Huynh trưởng nhà Slytherin không sợ màu vàng nữa sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 油桶寺住持帕帕力莫

Câu chuyện về một tsundere và ngốc bạch ngọt

Slytherin Lão Lưu X  Hufflepuff tiểu Bao

-------------------------------------------------------

Tất cả những thứ gì đại diện cho Slytherin đều khắc sâu trong máu của nàng, là một phù thủy thuần huyết Lưu Thù Hiền luôn cho rằng như vậy.

Lưu Thù Hiền là một Slytherin tiêu chuẩn, có huyết thống cao quý, thành tích tốt đẹp, dáng vẻ cao quý tao nhã. Là huynh trưởng năm tư của Slytherin, được khen là ánh sáng tương lai của Slytherin.

Nếu Lưu Thù Hiền là một Slytherin như vậy thì cũng không có gì kì lạ khi cô luôn tràn ngập địch ý với người nhà Gryffindor và Hufflepuff. Mỗi năm tại cuộc họp của các huynh trưởng Lưu Thù Hiền đều sẽ cãi nhau với hội trưởng thấp bé nhà Gryffindor cho đến khi Mặc Hàn, huynh trưởng nhà Ravenclaw không thể chịu đựng được nữa mà yếm bùa im lặng cho cả hai.

Còn về thái độ đối với người nhà Hufflepuff thì còn cực đoan hơn, các bạn phải biết rằng huynh trưởng Lưu kính yêu của chúng ta có một câu nói nổi tiếng rằng :

"Tôi sợ màu vàng"

Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra khi một Hufflepuff vô tình đụng phải Lưu Thù Hiền ở hành lang và làm đổ hết sách cô ấy vừa mượn ở thư viện?

Nói thế nào nhỉ, sự việc này nhất định sẽ dẫn đến hậu quả tai hại, ít nhất với tư cách là bạn của Lưu Thù Hiền thường đi cùng nhau trong và ngoài lớp, Trần Thiến Nam hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra. 

Nhưng nó đã xảy ra.

Trần Thiến Nam có chút phát điên. Cô nhìn khuôn mặt chưa bao giờ thay đổi biểu tình của Lưu Thù Hiền giờ đây mỗi một cơ bắp đều đang chậm rãi căng thẳng, mà tên xui xẻo trước mắt thì lại xoa xoa đầu, nói một câu rồi cúi đầu nhìn đống hỗn độn trước mắt.

Bây giờ cướp đi đũa phép của Lưu Thù Hiền và ngăn cô ấy đọc lời nguyền chết chóc còn kịp sao ?

Vừa nghĩ tới đây, cô gái Hufflepuff ngã xuống đất nhỏ giọng "Ai u" một tiếng, ngẩng đầu lên. Một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to, Trần Thiến Nam thay đổi ánh mắt trước Lưu Thù Hiền nhẹ giọng "wow" một tiếng 

'"Xin lỗi bạn học, tôi... tôi không cố ý"

Ngay khi Trần Thiến Nam chuẩn bị giải quyết chuyện này, thì Lưu Thù Hiền đã lên tiếng:

"Không sao đâu"

A, không sao rồi, Trần Thiến Nam thở phào nhẹ nhõm. ...Đợi đã? Lưu Thù Hiền? Bị một Hufflepuff làm ngã ? Sách rơi? Nói là không sao??????

Cô ấy bị cô bé Hufflepuff vô hại này đánh, hay cô ấy bị một quả Quaffle lao tới đập vào đầu? Không thể nào lần cuối cùng Lưu Thù Hiền chơi Quidditch đã là hai hoặc ba tháng trước....

Ngay khi Trần Thiến Nam nghĩ rằng đây đã là cực hạn thì huynh trưởng bên cạnh cô ấy đột nhiên ngồi xổm xuống và nhặt những cuốn sách trên mặt đất cùng với cô gái nhà Hufflepuff.

.......a tôi hiểu ra rồi, không phải cô ấy bị đập đầu mà người bị đập là tôi.

Trên đường trở về kí túc xá Trần Thiến Nam càng nghĩ càng thấy sai, cô gái Hufflepuff này có vẻ quen quen. Trần Thiến Nam chống cằm suy nghĩ, một tay thuần thục đoạt lấy món đậu có hương vị lạ đặt trên bàn của Mã Ngọc Linh, vào khoảnh khắc cô ăn được một hạt đậu có mùi giày da này thiếu chút nữa nhổ sạch sẽ bữa sáng và bữa tối, cuối cùng cô cũng nhớ ra cô gái kia là ai.

Nó thực sự có liên quan đến trận đấu Quidditch vào hai tháng trước. Người nổi tiếng sợ màu vàng, Lưu Thù Hiền ở lại phía sau canh gác cổng chính, chính tôi là một truy thủ không chút do dự bước vào trận chiến hỗn loạn bắt đầu tìm kiếm trái Snitch vàng. Đã quá muộn để nói điều đó, nhưng vào thời điểm mắt tôi bắt gặp trái Snitch Vàng, một bóng người màu vàng đã nhanh chóng tiến đến chỉ trong tích tắc, trái Snitch Vàng đã nằm gọn trong tay cô gái ấy.

Trần Thiến Nam sững người tại chỗ, cô gái đang cưỡi chổi giơ cao hai tay, nở nụ cười trong sáng thuần khiết.

Đúng vậy, chính là cô ấy, Trần Thiến Nam đã nghe nói đến tên cô ấy

Tia chớp vàng của Hufflepuff, Hồ Hiểu Tuệ.

.

.

.

.

Hôm đó ở lớp Độc dược có cả học sinh nhà Hufflepuff, Trần Thiến Nam đã khéo léo chọn hàng ghế cuối cùng cách xa các học sinh Hufflepuff, nhưng cô vừa đặt sách xuống thì thấy Lưu Thù Hiền vẫy tay với cô từ xa.

? Chị đang làm gì vậy? Số lượng người nhà Hufflepuff bên kia rất đông!

Tuy nhiên, Lưu Thù Hiền dường như hoàn toàn bối rối và chỉ đứng đó vẫy tay với cô, hơi giống một học sinh cuối cấp Gryffindor đang bị bạn gái nhỏ của mình dạy một bài học. Trần Thiến Nam lẩm bẩm, vội vàng chạy đến với cuốn sách trên tay.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Lưu Thù Hiền , Trần Thiến Nam nhìn theo đôi mắt của Lưu Thù Hiền thỉnh thoảng bay đến chiếc áo choàng màu vàng bên cạnh và khóa chặt vào Hồ Hiểu Tuệ đang ngồi đó với vẻ mặt bối rối. 

Xem xem tôi đã nói những gì, một Slytherin sẽ không bị hoa mắt. Chắc chắn Lưu Thù Hiền đã bị trái Quaffle đánh trúng.  

Sau giờ học Độc dược, Trần Thiến Nam vừa thu dọn đồ đạc thì bị Lưu Thù Hiền túm lấy và ngồi xuống.

"Chị đang làm gì vậy?"

"Suỵt!"  Lưu Thù Hiền cau mày và làm một cử chỉ giữ im lặng, đợi cho đến khi hầu hết mọi người đều rời đi thì nhìn Trần Thiến Nam một cách nghiêm túc.

"Lão... lão Lưu chị làm sao vậy ?"

Lưu Thù Hiền nhìn chằm chằm vào Trần Thiến Nam một cách nghiêm túc trong một lúc lâu và đột nhiên trông buồn bã bĩu môi. 

Có chuyện gì vậy???

Lưu Thù Hiền nằm xuống bàn, đập vào bàn hai cái, nắm lấy cánh tay của Trần Thiến Nam và ngẩng đầu lên nhìn, nói:

" Trần Thiến Nam, em có bạn bè nào ở Hufflepuff không?"

Này không nói nhảm sao, em lại không giống với người vừa trẻ trâu vừa không ăn khói lửa nhân gian như chị tự nhiên là bằng hữu khắp thiên hạ 

"Chị muốn hỏi thăm một người......"

Trần Thiến Nam bày ra một bộ tư thế "Chị mau mau nói"

"Lớp độc dược, ở hàng thứ hai, đứa ngốc đó sau một tiết học thậm chí còn không tạo ra được lọ thuốc biến hình..."

Trần Thiến Nam rốt cục nhịn không được, đem đũa phép của chính mình hướng lên bàn vỗ một cái.

"Chị đang mắng ai ngu ngốc đây? Em cũng trong một tiết học cũng không tạo được "

.

"Vậy...đó là lý do tại sao chị đến tìm em?"

Trương Hoài Cẩn giương mắt nhìn Lưu Thù Hiền, người đang vừa trợn trắng mắt vừa uống bia bơ trong ly, cảm thán vì sao lại có người có thể đem lòng dạ hẹp hòi cùng tiêu sái hoàn mỹ tập trung vào một thể.

Trương Hoài Cẩn là người bạn ngoài nhà hiếm có của Lưu Thù Hiền. Vì Lưu huynh trưởng thân mến của chúng ta vừa không thích sư tử lại khinh thường lửng mật vì vậy đương nhiên cô gái đeo kính gọng vàng vừa nhìn đã thấy đầy bụng kinh luân này nên mặc đồng phục màu xanh dương.

"Không phải....lão Lưu, vấn đề này của chị thật khó giải quyết " Trương Hoài Cẩn xua tay "Đây không phải là kiến ​​​​thức được tìm thấy trong bất kỳ cuốn sách nào, không phải chị đã quen với câu [Chúc Trương Hoài Cẩn sớm thoát khỏi cuộc sống độc thân] sao" 

Lưu Thù Hiền nấc lên, cau mày và gõ bàn, một lúc lâu sau, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng và đứng thẳng dậy

"Trương Hoài Cẩn hay là em cho chị mượn da đi, không phải tuần sau các em có một trận đấu  Quidditch cùng Hufflepuff sao..."

" Buôn bán da người mà chị cũng làm được? Không hổ là Slytherin......"

"Câm miệng! "Lưu Thù Hiền gầm nhẹ một tiếng

" Chị nói là quần áo, là quần áo!"

"..... Chị cao như vậy, có thể mặc vừa quần áo của em sao?"

Trương Hoài Cẩn không hiểu ý tứ của người này, đây là cởi bỏ sự sợ hãi màu vàng, hướng tới tia chớp màu vàng dũng cảm phát động xung kích sao?

A, lão Lưu thật xin lỗi, tất cả là do cái mồm to của Trần Thiến Nam đã kể hết chi tiết cho em. Chứ em không có dùng bất kỳ thuốc thành thật nào cho chị hết. 

Lưu Thù Hiền có chút ủ rũ, Trương Hoài Cẩn nhìn bộ dạng này của cô, lâm vào trầm tư.

"A, em biết phải làm sao rồi, em có thể mượn đồ của Xoa Xoa cho chị."

"Xoa xoa tiền bối, chị có thể tiến vào kí túc xá của Ravenclaw sao?"

"Mỗi người đều có mánh khóe riêng"

Trương Hoài Cẩn búng ngón tay

"Lão Lưu Tử chị yên tâm, một khi thủ đoạn này xuất ra, một mũi tên trúng hai đích."

Vì thế ngày hôm sau, Trương Vũ Hâm đem mình bọc ở trong chăn, vẻ mặt hắc tuyến mở ra bức thư được bạn cùng phòng để lại với khuôn mặt đen thui

"Trương Vũ Hâm, nếu cậu không mặc quần áo đi ngủ vào thì đừng bao giờ ra ngoài nữa." – người gửi Trương Di, bên cạnh còn có bộ đồng phục của Hufflepuff 

.

.

.

Tôi, Trương Hoài Cẩn cảm thấy bây giờ quá kích thích.

Vào buổi tối, tôi đã mua chuộc đệ nhất ác bá nhà Gryffindor  Bách Hân Dư và đệ nhất thiết đầu oa Lô Thiên Huệ và lấy được bảo vật trấn viện nhà Gryffindor (nghe nói năm đó một vị học trưởng nổi tiếng chính là khoác nó tìm được đá ma pháp) lẻn vào ký túc xá Trương Vũ Hâm, quả nhiên tìm được quần áo của chị ấy quay đầu bỏ chạy.

Ở một gian phòng nào đó trong nhà vệ sinh nữ lặng lẽ cùng Lưu Thù Hiền hoàn thành giao dịch dơ bẩn này. Kế hoạch thông qua, Lô Thiên Huệ và tôi nhìn nhau, nhìn được biểu cảm KDL trên mặt nhau.

Tiếp theo, tôi dẫn Lưu Thù Hiền lẻn vào khán phòng, nơi lối ra gần nhất dành cho những người chơi Quidditch và để cô ấy nhìn kỹ tia sét nhỏ màu vàng mà Trần Thiến Nam đã nói với tôi trước đó.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ làm thế nào để buổi tối lẻn vào ký túc xá lớp trên đem quần áo trả lại cho học tỷ Xoa Xoa đáng thương thì Lưu Thù Hiền nắm lấy cổ tay tôi

"Tới rồi "

Tôi nhìn theo hướng ngón tay Lưu Thù Hiền len lén chỉ ra, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ an tĩnh trong đội ngũ, mỗi người đều bận rộn vẫy tay chung quanh.

Cô nương buộc tóc đuôi ngựa, đuôi mắt nhọn, khóe miệng cũng nhọn, nhẹ nhàng giơ lên, giống như một tiểu tinh linh an tĩnh. Lại quay đầu nhìn về phía lão Lưu, lão Lưu chính là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nếu như không bị tôi bắt được nàng vụng trộm liếc về phía cô nương kia thì bộ dáng giả bộ trong sạch này của nàng vẫn là rất thành công.

Hồ Hiểu Tuệ, trầm lặng và xinh đẹp, lặng lẽ đứng trong hàng, nhưng ánh mắt của cô ấy đã thay đổi ngay khi cô ấy bước lên cán chổi.

Chiếc Nimbus 3000 cất cánh, áo choàng vàng và tóc đuôi ngựa tung bay sau lưng cô gái, để lộ đường quai hàm thanh tú và xinh đẹp. Đôi mắt của cô gái chuyển từ ngây thơ sang sắc bén, dõi theo bóng dáng của trái Snitch vàng, cô ấy thực sự giống như một tia chớp mùa xuân.

Tôi liếc sang bên cạnh, huynh trưởng vẫn ngồi rất yên, Lão Lưu dáng người rất tuấn tú, cổ thon, tướng mạo trắng trẻo, khá giống hạc, chỉ có điều là cặp mắt nâu nhạt thỉnh thoảng đảo mắt nhìn đuổi theo tia chớp đó một cách rất nghiêm túc. 

Truy thủ nhà Hufflepuff này thực sự tốt, có thể kém hơn một chút so với huynh trưởng nhà Gryffindor, người luôn tranh cãi với Lão Lưu cho đến khi đều bị yểm bùa im lặng. Nhưng tôi, một người hâm mộ lâu năm cũng không quan tâm đến kết quả của trận đấu ngày hôm nay (dù sao học viện của chúng tôi cũng không có cầu thủ giỏi nào) và chỉ âm thầm quan sát phản ứng của Lưu Thù Hiền.

Kết quả trận đấu không có gì hồi hộp. Đội Quidditch đẹp trai của Hufflepuff vẫy tay và chuẩn bị kết thúc. Ngay khi những người mặc áo choàng vàng chuẩn bị biến mất ở lối vào của sân khấu thì Lưu Thù Hiền nắm lấy tay tôi

Tại sao? tại sao lại véo tay em?

"Hồ Hiểu Tuệ!"

Hồ Hiểu Tuệ quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Lưu Thù Hiền với đôi mắt to thanh tao. Thế là tay tôi lại càng bị véo chặt hơn.

Cái nhìn này hình như đã làm lão Lưu vỡ thành từng mảnh, lắp bắp mấy tiếng không nói nên lời:

 "Chị, cái này, em. . . . . ."

Hồ Hiểu Tuệ nghiêng đầu, đôi mắt to sáng lên đầy tò mò.

Lưu Thù Hiền dường như nghiến răng hàm nói

"Em....... không tồi!"

?

Đây là cách lão Lưu tán gái sao, tại sao đám đàn em Slytherin lại mê mẩn chị ấy như vậy?

Sự tò mò trong mắt Hồ Hiểu Tuệ dần chuyển thành nghi ngờ, Lưu Thù Hiền xấu hổ ho vài tiếng, sau đó xoay người và nhảy xuống lan can như một con diều.

Lão Lưu đẹp trai quá, nếu chiếc áo choàng không bị treo trên lan can và rách một lỗ thì còn đẹp trai hơn =)))

.....Lão Lưu, hãy nói cho em biết làm thế nào em có thể đối mặt với Xoa Xoa tiền bối vẫn còn ở Hufflepuff đi!

Hồ Hiểu Tuệ có chút nghi ngờ nhìn Lưu Thù Hiền đang đến gần, lặng lẽ lùi lại một bước, chỉ thấy  Lưu Thù Hiền từ trong tay áo lấy ra một cái lọ.

"Đây là........."

"Đây là một lọ thuốc biến hình"

Lưu Thù Hiền cắn môi dưới và hơi hếch cằm lên.

"Ừm, chị ngày đó nhìn thấy em không phù hợp với lớp đó, nhưng cuối kì có một bài kiểm tra, chị muốn giúp em"

Nhìn vẻ mặt Hồ Hiểu Tuệ vẫn còn đề phòng, giống như mèo hoang gặp người  lạ, Lưu Thù Hiền thở dài, đi lên phía trước, nhét nước thuốc vào trong lòng cô.

"Em trước tiên chính mình trở về thử nguyên liệu trước đi, nếu muốn tìm chị, ngày mai thư viện lầu hai Merlin pho tượng bên cạnh."

Hồ Hiểu Tuệ nhìn nước thuốc sững sờ, thẳng đến khi Lưu Thù Hiền xoay người, cô mới yếu ớt đáp một câu: "Được...."

...Được rồi, tôi rút lại lời nói của mình, Lão Lưu vẫn rất tuyệt vời. Sau khi trao đổi ánh mắt đắc thắng với Lưu Thù Hiền, tôi chợt nhận ra một điều "Chờ đã Lưu Thù Hiền đưa trả em bộ quần áo!" 

.

.

.

.

Tôi là Đoàn Nghệ Tuyền và hiện tại tôi đang bị sốc.

Chẳng hiểu sao kỳ thi cuối kỳ môn độc dược lại đến, thế là tôi kéo theo một tên to xác ngu ngốc chỉ biết chơi Quidditch đến thư viện để học bù lớp độc dược, khi tôi nhìn lên thì thấy một người mà tôi không muốn nhìn đến. 

Tôi cảm thấy sởn tóc gáy và tôi mong bạn cũng cảm thấy như vậy khi nhìn lại thấy tôi. Hướng về phía tên hỗn đản mặc áo choàng xanh kia liếc mắt một cái, tôi liếc tới người bên cạnh nàng.

Hả???

Giống như có chỗ nào đó không đúng.

Lại nói tiếp, mấy ngày trước có hỏi Hồ Hiểu Tuệ rằng cô ấy có muốn cùng tôi và Thanh Ngọc Văn ôn tập hay không, cô ấy gãi đầu, khả nghi đỏ tai, nói đã có hẹn trước.

Hóa ra là đang hẹn hò với Lưu Thù Hiền ????? cái gì??cái gì? ??cái gì ??? Tôi gõ đầu, dụi dụi mắt, dán mắt vào khuôn mặt đỏ bừng không tự nhiên đang đi bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ, cảm giác trong lòng như có gì đó đổ vỡ... không, không, không con heo này đã cuỗng đi bắp cải, kho báu Hufflepuff của tôi?

Không được, tôi phải để mắt đến Lưu Thù Hiền. Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ ngồi xuống đối diện nhau và giải thích cho nhau về những lưu ý khi pha chế thuốc, sức nóng và phép thuật có thể được sử dụng trong đó, trong khi một ngươi giảng thì một người chăm chú lắng nghe, nhìn vào thỉnh thoảng sẽ thấy có một chút ngưỡng mộ lóe trong mắt.

Mở một cuốn sách độc dược dày cộp, hiếm thấy trước đây

...Môn học độc dược này tôi cũng rất giỏi!

Hơn nữa tìm ai dạy kèm không tốt, hết lần này tới lần khác muốn tìm Lưu Thù Hiền!

Tôi nhìn và lặng lẽ nắm chặt tay. Thanh Ngọc Văn dường như không tập trung vào việc viết câu hỏi, cô ấy liên tục vỗ vai tôi, điều này khiến tôi thực sự bị vỗ đau và ngay lập tức vỗ bàn và quay lại và hét lên: "Em đang làm gì vậy!" 

Có vẻ hơi ồn ào.....

Trong một khoảnh khắc, không chỉ Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ quay đầu lại, mà 90% người trong thư viện cũng quay đầu lại nhìn tôi. 

Sau đó, càng không xong chính là cái bàn kia chất lượng có chút tệ, một chưởng đi xuống dĩ nhiên trực tiếp nứt ra một cái khe hở vỡ thành hai mảnh. 

Tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn Thanh Ngọc Văn, người sau vẻ mặt vô tội nhìn tôi chỉ chỉ lòng bàn tay đang siết chặt của tôi. Tôi nhìn vào lòng bàn tay Ha Ha, tốt lắm cây bút lông ngỗng bị tôi đột ngột bẻ gãy và mực làm vấy bẩn tay tôi.

Không biết là ai cười một tiếng. Tôi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trên mặt Lưu Thù Hiền ba phần châm chọc, ba phần lạnh nhạt, bốn phần thờ ơ, còn có 90 phần biểu tình kiểu "Em vẫn còn non trẻ lắm".

Nếu không phải trong trường học không thể thấy máu, sớm muộn gì tôi cũng phải quyết đấu với Lưu Thù Hiền.

.

.

"Hôm nay thật sự rất cảm ơn chị"

Lúc đi tới cửa lớn thư viện, Hồ Hiểu Tuệ mở miệng trước.

Lưu Xu Hiền gật đầu, trong lòng mặc niệm "Tôi không phải có ý gì khác với em, tôi chỉ không nhìn được người khác ngốc như vậy" vừa khách sáo mở miệng:

 "Giúp đỡ lẫn nhau mà thôi"

Sau khi nói xong, cả hai người lại chìm vào im lặng, nhưng họ ngầm đi bên nhau, cách nhau chỉ một gang tay. 

Vừa đi đôi mắt của Lưu Thù Hiền bất giác lướt qua những người xung quanh. Khi Hồ Hiểu Tuệ im ​​lặng, cô ấy giống như một con búp bê sứ xinh đẹp, đôi mắt thanh tao nhưng tràn đầy ánh sáng, thật khó để tưởng tượng rằng cô gái nhỏ nhắn và dễ thương này thậm chí có chút nhút nhát ở một số khía cạnh này lại tỏa sáng rực rỡ trên sân như vậy.

Ngay từ đầu, Lưu Thù Hiền cũng cảm thấy, hẳn chỉ là sự lấp lánh của cô ấy lưu lại trong lòng mình nhưng hôm nay khi tiếp xúc trực tiếp với cô, chỉ cảm thấy từng động tác cùng biểu tình nhỏ của cô gái này đều khiến cô lén lút lưu trữ trong lòng.

Đây cũng chính là nguyên nhân tìm đến Trương Hoài Cẩn ở  Hẻm Xéo ngày hôm đó.

"Cho nên, Hoài Cẩn em đọc sách nhiều, em nói đây là phép thuật gì?"

Trương Hoài Cẩn vừa trợn trắng mắt, vừa gõ bàn nói cho Lưu Thù Hiền biết trong sách ma chú không có mấy cái này.

Con mẹ nó, chị chính là muốn yêu đương cho dù thật trúng chiêu cũng là trúng ma chú tình yêu của Hồ Hiểu Tuệ đi.

Ngay khi đang phân tâm, áo choàng lại đột nhiên bị kéo kéo Lưu Thù Hiền cúi đầu, Hồ Hiểu Tuệ đang nhìn mình với ánh mắt mang theo một tia chờ mong.

"Cái đó, tuần sau bọn em có cùng Gryffindor có trận chung kết, chị sẽ đến sao?"

Đây là... được mời?

Lưu Thù Hiền mím miệng, nhiệt độ ở dái tai tăng lên khó chịu, cô mở miệng nói điều gì đó đàng hoàng nhất có thể.

"Xem tình hình "

.

.

.

Trong khán đài của Hufflepuff có một Slytherin trà trộn vào, đây là điều mà huynh trưởng Trương Tiếu Doanh làm sao cũng không nghĩ tới. Slytherin này lại là lão ngoan cố Lưu Thù Hiền nổi danh.

Đây là điều cô càng không ngờ tới.

Nhưng Lưu Thù Hiền vừa mới bước vào, nàng không chỉ ngồi ở khán đài Hufflepuff, trên người còn khoác áo ẩn thân mượn của Gryffindor.

Cái này phải gọi là Double shot, thời đại thật sự thay đổi. Trương Tiếu Doanh khoác vai Trần Thiến Nam cảm khái nói.

"Đúng rồi, tại sao Lưu Thù Hiền lại sợ vàng ?"

Trần Thiến Nam gãi gãi đầu: "Ừm, em đoán đó là một cái truyền thống của nhà Slytherin còn có một cái khác, em cảm thấy có liên quan đến người bạn cũ của lão Lưu"

Trương Tiếu Doanh trố mắt: "Không thể nào, trong lớp chị ấy không phải nổi tiếng mắc chứng tự kỷ sao? Ngoài em và Trương Hoài Cẩn ra, chị ấy còn chơi thân với ai nữa?"

Trần Thiến Nam cắn môi, ậm ừ một chút do dự rồi nói

"Lão Lưu trước đây rất vui vẻ, về phần bạn của cô ấy, người đã vào Azkaban, em không thể tùy tiện nhắc đến tên "

Trương Tiếu Doanh mở to mắt: "Lão Lưu, chị ấy ... và người bạn từ Azkaban?"

Sắc mặt Trần Thiến Nam ngưng trọng

"Không chỉ như thế, lúc ấy quan hệ giữa lão Lưu và cô ấy rất tốt."

"Sau đó, nàng thích một cái Hufflepuff học tỷ, hai người rất nhanh liền cùng một chỗ, khi đó các nàng thật tốt a, hận không thể để cho toàn bộ Hogwarts đều biết các nàng là một đôi tình lữ vu sư xuất sắc  "

"Nhưng sau đó, hai người bắt đầu cãi vã, thậm chí còn đánh nhau. Cô gái đó cũng rất nóng tính, bởi vì bản thân cô ấy là một Slytherin, dù sao cô ấy đã gặp phải một tai nạn khó nói khó tránh khỏi việc bị chèn ép và phân biệt đối xử trong nhà, thậm chí còn dùng hắc thuật để tấn công những người bạn cùng lớp đã chỉ trích cô"

"Còn sau này..." 

Trần Thiến Nam ôm trán

 "Thật là tai họa, hai người bọn họ đều phạm phải sai lầm lớn, tiền bối Hufflepuff bị giam giữ để theo dõi, còn cô gái kia thì bị cầm tù vì vi phạm lệnh cấm ở Azkaban, nghe nói rằng mọi người cũng trở nên mất trí vì sự xói mòn của ma thuật đen."

"Khi đó, lão Lưu đi tiễn nàng, em cũng đi theo, em và lão Lưu nhìn đội hộ tống nàng đi xa, nàng quay đầu cười với lão Lưu, nói: Lão Lưu, đừng tin phụ nữ, phụ nữ càng xinh đẹp càng dối trá."

"Đó là chuyện hai năm trước"

Trần Thiến Nam nhìn cây chổi cùng Quaffle tung bay trong đấu trường, trong mắt hiện lên một chút u sầu

"Kỳ thực, Lão Lưu cũng là người tốt, nhưng là bị hoàn cảnh cùng chính mình uy hiếp quá nhiều"

"Cho nên nàng hẳn là rất hâm mộ tia chớp vàng đi"

Trương Tiếu Doanh hiểu và gật đầu, nhưng ngay lập tức cau mày nghi ngờ.

"Trần Thiến Nam em có cảm thấy hơi kỳ lạ không"

"Sao vậy?" Trần Thiến Nam hỏi.

 Trương Tiếu Doanh nhìn về phía sân bãi, rồi nhìn Trần Thiến Nam

"Bây giờ là mùa hè, nhưng tại sao chị lại cảm thấy lạnh như vậy?"

Không đúng

Ánh mắt Lưu Thù Hiền dời khỏi người Hồ Hiểu Tuệ, cô luôn cảm thấy bầu không khí sân bóng hôm nay có chút không thích hợp. Theo lý mà nói đây là trận chung kết của tứ kết, không khí hiện trường hẳn là thập phần nhiệt liệt mới đúng, thế nhưng sâu xa bên trong, luôn cảm thấy trong sân có một phần âm lãnh nói không nên lời.

Hồ Hiểu Tuệ cùng Đoạn Nghệ Tuyền đồng thời phát hiện ra trái Snitch vàng, hai tuyển thủ lần lượt xếp hạng đầu bảng truy thủ Hogwarts hiện nay chính là đồng thời đem công suất chổi mở đến lớn nhất, tia chớp cùng hỏa diễm đè ép va chạm trên bầu trời, đuổi theo quỹ tích hoạt động của trái Snitch sắp thành tàn ảnh.

Hôm nay Đoàn Nghệ Tuyền cũng đến quá gần đi Hồ Hiểu Tuệ cau mày không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gắt gao cùng bạn tốt sóng vai phi hành.

Hai người lại đụng vào nhau, Đoàn Nghệ Tuyền quay đầu lại nhìn cô, đột nhiên ghé sát mặt vào bên tai Hồ Hiểu Tuệ.

"Lưu Thù Hiền không phải thứ tốt lành gì! Cậu cẩn thận đừng bị cô ta lừa!"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đoàn Nghệ Tuyền, có chút nghi hoặc nhìn cô, cho nên dán gần như vậy chỉ để nói cái này?

Đang nghĩ như vậy, một luồng gió lạnh không phù hợp với khí hậu lại đột nhiên thổi tới trước mặt, hai người đều là cả kinh, khẩn cấp phanh lại ngẩng đầu nhìn về phía ngọn gió lạnh kia.

Tình huống gì?

"Hồ Tiểu Bao, đi mau! " Đoàn Nghệ Tuyền biến sắc, cầm lấy cánh tay Hồ Hiểu Tuệ quay đầu. Hồ Hiểu Tuệ còn có chút không biết gì, nhưng cũng yên lặng niệm chú, đuổi kịp tốc độ của Đoàn Nghệ Tuyền.

"Làm sao vậy?"

Đoàn Nghệ Tuyền trên trán toát ra mồ hôi, nhưng lại biến mất không còn dấu vết. Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy lạnh sống lưng, tay suýt chút nữa rời khỏi cán chổi, cô híp mắt quay đầu lại, nhưng lại sợ đến mức không quay đầu lại được nữa.

Đó là một giám ngục.

"Giám ngục!"

"Đây là lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nào thả ra vậy không đóng lồng cẩn thận!" 

Có người hét lên, cả khán phòng lập tức hỗn loạn. Lưu Thù Hiền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một vài bóng đen không biết từ đâu lao tới và bay về phía hai người họ. Người chơi Quidditch không có đũa phép, mặc dù có thể chính mình niệm hô thần hộ vệ liền có thể đánh từng cái từng cái một  nhưng trong hoàn cảnh này rất rối loạn. 

Đang lúc hoảng hốt, chỉ nghe một tiếng rống to truyền đến từ thính phòng của Hufflepuff

"Bay tới chỗ chị!"

Đoàn Nghệ Tuyền  nhìn kỹ một chút, một người mặc viện bào màu xanh sẫm nhanh chóng vượt qua hàng rào, rút ​​cây gậy mà cô thường chỉ vào mũi mình khi cãi nhau và dọa chọc mù mắt cô bằng đèn huỳnh quang. Đôi mắt của cây đũa thần, chỉ vào tên giám ngục đằng sau cô.

Đoàn Nghệ Tuyền còn đang do dự thì Hồ Hiểu Tuệ đã mím môi, tiếp theo đem chổi bay vọt về phía Lưu Thù Hiền 

"Đoàn Nghệ Tuyền kéo cao lên"

Thì ra thanh âm Hồ Hiểu Tuệ hô lên cũng rất lớn. Đoàn Nghệ Tuyền hiểu ý kéo chổi lên trên, tại một khắc khi thân thể của nàng thẳng đứng phóng lên trên, đũa phép của Lưu Thù Hiền liền phun ra một cỗ khói.

"Thần hộ vệ!"

Bạch Hạc giang cánh, bay về phía màu đen trước mặt, Lưu Thù Hiền cảm thấy eo bị một lực mạnh tác động, tiếp theo đã bị Hồ Hiểu Tuệ kéo lên chổi bay. Tên giám ngục phía sau phát ra tiếng gào thét sợ hãi, bị thân ảnh Bạch Hạc đuổi đi. 

Lưu Thù Hiền thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo liền phát hiện, mình đang đưa lưng về phía Hồ Hiểu Tuệ ngồi trên chổi của cô, nhìn xuống phía dưới, một đống người khoác áo choàng đỏ vàng nhìn về phía mình, phát ra tiếng thán phục từ đáy lòng.

Vị Gryffindor thoát khỏi nguy hiểm đang ở bên cạnh bọn họ, Lưu Thù Hiền quay đầu nhìn kẻ thù cũ đã cãi nhau hơn bốn năm, người sau trợn tròn mắt, nhưng vẫn giơ ngón tay cái lên với cô.

Về phần người sau lưng mình, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy lưng cô.

"Rất đẹp trai" cô nghe thấy nàng thì thào

.

.

.

Tin tức đầu đề, tin tức đầu đề, huynh trưởng nổi tiếng ghét đỏ sợ vàng của Slytherin đã dũng cảm chiến đấu với giám ngục quái mà sát vách Ravenclaw lúc đi học không cẩn thận để chạy thoát để cứu người nhà Gryffindor và Hufflepuff. 

Lại một lần nữa phát sóng tin tức tiêu đề, huynh trưởng năm thứ tư của Slytherin cùng huynh trưởng năm thứ tư của Gryffindor bắt tay! Sư Xà chi tranh hư hư thực thực hạ màn?

Ồ, bắt tay nhau xong lại đánh nhau, không sao cả, xin ban kỷ luật ra sân Quidditch để đánh nhau, nếu không hai người lại phải rút đũa phép ra. Lại sánh bước bên nhau, nhưng lần này áo Quidditch của những người xung quanh vẫn chưa cởi ra, thậm chí mồ hôi còn lấm tấm trên mặt.

Sau khi thần hộ mệnh trong lòng nhảy nhót đập vào tường hơn mười cái, cuối cùng Lưu Thù Hiền cũng cố lấy dũng khí nhìn về phía Hồ Hiểu Tuệ - sau đó phát hiện đối phương cũng đang nhìn cô.

"Cái kia....."

Hai người đồng thời mở miệng, cũng đồng thời xấu hổ đỏ bừng mặt.

"Nghe nói chị.............." Hồ Hiểu Tuệ mở miệng.

Lưu Thù Hiền khoát khoát tay "Đừng nghe nói nữa"

Hồ Hiểu Tuệ nghiêng đầu nhìn Lưu Thù Hiền, giống như một con thú nhỏ tò mò, tim của Lưu Thù Hiền bị ánh mắt tò mò này khiến đập hơi nhanh, nhưng cô ấy vẫn lấy hết can đảm và tiếp tục chủ đề này

"Đúng, chị là đối với một ít học viện có thành kiến............ Nhưng là chị ngay từ đầu cũng không phải người như vậy."

Ngón tay Lưu Thù Hiền nhéo nhéo góc áo của mình

"Nếu, nếu em muốn...chúng ta có thể làm quen với nhau.....để biết thêm....."

Hồ Hiểu Tuệ cười to, làm cho đôi tai của Lưu Thù Hiền vốn đã hơi đỏ vì xấu hổ, giờ lại càng đỏ hơn thật sự sắp chảy máu.

Phiền muốn chết, Lưu Thù Hiền dứt khoát nhắm mắt lại, đem ngũ giác của mình đều phong bế lên.

Và sau đó  nghe thấy một âm thanh ngọt ngào, giống như kết cấu của đường trắng khi cho vào cà phê, vang lên bên tai

"Được rồi, rất vui được gặp chị em là Hồ Hiểu Tuệ của Hufflepuff."

Lưu Thù Hiền mở mắt ra, người nọ đang cười với mình, mặt mày cong cong, như thể tốc độ của gió đang chậm lại.

Vì thế Lưu Thù Hiền cũng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

"Xin chào, chị là Lưu Thù Hiền của Slytherin."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro