[ Gió Biển Lưu Tình ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Ngươi là người bạn duy nhất của ta ]

Sóng biển lặng im nhấn chìm màn đêm thật sâu

Na Tra nằm dài trên bãi cát trắng, ánh mắt cơ hồ nhìn thiếu niên xinh đẹp ngồi bên cạnh. Ánh cam rực rỡ buổi hoàng hôn từng chút từng chút lướt nhẹ trên làn da trắng hồng và gió biển mang theo hơi nồng của vị muối len lỏi trong những lọn tóc xanh dịu dàng.

" Ngươi có đôi mắt thật đẹp "

Nam nhân có phần hơi ngạc nhiên rồi cúi xuống nhìn Na Tra, gương mặt thanh tú khẽ ửng hồng và môi hơi cong lên mỉm cười.

Đôi mắt ấy thật dịu dàng cũng thật bi ai, cơ hồ tựa như những con sóng êm ả lặng lẽ đang mong chờ một cơn giông- như sương như gió lại như mây. Có yên bình cũng có cả giông bão, có bi thương cũng có cả đa tình.

" Biển xanh có đẹp cũng chẳng đẹp bằng ngươi "

Lan đến tận cùng của góc trời bao la

[ Hoàng hôn tắt nắng người cũng đi, sớm mai tỉnh dậy tựa hồ một giấc mơ ]

Na Tra bản tính vốn tinh nghịch nhưng chẳng phải tự nhiên lại thích gọi ốc biển mỗi lúc bình minh như một thói quen dài khó bỏ. Na Tra muốn nghe thật rõ hơi thở của đại dương lại càng muốn nghe tiếng thì thầm đáp lại.

Biển xanh động sóng, người có động lòng không?

" Ngươi ở dưới biển lâu như vậy, có bao giờ biết tận cùng của đại dương? "

" Đại dương thì không có tận cùng "

Sóng biển là tình ý, trầm mặc là tương tư, cạn tình sẽ hết duyên.

Cá lớn nhẹ bơi trong kẽ hở mộng dài
Ngắm nhìn dáng người đang say ngủ

Na Tra chỉ có duy nhất một người bạn là Ngao Bính nên bản thân đối với Ngao Bính là rất nhiều loại cảm xúc khác nhau. Na Tra luôn yêu những buổi chiều cùng thiếu niên kia chơi đùa trên bãi cát trắng và ngắm nhìn trời mây, cũng luôn thích nghe tiếng nói dịu dàng trầm mặc của biển khơi và cảm nhận làn gió biển mặn nồng hơi muối.

So với những thói quen ấy, Na Tra càng thích ngắm nhìn một bóng hình đơn độc.

Na Tra thích nhìn làn gió mơn trớn những sợi tóc xanh xanh nhạt nhoà, thích nhìn ánh mắt yên ả hướng mình về biển khơi và thích nụ cười xinh đẹp trên gương mặt thanh thoát, tất cả đều tạo nên hơi thở của trời mây sóng biển, tất cả đều tạo nên một thiếu niên đa tình.

Chớp mắt một cái năm tháng đã trôi qua tựa hồ một giấc mộng dài trải đầy nắng mai.

Ngắm biển trời một sắc, nghe gió thổi mưa rơi

Na Tra đã gọi ốc biển rồi sao chẳng có lời hồi âm?

Na Tra đơn độc đứng giữa nền cát trắng, phía trước mặt chỉ có mặt biển mênh mông. Làn gió mang theo cát trắng bay lên cao, thổi tung cả những suy nghĩ mơ hồ của một đứa trẻ lên ba. Biển không lặng tình biển động sóng, sóng biển dâng cao xô vào hai chân Na Tra đang đứng sững. Bầu trời nổi cơn giông, mưa trút xuống ầm ầm giận dữ.

" Ngao Bính ta thiên mệnh Linh Châu, thảo phạt Ma Đồng. Ta và người vốn dĩ không thể ở bên nhau "

Nói dối! Na Tra muốn hét lên thật lớn rằng tất cả chỉ là nói dối, cái gì mà Linh Châu, cái gì mà Ma Đồng? Trước nay Ngao Bính xem Na Tra là cái gì mà có thể đem ra đùa cợt như vậy?

" Hoá ra một chút cảm tình dành cho ta cũng chỉ là nói dối "

Na Tra cúi gằm mặt xuống, bàn tay siết chặt lại mà giận đến run người, cũng chẳng để ý người thiếu niên trước mắt gương mặt cũng đã trĩu nặng tâm tình, đáy mắt sũng nước mà rơi xuống thành từng giọt dài hai bên má.

Trời mây u ám, sóng biển dữ dội. Mây mù phủ kín cả nhân gian. Hai sắc xanh đỏ quyện vào nhau, chút ánh sáng yên bình đã bị che lấp bởi mưa giông.

Nắm tay người thổi tan khói sóng mờ mịt

" Ngao Bính ngươi nói xem, tại sao thay ta đỡ sấm Thiên Lôi? "

" Ta muốn cùng ngươi đi tới tận cùng của biển khơi, muốn được cùng ngươi nhìn thấy bình minh trên biển, ta muốn ngươi thấy trời, thấy núi và thấy mây "

Ai mà biết?

Biển trời trong mắt họ xưa nay chẳng giống nhau, vậy còn muốn cùng nhau nhìn cảnh vật nhân gian há chỉ là trò đùa của Ngao Bính.

Ngao Bính chưa từng có bạn đối với Na Tra là một loại phát sinh vô cùng đặc biệt.

Ngao Bính thích nụ cười mạnh mẽ của Na Tra, thích ánh mắt dữ dội chống trời, thích cái cách Na Tra đối với bản thân là một loại tự chủ quật cường không giống ai. Tất cả sự ngỗ ngược, nghịch ngợm, lì lợm ấy Ngao Bính đều không bao giờ có được ngay khi bản thân sinh ra vốn đã là một Linh Châu.

Cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi thôi mà.

Tương tư này, ai giống ai?

" Na Tra ta xưa nay chỉ có duy nhất một người bạn, Ngao Bính ngươi có muốn cùng ta chống trời đổi mệnh? "

Ngao Bính không đáp nhưng đôi mắt cơ hồ khẽ lay động, thiếu niên nhắm mắt mà gật đầu giao cả sinh mệnh cho Na Tra đang hừng hực khí thế.

Na Tra nắm chặt bàn tay mềm mại của Ngao Bính, cảm nhận những ngón tay thon dài đang run lên vì xúc động, cố gắng siết chặt lấy những ngón tay thô to của mà ấm áp. Nắm chặt và không buông cũng là điều mà bản thân Na Tra đã luôn muốn làm suốt những chiều hoàng hôn bất tận, muốn cùng người nhìn ngày đã cạn và muốn cùng người đi đến mây trời điệp trùng lộng gió.

Đôi vây cá lớn đã dang rộng ra rồi
Ta buông sợi dây của thời gian

Ngao Bính vừa sinh ra đã là niềm hi vọng duy nhất của Long Tộc, ba năm xiềng xích, ba năm gò bó, ba năm khổ ải cũng đều trải qua rốt cuộc đã tới thời khắc bản thân phải vững vàng. Long Vương từng chút từng chút tạo nên áo giáp bằng vạn vảy rồng, Ngao Bính có thể để Phụ Vương thất vọng ư?

Phục lệnh trời mây, thảo phạt Ma Đồng, nghe lời Long Vương, dựng lại cơ đồ- một thân gánh vác, đơn độc đến lạ, cùng cực và bi ai.

Na Ta vừa sinh ra đã bị xua đuổi, chẳng có bạn bè, chẳng ai yêu thương nhưng nhất định phải cùng người thiếu niên kia đi tới tận cùng của biển khơi.

" Số mệnh là của ta, không phải là của trời, là ma hay là tiên đều chỉ ta được quyết định! "

Sợ người bay đi xa, sợ người rời xa ta
Cũng sợ người mãi mãi vương vấn ở nơi này

Na Tra luôn yêu thích việc ngắm nhìn gương mặt thanh tú của Ngao Bính được bình yên ngắm nhìn biển trời, cũng thích nghe lời hồi đáp phía bên kia ốc biển, giọng nói dịu dàng mà ấm áp tựa hồ hơi thở của biển khơi.

Na Tra trước nay không hề có bạn bè nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận sự chia ly, không bao giờ muốn Ngao Bính rời xa, muốn được cùng người siết chặt bàn tay và cùng nhau vượt qua năm dài tháng rộng, trở thành thiên trường địa cửu.

Mỗi giọt lệ đều chảy về phía người
Quay trở về nơi đáy biển thật sâu

Ngao Bính cơ hồ cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn vốn dĩ có nhiều điều không hiểu, chỉ biết nhìn biển ngắm mây mà cũng chẳng biết được thế nào là tận cùng của đại dương?

" Na Tra ngươi sinh ra đối với ta chỉ là một Ma Đồng không chút tốt đẹp, không chút xứng đáng "

Từng lời nói ra đều là lưỡi dao ghim thẳng vào trái tim đã vỡ nát từ lâu, từng lời nói ra đều là sự tổn thương tận cùng, từng chút từng chút huỷ hoại bản thân mình. Nhưng Na Tra thì không giống như vậy, không bao giờ tan vỡ, kiên cường hơn rất nhiều, tự bản thân đoạt mệnh trời. Có thể được như vậy thì thật là tốt.

Ngao Bính hoá rồng, trời nổi giông bão, biển xanh động sóng, nhân gian chỉ còn là một màn trắng xoá đầy hư ảo.

Nhìn người bay đi xa, nhìn người rời xa ta
Hoá ra người sinh ra là để giành cho đất trời bao la

Truyền thuyết thì mãi là truyền thuyết, mệnh số sinh ra vốn chẳng thể xoay chuyển thì cố gắng để được gì?

Ngao Bính đã chẳng còn là rồng nữa, cũng chẳng còn nét yên ả thanh bình trên gương mặt xinh đẹp, bây giờ chỉ còn một cơ thể yếu ớt, xơ xác và nhơ nhớp máu, đến cả tiếng rên rỉ yếu ớt cũng chẳng còn sức để thốt ra, đôi mắt nhắm nghiền và nằm lặng trong vòng tay to lớn của Na Tra.

Tiếng gào thét vang đến tận trời xanh liệu có ai thấu hiểu?

Mỗi giọt lệ đều chảy về phía người
Quay trở lại lúc ban đầu gặp gỡ

Nếu như ngày hôm ấy chúng ta chẳng gặp nhau, liệu có đau lòng đến thế không?

Trời xanh mây trắng, làn gió mang theo hơi thở êm ả của biển khơi với cái mặn nồng của vị muối một lần nữa mơn man mái tóc màu xanh xanh nhạt nhoà. Ốc biển nằm lặng lẽ trên bờ cát phẳng lặng, tại sao chẳng có lời hồi đáp của biển khơi?

Biển xanh động sóng, người có động lòng không?

[ Ngươi cũng là người bạn duy nhất của ta ]

[ Gió Biển Lưu Tình- End ]

[ 8/8/2019 - ザン ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro