《19》Tránh hiềm nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em ở đâu rồi?"

Lưu Thù Hiền đợi mười mấy phút cũng không tìm được bóng dáng Hồ Hiểu Tuệ, gửi wechat cho cô.

"Em đang mua trà sữa, chị chờ một lát nhé~"

"Có phần của chị không?"

"Đương nhiên là có rồi."

Lưu Thù hiền ngồi ở trên ghế lướt weibo chờ Hồ Hiểu Tuệ.

Đột nhiên cảm thấy bên người truyền đến một ít xôn xao.

Vừa ngẩng đầu, thấy hai nữ sinh, các cô dường như biết mình, nhưng Lưu Thù Hiền không nhớ ra là ai, vừa định hỏi, hai nữ sinh kia liên tục lui về phía sau

"Xin chào chị, tình cờ gặp, chỉ là tình cờ gặp"

Lưu Thù Hiền hiểu rõ, hẳn là fan.

Một nụ cười lịch sự với một chút xấu hổ.

Hồ Hiểu Tuệ lúc này xuất hiện, xa xa nhìn thấy Lưu Thù Hiền liền vui vẻ chạy vội tới.

"Lão Lưu! "

Hồ Hiểu Tuệ khi còn cách Lưu Xu Hiền ba mét thì nhiệt tình kích động hô, không chú ý, chân trái giẫm lên dây giày tản ra, loảng xoảng một tiếng trượt quỳ xuống trước mặt Lưu Thù Hiền.

Không khí trở nên xấu hổ.

Hồ Hiểu Tuệ vững vàng bảo vệ hai ly trà sữa, Lưu Thù Hiền muốn đỡ lấy Hồ Hiểu Tuệ nhưng thất bại, vì thế bày ra một tư thế vô cùng kỳ quái, quỳ một gối xuống đất, hai tay vươn về phía trước.

"Không sao không sao, dù sao cũng không ai biết em"

Hồ Hiểu Tuệ vỗ vỗ đầu gối đứng lên, tự an ủi mình.

Lưu Thù Hiền cũng ngồi trở lại ghế, như cười như không nói

"Hai người họ là fan nha"

Đồng tử Hồ Hiểu Tuệ chấn động chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai nữ sinh mà Lưu Thù Hiền chỉ.

Hai người hâm mộ nhỏ đã đeo kính râm

"Chúng tôi không thấy gì cả"

Hồ Hiểu Tuệ cũng lễ phép cười cười.

Hai người hâm mộ nói lời tạm biệt và rời đi.

Không sao, Siba nhiều người như vậy, bọn họ cũng không nhất định đẩy chúng ta

Lưu Thù Hiền trấn an Hồ Hiểu Tuệ. Vừa dứt lời, kia hai cái nữ sinh lẫn nhau lắc lư cánh tay, phát ra không cách nào ức chế hoan hô

"Nãi Bao trời ơi!"

Lưu Thù Hiền nghĩ thầm

Xong đời!

Nhưng vẫn xấu hổ cười cười

"Là fan cũng không sao, các cô ấy không phải nói cái gì cũng không thấy sao"

"Không sao cả"

Hồ Hiểu Tuệ nhận vali hành lý của Lưu Thù Hiền

" Đi, chúng ta về nhà"

Lưu Thù Hiền đi theo phía sau Hồ Hiểu Tuệ, nhìn Hồ Hiểu Tuệ giúp mình cầm vali, trong nháy mắt cảm khái.

------

《Nhật ký tiểu ngưu nãi》

2021.9.25

Tại sao tôi luôn bất giác cầm túi giúp Hồ Hiểu Tuệ Nhi? Tại sao? Đây rốt cuộc là vì cái gì? Tôi đã tạo nghiệt gì?

Em ấy có cơ bắp lớn như vậy, tại sao tôi còn cảm thấy em ấy nhu nhược, có một khuôn mặt đáng yêu không dậy nổi!

Đều tại fan, luôn nói cái gì "Giúp lp cầm túi thật ngọt"

Đáng giận chính là tôi nhìn thấy lời này lại cảm thấy rất vui vẻ, tôi có phải hay không có bệnh a......

Tôi muốn làm nữ nhân, ta muốn làm mẫu 0!

Từ ngày mai trở đi, hãy là một cô gái nóng bỏng với đôi tay trống rỗng.

Vì thế ngày hôm sau, Lưu Thù Hiền đi xuống xe, mặc quần áo hở rốn, một thân trang phục nóng bỏng, trong tiếng fan "Ông xã" đẩy vali hành lý một thân chính khí đi về phía rạp hát.

----

"Chị có chút cảm động a"

Lưu Thù Hiền rất trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng

"Chính là loại hài tử đột nhiên trưởng thành, sẽ giúp ba mẹ chia sẻ vui sướng trong nhà"

"Đúng vậy"

Hồ Hiểu Tuệ suy nghĩ một chút mới hiểu được Lưu Thù Hiền đang nói chuyện cô đẩy rương

"Đó không phải bởi vì lúc trước em nói muốn cầm chị cũng không cho em"

"A phải không... "

Trí nhớ của Lưu Thù Hiền không tốt, không nhớ.Tại sao trước đây mình không cho Hồ Hiểu Tuệ cầm đồ?

"Bây giờ chị lớn tuổi rồi, sau này em sẽ lấy hành lý"

"Sau này? "

Hồ Hiểu Tuệ bắt được từ then chốt, là ý tứ mà mình đang nghĩ sao?

"Ừ"

Lưu Thù Hiền lần này trở về đã có ý định cùng Hồ Hiểu Tuệ thực hiện bước nhảy vọt.

Cùng lúc đó, nãi bao siêu thoại:

-Hôm nay tôi thấy lão Lưu và Tiểu Bao ở sân bay, Tiểu Bao hẳn là đi đón lão Lưu. Lão Lưu tốt nghiệp còn trở về Thượng Hải, có phải đại biểu đúng như tôi nghĩ không?-

Bình luận:

- Chắc chắn! Nhất định là vậy!
-Có ảnh không
-.....

Sau khi Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ ngồi lên xe taxi, Hồ Hiểu Tuệ nói

"Em mở phát trực tiếp, chị đừng lên tiếng"

"Chị về rồi, ở ngay bên cạnh em, em phát sóng trực tiếp à?"

Lưu Tgyf Hiền nhất thời cảm thấy có phải Hồ Hiểu Tuệ không muốn ở cùng một chỗ với mình hay không.

"Không đúng không đúng, em gần một tuần không có phát sóng trực tiếp rồi"

"Em sẽ phát sóng trực tiếp trong chốc lát, đợi lát nữa đến em sẽ tắt. Chúng ta trở về trung tâm nói chuyện cũng tiện hơn mà.
Trên xe cũng không nói gì.
Được... "

Lưu Thù Hiền hừ hừ vài câu, lầm bầm nói

"Chị đã tốt nghiệp rồi chúng ta còn phải tránh hiềm nghi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro