Chapter I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hời hợt tựa mình vào vương vị, ướm mũ miện xa xỉ với các đường sọc phết từ chất màu đắt đỏ, biểu tượng mãng xà quỷ quyệt đính giữa trung tâm. Pharaoh ấy, khoác hờ phục trang tối màu, phô bày múi cơ rắn rỏi trên làn da bánh mật. Đồng tử đỏ hững hờ đảo.

"Bọn mi lại cống nạp hiến vật gì cho ta, con trai cả của Ra vĩ đại? Một con điếm có cánh à?"

Liếc mắt nhìn chiếc lồng dưới kia, nụ cười vặt vãnh xuất hiện trên môi nhạt, để thân ảnh khắc in vào tròng mắt. Cú Đêm khiếm nhã tột bật ôm ấp lấy bầu không gian khổ rợp, nghèo túng và tơi tả, như chú chim non mới rời tổ đã đột nhiên bị thợ săn bắn ghim vào tầm. Chiếc mặt nạ bị nứt đôi và máu chảy đầm đìa nơi khóe mắt, ngẫm lại đã nửa tháng kể từ lần động dục cuối cùng phát tán, đôi cánh bầy nhầy chất nhục dục, gọi là đĩ điếm cũng đúng, chẳng đáng làm con người nữa rồi.

"Pharaoh khốn nạn... Sai người bắn tôi đau đớn thế này, thà tôi chịu chết chứ không quỳ trước trướng ngài."

Phỉ nhổ dưới bậc thềm thập tự giá, nhạo báng tượng sư tử ở góc ngai vàng như kẻ thua cuộc tự nghĩ mình sống trong vinh quang. Cú Đêm, không ngu ngốc tự dâng mình cho một đức ngài vô tri thức. Một con cú nhỏ lầm lỗi giữa đêm đen, thạo rừng sâu và để khi lọt vào tầm ngắm, thì chẳng bao giờ có thể trở về như xưa.

Phất tay lệnh toàn thể quan viên tạm ló dạng đi, chính mình chầm chậm bước xuống bậc tâm cấp, đức ngài xứ Ai Cập kéo lê theo chiếc gậy đúc khắc sọ rắn nơi đỉnh. Khom người xuống nhìn nhận giống thú vật tàn tạ nọ đang bị cưỡng chế chải chuốt sao cho thật tinh tươm sau chuỗi ngày chịu xâm hại. Các đốt ngón dày nhẵn nhụi, thô ráp mân mê nhẹ làn môi mọng, rồi như một đòn trời giáng bạt tai xuống. Phiến mặt nạ còn lại xem như hỏng hư nốt. Và chắc chắn, cú này chẳng nhẹ tý nào đâu.

"Phải rồi, mi sẽ không quỳ trước ta."

Trong lúc đối phương vẫn còn choáng váng, Pharaoh nhanh nhảu kéo rách gấu váy, ngang nhiên sờ soạng, thô lỗ bóp lấy mảng mông mịn. Híp mi, bỡn cợt ve vuốt gần mép động.

"Mà là sẽ gối đầu gần hạ bộ ta, đem toàn bộ dương cụ này liếm láp cho thật thỏa. "

Dõng dạc rít lên xong xuôi, gần như ngay tắp lự, Cú Đêm đã phải trả giá vì sự ngạo mạn nhất thời của mình. Chẳng hạn như việc chỉ mải lo tấn công nửa chi trên, mà quên bẫng mất phần thân dưới vậy. Gã hoàng đế dã man khôn siết, đặc biệt là khi hứng tình. Trước khi được dâng lên thì chắc chắn cửa sau đó đã chịu dày vò kỹ lưỡng trơn tru qua. Trừ phi nhà thông thái muốn đời mình đi tong. Thế nên, khi Pharaoh nhỏ nhẹ cười, thì cũng là lúc hắn nắm lấy cán gậy. Gậy Ả rập không dài. Chúng tạc hình thủ cấp thú, nó chỉ giắt theo như món đồ lưu niệm xinh xắn.

Cũng vì độ to vừa phải, lại không dài lắm.
Kẻ vừa khắc nọ còn đang hung hăng ngỗ ngược, thì khắc này bị nhấn trọn cán vào ngay lập tức, chỉ vì chểnh mảng một chốc.

Trước sự kinh hoảng ấy, gã lại trao tặng một cái tát đau điếng. Khe khẽ nghiến răng, mềm mại thốt.

"Miệng trên đã nói đủ, miệng dưới cũng nên được ăn no, nhỉ? Ngốn vừa phải thôi đấy.", tay nhấn càng sâu, tông giọng càng trang nghiêm mấy hồi. Khiến Cú Đêm, ngoài việc không kịp chống cự, còn phải choáng váng trước nỗi đau mà thanh gậy cứng cáp ấy mang lại.

"Mẹ kiếp, dừng lại ngay! Bỏ cái gậy khốn nạn ấy ra, nó chỉ hợp cho kẻ xứng đáng làm hoàng đế, không phải kẻ đồi trụy như ngài!"

Bành trướng và ngốn nghẹn, xoa dịu đầu gậy nhẵn trụi ấy là thứ nước tình chảy ròng rã từ hậu huyệt, là loài chim quyền quý chỉ hoạt động vào ban đêm, khi trăng sao đã lên cao mặc kệ cho tia nắng trời ngớt đi phần nào, cũng là thời điểm Cú Đêm bắt đầu động dục và hứng tình nhất, mồ hôi đầm đìa ướt sũng cả bộ lông, vùi dập nó xuống đất lạnh, phô trương cả cơ thể nõn nuột hơn nhãn cầu, thắp nến lửa ái lạc đê mê trong tim cánh đàn ông. Cũng bởi lẽ, Cú Đêm họ Clark ngọt ngào như lọ xuân dược phố đèn đỏ, xương quai xanh cắt ngọt hình chữ V, rãnh hai bọng thịt ngát hương tươi trẻ và ngai ngái vị mồi ngon, dường như cán gậy sắt kia quá lớn, so với dự định của Cú Đêm. Khó chịu trực qua cái tặc lưỡi, chuyển đổi tư thế, nằm sắp người câu dẫn gợi dục, nhưng vẫn còn sĩ diện và chút cau có hậm hực, tia nốt vòm ngực của gã Pharaoh độc địa như bọ cạp sa mạc, dồn nén đầu gậy thô ráp và chà sát lên thành hậu huyệt, tiện đà hắn thúc sâu vào và trót lọt đã nửa thanh, Cú Đêm khó chịu nghiến răng, hai mắt thấm nhòe nước và cổ họng ran rát vì đau đớn tê liệt

"Đừng có làm vậy! ...Ah, bỏ cái gậy ra thằng khốn-"

Mang nỗi niềm thù uất với Pharaoh tối cao đã mấy kiếp, và rằng chịu khổ nhục cũng đã mấy lần. Cú Đêm cật lực bấu lấy cái cổ màu bánh mật, chân tay tê liệt bũn rũn, cố gắng rút ra từ trong người cán dao sắc bạc bén lẹm, lưỡi dao khắc chữ Clark đã bị cháy sạm bởi mặt trời héo hon xứ sở Ai Cập phồn vinh, kề sát yết hầu đang run lẩy bẩy của đức ngài cao quý, Cú Đêm không ngần ngại thảm sát vị vua anh minh nọ.

"Đĩ điếm thì quá tầm thường cho một nhà Cú Đêm thông thái, thưa Pharaoh uy quyền. Đêm nay tôi chịu nhục nhã, nhưng lấy được mạng của kẻ trị vì bỏ bê đất nước, tôi cũng cam lòng."

Lặng lẽ đem tất thảy phản ứng nọ thu vào đáy mắt. Đây chẳng phải loài cú vọ đầu tiên lên dĩa. Trước cậu ta, đã vô vàn cống vật hiếm hoi khác qua tay gã Pharaoh, và không một ai trong số chúng là tròn mệnh. Tất cả đều có chung một bí mật: Lưỡi dao nhọn hoắm dấu kỹ sau lớp cánh. Lần đầu tiên thì còn đáng ngạc nhiên đấy, nhưng hễ lớp này qua rồi đến lớp nọ, lũ cú dường như chẳng nhận thức được chiêu trò đó đã sớm cũ mèm. Không cần đến hơn mười giây đâu, và thứ khí giới ấy đã bị tước văng ra xa cả tấc. Cũng bởi đang ôm vòng eo mảnh dẻ, thật tiện cho việc xoa nắn khỏa mông căng cớn sau lớp vải mỏng, nhéo lấy thắt lưng, rồi nhịp nhàng rút, chỉ để nhấn lút cán gậy vào tận sâu bên trong. Tất cả đều diễn ra quá nhanh, đến đỗi Cú Đêm chẳng tài nào xoay sở, thì chính mình đã lãnh trọn một bạt tai bỏng rát, rồi bị đập thẳng mình xuống sàn đất lạnh.

Đè lên, đồng tử mảnh đỏ hoen co thắt, cau có hậm hực nhẹ. Gã bật tung lọ gốm trong túi áo, đổ dịch nhụa nhầy lên khắp vùng hạ bộ sớm cương cứng nọ. Cú Đêm khốn khổ biết nó là gì. Thứ chất lỏng nhớp nhúa này gây ngứa cực độ, nếu không được kích tình, nó sẽ gây ham muốn bức rức đến điên đảo mụ mị. Nhưng chỉ thế thôi ư? Không. Nó còn có công dụng tuyệt vời trong việc huấn luyện dã thú, chỉ cần ngửi mùi hương quen thuộc, gần như sẽ chẳng cưỡng lại nỗi. Pharaoh chỉ việc ngồi một bên, rút thẳng gậy ra, vứt hời hợt xuống đất.

"Nghe đâu mi có dòng dõi thân thích nhỉ? Vừa hay hoàng gia vừa tóm gọn được vài ả cú nhỏ tuổi, còn non lắm. Chi bằng..."

Nhướn mày.

"Nếu mi không tích cực dạng chân ra, ví von bản thân với loài dâm dục mãng xà, ta e rằng lũ trẻ nọ sẽ được tiếp đãi bởi... Giống chó sa mạc mà ta nuôi nấng. "

"Thế nào? Đủ tính thách thức chưa, con điếm mạt hạng? "

Lưỡi dao vẫn cầm chắc nịch nhưng đã hạ xuống một chút. Gò má đỏ lợ, máu dồn lên sóng não và nếp nhăn hằn trên vầng trán cao vót, tỏ vẻ xấc xược và bố láo hơn tất thảy, nước da trắng ngần khắc trên hai mảng đùi non đang miễn cưỡng dang rộng, nhắm mắt và thầm nguyền rủa gã đồi bại vô học thức, ỷ lại vào danh tiếng và trọng trách gánh vác mà thỏa thích sai bảo dân chúng.

"Tôi là con điếm mạt hạng, còn ngài thì là gì? Hoàng đế không có não à?"

Hạ thân bị cưỡng thúc tựa muốn xé toạc đũng quần, tác dụng của liều dược tình quá sức tà mị, giống hệt viên thuốc của phù thủy phương Đông mang lại. Quắn quéo khó chịu, toàn thân ngứa ngáy, mồ hôi tứ bề, xộc thẳng lên mũi hương thơm nam tính nhưng sặc mùi dơ bẩn.

Từ khóe mắt Cú Đêm xuất hiện những giọt sắc huyết rơi lã chã xuống nền đất lát đá bóng loáng, một số giọt vướng trên bộ lông chim uy hùng nhưng nay trở nên nhu nhược. Lần đầu tiên Cú Đêm cho ra một quyết định quá sức đến vậy, khi cán dao trên tay dốc ngược lại, xoay chuyển hướng lưỡi dao từ phía của vị vua "anh minh" trở về phía chính bản thân. Dốc lưỡi dao bén nhọn lên trên vòm ngực trái phập phồng lên xuống, Cú Đêm nhoẻn môi cười trừ.

"Tôi chết, ngài cũng chẳng thể mãn nguyện dục vọng được, chi bằng tru di cả dòng tộc tôi, tôi được đoàn tụ trên cõi địa đàng, còn thằng khốn như ngài sau cùng gieo rắc đau thương, đến khi chết lại về với chốn âm ti mục ruỗng. Cũng đáng chứ, Pharaoh kính yêu?"

Khom người quan sát tất thảy sự tình, gã lạnh lẽo xa xăm trông, hoàn toàn dừng lại ở vai trò kẻ theo dõi. Chẳng một chút đồng cảm nào dừng lại nơi đáy mắt, mọi sự diễn ra, lẳng lơ đọa đày đến cùng cực. Khi Cú Đêm thề thốt dọa nạt, níu giữ lấy nhánh sinh mệnh cuối cùng, đem nó ra như vật phòng thân đáng sợ nhất, Pharaoh này chỉ vuốt nhẹ cằm mình, trầm ngâm. Nhưng chẳng lâu đâu khi môi gã nhấc lên, cũng là lúc diễn ra cuộc trừng phạt đồi bại.

Vỡ òa ra trước không gian vốn phẳng lặng như tờ, lính canh dốc cổ hai đứa trẻ giống cú vọ nhỏ bé ra, kề lưỡi giáo nhọn sát lồng ngực bé tí hinh suy dinh dưỡng nọ, nước mắt nước mũi lem luốc cả khuôn mặt. Hãy mườn tượng mà xem, tiên tri đáng kính tối cao chẳng thể bảo vệ được chúng, chính mình lại gần như lên đỉnh dầu chẳng bị chạm vào. Tiếng nỉ non cứ nghẹn đắng giữa cuống họng, khàn đục rền rỉ không thôi. Nhàm tẻ đảo đồng tử, chống tay đỡ má, mày rậm khe khẽ nhấc cao, lả lơi mỉa mai hỏi.

"Kéo theo hai đứa nhỏ ruột rà của mi ư?"

Giàn giụa, đám nhỏ gần như khẩn khoảng van vỉ một đường sống. Và chính Naib, cũng có chút ít mất nhẫn nại, khi chỉ cần liếc nhìn, vệ quân cũng đã bóp chặt lấy hai vùng cổ nhỏ nọ. Tẻ nhạt nhợt thuếch tằng hắng, hả dạ hứng chí buông lời miệt thị.

"Chúng chịu được bao lâu mà không cần có không khí? Cưng có thể đoán xem."

Nói rồi lũ khốn nạn ấy lại dày vò hai dáng mình xinh xắn nọ, khiến tiếng gào cứ được đà hét lớn hơn.

"Quỳ xuống, bò đến đây như một con chó, hoặc lũ trẻ sẽ chết."

Ngồi lại trên ngai vàng, nhấp một ngụm rượu nho ngon tuyệt hảo, thô lỗ khinh khỉnh bảo.

"Nhớ kỹ, mạng mi rẻ mạt tựa súc sinh, nên hãy tận dụng cái lỗ nhỏ xinh ấy đúng cách, rên rỉ nhấp hông sao cho phóng đãng vào, thế mới hóa thân thành điếm được."

Trị vì mảnh lãnh thổ bạc ngàn ngũ cốc, hoa quả tươi tắn trên chất đất màu mỡ, nội ngoại thương phát triển, cùng số trận chinh phạt thắng nhiều chẳng thể đếm xuể, Naib Subedar, cũng chính là gã độc tài hùng mạnh nhất bấy giờ. Chẳng kịp dứt câu, vùng bụng mềm đã lãnh trọn một cú đấm móc hung tợn, khiến Cú Đêm ngã khuỵu xuống, rệu rã tứ chi, quặn thắt đau điếng đủ để tâm trí chết lặng đi một lúc.

Di mũi chân đến hạ bộ sớm cương cứng nọ, đạp xuống nó thông qua chất vải lanh mỏng, cọ sát nhẹ nhàng. Pharaoh thích thú quan sát quang cảnh nọ, gần như nhếch môi lên, căng to hốc mắt đỏ hoen mà dáo dác dõi theo. Hếch cằm, rũ mi, sống mũi cao thẳng thớm, cợt nhả bực dọc đáp.

Hai đứa nhỏ khốn đốn bị đè sát rạp dưới đất bình, trong khi Naib Subedar lại ngả ngớn ngồi lên ngai vàng, một lần nữa.

"Phải chăng nên để chúng thay thế? "

Những cánh tay gân guốc sờ soạng xoa tím tái khắp mình mẩy nhỏ thó nọ, lũ lính thô bạo thỏa thuê xoa nước da mềm, và chỉ tạm dâm tục vỗ bờ mông nọ. Chúng đợi chờ chỉ thị, để bạo lực đâm thẳng vào tận sâu bên trong, ươm mầm đặc sệt tất vùng tử cung ấm, chơi chết rồi vất thẳng xác nhi đồng. Tất cả phụ thuộc vào Pharaoh, kẻ đang ngồi đấy, nâng chân ve vuốt quanh bộ phận yếu nhược của Eli Clark. Thở dài, bắt đầu ra vẻ lơ đễnh, đảo đồng tử.

"Ta chán rồi.", đám binh sĩ hoác mồm tận mang tai, càng thích chí hơn, không ngừng điệu cười bệnh hoạn, chỉ chực cưỡng hiếp cho thỏa. Còn Pharaoh thì ngáp ngắn ngáp dài, nhàm tẻ nhẹ chậc lưỡi.

"Dùng tư thế quỳ mà trườn đến đây, cởi thắt lưng cho ta, và tử tế phục vụ ta, một lần nữa. ", híp mi, cong lưỡi và hắng chất giọng khàn đặc xuống, "Ta nhắc lại, là tử tế. "

"Ta chẳng ưa những con phò cứng đầu mồm miệng chua ngoa, nên nếu ngươi không thể làm ta cương, thì con em ngươi sẽ có chửa ở tuổi thành niên đấy. "

"Tha... Xin hãy tha cho chúng-", Cú Đêm không yên lòng, khóe mắt rịn nước chảy lê thê xuống gò má đỏ hồng. Hậm hực phó mặc cho cảm xúc trào dâng đến đỉnh điểm rồi vỡ òa, Pharaoh khốn nạn thành công chọc ngoáy cháu đức tôn của tộc Cú đến mức nếu có thể, Eli Clark nguyện lấy cái danh báng bổ lên tất thảy thần linh xứ ả rập bần túng này.

Vác tấm thân thảm hại bò trườn lê lết tới nơi hắn, sát rạp đến gót chân quyền quý kia đang ngồi chểnh mảng trên ngai vàng, phó mặc cho hắn bế thốc cậu ngồi lên đùi, siết lấy vòng eo mảnh dẻ, ngửa cổ ngụp lặn giữa vùng quai xanh thơm tho dẻo dai, thay vì ngấu nghiến liếm láp cho thỏa hai mảng anh đào trước ngực, thì Pharaoh này lại sờ đến điểm mẫn cảm gần chúng. Nó sẽ khiến khỏa ngực càng thêm cứng, khao khát được mút lấy sẽ thỏa dịp càng quấy.

Mồ hôi túa ra, nhớp nhúa khắp mình mẩy chú chim nhỏ, nhưng gã không bận tâm dơ bẩn. Gã say đắm bờ mông cong mẫy, ưa thích siết lấy chẳng rời, xác thịt nõn nà hòa cùng chất da mật tối. Đen và trắng buộc ở cùng nhau. Đẩy vóc vẻ xinh xắn ấy ngồi lên vương vị. Thật trớ trêu thay cho tộc Cú, lúc ngồi lên ngai báu lại là khoảnh khắc dạng chân như một con điếm. Thầm thì điều đấy với đối phương, khiến cậu ta càng thêm phẫn nộ, nhưng tuyệt nhiên chẳng kháng cự. Liếm môi, cánh lưỡi đỏ hỏn của hắn khẽ khàng thè ra, bại hoại cúi đầu xuống, khi sắp chạm đến cự vật của Cú Đêm, thì lại đột ngột dừng. Bất thình lình đem khối tròn mịn nhấn sâu vào bên trong hậu huyệt, hả dạ bật cười trước tiếng hét nọ.

"Ôi chao, bé thét lên nghe yêu thế? "

Đấy là nhộng ả rập. Nó không phải thực hay động vật, và chỉ có tác dụng gợi dục. Khi tiến vào nơi nóng ấm, nó sẽ tập trung bò trườn, tiết dịch ngứa gây điên dại liên tục. Pharaoh sở hữu dòng máu thuần thỏa sức điều khiển nó từ trong. Gã khốn nạn vô cùng, mặc nó càn quấy thỏa thuê. Nam giới có yếu điểm lớn nhất là tuyến tiền liệt. Phải rồi, nhộng đang phình to chẳng ngừng xoa bóp gần vách thành nọ, đem mọi ngóc ngách đều vặn xoắn đến sướng ran người. Còn chính gã, cầm roi da thuộc, nhằm vào hai gò ngực mà đánh. Cách dụng roi vô cùng khéo, chỉ gây tê tái nho nhỏ mà chẳng để lại thương tích gì.

Dù bị thúc vào sâu tận cùng cơ thể, nhưng cảm giác trống trãi đói khát vẫn dày vò Cú Đêm đến điên.

Nhìn mà xem quang cảnh hiện tại, Cú Đêm rã rời ngồi dạng hai chân trên ngai báu, ngực hằn sọc vết đỏ từ roi, lỗ nhỏ co thắt, và dương cụ dựng đứng rỉ nhẹ dịch nhầy.

Tên Pharaoh chỉ cần đợi, đợi đến thời điểm này, mới nhè nhẹ buông lời dọa đe về hai đứa nhỏ nọ, rồi đem cự vật nóng bỏng đáng sợ của mình trực tiếp thúc vào trong khoang miệng nhỏ ấy. Phía dưới khát khao cực hạn, nhưng chỉ phía trên mới được cho, thế thì sẽ tạo cảm giác chênh lệch gợi dục khôn tả. Nhẹ thở dốc, Naib Subedar híp mi.

"Tháp tùng người đàn ông của ngươi cho thật tốt, thì điếm ạ, có lẽ ta sẽ niệm tình cái miệng dâm đãng này mà thứ tha lỗi lầm của tộc Cú. "

Dị vật ngai ngóc đầu dậy, trực chờ đâm nát giày xéo khoang miệng nhỏ, đè nén kẽ răng và cuống lưỡi bằng lớp kem trắng đục, Cú Đêm e thẹn để đầu lưỡi chạm lên quy khấc cương cứng, xoáy tròn rồi liếm láp, chốc lại khậy khậy phía trên đỉnh đầu. Lưỡi vừa hoạt động, những đốt xương tay thon thả cũng không quên thỏa mãn cự vật khỏe khắn tươi tỉnh kia, trong chớp nhoáng đã mân mê hai tiểu cầu cứng ngắc sần sùi, tiếp tục thúc lên xuống thân dương cụ thuần thục, nhuần nhuyễn xoa nắn gân guốc nổi cuồn cuộn, hăng hái đâm xuyên tạc amidan vào sâu trong hốc họng, Eli ngấu nghiến như đói mồi lâu ngày. Lần đầu tiên trong đời, Cú Đêm chấp nhận số phận nghiệt ngã và để nó trôi đi theo thời gian, họa chăng chính vì gã Pharaoh quá độc địa chẳng chịu buông tha bất kì kẻ thê nô nào ngáng đường.

Cú Đêm rất biết cách làm người khác sướng rơn người, đẩy được nửa thanh thịt nóng ngậy liền lấy lưỡi quấn quýt xoa nắn bên trong, nước bọt tiết ra liên tục tiện bôi trơn thứ nam tính ngai ngái vị đàn ông. Khóc than trong mậm mụi, không phân biệt được đâu trời đâu đất, nhả ra rồi sục vào, lặp lại một vòng tuần hoàn, mải miết cho đến khi nhận ra có dấu hiệu tuồn sữa trắng, Cú Đêm thúc nhanh hơn, chẳng màng đến bản thân ú ớ gợi dục đến cỡ nào, và cũng chẳng quan tâm đến hai đứa nhóc nhỏ chứng kiến miệt thị ra sao, tiếp tế vị Pharaoh đến mệt nhoài vẫn tiếp tục, liếm láp như chú dê con vòi vĩnh sữa mẹ, mồ hôi chảy xuống hốc má, rỉ giọt trên xương quai xanh cắt ngọt, cưỡng cầu gã mớm cho những giọt tinh hoa đắng nghẹn mà ngọt sâu lắng.

Được một con điếm khuây khỏa chính mình thì đúng là không tệ. Nhưng được một nhà tiên tri thánh liếm láp dương vật lại là chuyện khác. Thứ cảm giác thành tựu đồi trụy này ngân ngấn lan tản, hòa mịn cùng quả tim đen tởm lợm, dấy lên sự vui thích tột độ chẳng thể kể siết. Cú Đêm khét tiếng thanh lãnh tri thức đang mút hạ bộ hắn, ịn mũi gần khố, mắt rệu rã nhìn chăm chú, bộ dáng ảm đạm thưở xưa rạn vỡ cả. Khoái cảm này, kèm theo suy nghĩ vinh quang cùng cực, khiến Subedar hả dạ hơn bao giờ hết.

Thế là hắn giật mái tóc trắng mềm, đem khuôn miệng gợi dục dốc trọn sát, bạo lực kéo căng đớn đau từng mảng da đầu một, lắng nghe rành rọc tiếng nhóp nhép từ việc va chạm. Chẳng lạ lùng chi đâu khi gã ta đem từng giọt sữa nồng trút thẳng ra, hài lòng vỗ nhẹ gò má đỏ hây, trong khi đem đôi môi mọng bóp chặt, buộc đối tượng uống triệt để chẳng chừa cặn. Và thưởng cho ngữ độ lẳng lơ kèm tài năng, thứ kỹ thuật đầy nhục nhã. Pharaoh phất tay tán lui đi bọn lính, dĩ nhiên để chừa lại không gian riêng, cũng như đem sự chú ý nơi Clark dồn vào hắn.

Đứng lên, bỏ đi trước, chẳng cần kiểm tra cũng biết Cú Đêm chỉ có thể gắng gượng nhấc từng bước mà theo. Việc di chuyển chỉ tiện đà cho nhộng càng thêm bành trướng, nên khổ sở cực kỳ, gần như sướng đến điên dại. Nhưng không thể lề mề, Naib ghét điều ấy, gã đã từng sai khiến vật nọ cắn xé bên trong một ả hoàng phi tọc mạch. Trước-toàn-thể-công-chúng. Nên là, mặc kệ nửa dưới có nhớp nhúa đến mấy, Cú Đêm vẫn nên đuổi kịp đi.

Tiến vào mật đạo cũ kỹ, vách tường ẩm ướt, chuột dại lao đầu theo đàn ồ ạt qua lại, để rồi mở ra lối rẽ mới.

Gian phòng lạ, chứa linh tinh vật hành hạ thể xác. Naib Subedar quả chẳng hư danh kẻ biết hưởng thụ, mỗi một món đều kích dục đến kì quặc. Ngón tay hời hợt vung nhẹ, khe khẽ đảo một vòng trên không đầy ngẫm ngợi, rồi thẳng thừng chĩa đến ngựa gỗ. Ồ, chính là thứ đồ dành riêng cho nữ nhân quá phận, khi một khối gỗ khắc hình dương cụ đặt ngay giữa yên. Trước sự kinh hãi đến từ đối tượng, gã rít nhẹ, cười bảo.

"Ngồi lên."

Ra lệnh, đơn giản thế.

Chẳng khác nào gián tiếp gán tội dâm đãng lên cho chàng cú cả. Đem tư tưởng phá hoại sạch sẽ, với mục đích sỉ vả thể xác lẫn tinh thần, đơn giản làm sao. Món đồ chỉa thẳng giả mạo vốn được tác chế để gây đớn đau. Lần này đã qua cải biến mất rồi, trên nó bôi trát sẵn dịch, tiện cho việc gieo rắt niềm hoan thích. Lại có thể tự động nhấp, tiện lợi vô cùng. Dầu gì, cũng là để "phạt", nên nó không dài lắm. Không thể thúc đến tận cùng, chỉ vừa đủ, và chủ yếu là hình thức tự chuyển động hông mang tính nhục mạ ghê gớm khi phải ngồi lên nó.

"Sau đây sẽ là buổi diễu hành trên ngựa từ Eli Clark tối cao.", khoanh tay lại, nhướn mi.

"Ngài bị điên sao, không thể nào..."

Sự minh mẫn bị bác bỏ, cực khoái đã đạt đến đỉnh điểm và đang bị giam cầm tận đáy lòng, không thể bình tĩnh để bật lên những lời lẻ đúng đắn của một vị thông thái. Ngổn nghẹn sâu trong đáy họng, Naib Subedar thành công huých tạt một câu lệnh khó khăn thách thức Eli Clark, nhìn bệ gỗ đung đưa kích dục nhường nào, nhất nhầy chảy nhớt nhụa trên hình tượng khắc điêu mĩ miều thứ nam tính nọ, chốc đã dễ dàng làm chú cú nhỏ sợ hãi, đi giật lùi cho đến khi tấm lưng sắc tuyết ngọt lịm hơn thỏi kẹo đường chạm đến bầu ngực rắn rỏi phẳng lì, giật thót mình không dám xoay lại, lắc đầu ngoày ngoạy và tự nhủ có bằng chết cũng không dám thỏa mãn gã ta.

"Xưng danh là kẻ đứng đầu đế quốc, sao lại giở trò đồi bại như vậy, Pharaoh? Ngài nhẫn tâm vừa phải. Tôi... không thể ngồi lên nó được—"

Lần đầu tiên chứng kiến thứ trò chơi đau đớn như bị thiến tế dưới mười chín cõi địa ngục, vừa bắt gặp đã cảm thấy nhoi nhói, cả đời làm thông thái, đã bao giờ Eli có dịp thử sức với đống đồ nghề này? Đơn thuần Cú Đêm không có khả năng chịu xót, ánh mắt khẩn cầu van xin, đầu óc thấp thoáng vóc vẻ hai đứa nhóc nọ đang trót chịu những hình ảnh đáng lẽ chúng không nên thấy. Eli Clark ngậm ngùi, đầu gục xuống, mặc kệ những sợi tóc ngắn cũn cỡn xuề xòa ướt sũng bết vào trán, nước mắt giàn giụa nhỏ lõm bõm trên sàn nhà lát gạch thối rữa.

"Xin ngài— nể tình là Pharaoh một nước... Đừng dồn tôi đến bước đường cùng như vậy, tôi không thể kìm được đau đớn."

Khẩn khoản. Rát họng. Những gì Eli Clark làm dường như chỉ là buông xuôi tất thảy.

Đây chính là điều mà Pharaoh bị nguyền rủa luôn chờ đợi.

Đồng tử đỏ sậm gần như thỏa mãn co thắt lại ngay tức khắc. Vành môi nhấc lên cong cớn, mi rũ xuống, và tai luôn nghe ngóng trọn vẹn. Tất cả chỉ vì thời khắc này. Lòng người chớ phải sắt đá, rồi sẽ mềm mại đi thôi. Khi Cú Đêm thấy Subedar hạ người xuống, có lẽ chính chàng đã nhận thấy sự nhún nhường nơi gã. Và cũng khi đốt ngón gầy guộc này nắn nhẹ chiếc cằm xinh, môi áp lấy môi, lưỡi lướt thành vòng rồi chầm chậm thâm nhập — Eli Clark biết: gã đã nhượng bộ. Khoang họng còn tanh tưởi hương nồng được ủ ấp bởi mùi bạc hà tươi, thiết tha mặn mà hôn sâu đến, thứ kỹ thuật hôn quỷ quyệt sướng đến rơn người. Hơn ai hết, dừng lại chút đỉnh để cắn khẽ xuống thớ thịt đỏ mọng nước, rồi lại len lỏi vào trong một lần nữa. Cử chỉ ân cần ôn nhu dị thường, đem cảnh giác nơi cú triệt để nắn hỏng. Vấp vóc chênh lệch, tiện đà cho gã nhéo lấy thắt lưng gầy nọ, cũng như chẳng ngừng tước đoạt dưỡng khí từ đối tượng.

"Bé cưng, đừng sợ, anh thương mà.~ "

Hứng chí cùng cực, mặt đỏ phớt, bởi phấn khích mà thế.

Pharaoh với lực tay kinh khủng đã bế thốc người nọ lên. Dù sao thì cân nặng thực nơi Cú Đêm chỉ bằng giống chim chóc. Thay vì cách ôm ấp thông thường, gã khiến hai chân Clark dang rộng, theo tư thế chữ M đơn thuần. Trong khi môi vẫn liếm láp xuống, một lần nữa hủy hoại tư duy minh mẩn bằng chiêu trò kích tình tàn khốc. Các ngón tay nhè nhẹ di đến cửa huyệt, nhấn rút vào trong liên tục, chóng vánh đến rồi đi như chẳng hề thăm viếng.

Để rồi khi cái hôn hoang dại dừng lại, họ đã ở gần con ngựa gỗ. Dự cảm chẳng lành dấy lên, gần như ngay tức khắc, Eli Clark bị thúc xuống đến tận cùng bằng dương cụ giả nọ. Naib Subedar làm một màn dạo đầu ban nãy, cùng hòng cho dễ dàng ra vào.

Lùi sau một bước, khoanh tay lại, bật cười.

Lòng người chẳng phải sắt đá, nhưng gã không phải là người.

Trước khi miệt thị, Cú Đêm sực nhớ về thân nhân mình, chẳng nên kích thích gã sai người dày vò họ. Lại nghe thấy tên đàn ông xảo trá nọ nhè nhẹ hỏi:

"Cưỡi lên một con ngựa gỗ, bé thích thú chứ? Nuốt trọn luôn cơ đấy. Nếu thế, có lẽ ta chẳng cần gần gũi mi nữa. Cứ chơi cho thỏa đi. "

Nếu Eli Clark vẫn tiếp tục thà "cưỡi" còn hơn nài nỉ gã thâm nhập vào trong mình, Pharaoh này có thể sẽ khiến toàn thảy tộc cú phải ngắm nghía cảnh tượng dâm loạn đến từ gia trưởng của họ.

Vách thịt vốn không chịu nỗi cú áp đảo dày đặc này, thân trên quắn quéo hết cỡ, mặc kệ cho gò má đỏ tấy những vệt huyết, gân gỏi gồng lên chống chọi với đau đớn. Cú Đêm nhắm tịt mắt, để dòng nước mặn chảy suông từ khóe nhãn phễu dài xuống cằm trái xoan, rên rỉ thê lương nhưng chẳng ai màng nghe những lời lẻ ấy. Eli Clark bị trút hết hy vọng, day dứt hổn hển, nước bọt của cậu và kẻ đồi trụy quyện làm một, còn rỉ dài từ hai khóe miệng nhỏ nhắn, đồng tử đảo sang Pharaoh kính mến, vẫn không thể ưa thích nổi bộ dang khinh khỉnh nghĩ mình độc nhất ấy.

Nhưng gã, ngoài nắm giữ sinh mệnh thân thích của cậu, còn cướp lấy rồi bóp nghẹn trái tim cậu ra thành những mảnh vụn vỡ.

Dập dìu trên con ngựa hoang, cự vật giả gai góc đau đến nghẹn lòng, giày xéo cậu đến ma dại, sắc huyết bắt đầu rỉ ra, từ tốn như cuộn phim quay chậm, nhưng sát thương lại đủ tàn khốc bằng với liều thuốc độc. Quy cụ gỗ vào sâu, dù không tót lọt tận cùng, nhưng mỗi khi nó càng đâm, càng gồng ép cậu phải tự thúc, thà rằng bị xiên xẩu bởi côn thịt mềm, đỡ hơn cả nghìn lần so với thứ giả tạo phẳng lì không khiêu khích này. Những gì Cú Đêm nhận lại được, đơn thuần chỉ là nỗi đau mơn trớn trên da thịt, tựa như cơn sóng thần chấn động đất đai khô ráo. Dìu dặt khó chịu nâng thân dưới lên, ròng rã lấm lem toàn góc mặt, vì chỉ là vật dụng, không có khả năng hợp tác cùng ân ái, nên Cú Đêm phải tự bản thân thúc lên xuống, kìm hãm khoái cảm trong lòng bằng những thanh âm rên rỉ cực đoan, dầu nhớt bôi trơn trên dương cụ giả giảm tải cơn đau đớn, dù cho máu đã rơi vãi trên sàn nhà, chảy dài trên đùi non, hòa chặt cùng nước mắt loài cú nay nhỏ nhắn quá đỗi.

Sướng không? Tất nhiên. Nhưng lại khó chịu đớn đau tột cùng.

"Pharaoh- tha cho tôi ...Aa~ Tôi chịu không nổi-"

Quá quắc khôn xiết, bắt ép một vị thông thái chịu đau thương như chiến tranh la liệt, sinh tồn với bi đát, Cú Đêm đón lấy bàn tay chai sạn thô ráp của kẻ trị vì ngôi vương — vẫn đang quan sát từng động thái một của cậu. Tự thân mơn trớn trên cần cổ Pharaoh kiêu kì, bá lấy nó, tựa chóp mũi đỏ hoen lên vai của đức ngài, trái lại với hình tượng bướng bỉnh chống đối, Eli Clark ngoan ngoãn van xin ôm ấp, vì lẽ chẳng thể tự mình rút ra dương cụ giả, mỗi khi nó thúc, hao giống có muôn vàn lít dung nham chảy òng ọc qua hạ thân, chuyển hóa thành những đợt quặn thắt ở vòm bụng, Cú Đêm khóc òa, ngu muội xin xỏ kẻ đã khiến mình ra nông nỗi này, vứt bỏ cả lòng tự trọng đắt giá giờ mạt hạng tận cùng. Hai cánh tay Cú đêm choàng lên bả vai rắn rỏi nọ, để những giọt chất lỏng mặn chát vị biển vấn trên vải vóc thượng hạng xứ ả rập của đức vua quyền quý.

"Tha tôi, đừng đối xử với tôi như thế, đức ngài, hah... Em van xin ngài, khẩn cầu ngài, em đau lắm—"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro