#C3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cả nhì nha nhì nhèo, Vương chẳng để tâm tới lời thỉnh cầu của cậu gì cả, Vương còn đang mải ngó cậu hai. Cậu hai năm nay cũng mười ba, cũng kém Vương hai tuổi, nhưng cậu cao hơn Vương một cái đầu, ngược lại cậu cả hơi thấp, chỉ đứng tới vai Vương.

Cậu hai có nước da rám nắng, tuy hơi gầy nhưng cơ thể rắn rỏi lắm. Cậu cũng hay ra chợ bán cài này cái kia, hôm nay cậu bán chổi rơm tự bện thì phải. Cậu kiệm lời, ít khi mồi hàng, cũng không dẻo miệng như Vương, nhưng vì cậu khéo tay, đồ của cậu vừa tốt vừa đẹp, giá cả lại phải chăng nên đông khách kinh khủng.

Ban nãy cậu Anh bảo Lang sắp mang lễ sang hỏi cưới Vương rồi đó, tự dưng hai má Vương ửng hồng luôn à, cả ngày chẳng nói chẳng rằng như cậu không hiểu đi rước vợ kiểu gì đây?

-"Vương...Vương..."

Cậu cả quát hại Vương giật bắn, đoạn cậu cũng nhìn về phía cậu hai bĩu môi.

-"Vương thấy chưa? Thằng hai đen sì đi à, tởm chết, người gì tóc thì trắng mà da thì đen như thế. Vương mà lấy nó số Vương mai sau cũng chỉ đi bán chổi rơm như thế thôi, còn Vương lấy tui á, cả đời ăn sung mặc sướng nha."

-"Ôi chao ôi cậu ơi, bà Lục Phương chắc chắn không đồng ý đâu. Bà mà biết bà phá tan cái gánh bún nhà tui mất, cậu mau về đi cho tui nhờ."

Vương rối rít khuyên nhủ, cậu vẫn cứng đầu cứng cổ ghê gớm.

-"Nhưng Vương thích tui mà, tui cũng thích Vương, thích thì nhích thui, thầy tui bảo thế đó."

-"Xin cậu, tui đâu có thích cậu đâu. Tui nói tui thích cậu khi nào chứ?"

-"Thôi đi, Vương đừng ngại ngùng nữa đi. Vương toàn lén lút cho tui bao nhiêu riêu cua ý, tưởng tui ngốc lắm à?"

-"Là do cậu trả tui nhiều tiền mà."

Có người thành thật giải thích, có người vẫn chẳng chịu tin. Cậu bám dai như đỉa ấy, chẳng còn cách nào khác, Vương đành nhỏ nhẹ ghé tai cậu bảo chuyện dựng vợ gả chồng là chuyện hệ trọng, cô không dám làm trái ý người lớn đâu.

Cậu nghe xong tự dưng phởn dễ sợ, cậu dặn dò Vương không phải lo rồi chạy vụt mất. Cậu cả đi khuất rồi, Vương mới phủi phủi tay lao vào gian trong rửa qua cái mặt, lén lút lấy ra một tiền rồi bẽn lẽn sang chỗ bán chổi.

-"Cậu Lang bán tui một chiếc nha."

Cậu gật đầu rồi lầm lũi đưa chổi cho Vương. Một quan tiền bằng mười tiền, một tiền bằng sáu mươi đồng, nhưng giá chổi có mười chín đồng một chiếc thôi, Vương đưa tiền chẵn quá hại cậu phải đổ cả đống tiền lẻ trong ống ra đếm đếm hối lại cho cô.

Là Vương cố ý đấy, cố ý để được lảng vảng quanh Lang nhiều hơn.

-"Tui thông minh lắm cậu ạ, tui học cái gì cũng nhanh hết, ai mà rước tui về dạy tui bện chổi là tui bện được luôn đó, còn rất năng suất nữa."

Con gái cô bán bún thẹn thùng tỉ tê, con trai phú ông chẳng có phản ứng gì sất. Lẽ ra cậu phải chớp luôn thời cơ vàng rồi kéo Vương vào bụi chuối hớn hở thủ thỉ về kế hoạch sắp tới của cậu chứ. Cậu sắp hỏi cưới Vương cơ mà? Cũng không biết mồi chài người ta một chút, cậu thua xa thằng em trai tám tuổi của Vương.

Vương mà là đứa con gái khác Vương ứ thèm gả cho cậu luôn đó, nhưng tiếc rằng không phải, Vương đơn giản chỉ là Vương thôi, mà Vương thậm chí còn chả là một đứa con gái bình thường trong thôn, Vương biết Vương đẹp, nhưng Vương không có phải dịu dàng thục nữ, cũng chưa tới mức cứng rắn như đàn ông, cả buổi đầu óc cứ lơ lửng như treo ngược trên chín tầng mây ấy.

Thầy Vương mất sớm, nhà Vương chỉ có ba chị em và mẹ, đứa em gái kém Vương hai tuổi rưỡi đã đi lấy chồng thôn bên từ tháng giêng rồi. Không phải Vương không có người hỏi mà do Vương thương bu nên cứ chần chừ mãi, còn một năm nữa là mười sáu rồi, già lắm rồi.

-"Cậu cả vừa hứa sẽ đặt một trăm quan tiền để lúc nào cậu làm quan lớn cậu sang rước mi đó. Bu đồng ý rồi."

Bà Mị vừa cọ nồi nấu riêu cua vừa nói vọng vào, Vương nghe mà giật thót cả người, Vương tính kiểu gì bà cả cũng không đồng ý, hồi nãy nói vậy là để cậu bỏ cuộc thôi, ai dè cậu lại chơi trò hối lộ bu như vậy.

-"Bao giờ cho cậu làm được quan lớn hả bu? Đợi tới lúc đó có khi ế già ý bu ạ. Nghe bảo cậu hai sắp sang hỏi đó bu."

-"Điên à mà lấy cậu hai con? Cậu Lang là cháu trai của tội phạm sát nhân đó, cả đời cậu ấy e rằng cũng không ngóc đầu lên được, so sánh với tầng lớp dân thường như chúng ta đã chẳng bằng, huống chi cao sang vọng trọng như cậu cả. Bu thấy cậu cả đẹp hơn mà, trắng mập xinh trai lại thương Vương, chịu khó đợi cậu, dù làm vợ hai vợ ba hay vợ bảy cũng vẫn có kẻ hầu người hạ đàng hoàng, sau này Vương giàu rồi Vương gửi tiền về cho cu Nhất Huy để bu mời thầy về dạy em, rồi em làm quan Vương cũng được thơm lây, nha Vương..."

Bu phân tích một thôi một hồi, phận làm con, lẽ đời làm gì có cái thói cãi lời bu đâu? Vương buồn buồn nhảy xuống ao. Bu trên bờ hỏi tự dưng lao xuống đấy làm gì, Vương ứa nước mắt, mãi một lúc sao mới bình tĩnh được, nghẹn ngào đáp bu.

-"Con vớt bèo cho lợn."

-"Ừ xong nấu cám luôn nha con, Vương chịu thương chịu khó kiểu gì bà cả cũng thích Vương thôi."

Bu Vương vui vẻ dặn dò, cứ nghĩ tới việc sắp được thông gia với nhà phú ông bà lại cười không khép được miệng, ôi chao ôi, phúc đầu mà nhiều thế chứ nị, chắc thầy nó trên trời phù hộ cho Vương rồi.

============

[Bu: mẹ

Thầy: Thầy Vương là cha của Vương, thầy là thầy giáo nha.

Thường thì người hồi xưa mình hay phóng khoáng lắm mọi người=)))) ngta hay làm tình ở bụi chuối á nên bé Vương nghĩ vậy cũng là chuyện bình thường thui nha hahaha]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro