Chương 73 - Chọn ba hay chọn mẹ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dì cho cháu chocolate, cháu phải đồng ý làm bạn tốt với dì, được không?" Thư kí Han muốn dùng chocolate để bày tỏ thành ý của mình với cậu nhóc.

"Chuyện này...dì đưa chocolate cho cháu trước, cháu sẽ suy nghĩ lại xem sao." Mason sờ cằm nói.

Lúc này, Jiyeon đã thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng: "Thế nào? Có phải hơi chật không?"

Thư kí Han nhìn chiếc váy dài hoàn hảo bằng chất liệu tơ tằm màu champagne, được thiết kế lộ vai mặc trên người Jiyeon, ánh mắt không nhịn được phải nhìn chăm chú, rất nhanh sau đó liền tấm tắc khen ngợi: "Không chật, không chặt, một chút cũng không chật, chiếc váy này giống hệt như sinh ra để dành cho cô vậy, hoàn mỹ giống hệt nhau. Tôi dám cam đoan, đêm nay cô nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người."

"Mẹ, mẹ mặc váy mới là muốn đi tham gia party sao? Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi, con muốn ăn bánh ngọt siêu lớn ở party, còn muốn đi làm quen với nhiều chị gái xinh đẹp nữa..." Mason ngửi được mùi party trong lời nói của thư kí Han, vì vậy lớn tiếng hét lên.

"Ha ha...cậu chủ nhỏ đừng nóng vội, sẽ mang cả cậu đi cùng, đêm nay nói không chừng cậu còn trở thành diễn viên nữa đấy." Thư kí Han mỉm cười lấy lòng Mason nói.

"Thật thế sao? Làm diễn viên, con muốn làm diễn viên..." Mason nghe vậy liền vui vẻ hô ầm lên. Rất nhanh sau đó, cậu nhóc liền tái mặt, cau mày nhìn về phía thư kí Han. "Của cháu thì sao?"

"Hả...của cháu? Cái gì cơ?" Thư kí Han nhất thời không hiểu rõ ý tứ của cậu bé, tò mò hỏi ngược lại.

"Không phải dì nói cháu sẽ trở thành diễn viên sao? Thân là diễn viên, sao cháu lại không có một bộ lễ phục đặt may riêng chứ? Mau đưa cho cháu lễ phục, cho cháu lễ phục..." Mason nói xong, bắt đầu nhảy đến trước mặt thư kí Han, kiễng chân giật lấy túi trong tay cô cùng với ví tiền, lục khắp nơi tìm lễ phục của mình.

"Ha... Ha ha ha... Ha ha..." Thư kí Han bị bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc thọc lét, vừa cười vừa né tránh.

"Nhanh lên, mau đem lễ phục của cháu ra đây, bằng không cháu sẽ gọi siêu nhân ánh sáng chính nghĩa đến, đánh dì thành bánh thịt luôn đó..." Mason không tìm thấy lễ phục, liền dùng vẻ mặt uy hiếp nhìn thư kí Han nói.

Kết quả cậu nhóc vừa dứt lời, Jiyeon liền cốc cho một cú vào đầu: "Con yên lặng chút cho mẹ, đừng có dọa dì sợ."

Thế là, Mason lập tức an tĩnh, hai hàng nước mắt như mì sợi tuôn rơi, im lặng lui về một góc trên ghế salon.

"Thư kí Han, thật sự là ngại quá, Mason nhà tôi lúc nào cũng như vậy, không để cho người bớt lo gì cả, hy vọng cô không thấy phiền lòng." Jiyeon tỏ vẻ xin lỗi nhìn thư kí Han nói.

"Ha ha...Phu nhân, cô không cần xin

lỗi tôi đâu, không có chuyện gì cả. Được rồi, lễ phục đã đưa đến, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành, thế nên tôi đi trước đây, buổi tối tổng tài sẽ đưa xe đến đón cô và cậu chủ nhỏ, tôi đi trước nhé." Thư kí Han mỉm cười nhìn Jiyeon, sau đó chuẩn bị cáo từ.

"Cô đi thong thả." Jiyeon lễ phép chào tạm biệt.

Thư kí Han vừa mới xoay người, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại thấp giọng nói bên tai Park Jiyeon: "Lén nói cho cô biết một điều, đêm nay vốn dĩ tổng tài định đưa Son Naeun đi tham dự yến hội cùng mình, nhưng mà bị tôi dùng hai câu nói thay đổi suy nghĩ đó, ha ha...Phu nhân, cô nhất định phải cố lên đấy nhé, không thể để Son Naeun cướp đi vị trí của mình bên cạnh tổng tài được."

Nói xong, thư kí Han còn không quên mỉm cười nhìn Jiyeon, sau đó rời khỏi phòng.

Jiyeon lại bị câu nói cuối cùng này của thư kí Han khiến cho khó chịu trong lòng, cô ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, thẫn thờ mất nửa ngày.

Mason đang ngồi trên ghế salon thấy thư kí Han đi rồi, phát hiện Jiyeon ngẩn ngưới đứng yên một chỗ liền chạy đến bên cạnh cô, bàn tay nhỏ bé béo múp kéo váy của cô nói: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Chẳng lẽ bị cái bà dì kia làm phép định thân cho nên không thể động đậy rồi?"

"Không...Mẹ không có việc gì..." Nghe tiếng Mason gọi mới bình tĩnh lại, Jiyeon lắc đầu, xoay người bế cậu bé từ dưới mặt đất lên, ôm thật chặt vào trong ngực.

"Uhm...Mẹ...Con sắp không thở được nữa rồi đây này..." Bởi vì bị ôm chặt, gương mặt nhỏ nhắn của Mason khổ sở vặn vẹo rồi giãy dụa.

"Cục cưng, mẹ hỏi con, có phải con rất thích ba đúng không?" Jiyeon ôm Mason lên giường ngồi xuống, sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc, dịu dàng hỏi.

"Đương nhiên rồi, tuy rằng con là con trai, nhưng mà người đẹp trai giống như ba vậy á, con nhìn cũng rất thích..." Mason không chút do dự gật đầu, cho Jiyeon một đáp án khẳng định.

"Vậy...nếu có một ngày, cho con lựa chọn giữa ba và mẹ, con sẽ chọn sống cùng với ba, hay vẫn chọn sống cùng với mẹ?" Jiyeon cẩn thận dò hỏi, cô cảm thấy ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhất định phải biết trước ý định trong lòng Mason.

Ai ngờ Mason nghe xong vấn đề của cô, hai mắt đột nhiên rưng rưng nhìn về phía Jiyeon, dùng giọng điệu đáng thương hỏi: "Chẳng lẽ mẹ muốn giống cái cô trong TV kia, vứt bỏ con của mình, chạy trốn với người đàn ông khác sao?"

"Hả...Cái này...Con xem cái TV nào thế? Làm sao có chuyện đó được..." Park Jiyeon bị con nói vậy liền sửng sốt, lập tức hỏi ngược lại.

"Bên trong 'Siêu nhân ánh sáng' có một đứa bé, mẹ của nó bởi vì chồng không kiếm được tiền mua chocolate cho nên đã chạy trốn cùng người đàn ông khác, trước khi bà ta chạy trốn cũng hỏi con mình vấn đề giống như mẹ, sau đó cậu bé kia chọn ở cùng ba mình, thế là ba cậu bé liền biến thành siêu nhân ánh sáng, còn quen biết với một cô cực kì xinh đẹp nữa...Mẹ, mẹ thật sự muốn bỏ trốn cùng người đàn ông khác sao? Mẹ bỏ đi rồi, như thế ba của con cũng có thể biến thành siêu nhân ánh sáng, sau đó làm quen với những cô xinh đẹp..." Nói xong, vẻ mặt của Mason liền trở nên YY không sao tả được.

"Cái tên nhóc vô lương tâm này..." Jiyeon thở dài không biết nói sao, bắt đầu cực kì hoài nghi tình cảm mẹ con giữa hai người bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#myungyeon