Phòng Y Tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:阿一是真的阿一

Nguồn:https://weibo.com/5089161045/4695239258014652

🚗🚗🚗

----------------

Từ khi trong phòng y tế của trường có một nữ bác sĩ mới, mỗi ngày làm bộ khám bệnh nữ sinh đếm không xuể, có nói chân mình trẹo, có nói mình bị cảm, có nói mình đau bụng...... Vì sao chỉ có nữ sinh? Bởi vì nam sinh có nam bác sĩ khám bệnh.

Thời gian nghỉ trưa, Lưu Thù Hiền kéo rèm chuẩn bị nằm trên giường bệnh chợp mắt một lát, tuy rằng phòng y tế của trường vì tính riêng tư của mọi người đã đem cửa đồng bộ lắp rèm lên, Lưu Thù Hiền sau khi đóng cửa vẫn kéo rèm cửa lại, bởi vì cửa không thể khóa, khi có người đi vào, cô còn có thể dùng rèm cửa ngăn cản tầm nhìn

Vừa cởi áo blouse trắng ra đắp lên người, sau đó nhắm mắt lại.

Lúc Lưu Thù Hiền còn chưa buồn ngủ đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một khắc cửa bị đẩy ra, cô cũng mở mắt.

"Bác sĩ?"

Học sinh đẩy cửa không thấy người, thử kêu lên.

"Sao vậy? "

Lưu Thù Hiền từ trong rèm đi ra, áo blouse trắng mới tinh đã mặc trên người.

Lúc Lưu Thù Hiền nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ mất tự nhiên nuốt nước miếng một cái, cô không phải tới một mình, đi cùng cô là bạn học cùng lớp Trương Hoài Cẩn.

Trương Hoài Cẩn ở phía sau đỡ Hồ Hiểu Tuệ.

"Hiểu Tuệ nói cậu ấy đau bụng, em đỡ cậu ấy lại đây"

Lưu Thù Hiền khẽ gật đầu, ý bảo hai người ngồi xuống.

"Điền đơn xin nghỉ cho em ấy đi"

Lưu Thù Hiền đẩy tờ đơn xin nghỉ trên bàn và bút đặt trước mặt Trương Hoài Cẩn.

"Vâng"

Cách một cái bàn làm việc, Trương Hoài Cẩn cúi đầu viết giúp cô.

"Bụng dưới hay ruột thừa? ".

Lưu Thù Hiền cũng ngồi xuống bàn làm việc, hai tay mười ngón đan chéo đặt trên bàn làm việc, nghiêm túc hỏi nguyên nhân bệnh của Hồ Hiểu Tuệ.

Hồ Hiểu Tuệ khoác áo đồng phục học sinh tựa vào vai Trương Hoài Cẩn, lại lặp lại lời Trương Hoài Cẩn nói một lần nữa.

"Bác sĩ Lưu, em đau bụng."

Hồ Hiểu Tuệ nói rất chậm, giống như đau bụng đến không còn khí lực.

Ngay khi cô vừa dứt lời, Lưu Thù Hiền đối diện bàn làm việc đột nhiên thẳng lưng, tư thế ngồi trở nên cứng ngắc.

"Ừ, tôi biết rồi "

Lưu Thù Hiền cảm giác mình nói chuyện không đúng.

Dưới bàn từng tấc từng tấc da thịt dán vào quần dài của cô, còn đang chậm rãi từ bắp chân lên đến đùi chậm rãi di chuyển lên trên.

"Bác sĩ, cậu ấy không sao chứ?"

Trương Hoài Cẩn vẫn cúi đầu điền vào đơn xin nghỉ, căn bản là không ý thức được có chuyện gì đang xảy ra.

"Không có đại sự gì"

Lưu Thù Hiền nói xong, Hồ Hiểu Tuệ đối diện vẻ mặt vẫn không có tinh thần gì, nhưng Lưu Thù Hiền bị đá một cước dưới gầm bàn lại nhận được sự bất mãn của thiếu nữ.

Lưu Thù Hiền vốn định ngủ trưa, hiện tại đã không hề buồn ngủ, vì che giấu sự mất tự nhiên của mình, Lưu Thù Hiền thoáng cúi mi, một bên viết nguyên nhân bệnh và thuốc men cần thiết cho Hồ Hiểu Tuệ.

Tuy nhiên, nếu bạn nhìn kỹ, không có tên của bất kỳ loại thuốc nào trên đó.

"Trương Hoài Cẩn, em điền xong thì về trước đi"

Lưu Thù Hiền đỡ gọng kính.

Động tác của người đối diện ở dưới bàn vẫn không nhanh không chậm, một chút cũng không lo lắng bị người bên cạnh phát hiện, thậm chí còn quá phận cố gắng tách chân Lưu Thù Hiền vì xấu hổ mà khẩn trương khép lại, từ bắp chân đến đầu gối, rồi đến đùi trong.

"Hồ Hiểu Tuệ ở lại quan sát một lát"

Lưu Thù Hiền nói xong nửa câu sau, tay trái đỡ trên bàn làm việc đưa xuống dưới bàn ấn chặt cái chân vẫn đang tác quái, sau đó trừng Hồ Hiểu Tuệ một cái.

Hồ Hiểu Tuệ dựa vào Trương Hoài Cẩn đùa bỡn cổ tay áo khoác đồng phục, giống như người vẫn tác quái không phải cô.

"Được, cô Lưu, phiền cô ký một chữ "

Trương Hoài Cẩn mới đặt bút xuống, lại đem đơn xin nghỉ đưa cho Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền không nói hai lời liền ký tên.

Chân bị ấn cũng thu liễm thu hồi lại.

Trương Hoài Cẩn xoay người nói với Hồ Hiểu Tuệ

"Hiểu Tuệ, bây giờ cậu nghỉ ngơi ở phòng y tế đi, buổi chiều mình sẽ xin nghỉ với thầy"

Hồ Hiểu Tuệ rời khỏi bả vai Trương Hoài Cẩn, ngồi thẳng người, yếu ớt gật đầu

"Ừm"

Người sau đứng lên nhận lấy đơn xin nghỉ của Lưu Thù Hiền, sau đó bày tỏ lòng biết ơn với Lưu Thù Hiền.

"Cảm ơn cô"

"Ừm"

Bởi vì buổi chiều còn có tiết, Trương Hoài Cẩn cũng không ở lại lâu nữa, lúc rời đi rất tri kỷ đóng cửa lại.

2.

Lưu Thù Hiền nhìn người đi rồi, thân thể nghiêm chỉnh mới buông lỏng.

Hồ Hiểu Tuệ vừa mới đau nói chuyện không có khí lực thay đổi thái độ, khoác áo khoác đồng phục học sinh cũng bị kéo xuống rũ xuống ghế.

Hồ Hiểu Tuệ đặt hai tay lên bàn làm việc, nhìn chằm chằm Lưu Thù Hiền, nghiền ngẫm nói

"Bác sĩ Lưu, em rất thích chị đeo kính gọng vàng"

Lưu Thù Hiền ngước mắt nhìn Hồ Hiểu Tuệ, khóe miệng nhếch lên nửa phần.

"Vậy sao?"

Hồ Hiểu Tuệ ngây thơ gật gật đầu, sau đó cắn từng chữ từng chữ nói.

"Rất, Văn, Nhã, Bại, Hoại"

Hồ Hiểu Tuệ ở một bên bàn làm việc ở dưới bàn đã cởi giày đi chân trần giẫm lên ghế dựa mình ngồi, bò lên bàn làm việc.

Cứ như vậy, Lưu Thù Hiền ở góc độ này nên nhìn thấy cùng không nên nhìn thấy đều đã nhìn không sót thứ gì, cổ họng nóng bỏng lăn lộn càng ngày càng tăng lên.

Cái này cũng quá phạm quy!

Đơn chẩn đoán và đơn xin nghỉ đặt trên bàn bị Hồ Hiểu Tuệ ném qua một bên, còn mình thì ngồi dọc theo bên ngoài bàn làm việc, tiếp theo chỉ thấy đôi chân trắng như tuyết của cô khẽ nhúc nhích qua lại trên đùi Lưu Thù Hiền.

Trong ánh mắt của nàng mang theo cực nóng.

Lưu Thù Hiền cảm thấy "nội lực" hai mươi mấy năm của mình đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

"Bác sĩ Lưu, bụng em đau quá"

Trong giọng nói suy yếu của Hồ Hiểu Tuệ mang theo chút khiêu khích xinh đẹp, rồi lại không hề có một tia dáng vẻ kệch cỡm.

Còn diễn nữa?

Vậy chị sẽ diễn cùng em.

"Vậy phải làm sao bây giờ? "

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ hờn dỗi, khóe miệng nở ra một nụ cười vừa vặn, ôn nhu nói.

Hồ Hiểu Tuệ từ trên bàn làm việc kê chân xuống, lại tiến lên một bước liền ngồi trên đùi Lưu Thù Hiền, không biết từ lúc nào buông ra hai nút áo đồng phục lỏng lẻo lộ ra bờ vai.

"Bác sĩ Lưu~"

Cà vạt của Lưu Thù Hiền bị Hồ Hiểu Tuệ nhẹ nhàng kéo, tiếng hít thở của hai người giao hòa với nhau, Hồ Hiểu Tuệ thừa cơ cúi đầu hai môi chạm vào nhau.

Môi Hồ Hiểu Tuệ dị thường thơm ngọt, lần trước hôn Hồ Hiểu Tuệ Lưu Thù Hiền cũng cảm giác được.

Lưu Thù Hiền nắm chặt hai bên ghế, đưa tay trái trên ghế xuyên qua eo Hồ Hiểu Tuệ ôm lấy cô, tay phải bắt lấy cổ chân rơi xuống một bên, ngón tay nhẹ nhàng tự động xẹt qua bên trong bắp chân rồi lại vạch lên đùi trong váy đồng phục.

Thật lâu sau, hôn xong.

Hồ Hiểu Tuệ rời khỏi môi Lưu Thù Hiền.

"Bác sĩ Lưu, em đau bụng"

"Ừm."

Hồ Hiểu Tuệ gật đầu, trên mặt bởi vì vừa mới kịch liệt hôn lên ửng đỏ.

Tay phải Lưu Thù Hiền rời khỏi đùi Hồ Hiểu Tuệ, chậm rãi nhấc áo T - shirt của Hồ Hiểu Tuệ lên, không khí đều tràn ngập ái muội, áo T - shirt nhấc lên chậm rãi thẳng đến trước mặt Hồ Hiểu Tuệ, Hồ Hiểu Tuệ ngậm nó ở trong miệng.

Tay vẫn vòng quanh bên hông Hồ Hiểu Tuệ, thẳng lên tận mây xanh, không dùng hai cái đã cởi nút áo lót ra.

Tiếp theo, tay phải Lưu Thù Hiền từ cổ Hồ Hiểu Tuệ trượt xuống, nội y buông ra theo động tác, đầu ngón tay càng thêm thả lỏng.

Bàn tay chậm rãi lướt qua từng tấc da thịt.

Lưu Thù Hiền một bên nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa bóp cho Hồ Hiểu Tuệ, một bên ôn nhu hỏi.

"Nơi này đau không? Hay là nơi này?"

Bởi vì bàn tay truyền đến xúc cảm cực nóng, Hồ Hiểu Tuệ mỗi lần đều nhịn không được rên rỉ ra, rồi lại không có nói đau hay không đau.

Một tiếng lại một tiếng rên rỉ làm cho nhiệt hỏa dưới bụng Lưu Thù Hiền một lần lại một lần tăng lên.

Sau vài lần, Hồ Hiểu Tuệ bởi vì Lưu Thù Hiền không sờ được trọng điểm nên có chút tức giận, cầm lấy bàn tay đè lên bụng trả thù cắn một miếng ngón tay cái bên ngoài.

Vốn cũng không phải cắn rất dùng sức, ở trong mắt Lưu Thù Hiền thậm chí cảm thấy đây chỉ là một loại thú vui tình dục.

"Đây là trừng phạt bác sĩ Lưu"

Hồ Hiểu Tuệ rầm rì nói.

Sau đó, Hồ Hiểu Tuệ há miệng nhẹ nhàng ngậm ngón tay Lưu Thù Hiền, đầu lưỡi miêu tả từng chỗ ngón tay, cảm giác ma sát giữa răng và bụng giống như một dòng điện chui vào, nửa cánh tay Lưu Thù Hiền đều tê dại.

Lưu Thù Hiền không biết phản ứng như thế nào ngược lại càng hưởng thụ nhìn Hồ Hiểu Tuệ lưu lại dấu vết độc đáo trên mỗi ngón tay của mình.

Tiếp theo Hồ Hiểu Tuệ kéo tay Lưu Thù Hiền vươn xuống phía dưới.

Hơi thở nhẹ nhàng phun đầy lên hơi thở của Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền bị trêu chọc lâu như vậy rốt cục nhịn không được, ưỡn người ôm Hồ Hiểu Tuệ lên, đặt ở trên bàn làm việc.

"Nhanh như vậy? Hả?"

Tay Lưu Thù Hiền không đi xuống dưới như Hồ Hiểu Tuệ cho rằng, ngược lại còn đi thẳng lên trên.

Hai tay Hồ Hiểu Tuệ gỡ kính gọng vàng của Lưu Thù Hiền xuống, rơi trên bàn làm việc phát ra âm thanh.

Từ bên hông xẹt qua, đầu ngón tay ở mỗi một chỗ đều giấu đầu hở đuôi dừng lại trong chốc lát, ở một giây sau lại tiếp tục hướng chỗ mềm mại hơn vạch tới.

Tay Lưu Thù Hiền trượt qua giữa áo ngực, ngón trỏ ngón cái và ngón giữa nhẹ nhàng vuốt ve cổ trắng noãn, động mạch cổ nhảy lên rõ ràng mà có lực.

Bởi vì động tác cổ tay biên độ lớn, áo ngực đã bị đẩy ra cách xa da thịt, dây vai hai bên theo đó rơi vào khuỷu tay Hồ Hiểu Tuệ.

Môi đỏ mọng của Lưu Thù Hiền không nói lời nào rơi vào trên môi Hồ Hiểu Tuệ, xâm chiếm từng lĩnh vực.

Hai tay Hồ Hiểu Tuệ ôm lấy cổ Lưu Thù Hiền, đáp lại nụ hôn của cô.

Chịu không nổi phát lực của Lưu Thù Hiền, thân thể Hồ Hiểu Tuệ bị ép ngửa về phía sau, hai tay vẫn ôm cổ Lưu Thù Hiền như cũ, bàn tay to của Lưu Thù Hiền ở trong nội y càng dùng sức xoa bóp.

Còn có thỉnh thoảng phát ra rên rỉ.

Chết tiệt.

Có người gõ cửa.

Lưu Thù Hiền ôm Hồ Hiểu Tuệ từ trên bàn làm việc xuống, nhét xuống dưới bàn làm việc.

Lúc này Lưu Thù Hiền chỉ có thể may mắn lúc trước khi mở phòng y tế của trường mình kiên định yêu cầu một cái bàn làm việc đủ lớn.

Lưu Thù Hiền cuống quít sửa sang lại quần áo một chút, người bên ngoài liền đi vào, nhìn thấy cái đầu nhỏ còn lộ ra bên ngoài bàn làm việc, giơ áo blouse trắng lên che lại, vừa vặn che cái đầu nhỏ của Hồ Hiểu Tuệ lại.

"Bác sĩ Lưu, em muốn lấy giấy bệnh"

Trần Thiến Nam ở chỗ Lưu Thù Hiền đã là người trúng độc xin nghỉ bệnh.

Lưu Thù Hiền nắm tay phải đặt ở trước miệng ho nhẹ một tiếng

"Chỗ nào không thoải mái?"

Động tác thân thể mất tự nhiên đứng.

Trần Thiến Nam vui vẻ đi tới

"Chị cứ viết đau bụng là được"

"Rồi"

"Tự viết................"

Chỉ giấy xin nghỉ không biết bị ném vào một góc nhỏ khác của bàn làm việc từ lúc nào, còn chưa nói xong, Lưu Thù Hiền đột nhiên cảm thấy bụng nóng lên, đôi môi mềm mại cùng đầu lưỡi ẩm ướt lại khiêu khích dưới bụng mình. Trần Thiến Nam cầm giấy xin nghỉ tới, nhìn Lưu Thù Hiền vẻ mặt mất tự nhiên.

"Lão Lưu chị đứng đó làm gì?"

Người phía dưới càng lớn mật cởi bỏ thắt lưng Lưu Thù Hiền, bàn tay ấm áp kia còn không ngừng vuốt ve đùi không có quy luật.

Lưu Thù Hiền mặt đỏ tới mang tai, trên đầu mơ hồ toát mồ hôi, hai tay dùng sức chống lên mép bàn.

"Không... không có gì"

Trần Thiến Nam cúi đầu viết giấy xin nghỉ nghe được thanh âm mất tự nhiên của Lưu Thù Hiền ngẩng đầu nhìn một chút, vừa nhìn đã nhìn thấy mồ hôi đầy trán của Lưu Thù Hiền lọt vào trong mắt.

"Chị như thế nào chảy nhiều mồ hôi như vậy?"

"Trời quá nóng"

Lưu Thù Hiền cắn chữ rõ ràng nói.

Hồ Hiểu Tuệ học theo Lưu Thù Hiền vừa mới như vậy, tay phải bắt đầu không an phận từ phía dưới Lưu Thù Hiền chậm rãi di động lên trên, đôi môi còn đang liếm hít dưới bụng.

Lưu Thù Hiền hít sâu một hơi, quá đáng!

"Điều hòa vẫn còn 26 độ"

Trần Thiến Nam nghiêng đầu nhìn lại điều hòa treo trên tường, bỏ lỡ biểu tình biến hóa đặc sắc của Lưu Thù Hiền.

"Được rồi, chị ký tên xong em trở về viết tiếp đi"

Lưu Thù Hiền đoạt lấy giấy xin nghỉ mà Trần Thiến Nam lề mề ngay cả tên cũng chưa viết xong, ký tên lên đó, sau đó xé ra đưa cho cô.

Trần Thiến Nam trong kinh ngạc mang theo cảm động, đây là lần đầu tiên nàng tới cùng lão Lưu xin nghỉ sảng khoái như vậy.

Trần Thiến Nam rất cảm động.

Lưu Thù Hiền không dám động đậy.

"Cảm ơn chị, bác sĩ Lưu!"

Nhìn Trần Thiến Nam trong đắc ý không có mang theo một tia sinh bệnh bóng lưng rời đi, cửa lần nữa bị đóng lại.

4.

Bên trong rèm.

Kiểm tra giường.

Lưu Thù Hiền đang nằm ở dưới bụng Hồ Hiểu Tuệ, không ngừng dùng đầu lưỡi cọ cọ qua lại, quần áo ngoài áo blouse trắng đã bị ném qua một bên.

"Xem ra bác sĩ Lưu càng ngày càng gấp"

Hồ Hiểu Tuệ nằm tựa vào gối màu trắng, cúi đầu đùa bỡn người nằm dưới bụng mình.

Lưu Thù Hiền rời khỏi bụng Hồ Hiểu Tuệ, một lần nữa đè lên người Hồ Hiểu Tuệ, vươn đầu lưỡi lau qua hơi ấm còn sót lại trên môi, nơ một nụ cười khẽ.

"Em cần phải phụ trách dập lửa"

Cô nói bên tai Hồ Hiểu Tuệ.

Trong nụ hôn mãnh liệt ngươi tranh ta đoạt, Lưu Thù Hiền còn chưa nếm được hương vị ngọt ngào hơn, Hồ Hiểu Tuệ đã ngừng lại trước.

Hơi thở nặng nề cùng tiếng thở dốc giao nhau lại càng dễ nghe.

Giường phát ra âm thanh lắc lư, Lưu Thù Hiền dưới yêu cầu im lặng của Hồ Hiểu Tuệ trở thành người nằm xuống kia, quần đã sớm bị cởi ra cũng kéo tới đầu gối.

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ vén váy đồng phục của mình lên, sau đó chậm rãi ngồi giữa thắt lưng cô.

"Tiếp tục đi"

Hồ Hiểu Tuệ cúi người, mái tóc dài rơi lả tả trên áo sơ mi của Lưu Thù Hiền, như có như không tiếp xúc với da thịt của cô.

Cởi nút áo ra.

Đôi môi hôn nhau, tay Hồ Hiểu Tuệ xoa xoa nội y trên người Lưu Thù Hiền.

Lưu Thù Hiền chỉ cảm thấy cảm giác khô nóng hoàn toàn bất đồng với vừa rồi bao bọc lấy mình, thân thể bị ma sát đến nóng bỏng.

"Hồ Hiểu Tuệ, em chạy không thoát đâu"

Tiếng rên rỉ nhỏ vụn không ngừng từ trong miệng hai người phun ra, Lưu Thù Hiền phấn chấn, lần nữa đem Hồ Hiểu Tuệ nhu động đã lâu đặt ở trên người mình.

Hồ Hiểu Tuệ bị đè cũng không an phận, hai chân mở ra kẹp Lưu Thù Hiền ở thắt lưng bụng, tay dây dưa ở gần bụng dưới của Lưu Thù Hiền.

Lại có người gõ cửa.

Lưu Thù Hiền nhặt áo blouse trắng trên mặt đất lên ném lên ghế gỗ bên kia, lại đem đệm chăn màu trắng kéo qua trên người hai người, đem các nàng giấu ở trong đó.

Khí tức vốn là thở hổn hển ở trong không gian nhỏ hẹp hắc ám càng thêm nở rộ ra dục vọng.

"Bác sĩ ?"

"Bác sĩ ?"

Cửa bị đẩy ra.

Lưu Thù Hiền nín thở, vạn nhất...

Chắc sẽ không bị bắt gặp như vậy đâu................

Hồ Hiểu Tuệ không cho là đúng, ngón tay trong lúc sờ soạng đã mai phục ở bên trong hai chân Lưu Thù Hiền.

"Bác ~ sĩ~ Lưu~"

Càng quá đáng chính là, Hồ Hiểu Tuệ còn ở bên tai mình dùng thanh âm hờn dỗi kia!

Trong ánh sáng yếu ớt, Hồ Hiểu Tuệ nhìn gân xanh trên mặt Lưu Thù Hiền bởi vì nhẫn nại mà toát ra, Hồ Hiểu Tuệ vừa buồn cười vừa đau lòng, chỉ có thể càng thêm tri kỷ dùng sức xoa bóp trên người cô.

Lưu Thù Hiền hít sâu một hơi, đây thật sự là hôm nay muốn đem chính mình phế đi.

Tiếng bước chân không có cách gần các nàng, ngược lại càng ngày càng nhỏ giọng, chỉ nghe được cái kia học sinh nói câu "Bác sĩ không ở đây" liền nghe được cửa đóng lại thanh âm.

Lưu Thù Hiền xốc chăn lên.

Cúi đầu cuồng loạn mút mút cắn, đầu lưỡi nóng ẩm càn rỡ thổi quét nụ hôn của Hồ Hiểu Tuệ, tựa hồ là đang trừng phạt Hồ Hiểu Tuệ khiêu khích vừa rồi.

Hồ Hiểu Tuệ dưới sự dạy dỗ của Lưu Thù Hiền, lúc này thân thể đã mẫn cảm không chịu nổi.

Chỉ cần ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích một chút, đều có thể nghe được tiếng thở dốc ý loạn tình mê.


5.

Tiếng giao triền mập mờ mà lại vang dội cùng tiếng giường ghế cùng sàn nhà va chạm quanh quẩn trong phòng.

Nhiệt độ dường như cũng tăng lên vài độ.

Bầu không khí trong phòng trở nên dâm mỹ.

End.

Chúc mừng cdsn bảo bối thành công mĩ mãn hehe 😘 thả nhẹ chương 🚗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro