Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong lòng anh mà Ji Yeon ngó trước ngó sau miệng cười rạng rỡ cứ như tù nhân nhiều năm được bước ra ngoài ánh sáng vậy. Myung Soo nhìn bộ dạng đó của vợ yêu chỉ khẽ lắc đầu miệng khẽ mắng yêu " Ngốc" rồi mỉm cười dịu dàng. Sải bước chân anh thật dài và nhanh như muốn nhanh chóng giúp vợ ngốc của mình sớm đạt được mong muốn...

- Em đừng ngoái đầu ra như thế ! Ngã bây giờ!

Nghe anh mắng như vậy cô rời mắt khỏi thế giới bên ngoài rồi nhẹ nhàng đưa mắt nhìn anh mỉm cười vòng tay khẽ ôm chặt cổ anh hơn...

- Không sợ!

- Em !...

- Vì em biết anh sẽ không để em ngã đâu!

- Cảm ơn em đã tin tưởng anh.

Myung Soo mỉm cười chìu mến trong đôi mắt trầm lạnh khẽ ánh lên tia hạnh phúc. Đôi mắt anh như nhìn sâu vào người trong lòng mình thật mê đắm làm cho Ji Yeon bối rối không thôi. Cô ngại ngùng ngước đôi mắt đen tròn của mình nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt hổ phách của anh. Trong đôi mắt tuyệt đẹp đó cô như bị thôi miên và Ji Yeon đã nhìn thấy hình bóng mình trong đó . Một khuôn mặt yêu kiều rạng rỡ tràn ngập sắc xuân. Không ngờ trong mắt anh cô lại đẹp như vậy... Khẽ mỉm cười với suy nghĩ trong đầu mình mà cô không hề hay biết cũng có một ánh mắt đang dịu dàng nhìn mình.

Myung Soo như chìm đắm vào trong đôi mắt trong sáng tĩnh lặng như nước hồ thu đó. Anh cũng như đang muốn tìm kiếm thứ mà mình hằng đêm mong muốn và có vẻ như anh đã tìm thấy và đã có được nó...

Hai người cứ đứng đó nhìn sâu vào mắt nhau chìm đắm vào thế giới hạnh phúc của mình ...

- Hahahaha

Tiếng cười nói ồn ào của mọi người trong sân như đánh thức bản chất ham vui chơi của Ji Yeon. Cô tự ý thoát ra thế giới riêng của hai người , rồi tò mò nhìn xuống sân , ánh mắt chẳng mấy chốc hiện rõ vẻ thích thú , phấn chấn , đôi môi anh đào nở nụ cười rạng rỡ... Mà vô tình quên mất có người mặt đang tối dần...

- Anh! Anh cho em xuống kia chơi nhé!

Ji Yeon phấn khởi mắt nhìn ra phía đám đông , tay thi lay lay anh nhưng đợi mãi cũng chỉ là khoảng không im lặng. Anh vẫn đứng yên tại chỗ , không động đậy cũng chẳng nhúc nhích... Tỏ rõ vẻ không hài lòng của mình nhưng người ham vui kia lại không thấy được điều đó.

Thấy anh không ý kiến gì , cô chuyển sang cách khác , nài nỉ , nũng nịu... Cách này cô đã sử dụng rất nhiều lần rồi , lần nào anh cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng , cô không tin lần này cô không thắng được anh. Nghĩ là làm Ji Yeon mỉm cười gian tà khẽ dụi dụi đầu vào ngực anh nũng nịu nói

- Chồng yêu ! Anh đưa e đến chỗ đó chơi nha. Người ta ở trong phòng buồn sắp chết đến nơi rồi. Anh chiều em lần này đi nha! Nha! Nha!

Thấy vợ yêu dùng hành động cử chỉ lời nói đó Myung Soo chỉ biết lắc đầu chán nản thở dài cho sự mềm lòng của mình. Mỗi lần cô làm vậy anh như kẻ bị thôi miên, tự động ngã vào cạm bẫy của cô. Khẽ hôn nhẹ lên đôi môi ngọt lịm của ai kia Myung Soo mỉm cười nói

- Em đó! Mê chơi hơn mê chồng. Em thấy có người vợ nào ham chơi giống em không?

Thấy anh nói vậy Ji Yeon thích thú thoát ra khỏi người anh rồi hưng phấn chạy về vườn hướng dương trước mặt. Khiến ai đó thót tim vì lo lắng.

- Em làm gì mà chạy nhanh vậy hả? Lỡ ngã thì sao? Em nên nhớ sức khỏe em vẫn chưa...

- Em khỏe rồi mà! Chạy một chút cũng có sao đâu! Coi như tập thể dục vậy!

- Tập thể dục à??   [nghiến răng] 

- Hihi. Cho em chơi một chút cho thoải mái đi.

- Em mà còn không cẩn thận thêm một lần nữa ...Thì lần sau đừng mơ đi chơi nữa.

- Xì! Thì e cẩn thận một chút là được chứ gì người đâu mà khó tính! Hứ!

Ji Yeon hậm hực đi thật nhanh để tránh người đang lẽo đẽo theo sau lưng mình.

" Tức chết cô mà , chơi một chút cũng cấm"

Nhưng sự bực bội mau chóng tan biến khi Ji Yeon chìm đắm với không khí trong lành vui vẻ nơi đây. Cô cũng như vô tình quên đi người vẫn đang nhẹ nhàng đi sau mình. Mỗi hành động của cô đều được thu vào mắt anh một cách tỉ mỉ cẩn thận nhất. Sở dĩ anh để cô tự do bay nhảy là không muốn gò ép cô qúa và cũng lâu lắm rồi anh chưa thấy nụ cười thơ ngây trong sáng của cô. Nghĩ đến thời gian cô làm vợ anh trải qua bao đau khổ sợ hãi lòng anh lại càng yêu thương cô nhiều hơn... 

JI Yeon tuy được tự do thoải mái chơi đùa nói chuyện với mọi người nhưng mà tự nhiên có một cái đuôi đi theo mình qủa thật không thoải mái chút nào. Cô chần chừ lưỡng lự cuối cùng là quyết định tìm cách tránh né cái đuôi đó nhưng tránh cũng không được mà né cũng chẳng xong vì dù sao cô cũng còn đang là bệnh nhân mà. Không thể trốn tránh được thì nên nói thẳng nghĩ thếJi Yeon quay lại tươi cười nhẹ nhàng nói với Myung Soo.

- Anh à! Hay anh để em chơi ở đây một mình được rồi.

- Hửm?  [nhíu mày] 

- Anh đang bận thì cứ về phòng làm tiếp đi cứ kệ em. Em khỏe rồi! Khi nào chơi chán em sẽ tự về phòng mà.

- Em...

- Yên tâm đi , em khỏe rồi em không sao đâu a cứ lẽo đẽo theo e như vậy thì kỳ lắm còn bao nhiêu người nhìn vào nữa...

- Àhhh!

- Anh đi vào đi nhé! Được không?  [dụ dỗ] 

Myung Soo không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng ngẩng mặt nhìn ánh chiều tà rồi dịu dàng mỉm cười với người trước mặt...

- Vợ yêu! Bây giờ cũng muộn rồi nhỉ.

- Vâng ! Nhưng sao...?

- Muộn rồi! Chơi như vậy là đủ rồi mình nên về phòng thôi!

Vừa thấy anh nói vậy khuôn mặt cô biến sắc cô lo lắng lắc đầu không chịu nói lớn

- KHÔNG!!! Em không chịu đâu! Không về đâu!

Nói gì chứ bắt cô nằm hơn tuần trên giường giờ mới cho đi chơi một chút đã bắt về ngay , sao cô chịu được chứ , anh đúng là qúa đáng mà. Càng nghĩ càng tức càng tức càng ấm ức Ji Yeon tỏ vẻ bướng bỉnh rồi gắt lại

- Mặc kệ anh đó em không về đâu. Em muốn ở lại chơi thêm chút nữa anh thích thì cứ về trước đi. Kệ em!  [phồng má trợn mắt] 

- Không muốn về đúng không?  [nghiêm nghị] 

- Không Về!  [cương quyết] 

- Được rồi...!  [lạnh lùng] 

- Hi. Anh đồng ý cho em ở lại rồi ư ? Cảm ơn ông xã!  [vui mừng] 

- Em muốn ở lại cũng được thôi nhưng từ lần sau hãy ngoan ngoãn ở trong phòng! Đừng mơ mộng ra đây nữa!

- Anh! Anh! Anh qúa đáng!

Hai mắt cô tức giận nhìn anh đúng là qúa đáng mà. Vừa mới để cô vui mừng một chút giờ đã giáng hẳn hòn đá lên đầu cô rồi. Anh nói vậy là ép người qúa đáng mà.

Nhìn khuôn mặt giận dữ rồi buồn thiu của cô anh cũng xót lắm chứ anh cũng mềm lòng lắm rồi nhưng anh cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi sức khỏe cô không tốt thì không nên bị nhiễm lạnh. Nếu cô có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ đau lòng vô cùng vì thế không thể điều gì cũng chiều theo cô được.

- Thế nào? Muốn về hay ở lại tùy em chọn.

- Anh đúng là qúa đáng mà.

-......

- Nêu tôi về ngày mai anh có cho tôi ra đây chơi nữa không?

- Nếu em khỏe mạnh bình thường và biết ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ suy nghĩ...

- Còn nếu tôi ở lại?

- Tôi đã nói là sẽ làm! Đến lúc đó em đừng có hối hận...

- Anh... Anh....

Ji Yeon nghiến răng bực tức nhìn Myung Soo chưa bao giờ cô muốn xông vào bóp chết con người đó như lúc này ...

- Thế nào? Em chọn đi! Về hay ở!

Ji Yeon nhìn con người lạnh lùng trước mặt mà tủi thân cô cùng. Sao cô không thể mạnh mẽ hơn anh được chứ nếu mạnh mẽ hơn anh là cô có thể làm theo ý mình rồi. Sau khi đắn đo suy nghĩ nặng nhẹ thiệt hơn ... Ji Yeon ấm ức quát

- Tôi theo anh về là được chứ gì! Đáng ghét.

Nói rồi Ji Yeon xụ mặt dậm mạnh chân bước về phía trước cô cố ý không thèm nhìn anh lúc đi ngang qua làm Myung Soo chỉ biết lắc đầu chào thua.

- Để anh đưa em vào  [vội cầm tay đỡ lấy]

- Bỏ tay ra!  [hất mạnh tay]   Không khiến tôi có chân tôi tự đi được không dám làm phiền anh.

Cô giận hờn đi thẳng một mạch về phòng để lại anh buồn bã lo lắng đi sau. Nếu biết thế này ... có lẽ cô không nên ra ngoài sẽ tốt hơn.

Ji Yeon vừa vào phòng là vội lên giường nằm cô cố ý chùm chăn kín đầu như để tránh mặt ai kia. Ai bảo cô đang chơi vui lại bắt cô trở về đã thế anh còn dọa nạt cô nữa khiến cô tức mà không làm gì được.

Myung Soo nhìn người đang cuộn tròn trong chăn mà thở dài... Anh lại phải tìm cách để dỗ dành con nít rồi... Sắp mệt rồi đây! Ai bảo anh yêu cô! Chiều chuộng cô hết mực giờ thì động chút là hờn giận anh cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro