Chương 40 - Mẹ, con từ đâu tới?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bệnh, Mason đang ngồi trên giường bệnh xem TV, lúc Park Jiyeon bước vào, thằng bé cũng không hề để ý.

"Cục cưng..." Nhìn gương mặt nhỏ nhắn dễ thương của con trai, cô cảm thấy lòng mình vô cùng chua xót, đi đến trước giường bệnh, vươn một tay ôm thằng bé vào lòng, im lặng không nói gì.

"Mẹ, mẹ che TV của con rồi." Mason giãy dụa vài cái, nhíu mày nói.

"Mason, mẹ sẽ cứu con, nhất định mẹ sẽ không để con có việc gì." Park Jiyeon tiếp tục ôm chặt Mason, thì thào lẩm bẩm.

Mason nghe vậy, đột nhiên chớp mắt vài cái, sau đó hỏi: "Mẹ, con từ đâu tới vậy?"

"A...chuyện này...chuyện này..." Park Jiyeon thấy con đột nhiên hỏi vấn đề này, hơi sững sờ một chút, thầm nghĩ trước giờ thằng bé chưa thắc mắc chuyện đó bao giờ, sao hôm nay lại đột nhiên nổi hứng tò mò chứ? Chẳng lẽ đã đến lúc cần làm công tác giáo dục mang tính vỡ lòng cho con trẻ rồi? Nghĩ cũng đúng lắm, bình thường trẻ con nước ngoài đều tiếp thu loại giáo dục này rất sớm.

Chẳng qua, bảo cô phải nói mấy chuyện đó với con trai của mình, quả thật trong lòng vẫn còn chút xấu hổ.

Vẻ mặt Park Jiyeon có chút ngượng ngùng, sau đó hắng giọng nói: "Con ấy à, là chui từ trong bụng mẹ mà ra. Vốn dĩ...ban đầu, con là một thứ đại loại giống như nòng nọc ở trong bụng cha con, sau đó thì, ba gặp mẹ, rồi sau đó...cứ thế...tiếp tục...thế là...liền..."

Park Jiyeon hết sức cố gắng dùng những từ ngữ mà Mason nghe hiểu được để giải thích quá trình thai nghén một sinh mệnh nhỏ trong bụng mình, thế nhưng trong khi cô đang lúng túng xấu hổ nói rõ ràng mọi chuyện, Mason lại gãi gãi đầu, vẻ mặt như có điều suy ngẫm, nhìn Park Jiyeon nói: "Kỳ lạ, George trong TV nói anh ta đến từ nước Anh, sao con lại đến từ trong bụng mẹ chứ?"

"Cái...cái gì? Thì ra là con hỏi cái này sao..." Park Jiyeon toát mồ hôi đầy mặt, thật không ngờ thì ra con trai cô chỉ muốn hỏi quê hương của mình ở đâu mà thôi, sớm biết như thế, cô cần gì phải ngồi giải thích cho thằng bé mấy chuyện kia chứ...

"Mẹ, vừa nãy mẹ nói, con từ trong bụng cha đi sang bụng của mẹ, thế cha của con đâu? Vì sao cho đến giờ con chưa từng gặp cha chứ?" Mason nhìn vẻ mặt đầy vệt đen* của Park Jiyeon, không khỏi nghi ngờ gặng hỏi.

Cuối cùng Park Jiyeon cũng được nếm mùi vị của việc tự bê đá đập chân mình, đối với cái vấn đề có độ khó tương đối cao này, cô chỉ còn cách trốn đi vệ sinh mà thôi. Vì vậy cô nhìn Mason nói: "Bảo bối, mẹ đi nhà vệ sinh một lát, lúc quay về mẹ sẽ nói tiếp với con."

"Ai, thật đúng là hết cách với mẹ mà, bình thường đừng có uống nhiều nước như vậy chứ, động một chút là phải đi nhà xí rồi." Mason nhìn bộ dạng buồn tiểu của Park Jiyeon, lắc đầu cảm thán nói.

Park Jiyeon đành phải vác theo một đám quạ bay trên đầu, chạy về phía nhà vệ sinh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#myungyeon