Chương 83 - Đổ thêm dầu vào lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngừng...Tổng tài ít nhất phải hai mươi phút nữa mới có thể lên đến đây, anh mau nói cho tôi biết một chút đi, những lời Son Naeun vừa nói với phóng viên có phải do tổng tài bày kế không?" Thư ký Han không chịu buông tha cho cơ hội hóng chuyện lần này, cực kỳ cố chấp hỏi.

"Tổng tài sao có thể bày mưu đặt kế cho cô ta nói những chuyện như vậy chứ? Uổng công cô làm thư ký bên người tổng tài lâu như vậy còn đến đây hỏi tôi vấn đề ngu ngốc này!" Woohyun khinh bỉ nhìn cô nói.

Thư ký Han nghe vậy liền vỗ tay đánh đét một cái, hét lớn: "Xem đi, tôi biết ngay là thế mà, con hồ ly tinh Son Naeun này đã thèm nhỏ dãi sếp của chúng ta lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng lộ đuôi cáo ra. Còn lớn tiếng nói với truyền thông rằng mình có quan hệ bí mật với tổng tài tốt bao nhiêu, quan hệ bí mật với người giàu có tốt bao nhiêu, toàn là nói dối mọi người hết..."

"Được rồi, việc này không cần cô quan tâm, cô mau trở về đi, lúc tổng tài trở lại đừng có nhắc đến chuyện này trước mặt anh ấy, bằng không đến lúc đó tổng tài muốn xử lý cô, đừng trách tôi thấy chết mà không cứu." Woohyun chịu không nổi tài hóng chuyện của cô nàng này, đành phải dặn dò trước.

"Biết rồi, biết rồi, aiz, phu nhân đáng thương của chúng ta, ngàn vạn lần đừng để bị con hồ ly tinh này quật ngã." Thư ký Han vừa lắc đầu vừa thở dài, xoay người đi ra bên ngoài phòng làm việc.

************

Khoảng hai mươi phút sau, Myungsoo về tới văn phòng tổng tài, không bao lâu sau đó, Naeun cũng đến toà nhà Diamond, cô ta lập tức lên thẳng tầng chín mươi chín, bước vào văn phòng của anh.

Đi vào bên trong, phát hiện sắc mặt Myungsoo có phần tăm tối, cô ta chậm rãi bước đến trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: "Myungsoo, anh gọi em đến phòng làm việc của anh, là có chuyện cần em đi xử lý sao?"

"Vì sao lại nói như vậy?" Sắc mặt Myungsoo âm u nhìn vào cô ta, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, ngữ khí lạnh như băng.

"Em...em nói sai điều gì sao?" Naeun cố ý giả ngu nói.

"Vì sao phải khiến phóng viên hiểu lầm rằng Park Jiyeon chạy theo người khác, bỏ rơi tôi? Vì sao phải cường điệu quan hệ bạn bè giữa chúng ta với đám phóng viên, còn cả quan hệ giữa cô và mẹ tôi nữa? Hình như đây không phải là chuyện mà một trưởng phòng quan hệ xã hội như cô nên nói ra, hoặc cũng có thể là...nhiều năm qua, sự chuyên nghiệp của cô đã sắp thoái hoá đến ngay cả nhân viên mới vào nghề cũng không bằng rồi?" Myungsoo ép hỏi cô ta từng câu, nói năng không hề khách khí.

Trên đường trở về, Naeun đã sớm đoán được Myungsoo sẽ chất vấn mình như vậy, cô ta cúi đầu trầm ngâm một lúc, vẻ mặt vô cùng tủi thân, cuối cùng, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn về phía Myungsoo nói: "Thật xin lỗi...em...em không cố ý...chẳng qua em...không hy vọng mọi người hiểu lầm anh mà thôi..."

"Lời này của cô có ý gì? Mọi người sẽ hiểu lầm gì tôi chứ?" Myungsoo có chút không rõ, hỏi ngược lại.

"Thật ra mấy năm nay truyền thông luôn có không ít phỏng đoán với chuyện ly hôn của anh, có hai trường hợp được mọi người truyền tai nhau nhiều nhất, một cái là Jiyeon phản bội anh, bỏ trốn cùng người khác, cái còn lại là anh ngoại tình ở bên ngoài, bị Jiyeon phát hiện nên mới giận dỗi rời đi. Hôm nay phóng viên hỏi em nguyên nhân ly hôn của anh năm đó, em không muốn để mọi người hiểu lầm là anh ngoại tình, khiến Jiyeon giận dỗi rời đi, cho nên chỉ có thể trả lời như vậy..." Naeun sử dụng cái cớ mà mình đã bịa ra sẵn lúc đi xe để trả lời.

"Nói như vậy, cô thật sự là suy nghĩ cho tôi sao..." Nghe thế, Myungsoo liền cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Vậy việc cô nói quan hệ bí mật giữa chúng ta rất tốt, là vì chuyện gì đây?"

"Myungsoo...Em...Em thừa nhận...Lúc nói những lời này, trong lòng em có chút tư tâm, em cố ý muốn để cho mọi người hiểu lầm quan hệ của chúng ta, như vậy, bọn họ sẽ không tin việc anh muốn phục hôn cùng Jiyeon nữa, không phải sao? Chuyện này cũng giúp anh đỡ phải chính mồm nói không phục hôn cùng Jiyeon với mọi người sau này..." Naeun đáp.

"Ai nói với cô rằng tôi sẽ không phục hôn cùng cô ấy?" Myungsoo hơi khó chịu với thái độ tự cho là đúng của cô ta, anh nhíu mày, hỏi ngược lại.

"Chuyện này..." Naeun nghe vậy, cố ý tỏ vẻ khó xử, lông mày cũng nhíu lại với nhau, cô ta giả vờ do dự một lúc rồi mới ngẩng đầu đáp: "Bởi vì Jiyeon từng nói với em, cô ấy muốn phục hôn với anh hoàn toàn là vì con, nếu như không có con, cô ấy tuyệt đối sẽ không quay về tìm anh. Cô ấy không yêu anh, chưa từng yêu anh, em biết anh sẽ không bao giờ sống chung một chỗ với người phụ nữ không yêu mình, đúng không?"

Kim Myungsoo nghe vậy, hai bàn tay chợt nắm lại, nét mặt giống như giận quá hoá cười, chỉ có điều nụ cười kia lạnh lùng đến đáng sợ, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Park Jiyeon, thì ra trong lòng em vẫn luôn nghĩ như vậy, vì con sao? Đúng vậy, chính miệng cô đã nói với anh rằng mình vì con nên mới trở về, cô muốn cho con một gia đình toàn vẹn, sao anh có thể quên được chứ?

"Myungsoo...Anh...Khoẻ không?" Naeun nhìn thấy nét mặt làm người ta sợ hãi của Myungsoo, trong lòng biết những lời mình nói đã phát huy tác dụng, liền cố ý giả vờ quan tâm hỏi.

"Đi ra ngoài." Myungsoo lạnh lùng ra lệnh.

"Thật ra...Anh đừng quá tức giận, cũng nên thông cảm cho Jiyeon, dù sao cô ấy là một người mẹ, vì suy nghĩ cho con mà hy sinh hạnh phúc của mình cũng là điều dễ hiểu...Anh đừng giận cô ấy...". Naeun tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, giả dối khuyên can.

"Cút!" Kim Myungsoo cuối cùng cũng bị câu nói 'hy sinh hạnh phúc của mình' của cô ta chọc tức, tiện tay nắm lấy chiếc điện thoại trên bàn, ném mạnh về phía trước khiến Son Naeun sợ đến mức nhảy dựng lên, không dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#myungyeon