Không được ở văn phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 三个就够33

------------------------------------------------------------

"Này, hôm nay tâm trạng của tiểu Bao hình như không được tốt." Lưu Khiết ngồi cạnh bàn của Lưu Thù Hiền chạm vào khuỷu tay của cô và nói nhỏ "Mặt em ấy lạnh lùng như một khối băng vậy"

"Có ngày nào mà khuôn mặt em ấy không lạnh như băng sao" Lưu Thù liếc nhìn Hồ Hiểu Tuệ và nhanh chóng thu lại ánh mắt, "Giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng." 

Lưu Thù Hiền tiếp tục nói  "Băng ngàn năm không tan, vắt kiệt sức nhân công rồi trừ lương, bọn tư bản gian ác."

Đang lúc Lưu Thù Hiền dõng dạc "diễn thuyết", Lưu Khiết ho khan hai tiếng, nhanh chóng cúi đầu, thấy Lưu Thù Hiền miệng còn chưa dừng lại, tiếp tục ho khan

"Sao vậy Khiết Khiết, cổ họng hỏng rồi? " Lưu Thù Hiền còn quan tâm quay đầu nhìn Lưu Khiết, sau đó liền ngây ngẩn cả người

"Ha ha, Tiểu Hồ tổng buổi sáng tốt lành a"

Hồ Hiểu Tuệ lạnh mặt nhìn Lưu Thù Hiền:" Năm phút sau đến phòng làm việc của tôi" ngay khi cô quay người rời đi, Lưu Thù Hiền thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng rời đi rồi"

"Lão Lưu a, ta xem nàng hôm nay tâm tình rất không tốt, ngươi vẫn là nói vài câu tốt đi, đừng chọc nàng" Lưu Khiết ngoài cười nhưng trong không cười, ha hả hai tiếng.

.

.

.

Rõ ràng tối qua chính cô ấy tự làm khổ mình nên tôi mới ngủ riêng giường với cô ấy, trách sao được, tôi không có chung giường với Trần Thiến Nam là tốt rồi.

Lưu Thù Hiền nhận mệnh đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Hồ Hiểu Tuệ, gõ cửa một cái, bên trong không có phản ứng, đẩy cửa bước vào

"Này, không phải chị nói em............"

Lưu Thù Hiền vừa mới một chân bước vào đã bị một cỗ lực lượng đẩy ở trên cửa, chặn miệng, vừa tưởng rằng có người muốn bắt cóc mình định hô lên, trong miệng liền tiến vào một vật mềm mại, mở mắt nhìn một chút, trước mặt là một khuôn mặt quen thuộc, là Hồ Hiểu Tuệ.

Lưu Thù Hiền đẩy Hồ Hiểu Tuệ ra

 "Dừng lại, dừng lại"

Hồ Hiểu Tuệ bĩu môi, Lưu Thù Hiền thầm nghĩ một tiếng xong đời, Hồ Hiểu Tuệ há miệng liền khóc "Ô oa oa oa, chị làm gì vậy, đêm qua chịkhông ngủ cùng em bây giờ còn đẩy em ra, Lưu Thù Hiền chị làm cái gì vậy, có phải chị không thích em nữa hay không, ô ô ô"

Lưu Thù Hiền vội vàng đứng dậy, ôm eo Hồ Hiểu Tuệ bắt đầu dỗ: "Thôi nào, hôm nay phải đi làm a, ngoan đừng khóc, về nhà thế nào cũng được, ở đây rất dễ bị phát hiện"

 Hồ Hiểu Tuệ mới mặc kệ nhiều như vậy "Chỗ nào có thể an toàn hơn so với văn phòng của em chứ "

Lưu Thù Hiền gật gật đầu, hôn lên cánh môi Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ kéo quần áo Lưu Thù Hiền chậm rãi lui về phía sau, ngồi ở trên ghế làm việc, hai chân Lưu Thù Hiền rẽ ra ngồi ở trên đùi Hồ Hiểu Tuệ

"Nghe lời, so với đêm qua làm chậm một chút" 

Hồ Hiểu Tuệ lấy lòng hôn lên khóe miệng Lưu Thù Hiền, "Chậm nữa chị sẽ không có cảm giác a."

"Nhưng chị đau " Lưu Thù Hiền kéo dài giọng, mang theo chút ý tứ làm nũng

"Được, nghe lời, em sẽ nhẹ nhàng một chút"

End.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro