Nhớ uống dược trước khi tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 初昀一 

--------‐-

Huynh trưởng Slytherin là Lưu Thù Hiền bị bắt dọn dẹp nhà kính, điều này đã gây ra một chấn động không nhỏ ở Hogwarts.

Khi từ trong nhà kính của giáo sư Sprout đi ra, có không ít người giả vờ đi ngang qua, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Lưu Thù Hiền, đều là đến xem náo nhiệt.

Thật phiền phức.

Lưu Thù Hiền khịt mũi coi thường đám người này, nhìn quanh bốn phía, trong đám người mênh mông cũng không có người mình muốn gặp.

Chậc, càng phiền.

Lưu Thù Hiền không thèm để ý đám người này sải bước đi ra ngoài, thấy Lưu Thù Hiền tới đám người liền tản ra thảo luận.

Tiếng bước chân rời đi càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy.

Bông tuyết bay múa rơi trên trường bào của Lưu Thù Hiền, nhưng giờ phút này cô cũng không muốn để ý tới chúng.

Bởi vì cô ấy đã tìm thấy người cô muốn thấy.

Sau khi đám người tản đi, Hồ Hiểu Tuệ đứng cách đó không xa, kiễng mũi chân, cười vẫy tay với cô. Đôi mắt to tròn trong suốt nhìn chằm chằm Lưu Thù Hiền.

"Lão Lưu!"

Trong cái lạnh mùa đông, chiếc mũ nhọn màu vàng đen lắc lư của Hufflepuff mang đến cho người ta sự ấm áp, hình như là sắp đến Giáng sinh rồi.

Thành thật mà nói, Lưu Thù Hiền không nghĩ tới sẽ bị thương. Trực giác nói cho cô biết, để Hồ Hiểu Tuệ nhìn thấy những vết thương này, cô liền xong đời.

Lặng lẽ giấu tay vào trong trường bào, làm như không có việc gì nói chuyện với Hồ Hiểu Tuệ.

"Đi nhà hàng nha? Hôm nay có cơm rang cà ri hải sản, chúng ta đã lâu không ăn rồi"

"Được, lát nữa chị phải chia cho em một chút, em sợ em không đủ ăn ( ≧∀≦)"

Thời gian gần mười năm để Hồ Hiểu Tuệ đi bên cạnh Lưu Thù Hiền đã có phản xạ có điều kiện dành riêng cho cô, theo thói quen mà kéo tay Lưu Thù Hiền, lại bị Lưu Thù Hiền theo bản năng né tránh.

Hồ Hiểu Tuệ hơi nhíu mày, ánh mắt đánh giá Lưu Thù Hiền từ trên xuống dưới, phát hiện cánh tay cố ý bị Lưu Thù Hiền giấu đi.

"Đưa tay ra"

"Chết tiệt "

Trên cánh tay vươn ra khắp nơi đều là vết thương cùng sưng đỏ, thoạt nhìn mà giật mình.

Hồ Hiểu Tuệ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương kia, Lưu Thù Hiền vừa định nói không đau, đã bị Hồ Hiểu Tuệ dùng sức ấn một chút, đau đến mức cô hít vào một hơi lạnh.

"Ngu ngốc."


Bà Pomfrey đang bận chữa trị cho đội viên Quidditch bị gãy chân, không có thời gian xử lý vết thương của Lưu Thù Hiền, là một y tá tỷ tỷ thực tập hỗ trợ xử lý.

"Episkey! Episkey! (chữa lành như ban đầu)"

Chị y tá vẫy cây đũa thần bằng gỗ holly của mình, hành động rõ ràng là không thuần thục, niệm một lần chú ngữ chỉ có thể khép lại một chút vết thương, lúc khép lại vừa đau vừa ngứa, quả thực là tra tấn dài dằng dặc.

Trị liệu tiến hành gần một giờ mới kết thúc, trước khi đi y tá tỷ tỷ một mực xin lỗi nàng, Lưu Thù Hiền một mực lắc lư đầu nói không sao.

Cũng không thể tức giận với người ta.

Sau khi chị y tá rời đi, Hồ Hiểu Tuệ kiểm tra vết thương đã khép lại, lại ấn một cái, không có dấu hiệu nứt ra hiệu quả không tệ, hài lòng gật đầu.

Lưu Thù Hiền hiển nhiên không vui, bị đau đớn bất thình lình dọa sợ, rút cánh tay về, nói với Hồ Hiểu Tuệ.

"Em lại ấn lại ấn! Chưa xong đúng không! Rất đau đó a!"

"Chị còn biết đau sao! Vậy chị còn dám đi gây sự? "

Hồ Hiểu Tuệ thu tay lại, lời nói ra tuy là chỉ trích nhưng lại mang theo một chút hờn dỗi ý tứ.

Lưu Thù Hiền vừa nghe, tức giận không chỗ phát tiết, lập tức phản bác.

"Chị gây chuyện ở đâu chứ....."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Hồ Hiểu Tuệ cắt đứt.

"Bọn họ muốn gọi em là Máu Bùn thì tùy bọn họ đi thôi, không cần phải vì thay em ra mặt mà bị phạt, không đáng."

Lưu Thù Hiền trầm mặc, một lát sau, nhẹ nhàng kéo trường bào của Hồ Hiểu Tuệ, nhỏ giọng nói.

"Hồ Hiểu Tuệ, không có gì là không đáng, chị  đây là đang bảo vệ danh dự của gia tộc, người nhà của chị không ai có thể sỉ nhục"

Hồ Hiểu Tuệ được Lưu gia, một gia tộc thuần huyết nhận nuôi.

Cha của Lưu Thù Hiền là cục trưởng đương nhiệm của Cục Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, trong thời gian giao lưu hợp tác ở Bắc Kinh đã gặp phải Hồ Hiểu Tuệ trong tình huống lưu lạc trên đường phố.

Sau một phen hỏi thăm, Lưu phụ phát hiện Hồ Hiểu Tuệ có thiên phú ma pháp, nàng bởi vì cái này mà bị cô nhi viện đuổi ra.

Lưu phụ đã đi thăm cô nhi viện làm thủ tục và nhận nuôi Hồ Hiểu Tuệ, đưa cô về Anh quốc.

Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền liền được xem như thanh mai trúc mã.

Mới đầu là ăn nhờ ở đậu, Hồ Hiểu Tuệ không dám làm càn, liền làm một đứa bé ngoan, Lưu Thù Hiền tốn không ít tinh lực mới bước vào vòng tròn an toàn của cô ấy.

Đại khái là Lưu Thù Hiền trong người luôn đầy kỹ năng dỗ trẻ, phục hồi tinh thần lại, tình huống đã là Hồ Hiểu Tuệ theo đuổi Lưu Thù Hiền bỏ chạy.

Mỗi lần nhắc tới đây, Trần Thiến Nam đều lên án mạnh mẽ Lưu Thù Hiền thấy sắc quên bạn, khi còn bé vì muốn chọc Hồ Hiểu Tuệ vui vẻ cô ấy đã ăn kẹo Bertie Bott có mùi rỉ mũi, mù tạt chua hay sô cô la ếch, merlin ơi cô ấy lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ăn mấy thứ đó và về sau không bao giờ gặp lại.

Hồ Hiểu Tuệ vui vẻ, cô không mở lòng nhưng cũng không còn kháng nghị.

Hai đứa trẻ ngày nào cũng dính với nhau, cho đến khi Lưu Thù Hiền 11 tuổi vào Hogwarts học tập.

Lưu Thù Hiền và Lưu gia như tất cả mọi người trong gia đình đều vào nhà Slytherin, người nhà đều không ngoài ý muốn.

Sau khi Lưu Thù Hiền được nghỉ trở về, Hồ Hiểu Tuệ vẫn quấn quít lấy cô, muốn nghe cô nói chuyện trong Hogwarts.

Nhờ Hồ Hiểu Tuệ ban tặng mà luận văn ma dược của Lưu Thù Hiền mãi đến một tuần trước khi khai giảng mới hoàn thành.

Để trả thù Hồ Hiểu Tuệ quấy rầy cô hoàn thành trễ luận văn ma dược dài 10 inch, Lưu Thù Hiền lúc dẫn Hồ Hiểu Tuệ đi mua đồ dùng thiết yếu cho khai giảng ở Hẻm Xéo đã đặc biệt dùng phấn bay.

Lưu gia không thiếu tiền, ngày thường ngoại trừ không có thời gian cũng sẽ không dùng phấn bay.

Hai đồng một thìa, rẻ và hữu dụng nhưng dùng có thể gây chóng mặt. Một lon đầy bột trên lò sưởi, quanh năm suốt tháng cũng không thấy thiếu đi một chút.

Hồ Hiểu Tuệ chưa từng dùng qua, cảm thấy mới lạ, ngày thường Lưu phụ cũng không cho các nàng dùng. Cô giành trước Lưu Thù Hiền một bước tiến vào cầm một bó lớn phấn bay, hô to Hẻm Xéo rồi rắc phấn bay xuống.

Ngọn lửa màu xanh lá cây nuốt chửng cô, cô cảm thấy cơ thể mình đang xoay tròn nhanh chóng, và sau một trận choáng váng, nặng nề ngã xuống hẻm xéo.

Merlin ơi,  Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy mình hiện tại có thể đi bệnh viện thương tật ma pháp đăng ký trị liệu rồi.

Kkhông đúng, cái này có lẽ phải đi bệnh viện Muggle, bọn họ giỏi về té ngã hơn.

Khi Hồ Hiểu Tuệ còn đang tự hỏi muốn chọn bệnh viện nào, Lưu Thù Hiền cũng xuất hiện và ngã xuống bên cạnh cô, Lưu Thù Hiền đứng dậy vỗ mông, cười đến mắc nợ, Hồ Hiểu Tuệ cũng hiểu được đây là do cô bày trò.

Cuối cùng tất cả chi phí của Hồ Hiểu Tuệ ở Hẻm Xéo đều do Lưu Thù Hiền phụ trách. Điều này làm cho thịt Lưu Thù Hiền đau rất lâu, cô vốn định đến cửa hàng chuyên bán áo choàng của phu nhân Merkin mua áo choàng lễ phục kiểu mới nhất, xem ra là không được rồi.

Đến chỗ ông Ollivander, ông đưa cho Hồ Hiểu Tuệ một cây gậy lông kỳ lân dài mười một inch rưỡi.

Cây đũa phép này không chỉ đắt hơn cây đũa phép gỗ đàn hương mười hai inch của mình, mà còn dài hơn cả luận văn ma dược của mình.

Sau khi Lưu Thù Hiền trả tiền xong  một mực suy nghĩ để Hồ Hiểu Tuệ hỗ trợ viết luận văn ma dược vào học kỳ sau.

Nhưng ý tưởng này được hủy bỏ triệt để sau khi Hồ Hiểu Tuệ phá vỡ ba nồi nấu bằng đồng nguyên chất và hai nồi nấu bằng bạc.

Đi dạo đến quán cuối cùng, Hồ Hiểu Tuệ ôm một con mèo có nốt ruồi bà mối không rõ chủng loại mua được từ vườn bách thú thần kỳ, Lưu Thù Hiền tay trái xách đồng phục, tay phải xách một tá sách giáo khoa, trên đầu còn đội hai cái mũ đỉnh nhọn đi theo phía sau, hiển nhiên như là một tiểu tinh linh nuôi trong nhà.

Không đúng, Lưu gia nuôi tiểu tinh linh còn có ngày nghỉ mang lương còn cô chỉ đơn thuần là nô lệ.

Trở về liền để cho Trần Thiến Nam lái ô tô bay tới đón các nàng.

Bởi vì... Lưu Thù Hiền cầm không nổi.

Hồ Hiểu Tuệ nằm ở trên giường không ai có thể ngồi của Lưu Thù Hiền lăn tới lăn lui, trong ngực còn ôm con mèo nhỏ kia nói.

"Lưu Thù Hiền em nên đặt tên gì cho phải a?"

Nhận được câu trả lời là.

"Con mèo xấu xí kia còn muốn đặt tên?"

o(*`ω´*)o

Sau khi bị giáo huấn một trận, Lưu thù Hiền làm bộ làm tịch lật sách, nghiêm trang nói với Hồ Hiểu Tuệ.

"Nếu không gọi là Vượng Tử đi, đó là hình ảnh hoạt hình mà trẻ em giới Muggle Trung Quốc thích nhất, nghe vừa may mắn vừa đáng yêu"

Lưu Thù Hiền không biết lấy từ đâu ra một lon sữa Vượng Tử lắc lắc.

Đề án bị bác bỏ, Lưu Thù Hiền cũng không giận, bởi vì sữa Vượng Tử này quả thật uống rất ngon a.

Cuối cùng thảo luận gọi là tiểu Lang bởi vì nó thích gào khóc với mặt trăng, Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy giống như người sói muốn biến thân.

Ma dược khóa đối với Hồ Hiểu Tuệ mà nói là khô khan nhàm chán, thảo dược hương cùng dược thủy vị hỗn hợp cùng một chỗ, làm cho người ta muốn hôn mê.

"Chế tác ma dược cao cấp" bút kí của Lưu Thù Hiền để lại cho cô mở ra ở bên cạnh, bút ký sạch sẽ, chữ viết mạnh mẽ có lực, nhưng cũng không cứu được ma dược học của Hồ Hiểu Tuệ.

Rõ ràng nghiêm túc làm theo, rõ ràng thuốc đã hân hoan trong vạc lại hiện ra màu sắc, rõ ràng không tương xứng với màu vàng như ánh mặt trời trong sách giáo khoa. Có lẽ đây là thuốc trầm cảm, Hồ Hiểu Tuệ nghĩ có thể xin độc quyền hay không, giáo sư có lẽ sẽ khen ngợi nàng là một thiên tài ma dược.

Được rồi, nhìn qua phiếu điểm của môn học này, Hồ Hiểu Tuệ biết giáo sư cũng không nghĩ như vậy.

Sau khi tan học, dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, mất mát đi ra khỏi phòng học ma dược. Lúc ngẩng đầu, trùng hợp đối diện với Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền tùy ý hai tay ôm ngực, dựa vào tường, bên người bị những bạn cùng lớp với Hồ Hiểu Tuệ vây quanh.

Nói một câu xin lỗi với người xung quanh, đi tới bên cạnh Hồ Hiểu Tuệ. Sự mất mát trong mắt Hồ Hiểu Tuệ trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, mừng rỡ kéo tay Lưu Thù Hiền, làm nũng với cô.

Ủy khuất ba ba oán giận tiết ma dược này lại không qua, không biết kỳ thi cuối kỳ này nên làm cái gì bây giờ.

Miệng Lưu Thù Hiền vĩnh viễn nhanh hơn đầu óc, không hề nghĩ ngợi liền nói với Hồ Hiểu Tuệ, không có việc gì, dù sao năm ngoái em cũng không qua được.

Bị Hồ Hiểu Tuệ tê tâm liệt phế nhắc nhở.

"Em đâu có! Em đã qua năm thứ hai rồi!"

Trong túi, cây đũa thần gỗ đàn hương màu đen báo động, nhiệt độ nóng bỏng làm nóng lớp lót bên trong, chủ động phát ra chú ngữ, đem ngũ giác của Lưu Thù Hiền phong bế.

Một giây sau, bàn tay Hồ Hiểu Tuệ liền rơi vào trên vai.

Đợi đến khi Hồ Hiểu Tuệ đánh xong, làm bộ làm tịch nhếch miệng, tay trái lặng lẽ thò vào trong túi, cầm đũa phép, mở ra năm giác quan cho lsx.

Ngũ giác vừa mở ra, trở nên linh mẫn hơn so với ngày thường, Lưu Thù Hiền nghe thấy có người đang nghị luận cô, không để ý, dắt Hồ Hiểu Tuệ đi lên lầu, nơi ngục tối quá lạnh, cô muốn ra ngoài nhanh chóng để uống một ly bia bơ nóng hổi.

Cho đến khi hai người kia càng nói càng quá đáng, bắt đầu mắng Hồ Hiểu Tuệ, Lưu Thù Hiền mới không kiên nhẫn quay đầu, nhìn hai người.

Loáng thoáng có chút ấn tượng đối với hai người này, hình như là Eli và Abby.

"Không nên ở sau lưng nói xấu người khác Eli, Abby, tối nay đi phòng giam suy nghĩ một ngày đi"

"Huynh trưởng......"

Hai người hiển nhiên không nghĩ tới Lưu Thù Hiền sẽ nghe thấy bọn họ nói chuyện, muốn kiếm cớ cho mình, nhưng Lưu Thù Hiền cũng không quay đầu lại liền đi rồi.

"A, trộn lẫn với Máu Bùn cũng không phải thứ tốt lành gì"

"Ngươi nói cái gì?"

Lời nói thô tục ác độc cỡ nào, Lưu Thù Hiền quả thực không thể tin được đã là niên đại nào rồi còn có người nói như vậy.

Thiếu niên mười mấy tuổi, không thiếu nhất chính là lỗ mãng cùng tính tình Eli thấy dù sao Lưu Thù Hiền cũng nghe được, nghĩ không phải chỉ là huynh trưởng sao, có cái gì không dậy nổi, hạ quyết tâm, cổ gân xanh nổi lên, hướng Lưu Thù Hiền hô.

"Máu bùn! Máu bùn!"

Một khắc hắn hô lên, Lưu Thù Hiền làm ra hành động hết sức không phù hợp với người sở hữu đũa phép gỗ đàn đen - - cô rút lấy cây đũa phép đen thui trong túi ra, giận dữ vung nó về phía Eli.

"Wingardium Leviosa! (Lời nguyền nổi)"

Eli lập tức mất đi trọng lực bay lên không trung, hắn hoảng sợ lật qua lật lại, đũa phép từ trong túi rơi xuống.

"Xin lỗi! "

Lưu Thù Hiền động đũa phép, Eli ở trên không trung chạy tới chạy lui, tiếng thét chói tai không dứt bên tai.

Cô gái của cô, cô cũng luyến tiếc nói thêm vài câu, sao có thể để cho người khác khi dễ?

Eli cắn chặt môi, dùng hết toàn lực hô lên.

"Ai sẽ xin lỗi tên Máu bùn thấp hèn chứ!

"Lão Lưu! "

Hồ Hiểu Tuệ kéo vạt áo Lưu Thù Hiền, khuyên cô không nên xúc động.

"Thi pháp trong hành lang là trái với quy định, nội quy trường học!"

Lưu Thù Hiền đỏ mắt đẩy Hồ Hiểu Tuệ ra, nói với cô ấy việc này em đừng quản, tiếp tục vung đũa phép.

Một đàn chim hoàng yến bay ra từ đầu đũa phép, líu lo mổ Eli, lông rơi xuống đất và cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Bạn học vây xem nhao nhao tản ra, mặc dù đối với năng lực của Lưu Thù Hiền thập phần tin cậy, nhưng cũng sợ bị ngộ thương.

Eli còn không ngừng mắng Máu Bùn, không có chút lòng hối cải.

Không biết nơi nào bắn ra một đạo ánh sáng, đánh vào tay Lưu Thù Hiền, ma trượng gỗ đàn đen nháy mắt rơi xuống Eli từ không khí ngã thật mạnh, chuẩn bị tâm lý ngã gãy chân, lại rơi vào trong một đoàn cỏ mềm mại.

Một phù thủy thấp bé với mái tóc màu xám từ trên lầu đi xuống.

"Chào giáo sư"

Hồ Hiểu Tuệ nhận ra giáo sư Sprout, gật đầu chào hỏi.

Giáo sư Sprout gật đầu, cười nói

"Slytherin, trừ năm mươi điểm không có ý kiến chứ? Lưu Thù Hiền tiểu thư, lát nữa nếu không ngại, theo tôi đi dọn dẹp nhà kính đi"

"Vâng, thưa giáo sư."

Giúp giáo sư làm việc, cũng là một loại cấm túc. May mắn là không phải ở cùng một chỗ với tên súc sinh kia. Đáng tiếc là súc sinh còn chưa mở miệng xin lỗi.

Đối diện với ánh mắt lo lắng của Hồ Hiểu Tuệ, trấn an dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của nàng, đi theo Sprout giáo sư rời đi.

Công việc dọn dẹp nhà kính thật ra rất vất vả.

Trước khi đi, giáo sư Sprout khoát tay nói với cô.

"Trở về nhanh nên đừng để cô bạn gái Hufflepuff của em nóng nảy chờ đợi"

Lưu Thù Hiền cảm thấy trong đầu ầm một cái nổ tung, đỏ ửng nhuộm lên hai má, ra vẻ trấn định giải thích.

"Giáo sư em nghĩ ngài hiểu lầm rồi, Hồ Hiểu Tuệ không phải bạn gái em"

Giáo sư Sprout không để ý đến cô, tiếp tục bận rộn công việc trong tay.

Lưu Thù Hiền nói lời tạm biệt với giáo sư Sprout, đợi đến khi mặt không còn nóng nữa mới mặt lạnh đi ra cửa.

Merlin ơi, ai lại coi trọng một tên ngốc không qua được khóa học ma dược chứ?

Từ phòng y tế chạy tới nhà hàng, bia bơ mà Lưu Thù Hiền tâm tâm niệm niệm đã không còn, cà ri hải sản xào trong bát còn bị Hồ Hiểu Tuệ chia đi một nửa.

Lưu Thù Hiền lắc đầu cảm thán, đây là khó khăn của nhân gian a.

Cùng Hồ Hiểu Tuệ vai kề vai trở về ký túc xá, gió đêm mang theo hàn ý, Lưu Thù Hiền híp mắt, nhẹ nhàng vung đũa phép tự cho mình và Hồ Hiểu Tuệ một lời nguyền ấm áp. Lúc chia tay thuận tay chụp được tuyết trên mũ nhọn màu vàng đen của Hồ Hiểu Tuệ, bị Hồ Hiểu Tuệ đưa cho một cái ôm thật lớn.

Tuyết rơi trên người các nàng, bị nhiệt độ chú ngữ mang đến hòa tan. Thân thể cô gái mềm mại đến đáng sợ, Lưu Thù Hiền cảm thấy chính mình bị một đám mây ấm áp bao phủ, không dám động đậy, sợ quấy nhiễu cô.

Qua một hồi lâu, Hồ Hiểu Tuệ mới buông cô ra, Lưu Thù Hiền không hiểu, vừa định hỏi cô làm sao vậy, Hồ Hiểu Tuệ cười lè lưỡi với cô, sôi nổi chạy trở về ký túc xá.

Đợi đến khi Lưu Thù Hiền trở lại ký túc xá của mình, sửa sang lại trường bào đồng phục, từ trong túi áo lấy ra một chai bia bơ ấm áp được niêm phong chặt chẽ trong bình thủy tinh, lúc mở nút gỗ ra vẫn còn hơi nóng.

Trong tiếng chỉ trích của Trần Thiến Nam, Lưu Thù Hiền tự mình hưởng thụ nó xong.

Thật ra, cô bé này đôi khi cũng rất đáng yêu.

Giáng sinh đã đến trong sự chờ đợi của mọi người.

Khi thức dậy, những món quà bọc trong giấy da chất đống dưới chân giường, Hồ Hiểu Tuệ mang mũ Giáng sinh đến cho tiểu Lang còn đang mơ màng cùng Hàn Gia Lạc đi mở quà.

Tiểu Lang không biết đêm qua đi làm gì, đến bây giờ còn chưa tỉnh ngủ.

Năm nay Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền đều không có ý định trở về nhà đón Giáng sinh.

Đầu tiên mở ra chính là bưu kiện trong nhà đưa tới, bọn họ vì Hồ Hiểu Tuệ mua lễ phục mới tinh ở cửa hàng quần áo  Madam Malkin chúc cô ấy đã có một trải nghiệm thú vị tối nay. Hàn Gia Lạc bên cạnh thấy được, hâm mộ không thôi.

"Mẹ mình chỉ đưa tới áo len giữ ấm cùng sách hướng dẫn ngoại khóa, hiển nhiên là quên vũ hội Giáng Sinh tối nay"

Hồ Hiểu Tuệ cười khẽ một tiếng, mở từng món quà ra, phần lớn là bạn tốt đưa tới, phần lớn là chocolate, siêu cấp kẹo các loại đồ ăn, còn có một ít mỹ dung ma dược, kỳ lạ nhất là Tô Sam Sam đưa tới.

Kết quả bói toán, Gryffindor không có thiên phú nhưng si mê bói toán này còn viết giấy ở bên cạnh.

Mở ra, chữ viết xinh đẹp của anh Sam Tử hiện ra trước mắt:

Chị tính ra em và Lưu Thù Hiền có một cuộc hôn nhân vừa hạnh phúc vừa mỹ mãn, hy vọng em có một Giáng sinh vui vẻ.

Đối với phần lễ vật này, Hàn Gia Lạc hiển nhiên còn vui vẻ hơn Hồ Hiểu Tuệ.

Đến hộp quà tiếp chữ viết dưới cùng mạnh mẽ có lực, đến từ bạn học Lưu Thù Hiền mà cô không thể quen thuộc hơn tháo giấy da ra bên trong là một cái rương bạc dài hẹp, sau khi mở ra là loại mới nhất của chổi Quidditch . Cũng giống như Tô Sam Sam, Lưu Thù Hiền cũng để lại giấy nhắn.

"Đừng để mấy thằng ngu nhà Gryffindor vô địch Cúp Quidditch."

Hồ Hiểu Tuệ lặng lẽ gấp lại, nhét vào trong lại,  cái này cũng không thể để cho Tô Sam Sam nhìn thấy chị ấy là Gryffindor hơn nữa cũng ở đội Quidditch.

Hàn Gia Lạc cũng nhận được quà của Lưu Thù Hiền, một bộ lễ phục cũng đến từ cửa hàng quần áo Madam Malkin, ghi chú quà tặng là

Chị đoán dì sẽ quên buổi khiêu vũ Giáng sinh tối nay.

Hàn Gia Lạc cảm động đến lệ nóng doanh tròng, nếu không phải Lưu Thù Hiền không ở bên cạnh, hiện tại cô sẽ ở trên gò má Lưu Thù Hiền hôn mấy phát đi.

Dọn dẹp đống giấy da lộn xộn bằng lời nguyền dọn dẹp Ichigo và đi đến hội trường lớn với Hàn Gia Lạc.

Hội trường lớn đã được trang trí vào ngày hôm trước, và các bức tường được phủ đầy với các dải hoa rủ được tạo thành từ cây mùa đông và cây tầm gửi, mười hai cây thông Noel dựng đứng xung quanh mỗi bàn ăn của học viện.

Ngồi xuống bên chiếc bàn dài màu vàng đen, hưởng thụ bữa sáng Giáng sinh. Dùng dao nĩa đem gà nướng trong đĩa phanh thây, thêm đĩa thịt kho vừa dày vừa đặc, thừa dịp ba ca cơ nhà Gryffindor bên cạnh mở miệng hợp xướng ca khúc Giáng Sinh ăn hết.

"Cảm ơn em, Noãn Bảo"

Cú tuyết trong nhà đưa thư tới, Hồ Hiểu Tuệ giơ tay vuốt lông cho Noãn Bảo , Hàn Gia Lạc ở bên cạnh cho nó ăn gà tây.

"Ăn đi."

Bên kia, hai Slytherin còn muốn Gryffindor hơn cả Gryffindor - - Trần Thiến Nam và Viên Nhất Kỳ, liên tiếp hút vài cái pháo màu phù thủy, trên bàn dài màu xanh bạc phát ra tiếng nổ giống như đại pháo oanh tạc, trong nháy mắt bị khói màu lam sương mù nuốt chửng, từ bên trong thổi ra những quả bóng đèn flash và một vài con chuột nhỏ sống động.

Những tiếng nổ, tiếng la hét, và tiếng hợp xướng của ba ca sĩ Gryffindor cùng nhau tạo nên buổi sáng Giáng sinh vui vẻ này.

Sau gà tây là bánh pudding Giáng sinh đỏ rực, bánh pudding mứt ngâm rượu của Hàn Gia Lạc được bọc trong một miếng bạc làm gãy răng cô.

Slytherin từ vừa rồi đã bị khói xanh nuốt chửng, không còn nhìn thấy người, mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, sương mù chậm rãi tản đi, đại khái là Trần Thiến Nam không có pháo màu, bị Lưu Thù Hiền khôi phục thị lực đánh.

Đợi đến khi sương khói hoàn toàn tiêu tán, Hồ Hiểu Tuệ cùng Lưu Thù Hiền cười khanh khách vẫy tay, quay đầu lại liền thấy bên bàn dài màu đỏ.

Tô Sam Sam cười tiến đến bên tai Châu Thi Vũ thì thầm - - tạm thời coi những lời mà toàn bộ người trong hội trường đều có thể nghe thấy này là thì thầm

"Em xem, chị đã nói họ là một cuộc hôn nhân vừa hạnh phúc vừa mỹ mãn mà haha"

Xem ra năm nay thật sự không thể để cho mấy tên ngốc Gryffindor này giành được quán quân Quidditch.

Ăn xong bữa sáng, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, tiếng ngáp liên tiếp vang lên, thẳng đến xanh lam bàn dài---

Bắt đầu một vòng chơi đùa mới với huynh trưởng Ravenclaw đeo kính mắt Trương Hoài Cẩn, người đang vốn muốn cùng bạn gái rời đi, không nghĩ tới mình lại thành trung tâm bão táp.

Merlin ơi, đây thực sự là một bữa sáng Giáng sinh khó quên.

.

Sự tình là như thế nào biến thành cái dạng này?

Hiện trường vũ hội, Hồ Hiểu Tuệ cự tuyệt lời mời khiêu vũ của một người, nhấc váy lên, đi tới bên cạnh bàn điểm tâm ngọt, thở dài.

Thời gian trở lại chiều nay.

"Lưu Thù Hiền tiền bối, em nghe nói chị còn không có bạn nhảy, không biết chúng ta có thể hay không cùng nhau?"

Đi cùng Lưu Thù Hiền, sẽ luôn có khổ não bị người ngăn lại, tuy rằng Hồ Hiểu Tuệ cũng vậy, nhưng không ai dám mang Hồ Hiểu Tuệ từ bên người Lưu Thù Hiền đi.

Hồ Hiểu Tuệ muốn thay Lưu Thù Hiền cự tuyệt trước một bước, sau đó phát hiện mình hình như không có quyền lợi kia, vì thế kéo kéo cô góc áo.

"Chị không có ý định tham gia buổi khiêu vũ tối nay."

Câu trả lời của Lưu Thù Hiền khiến Hồ Hiểu Tuệ và học muội bên cạnh đều có chút khiếp sợ.

Đợi sau khi học muội rời đi, Hồ Hiểu Tuệ chọc eo Lưu Thù Hiền một cái, mở to đôi mắt to tròn hỏi.

"Đêm nay chị thật sự không đi?"

"Không đi."

"Vậy em sẽ đi cùng Trần Thiến Nam?"

"Tùy em"

Từ trong miệng Lưu Thù Hiền kiều không ra đáp án mong muốn. Hồ Hiểu Tuệ cũng không muốn nói thêm gì, giận dỗi với Lưu Thù Hiền nói hiện tại phải trở về chuẩn bị, nói tạm biệt liền đi.

Bên cửa sổ bỗng nhiên bay vào một con hạc giấy, kéo suy nghĩ của Hồ Hiểu Tuệ trở về hiện thực. Nó lắc lư, không biết đang tìm tìm kiếm một cái gì đó Hồ Hiểu Tuệ vươn tay ra, Hạc liền rơi vào trong tay nàng.

Khôi phục nó trở lại thiết lập, chữ viết quen thuộc đập vào mắt:

"Chị đang ở tháp thiên văn"

Không hề nghĩ ngợi, nhấc váy lên liền chạy ra ngoài. Người bên cạnh kinh hô một tiếng, gọi tên của nàng, cũng không quay đầu lại hô .

"Mình về trước đây"

Giày cao gót kêu lộp bộp, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Đi qua hành lang thật dài, bước lên từng bậc cầu thang, như là bị ma chú làm cái gì nói không rõ, một hồi rung động khó có thể nói thành lời xông lên trong lòng, muốn nhanh lên, nhanh hơn nữa, muốn nhìn thấy nàng.

Hồ Hiểu Tuệ vịn tường thở dốc, Lưu Thù Hiền đứng bên cạnh kính viễn vọng thiên văn, yên lặng nhìn cô. Đưa tay nắm lấy Hồ Hiểu Tuệ, kéo cô vào trong lòng mình.

"Chị còn không nhận được quà Giáng sinh của em đâu"

Lưu Thù Hiền kề bên tai Hồ Hiểu Tuệ nói, hơi nóng thở ra chọc cho Hồ Hiểu Tuệ ngứa ngáy, một trận tê dại từ lỗ tai lan rộng khắp cơ thể. Lấy tay đặt trước ngực Lưu Thù Hiền, kéo ra một chút khoảng cách, mở miệng muốn giải thích cho mình, lại giống như nhớ tới cái gì, liền khép miệng lại không nói lời nào.

Lưu Thù Hiền cười khẽ một tiếng, cũng không định hỏi tiếp. Lôi kéo Hồ Hiểu Tuệ đi tới bên cửa sổ, cưỡi chổi bay lên trời, hỏi cô.

"Tia chớp 3001, có muốn bay thử một chút không?"

Không cho Hồ Hiểu Tuệ cơ hội cự tuyệt, Lưu Thù Hiền liền kéo cô lên, kinh hô một tiếng, không đợi cô phản ứng lại liền khởi động nó. Không thể không nói, Tia chớp 3001 không hổ là phiên bản nâng cấp của tia chớp 3000, bay so với tất cả các lần quét trên trời trước đây của Hồ Hiểu Tuệ đều nhanh.

Ôm chặt eo Lưu Thù Hiền, tiến đến bên tai cô cười hì hì nói.

"Chị lại vi phạm nội quy trường học rồi!"

"Tối nay không có thanh tra!"

Lưu Thù Hiền cũng hăng hái, lúc lên lúc xuống, thậm chí bay hai vòng quanh tòa thành Hogwarts.

Hồ Hiểu Tuệ còn nhìn thấy được Trương Hoài Cẩn và bạn gái kia đang khiêu vũ.

Gió không chỉ hôn lên má hai người, Hogwarts ban đêm rất đẹp, những vì sao trong màn trời rất rõ ràng.

Cảm xúc không ngừng tăng vọt, đũa phép gỗ đàn đen phù hợp sâu sắc với Lưu Thù Hiền tựa hồ cũng cảm thấy hưng phấn, cách một lớp áo choàng cũng phỏng đến tay Hồ Hiểu Tuệ.

Thật sự là nhịn không được, Hồ Hiểu Tuệ cũng quên mình không phải chủ nhân của nó, rút đũa phép ra vẫy vẫy lên bầu trời.

Lưu Thù Hiền cũng không ngăn cản động tác của cô, tăng nhanh tốc độ phi hành.

Phép thuật kỳ diệu lao ra khỏi đầu đũa phép, pháo hoa nở rộ phía sau hai người và thắp sáng bức màn trời cùng với các ngôi sao. Hồ Hiểu Tuệ nghe thấy tiếng la hét trong phòng tiệc, sau đó chính là tiếng đếm ngược.

"Năm!"

"Giáng sinh sắp qua rồi."

"Bốn!"

"Thanh âm Trần Thiến Nam thật sự rất lớn."

"Ba!"

Lưu Thù Hiền xoay người, cùng trán cô dán sát vào trán, lông mi rõ ràng có thể thấy được, cũng đang đếm ngược.

"Hai!"

Bản thân Hồ Hiểu Tuệ cũng gia nhập hàng ngũ đếm ngược.

"Một!"

"Giáng sinh vui vẻ!"

Hai người cùng mọi người trong đại sảnh yến hội đồng thời nói ra những lời này, không giống nhau chính là, chỉ có các nàng có thể nghe thấy lẫn nhau nói.

"Hồ Hiểu Tuệ, chụ thích em"

"Lưu Thù Hiền, em thích chị"

Đầu để đầu cười khẽ.

Hôn môi thuận lý thành chương, Lưu Thù Hiền đem Tia Chớp 3001 dừng ở không trung, cẩn thận từng li từng tí tiến lên, hôn đến Hồ Hiểu Tuệ thở hổn hển không thở nổi mới tách ra, trên mặt hai người đều nhuộm đỏ ửng.

"Chị biết đó là quà Giáng sinh em tặng chị"

"Thế nào? Em vẫn là rất lợi hại đi!"

"Thật khó nói, hôm nay chị uống rồi, cảm thấy không có tác dụng gì"

Hồ Hiểu Tuệ làm bộ muốn đánh Lưu Thù Hiền, dược đó là cô mất nửa năm mới làm được.

"Hồ Hiểu Tuệ , chị cảm thấy chị không uống bình phúc lạc dược kia, thổ lộ cũng sẽ không thất bại"

Lưu Thù Hiền lái tia chớp 3001 bay về hướng ký túc xá Hufflepuff.

"Hừ, nếu chị không uống, em hôm nay sẽ không đáp ứng chị!"

"Vậy thì chị sẽ thổ lộ với em mỗi ngày, cho đến khi em đáp ứng chị mới thôi!"

Trên bàn trong ktx của Lưu Thù Hiền trên đó đặt một bình Phúc Lạc Dược nhỏ đầy ắp, chưa mở ra cùng một phong thư bị mở ra.

Trong phong bì, chữ tròn trịa viết trên giấy da:

"Bạn học Lưu Xu Hiền, Giáng sinh vui vẻ!
Bình Phúc Lạc Dược này em mất rất nhiều thời gian mới làm xong, bảo đảm an toàn không độc! Hy vọng mọi thứ tốt đẹp nhất sẽ đến với chị ngày hôm nay!

Sau khi uống xong hãy tỏ tình với người mình thích, cô ấy nhất định sẽ đồng ý!

Kí bút: Chị không đoán được em là ai em liền đánh chị."

Merlin ơi, nói không chừng năm nay Hồ Hiểu Tuệ ở môn ma dược học thật sự có thể qua.

End.

Chương này mik edit trong vội vàng lên chưa kịp fix lỗi nên có j mn đọc hoan hỉ thui nhỉ qua tết rảnh mik sẽ xoát lại hehe.

Chúc mừng năm mới mọi người ạ ! Cung hỉ phát tài, vạn sự như ý. 💚🩷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro