🐠 Đoản 26 🐠

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người yêu điện thoại (2)

Ngày hôm đó, Ngao Bính lại đến gặp đối tượng hẹn hò của mình.

Đối tượng hẹn hò vừa dính người vừa cợt nhã.

Ngao Bính rụt rè lại dễ xấu hổ, thường xuyên không chịu nổi sự nhiệt tình đối phương.

Ví dụ như hiện tại, đối tượng hẹn hò của cậu sống chết muốn chạm vào sừng nhỏ của cậu, cả đuôi nữa.

Quá lỗ mãng rồi.

Tuy rằng cậu cũng có chút thích đối tượng hẹn hò, nhưng cậu cảm thấy thế này tiến triển quá nhanh.

Một tay ôm sừng, một tay bưng đuôi, Ngao Bính đứng trong phòng né qua né lại, cuối cùng tựa vào góc tường, mặt đỏ bừng nói: "Không, không thể động vào!"

Đối tượng hẹn hò nhướng mày, đôi tay vẫn rục rà rục rịch: "Chạy gì chứ, cho tiểu gia sờ một cái thì có làm sao, nuôi cậu cả một tuần lễ, ăn cũng ăn của tôi, chơi cũng chơi của tôi, không phải nên cho tôi sờ chút sao?"

Ngao Bính vẫn ôm sừng ôm đuôi, cố gắng trấn tĩnh: "Hiện tại, hiện tại chưa thể động vào! Cậu đừng lỗ mãng như vậy, phát hồ tình, chỉ hồ lễ..."

Cậu nói xong lại nhìn thanh niên, chỉ thấy đối phương bày ra vẻ mặt cực kì hoang mang.

Không cần lên tiếng cậu cũng có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì trong lòng.

Nhất định lại là một tràng câu hỏi: "Cái trò gì vậy? Chuyện gì xảy ra? Cậu ta nói cái gì?".

À, cậu nhớ ra rồi, đối tượng hẹn hò của cậu... hình như học không giỏi lắm.

Có lẽ nghe không hiểu cậu vừa nói gì.

Âm thầm thở dài trong lòng, Ngao Bính nói chậm lại: "Ý của tôi là, cậu và tôi bây giờ vẫn chưa hiểu rõ đối phương, chuyện hôn nhân đại sự của tôi và cậu sau này, đừng vội vàng quyết định."

Không sai, theo truyền thống của Long tộc, sừng rồng và đuôi rồng, chỉ có bạn đời mới được phép chạm vào.

Đối tượng hẹn hò nói muốn chạm vào sừng với đuôi, rõ ràng là đang nói với cậu: "Ngao Bính, chúng ta kết hôn đi!"

Quá sơ sài.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được, cảm giác rất vui vẻ.

Điều này chứng minh những gì sư phụ nói với cậu là đúng, đối tượng hẹn hò thật sự rất thích cậu.

Cậu cũng rất thích người ta.

Nhưng vẫn phải thận trọng một chút.

Cậu nghĩ ngợi xong, lại nhìn thanh niên cao to kia, chỉ thấy đối phương bày vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Có lẽ do mình từ chối, khiến đối phương cảm thấy lạc lõng rồi.

Thật ra đây cũng là chuyện thường tình, nếu lời cầu hôn bị cự tuyệt, cậu cũng sẽ rất buồn.

Cậu không muốn thanh niên kia phải thương tâm, liền tiến lên, có chút ngại ngùng: "Khụ, cậu đừng buồn, thật ra... tôi cũng rất, rất thích cậu..."

Thanh niên chớp mắt hai cái, phản ứng trì trệ, gật gật đầu: "Ừm, ừ... Tôi cũng rất thích cậu..."

Mình biết mà!

Ngao Bính cố gắng bình tĩnh, trong lòng lại nở cả vườn hoa.

Khóe miệng bất giác muốn cong lên, lại bị cậu dứt khoát nén xuống.

Phụ vương nói, làm người không thể cứ phô bày toàn bộ vui mừng ra mặt, phải đạt đến trình độ "thụ sủng bất kinh".

Đúng, phải làm một con rồng đoan trang.

Sau này cậu còn phải làm Long vương, không thể ở đây làm mất uy danh Long tộc được.

"Vậy, tôi về luyện công trước."

Đối tượng hẹn hò hình như nghe cậu nói tiếng "thích" liền vui mừng quá độ, đến cả câu "Được." cũng quên nói.

Ngao Bính liền xoay người kéo cửa rời đi.

Bước chân không nhanh không chậm, vừa ra khỏi cửa liền cấp tốc lại rối loạn.

"Sư phụ!!!"

Một đường chạy đến nơi Thân Công Báo đang chợp mắt, Ngao Bính đầy mặt kích động.

"Sư phụ, làm sao đây, Na Tra cầu hôn con rồi!!"

"Cái gì?!"

Thân Công Báo bật dậy, Lão Long Vương bên cạnh cũng xoay đầu qua, đôi mắt như đèn lồng nhìn thẳng lại đây: "Con trai, con nói cái gì?"

Ngao Bính có chút ngượng ngùng, mím môi: "Vừa nãy... Na Tra... cầu hôn con rồi?"

"Vậy con có đồng ý không?!"

Lắc đầu một cái, Ngao Bính dõng dạc nói: "Con thấy như vậy tiến triển quá nhanh, chúng con cũng chưa hiểu rõ đối phương lắm."

Thân Công Báo thở phào nhẹ nhõm, một giây sau giơ tay vỗ mạnh lên vai đồ đệ: "Làm... Làm tốt lắm đồ nhi! Ngàn vạn lần không, không được đồng ý quá sớm... với nó! Càng dễ dàng chiếm được, càng không biết trân trọng, con nhất định phải... phải nhớ cho kỹ!"

Lão Long Vương ở bên cạnh, âm thanh như chuông mà phụ họa: "Lời này không sai, con cần ghi nhớ."

Ngao Bính chớp mắt mấy cái, gật đầu: "Vâng."

Trong lòng vẫn suy nghĩ, phụ vương và sư phụ nói đều rất có đạo lý ——

Nhưng đối tượng hẹn hò không giống loại người như vậy.

Bởi vì cậu ấy hình như cực kì thích mình!

ᒄ₍⁽ˆ⁰ˆ⁾₎ᒃ♪♬

Một bên khác.

Na Tra nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trống rỗng.

Câu hỏi bay đầy đầu:

Không phải, này là trò chơi gì vậy?

Chuyện gì xảy ra?

Tôi đang ở đâu?

Tôi là ai?

Tôi đang làm gì?

Ngẫu Bính Tỏa Tử Liễu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro