chương số ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Cô cười nhạt, cái lắc đầu trong cơn say bi đát mà hồi tưởng lại những điều của ngày hôm đó. Cậu đã có bao phần tuyệt tình, đã có bao nhiêu sự lãnh đạm, chỉ để khiến cô phải câm lặng mà từ bỏ đi chính đoạn tình mà cô mong chờ :

" Seungcheol muốn bên tôi, với tư cách gì. Cậu có yêu tôi sao? Chúng ta có là gì của nhau ?"

Lại là sự im lặng đó, lại là vẻ mặt lãnh nhạt luôn nhìn cô. Nụ cười trên môi cứ bật thành tiếng rồi xoay vòng những đau thương thành mãnh vỡ trong tim cô lúc này.

Nỗi đau san sẽ cũng chẳng thể nào tan biết hết đi.

"Sao không trả lời tôi, chẳng lẽ tôi không xứng đáng để biết được điều đó sao. Cái cách mà cậu từ chối tôi, rồi bây giờ lại nói muốn bên cạnh tôi"

Cô không biết rằng những câu hỏi đó của cô vốn dĩ sẽ chẳng nhận được câu trả lời nào từ cậu. Vì tận sâu thẳm trái tim đang nhức nhối từng nhịp thở thì nỗi đau chỉ càng thêm dày.

"Lại không trả lời" 

Cô nhắm mắt ngẩng đầu lên cao, hít lấy một hơi thật sâu mà lắng nghe nỗi đau đang từng giọt tan chảy trong tim mình :

"Tôi không xứng đáng để nghe bất kì điều gì từ cậu đúng không ?"

Đã chẳng có cái xoay người lạnh lùng nào nữa từ cậu, cũng không còn đôi mắt đau thương từ cô nữa. Điều còn tồn tại duy nhất giữa cả hai lúc này là nụ hôn của cậu và ánh mắt nhắm nghiền của cô. Thứ xúc cảm này tan chảy vào chính nỗi đau một màu dịu ngọt.

Nỗi đau cũng đã từng rất dịu dàng.

Chạm tay vào trái tim mình, cậu dừng lại nụ hôn khi đôi chân ngã khụy xuống. Vòng tay cô vẫn giữ chặt lấy cậu, nước mắt của cô vẫn lăn dài trên đôi hàng mi lạnh lẽo. Cậu nhìn cô trong cái nhìn của sự đau đớn vội vàng se thắt tim mình.

Choi Seungcheol khóc trong ánh mắt người thương là một biển trời đau thương :

" Vì tôi là một kẻ yếu đuối như thế này mới chẳng dám nói lời yêu em"


8.

Đêm đã vẽ lên đó những cuộc chia ly bất tận.

Gõ tay vào chiếc nhẫn đang đeo rồi nhẹ hôn lên đó một chiếc hôn dịu dàng. Cậu rời khỏi chiếc ghế nâu cũ kĩ mà trở lại cùng với một quyển nhật kí đã ngã màu trên tay mình. Lật từng trang với từng dòng kí ức vẫn chưa nhạt màu đang len lỏi vào từng hồi ức trong cậu, một chút ngọt ngào của hoài niệm.

Tiếng cười lẫn giọng nói của cô mãi vang trong tâm trí cậu. Hình ảnh của cô vẫn chẳng hề đổi thay trong đôi mắt cậu. Vậy thì cớ gì mọi thứ ở thực tại lại chẳng như cậu ước ao. Một chút lặng lẽ trầm mặc lại khiến người khác đau lòng đến thế, một chút của đêm đen liền mang nỗi đau xé toạt rồi phơi bài chúng dưới ánh sáng của màn đêm tịch mịch.

Bao nhiêu đau thương là đủ ?

Không bao giờ đủ.

Bao nhiêu nước mắt là đủ ? 

Chẳng thể nào đủ.

Bao nhiêu lâu rồi thì sẽ quên ? 

Không thể nào quên.

9.

"Em có muốn cùng tôi hẹn hò không?"

"Em rất thích, nhưng thích nhất vẫn là cùng nhau không ra ngoài thì tốt hơn"

"Nayeon này, em muốn có một cuộc sống như thế nào ?"

"Thật bình yên, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người mình yêu, cùng nắm tay nhau trở về nhà. Còn Seungcheol thì sao ?"

"Miễn là cuộc sống không mang tôi rời xa em, tất cả những điều còn lại tôi đều không quan tâm"

"Em đừng khóc"

"Làm sao khi mọi thứ đều chẳng hề như mong đợi của em. Seungcheol có phải trông em rất vô dụng không"

"Cuộc sống luôn tồn tại những điều em chẳng hề mong muốn, việc của em chính là chấp nhận điều đó và phấn đấu nhiều hơn nữa" 

10.

Choi Seungcheol cười trong tiếng khóc nấc nẻ cào xé lòng, từng đoạn hồi ức hiện hữu trong từng con chữ mà Im Nayeon để lại. Khép lại đôi mi của mình trong sự nhớ nhung nỉ non, cậu ngồi đó tựa vào ghế mà khắc ghi lại bóng ảnh cô trong trí nhớ mình.

Từng hình ảnh chạy chậm trong trí nhớ, từng khoảnh khắc mãi chẳng tách rời khỏi đôi mắt đang long lanh từng giọt sương mềm. Cậu cô độc trong chính nỗi nhớ đang hỗn độn, nhớ thật nhiều để rồi chẳng cho phép bản thân lãng quên đi tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro