Chương 12 - Phát hiện của Jiyeon.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon nghi hoặc nhìn về phía quản gia, "Vì sao ạ?"

Quản gia chần chừ một chút, lại lập tức nói: "Bọn họ chắc đã...được chuyển đi rồi."

"Chuyển đi? Không thể nào đâu, anh ấy nói sẽ chờ con gọi điện thoại cho anh ấy mà." Jiyeon lại hoài nghi.

"Tiểu thư Jiyeon..."

Quản gia thầm thở dài một hơi, nhìn cô, nghiêm túc nói: "Nhiệm vụ quan trọng bây giờ là hoàn thành bài vở, chuyện khác con đừng để trong lòng, nếu không...Kim tiên sinh sẽ không vui đâu."

Jiyeon há miệng, đôi mắt to vô tội chớp chớp. Cô thật sự không rõ, vị cha nuôi cho tới bây giờ không lộ diện vì sao lại không vui cơ chứ?

Quản gia vỗ nhẹ đầu cô, không nói nữa.

Về phần gia đình kia thế nào ông thật không dám nghĩ nhiều!

——— ————————

Jiyeon mất ngủ, đêm khuya yên tĩnh này, lần đầu tiên cô mất ngủ.

Trước khi được nhận nuôi, đến Bạc Tuyết Bảo cô cũng từng mất ngủ, nhưng đó là vì đề phòng cha nuôi mới nên không thể không tỉnh táo mở to mắt đến hừng đông, mà nay cô mất ngủ là vì lời nói của bác Han.

Bạc Tuyết Bảo đối với cô mà nói luôn luôn là toà thành tràn ngập mơ mộng. Cô đã mười bốn tuổi, đương nhiên hiểu trong tòa lâu đài sẽ không có công chúa Bạch Tuyết, tòa thành đối với cô mà nói, là càng an toàn.

Nhưng trong tòa thành hình như có điều bí mật cấm kỵ nào đó, ví dụ như vườn hoa, ví dụ như cha nuôi mới cô chưa từng thấy mặt.

Khi cô chưa trở lại Bạc Tuyết Bảo, cô từng đã một lần hoài nghi cha nuôi không tồn tại, nhưng cô lại lần nữa bước vào tòa thành này, quyền uy đó như bắt đầu lan tràn. Cô chưa từng thấy cha nuôi, cũng không khó để cảm nhận được mọi người trong tòa nhà đều vừa kính vừa sợ cha nuôi.

Cô nên cảm tạ cha nuôi đã thu nhận, thậm chí cho cô học hành. Chỉ là, cô cảm thấy một loại mơ hồ, cảm giác rất áp lực, giống như, trở về Bạc Tuyết Bảo thì lại bị ngăn cách?

Còn nữa, tối hôm qua cô đang ngủ, cảm giác bất thường trở lại lần thứ hai. Trong hoảng hốt, cô cảm thấy có một bàn tay nhẹ vỗ về thân thể mình, loại cảm giác quen thuộc này thật giống như năm cô tám tuổi.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Jiyeon nhíu chặt mày, nghĩ đến đây, trong lòng lại khó chịu.

Cô đột nhiên nghĩ tới lời cô bạn mập mạp nói năm tám tuổi——"Mẹ nói, cậu ở trong một tòa thành có ma quỷ đáng sợ lắm."

Ma quỷ?

Jiyeon co người lại, cô đã mười bốn tuổi, không nên tin trên đời này sẽ có ma quỷ, nhưng...

"A——"

Ngay khi cô miên man suy nghĩ, không gian yên tĩnh bỗng hiện lên tiếng hét sợ hãi của người phụ nữ, như có như không, lại như sợi tơ truyền vào tai Jiyeon.

Cô sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, một đôi mắt trong cũng trở nên kinh hãi không thôi sau tiếng hét kinh hoàng. Âm thanh vang lên rồi lại biến mất, nhưng vẫn để lại dấu vết rất sâu trong lòng Jiyeon.

Hơi thở bắt đầu trở nên hỗn loạn, cuối cùng cô cũng không đè nén nổi sự tò mò trong lòng, liền mở cửa, đi ra ngoài phòng.

oOo

Âm thanh sâu xa, ánh trăng trút xuống từ khe hở của đám mây.

Tại sảnh lớn nhất của tòa thành, xuyên qua cửa sổ thẳng đứng đến ba bốn phần, ánh trăng nhẹ nhàng tràn vào, dịu dàng mơn trớn một tầng vàng kim trên mặt sàn sạch sẽ bóng loáng. Đèn thạch anh trong suốt quý giá trên cao chục thước, thể hiện vẻ tôn quý, cửa sổ sát đất rộng mở, đối diện đó là hoa viên, hương hoa nhàn nhạt thoảng theo gió đêm, cả không gian đều ngập tràn hương hoa.

Đây là lần thứ hai Jiyeon đi lên lầu của tòa thành. Lần đầu tiên là lúc cô tám tuổi, cô tò mò muốn xem từng phòng của tòa thành, cho đến khi đi đến chỗ lầu cao kia, vừa bước lên cầu thang đã bị bác Han cản lại, bác nói...nơi đó cấm vào.

Mà nay, cô lại đứng ở cầu thang ấy. Ngọn đèn thạch anh hai bên tường tỏa ra ánh sáng mơ hồ, không gian lớn như vậy chỉ phản chiếu bóng cây cọ lay động ngoài cửa sổ. Jiyeon nuốt nước miếng, dù sao cô cũng chỉ mới mười bốn tuổi, ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.

Nhất là...

Jiyeon nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, vầng trăng lẩn khuất sau lớp mây đen dày.

Cô rùng mình một cái, lúc này——tiếng hét của người phụ nữ lại vang lên!

Gió lạnh ùa vào.

Răng Jiyeon bắt đầu không ngừng va cầm cập. Màn đêm đen đặc, tiếng kêu hoảng loạn của người phụ nữ loáng thoáng rơi xuống từ nơi cao nhất của tầng lầu, như là đau đớn không chịu đựng được nữa.

Cô cắn chặt răng, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn bước từng bước tới gần vị trí tầng lầu.

Cùng với bước chân ngày càng cách gần, thanh âm của người phụ nữ không hề che lấp càng ngày càng rõ ràng, ngày càng lớn. Cuối cùng Jiyeon cũng bước lên được tầng lầu. Nơi này không âm u như tưởng tượng, lại khá sang trọng, chỉ có một phòng, mà tiếng hét của người phụ nữ, chính là truyền ra từ phòng này.

Cửa phòng bị đóng, ánh sáng âm u bên trong chiếu ra bóng người nhỏ của Jiyeon, tính cả sự khiếp đảm không thôi trong đôi mắt đẹp kia.

Bên trong gian phòng, tối không chịu nổi!

Nơi này gọi là phòng, nhưng phải nói là gian phòng mới đúng. Bởi vì trong không gian lớn như vậy, chỉ có một chiếc sofa bằng da màu đen, cái loại màu đen kinh tâm động phách giống hệt như khung cảnh xung quanh này, lộ ra một vẻ làm người ta không rét mà run.

Mà ở gần sofa, một cơ thể tuyệt mỹ nằm trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, gần như muốn hòa tan dưới thân người đàn ông——

Jiyeon mở to hai mắt nhìn lại——

Cô nhìn thấy, gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp trong phòng đang nhăn nhó. Trong phòng phát ra tiếng gào không chút nào giấu giếm. Tay cô ta ôm chặt người đàn ông, tiếng rên rỉ làm nhiệt huyết người ta sôi trào.

Người đàn ông trên người phụ nữ có cơ thể rắn chắc, âu phục đẹp đẽ càng tô điểm cho dáng người cao ngất của hắn. Kính râm che mất đôi mắt nhưng cũng không khó để nhìn ra ngũ quan lộ ra vẻ quyền lực tuyệt đối của hắn! Cổ áo sơ mi màu tối trên người hắn hơi mở, lồng ngực màu đồng khiến phụ nữ không khỏi mặt đỏ tim đập, dáng người to lớn vừa thấy đã biết là người chăm tập thể hình.

oOo

Cặp kính râm tuy che khuất được ánh mắt người đàn ông nhưng cũng không khó để nhìn gương mặt quá mức anh tuấn của hắn. Ngay cả khóe môi mỏng cũng khẽ cong lên làm người phụ nữ không thể nào nén được tình yêu điên cuồng, nhưng nó quá lạnh lùng!

Động tác của hắn vô cùng mạnh mẽ và vô cảm, ở trên người cô ta lưu lại dấu vết, đưa tới từng tiếng thét chói tai của người phụ nữ dưới thân. Nhưng mặt hắn lại lạnh băng vô tình, không vì "vận động" kịch liệt mà ảnh hưởng.

Ngoài cửa Jiyeon bị dọa đến choáng váng, gần như là sửng sốt không dám cử động, người đàn ông trong phòng nhìn rất quen, giống như...

Sự có mặt của cô hình như đã kinh động tới người đàn ông bên trong. Hắn dừng lại, nghiêng đầu...Jiyeon đột nhiên mở to hai mắt nhìn lại! Là người gặp ở vườn hoa đêm qua!

Hắn không phải là vệ sĩ mới tới sao? Làm sao có thể có mặt ở tầng lầu lúc này?

Không biết vì sao, tim Jiyeon đập rất nhanh rất nhanh, theo bản năng, cô trốn tới một bên, lại vẫn không thoát được ánh mắt sắc bén của người đàn ông. Môi hắn khẽ nhếch lên.

Người phụ nữ như con cá lại bò lên người đàn ông lần nữa, hắn ta cười lạnh. Ánh mắt sau mắt kính dâng lên tia sáng lục u tối như sói, tiện đà, hắn quay thân mình lại, động tác càng thêm mạnh bạo!

Mỗi tiếng thở dốc làm người ta tai đỏ tim đập quanh quẩn trong không khí, cùng với sức lực tràn đầy khác hẳn người thường của người đàn ông. Người phụ nữ bắt đầu cố hết sức gượng dậy, tiếng thở dốc lúc đầu biến thành tiếng khóc thống khổ nức nở, lực va chạm khiến cho sắc mặt cô ta dưới thân ngày càng tái đi, thân người như tắm đẫm mồ hôi, cuối cùng biến thành tiếng thét yếu ớt, không còn chút sức lực...

"Đủ...đủ rồi, xin anh tha cho tôi, tôi không chịu nổi nữa." Giọng cô ta ngày càng nhỏ theo động tác của người đàn ông, từng giọt mồ hôi lớn trên trán chảy xuống sàn đá cẩm thạch màu đen.

Ngoài cửa, hơi thở của Jiyeon cũng càng ngày càng dồn dập, trái tim cũng đập rất nhanh.

Cô biết mình nên tránh ra, tuy cô chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng đã có chút hiểu biết. Cô tự nhiên cũng hiểu đôi nam nữ trong phòng đang làm gì. Trước khi cô còn chưa được nhận nuôi, chỉ thấy cha nuôi kia giống như con chó ghé lên người cô bảo mẫu mới đến, thở gấp thô thiển, cô bảo mẫu phong tình vạn chủng vòng tay qua cổ cha nuôi. Khi đó cô rất lo thân thể của cô bảo mẫu có thể bị đè chết bởi thân hình quá mức mập của cha nuôi hay không.

Cô luôn luôn cảm thấy loại chuyện này thật xấu xí, nhất là cha nuôi trước kia có thân thể béo ú, trắng bóng, giống hệt con lợn. Nhưng hôm nay, dáng người của gã đàn ông trong phòng đẹp đến dọa người, hình như loại chuyện cô vốn cho là dơ bẩn này lại trở nên đẹp mắt, nhưng mà...

Người đàn ông trong phòng dù thế nào cũng không lay động? Cảm xúc thể hiện cũng lạnh như băng, điểm ấy không giống với cha nuôi trước của cô. Cô còn nhớ nét mặt của cha nuôi lúc ấy thật là làm người khác ghê tởm đến cực điểm, tham lam không có chừng mực, trước mắt ông ta, hình như chỉ có dục tình.

Đang lúc Jiyeon nghĩ như vậy, bên tai lại truyền đến tiếng kêu bén nhọn của người phụ nữ, cô vội vã lặng yên nhìn lại, lại bị một màn trước mắt làm sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán!    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro