《26》Nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ơ, lão Lưu, sao chị lại trở về, Tiểu Bao đâu?"

Lưu Thù Hiền chỉ "ừ ừ" qua loa một chút, thậm chí không nhìn kỹ rốt cuộc là thành viên nào, đi thẳng đến 327.

Lưu Thù Hiền bước nhanh đến tủ đầu giường, cô muốn tìm chiếc nhẫn cô nhất thời xúc động mua, nhưng chậm chạp không có dũng khí đưa ra.

Một năm trước khi nhận được nhẫn của Hồ Hiểu Tuệ, phản ứng đầu tiên của Lưu Thù Hiền là tặng lại một chiếc nhẫn, lúc chọn nhẫn trong lòng tràn đầy vui sướng giống như trao đổi nhẫn trong hôn lễ.

Thẳng đến sau khi mua xong trên đường về nhà, thổi gió lạnh một hồi Lưu Thù Hiền mới càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Thậm chí bắt đầu nghĩ mà sợ, nếu như đầu óc mình thật sự nóng lên đem chiếc nhẫn này đưa ra ngoài sẽ như thế nào?

Hồ Hiểu Tuệ là một người không am hiểu cự tuyệt, phi thường ẩn nhẫn, hoàn toàn thật lòng đối đãi tốt với cô, nếu Lưu Thù Hiền tỏ tình, Hồ Hiểu Tuệ sẽ không cự tuyệt, ngẫm lại lễ tình nhân năm đó tỏ tình sẽ biết.

Nhưng họ có thể có kết quả tốt không? Lưu Thù Hiền rất lý trí, kiến thức kết cục của CP thật sự trong sông, không có mấy đôi có thể vượt qua nửa năm, hơn nữa sau khi chia tay đều là một loại cục diện cả đời không qua lại với nhau.

Lúc tranh luận cô đã nói qua "Nếu biết kết cục cuối cùng không tốt, vậy thì đừng bắt đầu" cô không cho rằng quan hệ giữa mình và Hồ Hiểu Tuệ thật sự tiến thêm một bước có thể có kết cục không giống với những cặp tình nhân chân chính khác.

Hơn nữa, Hồ Hiểu Tuệ cũng thích mình sao?

Vấn đề quấy nhiễu Lưu Thù Hiền nhiều năm. Đôi khi cô ấy cũng sẽ không phân biệt được cảm xúc của mình đối với Hồ Hiểu Tuệ rốt cuộc là như thế nào.

Có một giả thuyết gọi là "đồng tính luyến ái", Hồ Hiểu Tuệ chưa từng yêu đương, thậm chí không tiếp xúc với người nào ngoài thành viên, cô nghiêm trọng hoài nghi Hồ Hiểu Tuệ có đôi khi bày ra thích, ghen, làm nũng, tất cả hành động mập mờ giống như bạn gái nhỏ đều là ảo giác của cô.

Ví dụ như, cô rốt cuộc có biết ý nghĩa việc tặng nhẫn nặng nhẹ hay không.

"Đoán chừng chỉ là tặng chơi vui thôi, sao lại cho là thật..."

Lưu Thù Hiền tự giễu cất chiếc nhẫn vừa mua đi, lại đi chọn một sợi dây chuyền. Trung quy trung củ, không có ám chỉ tình yêu.

Dựa theo trí nhớ của cô, chiếc nhẫn hẳn là ở góc trên cùng bên trái ngăn kéo, nhưng bây giờ kéo cả ngăn kéo ra cũng không thấy

"Rõ ràng để ở đây..."

Cô không có thói quen để đồ lung tung, hơn nữa đồ quan trọng như vậy cô chắc chắn sẽ không tiện tay đặt xuống, bị Hồ Hiểu Tuệ nhìn thấy xấu hổ biết bao.

Nhưng cô đã tìm khắp nơi, giường, bàn trang điểm, tủ quần áo... đều không có. Lưu Thù Hiền phiền não đặt mông ngồi trên giường Hồ Hiểu Tuệ, sau đó nhảy dựng lên. Giống như là đậu Hà Lan công chúa bị cấn, mông đụng phải cái gì cứng rắn đồ vật có chút đau. Lưu Thù Hiền xốc chăn lên nhìn, là một cái vòng tay bồ đề.

Lưu Thù Hiền nhớ rõ đó là lần đầu tiên Hồ Hiểu Tuệ cùng cô trở về Sơn Đông mẹ cô tặng cho em ấy, lúc ấy mẹ biểu đạt yêu thích và ca ngợi như vậy

"Tiểu Tuệ lớn lên khỏe mạnh như hổ, nhìn liền vui mừng"

Năm nay Hồ Hiểu Tuệ lại cùng cô trở về Sơn Đông, nghĩ đến đây Lưu Thù Hiền giống như là bị đả thông hai mạch bỗng nhiên nhớ tới, tiếc hận vỗ đùi một cái

"Ai nha! Đáng giận!"

Chiếc nhẫn bị cô mang về Sơn Đông.

《Nhật ký tiểu nãi》

2023.1.14

Tôi ngủ sàn nhà, Hồ Hiểu Tuệ ngủ sô pha, tôi thật tốt.

HXH nói rằng sau khi trở về sẽ đi chơi cùng nhau. Sau đó trò chuyện một chút liền nói tới đối tác tốt nhất.

Tôi nói với Hồ Hiểu Tuệ tôi không muốn tham gia đối tác tốt nhất.

Em ấy ấy phớt lờ tôi.

Lưu Thù Hiền suy nghĩ thật lâu, có rất nhiều nguyên nhân khiến cô không muốn tham gia nữa.

Đầu tiên mấu chốt nhất chính là hiện tại lúc cô cùng Hồ Hiểu Tuệ tập luyện, vừa nhìn nhau đã muốn cười, dựa vào gần một chút đã muốn hôn, bị cô Mã nói nhiều lần, cô chỉ có thể ủy khuất trốn ở phía sau Hồ Hiểu Tuệ tránh bị nước bọt của cô Mã phun lên.

Hơn nữa từ trước đến nay cô không thích ở trước ống kính biểu diễn bộ dáng chân thật của mình cùng Hồ Hiểu Tuệ ở chung, làm nũng gì đó mặc dù là thái độ bình thường của cô, nhưng ở trước mặt fan cô vẫn duy trì một hình tượng thanh tâm quả dục đẹp trai lãnh khốc, nhân thiết không thể sụp đổ, đây là tu dưỡng của thần tượng.

Mỗi lần fan hô "Là thật", "Mau kết hôn" các loại, Lưu Thù Hiền sẽ có một tia mừng thầm, thế nhưng rất nhanh càng nhiều chính là áp lực, cô lo lắng hiệu ứng phóng đại của fan sẽ làm cho hai người không cẩn thận đi đến hoàn cảnh không thể vãn hồi.

Mấu chốt nhất chính là Lưu Thù Muội Hiền biết mình sắp tốt nghiệp, không thể tiếp tục ở bên cạnh em ấy, có một loại cảm giác giống như biết mình mắc bệnh nan y muốn tìm nơi quy túc tốt cho người mình yêu.

Lo lắng chính mình đột nhiên nói như vậy không tham gia sẽ làm Hồ Hiểu Tuệ suy nghĩ nhiều, vì vậy tranh thủ thời gian bổ sung một câu

"Em xem năm nay cộng sự lưu diễn đều đến chín tháng rồi, chị sang năm lúc này đều sắp tốt nghiệp..."

Hồ Hiểu Tuệ vẫn không nói gì.

Sáng hôm sau hai người thức dậy, đều yên lặng chơi điện thoại di động. Hồ Hiểu Tuệ bỗng nhiên cúi đầu hỏi một câu

"Vậy em và ai hợp tổ hợp cộng sự?"

Nghe không ra cảm xúc, tức giận? Khiêu khích? Hay là bất đắc dĩ? Buồn?

"Em cảm thấy thoải mái với ai thì hợp tổ với người đó đi "

Lưu Thù Hiền ngồi dậy cắn răng hời hợt nói, thật ra là có chút hối hận, nhưng cô nhận định mình và Hồ Hiểu Tuệ sẽ không có kết quả, cũng không cần phải giữ lại vô vị, chỉ cần tối đa hóa lợi ích của Hồ Hiểu Tuệ là được.

Hồ Hiểu Tuệ hừ một tiếng không nói gì nữa. Cũng may mẹ Lưu Thù Hiền tới gọi hai người ăn cơm mới giảm bớt xấu hổ.

Trước khi rời khỏi phòng, Hồ Hiểu Tuệ giữ chặt góc áo Lưu Xu Hiền

"Vậy còn kim khúc đâu?"

"Tham gia đi, tiếp ứng hội cũng đã bắt đầu góp vốn rồi"

Lưu Thù Hiền nghĩ đây có thể là lần cuối cùng hai người lên sân khấu, chua xót cười.

Lưu Thù Hiền nói không tham gia cộng sự, lại để nhẫn ở Sơn Đông, giống như dỡ xuống tất cả gánh nặng.

Nhưng ngay khi cô tốt nghiệp, chuẩn bị dần dần rời khỏi cuộc sống của Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ đưa cho cô một quyển <<Nhật ký Tiểu Hổ Ca>>, bảy tám năm cẩn thận cùng thăm dò giữa những hàng chữ lại làm cho Lưu Thù Hiền dao động.

Lưu Thù Hiền là phó đội trưởng của Hồ Hiểu Tuệ, là một thành viên chủ lực của Du Đường, bây giờ là CP của Hồ Hiểu Tuệ, là bạn cùng phòng của cô, là chị gái lớn hơn cô bốn tuổi. Cho nên cô vẫn dùng lý trí cực độ nói cho mình biết không thể thích Hồ Hiểu Tuệ, dùng tâm lý không tự tin ám chỉ Hồ Hiểu Tuệ không có khả năng thích cô.

Nhưng hôm nay không biết làm sao, có thể là Hồ Hiểu Tuệ đi theo ở cùng một chỗ, cũng có thể là sau khi tốt nghiệp thoải mái hơn không ít, Lưu Thù Hiền bức thiết muốn tùy hứng một lần, đem quyền lợi lý trí giao cho Hồ Hiểu Tuệ.

Lưu Thù Hiền đi tới cửa hàng lần trước mua nhẫn. Nhân viên bán hàng nhận ra cô, bởi vì nữ sinh đến mua nhẫn kim cương cho nữ sinh một năm cũng không gặp được một hai người.

Lưu Thù Hiền giải thích tình huống, nhân viên bán hàng tuy rằng tò mò vì sao một năm trôi qua nhẫn còn chưa đưa ra ngoài, nhưng cũng không tiện hỏi kỹ, chỉ nói

"Ngại quá, cái lần trước mua đã không còn nữa. Nhưng chúng tôi còn có mấy món này tặng bạn bè cũng không tệ"

Lần trước Lưu Thù Hiền biểu đạt chính là "Tặng bạn bè", nhân viên bán hàng ghi nhớ trong lòng.

Nhưng Lưu Thù Hiền lắc đầu:

"Tặng bạn gái."

Nhân viên bán hàng nhướng mày, sau đó giống như nhiệt tình đều tăng lên, rốt cuộc nhịn không được tò mò

"Dùng để cầu hôn?"

"Còn chưa có, tôi liền... thổ lộ, đại khái đi."

Thổ lộ thì tặng nhẫn kim cương? Nhân viên bán hàng dùng biểu tình nhìn phú bà nhìn Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền cất nhẫn vào trong túi, run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa.

Hồ Hiểu Tuệ còn ở trong phòng tắm, Lưu Thù Hiền còn có cơ hội tập luyện lời thoại.

Lưu Thù Hiền ôm tiểu lang giả vờ đó là Hồ Hiểu Tuệ, ôm mặt tiểu lang không quan tâm nó giãy dụa mà thâm tình nhìn nhau nói

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi, chị không biết bắt đầu yêu em từ lúc nào, nhưng chị rất xác định bây giờ chị còn yêu... A!"

"Nếu không trực tiếp đem nhẫn đưa cho em ấy, hẳn là đủ rõ ràng đi..............."

Tự lẩm bẩm Lưu Thù Hiền đem hộp nhẫn trong tay đưa cho không khí.

Hồ Hiểu Tuệ mới từ phòng tắm đi ra, liền thấy Lưu Thù Hiền giống như một bức tượng điêu khắc không nhúc nhích thâm tình nhìn không khí, trên tay giống như còn cầm một cái hộp

"Chị rốt cuộc đi đâu vậy?"

Lưu Thù Hiền vốn định nói một ít lời dịu dàng, cho dù không lập tức tỏ tình ít nhất cũng có thể tạo ra một bầu không khí màu hồng phấn, nhưng cô phát hiện mình giống như có một sự kích động bị động, nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ liền lý trí tăng vọt

"Chị đi lấy nhẫn đây"

Khó có được Lưu Thù Hiền không nói bóng gió hiển nhiên cũng dọa Hồ Hiểu Tuệ, cô đắp mặt nạ, Lưu Thỳ Hiền nhìn không ra biểu tình của cô là gì, nhưng ít nhất mặt nạ không khiếp sợ rơi xuống.

Hai người cứ giằng co như vậy nửa phút. Hồ Hiểu Tuệ có thể nhìn thấy Lưu Thù Hiền một tay giấu trong túi, in ra hình dạng một cái hộp hình vuông, tim cô đập nhanh dần, mặt dưới lớp mặt nạ dần dần đỏ lên, so sánh với mặt nạ có vẻ lạnh lẽo đặc biệt, lạnh đến mức hô hấp của cô ngưng trệ.

Lưu Thù Hiền nói tiếp

"Chị thích em, thích nhiều năm rồi."

"...... Nhưng chị không dám nói với em vì chị không biết em nghĩ sao, chị cũng không chắc chúng ta có thể...... có kết quả tốt............. chị sợ chúng ta trở thành không thể nói, gánh nặng tâm lí ảnh hưởng đến việc em lưu giữ càng nhiều tư liệu điện ảnh và truyền hình, cũng lo lắng sau khi ở bên nhau chị nói chuyện không dễ nghe sẽ tổn thương đến em.................... "

Lưu Thù Hiền nói xong đột nhiên cảm thấy ngũ vị tạp trần, khóe miệng vừa hạ xuống, nước mắt cứ như vậy trào ra.

"Vậy sao bây giờ chị dám nói cho em biết?"

Hồ Hiểu Tuệ dịu dàng lấy khăn giấy dán lên mặt Lưu Thù Hiền như thường lệ.

Lưu Thù Hiền mang theo giọng mũi nhợt nhạt nói

"Hôm nay hình như chị hiểu thấu đáo được thứ gì đó"

"Hả? Cái gì? "

Hồ Hiểu Tuệ giống như một người chị thông minh, hướng dẫn từng bước.

"Chị cảm thấy em hẳn là thích chị"

"Ân, sau đó thì sao?"

Hồ Hiểu Tuệ ngoài miệng hỏi như vậy, trong lòng nói lại là: Đồ ngốc, lâu như vậy mới phát hiện sao?Cho nên chị rốt cuộc.....

"Chị nghĩ rằng chị đã hành động rất rõ ràng rồi, sao em không nói? "

Lưu Thù Hiền ủy khuất, cô đã phí bao nhiêu năm tháng.

"Em cũng không xác định chị có ý gì, ai bảo chị cứ đưa đẩy............"

Hồ Hiểu Tuệ bĩu môi, cô nhớ tới một câu ca từ trong "Ngốc"

"Giao ra tuổi thanh xuân của tớ, thân thể tự do của tớ và bộ sách giáo khoa yêu đương kia."

"Hồ Hiểu Tuệ Nhi"

"Hả?"

Hai người không biết khi nào thì mười ngón tay đã nắm chặt, Hồ Hiểu Tuệ tựa vào trên vai Lưu Thù Hiền, một tay Lưu Thù Hiền khoác bên hông Hồ Hiểu Tuệ.

"Em cũng có thể từ chối chị......"

Hồ Hiểu Tuệ có chút căm tức, xem không hiểu Lưu Thù Hiền rốt cuộc đang làm gì

"Chị có ý gì, em nói không đủ rõ ràng sao? Em nói em cũng thích chị mà"

"Chị biết, chị chỉ lo lắng, dù sao em vẫn còn ở trong đoàn... Còn có rất nhiều lo lắng"

Lưu Thù Hiền không biết nên nói rõ như thế nào, lại muốn khóc.

Hồ Hiểu Tuệ vội vàng dỗ dành

"Em không tức giận, em chỉ là... chị không cần cứ đẩy đưa, đừng suy nghĩ quá nhiều..."

Lưu Thù Hiền yên lặng nức nở, thật lâu sau Hồ Hiểu Tuệ bình tĩnh mở miệng

"Em rời đoàn"

Lưu Thù Hiền hiểu Hồ Hiểu Tuệ là một người tuân thủ quy tắc, tuyệt đối không thay đổi

"Không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Hồ Hiểu Tuệ tựa hồ không muốn trả lời vấn đề cũng không đáng tiếc, nào có đạo lý cá và tay gấu kiêm được, thanh xuân cho siba, có đôi khi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, chỉ có lúc ở cùng một chỗ với Lưu Thù Hiền, cho dù là cãi nhau cũng cảm thấy tinh lực dư thừa

"Nhẫn chị nói đâu?"

"Đây "

Lưu Thù Hiền lấy nhẫn từ trong túi ra, trực tiếp đưa cho Hồ Hiểu Tuệ.

"Không mang theo cho em?"

Lưu Thù Hiền vỗ ót một cái, thật sự là bị vui sướng làm cho choáng váng đầu óc.

Vô cùng trân trọng vì người mình yêu đeo nhẫn lên, rốt cục ưng thuận khất nợ nhiều năm hứa hẹn.

Hồ Hiểu Tuệ đem tay của mình cùng tay của Lưu Thù Hiền đặt cùng một chỗ khoa tay múa chân một chút, Lưu Thù Hiền vừa vặn mang trên tay chiếc nhẫn Hồ Hiểu Tuệ tặng kia, hai người nhìn nhau cười, Hồ Hiểu Tuệ mặt dày nói

"How pay"

"Pay with love"

End.

——————————

Vậy là truyện này đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện trong thời gian qua 💚💖 😳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro