2/3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【8】

"Ta từ chối."

"Ể? Vì sao vậy?"

Nagi là rồng, dù cho nó có lười đi chăng nữa thì vẫn là một con rồng ưa thích tự do, rồng và nhân loại không thể sống chung với nhau, nó từng nghe nói có một con rồng cam tâm trở thành vật cưỡi của một kỵ sĩ nào đó, cuộc sống như vậy cũng quá mệt mỏi, và Nagi cũng không muốn, nó tuy thích đi cướp đoạt báu vật, nhưng không muốn bản thân nó trở thành báu vật của ai đó rồi bị cất chứa.

Nghĩ đến đống đá quý chất đống thành núi gần như không thấy đỉnh ở sâu trong sào huyệt, Nagi lắc đầu.

Nhưng Reo không phải người dễ dàng từ bỏ như vậy, mỗi cái ngôn ngữ cơ thể của cậu đều tỏa ra thiện ý với Nagi, làm Nagi không biết phải làm sao, bởi vì dù cho Reo cố thuyết phục nó như thế nào, tuyệt đối nó không thể trở thành vật sở hữu của cậu.

Nhưng mà Reo cho nó ăn cá nướng.

Nagi chưa từng ăn cá nướng, không ngờ cá sau khi dùng lửa nấu chín lại mỹ vị như vậy, tuy nó không ham mê ăn uống, lại không phiền nếu chất lượng đồ ăn được cải thiện, Reo dụ hoặc nó, nói là ở vương quốc của cậu có nhiều thứ ăn ngon hơn nhiều, chỉ cần Nagi đến, cậu sẽ dẫn nó đi nhấm nháp, Nagi không bị mắc lừa mà chỉ xua tay, nhắc nhở Reo rằng hiện tại cậu là đồ sưu tầm của nó.

Ăn xong cá nướng, Reo luôn bắt nó ngồi một lúc, sau đó nắm lấy tay nó, không cho nó biến trở lại dạng rồng, cùng nhau quay trở về hang động.

"Đi vài bước cho tiêu hóa vậy."

Reo luôn nói câu này, tuy Nagi rất muốn giải thích là dù đang ở dạng người, axit trong dạ dày của nó rất mạnh, đồ ăn đi vào rất nhanh đã tiêu hóa rồi, cho nên làm như thế rất mất việc, nhưng trong lòng nó cảm thấy cũng không ghét Reo thân mật như vậy-- Long tộc vẫn luôn tuân theo thiên tính của mình, nên hành động của Reo cũng là được nó ngầm đồng ý.

Một mình một rồng sống trên đảo vẫn luôn rất nhàm chán, lúc trước Nagi không phải đi ngủ thì đi cướp bóc, sau khi chiếm được tài bảo thì trở về đối với hang động tối om, cảm giác phấn khích rất nhanh mất đi và nó bắt đầu thấy chán, vì thế nó rất hay có mới nới cũ, nhưng Reo là người duy nhất khiến nó thấy thú vị lâu như vậy, cậu rất thông minh, luôn không biết từ bao giờ khám phá ra thứ mới trên hòn đảo nhỏ này, so với Nagi thân là chủ địa bàn càng hiểu rõ nơi này, Reo rất thú vị, nên nó cũng không hy vọng Reo sẽ rời đi nơi này trở về vương quốc của cậu.

【9】

"Mặc dù ngươi luôn nói là không thể, nhưng ta nhất định phải rời khỏi đây."

Reo ngồi trên một tảng đá phẳng, nói với bạch long ngồi bên cạnh, buổi sáng Reo nhìn lên không trung rồi nói đêm nay khả năng sẽ có sao băng, nên lôi kéo Nagi ngồi đây thức đợi.

Nagi không biết sao băng là gì, nhưng nó nhớ Reo từng nói nhân loại có thể chết vì gió thổi, nó có chút lo lắng Reo mỏng manh sẽ bị gió lạnh làm cho bị ốm, nên biến trở về hình rồng, che Reo dưới cánh của nó để tránh gió.

Nagi không hiểu vì sao Reo một mực đòi quay trở về, còn luôn nói muốn biến nó thành vật tư hữu của cậu, bọn họ ở bên nhau như thế này không được sao? Reo rõ là vui vẻ mà.

"Vì mục tiêu trở thành một vị quốc vương ưu tú, ta vẫn luôn nỗ lực học tập, từ khi ta có thể tự ý thức được, hầu như không có khoảng thời gian nào dành riêng cho bản thân, phụ thân vẫn luôn dạy bảo ta, mục tiêu của ta là trở thành quốc vương tốt, mà khát vọng của ta là khiến cho cuộc sống con dân của ta càng ngày càng tốt hơn."

"Ta không chỉ có phụ thân và mẫu thân, mà còn quá nhiều trọng trách phải gánh vác, nhân loại chúng ta tuy yếu đuổi nhưng rất có tham vọng, vì thế ta không thể luôn ở đây với Nagi mãi được."

"Trong hoàng cung có một pháp sư rất tinh thông ma pháp, nếu ta không quay về, bà ấy rất có thể sẽ sớm lần theo dấu vết của ta mà tới đây, lúc đó cuộc sống yên bình của Nagi sẽ bị phá vỡ mất, liệu vậy có ổn không?"

Nagi nhìn Reo, nó biết dù không có nó, Reo vẫn sẽ trở thành một người vĩ đại, nó vì tư dục của bản thân mà cưỡng chế bắt cậu, nhưng vì Reo có ý chí và lý tưởng của chính mình, nên báu vật cao quý và mỹ lệ này Nagi khó mà khống chế trong lòng bàn tay được.

Reo cười, đôi mắt của cậu cong cong trông cũng rất đẹp, cậu nói:

"Nếu lúc sau thật sự có sao băng, thì Nagi hãy đưa ta về nhà nhé, có dám đánh cược với ta không?"

"Được."

Vì Nagi luôn không từ chối Reo được.

【10】

Đêm đó không chỉ có sao băng mà còn là mưa sao băng.

Khoảng khắc đầu tiên nhìn thấy sao băng, Nagi đột nhiên nhớ tới Reo đã từng nói về truyền thống ước nguyện của loài người, cho dù là một con rồng có sức mạnh khống chế vạn vật, nó không nhịn được ước nguyện với ngôi sao vô danh, vị thần vô danh.

"Hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên Reo."

Ước xong, nó nhìn về phía Reo, Reo cũng đang thành kính ước nguyện, cậu đang ước gì vậy? Mong quốc thái dân an? Mong cha mẹ khỏe mạnh?

Tiếc nuối là, dù ánh mắt của Nagi có nóng bỏng đến mức nào, Reo mở mắt ra sau, chỉ nói:

"Ngươi thua, ta nên về nhà đi thôi."

【11】

Hoàng tử Reo mất tích ba tháng đã quay trở lại.

Ba tháng nay, không có người phái binh lính đi tìm hoàng tử điện hạ, bởi vì pháp sư hoàng gia nhận được lá thư được gửi bằng ma pháp của hoàng tử Reo, nói cậu vẫn ổn, đang ra ngoài du lịch, không cần phải đi tìm cậu.

Từ nhỏ hoàng tử đã rất có thiên phú về ma pháp và chiêm tinh, nên mới có thể ngồi vững ghế thừa kế ngai vàng.

Pháp sư hoàng gia coi như không có chuyện gì xảy, không hỏi hoàng tử đi nơi nào, làm sao trở về? Hoàng tử lúc rạng sáng đột nhiên trở về tháp cao, sau khi trở về liền chúi đầu làm việc, chỉ có buổi tối mới ngồi một mình trên sân thượng uống trà đến tận khuya với về nghỉ ngơi.

【12】

"Reo trước đó nói vương quốc của ngươi có rất nhiều đồ ăn ngon, vì thế ta đến đây."

Đã hai tháng kể từ đêm đó, bạch long hóa thành nhân loại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Reo, làm Reo hoảng sợ.

"Nagi? Sao ngươi lại tới đây." Reo đi rồi, Nagi đã có thể ngủ như bình thường, nhưng lần này nó ngoài ý muốn ngủ không ngon, trong mơ, nó thấy Reo vẫn ở bên cạnh, rất nhanh, nó tỉnh lại, sau khi tỉnh nó lập tức đi tìm Reo.

"Ta nhắc trước, ta đến đây không phải để làm đồ sưu tầm cho ngươi." Nagi đạp lên rào chắn của sân thượng, một bộ nếu Reo không đồng ý thì nó lập tức cuốn gói.

"Ngươi có thể đến đây ta rất vui, nhưng mà ngươi đến trễ quá, hầu hết cửa hàng trong thành đã đóng cửa rồi..." Reo nghĩ cách làm sao để giữ Nagi ở lại, "Ngươi chờ một chút, ta đi gọi người hầu chuẩn bị một chút thức ăn." Nói xong thì tự mình đi dặn dò người hầu.

Nagi đi vào căn phòng được trang hoàng lộng lẫy này, mọi khi nó đều trộm xâm nhập, lần đầu tiên quang minh chính đại bước vào khi đèn sáng trưng, Nagi cảm thấy nơi này giống như một hộp đựng châu báu, đem bảo vật Reo nhốt ở bên trong.

Một đêm này, Nagi và Reo cùng nhau ăn khuya xong, Reo vốn định giữ Nagi ngủ lại, nhưng Nagi cảm thấy nơi này không hợp với nó, nên quyết ý phải đi. Cuối cùng dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Reo, một người một rồng ước hẹn thời điểm gặp nhau.

"Ngươi đừng có ngủ đến mức ta đã chết rồi mới tỉnh đấy."

"... Mới không đâu."

"Ngươi vừa mới chần chờ đúng không!"

"Thật phiền, Reo, ta đi đây."

【13】

Về sau, Nagi và Reo đã hẹn gặp nhau rất nhiều lần, không chỉ vào ban đêm mà còn có cả ban ngày, Reo sẽ mang Nagi đi khắp thành trấn quan sát cuộc sống của người dân. Tuy Nagi vẫn không hiểu được lý tưởng và khát vọng của Reo, nhưng nó thấy an tâm khi ở cạnh Reo như thế này. Nagi bắt đầu ngủ lại qua đêm, nó bị sốc khi nhận ra cái ổ trước đó chuẩn bị cho Reo mà nó nghĩ đã rất hoàn hảo rồi thật ra rất cứng.

"Ôi, nếu Nagi ngoan ngoãn ở lại đây và trở thành báu vật của ta, mọi đãi ngộ cao cấp đều sẽ được hưởng á."

Reo tận dụng lợi thế thuyết phục.

"Từ chối."

Đêm xuống, không biết Reo có ngủ say hay không, lại lăn vào trong ngực Nagi, trước đây trên đảo Nagi luôn ngủ trong dạng rồng, đối với nó Reo chỉ là báu vật nho nhỏ biết hô hấp dán trên bụng nó mà thôi. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp và hơi thở đều đều của Reo, da thịt nó như bị nhiễm nhiệt.

Dù không thuộc về nhau, nhưng có thể ở bên nhau như vậy cũng tốt.

Nagi ôm chặt Reo, trái tim rồng ở trong ngực nó nhảy lên.

【14】

Đã hơn một năm kể từ khi Nagi và Reo gặp nhau, một năm này Reo cũng đã trở thành một người thừa kế tốt hơn, thật hiếm thấy là Nagi đã một năm không ngủ một giấc dài, vì để giữ liên lạc với Reo, nó sắp có đồng hồ sinh học tới nơi rồi.

Đêm nay hai người bọn họ lại hẹn gặp nhau.

Nagi bay đến sân thượng như thường lệ, sân thượng này đã là điểm hẹn gặp bí mật của bọn họ, chỉ là biểu cảm khuôn mặt Reo có hơi kỳ quái.

Có người làm ngươi khó xử à, Nagi vừa muốn mở miệng hỏi, liền nghe thấy Reo nhẹ nhàng nói,

"Nagi, phụ thân đã chọn vị hôn thê cho ta, ta sắp kết hôn."

Kết hôn?

Ý là sinh sản đúng không?

Tuy rằng Nagi thấy sinh sản là một việc rất phiền toái, nhưng đối với Long tộc mà nói thì đây là một chuyện tốt, dù sau khi nó nghe Reo nói phải kết hôn thì tâm tình có chút phiền muộn, nhưng vẫn phải chúc phúc cho cậu ấy.

"Chúc mừng ngươi, Reo."

Nagi cảm thấy hình như nó nói sai rồi, nó nhìn thấy đồng tử của Reo kịch liệt phóng đại, lộ ra vẻ sợ hãi nó chưa từng thấy qua, nó không muốn đôi mắt kia lộ ra biểu tình như vậy.

Nó muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết phải giải thích từ đâu nên không có mở miệng.

"Nagi."

Reo mở miệng, môi cậu run nhè nhẹ, muốn nói gì, sự yên lặng này kéo dài lâu đến lạ, qua thật lâu thật lâu sau cuối cùng cậu chỉ nhỏ giọng mà nói,

"Dẫn ta đi đi."

"Hả?"

"Dẫn ta đi đi."

"Đi đâu?"

"Dẫn ta đi đi, đi nơi nào cũng được --- đêm nay ta chỉ muốn đi căng gió cùng Nagi." Thanh âm của Reo từ dồn dập cao vút cho đến từ từ bình tĩnh lại, cậu bảo Nagi biến trở về bạch long, cưỡi lên cổ rồng, gắt gao ôm lấy nó, tùy cho Nagi bay mà không có đích đến.

Vì vẫn còn sớm, nên vẫn chưa thể thấy được cảnh vạn nhà thắp đèn, nhưng Reo không như mọi khi có hứng kể cho Nagi mục tiêu và quy hoạch của cậu, thân thể của Reo quá nhẹ, nếu không phải cảm giác được cổ đang được ôm, nó nhất định sẽ làm lơ cậu, đây là một nhân loại yếu ớt.

Cuối cùng, bọn dừng chân ở trên đỉnh một ngọn núi, Reo sắc mặt tái nhợt, như sắp nôn ra tới nơi. Cậu nhìn Nagi bằng cặp mắt mà nó thích và muốn cất chứa nhất, cậu từ chối Nagi biến thành người, cứ thế ôm cổ bạch long, lẳng lặng không chớp mắt như một gốc cây khô, cậu dán sát lỗ tai Nagi thì thầm nói, Nagi nghe thấy cậu nói,

"Ta luôn cho rằng thời gian dài biết bao nhiêu.... Ta rất ghen tị rằng tương lai sẽ có một người lấy được từ ngươi thứ mà ta không bao giờ có được.... Nhưng nếu cả đời này ngươi vẫn không hiểu được, thì là rồng ngươi phải cô độc biết bao nhiêu...."

Nó cảm thấy cổ có hơi ướt.

Nagi muốn nói trừ sự tự do của ta ra, Reo đã có được tất cả của ta rồi, còn có thứ gì mà ta chưa cho ngươi sao?

Reo tùy ý chỉ vào đám mây đang che khuất mặt trăng ở trên bầu trời, đôi mắt cong cong cười nói, "Nếu một lúc nữa có gió thổi đi đám mây kia, thì Nagi tiếp tục mang ta đi, nếu không, liền mang ta trở về đi."

Đây rõ ràng là ngươi cùng chính mình đánh cược đi, Nagi nghĩ thầm.

Đáng tiếc là lần này Reo thua cược, dù đã chờ đến tận khuya, đêm nay vẫn không nổi gió.

Notes: Vì làm vội nên bản dịch hơi sơ sài và khẳng định có lỗi chính tả mong các bạn thông cảm rảnh mình sẽ check lại sau. Sau bộ này thì mình đã tìm được kha khá bộ hay để dịch nhưng vì chỉ có một mình mình làm nên tốc độ như rùa bò ý, lại còn bận ôn thi nữa (mình muốn bắt tay vào làm bộ mới lắm ý mà lại sợ tạch môn học lại TvT). Tại sao truyện hay cứ đến với tôi khi tôi bận vại _(: 3 」∠) _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro