Đào yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Ngày Lưu Thù Hiền phụng mệnh cha là An Quốc Công vừa qua đại thọ năm mươi của nàng đi xem mắt, bị Trần Thiến Nam cùng Hàn Gia Lạc hộ tống đi trong tay còn mang theo quải trượng.

Trần Thiến Nam kích động giống như là chính mình đi xem mắt, từ giáo trường ra ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, chỉ lau mặt liền theo hậu viện phủ Quốc Công đi.

Hàn Gia Lạc còn khá hơn một chút, tối thiểu đợi đến khi y quán có người đến trông mới cưỡi ngựa trở về.

Khi đó Lưu Thù Hiền còn một chân gác ở trên bàn, ngồi ở trên ghế vừa đọc sách vừa ăn nho mới đưa ra thị trường.

Cửa loảng xoảng một tiếng, hai người một trắng một đen, giống như Hắc Bạch Vô Thường, vội vàng xông vào, không nói lời nào nhấc lên Lưu Thù Hiền đang chưa lấy lại tinh thần bỏ chạy, Trần Thiến Nam vừa đi còn vừa ồn ào nói đến giờ rồi, đừng sợ đừng sợ.

"Em nói như vậy càng sợ hơn đó !"

Đem Lưu Thù Hiền nhét vào xe ngựa, ba người lắc lư một đường, khiến thắt lưng vốn đã yếu ớt của Lưu Thù Hiền càng thêm họa vô đơn chí.

Đợi đến khi tiếp xúc lại mặt đất, Lưu Thù Hiền đã hoàn toàn không có cách nào đi lại.

Trần Thiến Nam và Hàn Gia Lạc lại hết sức vui vẻ khiêng Lưu Thù Hiền  để cho hai chân cô cách mặt đất được đưa vào nhà Trương Tiếu Doanh.


Chính sảnh Hạ Thấm Viên.

"Vào đi"

"Còn gậy của chị nữa nè!"

Khi Lưu Thù Hiền lấy tư thế bái người tứ chi chạm đất, đối tượng xem mắt kia của cô, cũng chính là Hồ đại học sĩ của Hàn Lâm Viện, đích trưởng nữ Hồ Hiểu Tuệ thật trùng hợp đang ngồi ở phía sau bàn đối diện.

Hồ Hiểu Tuệ nhìn thấy một hình người bị ném vào, bụi bắn tung tóe đầy đất, dừng vài giây, lại có một cây gậy gỗ đi vào theo.

Bánh xốp trong tay treo trên không trung, ánh mắt đều kinh ngạc nhìn thẳng.

!Σ( ̄□ ̄;)


2

Nguyên lai là, đích nữ An Quốc Công thân thể cực hư không phải lời đồn! Là thật! Đường cũng đi không nổi!

Hồ Hiểu Tuệ vội vàng cắn miếng bánh xốp đè nén kinh hãi của mình.



3

Vớ vẩn! Em cái đồ vô lương tâm, chị thành như vậy là bởi vì ai!

Lưu Thù Hiền ở trong lòng rống giận.



4

Nguyên nhân sự tình có thể còn phải ngược dòng đến đêm Thất Tịch tháng trước, lúc đó toàn bộ An Quốc Công phủ đều đắm chìm trong vui mừng vì mừng thọ quốc công.

Trong bầu không khí vui mừng, chỉ có đương sự An Quốc Công than ngắn thở dài, cảm thán năm tháng không buông tha người đều dễ dàng qua.

An Quốc Công nghẹn một bụng hờn dỗi, đối với trưởng bối đó là bất hiếu, đối với phu nhân đó là muốn chết, còn hạ nhân thì có vẻ như là tiểu tức giận......

An Quốc Công càng tức giận.

Lúc này, Lưu Thù Hiền vừa vặn du ngoạn sơn thủy một ngày trở về, đi ngang qua sân, thấy cha nàng ở đó đối diện với ánh trăng bi thương, liền khách khí mà đi thỉnh an cha.

Vừa vặn, đúng lúc châm ngòi cho pháo nổ.

An Quốc Công từ lúc Lưu Thù Hiền còn nhỏ đã không có chí tiến thủ bắt đầu quở trách, cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, sách ngược lại viết rất nhiều nhưng, khá lắm tất cả đều là về mỹ thực các nơi, còn có cái gì Cổ Nhạc Thập Bát Đàm, nói ra Lưu gia trước kia là dòng dõi thư hương cũng không ai tin.

Lão đầu tử càng nói càng kích động, Lưu Thù Hiền cũng không dám tranh cãi, nhưng cũng không tiến vào lỗ tai, liền đứng đó nghĩ cha nàng có phải hay không là thời kỳ mãn kinh đã đến, tửu lâu mới mở ở đầu phố, ngày mai phải đi nếm thử.

Đợi đến khi Hàn Gia Lạc nghe được động tĩnh đi mật báo, lão phu nhân mang theo một đám nữ quyến mênh mông chạy tới, Lưu Thù Hiền liền biết cứu binh đến rồi.

Suy nghĩ còn sa vào chân gà kho tàu không thể tự kiềm chế, chợt nghe thấy cha cô hổn hển hô một tiếng cuối cùng.

"Tháng sau con sẽ thành thân!"

"???"

Cha ngài chính là đến thời kì mãn kinh!!!


5

Thành thân là không có khả năng thành thân, chỉ có thể suốt đêm lên kế hoạch chạy trốn để đối kháng gông xiềng phong kiến.

Nhưng chạy đi đâu?

Ba người lặng lẽ núp ở góc tường dưới cây lê hoa, Trần Thiến Nam đưa qua một cái bao quần áo.

"Chị có phải hay không đã quên cha chị là xuất thân quân ngũ? trong quân doanh khắp nơi đều là bằng hữu, ngay cả cha em năm đó đều là thủ hạ của cha chị, chị chạy đi đâu cũng bị bắt trở về thôi"

Nhà Trần Thiến Nam ở sát vách, từ nhỏ hai người đã không đi cửa chính đàng hoàng, trèo tường trèo cây trở thành đường tắt gặp mặt.

Hàn Gia Lạc phụ thân là quân y đi theo quốc công đánh trận, sau khi hồi kinh liền làm gia y Lưu phủ, Hàn Gia Lạc cùng Lưu Thù Hiền lớn lên, Lưu Thù Hiền coi nàng như là thân muội muội mà đau.

"Đúng vậy"

Hàn Gia Lạc mới kịp phản ứng, gật đầu phụ họa, nhét vào trong túi Lưu Thù Hiền một ít bình lọ lọ.

"Chị nghe nè, em nghe nói đối phương cũng là thế gia, vẫn là đích nữ, nếu không chị suy nghĩ một chút"

"Không cần "

Lưu Thù Hiền kiên định lắc đầu.

"Sống thế nào chị phải tự mình chọn, chị đã liên lạc rồi, phía bắc có một đạo quán nguyện ý thu chị, chờ chính thức tu đạo, cha chị có ác hơn nữa cũng không thể phá đạo quán của người ta bắt chị về"

Trần Thiến Nam và Hàn Gia Lạc nghiêm nghị kính nể, giơ ngón tay cái lên với mưu tính sâu xa của Lưu Thù Hiền.

Ba người lưu luyến không rời nói tạm biệt, Lưu Thù Hiền trèo lên tường, Hàn Gia Lạc đè thấp thanh âm ở phía sau hô

"Nhớ viết thư về đó !"


6

Hành trình chạy trốn tổng thể coi như thuận lợi, từ hậu viện trở ra, Lưu Thù Hiền ngay cả ngựa cũng không dám cưỡi, sợ mục tiêu quá lớn kinh động binh lính đi tuần thành. Theo ngõ nhỏ rẽ trái rẽ phải, Lưu Thù Hiền vừa mới chuẩn bị hội nhập vào đại lộ thông tới cửa thành, chợt nghe thấy đỉnh đầu một trận động tĩnh như mèo kêu.

"Này, này, cô gái kia"

Lưu Thù Hiền ngẩng đầu, nương theo ánh trăng vừa nhìn, liền thấy sa y màu xanh chất đống trên ngói, cẩn thận hơn nhìn mới nhìn thấy cái hình dáng mơ hồ cô nương cả người đang bò trên tường, ôm đầu tường không dám buông tay.

"Chị có thể đỡ em xuống không? "

Giọng nói hơi khàn.

Lưu Thù Hiền do dự một chút, cô gái tiếp tục nói.

"Em sẽ cho chị tiền"

Không đợi Lưu Thù Hiền mở miệng, một trận tiếng bước chân vội vàng bỗng nhiên vang lên ở đầu bên kia sân, hai người trong phút chốc đều luống cuống, còn không đợi Lưu Thù Hiền rõ ràng truy binh sao lại nhanh như vậy liền đến, bóng đen đầu tường "Bá" một tiếng rơi đập xuống, Lưu Thù Hiền theo bản năng liền đưa tay đón lấy, cô gái vừa mới ở đầu tường liền lăn trên người mình.

"Đại tiểu thư ngã xuống rồi!"

Trong viện sáng đuốc lên, thanh âm ồn ào truyền tới.

"Không ngã!"

"Cút đi! Em làm tôi ngã! Eo của tôi, aaaaa!"



7

Lần này hoàn toàn không cần chạy, cũng chạy không nổi.

Trong hẻm nhỏ hẹp bị đuốc đỏ bừng chiếu sáng, Lưu Thù Hiền bị cha nàng xách đi như gà con, lúc trở về Lưu Thù Hiền dùng sức quay đầu, thấy một Hồ Hiểu Tuệ đầu tóc rối bù cũng chật vật, nàng được nha hoàn đỡ trở về.

Tựa hồ cảm giác được tầm mắt, Hồ Hiểu Tuệ trước khi đi vào bóng tối cũng quay đầu nhìn Lưu Thù Hiền một cái.




8

Không thấy rõ, kỳ thật là quá xa.




9

Lưu Thù Hiền dưỡng thương nhân tiện suy nghĩ qua, Trần Thiến Nam cũng bởi vì âm thầm hỗ trợ mà bị cha đánh một trận sau đó đóng cửa nhốt lại. Lúc Lưu Thù Hiền bị Hồ tiểu thư kia đè xuống đất, cái chai trong túi vỡ đến bảy tám phần, một cỗ mùi thuốc, liền bị Lưu Thù Hiền thuận tay ném vô chân tường Hồ phủ vì vậy Hàn Gia Lạc có thể tránh được một kiếp.

Rất nhanh, Hàn Gia Lạc tránh được một kiếp đã mang đến cho Lưu Thù Hiền chỉ có thể nằm dưỡng thắt lưng tin tức nóng hổi gần đây ở kinh thành.

"Cô nương kia chính là Hồ Hiểu Tuệ, người muốn cùng chị thành thân!"

Lưu Thù Hiền hít mạnh một hơi.

"Chị không biết, tất cả mọi người đều đang truyền tai nhau đêm đó hai ngươi kỳ thật tính toán cùng nhau bỏ trốn!"

Lưu Thù Hiền thiếu chút nữa khí không lên được.

"Ai không phải, đã cho phép thành thân còn bỏ trốn cái gì, có logic này sao?"

"Ai nói không có chứ "

Hàn Gia Lạc phun ra vỏ hạt dưa, mặt không đổi sắc ngồi bát quái trước mặt Lưu Thù Hiền.

"Lần này thì tốt rồi hai bên trưởng bối càng có lý do cho hai ngươi đính hôn, nghe nói tháng sau xem mắt, làm cái quy trình, sau đó liền thành hôn"

"Eo chị đây còn bị thương đó!"

"Chuyện không lớn bao nhiêu, yên tâm đi, quốc công nói cho dù chị nằm hết toàn bộ hành trình, cũng nhất định đưa hai người vào động phòng"

"......"



10

Chờ sau khi bốn mắt nhìn nhau mấy giây, Hồ Hiểu Tuệ mới ý thức được xuất phát từ lễ phép cô cũng nên đem Lưu Thù Hiền đỡ dậy trước.

Mông Hồ Hiểu Tuệ vừa dịch một chút, Lưu Thù Hiền liền xua tay.

"Đừng đừng đừng, chị tự đứng lên được"

Người này thật đúng là không biết tốt xấu, Hồ Hiểu Tuệ thu tay về.

Mà Lưu Thù Hiền thuần túy không hy vọng lại bởi vì Hồ Hiểu Tuệ mà thêm một lần trọng thương, thân tàn chí kiên mà di chuyển mình lên, Hồ Hiểu Tuệ đã ăn xong một hộp mứt nhỏ, cô thậm chí còn khách sáo hỏi Lưu Thù Hiền có muốn nếm thử hay không.

Lưu Thù Hiền liếc mắt một cái, cũng không để ý tới cô Hồ Hiểu Tuệ vừa thấy tức giận nhất thời nổi lên.

"Không được trợn trắng mắt, em không thích"

Đm!

Lưu Thù Hiền nuốt một hơi, yên lặng khôi phục tròng mắt tại chỗ.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Hồ Hiểu Tuệ ăn vui vẻ giống như một con heo con lông dài, Lưu Thù Hiền không hiểu sao lại có loại cảm giác đang nuôi dưỡng động vật nhỏ, thấy đối phương ăn ngon như vậy, theo bản năng liền rót chén trà đưa tới.

"Cảm ơn. "

Hồ Hiểu Tuệ mơ hồ không rõ nói.

"Hôn sự của hai chúng ta... "

Lưu Thù Hiền gãi gãi mặt.

"Em muốn thế nào? Chẳng lẽ thật sự thành thân?"

Hồ Hiểu Tuệ uống ngụm nước nói.

"Từ lần trước chạy trốn không thành, hiện tại mỗi ngày bảy tám nha hoàn vây quanh em, nếu không phải hôm nay tới gặp chị em một chút không gian một mình cũng không có, em hết cách rồi"

Lưu Thù Hiền thở dài, cảm khái thật sự là phong kiến lễ giáo hôn nhân hại chết người, chính mình một thiếu niên tiêu sái sẽ bị chôn vùi trong xiềng xích.

Lưu Thù Hiền ngước mắt nhìn Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ cũng im lặng trừng mắt nhìn cô, từ trong ánh mắt đối phương đọc ra thông tin quan trọng.

Sống sót đi, còn có thể ly.




11

Ngày thành hôn Lưu Thù Hiền miễn cưỡng có thể đi, tốt xấu gì cũng không mất mặt xấu hổ trước mặt toàn bộ người ở kinh thành.

Cha cô tổ chức hôn lễ cho cô xa xỉ lãng phí phát rồ, Lưu Thù Hiền nhìn đầu người hoa mắt, đông nghịt, trộn lẫn đỏ thẫm, một lỗi kinh hoàng không nói nên lời.

Nhà Hồ Hiểu Tuệ cũng không hàm hồ, mười dặm xung quanh đều tô đỏ, khí thế mười phần.

Hỉ Nương kéo Hồ Hiểu Tuệ từ trên kiệu xuống, Lưu Thù Hiền vươn tay, nhìn Hồ Hiểu Tuệ đặt tay vào lòng bàn tay mình, mềm mại. Hồ Hiểu Tuệ tay kia giơ quạt, che mặt trong ánh mắt lộ ra vô tội ướt sũng, hình như có chút bất bình.

Có phải đói bụng hay không, sáng sớm bắt đầu chuẩn bị bụng Lưu Thù Hiền cũng không được dính một giọt nước.

Món điểm tâm mua gần đây để ở đâu, lát nữa có thể kịp đưa cho Hồ Hiểu Tuệ ăn không?

Ngón tay trong lòng bàn tay bỗng nhiên giật giật, Lưu Thù Hiền giật mình Hồ Hiểu Tuệ nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay đối phương, đem tâm trí Lưu Thù Hiền đang du đãng kéo về. Trong lòng Lưu Thù Hiền giống như bị mèo nhỏ cào một cái, theo cổ tay trắng nõn nhìn thấy áo cưới đỏ thẫm, đỏ đến sáng mắt Lưu Thù Hiền bỗng nhiên nhớ tới một câu thơ.

Đào chi tình, thiêu đốt kỳ hoa.

Tử hồi gia thất, hợp thất gia.

Nghi kỳ thất gia.

12

Động phòng, nghĩ cũng không cần nghĩ Lưu Thù Hiền cùng Hồ Hiểu Tuệ xã giao xong, vẫn là Hồ Hiểu Tuệ đỡ nàng trở về, Lưu Thù Hiền đứng một ngày, thắt lưng đau đến gào khóc.

Nửa phần lời nói kiều diễm cũng không có.

Người trong phòng so với bình thường còn nhiều hơn, một nhóm vội vàng xoa bóp thắt lưng cho Lưu Thù Hiền, một nhóm vội vàng gội đầu rửa mặt cho Hồ Hiểu Tuệ.

Chờ làm xong việc đuổi hạ nhân về, nến đỏ cũng đã quá nửa, Lưu Thù Hiền buồn ngủ đến mí mắt không mở ra được, Hồ Hiểu Tuệ còn đang ngồi ở bên cạnh bàn gặm cua.

Ánh nến lung lay lắc lư, hương ấm thêm đủ, Lưu Thù Hiền túm cổ áo, chậm rãi di chuyển đến bên giường, cô nhìn Hồ Hiểu Tuệ ở yên đó.

Hồ Hiểu Tuệ không trang điểm xem ra rất ngây ngô, giống như một thiếu nữ không rành thế sự, mà hình như em ấy so với mình còn nhỏ hơn bốn tuổi. Mềm mại hồ hồ, giống như một con mèo con lông còn chưa dài.

Lưu Thù Hiền tạo ra vài tiếng động đập tan phần yên tĩnh.

"Hả? "

Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên quay đầu lại, trong tay còn cầm vỏ cua, lộ ra gạch cua.

Thấy Lưu Thù Hiền sững sờ nhìn mình, Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy đối phương có chút kỳ quái, có phải mệt đến choáng váng hay không?

Hồ Hiểu Tuệ có chút đau lòng, lấy một cái chân cua quơ quơ.

"Chị có ăn không?"

Tôi không thích ăn vỏ..

Lời đến bên miệng, bị Lưu Thù Hiền nuốt trở lại, chỉ lắc đầu.

"Ồ. "

Hồ Hiểu Tuệ xoay người lại ăn tiếp.

Nghiệp chướng a.

Cuộc sống bằng mặt không bằng lòng này, thật sự là mỗi 1 giây bằng 1 năm!

Lưu Thù Hiền than thở một tiếng, ngửa mặt nằm xuống.



13

Sau đại hôn không bao lâu, Hồ Hiểu Tuệ đã được chọn làm người thị độc cho công chúa, sáng đi chiều về, Lưu Thù Hiền thì tiếp tục lang thang khắp nơi.

Cuộc sống như lúc trước.

Hôn lễ long trọng của phủ An Quốc Công dần dần bị người ta vứt ra sau đầu, cuộc sống dường như lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Gần đây Lưu Thù Hiền luôn có chút không hiểu sao thấp thỏm không yên, chỉ đọc nhiều sách tu đạo, lúc pha trà thì rải thêm dược liệu thanh nhiệt giải độc.

Nghe được tiếng ngoài sân, Lưu Thù  Hiền biết là Hồ Hiểu Tuệ đã trở lại.

Hồ Hiểu Tuệ sẽ về nhà vào lúc hoàng hôn.

Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, không thân không rời, so với vợ chồng, càng giống như là bằng hữu cùng ở dưới một mái hiên. Mặc dù hiện tại không còn xấu hổ như lúc mới gặp, nhưng luôn có vài phần không thuận tâm ý.

Cử án tề mi, chung quy khó bình.

Khó khăn không phải là người trước mắt không phải người trong lòng, mà là người trước mắt không muốn làm người trong lòng.

Tuy rằng song phương cũng không đề cập tới, nhưng hai người kỳ thật đều cố gắng, vẫn duy trì cẩn thận cùng xa lạ, tựa như ai mở miệng trước là người thua.

Lưu Thù Hiền miễn cưỡng dựa vào khung cửa sổ, vốn định khách khí chào hỏi, đã thấy Hồ Hiểu Tuệ mệt mỏi đi vào trong phòng.

Khoan đã, không thích hợp, công chúa cùng Hồ Hiểu Tuệ tuổi xấp xỉ, ngày thường ồn ào một chỗ, mỗi lần về nhà đều là vui mừng hớn hở, hôm nay đây là có chuyện gì vậy?

Lưu Thù Hiền buông thư xuống bắt đầu cầm đèn cố ý đi phòng bếp một chuyến, đầu bếp Dương Châu mới mời đến làm bánh ngọt ăn rất ngon miệng, liền phân phó làm cái bánh theo khẩu vị của Hồ Hiểu Tuệ mang đến.

Trong phòng còn chưa thắp đèn, Hồ Hiểu Tuệ nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng Lưu Thù Hiền mở cửa cũng không có phản ứng, như là đang ngủ.

Lưu Thù Hiền ngồi ở mép giường sờ sờ trán cô, nhìn khí sắc cũng không dị thường, hơi yên lòng.

"Không ăn chút gì sao? "

Lưu Thù Hiền nhẹ giọng hỏi.

Hồ Hiểu Tuệ mở mắt ra, nhất thời hốc mắt đỏ một vòng.

Trong lòng Lưu Thù Hiền căng thẳng, nhưng trên mặt không có dao động gì, chậm rãi nâng Hồ Hiểu Tuệ dậy, tự mình lại gần, bảo Hồ Hiểu Tuệ tựa vào vai cô, tay phải chế trụ cô.

Hồ Hiểu Tuệ giơ tay ôm lấy Lưu Thù Hiền.




14

Hồ Hiểu Tuệ khi còn bé xem kịch tưởng tượng qua bộ dáng người sau này sẽ cưới mình, đối phương có lẽ là một tướng quân oai hùng, có lẽ là một văn nhân giống như phụ thân.

Chờ trưởng thành, biết được con người luôn là thân bất do kỷ, liền không suy nghĩ nữa.

Tương kính như tân đương lời ca ngợi.

Phụ thân một thân văn nhân khí khái, không phải cũng không thích mẫu thân sao?

Gia tộc, trách nhiệm, hiếu thuận, lợi ích, rất nhiều yếu tố đều ở trên tình cảm, thích lại thành hôn nhân chuyện nhỏ nhất.

Lúc nhìn thấy Lưu Thù Hiền, Hồ Hiểu Tuệ mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

Không sao, không sao, may mà là Lưu Thù Hiền, là Lưu Thù Hiền thì tốt rồi.

Tóm lại, không phải người mình ghét, dĩ nhiên rất tốt. Không cao cao tại thượng, là một cô gái giống mình, nhưng làm việc rất đáng tin cậy, những người qua lại với cô đều khen ngợi tính tình của cô rất tốt.

Không có thói quen xấu của con cháu thế gia trong kinh thành, thỉnh thoảng nghe trưởng bối oán giận tính tình cổ quái một chút, nhưng là sẽ không để trong lòng.

Cho đến sau khi kết hôn, hai người giống như thật sự tương kính như tân.

Sự săn sóc của Lưu Thù Hiền hòa tan vào mặt trời lên mặt trăng xuống, rất có chừng mực nắm chắc khoảng cách lui tới. Hồ Hiểu Tuệ chủ động quan tâm sẽ được thu hồi thỏa đáng, Lưu Thù Hiền đưa tới ân cần thăm hỏi Hồ Hiểu Tuệ cũng sẽ cẩn thận giữ gìn.

Giống như vô số cặp vợ chồng, không có tình cảm mà đi hết cả đời, lại được người ngoài không biết chuyện khen ngợi cầm sắt hòa minh.

Nhưng như vậy, thật sự là cuộc sống Hồ Hiểu Tuệ muốn trải qua sao?

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lưu Thù Hiền lan tràn trên người mình, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi của đối phương, xoa xoa lỗ tai, Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy mệt mỏi.

Nàng giống như gỗ trôi trên mặt nước, mà Lưu Thù Hiền là người duy nhất vớt lên.

Hồ Hiểu Tuệ ôm chặt Lưu Thù Hiền.



15

"Công chúa nói, sắp đến lúc rồi"

Một câu, không rõ ràng, nhưng Lưu Thù Hiền lại nghe hiểu.

Hoàng đế bệnh nặng, chư vị hoàng tử công chúa rục rịch, mạch nước ngầm trong triều bắt đầu khởi động nhiều ngày, Hồ Hiểu Tuệ hẳn là nghe được cái gì.

Đúng rồi, đây cũng là ngọn nguồn của sự bực bội gần đây của Lưu Thù Hiền.

Ngoài cửa sổ gió nhẹ phất liễu, bóng cây lắc lư rơi trên cửa sổ sột soạt, một cỗ khí tức như là từ hoàng cung bay ra tràn ngập.

Lưu Thù Hiền cảm thấy Hồ Hiểu Tuệ sợ hãi nghi hoặc, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thần sắc không rõ, chỉ là tay trái nhẹ nhàng đặt trên lưng Hồ Hiểu Tuệ vỗ

"Không sợ, có chị ở đây"

"Lưu Thù Hiền!"

"Hả?"

"Chúng ta cuối cùng sẽ như thế nào đây? "

Hồ Hiểu Tuệ có chút hoang mang mà thả ánh mắt vô không trung.

"Chúng ta sẽ chết trong cuộc đấu tranh thầm lặng này hay chúng ta sẽ trở thành những người chiến thắng? Hoặc là, sử sách cũng lười ghi nhớ một nét tên của chúng ta"

Lưu Thù Hiền sờ sờ tóc Hồ Hiểu Tuệ, gia tăng cường độ ôm, hai người kề sát như vậy, bả vai gầy gò của Hồ Hiểu Tuệ cấn ở lòng bàn tay.

Chậm rãi, Hồ Hiểu Tuệ giống như nghe thấy nhịp tim vạn năm không thay đổi của Lưu Thù Hiền, bắt đầu như cuồng phong chợt nổi lên.

Ngạc nhiên chính là, trong nhịp tim dần dần đồng bộ của Hồ Hiểu Tuệ giống như sờ được tâm ý mà Lưu Thù Hiền muốn biểu đạt.

"Chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi, bách niên giai lão."



16

Lưu Thù Hiền từ lúc bắt đầu nhớ đã biết bản đồ phân bố thế lực trong triều, ví dụ như phái Thái hậu hoàng tử, phái Hoàng đế công chúa, còn có cha nàng, tự thành một phái.

Đây đúng là tuyệt kỹ của cha nàng, phái nào cũng không dính, còn có thể không bị xa lánh chết.

Gia huấn phủ An Quốc Công chính là thà rằng ăn lộn chờ chết, cũng tuyệt không bị người sau khi chết đào mộ.

Nhưng thế cục hiện tại giống như lại xảy ra chút biến hóa vi diệu, tỷ như Trần Thiến Nam cùng công chúa quan hệ quá thân mật, thái hậu cố ý lôi kéo Hồ đại học sĩ nhập bọn, Hàn Gia Lạc hôm qua có phải thiếu chút nữa nhận nuôi nữ nhi cho hoàng quý phi hay không.

Thiên đầu vạn tự, không chỗ nào không chỉ vào An Quốc Công phủ đang muốn tránh gió.

Cho dù Lưu Thù Hiền muốn làm đà điểu, cũng không chịu nổi trận bão cát này chuyên thổi lên người cô.

Lúc Trần Thiến Nam mang thương tích tới tìm nàng, Lưu Thù Hiền mới phát giác mình hoàn toàn không có cách nào tránh được.

Ly biệt ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Khi còn bé ba người vô ưu vô lo, trong tầm mắt nho nhỏ chỉ cần chứa thế giới nho nhỏ là tốt rồi.

Nhưng hôm nay, trèo cây trộm đào thiếu niên cũng sẽ trở nên trầm ổn ít nói, từng đạo vết sẹo không tiếng động tuyên cáo, thế giới này trầm trọng ta và ngươi đều chịu không nổi.

Lưu Thù Hiền liều mạng muốn bảo vệ người bên cạnh tránh xa âm mưu dương mưu trong tường cung, nhưng luôn có người trăm phương ngàn kế, lần lượt phế bỏ nhẫn tâm tước đi thứ cô quan tâm nhất khỏi chỗ Lưu Thù Hiền, sau đó vứt xuống đất.

"Em sẽ không liên lụy chị, liên lụy quốc công."

Trần Thiến Nam cẩn thận nói.

"Ngự y nói bệ hạ nhiều nhất không quá mười ngày"

Hoàng đế thần trí không rõ, vẫn không có biện pháp lập di chiếu, người sáng suốt đều biết Hoàng đế ưu ái công chúa, nhưng là Thái hậu phái lại kiên quyết yêu cầu sắc lập Đại hoàng tử. Thái hậu ngày ngày canh giữ tẩm cung Hoàng đế, công chúa không hề phản kích.

Phải trước khi hoàng đế băng hà "mời" thái hậu ra ngoài, mới có thể khống chế được cục diện.

Lưu Thù Hiền ném quyển Đạo Đức Kinh lên bàn, đứng lên.

"Đừng ngốc, em làm, chính là phủ Quốc Công làm."

Trần Thiến Nam bỗng nhiên nghẹn lại.

"Bất quá --"

Lưu Thù Hiền đi tới bên cửa sổ, gảy lá hoa thủy tiên vừa vặn nở.

"Phủ Quốc Công làm thì đã sao?"

"Cái gì? "

Trần Thiến Nam không kịp phản ứng.

Lưu Thù Hiền không trả lời nữa, sắc trời ngoài cửa sổ đã dần dần tối xuống, Hồ Hiểu Tuệ còn chưa trở lại.

Có thể có một ngày mình không đợi được Hồ Hiểu Tuệ trở lại hay không.

Ý niệm này xuất hiện trong đầu, tâm Lưu Thù Hiền trầm xuống.





17

Khi một người có vướng bận, rất nhiều chuyện liền thay đổi.

Cho dù Lưu Thù Hiền mạnh miệng đến trăm ngàn năm sau chỉ còn lại cái miệng này, cô cũng không thể không thừa nhận, không biết bắt đầu từ khi nào, cô dĩ nhiên đem Hồ Hiểu Tuệ cất ở trong lòng, đặt ở nơi chỉ có chính nàng có thể ở, vợ.

Đó là một cách xưng hô có mười phần phân lượng, khi Lưu Thù Hiền chịu đề cập đến, trong lòng cô đã chồng chất lên sự yêu thích.

Nàng phải bảo vệ phủ Quốc Công, bảo vệ nhà của Hồ Hiểu Tuệ.

Lưu Thù Hiền có thói quen mỗi ngày đứng ở chỗ này, nhìn từng tràng hoa nở hoa tàn, nhìn mây cuốn mây tan, tiếng vó ngựa trộn lẫn xe cộ tiếng bánh xe, trong lòng sẽ có thêm một chút tâm tình không giống nhau. Cho dù chỉ là nhìn từ xa, Hồ Hiểu Tuệ ra sức vung tay, mỗi một lần lúc kích động nhướng mày, lúc ghét bỏ trên khóe miệng.

Kỳ thật cũng rất thú vị.

Chuyện muốn cùng Hồ Hiểu Tuệ hết đời cũng không phải nhất thời nổi hứng, cũng không phải bị ép bất đắc dĩ.

Mùa hè gió phất nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ dưới hành lang bưng một miếng dưa hấu ướp lạnh vẻ mặt thỏa mãn mà ăn, trong lồng ngực đột nhiên sinh ra vui mừng.

Lưu Thù Hiền ý thức được, trái tim khô cạn mấy chục năm của mình, bị Hồ Hiểu Tuệ đốt lên tinh hỏa.



18

Ngày hè kéo dài cuối cùng cũng tản đi, gió từ Tây Bắc thổi tới kinh thành.

Cá chép đỏ trong hồ sen đầy tinh thần bơi tới bơi lui, Lưu Thù Hiền thấy hứng khởi, xắn ống quần lên, xuống nước giẫm lên đá cuội vớt một con, để vào trong vại Sứ Thanh Hoa trong thư phòng, lại hái một lá hoa sen làm điểm xuyến.

"Đây là nhà mới của ngươi đó nha"

Lưu Thù Hiền lau tay, nói với cá chép đỏ.

"Sao chị không vớt thêm mấy con, một mình nó nhìn cô độc lắm"

Hồ Hiểu Tuệ xách váy, vượt qua ngưỡng cửa thư phòng đi vào.

"Có chị, có em hai đại mỹ nữ cùng ở, cô độc cái gì chứ!"

Hồ Hiểu Tuệ không nói gì trừng nàng một cái, nhàm chán mà dạo qua một vòng, tựa vào trên bàn.

"Công chúa, a không, bệ hạ muốn tự mình xử lí công việc lúc em đến thì bận tối mày tối mặt, sao không cho em đi hỗ trợ chứ ở nhà thật nhàm chán"

"Có lẽ sợ em làm cô ấy bận rộn hơn."

"Chị nói cái gì! Chị có phải lại đang âm dương quái khí hay không!"

"......"

"Là chị nói bậy, đừng nóng giận, đừng nóng giận"

Lưu Thù Hiền vội vàng nói với Hồ Hiểu Tuệ đang tức giận

"Trần Thiến Nam vì cứu bệ hạ bị thương rất nặng, Lạc Lạc một mực ở đó trông nom, bệ hạ nhất định là thương cảm cấp dưới bận rộn mới không phiền đến em "

"A..... "

Hồ Hiểu Tuệ kéo dài âm điệu, nhiều chuyện gật đầu.

"Chị mỗi ngày đều không bước chân ra khỏi nhà, làm sao biết nhiều chuyện như vậy a?"

Hồ Hiểu Tuệ có chút nghi hoặc.

"Chị có thể tính toán "

Lưu Thù Hiền ra vẻ đứng đắn.

"Có quỷ mới tin chị "

Hồ Hiểu Tuệ đứng lên, lật bàn học của Lưu Thù Hiền vài cái, sách gì cũng có, sách dạy nấu ăn cũng có vài quyển.

Thừa dịp Lưu Thù Hiền cho cá ăn, Hồ Hiểu Tuệ tinh tế đánh giá đối phương.

Lưu Thù Hiền binh hành hiểm chiêu, liên lạc với bộ hạ cũ của An Quốc Công, giúp đỡ Trần Thiến Nam thành công vây khốn Thái hậu trong cung, khiến chi phe phái công chúa giành thắng lợi.

Đương nhiên, những điều này đều là người trong cuộc mới biết được, trên thực tế ngày cung biến, Lưu Thù Hiền làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, quy luật ba bữa cơm, thậm chí đến tối sau khi ăn xong còn hẹn Trương Tiếu Doanh tới chơi mạt chược một hồi.

Người này đơn thuần là núi có sụp mặt cũng không đổi sắc, cũng thật khó đoán được tâm tư.

Theo đường nét rõ ràng của Lưu Thù Hiền, Hồ Hiểu Tuệ động tâm một chút.

"Nhìn kỹ chưa? Bị vẻ đẹp của chị mê hoặc rồi đúng không "

Lưu Thù Hiền buông thức ăn cá, cười đến có chút muốn ăn đòn.

"Hừ"

Phần tâm động kia lập tức biến mất không còn một mảnh, Hồ Hiểu Tuệ chạy ra ngoài Lưu Thù Hiền vội vàng đuổi theo, đẩy khung cửa hô to.

"Đừng chạy, sắp đến giờ ăn cơm rồi !"

"Lập tức sẽ trở lại!"



19

"Chị nói cho em biết, chị đường đường là người kế nhiệm quốc công phủ, mà bây giờ giống như oán phụ trong khuê phòng, cuộc nói chuyện của hai chúng ta có phải hay không tất cả đều là 'đi đâu, về không, ăn cơm', em nói thế có hợp lý không?"

Lưu Thù Hiền nổi giận đùng đùng xới cơm cho Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ ngồi dưới ánh đèn chờ ăn cơm, không hề có ý hối cải.

"Như thế nào, chị có ý kiến?"

"Chị.......Không có ý kiến"

"Vậy mỗi ngày chính là những chuyện này a, không nói những này nói cái gì, trong cung những cái kia cũng không thể giữa ban ngày ban mặt ngay trước mặt người ngoài nói với chị"

Lưu Thù Hiền câm nín, múc cơm cho mình, ngồi xuống cạnh Hồ Hiểu Tuệ. Hai người đều không quen những chuyện nhỏ nhặt này có người hầu hạ, trong phòng im lặng.

Hồ Hiểu Tuệ nhăn nhăn nhó nhó lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ đưa tới.

"Đây, quà sinh nhật cho chị"

"... Đại tỷ à, sinh nhật chị tháng trước vừa qua rồi"

Xấu hổ thật.

"Em tặng chị cái này coi như cho hai ta mở đầu mới, sau này chúng ta phải ở chung thật tốt"

Hồ Hiểu Tuệ không muốn cùng Lưu Thù Hiền tiếp tục tương kính như tân; cãi nhau ầm ĩ, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau đi về phía trước, đây mới là cuộc sống cô nghĩ tới.

Cô muốn đem sở thích của mình đặt ở chỗ Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền mở hộp ra, bên trong là một cây trâm ngọc điêu khắc hoa đào trong suốt.

Lưu Thù Hiền cúi đầu nhìn một hồi, yên lặng một lát. Đang lúc Hồ Hiểu Tuệ thấp thỏm cô có chấp nhận hay không, Lưu Thù Hiền ngước mắt lên cười cười.

"Em biết tặng trâm là có ý nghĩa gì không?"

Hồ Hiểu Tuệ đỏ mặt thật nhanh, gật gật đầu.

Lưu Thù Hiền cài trâm xong, thân thể ngồi thẳng tắp, hết sức đứng đắn nói

"Chị còn có một đề nghị cho mở đầu mới của cuộc sống hôn nhân hòa hợp của hai chúng ta"

Hồ Hiểu Tuệ ngẩn ngơ.

"Cái gì?"

"Một lần nữa động phòng."

"......"





20

Ngày hôm sau Lưu Thù Hiền dậy thật sớm, Hồ Hiểu Tuệ còn chưa tỉnh, nhan sắc ngủ say vô hại của người này quả thực quá đáng yêu.

Lưu Thù Hiền cười, nhẹ nhàng điểm chóp mũi Hồ Hiểu Tuệ, cẩn thận khép lại lụa mỏng, để tránh nàng bị ánh sáng quấy nhiễu mộng đẹp.

Đối diện với gương đồng búi tóc dài lên, Lưu Thù Hiền lại nghĩ tới cảnh tượng cùng Hồ Hiểu Tuệ gặp mặt ở Hạ Thấm Viên.

Có lẽ không ai biết, Lưu Thù Hiền nhanh như vậy bỏ đi ý niệm chạy trốn lần nữa, không chỉ là bởi vì cái eo một nửa tuổi già của mình.

Năm ấy đánh ngựa qua sông, trên đường lên núi đi đạo quán, thiếu nữ giống như chim sẻ, ở trong rừng đào rực rỡ thấm ướt áo quần.

Kinh Hồng thoáng nhìn.

Sau đó đạo trưởng liền nói với mình.

"Trần duyên chưa dứt"

💚🩷

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro