LKPQ 18-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18 : Chân thành tương kiến

Bao nhiêu bang phái rầm rầm rộ rộ kéo đến tìm một người, kết quả tự nàng mò ra, lại còn vội vội vàng vàng rời đi, để lại một mớ bùng nhùng hỗn độn lớn, quả thật đây chính là chuyện cười lớn nhất từ trước tới giờ. Đương nhiên việc này hoàn toàn là ý của Mộ Dung Ý Vân mà ra hết. Nàng vừa nghe tin con gái bảo bối của mình rơi xuống núi, lập tức thả ra không biết bao nhiêu bồ câu đưa tin. Chỉ cần là người có quen biết bọn họ, tất thảy đều lên đường đi tìm Khuynh Thành. Tuy vợ chồng nàng hoàn toàn tin tưởng võ công của Khuynh Thành tuyệt đối có thể giúp con bé xuống đáy cốc an toàn, nhưng sống vẫn phải thấy người, chết phải tìm được xác vẫn hơn. Đương nhiên, Cố Mộng Tình của Đường môn đi tìm Khuynh Thành hoàn toàn vì bản thân thích nàng nên mới tự mình ra tay.

Kẻ đầu trò gây ra xì căng đan này hiện giờ đang ngồi uống trà ở một quán trà ven đường cùng một đám người khác. Nàng ta vừa nhận được bồ câu đưa tin của Bách Hiểu Đường cùng Thiên Kiếm sơn trang cho biết con gái bảo bối của mình đã bình yên không có việc gì. Đương nhiên cũng có thêm một chuyện lớn nữa, hôn sự của Độc Cô Khuynh Thành và Giang Vô Vân ấy mà, cụ thể ra sao thì thư mời vợ chồng nàng tới Thiên Kiếm sơn trang để thương lượng.

Cả một đoàn người đang rong ruổi hướng Hoàng Sơn, giờ lục tục thay đổi hành trình.

« Nhất định là Khuynh Thành lại gây ra họa gì rồi. » Vừa nghe tin giải trừ hôn ước, phản ứng đầu tiên của Độc Cô Hàn chính là nổi trận lôi đình. Nữ nhi bảo bối của hắn lại làm ra chuyện tốt gì đó cho coi.

Mộ Dung Ý Vân mỉm cười gian tà, nhận chén trà Mục Ngữ Tâm đưa qua. « Không phải thật đúng lúc rồi sao. »

Nhược Nhan(M Dung Nhược Nhan, t t ca M Dung Ý Vân) cũng nhận lấy chén trà phu quân đưa. « Muội muội à, muội dạy con gái quả nhiên không giống ai. » Cách dạy con gái của Mộ Dung Ý Vân, Nhược Nhan thật không dám tán thành một cách mơ hồ.

Thiên Túy (hn là cha ca Thiên Khinh Yên, v chính là M Dung Nhược Nhan) cười nhẹ. « Quả là đại tẩu vẫn là đại tẩu. »

« Đại bá mẫu, không bằng đem Khuynh Thành gả cho cháu đi được không ? » Kẻ tiểu bối duy nhất trong đám người Thiên Thần Ngạo rốt cục có cơ hội góp lời.

« Đại ca, huynh nói thử xem ? Thân càng thêm thân nha ! » Thiên Túy nhìn Độc Cô Hàn, thật sự có ý này. Con trai hắn vốn vẫn thương thầm Khuynh Thành, thân càng thêm thân cũng không tệ đi.

« Không được ! » Mộ Dung Ý Vân lập tức phản đối. « Cái gì mà thân càng thêm thân, anh em họ gần không được kết hôn, thật không hiểu nổi các người ! » Tuy nàng cùng Thiên phu nhân Mộ Dung Nhược Nhan không phải chị em ruột, nhưng trong tâm lý mà nói, nàng không thể chấp nhận chuyện này.

Tật Phong cười. « Đại tẩu, vậy Thần Phi, Thần Dương nhà bọn đệ thì sao ? » Không phải là cận hôn là được rồi.

Mục Ngữ Tâm mím miệng cười theo. « Đại tẩu, được không ? » Vợ chồng nàng quả thật rất thích nha đầu Khuynh Thành, cưới về nhà làm con dâu cũng không tệ đi.

Mộ Dung Ý Vân cười cười. « Hai đứa nhà các người đẹp trai quá, ta lo cho Khuynh Thành nhà ta lắm. » Hai đứa trẻ nhà Tật Phong và Mục Ngữ Tâm kia y chang Tiêu Diêu nhà nàng, vừa nhìn đã biết là hồng nhan họa thủy(1), con gái nàng không quá xinh đẹp, gả cho đại soái ca (2) như vậy thật không phải lựa chọn tốt lắm.

« Thần Lân nhà Thiểm Điện huynh đã chuẩn bị cưới Phi Như nhà bọn đệ rồi nhỉ ? Thế là chỉ còn mỗi Thần Dật nhà Liệt Hỏa. Đại tẩu chọn ai nào ? »(Thim Đin, Lit Ha đu nm trong t đi h pháp ca Thiên Ma giáo ngày xưa). Sư huynh sư đệ bọn họ chỉ có từng đó con trai, nếu còn không hài lòng, thì họ cũng đành chịu.

« Nếu Khuynh Thành thích bọn chúng thì đã không chờ tới bây giờ mới chọn. » Tuy vợ chồng nàng bốn năm rồi chưa xuống núi, nhưng dịp tết hàng năm tứ đại hộ pháp cùng Thiên Túy năm nào cũng vác bầu đoàn thê tử tới Điểm Thương sơn tụ tập, Khuynh Thành đã sớm quen thuộc với bọn trẻ của họ rồi. Theo nàng để ý, con gái nàng không có hảo cảm lắm với đám ca ca đệ đệ kia chút nào.

« Thì cũng vậy thôi. » Mục Ngữ Tâm cười, đại tẩu thật đúng là vui tính mà.

Mộ Dung Ý Vân lườm nàng một cái. « Ít nói linh tinh, dĩ nhiên là thế rồi. »

« Đại tẩu, nếu quả thật Khuynh Thành đã có tin tức, vậy không cần gấp gáp đi rồi ? » Vợ chồng Tật Phong, vợ chồng Thiên Túy và Thiên Thần Ngạo thật đúng là sốxui tận mạng mà, vốn đang yên lành ở Tận Thiên cốc tiêu diêu qua ngày. Độc Cô Hàn và Mộ Dung Ý Vân vì cả hai đứa con đều đã xuống núi nên thấy nhàm chán không biết làm gì, nên gửi thư mời bọn họ tới nhà làm khách. Vừa mới mò được tới nhà hai người đó, lại lập tức có tin Khuynh Thành bị rơi xuống núi, thế là một đoàn người lại lục tục chạy vội đến Hoàng Sơn.

Dọc đường đi cả đoàn người đều vội vã bất kể ngày đêm, ăn không ngon ngủ cũng không yên. Hiện giờ biết nha đầu kia bình yên khỏe mạnh, hẳn là có thể vừa đi vừa nghỉ cho đỡ mệt rồi.

« Không được. » Mộ Dung Ý Vân cười rất gian manh xảo trá. « Giang đại ca nói Tiêu Diêu mang theo một vị cô nương tên là Tiểu Thiền, tám phần là con dâu tương lai của nhà họ Độc Cô chúng ta rồi. » Hắc hắc, nàng là vội vã đi gặp con dâu, nàng còn muốn bồng cháu nội a.

*

Ng,

Chúng ta chung có l ch là xúc đng nht thi, cũng không phi tht lòng yêu mến đi phương. Chàng và thiếp đu nên bình tĩnh suy nghĩ li, suy xét mt cách k lưỡng v tình cm ca mình. Thiếp không mun thành gánh nng ca chàng. Tht xin li, my ngày nay thiếp đã quy nhiu cuc sng ca chàng. Trước khi chàng hiu rõ v tình cm ca mình xin đng tìm đến thiếp !

Bo trng !

Đc Cô Khuynh Thành

Đáng chết, nàng lại làm cái gì thế này ? Hắn là thật lòng yêu nàng, nàng sao có thể cứ nói đi là đi thế ? Hàn Ngự cảm thấy mình nên tìm hiểu cho rõ về cô vợ nhỏ của hắn, nàng trông vậy mà có thể điểm hôn huyệt của hắn. Hắn biết rất rõ, nàng có thể làm như thế không phải bởi hắn không đề phòng nàng, mà là vì võ công của nàng thật sự rất cao, thậm chí còn cao hơn hắn ấy chứ.

Từ lúc hắn xuống núi, trên giang hồ đều truyền tin tức Tam đại thế gia cùng Bách Hiểu Đường, Đường môn, thêm một đám bang phải nữa đang tìm tin tức về tiểu thê tử của hắn, khiến hắn càng thêm nghi ngờ. Rốt cuộc thân phận thật của cô vợ bé bỏng của hắn là gì ? Trên giang hồ, gia đình có thế lực lớn như vậy chỉ có hai người, nàng họ Độc Cô… Không lẽ… Tính nàng thật sự rất kỳ lạ, không hề giống nữ tử bình thường. Nàng lại có một vị mẫu thân kinh hãi thế tục, dám mang con gái mình tới thanh lâu. Phụ nữ có đảm lược lớn thế, thật không nhiều lắm, phong cách xem ra rất giống vị kỳ nhân kia.

Trời ạ, quan hệ bọn hắn đã muốn phát triển tới bước này rồi(Vân : *cười gian* bước gì anh ? Ng : *lườm* Vân : *tt bếp*), cả tổ tông mười tám đời nhà hắn cũng đều đã khai ra sạch bách với nàng, mà nàng lại vẫn không nói với hắn. Tìm được nàng xong, hẳn là hắn nên cứng rắn phạt nàng nặng một chút mới được.

*

Ở Bách Hiểu Đường đã hơn mười ngày, Giang Vô Vân cũng đã đưa Tuýêt Đường về nhà bàn chuyện hôn nhân, Giang Di cũng đã bị bắt về cùng. Y Ngâm Phong vốn là Thiếu chủ Bách Thảo sơn trang, tất nhiên có rất nhiều việc phải chăm nom, nên không thể không bỏ lại người trong mộng mà rầu rĩ đi về. Độc Cô Tiêu Diêu mang theo Tiểu Thiền đi tìm Tiêu Diêu công tử trong truyền thuyết(gì, là anh mà ! ‘__’), nhân tiện đi du ngoạn sơn thủy kiêm tán tỉnh lấy lòng giai nhân. Còn lại bên cạnh Khuynh Thành, thế là chỉ còn có Khinh Yên, Minh Hà, Ánh Nguyệt mà thôi.

Sau khi dùng cơm trưa, bốn cô thiếu nữ liền ngồi chung một chỗ thưởng trà.

Ánh Nguyệt hít một hơi nhẹ hương trà. « Trà này các muội thấy sao ? »

Khuynh Thành cười cười. « Cũng được, nhưng hơi nhạt. Muội thích Bích Loa Xuân (3) phải đặc hơn một chút. »

Minh Hà hớp nhanh vài ngụm. « Trà này không tồi nha. »

Nha hoàn đột nhiên phá vỡ buổi thưởng thức trà của các nàng. « Đại tiểu thư. »

Khuynh Thành buông chén trà xuống. « Có chuyện gì. »

« Đại tiểu thư, Tuyệt Mệnh môn Hàn Ngự Tuyệt đến, hắn nói muốn gặp Đường chủ. »

Hắn tới đây sao ? Khuynh Thành biến sắc mặt, chén trà cầm trong tay chợt chao nghiêng, nước trà nóng rẫy tràn ra ngoài. Hắn có phải đã biết nàng đang ở đây ? Nên tới tìm nàng sao ? May không có ai chú ý tới sự khác thường của nàng.

Ánh Nguyệt hỏi. « Cha ta đâu ? » Thật muốn đem nàng làm Đương chủ mà.

« Bẩm Đại tiểu thư, Đường chủ và phu nhân đang ở ngoài tòa soạn báo. »

« Được. Tiếp đãi hắn cho tốt, ta thay quần áo rồi sẽ qua đó. » Từ lúc Tư Đồ thúc thúc bồi dưỡng ra một đám mật thám xong, liền mang theo vợ con chuồn đi tiêu dao giang hồ. Thần Lân con trai Phượng cô cô (Phượng Thanh Hà) cũng là một người thanh đạm, không muốn coi sóc việc của Bách Hiểu Đường. Thân là con gái duy nhất của Lục Tây Lâm và Phượng Thanh Trúc, nàng danh chính ngôn thuận trở thành người kế thừa Bách Hiểu Đường. Ai da, cứ lúc nào cha mẹ không có nhà, nàng liền thành chủ nhân. Bách Hiểu Đường trên dưới rất nhiều chuyện lớn nhỏ, đều do nàng ra tay xử lý tốt đẹp.

Ánh Nguyệt đứng lên, mỉm cười nhìn các muội muội. « Ta đi một chút sẽ quay lại. » Lục Ánh Nguyệt vừa rời đi, hai người còn lại lập tức để ý thấy vẻ bất thường của Khuynh Thành.

Mặt Khuynh Thành giờ vô cùng nhợt nhạt, tinh thần hoảng hốt. Tất cả suy nghĩ trong lòng, tất cả tinh thần, đều hướng về phía kẻ đang ngồi ở phòng khách kia.

Minh Hà lạ lùng nhìn nàng. « Tỷ tỷ ? » Gần đây tỷ tỷ rất kỳ lạ nha.

Nàng mạnh mẽ áp chế sự bất an trong lòng, nhẹ lắc đầu. « Ta không sao. »

Khinh Yên vươn tay sờ thử trán nàng. « Khuynh Thành tỷ tỷ ? Tỷ bịốm sao ? » Không bị sốt mà, tại sao sắc mặt lại xấu như vậy ? Nàng thật hối hận tại sao mình không chịu học y thuật.

Nàng hoảng hốt đứng lên. « Không có việc gì, ta về phòng trước đã. »

« Để muội đỡ tỷ. » Minh Hà thấy thân mình nàng loạng choạng, liền lo âu chạy tới đỡ lấy nàng.

« Muội cũng sẽ đỡ tỷ. » Khinh Yên đỡ bên kia vậy.

Mới đi được vài bước, mắt Khuynh Thành chợt tối sầm, thân mình lả lướt ngã về phía sau. Minh Hà vội giữ nàng lại. « Tỷ tỷ ? Tỷ làm sao thế này ? »

« Không sao đâu. » Khuynh Thành yếuớt nhìn nàng cười.

« Tỷ tỷ, tỷ không khỏe sao ? Để muội đi tìm y sinh (bác sĩ). » Minh Hà, dù thân là con gái của Thần y Y Dục Thành, nhưng nàng lại là một kẻ không biết gì về y. Dù gia học uyên nguyên, nhưng cái gì nàng cũng không học vào.

Khinh Yên cũng xen lời. « Tỷ tỷ, sáng nào tỷ cũng khó ở, hiện tại còn váng đầu muốn ngã, còn nói không có việc gì ư ? »

« Ta thật sự không sao mà, đỡ ta về phòng là được. »

Tỷ tỷ đúng là mạnh mồm, người yếu ớt đến vậy, đúng là nàng nên đi tìm y sinh đến thăm bệnh đi thôi.

*

Phòng khách của Bách Hiểu Đường.

Lục Ánh Nguyệt vừa bước ra, liền thấy một gã nam nhân mặt đồ đen đứng ở giữa phòng, đâu lưng về phía nàng, mắt hướng ra ngoài nhìn xa xăm.

Ánh Nguyệt giữ vẻ mặt khách sáo tươi tỉnh. « Tôn giá chính là Hàn Ngự Tuyệt ? Nghe danh đã lâu. » Lãnh Diện Diêm La tới Bách Hiểu Đường làm gì nhỉ ? Không phải là để tìm tin tức chứ ? Mạng lưới tình báo của Tuyệt Mệnh môn cũng không tồi, hẳn là hắn không phải tới Bách Hiểu Đường tìm tin tức rồi. Hay là… Bách Hiểu Đường ra số báo vừa rồi đã chọc giận tới hắn ? Hắn đòi công đạo ? Kỳ thật Bách Hiểu Đường vốn không muốn đắc tội với hắn, bài báo đó cũng không nói quá nhiều kia mà ? Hắn tới đây rốt cuộc để làm gì ?

« Cô nương là Lục tiểu thư ? » Hắn xoay người nhìn nàng. Ánh Nguyệt không nhịn được sáng mắt một chút, nam nhân này thật có khí phách nha.

Ánh Nguyệt gật đầu, tay khẽ vươn ra làm thế mời một cách tao nhã. « Chính là tiểu nữ. Mời ngồi. »

Ngồi xuống xong, Ánh Nguyệt chậm rãi nói. « Hàn Thiếu chủ đại giá quang lâm(4), có việc gì vậy ? »

« Hai mươi vạn lượng. » Hàn Ngự lấy ra ngân phiếu trong người, đặt trên bàn.

A, phóng tay rộng rãi nha. Thiên hạ đệ nhất sát thủ quả là giàu. « Hàn Thiếu chủ muốn mua tin tức về ai ? »

« Độc Cô Khuynh Thành. »

Trong mắt Lục Ánh Nguyệt chợt ánh lên một tia nghi ngờ. « Gì ? Mật thám của Tuyệt Mệnh môn cũng không phải bình thường, còn cần tới Bách Hiểu Đường tìm hiểu tin tức sao ? » Kỳ quái, hắn muốn tìm Khuynh Thành làm gì ?

« Vụ giao dịch này có nhận không ? » Sát thủ không thể có tình cảm. Sư phụ hắn tâm ngoan thủ lạt (5) như vây, tất sẽ không cho phép hắn có tình cảm. Nếu ông ta biết tình cảm của hắn với Khuynh Thành, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Trước khi hắn thoát khỏi Tuyệt Mệnh môn, hắn không muốn kẻ nào biết Khuynh Thành là người của hắn.

« Nhận. » Ánh Nguyệt thu ngân phiếu lại. « Hai mươi vạn lượng mua tin tức về một nữ nhân, Hàn Thiếu chủ thật hào phóng a. » Tin tức về một người, thường chỉ trị giá khoảng một ngàn lượng bạc mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ ba ngàn lượng là cùng. Hắn một phát ra tay chính là hai mươi vạn lượng, có thể thấy được người kia quan trọng với hắn ra sao.

« Bất luận nàng đang ở đâu, phải đem được nàng về Bách Hiểu Đường, một sợi tóc cũng không suy chuyển. » Hắn bình thản nói tiếp, không để ý lời Ánh Nguyệt.

Ánh Nguyệt hơi hơi nghi hoặc. « Ngài muốn Bách Hiểu Đường bảo vệ cho nàng ? » Bọn họ rốt cục là quan hệ gì chứ?

« Đúng thế, trong thời gian ngắn nhất phải tìm ra nàng, một tháng sau ta sẽ tới đón đi. » Xa nàng một tháng, với hắn còn hơn là tra tấn.

« Độc Cô Khuynh Thành cô nương tới giờ còn chưa ra giang hồ, muốn tìm nàng sợ là khó khăn. »

« Bách Hiểu Đường, thêm Tam đại thế gia khoa trương ầm ĩ đi tìm nàng như thế, nàng còn thật sự là chưa ra giang hồ sao ? » Cô nương này rõ ràng muốn hắn tức chết mà.

Lục Ánh Nguyệt thật không nói nổi lời nào, nàng phải nói sao bây giờ?

Đúng lúc đó, Minh Hà hấp tấp chạy vào. « Ánh Nguyệt tỷ tỷ, mau đi tìm y sinh. »

« Sao thế ? » Ánh Nguyệt đỡ lấy Minh Hà, giật mình thấy vẻ mặt lo lắng hoảng hốt của nàng.

« Khuynh Thành tỷ tỷ ngất xỉu, mau đi tìm y sinh. »

Vừa nghe thấy hai chữ Khuynh Thành, Hàn Ngự liền kinh ngạc, nàng đang ở Bách Hiểu Đường.

« Nàng làm sao thế ? » Vội thì vội, phải tìm hiểu rõ tình trạng đã.

« Muội cũng không biết làm sao, gần đây Khuynh Thành tỷ tỷ ăn uống không vào, vừa rồi còn đột nhiên ngất xỉu, muội đoán nàng hẳn là bịốm. »

Ánh Nguyệt vội đẩy Minh Hà ngăn lại. « Đi tìm y sinh trước đã. »

Chờ Minh Hà rời đi xong, Ánh Nguyệt lập tức quay lại thái độ nghiêm túc làm việc công. « Hàn Thiếu chủ, xin lỗi ngài, có chút việc nhà. »

« Vậy giao dịch này nhận hay không nhận ? » Hắn đã sắp mất kiên nhẫn rồi.

Ánh Nguyệt để ngân phiếu lại trên bàn, lạnh lùng nói. « Không nhận. »

Hàn Ngự không ngờ tới việc Lục Ánh Nguyệt đột ngột trở mặt, liền hỏi lại. « Tại sao ? »

« Ta không bán muội muội của mình. » Bọn họ đều là người thông minh, nếu Hàn Ngự đã biết Khuynh Thành đang ở Bách Hiểu Đường, nàng không cần giả bộ nữa.

Hàn Ngự kinh ngạc. « Nàng là muội muội của cô nương ? »

« Cũng không hẳn. » Ánh Nguyệt thong thả nói. « Xin hỏi tiểu muội của ta đắc tội Hàn Thiếu chủ thế nào ? » Hai mươi vạn lạng bạc để mua tin tức, nàng có thể khẳng định quan hệ giữa hắn và Khuynh Thành thật không phải tầm thường. Nếu nàng đoán không nhầm, nam nhân trong lòng Khuynh Thành chính là hắn. Nàng không thể không thừa nhận, nam nhân này quả thật rất xuất sắc, khó trách Khuynh Thành xem trọng hắn.

« Nàng không đắc tội ta. »

« À, theo ta được biết, xá muội cùng Hàn Thiếu chủ không quen biết. Nếu tôn giá không có thù oán gì với nàng, vậy xin đi cho. » Để xem ngươi có chịu nói thật hay không.

« Cáo từ. » Hàn Ngự không chút lưu luyến quay người bỏ đi. Đúng lúc quay người, khóe miệng chợt gợn lên nét cười. Tiểu nha đầu kia, rốt cuộc đã tìm thấy nàng.

Ơ, hắn cứ vậy mà bỏ đi là sao ?

*

« Vị phu nhân này không có chuyện gì. » Y sinh buông tay Khuynh Thành ra. « Ta kê vài thang thuốc, uống xong sẽ không sao hết. »

« Phu nhân ? » Minh Hà nghi hoặc.

Y sinh gật gật đầu. « Phu nhân này đang có thai mà. »

« Cái gì ? » Minh Hà kêu lên.

Khinh Yên cũng ôm miệng, không biết nói gì, nhìn chằm chằm Khuynh Thành.

Nàng có thai ? Là con của Hàn Ngự và nàng ? Tay Khuynh Thành chầm chậm lướt qua bụng, môi khẽ mỉm cười. Liệu một đứa bé vừa giống nàng vừa giống Hàn Ngự thì sẽ thế nào nhỉ ? Tốt nhất tính cách không nên quá nóng quá lạnh, qua mềm quá cứng, đủ để khiến người khác tức điên là được.(ack !)

« Y sinh, thai nhi có khỏe không ? » Nguyệt sự (6) của nàng đã muộn, hơn nữa lại có phản ứng kỳ lạ với thức ăn, nàng đã sớm nghĩ ra mình có thai, nhưng nàng không hề phản đối.

« Phu nhân yên tâm, thai nhi rất tốt, có điều thân thể phu nhân quá yếu, cần phải tẩm bổ. »

« Cám ơn ! »

Minh Hà trợn trừng mắt. « Tỷ tỷ, tỷ lập gia đình lúc nào thế ? Sao muội không biết ? »

Khinh Yên còn sợ chưa đủ loạn, mắt sáng trưng. « Tỷ phu là người thế nào ? »

« Tất cả đi ra ngoài cho ta. » Ánh Nguyệt tựa vào cười, lạnh lùng nói.

« Ơ… » Minh Hà bĩu môi không vui.

Ánh Nguyệt đưa cho y sinh một thỏi vàng lớn. « Muội ấy không có thai, ông đoán bệnh sai phải không ? »

Thầy thuốc thông minh lập tức hiểu, liền gật đầu liên tục. « Đúng đúng, là lão phu nói sai rồi. » Làm thày thuốc từng đó năm, chuyện nhỏ thế còn không hiểu sao ?

« Đoán sai rồi ? » Minh Hà Khinh Yên cùng tròn mắt.

Ánh Nguyệt lườm các nàng một cái. « Đúng, là sai rồi, nên việc này không đứa nào được nói cho ai. »

Ba người kia ra ngoài xong, Ánh Nguyệt tới ngồi bên mép giường. « Trong lòng muội có người rồi đúng không ? »

Khuynh Thành không nhịn được mỉm cười. « Một đứa bé vừa giống hắn vừa giống muội thì ra cái dạng gì nhỉ ? »

« Hắn có tốt với muội không ? » Sống cùng một kẻ lạnh như băng như vậy không buồn chán sao ?

« Tốt lắm. » Từ lúc bọn họ có quan hệ da thịt, hắn thật rất tốt với nàng.

« Ta sẽ không hỏi muội hắn là ai, chỉ muốn biết tại sao các ngươi lại tách ra ? » Nàng đã biết hắn là ai rồi, và cũng có thể thấy, gã kia thật sự yêu muội muội. Bọn họ có phải đã có hiểu lầm gì chăng ?

« Muội… » Không lẽ nói lòng hắn có nữ nhân khác sao ? Lý do thật chán quá đi.

Khuynh Thành cắn môi. « Tỷ đừng hỏi được không ? »

Ánh Nguyệt thở dài. « Ta sẽ cho người đem thuốc tới. Muội nghỉ ngơi đi đã. » Muội ấy không tự nguyện nói ra, nàng còn biết làm sao ?

« Muội đói. » Hẳn là đói quá ngất xỉu rồi.

Ánh Nguyệt vỗ đầu nàng nhè nhẹ. « Muội rốt cuộc cũng muốn ăn rồi sao ? »

Khuynh Thành cười. « Muội không ăn, nhưng đứa nhỏ cần ăn. Muội khó ăn, nhưng cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ chứ. »

Ánh Nguyệt hạ lệnh một tiếng, lập tức có ngay một bàn đầy thức ăn.

Khuynh Thành uống thuốc xong, tới ngồi trước bàn cơm, tay sờ sờ bụng. « Đói quá đi. »

Mới cầm hai cây đũa lên, nàng lại buông đũa xuống, nàng quả nuốt không trôi.

« Tại sao lại không ăn gì ? » Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.

Khuynh Thành giật bắn mình, sao hắn lại tìm được tới nơi này ?

Hàn Ngự lượn tới trước mặt nàng, cười nham hiểm. « Phải có ta mớm nàng mới ăn sao ? » (ack, ai bo anh lnh lùng nh ?)

Khuynh Thành lạnh lùng quay mặt đi. « Sao chàng lại tới tìm ta ? »

Hàn Ngự ngồi xuống cạnh nàng, tay đặt lên bụng nàng dịu dàng nói. « Tìm thê nhi. » Cô vợ bé bỏng của hắn có thai, trong bụng nàng là kết tinh tình yêu của hai người. Cho tới giờ hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mong chờ đứa nhỏ như thế, có lẽ là nhờ có Khuynh Thành.

Khuynh Thành hừ lạnh. « Hừ, tìm vợ con sao ? Ta không quan tâm. »

Hắn quay người nàng lại bắt nàng nhìn hắn. « Tại sao lại bỏ ta mà đi ? » Nàng có biết hắn nhớ nàng tới thế nào không ?

Khuynh Thành thản nhiên nói. « Chàng không thương ta, ta ở lại bên chàng để làm gì ? » Trong lòng hắn chỉ có mỗi Mi nhi thôi.

« Ai bảo ta không thương nàng ? » Hắn chỉ thiếu mỗi moi tim ra cho nàng nhìn nữa thôi, tại sao nàng vẫn nghi ngờ hắn cơ chứ.

Nàng cười tự giễu. « Chàng yêu người khác, nằm mơ cũng toàn kêu tên người ta. Độc Cô Khuynh Thành ta đây so làm sao được ? »

« Ý nàng là… » Rốt cục cũng tìm được điểm mấu chốt.

Khuynh Thành cười khẩy. « Chứ sao, ngủ mơ cũng hô tên người ta. Ta hỏi chàng người chàng yêu nhất là ai, chàng nói là nàng ta, ta hỏi chàng quan trọng nhất với chàng là ai, vẫn là nàng ta. Chúng ta dù đã là vợ chồng, trong lòng chàng chỉ có nữ nhân khác, về sau chúng ta làm sao ở chung ? »

Hàn Ngự lắc đầu bất đắc dĩ. « Ta sớm đã quên Dương Liễu rồi, đời này ta chỉ yêu có nàng thôi. » Sao mình lại gọi tên nàng ta cơ chứ ? Mình bị trúng tà sao ?

« Cái gì ? » Cơn tức của Khuynh Thành càng dâng lên một bậc. « Còn thêm Dương Liễu nào nữa. » Đã có một Mi nhi, lại thêm một Dương Liễu, rốt cuộc nàng ở vị trí nào cơ chứ ?(Hê hê, nào ai đã kho mà mình li xưng…)

Không phải Dương Liễu vậy là ai nhỉ. « Chứ ta kêu tên ai ? »

Nàng hừ lạnh, khói bốc đầy đầu. « Mi nhi. »

« Mi nhi ? » Hàn Ngự cười khẽ. « Nàng biết đó là ai không ? »

« Không biết. » Không có hứng thú biết về tình địch.

Hàn Ngự nghiêm mặt nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn mình. « Nàng ấy tên là Hàn Mi. »

Khuynh Thành càng tức tối. « Hàn Mi thì sao ? » Lời vừa dứt miệng, nàng lập tức hiểu ra cái gì liền nghi ngờ hỏi lại. « Ý chàng là đó là muội muội hoặc tỷ tỷ của chàng sao ? »

Hàn Ngự gật đầu. « Đương nhiên là muội muội của ta rồi. » À há ? Ra là ăn dấm chua (ghen) với tiểu cô tử(7) nên bỏ nhà ra đi ? Thật quá mất mặt mà.

Khuynh Thành mặt đỏ bừng. « Ai bảo chàng nói không rõ ràng. »

« Mi nhi là con gái độc nhất của nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta, sinh cùng năm với ta. Mi nhi đối với ta rất tốt, nếu không có Mi nhi ta đã không sống được tới hôm nay. » Mặt hắn chợt trầm xuống. « Năm đó kẻ thù của Hàn gia tới báo thù, Mi nhân cũng chết. Ta vốn đáp ứng sẽ bảo vệ nàng cả đời nhưng ta không làm được. »

Khuynh Thành tựa vào ngực hắn. « Xin lỗi chàng. » Không những ăn dấm chua với tiểu cô tử, lại còn là với một người đã chết, nàng quả thật rất xấu hổ.

« Xét thấy nàng đang có thai, tạm tha cho nàng đó. » Nếu không hẳn hắn sẽ phạt nàng nặng một chút.

Khuynh Thành vỗ nhẹ vào bụng, nghịch ngợm liếc hắn một cái. « Con của chàng cũng có công lớn đó nhỉ. »

« Nàng có thể ăn cơm được chưa nào ? »

« Khoan đã, Dương Liễu là ai ? » Dương Liễu không phải là muội muội mà.

Hắn kéo nàng ngồi thẳng lên. « Dương Liễu là tỳ nữở Tuyệt Mệnh Môn, từ nhỏ đã hầu hạ ta. Hôm đó đột nhiên nàng nói thích ta, phải gả làm vợ ta mới chịu. Có vợ hay không với ta cũng không quan hệ lắm, nếu nàng thích gả thì ta cưới nàng thôi. (ack ack !) Chúng ta lớn lên cùng nhau, thật ra cũng có chút cảm tình. Tới hôm thành thân ta mới biết nàng vốn không thương ta, mà là Đại sư huynh của ta. Hai người bọn họ bày mưu tính kế, mượn hôn lễ để làm loạn. Do võ công của ta tốt nhất môn phái, nên bọn họ hạ độc trong chén rượu giao bôi(8). Ta uống phải rượu độc của họ, sư phụ ta mất ba năm mới có thể đem độc tính trong cơ thể bức ra hết. Từ đó về sau ta không còn tin vào nhu tình của nữ nhân nào nữa. » Nếu không phải Tiêu Diêu công tử trong truyền thuyết vô tình ghé qua, gấp rút ngăn chặn độc trong cơ thể hắn phát tác, chỉ sợ giờ này hắn đang ở âm phủ xếp hàng đầu thai rồi.

« Sau đó thì sao ? » Hắn thật là khổ mà.

« Ta giết chết Đại sư huynh, Dương Liễu tự sát. Ta vốn không yêu nàng ta, nhưng nàng ta vốn ở cạnh ta mười mấy năm, là người hiểu ta rõ nhất. Ta thật sự không nghĩ ra ta gọi trong mơ là Mi nhi, còn tưởng ta gọi tên nàng ấy cơ. Ta không hề yêu nàng ấy, mà chỉ có tình huynh muội, nhưng nàng ấy đã lừa ta. » Bị người mà bản thân coi như muội muội hãm hại, hắn vĩnh viễn không thể quên được cảm giác này. Hắn vốn không còn muốn tin tưởng ai, đặc biết là nữ giới. Cũng chính vì thế hắn từng cố ép tình cảm của mình với Khuynh Thành xuống, vì hắn sợ sẽ có ngày Khuynh Thành cũng lại phản bội hắn.

« Thiếp sẽ vĩnh viễn yêu chàng. » Sẽ không phản bội chàng.

« Ta tin nàng. » Cô vợ nhỏ của hắn dám kiêu căng mạnh mồm nhỉ, để xem lát nữa hắn xử lý nàng thế nào.

Nàng cười duyên, làm nũng. « Thiếp đói. »

Hàn Ngự cười gian, bế thốc nàng lên đùi ngồi cho êm ái. « Muốn ăn gì ? »

Nàng nhìn lướt qua. « Băng đường yến oa(9). »

Hàn Ngự bưng bát uống một ngụm rồi vươn tay ôm gáy nàng, dùng miệng đem món yến sào trân quý đưa vào trong miệng nàng.

Khuynh Thành đỏ bừng mặt, xấu hổ rúc vào lòng hắn. « Ngọt ghê. »

« Rất ngọt sao ? » Hắn lại thêm một ngụm, rồi hôn lên môi nàng.

Ngoài khe cửa sổ, một đôi mắt nghịch ngợm đưa qua đưa lại, vẻ mặt cười gian ác. Nàng khe khẽ khép cửa lại, rón rén bước ra chỗ khác.

« Ánh Nguyệt tỷ tỷ, Khinh Yên tỷ tỷ… » Minh Hà vẻ mặt hưng phấn. Hắc hắc, nàng đã phát hiện bí mật của Khuynh Thành tỷ tỷ nha.

« Sao thế ? » Ánh Nguyệt đang giải quyết sự vụ liền buông bút mỉm cười nhìn nàng.

« Mau đi cùng muội. » Minh Hà kéo tay Ánh Nguyệt. « Không phải tỷ tỷ kêu muội đi xem Khuynh Thành tỷ tỷ có chịu ăn cơm không sao ? Muội thấy có một nam nhân trong phòng tỷấy nha. »

Sớm đã đoán được, Ánh Nguyệt liền buông tay nàng ra. « Không có gì lạ hết. »

« Chính là… bọn họ thật bẩn ghê lắm, tỷ biết không, hắn ta muốn Khuynh Thành tỷ tỷ ăn cái gì đều là dùng miệng mới hết, eo ơi toàn nước miếng không… » Thật không hiểu tại sao Khuynh Thành tỷ tỷ còn kêu thật là ngọt nữa chứ.

« Về sau muội sẽ hiểu ! » Về sau có bạn trai thì sẽ hiểu thôi.

Minh Hà nghiêng đầu. « Nhưng mà… tỷ tỷ không tò mò sao ? »

Ánh Nguyệt đưa ngón trỏ lên chặn môi nàng lại. « Hư, đừng nói với ai khác nhé. » Nàng bắt đầu muốn xem Khuynh Thành cùng Hàn Ngự sẽ phát triển ra sao.

« Tại sao ? » Minh Hà không hiểu.

« Không tại sao gì hết, đừng nói ra là được. » Chỉ sợ là sẽ tam hỉ lâm môn chứ không phải song hỉ lâm môn.

Hàn Ngự vừa dỗ vừa dọa, khiến Khuynh Thành ăn được rất nhiều. Có người yêu trong lòng ở bên, lại tự tay, nhầm, tự môi mớm nàng, dĩ nhiên nàng ăn uống ngon miệng. Gần đây nàng vốn ăn không biết khẩu vị, hiện giờ cuối cùng cũng có rồi.

Ăn uống no say, Khuynh Thành thỏa mãn nằm dựa vào ngực hắn cọ cọ làm nũng. « Sao chàng lại tìm đến Bách Hiểu Đường thế ? »

« Nàng còn hỏi sao ? » Nàng không biết tốt xấu bỏ nhà đi, hắn muốn điên lên.(‘nhà’ ? nhà nào đi ???)

Khuynh Thành cười lấy lòng, dâng môi thơm lên hôn một cái bồi thường. « Ai biết Mi nhi là muội muội chàng đâu ? Thiếp từng nói muốn độc chiếm chàng mà, nên mới không chịu được trong lòng chàng có nữ nhân khác. »

« Thành nhi, nghe nói Tam đại thế gia cùng rất nhiều bang phái đều đi tìm nàng đúng không ? » Hắn biết rõ còn cố tình hỏi, ý là muốn cô vợ bé nhỏ phải tự miệng khai ra.

Khuynh Thành thè lưỡi trêu hắn. « Chàng hẳn đoán được gia thế muội rồi phải không ? »

Hàn Ngự giả vờ nghiêm mặt gật đầu. « Nàng là viên minh châu trên tay Độc Cô Hàn và Mộ Dung Ý Vân tiền bối phải không ?(10) »

Khuynh Thành không ngần ngại trả lời. « Đúng thế. » Hắn thông minh là vậy, hẳn đã sớm đoán ra rồi.

Hàn Ngự nhếch môi cười tươi như hoa. « Quả nhiên là nữ nhi của Độc Cô tiền bối và Mộ Dung tiền bối, rất có phong thái năm đó của lệnh đường. » Mộ Dung Ý Vân kinh hãi thế tục, coi lễ giáo như cỏ rác. Độc Cô Khuynh Thành coi khinh mọi sự, không hổ là con gái của bà.

Khuynh Thành đắc ý cười. « Dĩ nhiên rồi, mẹ thiếp đời nào đem cách dạy con cái thông thường áp dụng với thiếp chứ. »

« Tiểu yêu tinh, nàng dám lừa ta, còn dám lén bỏ ta mà đi, phải bồi thường cho ta. » Hắn xa cô vợ bé nhỏ của mình lâu như vậy, quả thật rất rất nhớ nàng.

« Chàng nói đi ? » Khuynh Thành cười y chang con mèo ngửi mùi cá rán, nàng đã nghĩ ra bồi thường hắn thế nào rồi.

« Đại sắc lang ! »

Hàn Ngự không đáp, tay đã luồn vào bên trong vạt áo của nàng. Hắn muốn kiểu bồi thường gì hẳn không cần nói rõ hơn.

Chú thích

(1) Hồng nhan họa thủy : chỉ những người con gái quá đẹp, thành mối tai họa lớn cho các đấng quân vương chọn mĩ nhân không chọn giang sơn, họa thủy chứ không phải hỏa vì sao ? Vì họa thủy chỉ tai họa lụt lội tàn khốc của thiên nhiên í mà ^^ Ở đây, chị Ý Vân bảo hai thằng bé kia đẹp zai quá, cũng sẽ gây họa thôi !

(2) Đại soái ca : Anh chàng vô cùng đẹp trai, quá đẹp trai, túm lại là giai đẹp !

(3) Bích Loa Xuân 碧螺春 : Bích Loa Xuân, cùng Long Tỉnh vùng Tây Hồ, Hàng Châu thay nhau giữ vị trí đứng đầu trong Thập đại danh trà (mười loại trà nổi tiếng). Trà có xuất xứ từ Động Đình Hồ, Tô Châu, tỉnh Giang Tô, thường được hái vào tiết Thanh Minh (đầu tháng tư dương lịch) và tiết Cốc Vũ (ngay sau tiết Thanh Minh, khoảng cuối tháng tư dương lịch) tức mùa xuân, nên trong tên trà có chữ Xuân. Còn Bích là chỉ màu xanh của lá trà, Loa nghĩa là con ốc, vì lá trà được cuộn lại khi sấy khô, trông như hình con ốc. (tổng hợp trên mạng)

(4) Đại giá quang lâm : tiếng Việt nôm na nó là Rồng đến nhà tôm, khách quý tới nhà.

(5) Tâm ngoan thủ lạt心狠手辣 : lòng dạ độc ác, ra tay tàn độc.

(6) Nguyệt sự : cái sự mà xảy ra hàng tháng của con gái í mà, nhỉ!

(7) Tiểu cô tử : em chồng. Đại cô tử : chị chồng. Tiểu cữu tử : Em vợ. Đại cữu tử : Anh vợ. Gã Hàn Ngự này sẽ phải gọi Tiêu Diêu ca ca là Đại cữu tử á ! Lãnh Vân sẽ giữ nguyên cách gọi Hán Việt này.

(8) Giao bôi : Hợp cẩn giao bôi : Chén rượu cưới của cô dâu và chú rể (tân nương và tân lang), uống trước khi động phòng hoa chúc, hai người cầm chén lồng tay vào nhau để uống. Sự tích vốn là thế này, ‘cẩn’ là tên gọi vỏ quả hồ lô phơi khô được chẻ đôi. Quả hồ lô có hình dáng trên thon dưới phì, giữa có eo nhỏ, giống như hình ảnh phụ nữ có mang nên từ xưa quả hồ lô tượng trưng cho sự sinh sôi. Quả hồ lô phơi khô rỗng ruột được chẻ làm đôi, mỗi nửa được gọi là ‘cẩn’. Trong hôn nhân truyền thống, người ta rót rượu cưới vào hai nửa quả hồ lô đó đưa cho cô dâu và chú rể choàng tay nhau uống cạn, gọi là hợp cẩn giao bôi. Ý nghĩa là hai ‘cẩn’ hợp lại sẽ thành một chiếc hồ lô, cũng như cuộc hôn nhân chỉ có hạnh phúc và phồn sinh khi hai nửa của gia đình hòa thành một thể trọn vẹn. (tổng hợp trên mạng)

(9) Băng đường yến oa : tổ yến chưng đường phèn : một món ăn rất trân quý ngày xưa, rất bổ và mát, chế biến khá cầu kỳ phức tạp. Tổ yến được con chim yến dùng nước dãi của mình xây nên, có nhiều loại khác nhau, loại tốt nhất là thứ tổ đầu tiên của một con yến, được xây cẩn thận, hoàn chỉnh và rất ít tạp chất, loại kém nhất là thứ tổ xây bằng hơi sức cuối cùng của chim yến, khi các tổ trước đã bị hái hết khiến chim yến không có chỗ nghỉ chân kiệt sức mà chết, loại này thường có lẫn đá sỏi và cả máu của chim yến. Băng đường yến oa làm nhìn tưởng đơn giản nhưng lại rất cầu kỳ. Tổ yến phải là loại tốt, ngâm nước cho nở, không ngâm lâu kẻo sợi yến hòa tan trong nước. Dùng nhíp hoặc cặp mảnh gỡ từng sợi ra rửa sạch bằng nước lạnh. Bày các sợi yến này vào bát đường phèn, cho thêm chút nước ngập, hấp cách thuỷ vừa chín tổ yến vừa đủ tan đường phèn. Lúc hấp có thể cho thêm hạt sen, gừng vào cho thơm Sau đó ăn nóng hoặc để nguội cho vào ngăn lạnh hoặc ướp đá chứ không được cho đá vào.

(10) Chưởng thượng minh châu : viên ngọc quý trên tay, thật ra đã gặp nhiều rồi nhưng vẫn muốn giải thích lại. Chưởng thượng minh châu, thiên kim, … đều là những cách nói văn hoa về việc một cô gái là đứa con quý giá xinh đẹp bảo bối của ai đó, ví dụ nàng Khuynh Thành là viên ngọc quý trên tay của Độc Cô Hàn, hay là Giang Di là thiên kim của Giang Tử Ngang…

Chương 19 : Oan gia ngõ hp

Ánh mặt trời rực rỡ chói lọi giờ đã rọi thẳng vào trong phòng. Độc Cô Khuynh Thành chịu không nổi thứ ánh sáng đâm dọc xiên ngang vào mắt đó, nàng nhíu chặt lông mày, chậm rãi mở to đôi mắt trong suốt, lập tức đập vào mắt là hai con ngươi sâu thẳm nồng nàn của Hàn Ngự. Cọ cọ trong lồng ngực của người mình yêu, nàng cười nhẹ. « Chàng tỉnh khi nào thế ? »

Hắn hít một hơi thật sâu hương thơm của nàng. « Được một lúc rồi. »

« Giờ đã là giờ gì rồi ? » Nàng ngồi dậy, chăn lập tức tuột xuống ngang hông, xuân quang (1) lộ hẳn ra ngoài, cả mái tóc dài đen tuyền liền trùm hết lên mặt Hàn Ngự. (oa oa… *che mt các bé li*)

Hàn Ngự cười mà như không cười, vươn tay choàng qua người Khuynh Thành kéo xuống, tiếp tục dựa vào người hắn. « Hoàng hôn rồi. »

« Á… » Khuynh Thành thiếu chút nữa thì bật dậy, hai người đã nằm ngốc trên giường cả một ngày rồi sao ? Cả ngày đó nha, Ánh Nguyệt tỷ tỷ với Minh Hà có đến tìm nàng không nhỉ ?

« Sao thế ? » Trông lão bà của hắn hoảng hốt như thể trời sắp sập xuống đầu tới nơi vậy.

« Nhỡ có người tới thì sao ? Nhỡ có nha hoàn vào dọn bàn thì sao ? » Cơm thừa canh cặn còn bừa trên bàn kia kìa.

Hắn biết rồi còn hỏi tiếp. « Hử ? Nhìn thấy ta thì sao ? »

« Thì… mang chàng về gặp cha mẹ thiếp chứ sao. » Dù gì cũng đã giải trừ hônước với Giang Vô Vân rồi.

« Độc Cô tiền bối và Mộ Dung tiền bối liệu có chịu chấp nhận ta không ? » Dù gì hắn cũng là một sát thủ.

Khuynh Thành nhướng mắt. « Chàng quên cha thiếp trước kia thế nào ư ? Hơn hai mươi năm trước thanh danh người còn tệ hại hơn chàng nhiều lắm, giang hồ ai cũng gọi người là đại ma đầu nha. »

« Như vậy không sao chứ ? » Nếu so sánh độ tệ hại của thanh danh, hắn đảm bảo thua xa ông nhạc tương lai rồi.

« Đương nhiên, cha mẹ thiếp là ai nào ? Nên sẽ không quản chàng là ai, chỉ cần thiếp thích là được. » Nếu Giang Vô Vân thích người con gái khác, cha sẽ không có lý do gì ngăn cản việc chung thân đại sự này của nàng.

Hàn Ngự cười không nói gì.

Khuynh Thành như nhớ ra cái gì liền thò tay lắc lắc hắn. « À quên, thiếp nói với chàng một việc, không cần đi tìm bảo tàng nữa. »

« Gì ? » Hắn nhướng mắt.

« Đám bảo tàng năm đó đều là Bạch thúc thúc(Bch Hiu, người sáng lp Bách Hiu Đường, cũng là mt k xuyên không mà đến) của thiếp lưu lại. Lục thúc thúc cố ép mẹ thiếp nhận lấy. Những năm gần đây nhà thiếp đều phân phát tài sản chung quanh, có thiên tai đại nạn gì là lại quyên góp một số bạc lớn. Giờ trong bảo tàng ngoài các bức họa cha thiếp sưu tầm, trang sức hàng ngày của mẹ và thiếp, còn thì chả còn lại mấy. À có vài chục vạn lượng bạc làm của hồi môn cho thiếp. Không biết ca ca của thiếp có giấu thêm gì vào không, còn thiếp có giấu vào đó mấy thỏi vàng lớn. » Khuynh Thành nhún vai. « Người trong thiên hạ cắm đầu cắm cổ tìm, thật ra cũng chẳng để làm gì. »

« Vậy là ở Điểm Thương sơn thật. » Hắn đã sớm đoán ra.

Khuynh Thành lại nói. « Đúng, chính là ở đó, thiếp đoán lời đồn đại bảo tàngở Hoa Sơn là mẹ thiếp ra tay giở trò quỷ thôi. » Mẹ nàng bổn sự giỏi nhất chính là đi nháo loạn phá quấy người khác mà.

« Nói vậy, tìm được cũng vô dụng. »

« Đương nhiên. »

Hàn Ngự không nói gì, trong lòng bao nhiêu cảm xúc thật lộn xộn, không biết là cái vị gì. Hắn cúi đầu nhìn kiều thê nằm ngoan trong lòng, nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng cũng chọn một quyết định trọng đại.

Khuynh Thành thấy hắn ngẩn người, liền vươn đầu hôn nhẹhắn một cái. « Sao thế ? »

Hàn Ngự vừa định trả lời thì có tiếng gõ cửa. « Khuynh Thành, cháu có đó không ? »

Là tiếng của Phượng cô cô Phượng Thanh Trúc, mẫu thân của Ánh Nguyệt tỷ tỷ. Nàng ấy mà thấy trên giường nàng có một gã đàn ông thì sẽ nghĩ sao ?(còn sao trăng gì ?)

« Có người ! » Khuynh Thành hoảng sợ vội buông màn trướng (2), đẩy hắn vào trong trùm chăn qua.

Khuynh Thành vừa mới chuẩn bị xong, cửa đã bật mở, Phượng Thanh Trúc cùng hai nàng tỳ nữ đã đi vào.

« Thẩm thẩm. » Khuynh Thành tự trấn định, môi ráng nặn ra nụ cười.

« Nghe nói cháu bịốm, giờ đã tốt chút nào chưa ? » Nha đầu kia nằm lỳ trong phòng cả một ngày khiến nàng thật lo lắng. Nếu con bé có gì không hay, nàng biết ăn nói với tỷ tỷ ra sao ?

« Đã tốt hơn nhiều rồi ạ. »

Phượng Thanh Trúc xốc màn lên, hai ả nha hoàn lập tức đỡ lấy màn treo sang hai bên. Khuynh Thành ngoan ngoãn nằm yên, để nàng đưa tay sờ trán xem thử. « Không thoải mái chỗ nào ? »

Khuynh Thành lắc đầu. « Không có đâu. »

Phượng Thanh Trúc liếc mắt thấy một khối chăn phồng phồng bên cạnh nàng liền nghi ngờ hỏi. « Cái gì thế ? »

« Ách… là… cháu bịốm nên lấy thêm một cái chăn lên giường để ôm. » Lý do này nghe thật miễn cưỡng.

Phượng Thanh Trúc vươn tay sờ thử độ dầy của chăn. « Chăn không đủấm sao ? »

« Không đâu không đâu. » Ấm lắm, ấm tới mức nàng muốn toát mồ hôi.

Phượng Thanh Trúc ngồi ở mép giường, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng để ngoài chăn. « Khuynh Thành, cháu cứ coi đây như nhà mình, có việc gì thì nói với ta, đừng có khách sáo. Lục thúc thúc của cháu và ta đều coi cháu như con gái của mình, đừng coi chúng ta như người ngoài đó biết chưa ? » Dĩ nhiên, đã dám yêu đương này nọở địa bàn của họ, nàng đâu có khách sáo chút nào.

« Vâng. » Đi nhanh đi chứ.

Phượng Thanh Trúc khẽ liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn. « Hôm nay cháu ăn được tốt đó chứ. »

« Vâng, cám ơn thẩm thẩm, thẩm thẩm, cứ đi trước, cháu muốn ngủ thêm một lát. »

« Được rồi, cháu nghỉ ngơi đi. »

Phượng Thanh Trúc vừa đứng lên, chợt thấy cái khối chăn bông kia… động đậy ? Nàng nghi hoặc trong lòng, không khỏi chằm chằm nhìn vào đó.

Khuynh Thành thấy ánh mắt quái dị của nàng liền nhào ra khỏi chăn định buông màn trước xuống lại. « Thẩm thẩm ra ngoài đi, cháu mệt. »

Cả người Khuynh Thành vốn là không mặc gì, thế là bao nhiêu dấu vết trên người đều lộ hẳn ra. Phượng Thanh Trúc sững người nhìn Khuynh Thành, lại nhìn khối chăn kia, cuối cùng cũng hiểu.

« Khuynh Thành… » Phượng Thanh Trung ngập ngừng lúng túng. « Trên người cháu bị sao thế ? »

Khuynh Thành vừa cúi đầu nhìn, liền biến sắc sợ hãi, lại chui tọt vào chăn, lôi chăn thật cao lên che kín toàn thân không dám nói gì. Nàng thật dại quá, sao lại để thẩm thẩm nhìn thấy chứ ?

Phượng Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, nhìn ‘khối chăn’ thêm vài lần rồi nói sang chuyện khác. « Giải trừ hôn ước là đúng rồi. Thôi cháu nghỉ ngơi đi. » Khuynh Thành đã lớn, cũng có thể lập gia đình rồi.

Phượng Thanh Trúc vừa khép cửa lại, chợt nghe thấy có tiếng nam nhân cười nhẹ truyền ra từ trong phòng. Ai, nha đầu kia cũng thật to gan, dám giấu nam nhân trong phòng cơ đấy.

Nàng quay sang nghiêm mặt nhìn hai đứa nha hoàn. « Hai người các ngươi có nhìn thấy cái gì không ? »

Hai ả vô cùng hiểu chuyện vội lắc đầu. « Không có không có, bẩm phu nhân, nô tì cái gì cũng không nhìn thấy. »

Phượng Thanh Trúc gật đầu vừa lòng. « Đúng thế, cái gì cũng không nhìn thấy. » Lúc này không thể làm gì hết, chỉ có nhanh chóng liên lạc với tỷ tỷ thôi.

« Không được cười ! » Trong phòng Khuynh Thành đỏ bừng mặt đang mắng Hàn Ngự.

« Ừ ta không cười. »

Khuynh Thành vẻ mặt thật khổ sở. « Thẩm thẩm biết nhất định sẽ nói với mẹ thiếp. »

Hàn Ngự trìu mến nhìn nàng. « Nàng sợ sao ? »

« Có một chút. » Tuy mẹ nàng tư tưởng rất rộng rãi, nhưng cũng không nói sẽ cho phép nàng quan hệ nam nữ linh tinh.

« Khuynh Thành. » Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi nghiêm túc nói. « Thành nhi, nàng ngoan ngõan ở Bách Hiểu Đường chờ ta được không ? »

Nàng hờn dỗi nũng nịu nhìn hắn. « Không mang thiếp đi theo sao ? »

« Ta phải đi làm một việc, một tháng sau sẽ về đón nàng, sau đó đi bái kiến cha mẹ nàng được không ? » Hắn giờ đã không phải chỉ có một mình, việc kia không giải quyết hắn thật là khó sống nha. Hắn bị đuổi giết không sao, nhưng hắn còn có thê nhi nữa.

« Nhưng mà… »

Tay hắn đã chặn lên môi nàng. « Đừng nói nhưng mà. »

Khuynh Thành xìu mặt xuống. « Người ta muốn đi cùng chàng cơ. Chàng yên tâm để lại cô vợ nhỏ thông minh đáng yêu xinh đẹp có một mình ở đây sao ? » Bổn sự tự tâng bốc của hai mẹ con nhà này thật là… khiến người ta sững sờ.

« Thành nhi, đừng có xấu tính thế chứ. » Nàng ở yên ở Bách Hiểu Đường mới là an toàn nhất.

« Thiếp sẽ quậy cho coi. » Nàng nhịn không được liền lớn giọng phản đối.

« Thành nhi, nàng nói gì thì nói, ta sẽ không mang nàng đi, một tháng sau ta sẽ đến tìm nàng. »

« Hu hu… Người ta không muốn ở lại một mình, người ta muốn đi cùng chàng cơ… » Đương nhiên là khóc giả.

Hàn Ngự mặt nghiêm chỉnh nhìn nàng. « Thành nhi, không được nhõng nhẽo. »

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khuynh Thành nhăn tít lai, cuối cùng cũng vẫn rũ vai xuống. « Một tháng thì một tháng. » Rồi thêm một câu. « Chàng nhất định phải đến đón thiếp, nếu không tới lúc đó bụng thiếp nổi lên, thiếp phải làm sao ? »

Hắn mỉm cười hứa với nàng. « Ta hứa. »

*

Độc Cô Khuynh Thành thay đổi hẳn, trở nên vô cùng sáng sủa vui vẻ. Lúc nào cũng thế, trên môi nàng luôn nở nụ cười. Nữ nhân quả thật cần có tình yêu.

Cuộc sống của nàng ở Bách Hiểu Đường gần như hoàn mĩ, chỉ có một điểm không tốt. Sau màn ‘bắt quả tang trên giường’ kia, nàng thật sự không mặt mũi nào nhìn Phượng Thanh Trúc. Chuyện nàng và Hàn Ngự sớm muộn cũng sẽ công khai, thôi thì thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng (3) vậy.

*

« Tỷ tỷ, mau lên. » Minh Hà kéo Khuynh Thành, vội vã chạy về phía trước.

Mặt Khuynh Thành trắng bệch hỏi. « Tiêu Diêu ca ca bị thương nặng lắm sao ? »

Minh Hà mạnh mẽ gật đầu. « Đúng thế, Tiểu Thiền cô nương đưa huynh ấy tới, sinh tử thật là mong manh. »

Sao lại lặp lại lời hồi nãy. « Ca ca rốt cuộc là làm sao ? » Xét võ công của Tiêu Diêu ca ca, làm sao có thể bị đánh tới mức thừa sống thiếu chết như thế ?

« Muội không biết, tỷ đi xem xem. »

Hai người chạy tới phòng của Độc Cô Tiêu Diêu, đã thấy một đám người đứng vòng trong vòng ngoài. Vợ chồng Lục Tây Lâm, Thiên Khinh Yên, Ánh Nguyệt đều đãở đó. Lục Tây Lâm đang ngồi bên giường xem mạch cho hắn, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Tiểu Thiền ghé bên người Độc Cô Tiêu Diêu, lệ rơi đầy mặt, thỉnh thoảng lại sụt sịt vài cái. Khuynh Thành nhảy vọt vào, ngây người hỏi. « Ca ca rốt cuộc là bị làm sao ? » Sắc mặt hắn thật khó coi, lại còn hôn mê bất tỉnh.

Lục Tây Lâm hừ một tiếng. « Tiểu Thiền cô nương, Tiêu Diêu bị đả thương như thế nào ? »

Tiểu Thiền vừa khóc vừa nói. « Hu hu… tiểu nữ bị Tuyệt Mệnh Môn đuổi giết, chịu trọng thương, Tiêu Diêu có chút giao tình với Hàn Ngự Tuyệt, nên mang tiểu nữ đi Tuyệt Mệnh Môn tìm hắn ta. Tiêu Diêu nói, hắn muốn giết kẻ đã thuê sát thủ giết tiểu nữ. Nhưng… vô tình chúng ta xông nhầm vào nơi của một lão nhân. Tiêu Diêu ca ca nhìn thấy mặt lão xong, lão liền nổi điên muốn đánh nhau với Tiêu Diêu ca ca. Tiêu Diêu phải che chắn cho tiểu nữ, nên trúng hai chưởng của lão. Tiểu nữ không biết vì sao từ đó huynh ấy vẫn hôn mê. Tất cả y sinh trên đường đều nói không cứu được, tiểu nữ chỉ còn biết đưa huynh ấy tới Bách Hiểu Đường cầu cứu. » (Sở Sở: Cụ thể ra sao mời xem Long ngâm Phượng vũ hệ liệt – chi tam ‘Cô nương, ngươi thực phiền phức’)

Lục Tây Lâm gật đầu. « Quả nhiên là thế, Xích Luyện Chưởng của Tuyệt Mệnh môn. »

« Hả ? » Phượng Thanh Trúc nhịn không được kêu lên.

Tiểu Thiền khóc càng to. « Lục Đường chủ, cầu ngài cứu Tiêu Diêu mà. » Chỉ còn thiếu quỳ xuống dập đầu thôi.

Lục phu nhân thở dài, vỗ nhẹ vai nàng. « Cô nương đừng nóng. »

Lục Ánh Nguyệt hít một hơi thật sau. « Theo ta biết, Xích Luyện Chưởng chỉ có một cách chữa. » Nàng quay sang nhìn Khuynh Thành. « Xích Luyện Chưởng và Hàn Băng Chưởng là tuyệt kỹ chân truyền của Tuyệt Mệnh lão nhân. Xích Luyện Chưởng và Hàn Băng Chưởng khắc chế lẫn nhau, trúng Xích Luyện Chưởng chỉ có thể dùng Hàn Băng Chưởng bức nhiệt khí trong cơ thể ra, còn không tiên dược cũng bó tay. »

« Làm sao bây giờ. » Minh Hà đã cuống phát khóc.

« Người luyện chưởng lực tới mức như thế tuyệt không phải người thường. Nếu ta không nhầm, lão nhân kia hẳn chính là Tuyệt Mệnh lão nhân. » Ngữ khí Lục Tây Lâm trầm trọng thêm một chút. « Đệ tử của lão rất đông, nhưng được chân truyền của lão chỉ có một mình Hàn Ngự Tuyệt. Giải Xích Luyện Chưởng của lão, cũng chỉ có Hàn Ngự Tuyệt. » Chỉ có kẻ kia mới cứu đc Tiêu Diêu, không có ai khác làm được.

Tiểu Thiền chớp mắt, nước mắt lại trào ra. « Lãnh Diện Diêm La luôn độc lai độc vãng… »

« Làm sao bây giờ ? » Khinh Yên cũng hoảng, kéo kéo áo Ánh Nguyệt.

Đầu óc Khuynh Thành quay cuồng, tay khẽ bóp trán, nhẹ nhàng xoa xoa Thái Dương.

Minh Hà cuống quýt. « Mau gọi cha và ca ca muội tới. » Cha và ca ca của nàng tuyệt đối xứng danh thần Y. »

« Không cần. » Khuynh Thành bất đắc dĩ mở miệng. « Tiểu Thiền, mau mang muội tới Tuyệt Mệnh Môn tìm Hàn Ngự Tuyệt. »

« Khuynh Thành… » Tiểu Thiền mắt nhòe bóng nước. « Không ích gì đâu. Lãnh Diện Diêm La vốn vô tình, hắn sẽ không cứu Tiêu Diêu đâu. »

Phương Thanh Trúc cũng khuyên. « Khuynh Thành, cháu hồ đồ rồi sao ? Tìm hắn thì có ích gì ? »

« Ta mang muội đi. » Ánh Nguyệt trầm ngâm cả nửa ngày liền mở miệng. « Tuyệt Mệnh môn không xa nơi này, ba ngày ba đêm cũng đủ cả đi lẫn về. »

Lục Tây Lâm trầm giọng mắng con gái. « Ánh Nguyệt, đừng làm càn. » Con gái hắn sao thế ? Sao lại có ý tưởng không thiết thực như vậy nhỉ ?

« Nhưng mà… » Ánh Nguyệt biết ý quay sang Khuynh Thành, nàng định làm sao đây ? Có định công khai chuyện nàng và Hàn Ngự Tuyệt không ?

Khuynh Thành bóp bóp trán. « Lục thúc thúc, đại ca cháu còn chịu được bao lâu ? »

Lục Tây Lâm thở dài. « Nửa tháng. » Sau đó tùy xem thiên ý ra sao.

Nàng chống tay lên cửa, hoảng hốt chạy ra ngoài. « Cháu muốn yên tĩnh một chút. » Tạm đặt hi vọng lên Thần y cô phụ (chồng của cô) của nàng vậy.

Trời ơi… ai nói cho nàng biết nàng phải làm sao bây giờ ?

*

Mộ Dung Ý Vân muốn giết người !

Kiếp trước nàng đã gây nghiệp chướng gì mà kiếp này lại sinh ra hai đứa con bất hiếu như vậy ??

Hôn sự của nữ nhi vừa mới giải quyết xong, tiện đường mắng cho vợ chồng Giang Tử Ngang một trận, để cởi bỏ khúc mắng trong lòng bọn họ nhiều năm qua. Nàng còn chưa kịp cao hứng việc bản thân có công giúp đỡ một đôi vợ chồng hàn gắn, lại truyền đến tin tức con nàng bị trọng thương. Hai đứa con bất hiếu, không thể yên lành mà sống à !

Nhi tử của nàng cũng thật là… ăn lắm thừa hơi đi trêu chọc cái Tuyệt Mệnh lão nhân hỗn đản kia làm gì.

Tới nơi trời đã khuya, Bách Hiểu Đường cũng đã muốn loạn cào cào. Tiền nhiệm Đường chủ Mộ Dung Ý Vân giờ đang phát hỏa. Nàng vừa tới Bách Hiểu Đượng lập tức một cước đá bay đám thuộc hạ lắm lời thăm hỏi, chạy thẳng tới nơi nhi tử của nàng đang nằm. Mấy đêm rồi nàng không chợp mắt được, phải đi thăm nhi tử ngay, làm sao có thời giờ tán phét chứ.

« Nhi tử, ngươi chết chưa hả ? » Nàng lại một cước đá bay cửa phòng, dọa Tiểu Thiền đang ngồi bên giường muốn chết. Đối với hành vi lỗ mãng của nàng, thân là trượng phu, Độc Cô Hàn cũng chỉ có thể lắc đầu. Tuổi cũng đã lớn như thế mà tính tình vẫn còn nóng nảy.

« Người là… » Tiểu Thiền cẩn thận nhìn vị thiếu phụ vừa xông vào, nhất thời đoán không nổi thân phận nàng. Nàng gọi Tiêu Diêu là nhi tử ? Nhưng nhìn qua nàng chỉ tầm mới bốn mươi là nhiều, làm sao có thể có đứa con lớn như vậy ?

Mộ Dung Ý Vân vừa thấy Tiểu Thiền đáng yêu, liền vừa lòng nhìn nàng. « A, cô nương chính là Tiểu Thiền hay được nhắc tới phải không ? » Cô con dâu này vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nàng cực kỳ vừa lòng, thằng bé ngốc nghếch kia ánh mắt cũng không tệ.

« Chính là tiểu nữ. Bá mẫu người là… » Tiểu Thiền tò mò nhìn nàng.

Mộ Dung Ý Vân cười. « Con dâu, lần đầu ra mắt, mong được chỉ giáo ! »(Thua, câu này là con dâu nói ch sao li m chng nói nh ?)

« Hả, người thật sự là mẫu thân của Tiêu Diêu sao ? » Mẹ chồng này thật trẻ nha.

« Đúng vậy đúng vậy. » Mộ Dung Ý Vân cười gian kéo tay Tiểu Thiền qua, mắt liếc thấy Phượng Vũ trâm trên đầu nàng, cười càng hào hứng. « Thật là con dâu tốt. » Long Ngâm Phượng Vũ vốn là một đôi phu thê kiếm, con nàng nếu đã đưa cho nàng ta Phượng Vũ kiếm, hẳn chính là xác định rồi.(4)

« Bá mẫu, người thật là trẻ nha. » Không hiểu nàng bảo dưỡng nhan sắc bằng cách nào nữa.

« Hắc hắc, bởi vì ta sống vui vẻ, hay cười, nên trẻ lâu. » Nàng mặt mày hớn hở.

Độc Cô Hàn nâng con trai dậy, bất đắc dĩ nói với lão bà. « Vân nhi, hai người ra ngoài trước đi. » Nhi tử bị thương sắp chết, nàng còn có tâm tình cùng con dâu nhàn rỗi tán gẫu.

Mẹ chồng con dâu nhìn nhau, Ý Vân gật đầu. « Được. » Nàng biết lão công muốn dùng nội lực ngăn chặn các luồng khí tức đang đánh nhau trong cơ thể nhi tử, nàng nên ra ngoài gác cửa là hơn.

Mộ Dung Ý Vân kéo tay con dâu lui ra ngoài, tiện thể tán gẫu vào câu. Vừa nghe nàng đến giữa đêm, lãnh đạo cấp cao của Bách Hiểu Đường là vợ chồng Lục Tây Lâm lập tức chạy tới.

« Tỷ tỷ. » Lục phu nhân chạy lại đầu tiên thỉnh an.

Mộ Dung Ý Vân khoát tay. « Rồi rồi rồi, không cần đa lễ này nọ. »

Lục Tây Lâm liếc mắt vào cửa phòng. « Tỷ tỷ, ta thật vô năng bất lực. » Không cứu được Tiêu Diêu.

« Lạc quan chút đi, các ngươi không phải đã báo cho Lang băm với Ngâm Phong sao ? Gã lang băm kia không phải được xưng tụng Thiên hạ đệ nhất Thần y sao ? Không có vết thương nào không trị nổi. Không phải từng nói Tồi Tâm chưởng không cứu nổi sao ? Vậy mà năm đó hắn vẫn cứu được Bệnh Thần Kinh đại ca. Nhiều năm rồi, y thuật của hắn hẳn là còn tăng thêm chứ. » Nàng tuy có lo lắng cho nhi tử, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ tích cực. Việc tới nước này, có lo cũng vô ích.

« Tỷ tỷ, đại tỷ đâu ? » Đại tỷ mà Lục phu nhân nói tất nhiên là Phượng Thanh Hà.

« Tuyết Đường đã có tổấm, vợ chồng nàng ta dĩ nhiên là về Tận Thiên cốc tiêu dao khoái hoạt rồi. » Nhân tiện lôi cả vợ chồng Mỹ nữ tỷ tỷ về luôn.(M n t t là cách Ý Vân gi Nhược Nhan, năm đó vn là Thiên h đ nht m nhân)

« Tỷ tỷ, ra đại sảnh nói chuyện thôi. » Nửa đêm nửa hôm đứng ngoài phòng khách, còn ra thể thống gì.

« Lão công nhà ta còn ở trong đó, nội lực người ta thâm hậu như thế, có thể bảo vệ tâm mạch cho Tiêu Diêu. » Đứa bé này thật chẳng hay ho gì, võ công không phải rất lợi hại sao ? Sao lại có thể bị thương thành như vậy.

« Tỷ tỷ, tỷ phu tuy võ công cao cường, nhưng mà… » Nhưng mà vô dụng thôi.

Mộ Dung Ý Vân phiền não thở dài. « Đừng nói nhưng mà, là Xích Luyện Chưởng, ta biết. » Đại danh Tuyệt Mệnh lão nhân như sấm đánh vang tai, sao nàng không biết.

*

Phòng khách của Bách Hiểu Đường, một đám người ngồi lặng lẽ, ai cũng im lặng, không khí vô cùng ngưng trọng. Tất cả là do một kẻ lăng băm nào đó gây ra hết.

Tóm lại là như vầy, cái kẻ lăng băm nào đó cũng tỏ ra hết lòng hết dạ, vừa biết chất nhi(5) bị thương nặng, lập tức cùng con mình chạy tới. Nhưng vừa xem xét thương thế của chất nhi xong, hắn cũng đành bó tay lắc đầu.

Giữa tình trạng ai cũng không nói câu nào, Khuynh Thành bất đắc dĩ mở miệng. « Trừ Hàn Ngự Tuyệt hoặc Tuyệt Mệnh lão nhân tới, ca ca không cứu được sao ? » Haizzz, sự tới nước này, cũng không còn biện pháp khác.

Ngâm Phong thở dài. « Đúng vậy, mạch tức của Tiêu Diêu thật rất kỳ lạ, trong cơ thể có một cỗ nhiệt khí chạy tán loạn. Tuyệt Mệnh lão nhân võ công độc lập một phái, võ công các môn phái khác căn bản không thể ngăn chặn cỗ chân khí kia. Cứ còn như vậy, Tiêu Diêu đệ đệ e là… » Thần y thật sự biến thành lang băm.

« Ta không tin Tuyệt Mệnh lão nhân kia đủ ba đầu sáu tay. Để ta đi bắt hắn trói lại. » Mắt thấy muội phu là Thần y(Y Dc Thành ly Đc Cô Huỳnh là em gái Đc Cô Hàn nên cũng tính là mui phu) cũng bó tay không làm gì được, Mộ Dung Ý Vân thật sự hoảng hốt.

Khuynh Thành nhăn mặt nhíu mày. « Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút. »

« Bình tĩnh ? Ta còn bình tĩnh được sao ? Lão nhân đáng chết kia. Tốt nhất đừng để ta bắt được. Ta phải tóm hắn đến trị thương cho nhi tử, nếu hắn dám không đến, ta sẽ khiến hắn từ nay về sau biến mất trên giang hồ. »

Khinh Yên bất đắc dĩ mở miệng. « Tiêu Diêu không phải nói huynh ấy có giao tình với Lãnh Diện Diêm La sao ? Có thể đi mời hắn. » Nàng cũng biết Lãnh Diện Diêm La là ai, nhưng là sự tới nước này không còn cách nào khác.

Mộ Dung Ý Vân giận dữ hét. « Lập tức đi bắt cóc hắn. » Đừng bàn nhiều, nhi tử nàng sắp chết rồi kìa. « Tam đại thế gia, thêm Anh Hoa cung cùng ào tới Tuyệt Mệnh Môn, bắt hắn phải chữa thương cho nhi tử của ta.

« Khuynh Thành, muội nghĩ sao. » Ánh Nguyệt xen vào. Cần náo loạn đến thế hay không ? Chỉ cần Khuynh Thành mở miệng, Hàn Ngự Tuyệt tuyệt đối không có đường cự tuỵêt.

Khuynh Thành chậm rãi đứng lên. « Để con đi tìm Hàn Ngự. » Cả nhà nàng đều cuống lên vì ca ca rồi, nàng còn không quyết định, không phải là quá đáng sao ?

Lục Tây Lâm thốt. « Cháu không biết hắn, sao hắn lại chịu giúp được. »

« Hắn sẽ chịu. » Khuynh Thành khẳng định.

Mộ Dung Ý Vân liếc nàng một cái. « Con gái, mẹ một mực lo lắng chuyện ca ca của con, không có chú ý đến con nhiều lắm. Gần đây con thường lo âu hoảng hốt, có phải có bệnh hay không ? Lãnh Diện Diêm La là ai chứ ? Con đòi đi tìm hắn ? Tính gây chuyện cười sao ? Kẻ đó nhìn qua chắc chắn không phải gã hiền lành gì. » Nàng có xem qua trên báo, trông mặt so với lão công nàng còn lãnh khốc.

« Hắn quả thật không phải hiền lành, nhưng hắn sẽ chịu giúp, vì con… » là thê tử của hắn.

Khuynh Thành còn chưa nói xong, chợt có gia nhân vào báo. « Bẩm Đường chủ, có Hàn Ngự Tuyệt cầu kiến. »

« Cái gì ? » Tất cả mọi người đều không tin nổi thốt lên, tới thật đúng lúc. Phản ứng kịch liệt nhất chính là Khuynh Thành, thiếu chút nữa ngã lăn từ trên ghế xuốgn. Hắn bảo chờ một tháng, giờ mới mười ngày đã tới là sao.

Mộ Dung Ý Vân mất kiên nhẫn vội kêu. « Mau mời vào. »

Nàng còn chưa dứt lời, Hàn Ngự đã tự đi vào cửa. Hắn thản nhiên liếc nhìn Khuynh Thành một cái, cố áp chế nỗi nhớ nhung của mình lại. « Chư vị tiền bối, tại hạ muốn gặp Tiêu Diêu công tử. » Mục đích của hắn là Tiêu Diêu công tử, nghe nói tên kia sắp chết, tình cảm nhi nữ tạm để qua một bên đã.

Nhìn thấy Hàn Ngự, Minh Hà nhịn không được lẩm bẩm. « Trông thật quen nha, ta gặp qua nơi nào rồi ? »

« Tiêu Diêu công tử ? » Trừ vợ chồng Độc Cô Hàn, những người khác chỉ biết nhìn nhau. Trên giang hồ xưng tụng Tiêu Diêu công tử y thuật kiếm pháp đều tuyệt diệu. Nhưng không ai biết Tiêu Diêu công tử chính là Độc Cô Tiêu Diêu. Hành tung vịấy thần không biết quỷ không hay, dù Bách Hiểu Đường cũng không tra tới được hành tung của hắn.

Mộ Dung Ý Vân vội hỏi. « Thằng bé họ Hàn kia, nghe Tiểu Thiền nói ngươi cùng nhi tử của ta có giao tình. Ngươi tới cứu nó phải không ? »

Hàn Ngự liếc nhìn vị thiếu phụ chừng gần bốn mươi tuổi, hơi hơi gật đầu. « Đúng vậy. »

Hắn cùng Tiêu Diêu công tử đã quen biết nhiều năm, khi đó bọn hắn đều chưa nổi danh. Một hồi luận võ xong, khiến hai kẻ nam nhân trí dũng bất phàm kết làm bằng hữu. Sau đí hắn bị Dương Liễu ám hại, cũng nhờ Tiêu Diêu công tử vô tình đi qua cứu hắn.

Sau khi hắn rời Khuynh Thành quay về Tuỵêt Mệnh môn, vốn muốn tính toán cơ hội giết lão sư phụ chỉ biết đem hắn làm công cụ giết người, giải tán Tuyệt Mệnh Môn, giải trừ mọi hậu hoạn về sau rồi mang Khuynh Thành cao bay xa chạy. Bỗng hắn nhận đc lệnh của sư phụ, muốn hắn toàn lực đuổi giết Tiêu Diêu công tử. Hỏi thăm xong hắn mới biết Tiêu Diêu công tử vô tình thấy bộ mặt lão ta khiến lão nổi điên muốn giết hắn. Lão già này vốn luôn đeo mặt nạ, không dám lấy mặt thật gặp người, mặt nạ dường như để che giấu một bí mật gì đó không thể nói với ai. Hắn và Tiêu Diêu công tử coi nhau là đối thủ, nhưng thực lại là bằng hữu. Người có thể khiên Hàn Ngự hắn coi trọng không nhiều lắm, ngoài Khuynh Thành, người duy nhất có thể khiến hắn lấy chân tình tiếp đãi, chỉ sợ chỉ có Tiêu Diêu công tử. Nghe nói Tiêu Diêu công tử trúng phải Xích Luyện Chưởng độc môn của sư phụ, hắn lập tức vận dụng hệ thống mật thám điều tra tung tích của Tiêu Diêu rồi vội vàng tới cứu. Bọn hắn còn có hẹn luận kiếm, hắn thật không muốn hắn ta chết trước.

« Ngươi và con ta có quan hệ tốt lắm sao ? » Mộ Dung Ý Vân thật hoài nghi dụng tâm của hắn.

« Là đối thủ, cũng là bằng hữu. » Hắn tóm lược nói.

Khuynh Thành không chắc hắn có biết quan hệ giữa nàng và Tiêu Diêu hay không, vội thốt. « Mau cứu đại ca của ta. » Xét quan hệ với Khuynh Thành, dù bọn hắn không phải bằng hữu, Hàn Ngự cũng sẽ cứu huynh ấy.

Hàn Ngự cất giọng kinh ngạc. « Hắn là đại ca của nàng sao ? »

Khuynh Thành vội gật đầu. « Đúng đúng đúng, là đại ca đồng mẫu đồng bào của ta. Tiêu Diêu ca ca từ nhỏ rất thương ta, cái gì cũng làm cho ta. Huynh ấy là đại ca thân yêu nhất của ta, chàng nhất định phải cứu huynh ấy. »

« Nàng yên tâm, ta sẽ cứu. » Hắn nếu cưới Khuynh Thành, tiểu tử kia chẳng há lại thành đại cữu tử của hắn sao ? Có nhầm hay không a ?

« Mời… » Lục Tây Lâm tỏ ra phong thái của chủ nhân, làm một động tác tao nhã mời Hàn Ngự đi vào.

Khuynh Thành bám theo sau Hàn Ngự, như sợ không cẩn thận hắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống vậy. Hiển nhiên không ai nghĩ đến bọn họ vốn là một đôi, tất cả mọi người đều coi nhẹ chuyện này, trừ Ánh Nguyệt ra.

Có vẻ gần đây mệt mỏi quá độ, Khuynh Thành cảm thấy một trận choáng váng, dưới chân vô lực, nhịn không nổi liền ngã quỵ.

Hàn Ngự vẫn để ý đến Khuynh Thành, trong nháy mắt thấy nàng ngã xuống, bản năng liền vươn tay ra đón lấy nàng, vội vàng nói. « Thành nhi, nàng không sao chứ ? » Mắt thấy tiểu thê tử ngất xỉu, hắn lập tức không biết đến chung quanh, trong mắt chỉ có nàng.

Khuynh Thành lắc đầu. « Thiếp mệt mỏi quá. »

Hàn Ngự ôm bổng Khuynh Thành lên, không thèm để ý ánh mắt mọi người. « Ta đưa nàng về phòng nghỉ.

Mộ Dung Ý Vân không nhịn được hỏi. « Uy, ngươi đi đâu ? » Nữ nhi bị một cái nam nhân ôm vào lòng, nàng làm mẹ có quyền hỏi chứ.

« Về phòng. » Hắn nói xong rảo chân bước đi hướng phòng của Khuynh Thành.

« Về phòng ? » Khinh Yên nghi hoặc. « Sao hắn biết phòng Khuynh Thành tỷ tỷ ? » Bọn họ có quen biết từ trước sao ?

Y Ngâm Phong cũng khó hiểu. « Đúng nha… »

« Á… » Minh Hà lớn tiếng lanh chanh. « Muội nhớ ra rồi. »

« Muội nhớ ra cái gì, »

« Muội đã thấy Hàn Ngự Tuyệt. » Nàng lại thêm một câu. « Trong phòng Khuynh Thành tỷ tỷ ? »

« Có nhầm không vậy ? » Độc Cô phu nhân thiếu điều nhảy dựng, kẻ nam nhân kia quan hệ với con gái nàng ra sao vậy ?

Minh Hà than thở trách móc. « Cữu mẫu à, chất nữ không nhầm đâu. Hắn đút cơm cho Khuynh Thành tỷ tỷ, còn hôn nhẹ miệng nàng kìa. »

Mọi người tròn mắt nhìn nhau… việc này… bọn hắn rốt cục có quan hệ gì ? Vừa rồi Hàn Ngự gọi Khuynh Thành là gì ? Thành nhi ? Không phải rất thân mật sao ?

Mộ Dung Ý Vân khẽ hoa hoa tay trước mắt Minh Hà. « Mắt cháu không phải bị cận thị chứ ? » Bộ nàng nghĩ cả thế giới đều mắt kém như nàng sao ?

Lang băm trừng mắt nhìn con gái. « Đừng nói nhảm. » Tiểu nha đầu này, đừng nói lung tung, sự việc có liên quan đến danh dự của chất nữ nha.

Minh Hà phát hiện mọi người không tin nàng liền tuồn tuột nói hết. « Cữu mẫu, mắt cháu còn tốt mà. Là thật đó, cháu thật sự thấy hắn ở trong phòng Khuynh Thành tỷ tỷ, hắn dỗ tỷ tỷ ăn cơm, còn hôn nhẹ miệng tỷấy. » Minh Hà thần bí cười. « Đúng rồi, cháu còn thấy hắn cởi quần áo của tỷ tỷ rồi ôm nàng lên giường nữa. » Hôm đó Hàn Ngự và Khuynh Thành đều rất hưng phấn gặp nhau, không để ý thấy có một kẻ đứng rình bên ngoài.

Mộ Dung Ý Vân muốn té xỉu, gằn từng tiếng hỏi lại. « Ngươi còn thấy những gì ? »

Minh Hà lắc đầu. « Không thấy thêm gì được vì bọn họ buông màn kín mít hà. » Cho dù nhìn đến chỉ sợ nàng cũng không biết nói bọn hắn làm cái gì đi.(Ôi, đu đc tr con !)

Lập tức mọi người nín thở, rốt cuộc bọn hắn làm gì đã không còn cần nói rõ nữa.

Im lặng một lúc, Mộ Dung Ý Vân chợt cười tới ngây ngốc. « Ai da, họ Hàn cũng không tồi, đủ tư cách làm con rể ta ! » Không những có con dâu, ngay cả con rể cũng đã có, nàng thật là cao hứng nha.(Hết biết vi ch !)

Đối với hành vi của nữ nhi, Độc Cô Hàn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Phượng Thanh Trúc thở phào. Chuyện của Khuynh Thành không cần nàng nói với tỷ tỷ rồi, nàng còn đang lo không biết mở miệng nói với tỷ tỷ ra sao, chuyện thật khó nói a. Nhưng mà xem thái độ của tỷ tỷ như vậy, dường như rất hài lòng. Ai da, một vị mẫu thân rộng lượng như vậy thật khó tìm nha.

« Bọn hắn hiện đang làm gì nhỉ ? » Mộ Dung Ý Vân nghĩ nghĩ, lập tức thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà. « Ta muốn xem xem hai đứa đang làm cái gì. » (M đi rình con gái, thua ! = =’)

« Muội cũng muốn xem. »

« Cháu cũng muốn xem. »

« Uy, nóc nhà không chứa được nặng a… »

Chú thích :

(1) Xuân quang : thật ra cứ cái gì… tế nhị đều có chữ xuân cả, xuân quang là… quang cảnh xuân sắc, đại loại là chỗ nào tế nhị như ngực bụng chân cẳng í. Xuân cung đồ là tranh vẽ những cảnh tế nhị, xuân sự là… cái việc tế nhị trai gái… *đỏ mặt*

(2) Màn trướng : Giường cổ TQ kê sát tường, có màn quây lại như vầy :

(3) Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng : Nghĩa đen của câu này là, con thuyền trôi dọc trên sông nhờ người chèo và sức nước đẩy, đầu cầu nằm ngang với dòng sông. Khi tới đầu cầu, người chèo thuyền chỉ cần chống nhẹ mái chèo xuống, sức nước sẽ tự đẩy con thuyền xoay ngang ra thẳng với đầu cầu. Đây là một thành ngữ của TQ rất hay gặp, tương đương với câu Cứ đi sẽ có đường, ý là chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.

(4) Long Ngâm Phượng Vũ : chi tiết xin xem Cực phẩm khí phụ. Tập này không liên quan tới hai cây kiếm này, chỉ có tập đầu và tập thứ ba có liên quan. Đại loại đây là một đôi kiếm do hai vợ chồng sáng chế ra, về sau Phượng Vũ vào tay Ý Vân, nàng phải về cổ đại tìm Long Ngâm (do lão ba của nàng là Mộ Dung Nghĩa chôm chỉa). Hai cây kiếm này có linh tính, biết nhận chủ nhân, trích huyết rỏ lên kiếm mà máu biến mất nghĩa là đó là chân chính chủ nhân của kiếm. Phượng Vũ có hình dạng một cây trâm dài, bấm vào viên ngọc trên trâm sẽ hiện ra lưỡi kiếm.

(5) Chất nhi : cháu trai. Chất nữ : cháu gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro