Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau gần 2 tiếng chiến đấu đầy căng thẳng, cuối cùng đội tuyển E-sports đại diện cho Nhật Bản, được dẫn dắt bởi đội trưởng thiên tài Nagi Seishiro đã kết thúc trong chiến thắng vang dội, thành công bước vào vòng chung kết giải vô địch thế giới Liên minh huyền thoại 20XX.

Ngay khi trận đấu vừa kết thúc, Kurona liền nhìn thấy vị đội trưởng trẻ tuổi ngồi cạnh cậu, thường ngày mang dáng vẻ biếng nhác uể oải ngay lập tức đẩy ghế đứng phắt dậy, sau đó vội vã xách cặp chạy mất hút trước sự ngỡ ngàng của hàng ngàn đôi mắt hiện đang có mặt trong nhà thi đấu.

"Nè nè cậu có nhìn thấy điều tui vừa nhìn thấy không Kurona? Chắc là tui không nhìn nhầm đâu ha? Sao tự nhiên hôm nay đội trưởng lại hăng hái quá vậy?" Hiori – pháp sư thông minh của đội huých nhẹ cánh tay Kurona, vừa hỏi vừa nhìn theo bóng lưng của vị đội trưởng to lớn vừa rời đi trước đó, trên khuôn mặt luôn luôn giữ vững vẻ bình tĩnh nay cũng phải xuất hiện 3 phần ngờ vực 7 phần hoang mang, trông buồn cười vô cùng.

Kurona ngơ ngác nhìn y: "Tớ cũng thắc mắc như cậu đây Hiori."

Nghe thấy thế, ong nhỏ Bachira - tay xạ thủ ranh mãnh của đội đang thu dọn đồ đạc liền tinh nghịch chen vào: "Còn có thể là chuyện gì khác làm lay động được đội trưởng gấu lười của chúng ta ngoài bé cưng Isagi của cậu ấy nữa. Mấy đứa không có tình yêu hít cẩu lương sống qua ngày như chúng ta sao mà hiểu được chuyện của tụi có bồ. Thôi kệ người ta đi mấy cậu ơi. Lẹ lẹ rồi đi ăn lẩu mừng chiến thắng nào. "

Đúng thật là ...

Mọi người nhìn Bachira, chỉ còn cách bất lực lắc đầu mỉm cười.

Ừ thôi, mặc kệ vậy.

Mà...nói ra thì, thật ra nguồn cơn của mọi chuyện phải trở về thời điểm 3 tiếng trước.

***

Isagi Yoichi là một nhà văn dấu mặt vô cùng nổi tiếng trên mạng. Dù tuổi đời chưa bước sang 30, thế nhưng trong tay Isagi đã sở hữu kha khá số lượng tác phẩm được đánh giá rất cao và rất được giới trẻ Nhật Bản yêu thích. Thậm chí một số bộ còn được các nhà làm phim danh giá ngỏ ý muốn hợp tác để chuyển thể thành phim.

Tài năng, hiền lành, dĩ hòa vi quý, luôn điềm đạm, đó là những gì mà người quen sẽ luôn nghĩ tới đầu tiên mỗi khi có ai đó nhắc đến cái tên Isagi.

Thế nhưng, liệu có ai biết không, rằng nhà văn trẻ tuổi với hình tượng trưởng thành trong mắt thế gian, khi ở cạnh bạn đời thực chất lại chỉ là một cậu trai ngốc nghếch, một bé người yêu nhỏ nhắn dính người, trắng xinh ngọt ngào như que kẹo bông mềm mại.

Mà que kẹo bông ấy thì hiện giờ đang trốn mình trong phòng ngủ, tủi thân vùi người vào chiếc tổ nhỏ được xây lên bởi những chiếc quần áo cỡ bự của anh người yêu.

Đúng vậy, Isagi là một omega, một omega nhạy cảm đang trong kỳ phát tình.

*

Sáng nay, kì phát tình ngoài dự kiến đã đột nhột xảy ra khi Isagi đang ngồi làm việc trong phòng sách.

Isagi thầm nghĩ, thảo nào hồi sáng khi ngủ dậy cậu lại cảm thấy có chút uể oải, toàn thân làm biếng không muốn rời giường một xíu nào cả, khiến Nagi hết ôm ôm rồi hôn hôn, dùng đôi tay to lớn vừa xoa xoa rồi lại nắn nắn khắp mọi nơi trên cơ thể, đến lúc ấy cậu mới có thể miễn cưỡng đón chào một ngày mới.

Vì hôm nay là ngày 18, mà ngày phát tình của cậu thường là cuối tháng, thế nên cậu chẳng may may nghi ngờ gì, chỉ nghĩ rằng bản thân vì mấy ngày nay thức đêm chạy deadline như bị chó dí ngoài đồng nên mới kiệt sức 'xíu xiu' thôi.

