Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chỉ vậy thôi," Nan nói với một nụ cười.

Mac mím môi khó chịu.

-Anh cần bình tĩnh lại một chút. Bạn có thân hình vừa ngầu vừa đẹp giống tôi, Nan nói.

Mạc  trợn mắt.

-Hay là điều đó không đúng? Nan hỏi, mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt người yêu.

("Con đường riêng của tôi"), mặc dù tôi không coi trọng điều đó. Cô ấy không trực tiếp nói mình là gái điếm, tôi nói đó là sự thật. Nó không đẹp như một người đàn ông hoàn hảo. Nhưng nhìn chung thì anh ta là một kẻ man rợ đẹp trai.

Điều đó không nhận được phản hồi từ người yêu nhưng anh đã ngừng chạy khi hết thời gian. Sau đó chuyển sang chơi với những người chơi khác, nhấc điện thoại di động của bạn lên và đặt nó gần đó để nói chuyện với máy Mac của bạn.

-Ồm vẫn chưa về à? Nan hỏi khi thấy Mac ở một mình.

(-Ừm, tôi thấy anh ấy tiếp tục chơi bóng rổ với Danny. Tối anh ấy sẽ về)

Mac trả lời khi Ohm gọi điện và nói với anh ấy.

-Nếu bạn ở một mình, hãy đóng cửa và khóa lại, anh ấy lo lắng nói.

(-Đã xong rồi) Mac vừa trả lời vừa gõ vào sổ tay của mình.

Hai người im lặng không nói gì. Chỉ có tiếng máy tập và tiếng thở của anh hòa lẫn với tiếng Mac gõ phím trên laptop. Giống như lúc nào Hai người cũng ở cạnh nhau vậy. Cho đến khi một thời gian trôi qua và bài tập đã kết thúc.

-Tôi đi tắm và thay đồ trước. Tôi sẽ xem xét thêm một số công việc.

Anh ấy nói khi thấy đã đến giờ làm việc.

(-Anh có định đeo nó vào không? Mac hỏi, chợt chìm vào suy nghĩ.

Nam mỉm cười nhẹ.

-Hãy nghỉ ngơi từ điện thoại di động của bạn. Nó sắp nổ tung. Tôi sẽ gọi lại cho bạn, được chứ? anh ấy trả lời và Mac gật đầu đồng ý như anh ấy đã gọi từ lâu.

(-Khi nào đi ngủ anh sẽ nhắn tin cho em) Mac nói, đề phòng thôi.

Nan gọi điện cho anh khi anh đang ngủ nên Mac trả lời trước khi cúp máy, thế thôi.

Nan vào phòng ngủ tắm rửa thay đồ rồi đi làm.

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng. Nhưng Mac cảm thấy họ di chuyển quá chậm, lều trên xe đã làm xong và chỉ còn lại rất ít việc, họ cũng sẽ làm tốt việc mở lều khi Mac trở về Thái Lan trong kỳ nghỉ dài ngày này.

Mỗi chiếc xe ở đó sẽ được bán đấu giá và anh ấy đã chuẩn bị sẵn bức tranh để giao hàng, đồng thời thông báo rằng anh ấy sẽ thuê thêm nhân viên ở bộ phận bán hàng và nhân viên văn phòng cùng với Kim, bạn trai của Kamol, để giúp giảng dạy các hệ thống làm việc khác nhau. Vì trước đây anh đã từng khuyên nhủ

-Xin chào, ngày nào anh Mac tới?

Tân hỏi câu này vào lúc nửa đêm.

- Tối mai máy bay sẽ hạ cánh. Tại sao bạn hỏi? Nam hỏi lại.

- Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Sao anh không đi tìm đồ ăn cho Anh Mac nhỉ? Tân trả lời như mong đợi.

Nam gật đầu. Tan là một đứa trẻ khác mà chúng tôi tin tưởng. Để anh ấy ra vào nhà mọi lúc

- Này, tôi hỏi thật đấy... Khi nào Anh Mạc mới về Thái Lan? Tân cũng hỏi.

"Không," là câu trả lời.

Nghiêm túc? Nan vui mừng đến mức không ngủ được. Anh ấy muốn đi đợi để đón anh ấy....Em ra sân bay nhanh à?" Anh lại hỏi trêu Nan

-Sao cậu lại muốn biết về tôi? Chúng ta đi làm đi.

Nan xua tay xua đuổi cấp dưới của mình.

- Anh ấy thích hình thức tinh thần, Tân trêu chọc anh ấy trước khi bị lấy bút đánh vào. Tân lập tức chạy ra khỏi văn phòng.

Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại với sự khó chịu của cấp dưới trước khi làm theo lời Tân nói, thực ra mỗi lần người yêu về là anh lại phấn khích... Ai mà không hào hứng chứ? Bởi vì hai người đã xa nhau nhiều tháng nhưng anh vẫn giữ được vẻ mặt của mình. Vì vậy, không nhiều người không biết cảm giác đó như thế nào.

-Nếu tôi đợi đón anh ấy ở sân bay trước và đưa anh ấy về nhanh hơn trước. Chắc hẳn tối nay anh ấy đã rời đi rồi, anh lẩm bẩm.

Rồi ngồi làm việc tiếp

Hôm nay là ngày Mac sẽ trở lại Thái Lan, nơi anh đã ở hơn 3 tháng.

Nan thức dậy vào sáng sớm. Anh dậy tập thể dục, tắm rửa, kiểm tra công việc như mọi ngày, đợi đến tối đón Mac ở sân bay.

-Summ... đồ ăn nhẹ.

Có tiếng vo ve trong cổ họng khi anh ta lau chiếc xe vừa đến cùng với những thuộc hạ khác.

- Tâm trạng anh đang vui lắm, anh à, giọng Tan nói.

- Hay là cậu muốn tôi lo lắng? Bạn muốn thế? Bây giờ tôi có thể thay đổi hoàn toàn chế độ....Vậy sao? Anh giả vờ hỏi lại Nan.

Tân lập tức lắc đầu.

- Đã gần 3 giờ chiều rồi, Tân trả lời, đứng dậy sau khi kiểm tra xe.

-Các cậu cứ thế đi. Tôi sẽ đi tắm trước.

-Vậy cậu có để tôi làm đồ ăn cho Mac không? Tân hỏi, Nan gật đầu.

- Không... tâm trạng anh lúc nào cũng vui vẻ như thế này mà, Tân vội trả lời.

Điều đó khiến Nan mỉm cười.

-Vậy anh em đã sẵn sàng chào đón Anh Mac chưa? Tân hỏi lại.

-Mấy giờ rồi? Nam hỏi.

- Nồi phở gà to đùng là cái quái gì vậy? Anh ấy có phàn nàn rằng anh ấy muốn ăn quá nhiều không? Nó cũng dành cho người khác phải không? Nan hỏi như cô đã hỏi Mac trước khi lên máy bay anh muốn ăn gì.

Mạc nói muốn ăn phở gà. Thế nên anh mới để Tân chuẩn bị món canh.

"Được rồi, ta cam đoan Mạc ca sẽ đến càng sớm càng tốt, hắn cũng có thể ăn lá cây." Tần mỉm cười nói.

Anh gật đầu rồi vội vàng đi tắm và thay đồ để ra sân bay.

Anh tiếp tục lái xe đến sân bay. Tim anh đập thình thịch, anh háo hức như thể đã một năm không gặp Mac.

📱📱📱📱📱📱📱

Điện thoại của Nan reo lên. Anh nhặt nó lên và nhìn nó trước khi trả lời điện thoại.

- Vậy... Anh ấy trả lời người gọi bằng giọng điệu bình thường.

-Anh sẽ đón em....Chắc khoảng 5 giờ chiều...Em có muốn anh chạy đến đón em không?...Anh chắc chắn là không thể... Trước đây tôi đã nói với bạn rằng tôi chỉ muốn vợ tôi quay về. Còn Ohm, để tôi quay lại... Ồ, đó là... Tôi đang lái xe, Nan nói.

Một lúc sau, anh cúp điện thoại, tiếp tục huýt sáo ngân nga cho đến khi đến sân bay, đỗ xe xong anh đến ngồi đợi ở một quán cà phê và không ngừng nhìn đồng hồ. Khi tôi thấy chuyến bay của Mac đã đến, anh ấy lập tức đến đợi ở nhà ga.

- Đi đâu mà vội thế? Tên khốn đó sẽ không đi đâu cả.

Giọng Ohm vang lên

Sau khi hạ cánh, anh và Mac chộp lấy túi của họ. Mac vội vã đến nhà ga.

- Tôi chỉ muốn quay lại thật nhanh, Mac trả lời.

-Bạn có chắc không?

Ohm giả vờ hỏi lớn. Nhưng Mac rất khó chịu.

- Và bạn? ...: Trước đây cậu cũng không vội về nhanh như vậy phải không?

Ohm nhún vai một chút.

- Tôi nhớ mọi người ở nhà. Vậy nên tôi muốn quay lại thăm họ phải không?

Ohm hỏi lại nhưng vẻ mặt nghi ngờ ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt anh.

"Tôi thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra," Mac tiếp tục.

Ohm mỉm cười nhưng không trả lời.

"Có rất nhiều bí mật," Mac nói, nhưng anh không nghĩ mình sẽ nói với cậu điều gì quá sớm.

Hai người bạn đẩy xe đẩy đi tới lối ra. Ánh mắt Mạc lập tức tìm kiếm người yêu.

Tim Mac đập nhanh hơn khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người yêu đang đứng đút tay vào túi. Cách đó không xa đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều cô gái. Khiến Mac cảm thấy Tìm được công việc mình yêu thích. Mac xoay chiếc túi của mình lại và đứng trước mặt người yêu, khóe miệng cong lên, miệng cúi xuống trao.

-Bây giờ cậu nên chạy, nhảy lên ôm tôi đi, Nan giả vờ nói

"Anh đang mơ," Mac nói, nhưng mặt anh đỏ bừng.

Mac thực sự muốn làm điều đó nhưng anh ấy lại ngại ngùng với thế giới xung quanh.

-Cái gì? Tôi nóng lòng được chào đón bạn. Bạn thực sự không muốn tôi ôm bạn, anh nói, giả vờ dang rộng cả hai tay.

Chậm rãi, anh ngước nhìn Mac của mình

anh khẽ mím môi và hơi quay mắt nhìn bạn mình.

- Tôi không thể nhìn được.

Ohm nhận ra điều này và giả vờ quay lại.

Mạc cắn môi, anh có thể cảm nhận được điều đó

ngượng ngùng trước khi ôm Nan. Anh ôm Mac cho đến khi cơ thể họ chạm vào nhau, tim cả hai đều đập thình thịch.

Ohm quay lại nhìn và mỉm cười.

"Thật sự, bây giờ tôi rất đói," Mac mỉm cười nói trước khi bước đi một chút.

-Được rồi, thì sao? bạn sẽ quay lại với tôi chứ? anh ấy hỏi Ohm.

- Tốt rồi. Tôi đang đợi người tới, Man mỉm cười đáp.

-Nếu anh ấy không đến? Nam hỏi

-Anh ấy chắc chắn sẽ đến, tin tôi đi, Ohm mỉm cười nói, rồi Nan gật đầu.

-Về nhà đi, phở gà đang đợi em, Nan nói sau khi buông Mac ra khỏi vòng ôm.

Mac gật đầu trước khi bước vào bãi đậu xe được anh ôm tay và thở phào nhẹ nhõm

-Việc dựng nhà xe đã xong chưa? Mạc hỏi lại.

Bởi vì lần cuối cùng tôi nói chuyện với Nan, anh ấy nói vẫn còn một số việc phải làm.

-Hm, tôi đang tuyển nhân viên rồi. Tôi đang chờ đợi một cuộc gặp với họ để phỏng vấn, anh ấy nói.

-Ồ, tôi cứ tưởng mọi chuyện đã ổn thỏa cơ mà, Mac ngạc nhiên nói.

-Làm ơn...giúp tôi phỏng vấn...Chúng ta sẽ giúp nhau lựa chọn.

Đó là câu trả lời của Nan

-TÔI? Mạc hỏi lại.

-Nó là? Hay bạn không giúp chăm sóc lều xe của tôi? Anh giả vờ hỏi lại.

- Tôi có thể giúp bạn, nhưng tôi không nghĩ bạn sẽ để tôi chọn nhân viên, Mac trả lời.

-Nếu các bạn không giúp tôi cùng chọn mà tôi chỉ chọn những nhân viên xinh đẹp và có thân hình tuyệt vời. Bạn không thể chỉ trích tôi...phải không? Anh giả vờ hỏi Nan.

"Tôi sẽ không từ chối giúp bạn lựa chọn," Mac kêu lên ngay lập tức.

Nan cười nhẹ, lên xe họ để túi ở sau xe trước rồi sẽ cùng nhau đi về nhà.

- Bạn có muốn nghe nhạc không? Nam hỏi anh.

Mac hơi nheo mắt lại.

-Anh không định mở cho tôi nghe một bản nhạc kì lạ nữa à? Mac hỏi.

Nam mỉm cười.

"Không hề," anh trả lời trước khi đưa tay ra và bật nhạc lên.

Mac lắng nghe sau khi anh quay lại.

-Nhưng bài hát có thể hơi cũ, đó là câu trả lời trước khi nhạc nổi lên.

Đến gần, Mạc ngồi im lặng chờ nghe.

🎶 Bạn có muốn tôi khi nhìn thấy bạn không? Nếu bạn không nhìn thấy tôi, hãy gặp tôi.

Anh nghĩ anh khao khát khoảnh khắc em trao trái tim mình cho anh

Anh nhớ em khi không còn ai để tranh cãi

Đi đâu cũng không có ai để bám vào. Và bạn nhớ ai?🎶

Mac nhìn vẻ mặt lái xe của Nan mà tim đập thình thịch.

Anh đã từng nghe bài hát này trước đây và thuộc lời bài hát nên Mac đã lắng nghe rất kỹ.

🎶Bạn có thể trả lời tôi được không? Hãy nói với tôi rằng bạn nhớ tôi.

Bạn không cần phải ngọt ngào hay kiêu ngạo, tôi chỉ muốn hỏi về bạn.

Bạn có thể vui lòng trả lời tôi trước được không? rằng bạn nhớ tôi..

Giống như tôi nghiện sự trở lại của bạn..🎶

Ngay lập tức Mac hát hết điệp khúc và tim Nan như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Về đến nhà, Mạc mở to mắt khi thấy Tân đã nấu món phở gà cho mình và trông rất ngon.

Cứ cho to ra, khiến người sau phải lao vào xem ngay. Hãy để cái này xách túi của Mac.

Hãy tự mình ra khỏi xe

"Tôi thực sự muốn ăn," Mac mỉm cười nói.

- Đó là lý do tại sao anh ấy đặt hàng sản xuất cho Kia Mac.

Tân lên tiếng khiến Mạc lập tức quay lại nhìn Nan phàn nàn muốn ăn canh gà.

"Vậy thì cho tôi một tô phở gà thật lớn nhé," Mạc nói với vẻ thèm ăn vô cùng.

Anh ấy đang buồn ngủ nhưng khi tôi ngửi thấy mùi phở gà, anh ấy đã thực sự bình phục.

- Chúng ta hãy mang hành lý vào nhà trước nhé. Thế thì cậu có thể ăn, Nan nói.

-Sao cậu lại để Tân chuẩn bị canh? Mac tò mò hỏi.

-Tôi đã sai? Anh mỉm cười hỏi.

Trước đó Mac đến phụ giúp hành lý bằng cách lên phòng nói với Tân rằng anh sẽ nhanh chóng đi ăn.

Đặt túi xách xuống xong, Nan kéo Mạc ôm vào lòng, ôm mặt người yêu rồi lập tức cúi xuống móc và nếm thử đôi môi mềm mại của người yêu.

Lúc đầu Mac rất sốc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hôn đáp lại Nan một cách say đắm.

Đầu lưỡi đưa qua đưa lại cho đến khi phát ra tiếng hôn yếu ớt, Nan áp sát nụ hôn vào Mac một cách độc đoán, chỉ để Mac nhượng bộ.

Mac há hốc mồm như chính anh đã nghiện nụ hôn nồng cháy của Nan.

-Ừm...p...đủ rồi.

Mac sà vào ngực người yêu, cố gắng kéo môi anh lại nhưng

anh không ngần ngại hôn Nan thêm vài lần nữa.

"Vẫn chưa đủ," anh nói với giọng trầm.

- Nhưng Nan...tôi có thể đi ăn súp trước được không? Mạc nhẹ nhàng hỏi.

- Tôi muốn ăn thứ khác hơn. Anh nhướng mày giả vờ hỏi.

Đợi Chia sẻ Giả vờ quay lại trước khi bị tấn công Plus22:09S

S.O.S

Trong LTED

4

"Làm sao bạn biết?" Mac trêu lại. Trước khi nin giơ tay lên bịt miệng lại. 

- Thôi chúng ta xuống nhà ăn phở gà đi, Nan nói rồi hai người rời khỏi phòng ngủ, xuống lầu tham gia cùng các cấp dưới khác cũng đến ăn chung.

Súp của Mac được chuẩn bị riêng để không mắc sai lầm khi thêm tỏi.

- Ngon quá, Mạc khen Tân ngay sau khi nếm thử món canh.

Daring Tan thở phào nhẹ nhõm vì mình đã đúng trong miệng Mae.

- May quá anh Mac nói thích canh.... Nếu bảo không ngon thì Nan nhất định sẽ ném nồi canh vào đầu tôi, Tân trêu chọc khiến Mac bật cười.

- Đừng lo, nếu không ngon tôi có thể tự nấu được, Mac nói.

Nó làm rất nhiều người cười. Mac lập tức bắt đầu ăn

"Ôi, tôi no quá," Mac nói khi lại gần phòng ngủ.

- Làm thế nào bạn có thể không no được ? Ăn 3 bát mà bụng không vỡ thì có ích gì? Nam nói

-Mọi người muốn ăn món này, Mac trả lời.

Hoặc ngồi nói chuyện trước ở đầu giường vì không nằm được.

"Ngày mai chúng ta hãy đến gặp bố cậu nhé," Nan nói và Mac gật đầu, vì bố anh biết anh đã trở lại Thái Lan.

-Vậy bạn dự định hẹn phỏng vấn vào ngày nào? Mac hỏi khi nhớ ra.

- Đầu tiên tôi sẽ xem qua đơn xin việc. Sau đó, từng người một sẽ được chọn để phỏng vấn, Nan nói.

-Được rồi, tôi có thể xem trong khi tôi ngồi đợi được không? Mac hỏi.

Bởi vì dù muốn ngủ nhưng bây giờ anh cũng không thể ngủ được. Thế là Nan lấy hồ sơ xin việc đưa cho Mac.

- Tách riêng từng bộ phận gồm bán hàng, thư ký, điều phối viên vận chuyển, vấn đề tài khoản tôi sẽ gửi cho anh Kim xử lý.

-Bản thân tôi cũng chưa có nhiều kinh nghiệm. Tôi không chắc mình có thể giúp bạn chọn đúng người không..Bạn làm tốt công việc của mình phải không? Mạc nhẹ nhàng nói

- Mac hãy dựa vào thông tin và trực giác của mình để lựa chọn, Nan thản nhiên nói.

Mac gật đầu.

-Chúng ta hãy xem trước nhé. Tôi xuống trước ra lệnh cho cấp dưới, Nan nói để Mac ngồi xem hồ sơ xin việc và chọn vài cái.

Khi Nan quay lại, thấy Mac gần như đã ngủ nên kéo anh đến phòng tập.

-Sao cậu không để tôi nghỉ ngơi một chút... Mac phàn nàn

-Anh sẽ dẫn em đi xem anh tập luyện. Bạn thích nó phải không? Nam mỉm cười nói.

Bây giờ Nan đã cởi áo ra. Anh ta chỉ mặc một chiếc quần dài.

Mạc đi tới ngồi xuống.

- Chỉ một chút thôi, Mac phàn nàn khi ánh mắt anh nhìn anh ấm áp.

-Chúng ta hãy suy nghĩ lại xem? ..... thay vào đó anh ấy hỏi.

"Tối qua tôi đã nhìn thấy anh ấy," Mac nói nhỏ.

Nó làm Nan mỉm cười

Thật buồn cười vì đêm qua không chỉ có cơ thể sáu múi mà Mac nhìn thấy.

-Nếu bạn muốn tập thể dục, bạn có thể. Mình sẽ nằm xem ngay đây, Mac nói trước khi chuyển sang ngồi xuống ghế

Mac thừa nhận rằng việc nhìn qua màn hình điện thoại di động và nhìn thấy nó trực tiếp có cảm giác khác nhau.

Mac càng bị mê hoặc bởi hình dáng của người yêu. Dù xoay hướng nào thì nó vẫn luôn thu hút sự chú ý của anh.

-Tại sao bạn không muốn tôi có cơ bắp như bạn? Mac hỏi.

Khi anh ấy nhìn Nan đang đi trên máy chạy bộ

-Không cần phải. Anh mềm mại đến mức được ôm là đủ rồi, đó là câu trả lời.

-Vậy em không nghĩ em sẽ hành động nhẹ nhàng đến mức khiến anh muốn ôm em sao? Mac trêu chọc hỏi.

"Tôi không thích những thứ mềm mại, tôi biết mà," Nan tiếp tục với nụ cười tinh nghịch.

-Wow, tôi thích những thứ nặng nề. Chúng càng nặng thì tôi càng thích chúng. Này, này...đừng vứt nó đi.

Nan lên tiếng nhưng phải nhanh chóng dừng giọng thì Mac đưa tay nhặt lên một quả tạ chỉ nặng 1 pound định ném vào người anh.

- Và ai đã nói chuyện với bạn một cách kiêu ngạo như vậy? Mac mặt nóng bừng nói.

-Bạn biết tôi đang nói về điều gì không? Chắc là hiểu lầm, anh cười nhẹ hỏi lại

- Không sai đâu. Giống như bạn, tôi có thể bị nghiện, Mac trả lời, nhưng điều đó là không thể.

- Không sai đâu. Bạn không thể nhặt nó lên... Nan trả lời

- Làm sao tôi có thể tranh cãi với bạn trai mình? Thật tốt khi có người mình yêu thương ở bên cạnh. Làm phiền nhau, qua lại như vậy, Mac không tệ chút nào, Nan nói.

Anh tiếp tục tập thể dục với Mac nằm dài trên ghế nhìn Nan cho đến khi cậu ngủ thiếp đi.

Nan nhìn cậu và cảm thấy tình yêu của anh ngày càng lớn.. Anh để cậu ngủ một chút cho đến khi anh tập xong.

-Mac, Mac, dậy đi!

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên gần đó cùng với cái lắc nhẹ của cánh tay khiến Mac mở mắt ra. Sau đó anh nhận ra mình đã ngủ quên.

-Tôi ngủ bao lâu rồi? Mac hỏi mệt mỏi sau chuyến đi.

Chỉ cần tôi cử động, Nam trả lời.

- Tưởng anh muốn xem xác tôi nhưng không ngờ lại ngủ quên, Nan trêu anh nhưng anh rất muốn người yêu được nghỉ ngơi và có anh ở gần để ngắm.

"Anh là người khiến tôi buồn ngủ," Mac trả lời không mấy nghiêm túc.

-Vậy chúng ta có cần phải đi gặp bố cậu không? "Bây giờ cậu có định thay đổi không?" Nan hỏi.

-Chiều mai tôi có thể đến gặp anh ấy được không? Sau đó chúng ta sẽ đưa bố đi, Mac đề nghị vì bây giờ bố đang rất buồn ngủ.

-Ừm, tốt, Nan trả lời trước khi cả hai quay vào phòng.

Mạc lập tức nằm xuống giường. Về phần Nan, anh vào phòng tắm tắm rửa thay đồ, mặc quần áo xong ra ngoài thì thấy Mac lại ngủ quên.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của người yêu ngày qua ngày, tôi nghĩ anh ấy càng ngày càng yêu Mac hơn. Sau đó anh cúi xuống hôn nhẹ lên đầu Mac trước khi để Mac ngủ.

Về phần mình, anh ấy đi xem xét công việc và sắp xếp trật tự ở nhiều phần khác nhau.

📱📱📱📱📱📱📱

Điện thoại của Nan reo lên, anh nhấc máy, thấy là số của Three nên liền bắt máy.

- Này Three, từ khi có chồng cậu im lặng quá, Nan chào ngay.

(- Này sao cậu thô lỗ thế? À quên mất. Lúc nào cậu cũng thô lỗ thế.

Còn cái này?) Three đáp lại mà không từ bỏ việc thách thức anh ta.

Nam nở một nụ cười nhẹ.

(-P'Mac về rồi phải không?)Three hỏi lại.

Nan hơi nhướng mày.

-Làm sao bạn biết? Mac có nói với bạn về việc trả lại không? anh ấy hỏi.

Bởi vì anh ấy biết Mac đang nói chuyện với

bạn bè của anh ấy liên tục.

(-Không, anh Two bảo tôi) Three đáp, khiến anh mỉm cười nhẹ

- Vậy làm sao Two biết Mac đã trở lại? Nam hỏi

Three người có chút yên tĩnh.

(-Ồ..đúng rồi...làm sao Anh Two biết được? Nhân tiện, Dew nhờ tôi gọi cho anh và tôi không biết tối nay chúng ta có gặp nhau không? Chúng tôi sẽ đến gặp anh.

Three hỏi mà không nghĩ tới anh trai mình.

-Tối nay tôi sẽ đưa Mac đến nhà bố anh ấy ăn tối cùng nhau, nhưng nếu muốn đến thì có thể đến vào khoảng 8 giờ tối.

Nan trả lời thì nghe thấy giọng Three đang nói chuyện với ai đó, chắc cậu ấy đã nói chuyện với Dew từ khi Two người dọn về ở chung rồi.

(-Hiya..Dew nói anh ấy cũng sẽ đến uống rượu, đã lâu không gặp P'Mac. Không biết anh ấy có gì tặng mình không, Three cười khúc khích nói.

(-Ồ, mình cũng có một câu chuyện về Anh Nueng muốn cập nhật. Mình sẽ kể cho bạn nghe) Three nói với giọng phấn khích.

Nan hơi nhướng mày. Nhưng hắn hiện tại không nghĩ tới hỏi hắn cái gì. Dù sao Three cũng nên nói cho hắn biết.

- Được rồi, hẹn gặp lại ở đây... Bảo chồng bạn cũng đến nhé, đừng quên mang theo rượu, Nan nói trêu anh rồi cúp máy và tiếp tục công việc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nanmac