9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mark về lúc khoảng mười hai giờ đêm và sau đó, Renjun xin lỗi Donghyuck. Nó nói rằng nó chỉ lo lắng cho Jaemin và Donghyuck thì cứ cố phủ nhận tình cảm của mình. Donghyuck thở dài và cũng xin lỗi Renjun vì cậu biết nó chỉ muốn tốt cho cả hai và cậu cũng thực sự đã quá tồi. Jeno bắt hai đứa ôm nhau trên đi-văng trong phòng khách, híp mắt cười khi hai đứa buông nhau ra rồi lại bổ nhào vào ôm cả nó. Donghyuck yêu chúng nó, nhưng cậu vẫn cảm thấy trống trải vì Jaemin không ở đây. Chúng nó cũng cảm thấy thế, khoảng trống này là của Jaemin, nhưng chúng nó không nói gì và Donghyuck cảm thấy biết ơn vì điều này.

Renjun về phòng của nó vào khoảng một giờ và Jeno cũng đi theo. Hai đứa nó thì thầm gì đó với nhau và khi Donghyuck quay ra nhìn, Jeno nói rằng hôm nay nó sẽ ngủ trên giường của Jaemin để khi nào Jaemin về, Donghyuck sẽ có không gian riêng để nói chuyện với nhau. Cậu biết đây là ý của Renjun nhưng Donghyuck vẫn mỉm cười cảm ơn cả hai. Chúng nó gật đầu, chúc cậu may mắn rồi đi vào phòng, cửa vẫn để hé mở để đề phòng trường hợp khi chuyện trở nên rắc rối hơn.

Donghyuck cuộn người trên đi-văng, cơn buồn ngủ cũng dần kéo tới. Cậu tựa đầu vào chỗ để tay của chiếc ghế và nhắm mắt, kiên nhẫn chờ Jaemin về nhà.


-


Cậu ngủ chập chờn rồi nghe thấy tiếng cửa mở vào khoảng ba giờ sáng. Cậu chớp chớp mắt để tỉnh ngủ, tim đập dồn trong ngực như đánh trống khi thấy bóng Jaemin ở cửa phòng khách. Cậu vẫn nằm im cuộn người trên ghế, nhìn theo Jaemin thả chìa khóa xe hơi và điện thoại xuống ghế ở gần đó, vừa cởi giày vừa thở dài.

"Jaemin," Donghyuck nhỏ giọng cẩn thận gọi. Jaemin giật mình, xoay người tìm công tắc đèn để bật lên. Donghyuck nheo mắt vì chói, cố để mắt mình làm quen với ánh sáng. "Chói quá."

"Sao còn chưa đi ngủ?" Jaemin hỏi, nó lúng túng gãi đầu gãi tai.

Donghyuck vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình trên đi-văng. "Thì chờ mày đó..." Cậu trả lời, nhìn nó mỉm cười thật đẹp nhưng Jaemin phớt lờ đi. "Mày vừa đi đâu thế?"

"Sang nhà anh Jungwoo một lát thôi," Donghyuck cau mày và Jaemin lắc đầu vì biết cậu đang nghĩ gì. "Không, tao không có uống đâu."

Donghyuck đỏ mặt vì Jaemin có thể đọc được suy nghĩ của mình tốt như thế. "Tao muốn nói chuyện."

"Nhưng tao thì không," Jaemin trả lời, cố để không tỏ ra phũ phàng, chỉ là nó không muốn bị tổn thương thêm nữa. Nhưng Donghyuck vẫn giật mình khi nghe thấy thế.

"Lúc đó tao chưa giải thích được," Donghyuck nói và Jaemin nhìn xuống chân mình. "Jaemin... tao yêu mày, mày biết mà phải không?" Cậu mở lời, vừa tìm kiếm câu trả lời trên gương mặt của Jaemin.

Jaemin nhắm mắt lại, hít vào từng từ và thở ra nặng nề. "Tao biết," nó nhún vai, mở mắt ra để nhìn Donghyuck. "Tao biết là yêu của mày khác yêu của tao."

"Không, không khác nhau đâu," Donghyuck tự tin nói, dịu dàng mỉm cười với Jaemin. "Tao cũng yêu mày... chỉ là tao sợ."

Jaemin khựng lại vài giây trước khi cẩn thận đi đến bên đi-văng Donghyuck đang ngồi. Nó không ngồi xuống nhưng Donghyuck vẫn dịch người qua để chừa chỗ cho nó. "Sợ gì cơ Hyuck?" Nó hỏi khẽ như hơi thở.

"Chúng mày là bạn thân nhất của tao," cậu thành thật trả lời, danh phận này cũng chẳng phải là một bí mật. Jaemin gật đầu ra hiệu cho Donghyuck rằng nó vẫn đang nghe. "Tao sợ rằng làm thế sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của cả nhóm, tao không muốn bọn mình nông nổi để rồi phải mất bất kì đứa nào." Cậu lo lắng và cậu yêu cả ba rất nhiều, Jaemin cũng hiểu điều này mà.

"Đấy là điều mày sợ à?" Jaemin hỏi, vẫn đứng đó mà nhìn xuống cậu.

Donghyuck gật đầu, "chúng mày rất quan trọng với tao, tao không muốn hai đứa mình hẹn hò rồi tình bạn của cả bốn bị phá hủy." Cậu thành thật thú nhận và nhìn Jaemin với đôi mắt lo lắng, "nhưng tao cũng không nghĩ mình có thể buông tay mày ra, Jaemin à."

Bốn đứa đã luôn bên nhau, Donghyuck không muốn điều này thay đổi. Giờ thì Renjun đang hẹn hò với Mark, cậu lo rằng không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến tình bạn của cả đám. Chúng nó là bạn thân nhất của cậu, dù cho Donghyuck không thể hiện ra nhiều, nhưng chúng nó là cả thế giới của cậu. Có một quy tắc ngầm rằng đừng yêu bạn thân vì mọi chuyện sẽ rất phức tạp. Nhưng quy tắc ấy đã bị phá vỡ và chôn sâu ở đâu đó trong khoảnh khắc mà cậu và Jaemin hôn nhau. Donghyuck yêu Jaemin, chỉ là cậu cần một lời hứa từ nó rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, mọi chuyện cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

"Tao cũng không thế, Donghyuck à." Jaemin ngồi xuống bên cạnh Donghyuck và nhẹ nhàng vuốt má cậu, ngón tay cái di chuyển dọc theo xương hàm. "Sao không nói cho tao ngay từ đầu?" Giọng nó có chút đùa giỡn làm Donghyuck bật cười.

"Mày biết tao mà," Donghyuck nhún vai trả lời. "Song tử ấy mà..." cậu phụng phịu cười yếu ớt.

Jaemin ừm một tiếng, "tao hiểu mày mà." Nó chầm chậm lại gần và hôn nhẹ lên môi Donghyuck. Chỉ là một nụ hôn ngắn thôi, Jaemin lùi lại trước khi nó lạc lối trong cảm xúc. "Sẽ không có gì thay đổi hết Hyuck à, tao vẫn là bạn thân nhất của mày dù cho chúng mình có ở bên nhau hay không."

Nghe được điều này thật nhẹ nhõm, cuối cùng Donghyuck cũng có thể để bản thân mỉm cười. "Mình làm thế này có được không?" Cậu dụi mũi hai đứa lại khiêu khích, "mình thử có được không?" Lời cậu nói phủ lên môi Jaemin, khiến nó cong môi cười.

"Nếu như cưng muốn." Jaemin trả lời bằng giọng sến sẩm, rê mũi theo đường xương hàm của Donghyuck rồi đặt một nụ hôn ngọt lên phía sau tai cậu. "Ý muốn của cưng là mệnh lệnh."

Donghyuck ngân một nốt trầm khi cảm nhận thấy những nụ hôn nhỏ rải lên cổ mình, "hôn cho hẳn hoi đi nào Na." Cậu dài giọng ra trêu và đá lông nheo khiến Jaemin khẽ bật cười.

"Lại đây," Jaemin nắm lấy áo của Donghyuck, xoắn lại trong nắm tay để kéo môi Donghyuck về phía mình.

Nụ hôn bây giờ không giống như trước đây mà sâu hơn, mãnh liệt hơn trước. Donghyuck hơi hé môi ra và Jaemin cướp lấy tất cả những gì có thể, mút nhẹ đầu lưỡi. Nó nghiêng đầu, lùa tay vào mái tóc của Donghyuck rồi nuốt trọn cậu cho đến khi Donghyuck là hương vị duy nhất nó nếm được trên môi mình. Jaemin gầm khẽ khi Donghyuck cắn lấy môi dưới của nó, dùng sức hôn nhiều hơn nữa cho đến khi cả hai ngã xuống đi-văng.

Donghyuck nhìn lên, nụ cười hiện lên trên môi khi Jaemin nhìn xuống cậu một lúc lâu. "Sao thế?" Cậu nhướn một bên mày và Jaemin cúi xuống, dụi mũi vào cậu.

"Không có gì, chỉ là tao yêu mày thôi." Giọng nó đầy tự tin làm Donghyuck đỏ mặt khi Jaemin lui lại ngắm nhìn mình. "Nhìn gần thế này thấy mấy cái nốt ruồi dễ thương ghê."

"Mày định sến súa như thế này thật đấy à? Nếu thế thì tao rút lại nha." Donghyuck đùa, giơ tay lên vuốt gáy Jaemin.

Jaemin khịt mũi khi nghe thấy thế, lại cúi xuống hôn Donghyuck và đổ toàn bộ trọng lượng của mình lên người cậu, làm cậu kêu than. "Mày không làm được đâu," Jaemin bĩu môi đáng yêu, dụi trán vào cổ Donghyuck và thở ra mãn nguyện.

Donghyuck mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Jaemin. "Tao sẽ không làm thế đâu," cậu hứa và đặt một nụ hôn ngọt ngào lên tóc Jaemin. Nó ừm một tiếng, đan tay hai đứa vào nhau. Donghyuck cảm nhận thấy một nụ cười trên cổ mình, theo sau là một nụ hôn dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nahyuck