Cho đến khi người cậu bỗng dưng nóng rực nhộn nhạo, và nơi bí ẩn khó nói bên dưới kia cứ ngứa ngáy ướt át một cách khó chịu, Isagi mới chắc ngẩm rằng chuyến này thôi toang thật rồi.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu đây là ngày nhạy cảm đến đúng theo chu kì như mọi lần, thì bên cạnh Isagi sẽ luôn có một anh chàng gấu trắng to bự ôm lấy cậu mọi lúc, dùng tin tức tố băng tuyết se mát để ủi an xoa dịu, và dùng 1 cơ thể mát lạnh để nhiệt tình yêu thương cậu.

Nhưng người tính không bằng trời tính, quá xui xẻo cho Isagi, vì hôm nay mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, mà anh người yêu theo lịch trình lại có một trận đấu rất quan trọng không thể bỏ lỡ, thế nên giờ đây Isagi đành phải nằm lẻ loi một mình trong căn phòng ngủ cô đơn trống vắng.

Bản thân Isagi bình thường vốn là người rất hiểu chuyện và luôn cảm thông cho người khác, nhưng có lẽ vì hôm nay là ngày nhạy cảm đối với một omega luôn quấn quýt với người bạn đời alpha của mình, thế nên mọi chuyện đối với Isagi đều cảm thấy vô cùng tồi tệ, thậm chí có chút bất an. Thành ra dù cho đã biết rõ Nagi vì có lý do chính đáng nên hiện giờ thật sự không thể nào về nhà được, biết rõ là bản thân vô lý xấu xa, nhưng Isagi vẫn dỗi Nagi nhiều lắm.

Cậu muốn được Nagi ấp ủ trong lồng ngực vững chãi, muốn được anh dùng pheromones xoa dịu đi cái nóng râm ran đang lan tỏa khắp cơ thể, muốn được anh trao cho những cái hôn ẩm ướt dịu dàng.

Hoặc chí ít, Isagi muốn được nghe thấy giọng nói của Nagi Seishiro. Ngay lúc này.

Dùng chút tia lý trí cuối cùng còn sót lại, đấu tranh tư tưởng giữa ham muốn ích kỷ và cảm giác tội lỗi khi phải gây ra rắc rối cho công việc của đối phương, rốt cuộc Isagi vẫn quyết định với lấy chiếc điện thoại đáng thương bị chôn vùi sâu dưới lớp quần áo, nhìn thời gian rồi nhanh chóng tính toán cẩn thận.

May quá. Vẫn còn khoảng 15 phút trận đấu mới chính thức diễn ra.

Không thể chờ đợi thêm được nữa, Isagi liền tìm kiếm số của Nagi được lưu trong danh bạ, rồi nhấn máy thực hiện cuộc gọi.

Sau khoảng 20 giây cuộc gọi chuyển hướng, Nagi bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

"Tớ nghe đây Yoichi."

Khi giọng nói vừa cất lên, mọi cảm xúc mà Isagi cố gắng kìm nén suốt từ nãy đến giờ tất cả đều thành công cốc. Cậu nấc lên, đáng thương khóc thút thít.

" Huhu Nagi...Nagi ơi..."

Ngay lập tức, giọng nói phía bên kia điện thoại liền trở lên khẩn trương, mang theo sự lo lắng và yêu thương vô tận:

"Yoichi của tớ sao thế? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"

Isagi nức nở: " Tớ..tớ...Nagi...hức...uhu.."

"Nào, không sao đâu. Yoichi làm theo lời tớ nhé, hít vào thở ra thật chậm nào."

Làm theo lời Nagi trấn an, Isagi phần nào dần tỉnh táo hơn đôi chút. Cậu cố gắng thả lỏng, hít thở thật từ từ.

"Sao rồi, cậu đã bình tĩnh hơn chưa?"

"..Ừmmm..."

"Thế bây giờ Yoichi hãy nói cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu đi nào."

Không nhắc thì thôi, cứ nhắc đến là lại thấy tủi. Isagi khẽ thút thít:

"Tớ...hôm nay, tớ đột nhiên...phát tình. Không biết nữa. Tớ khó chịu lắm... Nagi ơi uhuhuu..."

Lồng ngực Nagi đau thắt lại. Tiếng khóc yếu ớt của người anh yêu như mũi dao nhọn lăng trì lấy trái tim anh.

Chết tiệt. Sao nhất định phải là lúc này.

Hít một hơi thật sâu, Nagi cố gắng lấy lại bình tĩnh. Không được nóng vội. Lúc này chỉ có bình tĩnh thì mới giải quyết được mọi vấn đề. Anh nhẹ giọng dỗ dành:

"Bây giờ Yoichi ngoan không khóc nữa nhé. Hay là Yoichi ôm tạm gấu bự Seichan đợi tớ đi. Không lâu đâu, tớ sẽ về với cậu ngay thôi mà."

Seichan là con gấu trắng nhồi bông cao gần 1m Isagi được Nagi tặng cho từ ngày cả hai chính thức hẹn hò. Isagi yêu thích Seichan lắm vì cậu cảm thấy nó giống như bản sao mi nhon của Nagi vậy. Thỉnh thoảng khi Nagi có việc buộc phải công tác xa nhà, mỗi khi đi ngủ Isagi nó cạnh bên cho thỏa nỗi nhớ.

Nghe theo lời Nagi, Isagi khó khăn ngồi dậy rời khỏi giường. Cậu vươn tay với lấy chú gấu bông trắng đặt ở gần bàn nhỏ ôm chặt nó vào lòng, rồi sau đó lại quay lại vùi mình vào trong 'tổ', cố gắng nhắm mắt chờ đợi alpha bạn đời trở về nhà.

***

Nagi về đến nhà đã là nửa tiếng kể từ khi trận đấu kết thúc. Kể ra thì anh cũng không có gì vội lắm đâu ...

... mới lạ.

Vượt có gần chục cái đỏ chứ nhiêu. Không biết ngày mai khi thức dậy anh có biên bản nộp phạt nào được gửi tới hòm thư trước nhà không nữa.

Trời mới biết khi nhận được cuộc gọi từ Isagi khi trận đấu chưa bắt đầu, Nagi đã phải cố gắng kiềm chế như thế nào để không sủi kèo trốn về ngay lập tức.

Thử tưởng tượng xem, một bé omega mềm yếu đang trong kì phát tình, bóng lưng nhỏ bé đáng thương nằm cô độc trong căn phòng trống vắng, toàn thân nhạy cảm khó chịu, đầu óc trở nên mơ hồ, nói chứ đến ngay cả người bình thường vừa nghĩ đến hình ảnh ấy đã thấy thương rồi huống chi alpha hết mực yêu thương, coi Isagi như máu đầu ngọn tim như Nagi.

Thế nhưng Nagi biết, Isagi của anh vốn là người rất tôn trọng công việc, là một cậu bé hiểu chuyện, thậm chí đôi lúc còn hiểu chuyện đến mức đau lòng. Việc cậu gọi điện cho anh vào thời khắc quan trọng thế này hẳn là đã khiến cậu áy náy, tự vấn với lương tâm cũng khá nhiều rồi.

Có lẽ thứ cậu cần bây giờ chỉ đơn giản là muốn được nghe lời an ủi âu yếm từ người bạn đời mà thôi.

Nếu bây giờ anh bỏ ngang trận đấu này, cậu bé của anh chắc hẳn sẽ cảm thấy dằn vặt và tội lỗi trong một khoảng thời gian khá dài cho xem.

Huống chi, anh còn là đội trưởng, là người đứng đầu.

Thế nên, quá xui xẻo cho đội đối thủ ngày hôm nay, ngay từ khi vừa bắt đầu trận đấu chưa được bao lâu đã bị rừng của đội tuyển Nhật Bản dí cho xanh xẩm mặt mày rồi.

Quái rừng team mình là của mình. Quái rừng team bạn cũng là của mình. Mà mạng của rừng team bạn cũng là của mình nốt. Chỉ cần đứa nào lú đầu cản trở đều sẽ bị Nagi diệt sạch không chừa một mống.

Đội trưởng gấu lười nổi tiếng đánh chậm ăn chắc bỗng nhiên hôm nay hóa thành hung thần ác bá. Đụng là trụng không ngán bố con thằng nào, khiến người xem lẫn đối thủ kể cả đồng đội vừa sợ vừa phấn khích vô cùng.

*

Khi Nagi vừa mở cửa bước vào nhà, mùi hoa diên vĩ thanh nhã như đứa trẻ tinh nghịch liền vội vàng bủa vây lôi kéo lấy anh.

Sở dĩ hương hoa diên vĩ nào đâu có vị, vậy mà chẳng hiểu sao Nagi lại có thể cảm nhận vị ngọt nhàn nhạt vương vấn đọng trên đầu môi.
Phải chăng vì đó là Isagi, nên hương hoa mới trở nên ngọt ngào như vậy?

Nghĩ đến đây, Nagi hít một hơi sâu cố tịnh tâm kiềm chế. Y khẽ liếm nhẹ chiếc răng nanh như đang ngứa ngáy vì cơn thèm 'ăn' của mình, không bận tâm ném hết tất cả áo khoác đồ đạc vướng víu lên ghế sofa, đôi chân thon dài sải bước về phía phòng ngủ - nơi hương hoa diên vĩ đang tỏa ra dày đặc nhất.

Nagi mở cửa bước vào.

Trên giường lớn, Nagi nhìn thấy Isagi đã lấy khá nhiều đồ của y quây xung quanh người tạo thành chiếc tổ nhỏ.

Thật lòng mà nói, ngoài đống quần áo to xụ đang chiếm cứ cái giường kia thì Nagi gần như chẳng nhìn thấy Isagi của anh đâu cả, ngoại trừ 2 cọng mầm bé xinh giật mình khẽ động vì tiếng mở cửa bất ngờ, nom thấy cưng hết sức.

Nagi nhẹ giọng: "Yoichi ơi, tớ về rồi đây."

Nghe thấy giọng quen thuộc của người thương, Isagi đã ngủ thiếp đi trên giường liền mơ mơ màng màng tỉnh giấc.

Cậu ngơ ngác ngóc đầu lên khỏi đống đồ, tóc đen rối xù trông vừa ngốc vừa đáng yêu.

Cho đến khi nhìn thấy rõ người bản thân vẫn luôn chờ đợi đang đứng trước cửa phòng, đôi mắt đại dương xinh đẹp to tròn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, một tầng hơi nước lấp lánh tủi thân trào ra.

Ngay khi Nagi cho rằng Isagi sắp chồi ra từ tổ nhỏ và nhào tới ôm lấy mình, ấy thế mà nhóc con kia lại cứ ngồi im bất động nhìn y chằm chằm, sau đó không nói một lời ... quay người cứ thế trốn ngược vào trong tổ.

Nagi: ...

Hầyyy...Chắc là dỗi lắm rồi đây.

"Yoichi tính làm chú đà điểu nhỏ à? Không sợ khó thở sao? Lại đây để tớ nhìn cậu chút nào."

Nhẹ nhàng bới bé mầm đang vùng vẫy chống cự ra, Nagi dùng sức ôm chặt lấy cậu vào lòng. Đôi môi mát lạnh si mê liếm láp những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn cậu, đồng thời dùng tin tức tố băng tuyết mát lạnh vỗ về giúp cậu thoải mái hơn.

Isagi dù dễ chịu hơn đôi chút nhưng sự bất an khi nãy vẫn còn, cậu tủi thân vùi sâu vào hõm cổ Nagi dụi dụi, mài răng cắn nhẹ lên yết hầu anh.

"Em bé của tớ hôm nay sao nhõng nhẽo thế."

Đôi tai nhỏ nhắn của Isagi đỏ lên trông thấy. Cậu vểnh môi chối bỏ: "Tớ mới không phải là em bé. Với lại tớ không có nhõng nhẽo đâu. Đồ Nagi đáng ghét."

Nagi phì cười xoa đầu cậu: "Ừ ừ tớ là đồ đáng ghét. Vậy em bé để đồ đáng ghét này hôn hôn thổi bay khó chịu đi nhé."

"Đã bảo người ta không phải em bé mà."

Isagi lạu bạu mắng nhỏ, thế nhưng cậu vẫn ngẩng mặt lên để anh yêu chiều hôn lên mặt cậu.

Isagi thích được Nagi hôn lắm, từ những chiếc hôn âu yếm mềm mại, đến những nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng. Chỉ cần đó là Nagi, thì dù cho có được hôn bao nhiêu lần đi nữa Isagi cũng không bao giờ cảm thấy đủ cả.

Nagi đặt Isagi xuống giường, tiện chân đạp văng cái tổ to xụ chiếm chỗ xuống đất.

Anh dịu dàng hôn lên ngũ quan xinh đẹp của Isagi. Khi đến lượt đôi môi đỏ tươi căng mọng, Nagi bỗng nhiên mài răng cắn mạnh một cái khiến cậu đau điếng.

Isagi giận run người. Đôi ngươi to tròn đẫm nước, ngỡ ngàng mở lớn trừng Nagi chằm chằm như muốn trách cứ y rằng 'Nagi đáng ghét sao cậu lại làm vậy?'

Quả nhiên Isagi muốn mắng Nagi như thế thật. Nhưng ngay khi lời muốn nói chuẩn bị thốt ra, Nagi không nhanh không chậm liền chuẩn xác dùng đôi môi mát lạnh phủ kín lấy bờ môi cậu.

Liếc thấy Isagi cựa quậy muốn trốn thoát, Nagi liền dùng bàn tay to lớn ghim chặt gáy cậu lại.

Đầu lưỡi nóng bỏng tranh thủ luồn vào khoang miệng, hạ lưu cuốn lấy lưỡi mềm yếu ớt không ngừng mơn trớn. Bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, ngang nhiên luồn vào lớp áo, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại.

Có lúc chẳng biết là vô tình hay cố ý, bàn tay mang theo vết sần cứng cáp ấy lại lướt qua hai hạt châu đỏ ửng đã sớm dựng đứng vì chịu kích thích trước ngực, tiện tay nhéo nhẹ một cái, khiến cho linh hồn bé nhỏ của Isagi như muốn lìa bỏ khỏi thân xác luôn.

Trong cổ họng Isagi khó dấu phát ra âm thanh nức nở như tiếng mèo kêu.

Cậu thở dốc mếu máo: "Đừng...Đừng nhéo nữa. Đau tớ."

Nagi buông tha phiếm môi sưng đỏ tội nghiệp, xấu xa liếm liếm khoé miệng: "Không nhéo? Vậy thì tớ mút nhé? Cảm ơn vì bữa ăn."

Nói là làm, Nagi liền há miệng ngoặm lấy bờ ngực gợi cảm của Isagi, còn không quên cắn mạnh một cái, để lại dấu răng trông thấy ghê trên làn da non mềm mịn của omega đáng thương.

Răng nanh ngứa ngáy cọ sát, nhay cắn lấy 2 núm vú đỏ ửng.

"Yoichi nói xem, nếu giờ tớ mút mạnh hơn nữa thì liệu sữa có chảy ra từ đầu ngực cậu không nhỉ?"

'Đồ hạ lưu nhà cậu.' Isagi lấy tay che mặt. Sự xấu hổ xen lẫn khoái cảm bởi vết cắn đau nhói hun đỏ lấy cơ thể cậu.

Khi ở trên giường, Nagi cứ như biến thành một người khác vậy. Thoạt nhìn ai mà ngờ được con người bình thường trông có vẻ thờ ơ, lãnh đạm nhưng khi trên giường lại trở nên cuồng nhiệt, lưu manh đến thế.

Nhưng Isagi lại yêu chết mặt tính cách bá đạo này của anh, vì đây là thứ chỉ có duy nhất mình cậu mới được đặc cách nhìn thấy.

Isagi khẽ rùng mình. Cảm giác mát lạnh dưới hạ thân kéo cậu trở về với thực tại.

Chỉ vừa mới lơ là có vài giây thôi, ấy thế mà không biết từ khi nào Nagi đã sớm lột sạch quần áo trên cơ thể cậu.

Trụ thể nhỏ xinh đã sớm căng cứng. Do bất ngờ tiếp xúc với không khí, lại bị năm ngón tay cứng cáp thon dài bao lấy xoa nắn mà rỉ ra một dòng chất lỏng nhày nhụa, sau đó không nhịn được liền yếu ớt bắn ra.

Đáng nói nhất là nơi cửa huyệt phía sau, bởi đã chịu quá nhiều kích thích và khoái cảm, nước dâm ướt át nhiễu xuống bóng loáng, không ngừng mấp máy như đang mời gọi thứ gì đó to lớn ấm nóng quen thuộc đút vào.

Hơi thở Nagi phút chốc rối loạn hơn hẳn.

Rõ ràng là người khơi lửa, bỗng dưng trở thành người bị lửa đốt.

Ánh mắt Nagi nóng rực nhìn nơi ấy chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh nghiến rắng nuốt nước miếng, gân xanh trên trán hằn lên dữ tợn.

Con mẹ nó gợi cảm đến phát điên.

Thật sự chỉ muốn nhanh chóng mạnh mẽ đâm vào, xâm chiếm, làm cho phát khóc thì thôi.

Nagi ngẩng đầu tính nói gì đó, liền chạm phải đôi ngươi xinh đẹp của Isagi đang say mê nhìn mình, nơi khóe mắt còn lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Trong sắc xanh sâu thẳm, có tủi thân, có ái tình, có dục vọng, có hình ảnh phản chiếu của anh, có cả tình cảm chân thành khôn xiết.

Ngay lập tức trái tim của Nagi bị ánh nhìn ấy làm cho mềm nhũn. Ham muốn tàn bạo bỗng chốc hoá thành ôn nhu dịu dàng.

Thế rồi Nagi cúi đầu hôn lên khóe mắt Isagi, nhẹ giọng nỉ non: "Tớ xin lỗi. Yoichi ngoan không khóc nữa nhé."

Isagi thở dốc lắc đầu, vòng tay câu người ôm chặt lấy bạn đời, vùi sâu vào lồng ngực anh:

"Không đâu. Nagi đừng nói lời xin lỗi mà."

Thật ngoan.

Cậu cứ ngoan ngoãn, nhu thuận như thế thì bảo anh phải yêu làm sao cho hết được.

Nụ hôn dần chuyển xuống dưới vùng bụng phẳng. Trên mỗi nơi nụ hôn đi qua đều để lại những dấu hôn ngân đỏ thẫm.

Bàn tay mát lạnh dảo hoạt như lướt trên phím đàn, vuốt ve từ phần eo Isagi dọc xuống, từng chút từng chút mơn trớn bờ mông cao vểnh trắng nõn, sau đó đến vùng bắp đùi nhạy cảm.

Nagi hơi dùng sức tách rộng đôi chân thon dài sang hai bên, để lộ ra miệng huyệt nhiễu nước mị hoặc.

Dù cho đang say tình, nhưng chút ý thức cuối cùng vẫn còn sót lại. Có lẽ cảm thấy tư thế này ngượng ngùng quá, Isagi không tự chủ được vặn vặn người, bất giác khiến miệng huyệt cũng mấp máy theo.

Vốn chỉ là phản ứng trong vô thức của Isagi, thế nhưng lọt vào mắt Alpha đang hừng hực lửa dục lúc này lại trở thành lời mời gọi động tình, quyến rũ.

Ngón tay thon dài dùng sức miết mạnh.

Isagi run rẩy giật bắn người. Khoái cảm trào dâng như thủy triều khiến tâm trí cậu muốn điên rồi. Nagi thế mà...anh thế mà thật sự lại liếm chỗ đó của cậu.

"Ưm..mm...Nagi đừng mà..Chỗ đó..chỗ đó bẩn lắm...không thích..."

Bỏ ngoài tai lời nói của Isagi, Nagi vùi đầu xuống sâu hơn, nước dâm do kích tình chảy ra đều được anh tham lam mút hết.

Đầu lưỡi ấm nóng liếm láp thăm dò, sau trườn sâu vào bên trong mạnh mẽ khuấy đảo.

Khi cảm thấy đã đủ non mềm, đầu lưỡi được rút ra, thay vào đó là hai ngón tay thon dài cắm vào.

Miệng huyệt chặt chội ngay lập tức bị banh ra.

Dù cho Isagi có là một omega đang trong kì phát tình, lại thêm chất nhầy nhớp nháp bôi trơn, thế nhưng lối vào bên trong vẫn phần nào khá chật chội.

Vì thế, dẫu Nagi muốn cắm dương vật đang căng cứng như muốn xé toạc lớp quần vào sâu bên trong lắm rồi, anh vẫn cố nhẫn nhịn để nới rộng ra cho Isagi. Nếu không được chuẩn bị thật tốt, rất có thể cậu sẽ bị thứ thô bạo to lớn của anh làm cho bị thương.

Thêm một ngón tay nữa được nhét vào, rồi lại một ngón.

Những ngón tay liên tục ra vào trong cơ thể Isagi.

Không nhanh không chậm, sau khoảng chục lần, Nagi bỗng gập đốt ngón tay lại, cọ sát vào vách ruột bên trong.

Đầu ngón tay tàn nhẫn miết mạnh, chạm vào điểm mẫn cảm quen thuộc khiến cho Isagi không nhịn nổi rên lên một tiếng vỡ vụn.

Cuối cùng vẫn không nhịn nổi, sau vài lần bị Nagi trêu trọc Isagi lại một lần nữa yếu ớt bắn ra.

Isagi thở hổn hển. Toàn thân cậu vô lực, dư âm sau khi lên đỉnh vẫn còn đó khiến cậu thẫn thờ. Trán cậu ướt thẫm mồ hôi, cái nóng của dục vọng quá lớn khiến da thịt khắp người cậu ửng hồng.

Nagi chậm rãi rút bốn ngón tay thon dài của mình ra, kèm theo một tiếng 'phóc' dâm đãng.
Miệng huyệt phấn nộn liền co rút liên hồi, như tham lam, lại như tiếc nuối muốn níu giữ những ngón tay ở lại.

Cảm giác trống vắng phía dưới làm Isagi hồi thần.

Ngứa ngáy. Muốn được lấp đầy. Isagi muốn nhiều hơn nữa không chỉ là ngón tay.

Cậu mở lớn mắt, đáng thương hề hề cúi nhìn Nagi. Như ngượng ngùng, lại như cầu xin sự yêu thương nồng nhiệt từ anh.

Sự kiên nhẫn của Nagi nhanh chóng vỡ vụn.

Anh mỉm cười trao cậu một nụ hôn sâu.

Khi Isagi vẫn còn đang chìm đắm trong nụ hôn ấy, Nagi không nói trước đột nhiên bóp chặt eo cậu, đẩy sâu dương vật vào miệng huyệt ẩm ướt.

Cậu trợn mắt, đồng tử giãn ra, nước mắt trào xuống.

Isagi muốn hét lên, nhưng ngay sau đó tiếng hét đã bị nụ hôn nhấn chìm, chỉ còn lại tiếng rên nức nở.

Đau quá.

Isagi bị ép phải tỉnh táo lại. Miệng huyệt bị ép mở căng hết cỡ, bên trong ấm nóng không ngừng co rút thít chặt lấy cự vật thô bự.

Có trách thì phải trách thứ kia quá to lớn. Dù đã làm bao nhiêu lần, dù đã được chuẩn bị kĩ trước đó, nhưng việc phải tiếp nhận thứ khủng bố không phải người nào cũng có được này một cách dễ dàng, cậu thực sự không làm nổi.

Isagi vặn vẹo thân thể, cố gứng dùng chút sức lực cuối cùng hòng muốn bài trừ cự vật ra ngoài. Thế nhưng, vì đang trong kì phát tình nên bên dưới lẫn bên trong cậu vẫn cứ ngứa ngáy râm ran.

Isagi lưỡng lự, ngậm lại thì vừa trướng vừa đau, mà đẩy ra thì lại trống vắng bứt rứt.

Cậu muốn được thứ đó của Nagi lấp đầy, đâm vào đến tận nới sâu cùng bên trong, nhưng cũng không muốn cam chịu cảm giác đau đớn, bị sự hung bạo của nó xỏ xuyên tàn phá cơ thể.

Isagi vốn rất sợ đau, nhưng cậu cũng rất thích cảm giác tê dại khi khoái cảm đạt tới cực đỉnh mà Nagi mang lại.

Nhục dục và nỗi sợ, xen lẫn với sự nhạy cảm bất an khi đang trong kì phát tình làm cho Isagi thoáng chốc bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Trong vô thức, cánh tay Isagi đã níu chặt lấy Nagi như sợi dây cứu thân.

Mà Nagi, anh vẫn luôn nhìn cậu không rời mắt.

Cảm nhận được sự sợ hãi và nỗi bất an của omega bạn đời, Nagi chớp mắt vài cái, kìm lòng chẳng đặng thở dài một hơi.

Cứ mong manh ngốc ngếch như thế này, anh biết phải làm sao đây?

Bàn tay to lớn phủ trọn lấy hai cọng mầm ngốc, vỗ nhẹ:

"Yoichi ngốc. Cậu nghĩ nhiều làm gì. Cứ để mọi chuyện thuận theo bản năng đi."

Isagi tức khắc ngẩn người, mở lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.

Tin tức tố tuyết trắng mát lạnh tỏa ra khắp phòng, mãnh liệt, nồng đậm, thân mật cuốn chặt, vỗ về, bao trọn lấy cơ thể cậu.

Ngay lập tức mọi lo lắng bất an liền biến thành mây khói.

Đúng vậy.

Việc chi cậu phải suy nghĩ nhiều như vậy, vì ở đây đã có Nagi rồi mà.

Isagi vòng đôi chân thon dài của mình siết chặt lấy thắt lưng vững chắc của alpha.

Nhận thấy tín hiệu bật đèn xanh từ bạn đời, Nagi nhẹ lòng bắt đầu chuyển động. Anh ưỡn thẳng lưng, chậm rãi đâm ra rút vào để cậu từ từ thích ứng.

Bàn tay anh vuốt ve lấy vật nhỏ run rẩy dựng đứng xoa nắn. Đôi môi mỏng lạnh thỉnh thoảng lại thả xuống một vài nụ hôn dịu dàng.

Được Nagi an ủi, cảm giác đau đớn của Isagi cũng dần biến mất.

Khoái cảm trở lại, dịch ruột non mỗi lúc tiết ra một nhiều hơn, mang theo mùi hương diên vĩ đặc trưng mời gọi.

Theo nhịp điệu cắm rút của anh, căng chật ban đầu bắt đầu thả lỏng trở nên mềm mại hơn.

Cảm thấy đã đủ, Nagi ôm Isagi lật người cậu nằm sấp xuống, để lộ ra gò mông vểnh lên e thẹn. Một tư thế khá xấu hổ.

Chưa kịp để Isagi ngượng ngùng, Nagi đột nhiên nâng hông thúc mạnh, đẩy sâu cự vật vào nơi tận cùng.

Isagi tê tái 'hức' lên một tiếng. Giống như lời dụ dỗ hư hỏng.

Có lẽ vì kìm nén đã quá lâu, động tác Nagi không nhịn được trở nên thô bạo. Anh dùng sức đẩy nhanh động tác. Mỗi cú va chạm như muốn xé toạc lấy Isagi.

Nếu không có vòng tay anh ôm lấy, rất có thể cậu đã bị anh thúc văng ra khỏi giường.

Vật nhỏ dưới sự công kích mạnh liệt, dù đã bắn ra hai lần, giờ đây lại run rẩy dựng thẳng lên, đung đưa theo từng lượt đưa đẩy của alpha.
Dịch ruột non nhớp nháp nơi hai người tiếp xúc, số ít theo chuyển động mà trượt dài trên bắp đùi trắng mềm của Isagi, số còn lại nhiễu xuống ướt đẫm một vùng chăn nệm.

Isagi đầu gối nửa quỳ ưỡn lưng. Mông trắng vì chịu sự va chạm mãnh liệt giờ đây đã đỏ ửng lên một vùng. Miệng huyệt nhỏ hẹp ra sức cắn mút, phun ra nuốt vào côn thịt đỏ thẫm to bự hằn lên những đường gân ghê sợ.

Tiếng 'bạch bạch' xấu hổ vang lên khắp cả căn phòng. Mỗi lần đâm rút Nagi đều đâm vào đến nơi sâu nhất, rồi lại kéo ra đến tận cửa huyệt, kéo căng lớp thịt, rồi lại mạnh mẽ đâm vào, mãnh liệt như hận không thể nhét cả hai viên bi nặng trịch vào hết bên trong.

Thân thể Isagi bị khai phá hết cỡ. Khắp người cậu giờ đây tràn ngập những dấu hôn ngân, những vệt cắn loang lổ trông đến sợ. Đầu óc cậu mơ hồ, chẳng còn biết thực tại là gì, chỉ có thể mê man thốt ra những câu từ không chắp dính.

"Đừng..Ha.aa..ha....Seishiro..lớn quá...sâu quá..đừng mà...aa.."

"Aa...aaa...Sei ơi..tớ chịu hông nổi..ư..ư..."

Đổi lại là một màn va chạm kích liệt hơn.

Sau gần trăm cú thúc kịch liệt, quy đầu to bự của cự vật bỗng chạm vào cửa khoang sinh sản.

Isagi hoảng hốt. Nagi là muốn tiến tạo kết sao?

"Khoan...khoan đã Nagi...a..aa..Seishiro...tớ..em bé.."

Câu từ vô nghĩa, giọng nói vỡ vụn. Khoái cảm xâm chiếm lấy tâm trí Isagi. Cậu không thể nói trọn câu hoàn chỉnh.

Thế nhưng Nagi lại hiểu điều Isagi muốn nói.

Anh vòng tay nâng lấy cằm cậu, đầu lưỡi ấm nóng ra sức liếm láp mút mát phần gáy non mềm – nơi hương hoa diên vĩ đang tỏa ra nồng đậm nhất.

Hơi thở nóng rực của anh phà vào bên tai cậu. Anh trầm giọng:

"Ừ. Em bé Yoichi sinh em bé cho tớ nhé."

Chẳng cần biết Isagi có đồng ý hay không, trong khi nói câu đó Nagi đã dùng lực đẩy mạnh hông. Cự vật to bự tạo kết bít chặt lấy cửa huyệt, quy đầu hung hãn đâm xuyên vào khoang sỉnh sản, căng cứng bắn ra.

Isagi ngẩng đầu hét lên một tiếng, vật nhỏ chịu quá đủ kích thích dựng đứng bắn ra, nước mắt rơi xuống đầm đìa.

Cảm giác căng trướng trong khoang bụng cùng đau đớn dưới miệng huyệt, Isagi không kìm được toàn thân run lẩy bẩy.

Sau gáy bỗng truyền đến xúc cảm sắc nhọn.
Isagi sợ hãi, lông tơ dựng hết cả lên nhưng cậu chưa kịp quay đầu lại, Nagi đã há miệng cắn mạnh xuống phần gáy đỏ ửng của cậu.

Răng nanh sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt non mềm. Isagi đau không thể tả. Đôi mắt cậu đỏ ửng ngập nước, đồng tử dại ra, nước miếng chảy dọc xuống theo khóe miệng.

Isagi yếu ớt rên rỉ, toàn thân vô lực mềm nhũn trong vòng tay của Nagi.

Trước khi ngất đi, bên tai cậu loáng thoáng nghe được một vài câu chữ không rõ ràng, kèm theo đó là những chiếc hôn ngọt ngào.

"Ngủ ngoan nhé Yoichi...bé cưng của tớ..."

***

Mina sằng Merry chijch mệch 🎄🎄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro