chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng muốn hiểu người đàn ông đó, jiyeon càng cảm thấy anh khó hiểu. Anh có một ma lực mãnh liệt có thể khiến những người đứng trước anh tưởng họ hiểu về anh nhiều lắm, nhưng kì thực họ lại chẳng biết chút gì về anh cả. Ở bên anh, tất cả mọi người chỉ là kẻ ngốc, cô nghĩ thế, bởi chính cô cũng cảm thấy điều đó, một sự mơ hồ diễn ra trong cô, đấu tranh với từng tế bào thần kinh trong đầu cô. Anh là một ẩn số mà cũng không phải vậy. Anh bộc lộ con người của mình rất thật nhưng kì thực đó lại không phải con người của chính anh.

Cô nhớ lại ánh mắt của anh khi lần đầu họ gặp nhau, ánh mắt như nhìn xoáy vào đối phương. Cả hôm nay nữa, ánh mắt đó... ánh mắt khiến cô lo sợ, khiến cô sụp đổ, ánh mắt khiến cô muốn biến mất khỏi thế gian này. Lúc ấy, cô đã nghĩ rằng nếu anh quay đi, hoặc chỉ là nhắm mắt lại một lát thôi, cô sẽ gục ngã, sẽ tan chảy, sẽ như những giọt mưa vỡ tan khi chưa kịp chạm vào mặt đất. Cô bị sao thế này, sao cô không thể dứt được hình ảnh của anh ra khỏi đầu mình? Cô lắc đầu thật mạnh, cố xua tan đi ánh mắt anh, xua tan sự lạnh lùng ấy, vẻ đẹp ấy của anh.

Cố tìm một việc gì đó để quên đi, cô sang với lauren. Cô bé đang chăm chú vào trò chơi đố chữ trên vi tính. Nó rất vui khi thấy cô.

-Chị vào đây đi, em đang tìm từ này mà mãi không ra?

-Câu hỏi gì thế?- cô ngồi xuống bên cạnh lauren, mỉm cười trìu mến.

-Thành phố hoa hồng của nước Mỹ?- cô bé đáp và tìm một câu khác dễ hơn trong khi chờ đợi cô nghĩ câu trả lời.

-Portland. Nếu chị nhớ không nhầm.

-Sao cũng được, đủ 8 ô ở đây là được rồi.

-Ơ! Đúng này.- lauren reo lên kéo cô trở lại với chính mình.- Chị giỏi đấy chứ.

-Cảm ơn em. Chơi tiếp đi, chị về phòng đây. Nhớ ngủ sớm nhé, sáng mai sẽ phải dậy học bài đấy.

-Chúc chị ngủ ngon.

-Ngủ ngon.

Cô ra khỏi phòng lauren. Đúng lúc đó anh đi tới.

-Anh đi đâu vậy?- ngốc quá, thừa biết anh đang đến phòng lauren.

-Tôi lên xem con bé thế nào. Cô vừa từ đó ra?

-Vâng...- 3 giây im lặng tiếp theo đó tựa như 3 thế kỉ.- Tôi về phòng đây, chúc anh ngủ ngon...- cô khó nhọc nói và khó nhọc lê bước về phòng mình.

Cái cảm xúc lẫn lộn, khó tả khiến cô trằn trọc mãi tới gần sáng mới chợp mắt được một chút. Một đêm khó ngủ khiến buổi học của lauren phải kết thúc sớm. Cô bé có vẻ rất thích thú khi được nghỉ học sớm. Cô mệt mỏi lê bước về phòng, đổ rập xuống giường và chìm vào giấc ngủ. Cô cần phải chìm vào giấc ngủ, để rơi vào trạng thái tê liệt...để quên đi.

Yeonie con không được trốn chạy...dù có bất cứ chuyện gì xảy ra con cũng không được trốn chạy...

...con không trốn chạy...omma...yeonie sẽ không trốn chạy...nhưng tình yêu không đến với yeonie...

...Tình yêu sẽ đến với bất cứ ai trân trọng nó...

...Con sẽ trân trọng...

...con không được trốn chạy tình yêu...hứa với omma...đó là điều duy nhất con không được trốn chạy, không được phép để vuột mất...

Jiyeon choàng tỉnh giấc, đã trưa rồi, những tia nắng mặt trời nhảy nhót trên ô cửa sổ. Đó là giấc mơ, tất cả chỉ là giấc mơ thôi. Cô đi xuống dưới nhà để giúp bà lee. Bà lee không có nhà, chắc bà lại chạy tới siêu thị, cô nghĩ thế. Cô lên phòng lauren, con bé đang say sưa với cuốn sách mới, cô không muốn làm phiền. Cả căn nhà rộng lớn chỉ có mình cô- gần như vậy. Bất chợt, cái cảm giác cô đơn lại ùa về trong cô. Không phải cô không quen với cảm giác ấy, mà ngược lại là đằng khác, suốt năm năm qua cô đã quen với sự cô đơn, luôn luôn đi về một mình. Chỉ là khi ở trong ngôi nhà này, cô lại nhớ đến ngôi nhà trước kia, nơi có cha mẹ và cô, nơi luôn đầy ắp tiếng cười ấy giờ đã trở nên thật lạnh lẽo và buồn tẻ khi omma cô, rồi đến appa cô mất, khi người mẹ kế của cô trở thành bà chủ của ngôi nhà, giờ đó đã không còn là ngôi nhà của cô nữa. Bây giờ, cô là một kẻ không nhà, nếu như hôm ấy cô không được nhận vào đây, chắc cô chẳng có chỗ nào nữa để đi, cô không muốn tiếp tục ở cái nhà trọ ấy, nơi ấy đầy rẫy những tên háo sắc, sớm muộn gì cô cũng thành miếng mồi ngon của bọn chúng. Đã bao lần cô cay đắng khi nghĩ đến số phận mình là bấy nhiêu lần cô tự cười khẩy một mình. Trước kia, cô là đại tiểu thư, được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, giờ đây, cô là đứa không nhà. Cô nhớ mẹ, nhớ ánh mắt của bà, nhớ cách bà vuốt tóc cô, nhớ nụ cười hiền từ của bà. Cô nhớ cha, nhớ vòng tay ông ôm cô vào lòng, nhớ cách ông vỗ về cô, nhớ lúc ông lo lắng, đứng ngồi không yên khi cô bị ốm. Trong ngôi nhà này, bây giờ, cô thấy lạnh lẽo quá, chắc nó cũng lạnh như ngôi nhà của cô bây giờ, nó trống vắng quá, cô đơn quá. Cô muốn bật khóc, nhưng cô sợ, nếu khóc, cô sẽ trở nên yếu đuối. Suốt năm năm qua, cô đã bao lần cố nuốt nước mắt vào trong, cô không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Cô ghét sự thương hại, ghét cái ánh nhìn bao bọc giả tạo của những người khác. Cô thà là một kẻ vô gia cư, thà là một con điếm chứ không muốn nhận sự thương hại của kẻ khác. Nhưng đấy cũng chỉ là nghĩ ngợi vẩn vơ, cô không phải làm cả hai việc đó, việc của cô bây giờ là chăm sóc và dạy dỗ cô bé đáng yêu kia. Rồi cô sẽ cố tìm một công việc ở một văn phòng luật.

-Sao cô lại ngồi ở đây?- tiếng nói vang từ sau lưng khiến cô giật nảy mình, quay lại. Anh đang đứng đó, nhìn cô ánh mắt khó hiểu.

-Tôi...Hôm nay anh không phải tới công ty sao?- cô hỏi.

-Không, tôi làm việc ở nhà. Sao cô lại ngồi ở đây?

-Tôi ngồi ở...- cô chưa kịp nói hết câu thì nhận ra từ nãy tới giờ cô đang ngồi ở trên mấy bậc cầu thang, chắn lối đi của anh.

-Àh! Tôi cần suy nghĩ chút việc...Tại lúc nãy tôi không thấy bà lee đâu cả, tôi nghĩ không ai ở nhà.

-Bà lee đi tới thăm một người quen khoảng hai tuần, hình như người ấy bị ốm. Có lẽ việc ở nhà tôi sẽ phải nhờ cô, cô không phiền chứ?

-Không...dù sao thì cả ngày tôi cũng chỉ ở nhà thôi mà.

-Cảm ơn cô. Tôi sẽ tăng lương cho cô.

-Cảm ơn....Anh cần gì không?- cô hỏi khi thấy anh vẫn đứng mãi ở cầu thang.

-Tôi định lấy chút nước thôi.- anh bước lại phía tủ bếp lấy một chiếc cốc thủy tinh, rót cho mình một chút nước lạnh.

Cô quan sát những hành động của anh, từng bước đi của anh, những cử chỉ toát lên vẻ mạnh mẽ của người đàn ông. Anh quay lại nhìn cô. Cô bối rối. Quay đi. Trở lại phòng mình. Anh vẫn nhìn theo cô. Cô cảm nhận được ánh mắt anh đang dõi theo sau lưng mình.

Anh nhìn cô đi hết cầu thang. Chờ đợi một điều gì đó mơ hồ mà ngay chính anh cũng không biết chính xác đó là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#myungyeon