Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jiyeon không ngờ Las Vegas lại có nhiều giáo đường nhỏ như vậy, vì vậy mà không cần đợi lâu, cũng không cần bất kỳ bạn bè người thân tham dự, chỉ cần có tình cảm, là có thể đăng kí kết hôn, lễ phục, giấy chứng nhận, người làm chứng mọi thứ đều đầy đủ hết.

Kim Myungsoo không bao giờ ngờ được chuyện giả người yêu này lại có thể giúp anh cưới được một người vợ xinh đẹp, nhiều năm sống trong tình trường giờ anh cũng muốn dừng chân.

Park Jiyeon tươi cười rạng rỡ kéo Kim Myungsoo đi ra khỏi giáo đường, ở trước mặt anh một tay cầm giấy đính hôn lên.

"Hàaa...! Lúc này anh chạy không thoát."

Kim Myungsoo không nhịn được cười to, "Nếu như anh thật sự muốn chạy mất từ trong tay em, làm sao có thể cho em cơ hội này, để em trói chặt anh sao?"

"Nói cũng phải." Park Jiyeon tán thành gật đầu, sau đó lại không nhịn được cười ha ha, "Cái này bảo đảm có thể làm Son Naeun tức chết."

Nghe vậy, Kim Myungsoo cố ý giả mặt giận hờn, "Đợi chút, em là vì điều này mới đồng ý lời cầu hôn của anh sao?"

Trên mặt Kim Myungsoo không nhịn được nụ cười.

Park Jiyeon nhìn ra được anh đang trêu chọc mình, vì vậy cô cố ý cao giọng: "Dĩ nhiên. . ."

"Đây chỉ là một trong số những nguyên nhân, quan trọng nhất vẫn là muốn anh vĩnh viễn ở bên em." Dứt lời, trên mặt cô lập tức đỏ ửng.

"Đúng , đây mới là câu nói anh muốn nghe nhất." Kim Myungsoo nở nụ cười hớn hở.

Park Jiyeon bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, "Cái gì đúng! Em bây giờ mới thấy vô cùng không đúng!"

"Không đúng? Chuyện gì không đúng?" lòng Kim Myungsoo đột nhiên giống như bị níu chặt. Giấy đính hôn mới cầm ở trong tay vẫn còn nóng, không lẽ lại vội vã làm giấy ly hôn chứ?

"Đã để cho anh bỏ phần cầu hôn quan trọng nhất, liền hồ đồ cùng anh đi kết hôn, xem ra em thật sự chính là ngốc nghếch a!" Đôi mắt Park Jiyeon linh hoạt mở to, nũng nịu oán giận.

Kim Myungsoo bị bộ dáng dí dỏm của cô chọc cười, "Được! Anh nhất định bổ sung cho em."

"Thật? Không thể quên, phải bổ sung nhé!" Park Jiyeon liên tục dặn dò.

"Tuyệt đối sẽ không quên." Kim Myungsoo kiên quyết trả lời.

Hai người cùng nhau đi dạo phố mua đồ, hai bên đường phố có rất nhiều loại cửa hàng khác nhau, Kim Myungsoo vô tình nhìn thấy một nhà hàng trang sức, đột nhiên nhạy cảm phát giác. Anh dắt Park Jiyeon qua đường ,đi vào cửa hàng trang sức.

Park Jiyeon hoang mang nhìn những món đồ trang sức được trưng bày bên trong tủ kính, không hiểu nhìn Kim Myungsoo hỏi: "Chúng ta vào trong này làm gì?"

Kim Myungsoo ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Mua nhẫn kết hôn."

"Nhẫn kết hôn?" Park Jiyeon hơi ngẩn ra, ngay sau đó vui vẻ nhếch môi, "Em làm sao lại có thể quên tín vật quan trọng nhất này!"

Kim Myungsoo muốn ông chủ cửa hàng đem chiếc nhẫn kim cương quý giá nhất lấy ra.

Park Jiyeon vô tình nhìn qua bảng giá, không khỏi líu lưỡi, kéo kéo ống tay áo của Kim Myungsoo, "Dọa chết người, giá trên trời !"

Kim Myungsoo cười cười, "Đeo được lên trên tay của em, đắt nữa cũng đáng giá."

"Vậy chẳng phải là em đem theo một xe tải chứa đầy tiền mặt ở trên tay?" Park Jiyeon nhẹ giọng lầu bầu.

"Tiền mặt? Bao nhiêu xe tải?" Kim Myungsoo học giọng nói của cô, trêu chọc cô.

"Ngày hôm qua một số lão đại nói tiền của anh chở bằng 20 chiếc xe tải cũng không đủ, bây giờ mua chiếc nhẫn kim cương này chẳng phải là mất trắng một chiếc xe tải, đáng không?" Park Jiyeon đau lòng nói.

"Anh nói, đeo lên trên tay em, đắt nữa cũng đáng giá; còn nữa, đó là lời nói đùa của bọn họ, em không nên tin. Nếu như em đau lòng như vậy, không bằng suy nghĩ này chiếc nhẫn kim cương này là dùng tiền trong 20 chiếc xe tải mua, nói cách khác 20 chiếc xe tải vẫn còn nguyên vẹn, chúng ta không hề dùng đến. Ý tưởng của anh rất tuyệt đấy chứ? Không tồi nhé!" Kim Myungsoo nói lung tung dụ dỗ cô.

"Lắm chuyện." Rốt cuộc Park Jiyeon cũng chịu nở một nụ cười.

Kim Myungsoo tỉ mỉ vì cô chọn một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nhất, Park Jiyeon cũng giúp anh chọn chiếc nhẫn kim cương khác không hề thua kém; hai người nhìn ngón tay của đối phương đeo vật tượng trưng cho hôn nhân, không khỏi lộ ra nụ cười.

Kim Myungsoo khẽ nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng nói: "Kết hôn hạnh phúc, vợ." Anh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Park Jiyeon.

"Kết hôn hạnh phúc, chồng." Park Jiyeon e lệ nhón chân lên hôn môi của anh một cái.

Ánh mắt hai người quấn quít lấy nhau, đáy mắt tràn đầy ánh sáng hạnh phúc và tràn trề tình yêu dành cho nhau.

Thời gian như dừng lại vào thời khắc này, mọi vật trong phút chốc cũng trở nên đẹp hơn, đôi môi muốn nói lại thôi khẽ chạm vào tấm lòng của nhau.

Kim Myungsoo không kìm lòng được đem Park Jiyeon ôm vào trong ngực, môi của anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, kêu gọi nội tâm sâu nhất, nóng bỏng nhất của cô .

Trong phút chốc, trong lòng Park Jiyeon giống như núi lửa phun trào, sóng đập mãnh liệt, phấn khích đến bất lực.

Đang vào lúc cô sắp say mê, Kim Myungsoo chợt dừng lại.

Park Jiyeon không hiểu nhìn của hắn, "Tại sao dừng lại?"

Nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô, cả trái tim Kim Myungsoo giống như được bơm cảm giác hạnh phúc vào. "Anh không muốn phải chờ đợi, anh muốn nói cho mọi người tin tức tốt này."

"Có được không?" Park Jiyeon lo lắng hỏi.

"Anh tin tưởng bọn họ sẽ khó mà tin được, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, mọi người không chấp nhận cũng không được. Đi! Chúng ta trở về khách sạn."

Kim Myungsoo giống như đứa bé lần đầu tiên lấy được kẹo, trên mặt tràn đầy phấn khởi, vui sướng, kéo Park Jiyeon chạy về khách sạn. Anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn tuyên bố với mọi người tin tức tốt đẹp này.


Trong sòng bạc khách liên tục đến không dứt , trên mặt Kim Myungsoo không giấu được cảm giác phấn khởi, thân mật ôm Park Jiyeon vào thang máy trở về khách sạn trên tầng.

Trên đường thỉnh thoảng gặp những lão đại khác, khi bọn họ nhìn thấy Kim Myungsoo thì trên mặt đều lộ ra chút ít nhạo báng, chế nhạo, tình hình kỳ lạ này khiến Kim Myungsoo sinh lòng nghi ngờ.

Thậm chí có người đi đến bên cạnh Kim Myungsoo nói: "Kim lão đại, ngày nào đó giới thiệu cho tôi cô bé này đi!" ngay sau đó anh ta cười lớn rời đi.

Kim Myungsoo thầm nghĩ, chuyện gì đã xảy ra?

Trái tim Park Jiyeon chợt có cảm giác chẳng lành, trong lòng cô thấp thỏm nhìn Kim Myungsoo, "Không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Myungsoo không nói, khuôn mặt bình tĩnh trở về phòng, vừa đẩy cửa ra lập tức bị tình huống rối loạn trước mắt làm cho kinh hoảng.(kinh ngạc ,hoảng hốt)

Chỉ thấy Nam Woohyun uống đến say như chết nằm ngang ở trên ghế sofa, một chân còn để ở trên ghế dựa, cả người giống như mới vừa bị ngã vào thùng rượu.

Son Naeun đứng ở giữa phòng khách, đôi tay khoanh ở trước ngực, trên mặt mỉm cười hài lòng.

Khi cô nhìn thấy Kim Myungsoo bước vào cửa thì vẻ mặt lập tức thay đổi, quyến rũ dịu dàng, xoay người chạy thẳng vào trong ngực Kim Myungsoo.

"Myungsoo, anh rốt cuộc cũng trở lại, em đã chờ anh thật lâu!"

"Cách xa tôi ra một chút." Kim Myungsoo lạnh lùng đẩy cô ra, đưa tay dắt Park Jiyeon đi vào trong phòng, "Chuyện gì đang xảy ra?"

"Woohyun uống say, em chỉ là có lòng tốt đưa anh ấy trở lại." Son Naeun không để ý đến Park Jiyeon có ở đó hay không, làm nũng ôm chặt một cánh tay khác của Kim Myungsoo.

Kim Myungsoo không vui nhíu chặt lông mày, hung hăng đem tay cô ta hất ra, "Cô làm cái gì? Buông ra!"

"Kim Myungsoo, em đã nói em hiểu rõ sai rồi. . ." Son Naeun buồn bã, điềm đạm đáng yêu, ý đồ tranh thủ sự đau lòng của Kim Myungsoo.

Park Jiyeon nhìn không được nữa, tức giận đứng ở trước mặt Son Naeun, "Da mặt người phụ nữ này thật sự là rất dày, Myungsoo đã nói rõ ràng như vậy, lòng của cô còn không chết; để cho tôi nói cho cô biết, trước đây Kim Myungsoo không muốn cô ở bên cạnh, hiện tại càng không thể nào!"

Son Naeun hung tợn nhìn Park Jiyeon chằm chằm, "Park Jiyeon?Tôi và Kim Myungsoo đang nói chuyện, cô có đủ tư cách xen vào mà quản lý sao!"

Park Jiyeon giận không kềm được, thở phì phò nhìn cô ta chằm chằm, đáy mắt cháy hừng hực lên hai ngọn lửa giận, "Tôi là người phụ nữ của Kim Myungsoo, tại sao không thể xen vào!"

"Cô là phụ nữ của Kim Myungsoo? Ha ha ha!" Son Naeun châm chọc cười to, ngay sau đó bỏ Park Jiyeon lại, đến gần bên cạnh Kim Myungsoo, "Soo, anh tại sao lại phải làm như vậy? Thật ra thì chỉ cần anh nói một câu, em sẽ lại trở về bên cạnh anh mà."

"Cô nói lời điên khùng gì ở đây!" Kim Myungsoo khinh thường trợn mắt nhìn Son Naeun một cái, ngay sau đó liền không thèm nhìn đến.

"Thật ra em đều đã hiểu, anh chỉ hi vọng là em trở lại, bây giờ em đồng ý lập tức trở về bên cạnh anh, cô ta có thể lập tức rời đi." Son Naeun cố ý dùng tốc độ nhanh nhất, một hơi nói xong.

Cô nhanh chóng liếc Kim Myungsoo một cái, chỉ thấy trên mặt của anh ta tràn đầy căm hận, khinh miệt.

"Cô rốt cuộc muốn tôi nói mấy lần mới có thể tỉnh táo, tôi không thể nào để cho cô trở lại bên cạnh tôi." Kim Myungsoo như đinh chém sắt nói.

Park Jiyeon càng thêm tức giận đến trước mặt Son Naeun, nói lại lời nói của Kim Myungsoo: "Cô nghe rõ ràng đi! Anh ấy sẽ không để cho cô trở lại bên cạnh!"

Son Naeun châm chọc nhìn Park Jiyeon, " Nghề của các cô khi ra ngoài đều quên không mang khóa sao, không hiểu lúc nào thì phải im miệng sao?"

"Cô. . ." Park Jiyeon bị chọc tức, hận không thể cho cô ta một cái tát, để xả mối hận trong lòng.

Son Naeun cười lớn nhưng không thoát được sự nhạy cảm của Kim Myungsoo, anh bước một bước dài đi đến trước mặt Son Naeun, tức giận nắm chặt cổ tay của cô ta, "Cô mới vừa nói Jiyeon làm cái gì? Bây giờ có thể nói rõ ràng cho tôi!"

Một tiếng như sư tử gầm thét, nhất thời nhắc nhở Park Jiyeon, trong lời nói của Son Naeun có hàm ý gì?

"Em... em phải . . ." Son Naeun kinh hoàng đối mặt với âm thanh và khuôn mặt lạnh lùng của Kim Myungsoo, nhất thời ấp úng nói không ra được một câu.

"Nói!" Kim Myungsoo quát.

Nhất thời sắc mặt Son Naeun lúc xanh, lúc trắng, ngón tay chỉ vào người ở trên ghế sofa, "Là Nam Woohyun nói, anh ta nói cô ta là người phục vụ ở công ty đến đây để đóng giả làm người yêu anh."

Nghe vậy, Kim Myungsoo quay đầu lại nhìn chằm chằm Nam Woohyun đang say khướt nằm trên ghế sofa, ngay sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Son Naeun, "Chờ một chút tôi sẽ hỏi rõ ràng, nếu như không phải là Woohyun nói, mà là cô tạo tin đồn giả, cô xem tôi sẽ làm gì cô."

"Vợ." Kim Myungsoo nhỏ giọng kêu lên.

Park Jiyeon lập tức đi đến trước mặt Kim Myungsoo, "Chồng, có chuyện gì?" Cô cố ý nhấn mạnh giọng nói, ngoái đầu nhìn lại Son Naeun cười hả hê.

Son Naeun trong phút chốc ngây ngốc. Kim Myungsoo làm sao đột nhiên gọi Park Jiyeon là vợ?!

Mà cô ta cũng thân mật gọi Kim Myungsoo là chồng?!

Trong lúc vô tình lại nhìn thấy ngón giữa của Kim Myungsoo và Park Jiyeon đều có một chiếc nhẫn kim cương, Son Naeun không khỏi giận đến vỗ ngực liên tục.

Làm sao người phụ nữ này lại nhanh chân đến trước?

"Đi tìm cho anh chậu nước." Kim Myungsoo tức giận nói.

Park Jiyeon không biết Kim Myungsoo đang muốn làm cái gì, nhưng là cô biết bây giờ Kim Myungsoo đang nổi nóng, cô tốt nhất không nên hỏi nhiều, nghe lời đi lấy nước.

"Nước đây." Park Jiyeon nhanh chóng bê một chậu nước ra ngoài.

"Em hãy dội vào tên này!" Kim Myungsoo chỉ vào Nam Woohyun đang nằm trên ghế sa lon.

"Chuyện này. . . ổn sao?" Park Jiyeon nhăn lại mày hơi chần chờ.

"Anh nói dội thì cứ dội!" Kim Myungsoo thái độ và giọng nói cũng rất mạnh.

"Được rồi." Park Jiyeon bất đắc dĩ quay bĩu môi một cái, bưng lên chậu nước trong tay, hất thẳng vào người Nam Woohyun.

Thình lình bị hất nước lạnh , Nam Woohyun tức giận từ trên ghế salon bật dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm Park Jiyeon, căm tức chửi mắng: "Park Jiyeon, cô đang làm cái gì!"

Park Jiyeon bất đắc dĩ nhún nhún vai, lấy ánh mắt ra hiệu với hắn.

Nam Woohyun tức giận xoay người, kinh ngạc khi thấy Kim Myungsoo, vội vàng thu hồi vẻ mặt tức giận, lúng túng nhìn anh.

"Lão đại. . ."

Kim Myungsoo lạnh lùng nhìn Nam Woohyun, tay chỉ Son Naeun hỏi: "Cô ta nói, là cậu nói cho cô ta biết Park Jiyeon đến đây để làm cái gì, thật sao?"

"Cái gì?!" Nam Woohyun khiếp sợ nhìn Kim Myungsoo, ngay sau đó trợn mắt trừng mắt về phía Son Naeun, "Tôi nào có nói? Cô đừng nói hưu nói vượn!"

"Có! Là anh nói Park Jiyeon làm ở công ty phục vụ khách hàng, Kim Myungsoo dùng tiền muốn Park Jiyeon giả làm người yêu của anh ta, tất cả mọi việc đều chính miệng anh nói ra!" Son Naeun nói chắc như đinh đóng cột, cũng nói ra nội dung trong đó.

Trong phút chốc, sắc mặt của Nam Woohyun lúc xanh, lúc trắng. Nếu như lời nói của Son Naeun mà là thật, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.

Nam Woohyun sợ hãi nhìn Kim Myungsoo, "Lão đại, em thật sự . . ."

"Hừ! Son Naeun đã nói rõ ràng như vậy rồi, cậu còn cần giải thích sao?" Kim Myungsoo dùng ánh mắt sắc bén nhìn Nam Woohyun chằm chằm, tức giận run người.

"Lão đại, anh nhất định phải tin tưởng em, em thật sự chưa nói." nhất thời khuôn mặt Nam Woohyun kinh hoảng, ngay sau đó tức giận nhìn về phía Son Naeun, "Tôi nói những lời này vào lúc nào!"

Son Naeun không sợ Nam Woohyun nói, "Tất cả đều từ trong miệng anh nói ra, lúc ấy Lee Sukjin cũng ở chỗ này."

"Lee Sukjin?" Kim Myungsoo nhăn lại mày, ánh mắt sắc bén lãnh khốc quét về phía Son Naeun.

Lee Sukjin đang nói chuyện cùng một số lão đại tại cửa cầu thang trong lúc vô tình nhìn thấy Park Jiyeon chạy ra ngoài, trên mặt cô nước mắt rơi như mưa, hắn nghĩ thầm nhất định kế hoạch của Son Naeun đã thành công, nên cô mới khóc như thế.

Lee Sukjin nhanh chóng chay ra lấy tay ngăn Park Jiyeon lại, "Cô làm sao vậy? Người đẹp, nếu như Kim Myungsoo không muốn cô, tôi sẽ muốn cô, hơn nữa tôi sẽ yêu cô hơn vạn lần Kim Myungsoo." Hắn cười một cách hèn hạ.

"Buông tôi ra!" Park Jiyeon hét lên một tiếng.

Nhất thời tất cả mọi người đều dừng động tác tại chỗ, ánh mắt quái dị nhìn Park Jiyeon và Lee Sukjin.

"Park Jiyeon, tôi thật sự sẽ toàn tâm toàn ý thương em. . ."

Lee Sukjin không muốn buông cơ hội này, tiếp tục quấn lấy cô.

Trong lòng cô đang tức giận không thể nào xả ra, nay hắn lại còn cố tình trêu chọc cô làm cô càng tức giận, ở trước mặt mọi người cô thẳng tay tặng cho hắn một cái tát thật mạnh, "Là cóc cũng muốn ăn thịt thiên nga! Đi ăn cứt đi!"

Lee Sukjin ngẩn người tại chỗ, rồi sau đó tức giận bắt lấy Park Jiyeon, "Cô dám đánh tôi!"

Park Jiyeon không sợ hãi tí nào ngẩng đầu lên liếc nhìn Lee Sukjin.

"Hừ! Không chỉ có Park Jiyeon đánh thôi đâu." Đã đuổi tới, từ trong tay Lee Sukjin Nam Woohyun lập tức cứu Park Jiyeon ra, rồi không nói hai lời đánh Lee Sukjin một đòn, "Đây là cái mà lão đại vừa mới cho tôi, tôi hiện tại tặng lại cho anh, tên tiểu nhân hèn hạ."

Lee Sukjin không chịu được đòn đánh mạnh mẽ của Nam Woohyun, kêu đau một tiếng rồi ngã tựa vào bên tường, không bò dậy nổi.

Park Jiyeon khinh bỉ hừ một tiếng, tiếp tục chạy ra bên ngoài.

Nam Woohyun không muốn cho Lee Sukjin chỉ phải chịu một đòn, vì vậy lại đi tới trước mặt hắn hung hăng đánh bổ sung thêm một cái. "Còn đây là lãi." Ngay sau đó, hắn xoay người tiếp tục chạy theo Park Jiyeon.

"Jiyeon! Park Jiyeon! Đừng chạy nhanh như vậy, trở lại đi!" Nam Woohyun khom người chịu nhịn cơn đau chạy theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro