Chị đến từ, em đến từ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 天气晴

-----------

Xuyên qua thời gian, vượt qua phòng tuyến.

Tự tại như gió, Hồ Hiểu Tuệ là một người vô cùng yêu tự do, Lưu Thù Hiền là một người có ý thức lãnh địa rất nặng nề.

Nói đi.

Chúng ta không phù hợp.

"Hồ Hiểu Tuệ "

"Làm gì vậy?"

"Tại sao em lại vứt đồ lung tung?"

Hồ Hiểu Tuệ chống người lên nhìn đồ chơi Lưu Thù Hiền giơ lên bĩu môi.

"Em chỉ để nó ở đó trước thôi"

"Em nói bậy"

Lưu Thù Hiền nhướng mày dễ dàng vạch trần lời nói dối của người trước mắt

"Tối nay em sẽ dọn dẹp sau"

"Ngày nào em cũng nói như vậy."

"Em nào có? Chị có phải hay không tìm đánh!"

Hồ Hiểu Tuệ giơ nắm đấm lên thị uy với Lưu Thù Hiền, người sau cũng không có ý để ý tới

"Em để chỗ của em đi"

"Cái gì?"

"Đừng ném lung tung vào chỗ chị"

Hồ Hiểu Tuệ tức giận, đứng lên đi tới bên cạnh Lưu Thù Hiền, đem đồ đạc đoạt lấy, thở phì phò đặt lên bàn mình.

Vẻ mặt Lưu Thù Hiền mơ hồ, người phụ nữ này lại hút gió gì vậy?

"Em lại làm gì?"

"Cái gì gọi là lại?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Mỗi lần đều tức giận một cách khó hiểu."

"Chị nói chuyện không thể thái độ tốt một chút sao?"

"Chị đã bảo ngươi đừng ném lung tung đến chỗ chị thì sao?"

Trầm mặc, Lưu Thù Hiền cảm thấy có chút áp lực, Hồ Hiểu Tuệ hẳn là một người rất biết lạnh lùng bạo lực, trải qua mấy năm ở chung Lưu Thù Hiền rất rõ ràng chuyện này.

Lưu Thù Hiền rất ủy khuất, cô chỉ bảo Hồ Hiểu Tuệ dọn dẹp mà thôi.

"Chị đi đâu?"

Lưu Thù Hiền lập tức lâm vào cảm xúc, không để ý tới Hồ Hiểu Tuệ đi ra ngoài.

Hồ Hiểu Tuệ một mình ở trong phòng thật lâu thật lâu, ngón tay dừng lại trước khung wechat của Lưu Thù Hiền

"Tiểu Bao?"

Trần Thiến Nam vừa mở cửa liền phát hiện Hồ Hiểu Tuệ đứng ở cửa phòng mình

"Lão Lưu đâu? Sao cậu lại ở đây?"

"Hôm nay mình muốn ngủ ở đây."

"Hả?"

Trần Thiến Nam sửng sốt một chút, Hồ Hiểu Tuệ đã vượt qua cô đi vào phòng.

"Không...... Không phải......"

Trần Thiến Nam liền nhìn Hồ Hiểu Tuệ tự động nằm ở trên giường của mình cũng không có ý định để ý tới chính mình

Chết tiệt.

Cái này nếu là bị huynh đệ biết, chân của mình còn muốn hay không?

"Hai người cãi nhau?"

Hồ Hiểu Tuệ không trả lời xem như cam chịu.

"A nha...... Các ngươi đều là lão phu lão thê còn ầm ĩ sao?"

"Mình và Lưu Thù Hiền, sớm muộn gì cũng có một ngày chia tay"

Lời này cũng không nên nói a Hồ Hiểu Tuệ cũng không phải sao, Hồ Hiểu Tuệ vẫn luôn là người không có cảm giác an toàn kinh nghiệm khi còn nhỏ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của một người.

Thay vì bị bỏ rơi, đừng vội, chỉ cần đủ tiêu sái tự tại có đôi khi người biểu hiện yêu thích tự do, không phải sợ bị trói buộc.

Là sợ mất đi

Biểu hiện không thèm để ý trước, có lẽ có thể thuyết phục chính mình không khó chịu.

Không đợi được câu trả lời của Trần Thiến Nam.

"Sao cậu không trả lời mình?"

Hồ Hiểu Tuệ lúc này mới ngồi dậy nhìn chằm chằm Trần Thiến Nam

Trần Thiến Nam thở dài một hơi nhìn lại Hồ Hiểu Tuệ, người này quật cường lên còn rất ra dáng.

"Lão Lưu rất yêu cậu"

"Vậy sao?"

"Hai người vì sao cãi nhau?"

"Không có gì...... Đoán chừng chỉ là, chị ấy không yêu mình mà thôi"

Hồ Hiểu Tuệ nói rất nhạt nhẽo.

Chỉ là một điểm bùng nổ.

Chỗ của cậu chỉ là một cọng rơm.

Hai người không thích hợp ở chung, khắp nơi đều là ma sát.

Chỉ là không có ai chọc thủng, dùng đường tình yêu bọc vết thương cho đến khi cả hai vỡ vụn

"Lão Lưu làm sao có thể không yêu cậu?"

Nếu như không yêu, làm sao có thể nguyện ý tiếp nhận một người khác xâm phạm thế giới của mình?

Người có ý thức lãnh địa rất nặng sao có thể dễ dàng để người ta tới gần được sao?

Nếu cô ấy không muốn, ngay cả khâu cũng không cho bạn nhìn trộm ngược lại, sự ghen tuông của cô sẽ rất nồng đậm.

Lưu Thù Hiền trở lại phòng không thấy bóng dáng Hồ Hiểu Tuệ, cau mày lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, hai cuộc......

"Em ở đâu?"

"Tại sao phải nói với chị?"

Lưu Thù Hiền trầm mặc, Hồ Hiểu Tuệ cũng vậy.

"Em ở đâu?"

Lưu Thù Hiền lặp lại câu hỏi tương tự.

"Phòng người khác."

"Quay lại."

"Dựa vào cái gì?"

"Quay lại."

"Chị không có tư cách yêu cầu như vậy"

Con người thật không dễ thương khi cãi nhau.

Sẽ đem tất cả lời nói tổn thương đặt ở bên miệng, chỉ chờ công kích.

"Em thích làm gì thì làm đi"

Nếu cô ấy không yêu bạn, dao của bạn sẽ không đâm vào trái tim cô ấy, cũng giống như bạn không yêu cô ấy, dao của cô ấy sẽ không cắn lại bạn.

Lưu Thù Hiền rất đau khổ, Hồ Hiểu Tuệ cũng vậy.

Chúng ta không hợp nhau.

Ngay từ đầu đã là người của một thế giới khác.

Khoảng cách tuổi tác, tính cách hay gì đó.

Nhưng hết lần này tới lần khác xông vào cuộc sống của nhau, ở lại chính là hơn sáu năm.

Rõ ràng không nên dễ dàng bị tổn thương, nhưng mỗi lần vì cùng một người mà hao tổn tinh thần.

Đáng ghét hơn chính là, quyền tổn thương này vẫn là tự mình cho đi.

Mà chính mình cũng không có cách nào thu hồi.

"Hiểu Tuệ à...... Cậu về nói chuyện với lão Lưu đi"

"Nói chuyện chia tay?"

"..... Cũng không phải...... Chỉ là từ từ nói thôi"

Tôi thường nghĩ, có lẽ chúng ta thật sự không thích hợp.

"Đừng nghĩ đừng nghĩ, không được nghĩ, hảo hảo câu thông hảo hảo câu thông."

Trần Thiến Nam kéo Hồ Hiểu Tuệ, nửa đẩy nửa ép buộc đem người đưa về phòng

Hồ Hiểu Tuệ đứng ở cửa phòng do dự một chút mới mở cửa.

"Chị......"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn bộ dáng trong phòng, không nhịn được run lên
Lưu Thù Hiền hình như đang đóng gói hành lý.

"Chị vừa mới hỏi qua."

"Có phòng trống."

Chán ghét như vậy sao?

Sử dụng cùng một không gian với em Hồ Hiểu Tuệ không chịu mở miệng, cô rõ ràng là không sao.

Rõ ràng đã sớm tự nói với mình, mỗi người trên thế giới này đều sẽ rời đi.

Sớm muộn gì cũng sẽ ra đi.

Cho nên chỉ cần không để ý là tốt rồi, mình thích sống một mình.

Một người thật tốt, rất tự do Lưu ThùvHiền rõ ràng đã đáp ứng cô, sẽ không rời đi.

Chị ấy đã hứa.

Bao nhiêu năm rồi?

Chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?

Từ khi chị xông vào thế giới của em, liền dễ dàng phá hư phòng tuyến của em.

Làm cho em trông không thoải mái chút nào, làm cho em nghĩ rằng em thực sự có thể không cần phải giả vờ là yêu tự do, yêu một người.

Em có thể làm tốt mà không cần ngụy trang.

"Chị sẽ đi"

"Vậy sao?"

"Chia tay sao, Hồ Hiểu Tuệ"

Chỉ thấy lúc tỏ tình hỏi như vậy, lần đầu tiên nghe chia tay cũng hỏi như vậy.

Hồ Hiểu Tuệ không trả lời, Lưu Thù Hiền giống như không thèm để ý cầm điện thoại trả lời tin nhắn

"Em làm gì vậy?"

Hồ Hiểu Tuệ rút điện thoại di động của Lưu Thù Hiền ra xa, đứng nhìn xuống Lưu Thù Hiền

"Tin tức của ai gấp muốn chị trả lời?"

"Liên quan gì đến em?"

"Lưu Thù Hiền...... Em vẫn là bạn gái chị"

"Em vẫn là bạn gái chị"

"Vừa rồi không phải còn nói chị không có tư cách sao?"

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ hai tròng mắt đỏ ngầu có chút khó chịu.

Lời nói ra vẫn không thể tha thứ.

Chị nói chị một người bình thường như thế nào lại xông vào cuộc sống của em?

Chiếm khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.

Ngay cả những bức tường bảo vệ được xây dựng để bảo vệ bản thân cũng bị chị gỡ bỏ.

Và bây giờ, chúng ta lại phải chia tay.

Nhưng đó không phải là chuyện đương nhiên sao?

Hồ Hiểu Tuệ sớm nên biết, cũng không nên tin tưởng.

Không nên tin vào lời hứa, cũng không nên tin vào vĩnh hằng.

Không nên tin tưởng ngày đêm bầu bạn có thể đi qua cả đời nên dễ dàng đối mặt với sự chia ly.

Sao lại đau thế?

"Chia tay sao, Hồ Hiểu Tuệ"

Lưu Thù Hiền để cho Hồ Hiểu Tuệ nhìn thẳng chính mình, không có chỗ trốn.

"Chia tay sao?"

Lần thứ ba, nàng hỏi lần thứ ba.

Cứ nghĩ như vậy đi.

"Muốn chia tay như vậy sao?"

"Vội vã đi bên cạnh ai, hay chỉ là muốn rời khỏi em"

"Trả lời chị"

Ngữ khí của Lưu Thù Hiền rất lạnh lùng, Hồ Hiểu Tuệ cắn chặt môi không chịu lên tiếng.

Có lẽ là sợ mình theo bản năng giữ lại sẽ làm cho mình rất mất mặt.

Cũng có thể.

Có lẽ chỉ là sợ người nọ đã không thèm để ý đến nước mắt của mình, cho nên không dám khóc thành tiếng.

Lưu Thù Hiền lắc đầu đứng lên trong mắt Hồ Hiểu Tuệ hiện lên một tia bối rối, vội vàng quay mặt đi không muốn bị phát hiện.

"Bảo bối"

Giờ này còn gọi bảo bối gì nữa?

Nếu em vẫn là bảo bối của chị, sao chị nỡ nói ra?

Không phải quyết định, là cầu xin.

"Đừng đáp ứng chị, được không?"

"Hả?"

"Không thể đáp ứng chị"

Hồ Hiểu Tuệ cảm nhận được người nọ nhẹ nhàng nâng cằm của mình lên, lần nữa đối diện ánh mắt của Lưu Thù Hiền không giống với sự lạnh lùng vừa rồi, thay vào đó là sự dịu dàng tràn đầy.

"Chị nhất định sẽ hối hận"

" Nếu em thật sự đáp ứng, chị sẽ hối hận"

Không phải chỉ có em ngụy trang, cũng không phải chỉ có em không có cảm giác an toàn.

Mỗi tình yêu đích thực đều lẫn lộn bất an, giả vờ tự nhiên chỉ là màu sắc bảo vệ

Tất cả chúng ta đều thử thách nhau, sợ bị bỏ rơi.

"Vậy chị vừa nói chuyện với ai?"

Lưu Thù Hiền không hiểu nhìn Hồ Hiểu Tuệ, lúc này không ôm sâu còn hỏi vấn đề này làm gì?

"Thấy chị nói chuyện rất thân thiện"

Cũng không cần em lắm.

Bản thân tình yêu là sở hữu.

Không có một phần tình yêu nào là vô tư thuộc về người, vật của mình, luôn khiến người ta đặc biệt cố chấp.

Và đặc biệt khó chịu.

"Hay là em đi nhặt về xem thử đi"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn Lưu Thù Hiền không hiểu nàng đang nói cái gì.

"Lấy điện thoại di động của chị về, tự mình xem đi"

Hồ Hiểu Tuệ vẫn đứng bất động, Lưu Thù Hiền dứt khoát tự mình lấy điện thoại di động đưa cho Hồ Hiểu Tuệ.

"Nói trước đi, không được cười"

Lúc này cười ra tiếng có phải không quá lễ phép, nhưng Hồ Hiểu Tuệ không tự chủ nở nụ cười

Lưu Thù Hiền có tật xấu sao, nhìn bạn gái nói chuyện phiếm với người khác sẽ vui vẻ?

Hồ Hiểu Tuệ không muốn nhìn, quay đầu không xem điện thoại
Lưu Thù Hiền bất đắc dĩ trợn trắng mắt, giơ điện thoại lên oán hận đến trước mắt Hồ Hiểu Tuệ
Hồ Hiểu Tuệ vốn còn muốn giãy dụa, chỉ là dư quang quét tới một cái kia làm cho nàng hoảng hốt.

Đưa tay giữ chặt tay Lưu Thù Hiền, cầm tay cô nhìn màn hình, Lưu Thù Hiền vốn là người như vậy sao?

Là một người khi cãi nhau sẽ mở hộp trò chuyện với mình sao?

Trên màn hình chỉ có một bên tin tức, Lưu Thù Hiền đang nói chuyện với mình

Ừm...... Lưu Thù Hiền là một người rất thiếu nữ, mặc dù phần lớn thời gian đều rất đáng yêu.

Nhưng Hồ Hiểu Tuệ biết trong lòng Lưu Thù Hiền có một cô bé
Thật ra thì rất hiểu cô, rõ ràng rất hiểu.

Hồ Hiểu Tuệ dời tầm mắt về trên người Lưu Thù Hiền, người nọ vẫn nhìn cô.

"Chị không sợ em liền đáp ứng sao?"

"Em sẽ không"

Khá lắm, lúc này lại tự tin rồi sao?

"Đó là những gì chị đã nói với chính mình."

Hồ Hiểu Tuệ lúc này mới ý thức được trong hộp thoại vừa rồi có hơn một nửa đều là cùng một câu "Tôi tin tưởng em ấy"

"Chị sẽ không rời khỏi em"

Lưu Thù Hiền lại một lần nữa chính miệng nói ra, Hồ Hiểu Tuệ vẫn không chút do dự tin tưởng.

"Vậy chị rất thông minh."

"Hả?"

"Em cũng muốn nói với chị như vậy"

"Cái gì?"

"Em sẽ không"

Chị sẽ không chia tay với em, cũng sẽ không rời xa em.

Có lẽ lần sau sẽ cãi nhau như vậy.

Không thể tách rời, cố tình gây sự.

Nhưng chuyện chia tay không đâu.

Đó là những gì chúng tôi tin rằng chúng tôi không được sinh ra để phù hợp.

Lưu Thù Hiền luôn thích làm bộ như không có việc gì xảy ra.

Hồ Hiểu Tuệ sớm đem Lưu Thù Hiền quy về cho nàng thuộc về

Thì ra là chúng ta nhân nhượng lẫn nhau chuyện này đã lâu không phải là chuyện có thể khống chế, đúng không?

Vậy chúng ta có phù hợp không?

Nó quan trọng đến mức nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro