Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đang cắt bụi cây trước nhà Mac nhìn người yêu đang cởi áo cắt cành trên cầu thang kim loại. Khi Nan di chuyển hoặc căng thẳng cánh tay, cô ấy làm lộ rõ ​​cơ tay và cơ bụng. Tóc của anh ấy, vốn đã bắt đầu mọc, gần như bị kéo ra sau và dựng lên một nửa. Nó khiến Nan có vẻ như một cậu bé hư và thậm chí còn ngầu hơn. Và anh vẫn còn hình xăm, Mac sẽ không ngạc nhiên nếu người ta cứ tiếp cận người yêu anh.

"Nó là gì vậy?" Giọng nói của Nam vang lên. Điều này khiến Mac hơi giật mình. Bởi vì anh vô tình nhìn người yêu quá lâu.

"Cái gì?" Mạc hỏi lại.

"Tôi thấy bạn nhìn tôi rất lâu," Nan hỏi lại. Mac quay đi nhìn bụi cây mà Nan đang cắt.

"Anh chỉ đang nhìn em chặt cành thôi mà," Mac trả lời với giọng điệu bình thường, cố gắng không để Nan biết rằng anh đang nhìn và ngưỡng mộ người mình yêu.

"Tất nhiên, tôi nghĩ bạn đang nhìn tôi vì tôi xinh đẹp," anh nói, mỉm cười đáp lại. Mac mím môi khó chịu với người yêu. Nhưng trái tim anh đã chấp nhận những gì người yêu nói. Nan cười nhẹ rồi bắt đầu chặt cành.

Trong lúc chặt cành, Nan nhìn quanh thì thấy hai thanh niên một trắng một đen đang đứng nhìn sang nhà bên cạnh. Anh tiếp tục cắt cành và nhìn hai người với một cảm giác kỳ lạ.

"Mac," Nan gọi Mac bằng giọng trầm. Làm Mac nhìn lên.

"Nhà bên cạnh nhà mình, hiện giờ ai đang sống ở đây?" Nan hỏi và chỉ về phía bên phải.

"Cô ấy là một bà mẹ đơn thân sống ở đây tên là Martha. Con trai cô ấy là Arthur, 5 tuổi. Cô ấy ở đây được khoảng 4 tháng nhưng giờ cô ấy không ở đây. Có lẽ cô ấy đang đi làm. Con trai cô ấy vẫn đang đi học", Mac nói.

"Cô ấy làm nghề gì? Chỉ có hai mẹ con thôi à?" Nam hỏi tiếp.

"Chắc anh ấy làm việc cho một công ty. Tôi chưa bao giờ hỏi nhưng chỉ có hai người họ thôi. Anh ấy có bạn bè đến thăm nhưng không thường xuyên", Mac trả lời như anh biết. Nan nhìn hai chàng trai vẫn đang nhìn mình.

"Anh có muốn mời họ đi ăn tối cùng nhau tối nay không?" Nam hỏi. Anh ngước lên ngạc nhiên nhìn khuôn mặt của người yêu.

"Có chuyện gì à?" Mạc tò mò hỏi. Bởi vì Nan mời hàng xóm đi ăn cùng thì chắc chắn phải có chuyện gì đó.

"Gần đây có chuyện gì xảy ra ở đây không? Như nghiện ma túy hay trộm nhà à?" Nan hỏi lại. Mac có vẻ trầm tư.

"Đúng vậy, tôi thấy cách đây hai tháng, nhà Soi bị kẻ trộm đột nhập. Chúng tôi vẫn chưa bắt được tên trộm. May mà lúc đó chủ nhà không có ở nhà. Người ta nói có camera quan sát, nhưng chúng tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ấy. Nhưng có vẻ như đó là một người đàn ông da trắng và một người đàn ông da đen. Theo những gì Ohm đã nghe và nói với tôi. ", Mac trả lời, kể lại những gì mình biết,

Nan đang ở trên một chiếc thang kim loại cao hơn mặt đất. Điều này giúp họ có thể nhìn xa hơn một chút, nhưng ngay sau đó cả hai đã đi qua phía bên kia nhà Nan. Vì thế họ giả vờ như họ chỉ đi ngang qua. Mac quay lại nhìn nhưng anh không quan tâm. Bởi vì việc người ta đi ngang qua nhà là chuyện bình thường.

Nhưng Nan nhìn họ không chớp mắt. Hai người dừng lại trước cửa nhà bên cạnh, sau đó một cậu làm động tác cúi xuống buộc dây giày, còn cậu kia nhìn vào trong nhà kiểm tra rồi tiếp tục đi đi lại lại.

"Chuyện gì thế?" Mac hỏi với giọng căng thẳng. Bởi anh bắt đầu nghi ngờ người yêu theo dõi hai bạn trẻ.

"Tôi không chắc chắn, có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều," Nan nói.

"Nói cho tôi biết, tôi muốn biết," Mac lặp lại, bởi vì Nan nói thế có nghĩa là anh ấy hẳn đang suy nghĩ và cảm nhận điều gì đó.

"Vừa rồi cậu có nhìn thấy hai người đi ngang qua không?" Nan hỏi, Mac gật đầu, rồi nói ra những điều trong lòng khiến Mac lập tức mở to mắt.

"Bạn có thực sự nghĩ rằng đó là sự thật?" Mac hỏi, bị sốc.

"Tôi nói là tôi không chắc chắn. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng dù sao hôm nay chúng tôi cũng mời hàng xóm đi ăn cùng. Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho họ." Nan lặp lại. Mạc lập tức gật đầu.

"Nếu họ thực sự là kẻ trộm. Điều đó có nghĩa là họ sẽ đến ngôi nhà tồi tệ bên cạnh phải không?" Mac hỏi.

"Có thể. Tôi không muốn nghĩ quá bi quan. Nhưng bạn có nghĩ một người phụ nữ có con nhỏ sẽ làm gì một tên trộm không?" Nan nói,

"Vậy thì tốt nhất chúng ta nên để mắt tới họ trong thời gian này," Mac lại nói. Nanas cảm thấy.

"Vậy chúng ta có nên nói cho cô ấy biết không?" Mac hỏi.

"Không cần đâu, nếu hai người đó không thực sự là trộm. Chúng ta sẽ dọa cô ấy thôi." Nan nói rồi giúp anh cắt cành cho đến khi xong rồi đi tắm, thay quần áo.

Nanes đợi chuẩn bị bữa tối. Về phần Mac, anh cứ nhìn sang bên cạnh xem người phụ nữ đó đã về chưa. Cho đến khi anh nhìn thấy xe của một cô gái trẻ bước vào nhà. Sau đó Mac vội vã rời đi để gặp anh.

"Xin chào, Martha," Mac chào.

"Chào Mac. Bạn quay lại được bao lâu rồi?" người phụ nữ chào lại. Vì tôi biết Mac đã về Thái Lan.

"Đã được vài ngày rồi. Xin chào Arthur," Mac trả lời người phụ nữ và vẫy tay chào chàng trai tóc vàng đang nở nụ cười ngượng ngùng với Mac. Cậu bé đang đứng và nấp sau chân mẹ.

"Ồ, Martha, hóa ra bạn trai tôi từ Thái Lan đến. Chúng ta sẽ cùng nhau nấu bữa tối. Đi ăn cùng chúng tôi nhé." Mạc mời ngay.

"Như vậy có tốt không? Tôi không muốn làm phiền anh", cô gái trẻ nói.

"Được rồi. Bạn trai tôi nhờ tôi mời cô," Mac nói.

"Được rồi, xin hãy giúp tôi," người phụ nữ mỉm cười nói.

"Ừ, 6 giờ tối chúng ta cùng ăn. Nhân tiện, Arthur có bị dị ứng với thứ gì không?"

"Không, nó có thể ăn mọi thứ. Nó chỉ không thích ăn rau lắm thôi", người phụ nữ mỉm cười nói, đồng thời giơ tay xoa đầu con trai mình, lúc này vẫn còn đang ngượng ngùng vì Mac. "Tôi sẽ chuẩn bị cho

bạn. Hẹn gặp lại," Mac trả lời, và Martha mỉm cười trước khi đưa con trai về nhà. Mac quay lại bếp.

"Nan, tôi đã mời họ rồi. Cô ấy sẽ đến sớm thôi," Mac nói, Nan gật đầu, đồng thời chuẩn bị đồ ăn để nấu, "Nan, cô nấu món Tây đi. Phòng trường hợp họ không thể ăn đồ Thái với chúng ta

. Và còn cả Arthur nữa," Mac nói.

"Được rồi, anh đến giúp em đi. Đừng đứng nói chuyện nữa," Nan nói và Mac chạy đến giúp người yêu ngay lập tức.

Thực đơn hôm nay Nan làm sẽ là gỏi bụng heo mà Mạc muốn ăn, anh còn làm cơm chiên, cánh gà rán, phi lê cá hồi, salad rau củ và khoai tây chiên cho bé. Anh vừa nấu xong thì có tiếng chuông cửa. Mac chạy ra mở cửa thì thấy đó là Martha và con trai cô, lúc này đang mặc một bộ đồ liền thân dễ thương và đôi má hồng hào. Cho đến khi Mac muốn ôm lấy anh và hôn anh nhưng anh không dám vì sợ mất lễ phép.

"Chỉ cần làm một chiếc bánh táo để tráng miệng thôi," Martha nói. Mac lập tức chộp lấy khay bánh và giơ lên.

"Cảm ơn, mời vào trước", Mac mời. Người phụ nữ trẻ lập tức đưa con trai đến nhà Mac, đúng lúc đó Nan rời đi. Arthur nhìn thấy Nan và bị sốc vì Nan quá lớn nên ngay lập tức trốn sau lưng mẹ.

"Xin chào," Nan chào. Cô gái có vẻ bối rối nhưng vẫn mỉm cười.

"Xin chào," Martha trả lời.

"Ừm... quên nói với anh... người yêu của tôi là đàn ông," Mac nói khi nhận ra điều này. Bởi vì anh đã quên nói với cô gái trước đó và anh không biết liệu cô gái có chấp nhận được hay không. Martha mỉm cười nhẹ.

"Đừng lo lắng. Tôi không có vấn đề gì với điều đó. Có những người bạn của tôi là người đồng tính", người phụ nữ nói, khiến Mac thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi là Nam." Nam tự giới thiệu. Cô gái trẻ cũng tự giới thiệu.

"Chờ một chút để tôi dọn bàn. Đồ ăn đã sẵn sàng rồi", Nan thản nhiên nói, rồi nhìn cậu bé đang nấp sau chân mẹ mình.

"Thằng bé chắc chắn sợ cậu," Mac nói đùa.

"Có lẽ anh ấy vẫn chưa quen," người phụ nữ vội vàng nói.

"Không vấn đề gì," Nan trả lời, nhưng anh lại nhìn cậu bé. Anh thừa nhận rằng Arthur rất dễ thương nhưng anh không quen với trẻ nhỏ.

"Tốt hơn hết là tôi nên giúp bạn dọn bàn", người phụ nữ vội vàng nói trước khi bế con trai lên và theo nó vào bếp. "

Arthur, tốt nhất là bạn nên ngồi đây đợi với tôi. Tôi sẽ mang cho bạn một ít bánh quy." Đầu tiên." Mac cố gắng làm bạn với cậu bé.

Martha gật đầu với con trai mình. Arthur sau đó chậm rãi đi về phía Mac, không quen lắm với anh ta. Mac đưa tay ra cho đứa bé ôm. Cô bé lưỡng lự và thỉnh thoảng quay lại nhìn mẹ trước khi đồng ý bắt tay Mac, để Mac dẫn mình đến ghế. Mac lập tức nở nụ cười tươi.

"Anh ấy không quen với người lạ lắm. Bình thường chỉ có hai chúng tôi, mẹ và con trai thôi," Martha nói, ngoài ra còn nhìn con trai mình với ánh mắt yêu thương hoàn toàn thỏa mãn, trước khi quay lại giúp dọn bàn ăn. Mac mang cho Arthur một ít đồ ăn nhẹ để ăn.

"Mac, đừng cho nó ăn quá nhiều. Nó sẽ không ăn được đâu," Nan nói, khiến Arthur dừng lại và nhìn anh căng thẳng.

"Nói nhẹ nhàng thôi," Mac nói, mỉm cười trước khi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Arthur. Và khi bàn ăn đã dọn xong, họ ngồi xuống chỗ quen thuộc của tôi. Nan ngồi với Mac, Martha và Arthur ngồi cùng nhau. Mac mang một cái đệm nâng ghế của Arthur lên cao hơn nữa để họ có thể ngồi ăn thoải mái cùng nhau. Arthur ngồi xuống và nhai miếng cá phi lê của mình với vẻ mặt đầy nhiệt tình.

"Anh thế nào, Arthur? Nó có ngon không?" Mac hỏi. Cậu bé gật đầu, vừa ăn vừa vung chân lắc lắc cơ thể. Cho đến khi Mac muốn lấy điện thoại di động của cô ấy. Thực ra tôi đang định quay một đoạn clip. Mac đã biết cậu bé một thời gian nhưng chưa bao giờ chơi với cậu hoặc thân thiết đến vậy. Hầu hết thời gian anh chỉ chào anh.

"Nó sẽ cứ như thế này. Khi thấy thứ gì ngon, nó thích ăn và đá lại", Martha nói.

"Dễ thương. Có vẻ như anh ấy rất dễ chăm sóc." Mac hỏi.

"Nói thì dễ nhưng anh ấy cũng bướng bỉnh lắm". Cô gái trẻ lại nói.

"Sao cậu không ăn rau?" giọng Nan kêu lên. Điều này làm Arthur có chút im lặng, lập tức quay mặt đi.

"Arthur thực sự không thích rau." Mac trả ơn

"Nếu không ăn, bạn sẽ mãi mãi nhỏ bé," Nan nói, khiến Arthur mở to mắt nhìn Nan.

"Mẹ," Arthur quay sang gọi mẹ mình. Martha biết Nan sẽ dạy con trai mình. Vì vậy, tôi không có ý định phản đối lời nói của anh ấy dưới bất kỳ hình thức nào.

"Nan, tôi nghĩ..." Mac muốn giúp đỡ nên lên tiếng thay anh. Sau đó anh ta bị trừng mắt nhìn bằng ánh mắt hung dữ. Mac lập tức ngừng nói.

"Cậu không muốn trở nên mạnh mẽ à?" Nan hỏi. Arthur lập tức tiến tới ôm lấy cánh tay mẹ tìm nơi nương tựa. Bởi vì tôi đã rất sợ hãi. Bởi vì Nan lớn hơn anh rất nhiều.

"Ăn rau thì cơ thể sẽ to khỏe như thế này", Mac đến giúp người kia. Nắm lấy cánh tay của Nan và siết chặt cho Arthur xem. Arthur nhìn cánh tay đó một cách thích thú vì Mac đã bắt Nan giơ tay lên và làm như đang khoe cơ bắp.

"Tôi có thể bắt được?" Arthur hỏi với giọng run run. Giống như tôi sợ hãi, nhưng tôi muốn cố gắng bắt nó.

"Tới bắt hắn đi," Nan trả lời ngay.

"Nào, đừng sợ," Mac nói. Arthur từ từ bước xuống khỏi ghế. Rồi anh mạnh dạn bước về phía Nan. Anh quay lại nhìn mẹ mình và thấy bà gửi cho anh một nụ cười khích lệ. Cậu bé sau đó bước tới chỗ Nan và mở to mắt nhìn anh.

"Tới, ta giúp ngươi." Mac bế Arthur lên và đặt anh vào lòng. Về phần Nan, cô giơ tay lên và gồng cơ để cậu bé bế. Arthur chậm rãi đưa tay ra, lập tức siết chặt cơ bắp trên cánh tay Nan, sau đó anh mỉm cười.

"Mẹ ơi, tay mẹ cứng quá", Arthur nhanh chóng quay sang mẹ với giọng nói nhiệt tình khiến mọi người cũng mỉm cười.

"Nghe có vẻ mạnh mẽ phải không?" Nam hỏi. Arthur gật đầu ngay lập tức.

"Vì thế con phải ăn nhiều rau. Lớn lên con sẽ thường xuyên tập thể dục. Tôi đảm bảo con chắc chắn sẽ khỏe mạnh", Nan nói.

"Ồ, Arthur sắp ăn rau. Mẹ ơi, Arthur sắp ăn rau", cậu bé nói với mẹ trước khi vặn vẹo trong lòng Mac. Sau đó, cậu chạy về chỗ ngồi, nhặt một bó rau lên và nhìn nó. Mọi người đều nhìn anh động viên. Arthur ăn nó ngay lập tức. Tuy có một số biểu cảm méo mó nhưng đứa trẻ vẫn nhai và nuốt đến cùng.

TỎA TẮM... TỎA TẮC... TỎA TẮM...

Cả ba vỗ tay. Điều này sẽ khiến trẻ có động lực ăn rau hơn.

"Bình thường dù tôi có khen thế nào thì anh ấy cũng không ăn. Hai người đúng là giỏi làm Arthur muốn ăn rau mà."

"Anh ấy sẽ học dần dần, nhưng đừng ép buộc," Nan nói và Martha mỉm cười. Sau đó họ ngồi xuống ăn.

"Bình thường khi anh ấy đi làm thì anh ấy ở đâu?" Mạc tò mò hỏi.

"Hết học kỳ thì nó đi học. Buổi tối tôi sẽ đón đưa nó đi làm. Còn nếu nó không đi học và tôi bận việc thì tôi sẽ để nó trông. . Khi tan sở tôi sẽ nhặt lại," Martha trả lời.

Mac hỏi, Martha mỉm cười dịu dàng và gật đầu đồng ý.

"Bố và mẹ tôi sống ở tiểu bang khác. Tôi đã nghĩ đến việc để anh ấy ở đó nhưng Arthur rất khó chịu và không chịu đi. Tôi không muốn làm phiền bố mẹ nên tôi tự mình chăm sóc anh ấy", Martha nói.

"Ngày mai mẹ sẽ dẫn em đi mua đồ ăn vặt phải không?" Arthur hỏi. Marta gật đầu.

"Ừ, chúng ta hãy mua một ít đồ ăn nhẹ để dự trữ ở nhà nhé," Martha mỉm cười nói.

"Ngày mai cậu không làm việc à?" Mac hỏi.

Martha đáp: "Ừ, vào dịp nghỉ lễ tôi định dọn dẹp nhà cửa. Sau đó đi mua một số thứ".

Nan nói: "Ngày mai tôi ở nhà. Nếu muốn đến chơi thì có thể đến".

"Đến chơi với anh ấy đi, em sẽ khiến nhiều đứa trẻ khóc hơn đấy", Mac trêu người yêu.

"Anh không nghĩ là tôi có thể chăm sóc một đứa trẻ sao?" Nam mỉm cười hỏi.

"Tôi không biết, tôi không thể tưởng tượng được," Mac nói trong suy nghĩ. Điều đó không có nghĩa gì cả. Martha nhìn anh và Mac rồi mỉm cười.

"Hai bạn thật dễ thương," Martha nói. Nan và Mac lập tức quay lại nhìn.

"Làm sao vậy?" Mac tò mò hỏi.

"Hai người có vẻ rất hợp nhau và yêu nhau. Điều đó khiến tôi ghen tị quá", Martha nói. Những lời ghen tuông mà cô ấy nói không hề có ý xấu.

"Điều đó khiến tôi nhận ra rằng tình yêu giữa những người cùng giới cũng hạnh phúc như những cặp đôi nam nữ khác. Thậm chí còn hạnh phúc hơn một số cặp nam nữ như tôi", Martha nói với vẻ thấu hiểu.

"Thật ra không cần giới tính gì cả, mà là con người nhiều hơn. Có những cặp đôi yêu nhau, nam nữ, hoặc những kiểu vợ chồng khác. Nếu chúng ta tin tưởng và an toàn ở nhau thì sẽ không có chuyện gì cả. có thể phá hủy mối quan hệ." Nan nói với giọng nghiêm túc, bởi vì anh ấy thực sự nghĩ như vậy.

"Hai người thực sự là những người tốt." Martha khen ngợi từ trái tim

"Đừng coi tôi là người tốt nữa. Bản thân bạn sống một mình với con trai. Nếu có ai đó đến làm bạn với bạn và làm điều tốt thì bạn phải tìm hiểu và nhìn sâu vào người đó để bảo vệ bạn và con trai bạn. Như bây giờ, có hai người mời anh ăn một bữa nhưng anh tin tưởng và đến. Cuối cùng cả hai chúng ta đều làm tổn thương anh và con trai anh. Anh sẽ làm gì?", Nan nói vì muốn cảnh cáo. người phụ nữ trẻ cũng vậy, cô ấy không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.

"Tôi hiểu. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã cảnh báo. Nhưng đối với tôi, tôi thừa nhận rằng tôi rất tin tưởng hai bạn. Tôi không biết, ý thức của người mẹ. Tôi chắc chắn rằng cả hai bạn đều yêu con trai tôi. Còn bạn thì không. có ý làm tổn thương con trai tôi," Martha tự tin nói. Nane Mac mỉm cười.

"Cảm ơn vì đã tin tưởng cả hai chúng tôi," Nan trả lời khi họ ăn xong.

Sau đó, anh bảo Mạc đưa hai mẹ con ra phòng khách ngồi ăn trái cây, còn anh đề nghị tự mình rửa bát. Khi đang giặt đồ, anh cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Rồi anh quay lại nhìn. Anh thấy đó là Arthur, người đang bí mật đứng ở cửa bếp và nhìn anh. Thấy Arthur đang nhìn mình, đứa trẻ lén bỏ chạy một chút.

"Mời vào," Nan nói. Arthur lén lút ngẩng đầu lên nhìn anh thêm một chút, Nan thấy vậy liền mỉm cười. Anh mạnh dạn bước chậm về phía Nan.

"Bạn muốn gì?" Nan hỏi, nhưng Arthur lắc đầu.

"Anh có định xem tôi rửa bát không?" Nan giả vờ hỏi. Lần này cậu bé gật đầu.

"Vậy thì kéo ghế lại gần, rồi đi lên nhìn xem," Nan nói lại. Arthur quay lại nhìn chiếc ghế. Sau đó hắn dùng sức kéo cậu sang một bên. Từ từ leo lên ghế với sự quan sát của Nan suốt thời gian qua nhưng anh không đưa tay ra giúp đỡ. Sau khi đứng dậy, cậu bé mỉm cười rạng rỡ. Tự hào vì đã một mình leo lên được ghế mà không có ai níu giữ. Nam mỉm cười một chút. Sau đó cô tiếp tục rửa bát, Arthur đứng im lặng quan sát.

"Cậu có học hát ở trường không?", Nan hỏi. Arthur lập tức gật đầu.

"Trả lời lớn tiếng đi," Nan cảnh cáo.

"Ừ," Arthur trả lời.

"Xin hãy hát một chút," Nan nói lại. Arthur có vẻ hơi xấu hổ.

"Mary có một chút ánh sáng... một chút ánh sáng... một chút ánh sáng," Arthur ngượng ngùng gọi. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng hát xong bài hát.

"Anh không sao đâu. Anh có định dạy em một bài hát mới không? Bài này vui lắm. Em đi dạy chú Mạc hát," Nan nói. Arthur nhìn anh với vẻ thích thú. Trước đó, Nan dạy cháu một bài hát ngắn. Để anh dễ nhớ.

...

...

...

"Mẹ, chú Mac," giọng Arthur hét lên, đồng thời chạy ra khỏi bếp, Nan theo sau sau khi dọn xong bát đĩa.

"Có," Mac trả lời, ngồi trên ghế nói chuyện với Martha.

"Arthur có thể hát những bài hát Thái Lan," Arthur khoe. Lông mày của Mac lập tức nhíu lại.

"Ai dạy cậu hát nhạc?" Mac hỏi.

"Chú Nan dạy cậu," Arthur chỉ vào Nan. Mac cảm thấy một linh cảm kỳ lạ.

"Chú Nam cũng dạy múa." Arthur lại nói.

"Vậy cậu đã dạy cái gì?" Mạc hỏi ngay.

"Hãy để Arthur chỉ cho anh," Nan nói.

"Arthur, sao con không thử hát bài này cho mẹ và chú Mac nghe?" Martha tò mò nói, Arthur có chút bối rối, sau đó nhìn Nan. Rồi anh gật đầu hát.

"Nhảy cũng vậy," Nan lặp lại.

"Sao trực giác của tôi không tốt vậy?" Mạc nói bằng tiếng Thái. Nan mỉm cười một chút.Trước khi cả ba quay đi nhìn Arthur, người đã sẵn sàng. Arthur sau đó dang rộng cả hai tay ra trước mặt anh. Giữ hai ngón tay và lật ngược chúng

"PunibIpi Ipi Ipi Ipi Ipi Je Lai... Punib Ipi Ishi Ishi Ishi Ipi Keeta" Arthur hát, mặc dù giọng của anh ấy không chính xác và mỏng. Những từ vẫn chưa được phát âm rõ ràng. Nhưng Mac biết ngay đó là bài hát gì. Trẻ em thực hiện những động tác nhảy nào? Thử nhảy như Mactive đang xem lại Lisa Blackpink nhảy trên YouTube.

"A, vậy ngươi đang dạy cháu ngươi cái gì?" Mac hét lên bằng tiếng Thái. Điều này khiến Arthur cứng người ngay lập tức.

"Arthur nói sai?" Arthur ngập ngừng hỏi, quay sang Nan.

"Ồ, Arthur hát rất hay. Nhưng... tôi nghĩ bài hát này dành cho người lớn. Bạn có thể học hát, nhưng tôi muốn dạy bạn một số bài hát khác." Mac nhanh chóng sửa lại. Vì bạn không muốn trẻ mất tự tin. Nan ngồi dậy, lấy mu bàn tay che miệng cười lớn.

"Gì vậy?" Martha bối rối hỏi. Vì bản thân cô cũng không biết Arthur đang hát gì. Mạc Phàm không nói nên lời, không biết giải thích thế nào, quay sang vỗ về người yêu.

"Ừ, bài hát đó có hơi người lớn một chút. Nan đang tìm cách để Arthur hát và trêu chọc tôi. Tôi xin lỗi," Mac nói thẳng. Nhưng anh không dịch nghĩa cho cô gái. Martha khẽ mỉm cười, cô không hề bị xúc phạm.

"Dễ thương quá. Trêu chọc nhau thôi," Martha mỉm cười nói.

"Arthur, cậu hát được không?", cậu bé vẫn còn bối rối.

"Anh hát rất hay. Nhưng bài đó khó hát quá. Anh sẽ tìm cho em một bài hát mới," Mac lại nói. Arthur gật đầu, bối rối. Mac lén lút quay lại đánh vào chân người yêu đang cười căng thẳng.

"Tôi nghĩ chúng ta đang can thiệp quá nhiều vào thời gian của Mac và Nan. Tốt nhất chúng ta nên về nhà trước đã", Martha nói. "

Ồ, được rồi, tôi sẽ đưa hai người đến đó," Nan nói

, đóng cửa lại và các cửa sổ. Nếu có gì thì cậu có thể gọi vào số của Mac." Nan nhớ ra đầu tiên vì cô gái đã có số của Mac.

"Vâng, cảm ơn anh rất nhiều vì ngày hôm nay, Arthur, tạm biệt cả hai nhé." Martha nói với con trai mình.

"Chào buổi tối," Arthur vẫy tay với Nan và Mac. Nói xong, Mac cũng vẫy tay. Sau đó anh đợi hai mẹ con vào nhà trước. Hai người trở về nhà. Sau đó Nan nhìn quanh, không tìm thấy điều gì bất thường.

"Ối!" Nan hét lên khi bị Mac véo vào hông cô.

"Có chuyện gì vậy, Mac?" Nam mỉm cười hỏi.

"Anh định dạy cậu bé điều gì? Còn rất nhiều bài hát khác", Mac ngay lập tức hét lên với người yêu. Nhưng không nghiêm túc lắm, Nan mỉm cười.

"Vậy cậu muốn tôi dạy bài hát nào?" Nam hỏi.

"Chà, nếu bạn muốn dạy tôi một số bài hát tiếng Thái, như bài hát Kab KabKab,

"Dạy những bài hát dở nào? Bài hát đó rất nổi tiếng", Nan mỉm cười nói, Mac biết người yêu mình đang trêu chọc.

"Chết tiệt, mang một bài hát khác ngoài bài này đi," Mac lại hét lên.

"Ừm... bài hát này à?" Nan quay lại hỏi, Mac nheo mắt nhìn anh không tin.

"Mowgli đi săn. Mowgli đi săn," Nan hát. Mac nhanh chóng ngậm miệng lại.

"Ồ, thôi nào, đừng hát nữa," Mac rên rỉ. Trước đó, Nan cười lăn cười bò. Sau đó anh ôm cổ Mac rồi bước vào nhà với tâm trạng vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nanmac