật đầu, đứng tại chỗ nhìn cô đi lên.

Jiyeon không hề nhìn lại phía sau.

Thật ra dáng dấp của luật sư Oh không tệ, ăn nói cũng hài hước, nhưng Park Jiyeon chính là không có cảm giác, không phải do phong cách của luật sư Oh có vấn đề.

Jiyeon ôm bụng lên lầu, vừa ngã xuống giường liền nhận được tin nhắn từ luật sư Oh: Tối nay ăn mì rất ngon, tôi thu hồi cách nhìn lần trước với việc em mở quán mì, nếu như em không ngại, sau này tôi sẽ là khách quen.

Jiyeon: Cảm ơn, đại luật sư đến ăn mì tôi đương nhiên hoan nghênh, hẹn hò xem phim thì không thể, tạm thời tôi không có hứng thú.

Luật sư Oh: Không sao, tôi sẽ chờ.

Park Jiyeon không trả lời lại.

Jiyeon đi tắm một cái, đi ra nhận được điện thoại của mẹ cô, hỏi thăm cô tình hình ra mắt có tiến triển không, Jiyeon oán trách một hồi, lại làm nũng nói đau bụng. Mẹ Park cũng chỉ có một cô con gái bảo bối này, vừa nghe nói con gái không thoải mái, lập tức hứa sáng mai sẽ đến làm bữa sáng cho con.

Sáng hôm sau, Jiyeon còn chưa tỉnh ngủ, mẹ Park đã mang theo mấy món ăn lấy lòng tới.

“Yeonie, mẹ nhìn thấy Kim gia đã đổi khóa cửa, có chuyện gì vậy?”

Jiyeon không khóa cửa phòng ngủ, mẹ Park để đồ ăn vào phòng bếp, trực tiếp đi vào phòng con gái, tò mò hỏi.

Jiyeon chui trong chăn hừ nói: “Kim Myungsoo trở về.”

Mẹ Park cực kỳ kinh ngạc, nhìn ra cửa sổ tính một chút: “Một nhà họ di cư qua Mỹ nhiều năm như vậy, chưa từng gặp lại đứa bé Kim Myungsoo kia, không biết hiện tại trưởng thành như thế nào.”

Park Jiyeon nghĩ thầm, ra dáng lắm chứ sao.

Cô tiếp tục ngủ, mẹ Park đi phòng bếp làm bữa sáng, cháo táo đỏ nấm tuyết nấu trong nồi, mẹ Park mở ra cửa nhà, vừa quét dọn giúp con gái vừa lưu ý động tĩnh bên ngoài. Khoảng 7 giờ, nghe được tiếng mở cửa, mẹ Park thăm dò nhìn ra trước, liền gặp một chàng trai cao lớn mặc áo sơ mi trắng quần dài.

Mẹ Park há to miệng.

Kim Myungsoo cũng thấy bà.

Trước khi Kim Myungsoo xuất ngoại, không thân quen với Park Jiyeon, nhưng từ tiểu học tới trung học, mẹ Park thường xuyên khen anh, lúc tiểu học còn đặc biệt thích sờ đầu anh, còn nhét đồ ăn vặt cho anh. Kim Myungsoo không quen đãi ngộ như vậy nhưng anh biết mẹ Park có ý tốt.

Đóng cửa lại, Kim Myungsoo gật đầu với mẹ Park: “Chào dì.”

Mẹ Park giống như vừa mới hồi hồn, ngạc nhiên đi ra ngoài: “Thật sự là Myungsoo sao? Nếu không phải cháu gọi một tiếng dì, ta cũng không dám nhận, trở về lúc nào vậy, ba mẹ cháu cũng quay về rồi sao? Ôi nhìn vóc dáng cháu này, ta cũng phải ngửa đầu nhìn…”

Lải nhải quen thuộc đập vào mặt, trong nháy mắt làm Kim Myungsoo nhớ lại tất cả ký ức với vị dì này.

Anh yên lặng lắng nghe mẹ Park khen các loại, ngẫu nhiên trả lời mấy vấn đề.

“Myungsoo hai mươi bảy phải không, dáng dấp đẹp trai như vậy, có bạn gái chưa?”

“Không có, công việc bận rộn, không có thời gian.”

“Như vậy sao, cháu bây giờ làm việc gì? Từ Mỹ về, công việc chắc chắn rất tốt.”

“Vừa vào đại học Z.”

“Làm giảng viên ở đại học Z? Còn trẻ như vậy đã có thể lên lớp dạy sinh viên, thật lợi hại, đúng rồi, Yeonie nhà dì mở một quán mì ở đối diện đại học Z, cháu rảnh thì đi qua chỗ con bé ngồi, món mì của con bé ăn rất ngon.”

Sau mười lăm phút, Kim Myungsoo còn chưa ăn sáng bị mẹ Park nhiệt tình mời vào trong nhà: “Cháo đã chín, Myungsoo ngồi một lát, dì lập tức bưng ra, đồ ăn bên ngoài sao có thể sạch sẽ bằng trong nhà.”

Mang vẻ mặt tươi cười chiêu đã Kim Myungsoo, mẹ Park lại đi đến trước cửa phòng ngủ con gái, gõ cửa: “Yeonie mau dậy đi, nếu không cháo nguội mất, mẹ gọi Myungsoo tới cùng ăn.”

Trong phòng ngủ, Jiyeon thò đầu ra khỏi chăn, trong lòng không nói nên lời.

Mẹ Park lại thúc giục thêm một lần.

Park Jiyeon không thể không kéo thân thể hao tổn nguyên khí đứng lên, đánh răng rửa mặt, sau đó tùy ý chọn một cái váy mặc vào, lại tùy tiện buộc tóc đằng sau, mới đi ra.

Kim Myungsoo đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, mẹ Park đang bày đồ ăn ra, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của con gái, bà hung hăng trừng mắt nhìn con gái, lại cười với Kim Myungsoo: “Yeonie lôi thôi đã quen, Myungsoo con đừng chê cười.”

Kim Myungsoo nhìn về phía Park Jiyeon.

Cô mặt một cái váy trắng, ánh nắng buổi sáng chiếu vào từ ban công bên kia, cô đứng khuất bóng, da thịt trắng nõn như trong suốt, lười nhác thì lười nhác, nhưng lại giống tiểu tiên nữ mới tỉnh ngủ trong phim cổ tích, chỉ là tiểu tiên nữ sẽ cười hồn nhiên ngây thơ, còn Park Jiyeon lại nghiêm mặt bĩu môi, giống như có người đắc tội cô.

Kim Myungsoo không khỏi nhớ lại, khi còn bé thường xuyên thấy ba Park nắm tay Jiyeon đi ra khỏi nhà, khi đó Park Jiyeon vẫn còn là học sinh tiểu học, vừa dụi mắt vừa nhào vào người ba, cố chấp không muốn đi học.

Xem ra thói quen thích ngủ nướng của cô vẫn không thay đổi.

Bàn ăn có bốn cái ghế, Jiyeon ngồi chếch đối diện Kim Myungsoo, cũng không thèm nhìn anh, cầm lấy thìa tự ăn.

“Yeonie, sao lại không lễ phép như vậy?” mẹ Park ngồi cạnh con gái, nhíu mày hỏi.

“Chào giáo sư Kim.” Jiyeon qua loa nhìn thoáng qua Kim Myungsoo bên kia.

Kim Myungsoo trả lời một tiếng “Chào.”

Mẹ Park nhìn hai đứa bé, đột nhiên thở một hơi thật dài: “Thành tích của Myungsoo từ nhỏ đã rất tốt rồi, bây giờ cũng làm giáo sư vật lý ở đại học Z, rất có thể diện, không giống Yeonie nhà ta, khi còn bé học không nổi, lớn lên cũng chỉ có thể mở quán làm ăn.”

Kim Myungsoo không biết nên nói cái gì.

Jiyeon bĩu môi, cúi đầu nói thầm: “Có cha mẹ như nào thì con cái như thế, ai bảo gen của ba mẹ không được?”

Mẹ Park trừng mắt với con gái: “Ba con cũng là tốt nghiệp từ đại học nổi tiếng!”

Jiyeon cười nhìn mẹ: “Ông bà ngoại đều nói con giống mẹ nha.”

Mẹ Park làm bộ muốn đánh con gái, Jiyeon ôm bát giống con thỏ chạy vào phòng ngủ chính, “Ầm” đóng cửa lại.

Kim Myungsoo duy trì yên lặng từ đầu tới cuối.

Mẹ Park xấu hổ cực kỳ: “Nha đầu này, càng lớn càng không hiểu chuyện.”

Kim Myungsoo cúi đầu húp cháo.

Mẹ Park đẩy đồ ăn về phía anh: “Một mình cháu ở chỗ này, sau này cứ đến nhà dì ăn cơm, mỗi ngày đều ăn thức ăn giao hàng không tốt với thân thể.”

Kim Myungsoo nhìn cháo nấm tuyết trong bát, không thể không thừa nhận, mẹ Park nấu ăn giỏi đến mê người.

Không giống như người mẹ nghiên cứu hóa học của anh kia, nấu mì tôm cũng không biết chỉnh lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro